Nguyệt Cầu Nhân Duyên

Chương 1: Chuyện Vui Ở Ngũ Vương Phủ

Đào Hoa Công Tử

04/03/2021

Ân Lang quốc, kinh thành Hào Châu, tại phủ của Ngũ vương gia.

Những tấm vải lụa và chữ song hỷ màu đỏ chói mắt được trang trí ở khắp mọi nơi trong phủ, cả phủ gần như chỉ thấy toàn là màu đỏ.

Mọi người trong vương phủ đều bận rộn chuẩn bị hỷ sự cho Ngũ vương gia đến nổi không có thời gian để nghỉ ngơi.

Đêm nay kinh thành nhộn nhịp hơn mọi khi cũng là vì chuyện vui của vị vương gia này.

"Ài! Ta mệt quá!!!" Một nữ tì lau mồ hôi trên trán, nàng ta than thở với mấy nữ tì khác: "Đây là lần thứ mấy rồi? Mỗi năm mà cứ làm hỷ sự như thế này, chắc ta không sống nổi. Ta đuối rồi!"

Một nữ tì khác gãi gãi đầu, đáp: "Có lẽ là... A! Ừm! Là cái thứ ba trong năm rồi! Còn nếu tính tất cả thì, ta cũng không nhớ nổi nữa."

"Mà hiện tại, mới cuối xuân hà! Như vậy thì, chúng ta còn mệt dài dài! Còn mùa hạ, mùa thu và cả mùa đông nữa." Vị nữ tì kia gật gật đầu, sờ cằm: " Đúng là, hỷ sự bốn mùa nha!"

"Gặp ta, ta mà là vương gia. Thì người nào, muốn gả cho ta. Ta sẽ liệt kê ra giấy, rồi gom hết lại, tổ chức một lần luôn! Đại hỷ sự! Một lần mười mấy người luôn!"

"Vậy lúc động phòng, rồi sao? Mười mấy người... A ha ha!"

Vị nữ tì muốn làm vương gia nhìn nữ tì vừa mới lên tiếng, lấy tay chỉ vào trán nàng ta vừa nói: "Ngu ngốc! Có gì đâu mà khó? Mười mấy người, thì đã làm sao? Chỉ cần lấy mấy cái giường ghép lại...rồi xử đẹp một lần! Xong nghỉ giải lao, sau đó lại xử tiếp! Cứ thế mà phát huy!"

Mà chỉ sợ sau đêm động phòng, sẽ không còn dám ham muốn gì đối với nữ sắc nữa!

Tất cả nhìn nàng ta, kinh hô: "Mạnh dữ!!!"

"À! Mà vương gia lấy nhiều thị thiếp như thế, để làm gì? Không yêu, cũng không sủng... Vậy lấy về để làm gì đâu? Tốn cơm, tốn gạo thêm!"

Một nữ tì khác ngó ngang ngó dọc, xem có ai ngoài họ không rồi vừa che miệng cười, vừa nói nhỏ với mấy cô nữ tì còn lại, giọng trêu đùa: " Có khi nào, vương gia của chúng ta đang định nuôi giùm con nhà người ta hay không nhỉ?"

"Nghe cũng có lý đó! Nhưng theo ta thì, vương gia lấy mấy vị tiểu thư đó, về để làm cho vui nhà vui cửa và làm cá cảnh thôi! Vì ta thấy có một số vị ăn mặc gì đâu mà, quất luôn một đống hoa hoè lên người, như vườn hoa di động vậy! Ôi, thấy mà ghê!" Vị nữ tì đó lắc đầu chán nản.

"Đâu chỉ có vậy! Còn nữa nha! Có một số vị, còn dùng cái hương thơm gì mà... Ài! Ta nói cái mùi hương, ngửi một phát là chết queo! Đi ngang thôi là muốn ngất rồi! Vương gia mà đến gần, chắc mắc bệnh nằm liệt giường hoặc mấy tháng mới khỏi!"

Nàng đây cũng đang hầu hạ một vị như thế! Dùng hương thơm gì mà, mỗi lần hầu hạ gần, nàng chỉ biết nín thở mà chịu đựng. Tăng tốc làm cho xong việc để chạy đi chỗ khác!

Đám nô tì che miệng cười khúc khích, cuộc thảo luận về vấn đề vương gia lập thiếp của họ ngày một đi xa, càng ngày càng bay cao và đi sâu hơn.

Nô tì thứ nhất: "Ta nói, ai cũng coi việc thành thân của vương gia chúng ta là chuyện vui nhất năm, còn vui hơn cả ngày tết và các lễ hội nữa."

Nàng ta ngồi xổm xuống, rồi hỏi: " Ây da! Có phải vương gia của chúng ta, có số lượng thị thiếp cao nhất trong các vị vương gia không?"

"Hừ! Cái đó, thì nói làm gì?" Nô tì thứ hai: "Cả nước, nếu trừ hoàng đế có số lượng phi tần cao nhất, thì Ngũ vương gia của chúng ta sẽ đứng thứ nhất. Số lượng mỹ nhân của hai người, chênh lệch nhau không lớn lắm đâu. Nếu vương gia nhà chúng ta mà cố gắng phấn đấu, có lẽ sẽ bằng luôn!"

Một nữ tì khác chen vào: "Hai đại nhân vật này, ta thấy họ đang đấu với nhau. Xem ai có số lượng thị thiếp cao nhất. Nên cứ thay phiên nhau: Kẻ thì tuyển, người thì cưới." Nàng ta sờ sờ cằm mình rồi phán: "Cứ theo cái đà này...Nam nhân ở Ân Lang quốc sẽ ế hết!"

Nói xong cười khúc khích với mấy người kia, nàng ta lại nói tiếp: "Đến lúc đó, thì chúng ta tha hồ mà hốt hàng vừa đẹp, vừa rẻ mà mang về nhà!"

"A ha ha! Nữ nhân lên sàn! Nữ nhân đa phu!"

Cả đám cười rầm rộ lên, khi nghĩ về một tương lai ngày mai được hưởng tám chồng hầu hạ.

"Ha ha ha!"

"Hi hi! À mà... Theo ta, cứ đấu như thế! Chắc muốn nam nhân trong thiên hạ, ai cũng phải đeo biển trinh tiết cả đời quá! Hoặc là họ muốn nữ nhân trong thiên hạ này, tuyệt chủng hết. Chỉ duy nhất ở hai nơi là còn nữ nhân, là Ngũ vương phủ và hoàng cung. Còn nếu có còn thì, chỉ toàn là những vị vô mỹ, nữ nhân xấu xí hơn người và mấy vị gần đất xa trời mà thôi! Và còn một điều nữa nha. Muốn nam nhân trong nước phải lấy nhau! Ha ha ha!"

Cả đám cười ầm lên, đang cười muốn dở sống dở chết, một nữ tì bỗng ngưng cười, sắc mặt hoảng sợ nói: "Mà các người nói thử xem, mấy thị thiếp ngài lấy về, sao mà chả thấy đâu? Sao còn có mấy người à? Có khi nào..."

"Suỵt! Ta nghe đồn rằng, mấy vị đó... Ngài đã..." Gương mặt của vị nô tì đó vô cùng hoảng sợ, đang nói đến khúc mấu chốt thì im.

Ai cũng hồi hợp chờ câu trả lời của mình, thấy vậy nàng ta liền trả lời: "Giết chết cả rồi!"

"Á!" Cả đám la lên khi nghe được câu trả lời.

Suỵt! Suỵt! Im lặng. Để chuyện này, mà bay đến tai ngài là toi!" Một nữ nô tì vội vã nhắc nhở.

Một cậu nhóc mặt mày bụi bẫm, thân hình tròn tròn trông dễ thương vô cùng, từ đâu lú đầu ra.

"A!"

Đám nô tì bị cậu doạ muốn rớt cả tim, tưởng ai đến thì ra là cậu nhóc con này!

Cậu nhóc thấy mấy nữ tì vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm thì chống nạnh, nói với một giọng uy hiếp, nhưng có đều nghe qua quá non nớt, không có chút lực uy hiếp.

"Mấy tỷ, dám nói xấu phụ vương của ta. Ta sẽ... Nói lại cho phụ vương ta biết!" Nói xong, tiểu nhóc con quay đầu bỏ chạy.



Một nữ tì nhanh tay bắt cậu lại, cậu nhóc giãy giụa: "Buông ta ra."

"Tiểu vương gia. Ngài nhìn xem cái này, là cái gì?" Nàng ta lấy một túi mức trái cây đưa ra trước mặt của cậu tiểu nhóc con đó.

"Ngon quá!" Cậu nhóc nhận lấy nó, rồi lấy một miếng bỏ vào miệng nhai.

Tiểu vương gia nhìn nàng ta hỏi: "Hoa tỷ, tỷ còn nữa không?"

"E, hèm! Vậy chuyện khi nãy..."

"Uả? Là chuyện gì vậy ta? Ta chưa từng đi ngang qua đây và càng không có nghe thấy gì cả!" Tiểu vương gia ngó lên trên trời nói vu vơ, một tay cầm túi mức trái cây kia, tay còn lại xoè ra trước mặt Hoa Hỷ.

Đám nô tì thấy thế thì đổ mồ hôi lạnh, dở khóc dở cười nhìn vị tiểu vương gia của họ đang giả nai, bộ dạng trông rất đáng yêu nhưng rất ranh ma nha!

Khoé miệng Hoa Hỷ co giật mấy cái khi thấy hành động và nghe xong mấy lời của tiểu vương gia, nàng ta cười nhẹ rồi lấy thêm một túi mức trái cây nữa đưa cho cậu, dặn dò: "Tiểu vương gia, ngài nhớ giữ lời đó!" Ngài có thật là đứa trẻ, mới có bốn tuổi không đây?

Cậu nhóc nhìn nàng ta cười nhẹ rồi bỏ đi, vừa đi vừa nói: "Sao ta chẳng thấy ai ở đây vậy nhỉ? Mọi người đi đâu hết rồi?" Cái đầu nhỏ ngó ngang, ngó dọc như thật sự là đi đang tìm người.

Bọn nô tì nhìn theo bóng dáng nho nhỏ kia, trong lòng thầm cảm thán: Tiểu vương gia, ngài diễn cũng ghê thật! Tuổi còn nhỏ, mà lại lanh lợi như thế rồi? Khi trưởng thành, sẽ ra sao đây?

***

Hậu hoa viên của Ngũ vương phủ.

Một vị nữ nhân đang ngồi lên đùi của một tên nam nhân, tay còn ôm choàng qua cổ của hắn ta, nũng nịu nói: "Vương gia! Ngài thật xấu tính! Ơ... Ngài vội cái gì chứ?"

Nàng ta đẩy người hắn ra xa, khi thấy hắn vồ đến như con sói đang đói muốn ăn mình.

"Sao vậy? Không cho ta đụng vào người nàng sao?" Nói xong, hắn đã hôn lên đôi môi của nàng ta, hôn lên cổ rồi di chuyển dần xuống, dần xuống.

Một tay thì cởi y phục của nàng ta ra, tay còn lại ôm lấy eo, thao tác nhanh chóng và rất thành thục.

"Vương gia! Ưm..."

Hắn liền dùng đôi môi nóng rực bịt lấy miệng của nàng, lời định nói không thể nào thoát ra được.

Hắn cắn mút đôi môi của nàng, đẩy nàng nằm trên bãi cỏ, tay tiếp tục lần mò cởi tất cả các lớp y phục có trên người nàng, da thịt nõn nà và trắng trẻo sớm bị phơi bày trong nháy mắt.

Hắn cúi đầu, hôn lên xương quai xanh của nàng, tay vuốt ve bầu ngực cao đầy kiêu hãnh kia, chưa hề có ai đụng vào, chỉ cần nghĩ hắn đã hưng phấn vô cùng!

Hắn thầm thì bên tai của nàng, làm nàng không thể chống cự trước sức nóng từ người nam nhân này, nàng chỉ biết nằm im nghe hắn nói: "Nàng thật là..."

Hắn bắt đầu cởi y phục, cặp mắt mơ hồ ẩn nhẫn tình ý nhìn vị nữ nhân dưới thân người, thâm tâm thì ngược lại hoàn toàn.

Đối với hắn, nữ nhân chỉ có thể có tác dụng làm ấm giường. Người này, cũng không ngoại lệ!

Nữ nhân này, đã là hoa có chủ rồi thì sao?

Ngũ hoàng huynh của hắn không dùng hết, hắn có thể giúp tiêu thụ bớt!

"Vương gia...ưm! Ngài xấu tính quá! Ưm...a...ưm!"

Ngoài miệng nói thế! Nhưng tay nàng ta cứ ôm lấy cổ hắn không chịu buông ra, nũng nịu và dụ dỗ hắn tiếp tục phạm tội.

"Xấu cỡ nào? Phải như thế này không hả?" Hắn nhếch môi.

"Ah! Ưm...ưm! Ưm...Đau quá!"

"Ta sẽ nhẹ...nhẹ lại!"

Hai người đang say sưa với tình nồng dưới ánh trăng sáng thì một cái bóng đen xuất hiện, bóng đen đó từ trong bụi rậm đi ra. Người đó chắp tay ra phía sau, khuôn mặt như ác ma hung tợn và gian tà đi lại chỗ của hai người bọn họ.

"Hai người đang làm trò gì đó hả?" Một giọng nói non nớt phát lên vô cùng nhỏ và chậm rãi, đủ cho hai người kia nghe được hết lời.

Gương mặt như tiểu ác ma nhìn hai người kia đang ở trong trình trạng, nam nhân thì phong phanh và lộ liễu thân hình, nữ thì không có mảnh vải nào để che lấy thân, lại đang trong tư thế kì lạ.

Cậu nhóc lấy hai tay che mặt, tỏ vẻ xấu hổ nhưng lại chừa đôi mắt ra để nhìn, miệng thì cười tà.

"..." Hai người đứng hình, cả người cứng đờ, họ dừng lại công việc định làm tiếp theo cùng quay đầu nhìn xem người đang tới đó là ai.

Họ chưa định hình được thì thấy người đó, đi lại gần hơn nữa.



Tư thế hai người thật lạ, làm cho cậu nhóc chỉ mới bốn tuổi đầu rất là tò mò.

Cậu nhóc đi lại, rồi ngồi xổm xuống ở bên cạnh, trong mắt chứa đầy sự hiếu kì nhìn hai người, nói: "Tiếp tục đi. Coi như ta không có ở đây là được! Tiếp tục chơi trò của hai người đi!" Cậu nhóc chống cằm nhìn họ, bộ dạng chăm chú, tập trung cao độ, mặt nghiên cứu tìm tòi và học hỏi.

Hai người cứng họng, vội lấy y phục mặc vào với tốc độ nhanh nhất có thể.

"Ế? Sao thế? Sao không tiếp tục chơi trò đó nữa đi? Ta đâu có ở đây đâu?" Cậu nhóc nhìn hai người nói, gương mặt có chút nuối tiếc vì không thể tiếp tục xem hai người sẽ làm gì tiếp theo?

Biết vậy, khi nãy đã ở trong bụi cây kia luôn cho rồi! Vừa thấy toàn cảnh, lại không bị gián đoạn!

"Tiểu...tiểu vương gia! Bọn ta, bọn ta... Chuyện, chuyện..." Nữ nhân lắp bắp giải thích với cậu.

Vị nữ nhân đó, định giải thích nhưng không biết nên giải thích làm sao cho vị tiểu vương gia này, không đi ăn nói linh tinh trước mặt của Ngũ vương gia đây?

Nàng vốn là một trong những thị thiếp của phụ vương cậu, là tiểu thư của Kỳ thái sư.

"Ta đã nghe và thấy hết tất cả rồi!" Cậu nhìn vị nữ tử đó, miệng cười gian xảo.

Ân Vô Chi nhìn qua vị tiểu thiếp của Ngũ hoàng huynh đang hoảng sợ, hắn trấn an: "Nàng đi trước đi. Không sao cả."

Thấy nàng ta đã đi, hắn ngồi xổm xuống, nheo mắt nhìn cậu nhóc con: "Tiểu tử thối! Muốn gì thì nói đi!" Hắn đúng là vô phúc, có một đứa cháu tinh ranh như thế này!

"Thất vương thúc! Tiểu tử đây muốn đi ăn ở Yến Xuân lầu!" Cậu nhóc nhìn hắn nói ngay điều kiện.

Trong phủ thật vui, lúc nào cũng đi xem điều bí mật của mọi người và ra điều kiện với họ. Thật thích!

Có thể nói, toàn phủ ai cũng sợ cậu. Lù lù, đi ra đúng lúc thấy mà sợ!

Nghe xong hai chữ Yến Xuân lầu thì hắn vô cùng sửng sốt, nhưng rồi hắn bật cười hỏi: "Ha ha ha! Ngươi đến đó để làm gì?"

Tên nhóc này! Nhỏ như thế, mà đòi đi đến những chỗ trăng hoa đó rồi! Kiểu này, nên dạy dỗ lại cho thật đàng hoàng. Nếu không, lớn lên nhất định sẽ hơn cả hắn!

Yến Xuân lầu là kỹ viện lớn nhất cả nước, ở đây có đủ loại hình thức mua vui. Muốn gì cũng có, từ thức ăn, rượu, sòng bạc, nữ nhân, đàn, ca, múa, hát, v.v.v.... Cho đến các loại hình thức buôn bán, trao đổi giữ các thương gia trong và ngoài nước.

"Vương thúc đến đó làm gì, thì ta đến đó, làm cái đó!" Cậu khoanh tay trước ngực trả lời bạo dạng, miệng cười ranh ma.

"Sao?" Ân Vô Chi muốn ngất khi nghe cậu trả lời như thế, hắn vội từ chối: "Không được! Đi chỗ khác đi." Nhỏ thế, đến đó làm được cái gì? Nếu để cho Ngũ huynh biết, liệu có tha cho hắn hay không?

"Không." Cậu quay đầu bỏ đi, nhưng là vừa đi vừa nói: " Tối nay, phụ vương có vẻ không vui. Ài! Lại thêm chuyện nào đó, của ai kia..."

"Minh nhi!" Ân Vô Chi vội ngăn cậu lại.

Thằng nhãi con này, đúng là làm cho người khác tức điên mà!

Hắn nói ngon nói ngọt: "Hy Minh ngoan! Thất vương thúc hứa là được rồi! Đi Yến Xuân lầu. Đợi hỷ sự của phụ vương ngươi xong, ta sẽ dẫn ngươi đi có được không?"

Tiểu quỷ, ngươi có phải là trẻ con không vậy? Đầu ngươi phát triển hơn mức bình thường rồi! Nếu Ngũ hoàng huynh lên làm hoàng đế, ngôi vị thái tử... Xem ra mấy tên tiểu tử kia, không phải là đối thủ của thằng nhãi ranh này! Tuổi nhỏ, mà thế này rồi!

"Được!" Cậu nhóc cười tươi với hắn, trong đầu lại khó khăn nghĩ, phải tìm vị tỷ tỷ khi nãy, để đòi cái gì đây nhỉ? Khó nghĩ thật!

Một vị nam nhân đi đến: "Hai người làm gì ở đây vậy?" Ân Cảnh Ly – Ngũ vương gia của Ân Lang quốc.

"Phụ vương con...ư...ưm!" Cậu định nói gì, thì bị Thất vương thúc của mình bịt miệng.

"Hai người bọn đệ, đang ngắm trăng ấy mà! Hơ hơ hơ!" Hắn cố tỏ vẻ vui cười, lườm qua cậu hỏi: " Phải không tiểu Minh?"

"Vâng ạ!" Ân Hy Minh lườm hắn.

Cảnh Ly cười nói: "Thôi ta đi trước. Hai người ngắm trăng đi, rồi vào sau." Nhìn hai người một cái rồi bỏ đi.

Thấy hắn đã đi, Ân Vô Chi lại lườm đứa cháu ma lanh của mình: "Tiểu quỷ, ngươi mà nói ra. Đừng trách Thất thúc ta đây."

Tam ca, huynh đội mồ lên xem đi! Thằng nhóc này, có phải thông minh và ranh ma không?

"Thất thúc thúc, yên tâm!" Cậu nhóc cười cười: " À! Mà con thấy chuyện này, không phải một lần đâu. Không phải với một vị tỷ đó đâu, nên Thất vương thúc phải bù nhiều hơn một chút!"

"Hả? Sao?" Ân Vô Chi khóe miệng co giật bất thường, mắt đỏ ngầu như là muốn giết người diệt khẩu: "Đầu tiểu quỷ nhà ngươi! Ngươi, còn thấy ta cùng với những ai nữa?" Đúng là mầm móng, hoạ sát thân!

"Chỉ có một chữ thôi! Nhiều!"

"..." Hắn muốn ngất ngay luôn.

Kiểu này, hắn phải tránh xa đứa cháu nhỏ tuổi này một chút, vì nó quá nguy hiểm!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Nguyệt Cầu Nhân Duyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook