Chương 2: Xuyên Qua Lần 1
Đào Hoa Công Tử
04/03/2021
Trên sân thượng của căn biệt thự màu trắng, nó nằm ở ngoài ngoại ô của thành phố.
"Tại sao, mày lại đối xử với tao như vậy?"
Một cô gái có nhan sắc bình thường, không có điểm gì nổi bật. Ngay cả cách ăn mặc, cũng bình dân và giản dị đến nỗi không bằng một góc của cô gái đứng phía đối diện, cô thua cô ta về mọi thứ.
Cô nhìn cô bạn thân nhất của mình đang mang thai, mà cái bào thai đó, là của chồng mình gây ra thì không biết nên vui hay buồn, nên khóc hay nên cười đây? Cười bản thân hay khóc cho bản thân mình?
Cô gái mang thai khoanh tay trước ngực, miệng cười khinh bỉ tột cùng: "Tại sao tao lại đối xử với mày, như vậy sao?"
Cô ta nhìn thẳng vào mặt cô, nói: "Câu hỏi đó, phải để tao hỏi lại mày mới phải. Hỏi ngay lúc, mày và anh ấy tuyên bố kết hôn kìa." Cô đã chờ đợi cái ngày này từ rất lâu rồi! Cái ngày lấy lại mọi thứ nên thuộc về bản thân của cô. Chứ không phải, thuộc về người đã từng là bạn thân này của cô.
"Mày nói gì vậy? Tao nghe không hiểu?" Tại sao, nó lại nói như thế chứ?
Cô gái kia nghe hỏi thì cười khinh một cái, rồi nói: "Hưm! Mày thật ngây thơ! Ngây thơ đến nỗi không biết gì, hay là cố tình không muốn biết? Mày có biết rằng, tao cũng yêu anh ấy không? Anh ấy cũng yêu tao. Hai chúng tao đã yêu nhau trước, mày chỉ là kẻ đến sau mà thôi!"
Cô ta quay mặt đi, nói tiếp: "Mày có biết, anh ấy cưới mày là vì cái gì hay không? Hưm! Vì muốn thừa kế sản nghiệp của gia đình anh ấy. Nên anh ấy buộc phải cưới mày. Anh ấy cưới mày chỉ vì gia sản thôi, cái gia sản của gia đình anh ấy và của cả gia đình mày. Cuộc hôn nhân của mày và anh ấy, chỉ là 'DỤ LỢI' mà thôi!!!"
Cô ta quay người lại nhìn cô, miệng cười khinh bỉ, nâng cao giọng và nhấn mạnh: "Tao bây giờ, chỉ là lấy lại những gì, mà nó vốn dĩ thuộc về tao trước mà thôi! Mày đã hiểu chưa?" Ánh mắt đầy hận thù nhìn cô bạn thân của mình.
"Lúc mày vui vẻ chuẩn bị lễ cưới đẹp như mơ của mày, thì mày có biết tao đau khổ như thế nào không? Mặc dù biết trước nguyên nhân anh ấy lấy mày là vì cái gì, nhưng tao không thể tỏ ra vẻ bình thản và xem như là không có chuyện gì xảy ra được! Làm sao mà nhìn người yêu của mình, đi với người khác ngoài mình chứ? Huống hồ người đó, lại lấy cô bạn thân của mình nữa chứ? Nếu là mày, thì mày có cảm giác gì?"
Thật ra cô ta rất sợ, sợ thời gian quá lâu, anh ấy sẽ yêu người bạn này của cô ta, nên cô ta đã tìm mọi cách để giữ lấy anh ấy cho đến tận bây giờ, mà cô bạn thân của cô ta vẫn chưa hề hay biết hoặc nghi ngờ gì.
"Mày và anh ấy,,,đã yêu nhau từ trước? Anh ấy muốn gia sản của gia đình tao nên mới cưới tao?" Cô không thể tin được. Dụ lợi? Anh ấy lấy mày, chỉ vì hai chữ 'DỤ LỢI' mà thôi! Không vì cái gì khác cả, không hề yêu mày. Một chút tình cảm, dù là nhỏ nhoi thôi cũng không hề có!
"Đúng vậy!" Cô ta dùng ánh mắt cực kì khinh bỉ và chán ghét để nhìn cô.
Cô ta lấy tay vừa chỉ vào người cô, vừa nói: "Mày nhìn lại bản thân mày đi. Đừng có hoang tưởng nữa có được không? Mày chẳng có tí nhan sắc, không có tài cán gì, thì mày nghĩ xem anh ấy yêu mày chỗ nào? Yêu mày, vì mày ngu ngốc và dễ bị lừa hay sao? Hừm! Ở mày, chỉ được mỗi cái nhà mày là có tiền và có gia thế đồ sộ mà thôi! Ngoài ra, thì mày chẳng có gì cả. Không có thứ gì để anh ấy yêu mày cả. Tao khuyên mày, nên từ bỏ anh ấy trước đi. Đừng có đeo bám anh ấy nữa. Nên cầu toàn cho tao và anh ấy. Hãy bước ra khỏi cuộc đời của anh ấy và tao đi." Nếu gia thế của cô như nó thì có lẽ, cô và nó vẫn là bạn thân của nhau.
"Mày là bạn thân của tao, mà mày lại nói và làm như thế với tao sao? Mày không cảm thấy được điều gì sao? Mày không thấy có lỗi với tao sao?" Nói xong cô cười khổ, nhớ lại đêm tân hôn, anh ấy đã bỏ cô lại và đi đâu mất. Có lẽ, anh ấy đi tìm cô bạn này của cô cũng nên!
"Bạn thân? Xin lỗi mày! Tao đã không xem trọng hai chữ đó, từ khi mày kết hôn với anh ấy rồi. Đối với tao, mày là kẻ thù! Mày cướp đi hạnh phúc của tao, mày nghĩ xem, tao có còn coi mày là bạn nữa không? Hai năm qua, tao đã không còn xem mày là bạn nữa rồi. Chỉ có đứa ngu ngốc như mày mới tin và xem tao là bạn thân của mày mà thôi. Hai năm qua, cái gọi là tình bạn. Tất cả chỉ là sự giả dối! Tao đối xử tốt với mày, chỉ vì muốn được ở bên cạnh anh ấy mà thôi!!! Mày đã hiểu rõ chưa? Tao không hề cảm thấy có lỗi gì trong chuyện này."
"Mày..." Cô lấy tay đánh cho cô ta một cái vào mặt, rõ ràng là cô ta có thể tránh nó, nhưng lại cố tình để cô đánh trúng.
"..." Cô ta chỉ bị tát có một cái nhẹ thì đã ngã nằm xuống đất, bộ dạng đáng thương, mắt ngấn lệ nhìn cô nói trong nghẹn ngào.
"A... Mình xin lỗi!!! Mình có lỗi, mình sẽ đi. Không bao giờ gặp mặt anh ấy nữa." Mày dám đánh tao? Tao sẽ cho mày thấy, giữa tao và mày thì người mà anh ấy quan tâm nhất là ai?
Cô nhíu mày, vẫn không biết tại sao thái độ của cô ta lại thay đổi nhanh như thế? Nhưng một giọng nói quen thuộc vang lên làm cô hiểu ra tất cả, cô ta chỉ giả vờ mà thôi. Tỏ vẻ đáng thương để cho người đàn ông đang đi đến kia thấy.
Tên kia vừa tới đã lật đật ngồi xuống và đỡ cô ta ngồi dậy, mặt đầy lo lắng hỏi: "Em không sao chứ? Con của chúng ta, không sao chứ?"
Hắn ta vừa đỡ cô ta đứng dậy thì đã quay sang cô, lập tức vung đánh cô một cái thật mạnh vào mặt, rồi lấy từ trong áo khoác ra một tờ giấy, ném thẳng nó vào mặt cô.
"Mau kí đi." Hắn dìu cô bạn thân của cô đi, không thèm để ý tới cô nữa.
Cô sờ một bên má, mắt nhìn chồng mình đang bỏ đi với người khác. Mà người đó không phải ai xa lạ cả, là cô bạn thân của mình. Mắt cô lệ nhòa, tuôn rơi.
Vì cô ta, mà hắn đã đánh cô như thế sao? Chưa để cô nói gì, thì đã đánh cô rồi! Chứng tỏ trong lòng hắn, cô không có địa nào cả.
Nước mắt không thể kiềm, từng giọt rơi lên tờ giấy ly hôn mà hắn ném cho cô, bảo cô kí nó.
Bộ dạng của cô lúc này, là vô cùng khổ sở.
Khi thấy hai người kia đang tình tứ đi bên nhau...
Trông họ rất hạnh phúc thì cô có cảm giác, như có thứ gì đó, ép lấy trái tim của cô. Cảm giác thật đau, y như có con dao đâm vào đó vậy! Cơn đau nhói từ lòng ngực đang nhói lên từng cơn, cổ họng ức nghẹn, khó thở vô cùng.
Cô chỉ biết khóc và dõi mắt nhìn theo hai người đang tay trong tay đi, mà không thể làm gì và không biết làm gì đây?
"Cắt!" Một tiếng hô đột ngột vang lên.
Mọi người xung quanh bắt đầu thu dọn máy quay và những đạo cụ quay phim.
Ông đạo diễn đi lại đỡ cô đứng dậy, rồi cười nói: "Rất tốt!!! Hãy nghỉ ngơi cho thật tốt. Ngày mai sẽ quay tiếp."
Cô đứng dậy, đưa tay lau khô nước mắt.
Có ba bốn người đi lại, mang ghế và nước uống đến, lấy áo choàng và lấy dù che nắng cho cô. Bọn họ phục vụ rất nhiệt tình, cười nói vui vẻ với cô.
Cô vừa là người mẫu, và vừa là diễn viên nổi tiếng khắp trong nước lẫn ở cả nước ngoài – Ngôn Y Di, năm nay cô tròn hai mươi mốt tuổi.
Có lẽ, ai nhìn vào cũng thấy và cho rằng, cô không thiếu thứ gì nữa rồi.
Tiền – Tài – Danh vọng, hiện đã có đủ!
Nhưng có ai biết, trước khi cô đứng và đạt được địa vị cao như bây giờ, thì cô đã phải trải qua những ngày sống thiếu thốn đủ điều đến cỡ nào?
Dù có kể, cũng không ai tin, ai cũng cho rằng cô có một tuổi thơ rất tốt đẹp.
Nhưng đó có là sự thật hay không, thì chỉ có cô mới biết!
Ba cô thì mắc căn bệnh ung thư, mặc dù có thể cứu chữa nhưng do hoàn cảnh gia đình khó khăn nên ba cô đã qua đời lúc cô được bảy tuổi.
Từ đó, một gia đình chỉ còn có mẹ bảo bộc và lo cho cô với thằng em trai.
Sau khi ba cô mất thì cả ba mẹ con của cô sống rất vất vả, mẹ trở thành trụ cột của gia đình, lo trước lo sau và đủ điều.
Nếu có thể chọn giới tính cho mình, thì cô muốn làm một đứa con trai với một cái lý do hết sức đơn giản, nếu làm con trai thì cô có thể giúp mẹ cô rất nhiều và có thể là chỗ tựa cho mẹ của cô.
Họ hàng mặc dù giàu có và khá giả, nhưng mà khi ba cô còn sinh thời thì không thấy ai ra tay giúp đỡ cho gia đình cô cả, nói chi đến bây giờ ba cô đã mất.
Mẹ cô đã phải làm việc không ngừng nghỉ để lo cho cô ăn học, chạy khắp nơi để vai mượn. Đến cơm mà cũng bữa đói bữa no, đi học mà có khi không đủ tiền để đóng học phí. Em thì cứ ốm liên tục vì nó bị thiếu dinh dưỡng, xã hội đen thì cứ đến đòi nợ nên phải trốn chui trốn nhủi. Ngay cả khi ngủ mà trong lòng cũng không yên được, sợ bọn xã hội đen đến bất ngờ nên lúc nào cũng đề cao cảnh giác cả.
Sau khi tốt nghiệp cấp ba thì cô thi vào một trường đại học và theo đuổi ngành y. Cô định làm bác sĩ hay y tá gì đó thôi, miễn sao ngành đó ra có việc làm, kiếm đủ tiền để trả nợ và lo cho cuộc sống của gia đình nhỏ mình thôi là đủ. Y Di cô chỉ có mỗi ước mơ như thế!
Khi học được một năm thì trường có tổ chức cuộc thi hoa khôi, vì giải thưởng khá cao nên cô đã đăng kí thi.
Không biết nhờ thiếu ăn hay sao mà cô trông rất cao, so với mấy đứa bạn cùng khoá thì cô cao hơn họ rất nhiều. Thân thể thì có lẽ, mập hơn bộ xương khô một tí nhưng không đến nỗi tệ như mấy con ma gầy trơ xương. Nói chung, nhìn vóc dáng cũng được được.
Cô không ngờ, nhờ cái thây ma của mình và nhờ vào khuôn mặt có thể gọi là xinh đẹp, mà cô đã đoạt được giải nhất, trở thành hoa khôi của trường.
Sau khi thắng cuộc thi đó thì cô được mời làm người mẫu cho mấy vị nhiếp ảnh quèn để kiếm ít tiền, rồi từ từ thăng cấp dần, làm người mẫu cho mấy tập chí thời trang nhỏ, rồi lớn hơn một chút.
Sau một năm lăn lộn vừa học vừa làm, thì cô gặp được một bà rất giàu và có địa vị trong lĩnh vực thời trang, bà ta cho cô đi học biểu diễn thời trang và đi du học ở nước ngoài.
Cô chia tay với ngành y mà bản thân đã chọn ngay từ đầu, tưởng nó và cô sẽ gắn kết với nhau mãi, nhưng có lẽ vì nó và cô không có duyên nên chia tay sớm. Sau đó, cô trở thành một người mẫu chuyên nghiệp và nổi tiếng.
Một năm sau thì cô chuyển qua làm diễn viên, cô cũng không ngờ mình gặp may đến như vậy!
Bắt đầu nổi tiếng và giàu lên như diều gặp bão táp lớn, kéo dài đến bây giờ.
Đúng là cuộc đời, không thể ngờ tới hay biết trước về tương lai của mình sẽ ra sao và như thế nào. . .
- - -
"Y Di! Em rảnh không? Anh..."
Tên đóng vai chồng của cô khi nãy đi lại gần, định mời cô đi ăn cơm nhưng hắn ta chưa nói hết thì cô đã từ chối.
"Em đang có việc! Em phải đi dự lễ cưới của bạn em vào tối nay. Nên phải đi chuẩn bị khá nhiều thứ. Xin lỗi, để lần sau nhé!" Y Di cười nhẹ, tỏ vẻ lịch sự với hắn rồi bỏ đi. Dù có rảnh, Y Di này ứa đi!
Ngô Đình nhìn theo bóng lưng của cô, hắn cúi đầu, ảo não bước đi. Sau lúc nào, hắn mà mời cô đi ăn cơm thì chỉ một cái kết duy nhất cho lời mời của hắn vậy? Từ chối trong vòng một giây.
"Ngô Đình, anh có rảnh không?" Cô gái đóng vai cô bạn thân của Y Di chạy lại nắm tay hắn, định mời hắn đi ăn cơm.
Chắc có lẽ, vì mới bị Y Di từ chối nên hắn liền trút giận sang người khác.
"Anh không rảnh!" Hắn rút tay ra, gương mặt tuấn tú nhìn Lâm Tình một cái rồi bỏ đi. Người được mời mà lại không đi, người không cần mời lại muốn đi.
Lâm Tình nghẹn lời, cô tức giận đá chân một cái vào cục đá: "..." Mặt nhăn nhó.
Đau...đau chết đi được!!!
Ánh mắt hận thù nhìn về hướng Y Di đi, lẩm bẩm: "Không rảnh? Mới mời Y Di đi ăn cơm? Vậy mà bảo không rảnh? Y Di, Y Di...Ngôn Y Di! Anh thích cô ta, có phải vậy không? Hừ, cô ta có gì..." Đến chữ kế tiếp thì cúi đầu lí nhí: "Đẹp đâu?"
Cầu cho cô biến mất, để không dành anh Ngô Đình và cả mấy vai nữ chính của Lâm Tình này!
- - -
Chiếc xe mui trần màu đen lướt nhanh trên đường cao tốc, nó chạy với một tốc độ kinh người trong bầu trời đêm đầy sao, thời tiết hơi khô nóng, vì hiện tại là mùa hè.
Hôm nay là ngày mười lăm nên trăng không những rất tròn, mà còn rất sáng.
Ngôn Y Di một tay thì đang lái xe, một tay gõ nhẹ vào vô lăng, tai mang tai phone nghe nhạc, miệng hát theo bài hát mà mình đang nghe.
"Người đến làm chi? Rồi người bỏ ta lại một mình..." Cô lấy một tay chỉ lên mặt trăng, rồi hát tiếp: "Dưới ánh trăng buồn hỡi người? Thà người đừng..." Đang hát thì dừng lại, vì có một giọng nói cất lên và hình như đang chửi cô.
"Con điên. Mày muốn hát, thì về nhà mà hát. Chạy qua làn đường của người khác, định tự sát à? Muốn chết thì chạy ra xa ông mày một chút, đừng có kéo ông đây vào chết chung!!!" Một ông chạy xe lên hét vào mặt cô rồi chạy đi.
"Ya! Lão già điên!!! Ông khùng sao? Ai chạy vào làn đường của ông? Say xỉn chạy bậy, mà còn bảo Ngôn Y Di này là con điên chạy bậy sao? Có ngày ông cũng đo..." Nói đến đây thì cô dừng, mắt mở to.
"Két!" Tiếng thắng xe của cô.
"Rầm!!!" Tiếng xe tông vào cột đèn điện bên lề đường.
Một lúc sau đó.
"Vi vu, vi vu!" Tiếng xe cảnh sát và xe cứu thương chạy đến chiếc xe vừa mới tông vào cột đèn điện kia.
Y Di ngồi bất động trong xe, mặt trắng bệch, lắp bắp: "Miệng mình...đâu có linh đến như vậy chứ? Ông ta...bị đo đường thật rồi? A di đà phật!!! Không phải con trù ông ta đâu. Lão thiên minh giám!!! Ngôn Y Di này chưa hại ai bao giờ và chưa bao giờ có ý định hại người!"
Sau đó cô hít thở sâu lấy mấy hơi, tiếp tục đi.
"Lái đi từ từ thôi. Ai biết đâu tới lượt mình, cũng nên." Cô giảm tốc độ lại, nhưng là vẫn tiếp tục hát: "Thà người đừng..." Đang hát tới đoạn đó, thì tiếng chuông điện thoại vang lên.
"A lô? Y Di nghe. Biết rồi, mình đang trên đường đến."
Đang nghe máy thì bỗng nhiên cô nghe tiếng tút liên tục vang lên.
Cô đeo mắt kính mát màu nâu nên có vẻ khó khăn trong việc quan sát giữa đêm tối như bây giờ.
"A lô? A lô?" Miệng nhai kẹo cao su dừng lại.
Y Di hiện giờ không ngồi trên xe nữa, mà là đang an toạ trên một tảng đá. Tư thế vẫn giữ nguyên vẹn, vẫn là đang ngồi lái xe, nhưng có đều xe của cô ở đâu thì chẳng thấy nữa.
"..."
Miệng giật giật mấy cái khi nhận ra bản thân mình vẫn ngồi với cái tư thế lái xe, có một sự quê không hề nhẹ, khi cô thấy mình đang lái xe không khí. Nếu để cho fan hâm mộ mà thấy cảnh này, họ sẽ cười đến mức như thế nào đây? Liệu họ có ăn cơm nỗi không? Hay bị cô chọc cười đã no rồi?
Y Di vội đứng dậy, tay tháo mắt kính ra nhìn xung quanh, rồi hét lên: "Xe đâu? Ai lấy xe tôi rồi?"
Cô lấy điện thoại bật đèn led lên rọi xung quanh, thì chỉ thấy toàn cây với cây và mấy tảng đá mà thôi, ngoài ra thì không còn thấy gì cả.
Y Di ngồi lên tảng đá, mặt đầy tức giận, không hiểu chuyện gì đã xảy ra với cô cả, miệng nhếch lên cười rồi chửi bóng gió: "Đồ khốn kiếp!!! Chuyện quỷ gì đây? Ai lấy xe của bà cả ta đây rồi? Khốn nạn, để bà biết đứa nào chôm xe của bà, mà bà đây..." Bỗng một ý nghĩ xẹt qua đầu cô.
Đúng vậy! Cô không hay biết gì!
"Kĩ thuật trộm xe thật đẳng cấp! Siêu trộm xe!!! Ngôn Y Di mình gặp phải siêu trộm rồi. Bị lấy xe mà không hay?"
Nhưng rồi cô trưng vẻ mặt tiếc nuối: "Chiếc xe đắt đỏ, chiếc siêu xe mới mua. Bị trộm rồi! Chưa đi đâu lần nào. Mới khai trương là mất!!!"
"A! Xui xẻo!"
"Tại sao, mày lại đối xử với tao như vậy?"
Một cô gái có nhan sắc bình thường, không có điểm gì nổi bật. Ngay cả cách ăn mặc, cũng bình dân và giản dị đến nỗi không bằng một góc của cô gái đứng phía đối diện, cô thua cô ta về mọi thứ.
Cô nhìn cô bạn thân nhất của mình đang mang thai, mà cái bào thai đó, là của chồng mình gây ra thì không biết nên vui hay buồn, nên khóc hay nên cười đây? Cười bản thân hay khóc cho bản thân mình?
Cô gái mang thai khoanh tay trước ngực, miệng cười khinh bỉ tột cùng: "Tại sao tao lại đối xử với mày, như vậy sao?"
Cô ta nhìn thẳng vào mặt cô, nói: "Câu hỏi đó, phải để tao hỏi lại mày mới phải. Hỏi ngay lúc, mày và anh ấy tuyên bố kết hôn kìa." Cô đã chờ đợi cái ngày này từ rất lâu rồi! Cái ngày lấy lại mọi thứ nên thuộc về bản thân của cô. Chứ không phải, thuộc về người đã từng là bạn thân này của cô.
"Mày nói gì vậy? Tao nghe không hiểu?" Tại sao, nó lại nói như thế chứ?
Cô gái kia nghe hỏi thì cười khinh một cái, rồi nói: "Hưm! Mày thật ngây thơ! Ngây thơ đến nỗi không biết gì, hay là cố tình không muốn biết? Mày có biết rằng, tao cũng yêu anh ấy không? Anh ấy cũng yêu tao. Hai chúng tao đã yêu nhau trước, mày chỉ là kẻ đến sau mà thôi!"
Cô ta quay mặt đi, nói tiếp: "Mày có biết, anh ấy cưới mày là vì cái gì hay không? Hưm! Vì muốn thừa kế sản nghiệp của gia đình anh ấy. Nên anh ấy buộc phải cưới mày. Anh ấy cưới mày chỉ vì gia sản thôi, cái gia sản của gia đình anh ấy và của cả gia đình mày. Cuộc hôn nhân của mày và anh ấy, chỉ là 'DỤ LỢI' mà thôi!!!"
Cô ta quay người lại nhìn cô, miệng cười khinh bỉ, nâng cao giọng và nhấn mạnh: "Tao bây giờ, chỉ là lấy lại những gì, mà nó vốn dĩ thuộc về tao trước mà thôi! Mày đã hiểu chưa?" Ánh mắt đầy hận thù nhìn cô bạn thân của mình.
"Lúc mày vui vẻ chuẩn bị lễ cưới đẹp như mơ của mày, thì mày có biết tao đau khổ như thế nào không? Mặc dù biết trước nguyên nhân anh ấy lấy mày là vì cái gì, nhưng tao không thể tỏ ra vẻ bình thản và xem như là không có chuyện gì xảy ra được! Làm sao mà nhìn người yêu của mình, đi với người khác ngoài mình chứ? Huống hồ người đó, lại lấy cô bạn thân của mình nữa chứ? Nếu là mày, thì mày có cảm giác gì?"
Thật ra cô ta rất sợ, sợ thời gian quá lâu, anh ấy sẽ yêu người bạn này của cô ta, nên cô ta đã tìm mọi cách để giữ lấy anh ấy cho đến tận bây giờ, mà cô bạn thân của cô ta vẫn chưa hề hay biết hoặc nghi ngờ gì.
"Mày và anh ấy,,,đã yêu nhau từ trước? Anh ấy muốn gia sản của gia đình tao nên mới cưới tao?" Cô không thể tin được. Dụ lợi? Anh ấy lấy mày, chỉ vì hai chữ 'DỤ LỢI' mà thôi! Không vì cái gì khác cả, không hề yêu mày. Một chút tình cảm, dù là nhỏ nhoi thôi cũng không hề có!
"Đúng vậy!" Cô ta dùng ánh mắt cực kì khinh bỉ và chán ghét để nhìn cô.
Cô ta lấy tay vừa chỉ vào người cô, vừa nói: "Mày nhìn lại bản thân mày đi. Đừng có hoang tưởng nữa có được không? Mày chẳng có tí nhan sắc, không có tài cán gì, thì mày nghĩ xem anh ấy yêu mày chỗ nào? Yêu mày, vì mày ngu ngốc và dễ bị lừa hay sao? Hừm! Ở mày, chỉ được mỗi cái nhà mày là có tiền và có gia thế đồ sộ mà thôi! Ngoài ra, thì mày chẳng có gì cả. Không có thứ gì để anh ấy yêu mày cả. Tao khuyên mày, nên từ bỏ anh ấy trước đi. Đừng có đeo bám anh ấy nữa. Nên cầu toàn cho tao và anh ấy. Hãy bước ra khỏi cuộc đời của anh ấy và tao đi." Nếu gia thế của cô như nó thì có lẽ, cô và nó vẫn là bạn thân của nhau.
"Mày là bạn thân của tao, mà mày lại nói và làm như thế với tao sao? Mày không cảm thấy được điều gì sao? Mày không thấy có lỗi với tao sao?" Nói xong cô cười khổ, nhớ lại đêm tân hôn, anh ấy đã bỏ cô lại và đi đâu mất. Có lẽ, anh ấy đi tìm cô bạn này của cô cũng nên!
"Bạn thân? Xin lỗi mày! Tao đã không xem trọng hai chữ đó, từ khi mày kết hôn với anh ấy rồi. Đối với tao, mày là kẻ thù! Mày cướp đi hạnh phúc của tao, mày nghĩ xem, tao có còn coi mày là bạn nữa không? Hai năm qua, tao đã không còn xem mày là bạn nữa rồi. Chỉ có đứa ngu ngốc như mày mới tin và xem tao là bạn thân của mày mà thôi. Hai năm qua, cái gọi là tình bạn. Tất cả chỉ là sự giả dối! Tao đối xử tốt với mày, chỉ vì muốn được ở bên cạnh anh ấy mà thôi!!! Mày đã hiểu rõ chưa? Tao không hề cảm thấy có lỗi gì trong chuyện này."
"Mày..." Cô lấy tay đánh cho cô ta một cái vào mặt, rõ ràng là cô ta có thể tránh nó, nhưng lại cố tình để cô đánh trúng.
"..." Cô ta chỉ bị tát có một cái nhẹ thì đã ngã nằm xuống đất, bộ dạng đáng thương, mắt ngấn lệ nhìn cô nói trong nghẹn ngào.
"A... Mình xin lỗi!!! Mình có lỗi, mình sẽ đi. Không bao giờ gặp mặt anh ấy nữa." Mày dám đánh tao? Tao sẽ cho mày thấy, giữa tao và mày thì người mà anh ấy quan tâm nhất là ai?
Cô nhíu mày, vẫn không biết tại sao thái độ của cô ta lại thay đổi nhanh như thế? Nhưng một giọng nói quen thuộc vang lên làm cô hiểu ra tất cả, cô ta chỉ giả vờ mà thôi. Tỏ vẻ đáng thương để cho người đàn ông đang đi đến kia thấy.
Tên kia vừa tới đã lật đật ngồi xuống và đỡ cô ta ngồi dậy, mặt đầy lo lắng hỏi: "Em không sao chứ? Con của chúng ta, không sao chứ?"
Hắn ta vừa đỡ cô ta đứng dậy thì đã quay sang cô, lập tức vung đánh cô một cái thật mạnh vào mặt, rồi lấy từ trong áo khoác ra một tờ giấy, ném thẳng nó vào mặt cô.
"Mau kí đi." Hắn dìu cô bạn thân của cô đi, không thèm để ý tới cô nữa.
Cô sờ một bên má, mắt nhìn chồng mình đang bỏ đi với người khác. Mà người đó không phải ai xa lạ cả, là cô bạn thân của mình. Mắt cô lệ nhòa, tuôn rơi.
Vì cô ta, mà hắn đã đánh cô như thế sao? Chưa để cô nói gì, thì đã đánh cô rồi! Chứng tỏ trong lòng hắn, cô không có địa nào cả.
Nước mắt không thể kiềm, từng giọt rơi lên tờ giấy ly hôn mà hắn ném cho cô, bảo cô kí nó.
Bộ dạng của cô lúc này, là vô cùng khổ sở.
Khi thấy hai người kia đang tình tứ đi bên nhau...
Trông họ rất hạnh phúc thì cô có cảm giác, như có thứ gì đó, ép lấy trái tim của cô. Cảm giác thật đau, y như có con dao đâm vào đó vậy! Cơn đau nhói từ lòng ngực đang nhói lên từng cơn, cổ họng ức nghẹn, khó thở vô cùng.
Cô chỉ biết khóc và dõi mắt nhìn theo hai người đang tay trong tay đi, mà không thể làm gì và không biết làm gì đây?
"Cắt!" Một tiếng hô đột ngột vang lên.
Mọi người xung quanh bắt đầu thu dọn máy quay và những đạo cụ quay phim.
Ông đạo diễn đi lại đỡ cô đứng dậy, rồi cười nói: "Rất tốt!!! Hãy nghỉ ngơi cho thật tốt. Ngày mai sẽ quay tiếp."
Cô đứng dậy, đưa tay lau khô nước mắt.
Có ba bốn người đi lại, mang ghế và nước uống đến, lấy áo choàng và lấy dù che nắng cho cô. Bọn họ phục vụ rất nhiệt tình, cười nói vui vẻ với cô.
Cô vừa là người mẫu, và vừa là diễn viên nổi tiếng khắp trong nước lẫn ở cả nước ngoài – Ngôn Y Di, năm nay cô tròn hai mươi mốt tuổi.
Có lẽ, ai nhìn vào cũng thấy và cho rằng, cô không thiếu thứ gì nữa rồi.
Tiền – Tài – Danh vọng, hiện đã có đủ!
Nhưng có ai biết, trước khi cô đứng và đạt được địa vị cao như bây giờ, thì cô đã phải trải qua những ngày sống thiếu thốn đủ điều đến cỡ nào?
Dù có kể, cũng không ai tin, ai cũng cho rằng cô có một tuổi thơ rất tốt đẹp.
Nhưng đó có là sự thật hay không, thì chỉ có cô mới biết!
Ba cô thì mắc căn bệnh ung thư, mặc dù có thể cứu chữa nhưng do hoàn cảnh gia đình khó khăn nên ba cô đã qua đời lúc cô được bảy tuổi.
Từ đó, một gia đình chỉ còn có mẹ bảo bộc và lo cho cô với thằng em trai.
Sau khi ba cô mất thì cả ba mẹ con của cô sống rất vất vả, mẹ trở thành trụ cột của gia đình, lo trước lo sau và đủ điều.
Nếu có thể chọn giới tính cho mình, thì cô muốn làm một đứa con trai với một cái lý do hết sức đơn giản, nếu làm con trai thì cô có thể giúp mẹ cô rất nhiều và có thể là chỗ tựa cho mẹ của cô.
Họ hàng mặc dù giàu có và khá giả, nhưng mà khi ba cô còn sinh thời thì không thấy ai ra tay giúp đỡ cho gia đình cô cả, nói chi đến bây giờ ba cô đã mất.
Mẹ cô đã phải làm việc không ngừng nghỉ để lo cho cô ăn học, chạy khắp nơi để vai mượn. Đến cơm mà cũng bữa đói bữa no, đi học mà có khi không đủ tiền để đóng học phí. Em thì cứ ốm liên tục vì nó bị thiếu dinh dưỡng, xã hội đen thì cứ đến đòi nợ nên phải trốn chui trốn nhủi. Ngay cả khi ngủ mà trong lòng cũng không yên được, sợ bọn xã hội đen đến bất ngờ nên lúc nào cũng đề cao cảnh giác cả.
Sau khi tốt nghiệp cấp ba thì cô thi vào một trường đại học và theo đuổi ngành y. Cô định làm bác sĩ hay y tá gì đó thôi, miễn sao ngành đó ra có việc làm, kiếm đủ tiền để trả nợ và lo cho cuộc sống của gia đình nhỏ mình thôi là đủ. Y Di cô chỉ có mỗi ước mơ như thế!
Khi học được một năm thì trường có tổ chức cuộc thi hoa khôi, vì giải thưởng khá cao nên cô đã đăng kí thi.
Không biết nhờ thiếu ăn hay sao mà cô trông rất cao, so với mấy đứa bạn cùng khoá thì cô cao hơn họ rất nhiều. Thân thể thì có lẽ, mập hơn bộ xương khô một tí nhưng không đến nỗi tệ như mấy con ma gầy trơ xương. Nói chung, nhìn vóc dáng cũng được được.
Cô không ngờ, nhờ cái thây ma của mình và nhờ vào khuôn mặt có thể gọi là xinh đẹp, mà cô đã đoạt được giải nhất, trở thành hoa khôi của trường.
Sau khi thắng cuộc thi đó thì cô được mời làm người mẫu cho mấy vị nhiếp ảnh quèn để kiếm ít tiền, rồi từ từ thăng cấp dần, làm người mẫu cho mấy tập chí thời trang nhỏ, rồi lớn hơn một chút.
Sau một năm lăn lộn vừa học vừa làm, thì cô gặp được một bà rất giàu và có địa vị trong lĩnh vực thời trang, bà ta cho cô đi học biểu diễn thời trang và đi du học ở nước ngoài.
Cô chia tay với ngành y mà bản thân đã chọn ngay từ đầu, tưởng nó và cô sẽ gắn kết với nhau mãi, nhưng có lẽ vì nó và cô không có duyên nên chia tay sớm. Sau đó, cô trở thành một người mẫu chuyên nghiệp và nổi tiếng.
Một năm sau thì cô chuyển qua làm diễn viên, cô cũng không ngờ mình gặp may đến như vậy!
Bắt đầu nổi tiếng và giàu lên như diều gặp bão táp lớn, kéo dài đến bây giờ.
Đúng là cuộc đời, không thể ngờ tới hay biết trước về tương lai của mình sẽ ra sao và như thế nào. . .
- - -
"Y Di! Em rảnh không? Anh..."
Tên đóng vai chồng của cô khi nãy đi lại gần, định mời cô đi ăn cơm nhưng hắn ta chưa nói hết thì cô đã từ chối.
"Em đang có việc! Em phải đi dự lễ cưới của bạn em vào tối nay. Nên phải đi chuẩn bị khá nhiều thứ. Xin lỗi, để lần sau nhé!" Y Di cười nhẹ, tỏ vẻ lịch sự với hắn rồi bỏ đi. Dù có rảnh, Y Di này ứa đi!
Ngô Đình nhìn theo bóng lưng của cô, hắn cúi đầu, ảo não bước đi. Sau lúc nào, hắn mà mời cô đi ăn cơm thì chỉ một cái kết duy nhất cho lời mời của hắn vậy? Từ chối trong vòng một giây.
"Ngô Đình, anh có rảnh không?" Cô gái đóng vai cô bạn thân của Y Di chạy lại nắm tay hắn, định mời hắn đi ăn cơm.
Chắc có lẽ, vì mới bị Y Di từ chối nên hắn liền trút giận sang người khác.
"Anh không rảnh!" Hắn rút tay ra, gương mặt tuấn tú nhìn Lâm Tình một cái rồi bỏ đi. Người được mời mà lại không đi, người không cần mời lại muốn đi.
Lâm Tình nghẹn lời, cô tức giận đá chân một cái vào cục đá: "..." Mặt nhăn nhó.
Đau...đau chết đi được!!!
Ánh mắt hận thù nhìn về hướng Y Di đi, lẩm bẩm: "Không rảnh? Mới mời Y Di đi ăn cơm? Vậy mà bảo không rảnh? Y Di, Y Di...Ngôn Y Di! Anh thích cô ta, có phải vậy không? Hừ, cô ta có gì..." Đến chữ kế tiếp thì cúi đầu lí nhí: "Đẹp đâu?"
Cầu cho cô biến mất, để không dành anh Ngô Đình và cả mấy vai nữ chính của Lâm Tình này!
- - -
Chiếc xe mui trần màu đen lướt nhanh trên đường cao tốc, nó chạy với một tốc độ kinh người trong bầu trời đêm đầy sao, thời tiết hơi khô nóng, vì hiện tại là mùa hè.
Hôm nay là ngày mười lăm nên trăng không những rất tròn, mà còn rất sáng.
Ngôn Y Di một tay thì đang lái xe, một tay gõ nhẹ vào vô lăng, tai mang tai phone nghe nhạc, miệng hát theo bài hát mà mình đang nghe.
"Người đến làm chi? Rồi người bỏ ta lại một mình..." Cô lấy một tay chỉ lên mặt trăng, rồi hát tiếp: "Dưới ánh trăng buồn hỡi người? Thà người đừng..." Đang hát thì dừng lại, vì có một giọng nói cất lên và hình như đang chửi cô.
"Con điên. Mày muốn hát, thì về nhà mà hát. Chạy qua làn đường của người khác, định tự sát à? Muốn chết thì chạy ra xa ông mày một chút, đừng có kéo ông đây vào chết chung!!!" Một ông chạy xe lên hét vào mặt cô rồi chạy đi.
"Ya! Lão già điên!!! Ông khùng sao? Ai chạy vào làn đường của ông? Say xỉn chạy bậy, mà còn bảo Ngôn Y Di này là con điên chạy bậy sao? Có ngày ông cũng đo..." Nói đến đây thì cô dừng, mắt mở to.
"Két!" Tiếng thắng xe của cô.
"Rầm!!!" Tiếng xe tông vào cột đèn điện bên lề đường.
Một lúc sau đó.
"Vi vu, vi vu!" Tiếng xe cảnh sát và xe cứu thương chạy đến chiếc xe vừa mới tông vào cột đèn điện kia.
Y Di ngồi bất động trong xe, mặt trắng bệch, lắp bắp: "Miệng mình...đâu có linh đến như vậy chứ? Ông ta...bị đo đường thật rồi? A di đà phật!!! Không phải con trù ông ta đâu. Lão thiên minh giám!!! Ngôn Y Di này chưa hại ai bao giờ và chưa bao giờ có ý định hại người!"
Sau đó cô hít thở sâu lấy mấy hơi, tiếp tục đi.
"Lái đi từ từ thôi. Ai biết đâu tới lượt mình, cũng nên." Cô giảm tốc độ lại, nhưng là vẫn tiếp tục hát: "Thà người đừng..." Đang hát tới đoạn đó, thì tiếng chuông điện thoại vang lên.
"A lô? Y Di nghe. Biết rồi, mình đang trên đường đến."
Đang nghe máy thì bỗng nhiên cô nghe tiếng tút liên tục vang lên.
Cô đeo mắt kính mát màu nâu nên có vẻ khó khăn trong việc quan sát giữa đêm tối như bây giờ.
"A lô? A lô?" Miệng nhai kẹo cao su dừng lại.
Y Di hiện giờ không ngồi trên xe nữa, mà là đang an toạ trên một tảng đá. Tư thế vẫn giữ nguyên vẹn, vẫn là đang ngồi lái xe, nhưng có đều xe của cô ở đâu thì chẳng thấy nữa.
"..."
Miệng giật giật mấy cái khi nhận ra bản thân mình vẫn ngồi với cái tư thế lái xe, có một sự quê không hề nhẹ, khi cô thấy mình đang lái xe không khí. Nếu để cho fan hâm mộ mà thấy cảnh này, họ sẽ cười đến mức như thế nào đây? Liệu họ có ăn cơm nỗi không? Hay bị cô chọc cười đã no rồi?
Y Di vội đứng dậy, tay tháo mắt kính ra nhìn xung quanh, rồi hét lên: "Xe đâu? Ai lấy xe tôi rồi?"
Cô lấy điện thoại bật đèn led lên rọi xung quanh, thì chỉ thấy toàn cây với cây và mấy tảng đá mà thôi, ngoài ra thì không còn thấy gì cả.
Y Di ngồi lên tảng đá, mặt đầy tức giận, không hiểu chuyện gì đã xảy ra với cô cả, miệng nhếch lên cười rồi chửi bóng gió: "Đồ khốn kiếp!!! Chuyện quỷ gì đây? Ai lấy xe của bà cả ta đây rồi? Khốn nạn, để bà biết đứa nào chôm xe của bà, mà bà đây..." Bỗng một ý nghĩ xẹt qua đầu cô.
Đúng vậy! Cô không hay biết gì!
"Kĩ thuật trộm xe thật đẳng cấp! Siêu trộm xe!!! Ngôn Y Di mình gặp phải siêu trộm rồi. Bị lấy xe mà không hay?"
Nhưng rồi cô trưng vẻ mặt tiếc nuối: "Chiếc xe đắt đỏ, chiếc siêu xe mới mua. Bị trộm rồi! Chưa đi đâu lần nào. Mới khai trương là mất!!!"
"A! Xui xẻo!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.