Chương 12: Anh À, Em Sợ
La Thanh Mai
09/05/2021
Sau mấy trận mưa, hoa cỏ trong đình càng tươi tốt, chớp mắt đã đến xuân yến phủ Tể tướng.
Lý Trọng Kiền sắp xuất chinh, Lý Dao Anh vội vàng sắp xếp hành trang cho anh, không dự tiệc.
Trong phủ Tể tướng đốt hương treo màn, khách bạn đầy nhà. Các tiểu nương tử các nhà châu lượn thúy quấn, xúng xính áo quần đã có mặt, nghe nói Thất công chúa không đến, trên mặt lộ ra vẻ tiếc hận, nhưng lại vụng trộm thở phào: Thất công chúa mà tới thì còn ai có tâm tư nhìn các nàng?
Lý Trọng Kiền nhớ năm ngoái đã đồng ý cưỡi ngựa đi Khúc Giang với Dao Anh, chuẩn bị xong quân vụ, hai anh em chỉ dẫn theo mấy tùy tùng, cải trang vi hành, cưỡi ngựa đến Khúc Giang chạy vài vòng.
Trước khi xuất chinh một ngày, Lý Trọng Kiền tiến cung thăm hỏi Tạ Quý phi.
Tạ Quý phi ngồi trước lan can nhìn cung nữ chơi đánh đu.
Cỏ thơm quấn bậc thềm, ánh nắng ấm áp, bà không trang điểm, một thân áo trắng, mỉm cười nói chuyện với cung nữ bên cạnh, khuôn mặt khoan thai.
Lý Trọng Kiền đến gần hơn.
Vừa vặn nghe Tạ Quý phi ngoắc gọi một tiểu nội thị: “Nhị Lang, tóc con rối rồi, tới đây, mẹ chải tóc cho.”
Tiểu nội thị bên cạnh cười đáp, khi đi qua hành lang đụng phải Lý Trọng Kiền sắc mặt u ám, mặt trắng bệch, lùi ra sau mấy bước té quỵ xuống đất.
“Đại vương thứ tội!”
Tiểu nội thị không dám ngẩng đầu, run lẩy bẩy.
Tạ Quý phi thường xuyên nhận lầm người, xem cung nữ A Vi là Thất công chúa, tiểu nội thị là Nhị hoàng tử lúc nhỏ, nếu họ không đáp lại Tạ Quý phi sẽ kinh sợ.
Sau này Phụng ngự yêu cầu tiểu nội thị và A Vi thuận theo Tạ Quý phi, giả vờ mình là hoàng tử công chúa lúc nhỏ, Thất công chúa cũng để họ yên tâm, nói sẽ không trách tội thì họ mới dám dùng thân ti tiện mà trả lời một tiếng gọi Nhị Lang của Tạ Quý phi.
Lý Trọng Kiền không nói gì.
Tạ Quý phi đợi một hồi, không thấy tiểu nội thị, quay nhìn, vẻ mặt nghi hoặc.
Lý Trọng Kiền và mẹ nhìn nhau một lát. Tạ Quý phi mờ mịt.
Lý Trọng Kiền thu ánh mắt, thản nhiên nói: “Không sao, Quý phi đang gọi ngươi, ngươi đi đi.”
Tiểu nội thị nén một ngụm thở dài, bò dậy, đi chầm chậm. Tiếng Tạ Quý phi cười gọi hắn: “Nhị Lang, đi chậm một chút, kẻo té.”
Lý Trọng Kiền đứng trong góc thật lâu, quay người rời đi.
A Vi tiễn hắn xuất cung, nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của hắn, nhịn không được mở miệng giải thích: “Đại vương, ngài đừng trách Quý phi điện hạ…”
Lý Trọng Kiền bình tĩnh ngắt lời: “Ta không trách mẹ.” Hắn hiểu, mẹ ngã bệnh mới thế này.
Cận vệ đã giữ ngựa chờ bên ngoài cửa cung, Lý Trọng Kiền nhận dây cương, thân hình đột nhiên dừng lại.
“Ta hỏi ngươi một việc, ngươi thành thật trả lời, không được mảy may giấu diếm.”
Giọng điệu hắn lạnh lùng uy nghiêm.
A Vi vội cung kính mà nói: “Đại vương cứ hỏi, nô không dám giấu.”
Lý Trọng Kiền hỏi: “Mấy tháng gần đây Thất Nương còn nôn ra máu như năm ngoái không?”
A Vi khẽ giật mình, nhớ lại một lát, lắc đầu. “Đại vương, công chúa luôn uống Ngưng Lộ hoàn, chưa từng nôn ra máu.”
Lý Dao Anh từ nhỏ ốm yếu, dù hai năm nay đã khỏe hơn nhưng vẫn không dừng thuốc, phụng ngự đã dùng mấy chục loại dược liệu hiếm có điều phối thành thuốc viên, gọi là Ngưng lộ hoàn.
Lý Trọng Kiền không nói, vẻ mặt thả lỏng hơn.
Năm ngoái Lý Dao Anh đột nhiên co rút nôn ra máu, mạng như treo trên sợi tóc, phụng ngự bó tay. Lý Trọng Kiền thấy em mình bệnh đến kỳ lạ bèn trông nàng vài ngày.
Dao Anh lại chẳng hề để ý, nói nàng chỉ là ăn nem cá sống, dạ dày khó chịu.
Lúc Lý Trọng Kiền gặp nàng nôn ra máu đau đớn thế nào, dĩ nhiên không tin. Hỏi phụng ngự, phụng ngự nói không rõ. Sau đó Dao Anh rất nhanh khỏi hẳn, cả người toả sáng, không hề giống như đã bệnh nặng. Lý Trọng Kiền đành phải dấu hoài nghi xuống đáy lòng.
Hắn đạp lên yên ngựa, đón hoàng hôn dần buông, nhẹ nhàng thở phào.
Dù Dao Anh đã dấu hắn chuyện gì, chỉ cần con bé không sao thì tốt rồi.
Sau nửa canh giờ, Lý Trọng Kiền trở lại Vương phủ.
Ở tiền viện người người nhốn nháo, cười nói ồn ào, trong ngoài một mảng đen lớn, đầy ắp người.
Trưởng sử dẫn Lý Trọng Kiền vòng qua tiền viện, cười nói: “Đại Vương, ở tiền viện đang phát tiền.”
Lý Trọng Kiền khẽ nhếch khóe miệng: “Thất Nương bảo à?”
Trưởng sử gật đầu, mỗi lần Nhị hoàng tử xuất chinh hay khải hoàn, Thất công chúa đều sai quản sự phát tiền thưởng cho tôi tớ trong ngoài phủ.
Nội viện cũng một cảnh bận rộn, trong hành lang hòm xiểng chất đầy hòm xiểng đang mở, tỳ nữ bê hộp khay ra ra vào vào, tiếng bước chân hỗn loạn.
Dao Anh đứng trước cửa chỉ huy tỳ nữ. Nắng chiều rực rỡ xuyên qua từng tầng từng tầng tán cây hoa nở rộ, nhẹ chụp lên người nàng. Bóng hoa liễm diễm, nàng đứng trước bậc thềm, dáng người yểu điệu, răng trắng môi đỏ, lúc ngoái nhìn thấy Lý Trọng Kiền đến gần, hàng mày hơi cong. Đôi mắt quyến rũ trời sinh như ngậm nước mùa thu, con ngươi đen đậm vụt sáng, xuân sắc gợn sóng trong mắt.
“Anh.” Nàng nhẹ giọng gọi hắn, lúm đồng tiền rực rỡ.
Cứ như bị rực rỡ của nàng đoạt lấy hết vẻ đẹp, nhánh hoa đầy đình trong gió hoàng hôn như say nhẹ nhàng run rẩy.
Lý Trọng Kiền cười nhoẻn, đưa tay phủi nhẹ cánh hoa hạnh vương vào tóc mai Dao Anh.
Đứa em gái hắn che chở yêu thương đã trưởng thành.
Dao Anh đẩy Lý Trọng Kiền vào nhà: “Ngày mai xuất chinh rồi, tối nay anh ngủ sớm, có ai đưa thiếp mời cũng kệ, không cho anh đi uống rượu!”
Uống rượu hỏng việc, có lần hắn xuất chinh say khướt, từng viên quan đưa tiễn đều nhìn.
Mày rậm Lý Trọng Kiền nhẹ gảy, kéo dài giọng: “Rõ, bà chủ!”
Dao Anh hờn dỗi nguýt hắn.
Nàng chuẩn bị mọi thứ, kiểm tra hành lý, bận đến giữa đêm mới ngủ. Không biết có phải vì hai ngày nay nhiều suy nghĩ, Dao Anh ngủ rất không ngon.
Nàng lại mơ. Trong mơ mưa rất to, nàng bị chôn dưới đáy đống xác người, thở không nổi, lật người không nổi. Khắp nơi đều là người chết, nàng ngâm trong nước mưa bị máu tươi nhuộm đỏ, lạnh cả người.
“Tiểu Thất! Tiểu Thất!”
Một tiếng lo lắng gọi tên nàng.
Thiếu niên mới mười một tuổi, giọng còn non giòn, run rẩy từng lần một la lên: “Tiểu Thất!”
Trong cơn mưa to, hắn gào đến đặc cả họng, thẳng tắp quỳ trướci đống người chết, hai tay trầy trụa, lật hết từng cái xác hư thối một để tìm.
“Em đừng sợ…”
“Anh đến rồi…”
“Tiểu Thất, đừng sợ…”
Dao Anh muốn gọi anh nhưng bị nghẹn trong cuống họng, một tiếng cũng không phát ra được.
Đêm mưa dài dằng dặc đã qua, mưa vẫn không ngừng, thiếu niên vẫn cố chấp tìm kiếm.
Không biết qua bao lâu, cái xác người hộ vệ nằm trên người Dao Anh bị đẩy ra, ánh sáng chói chang trút xuống. Lý Trọng Kiền mười một tuổi quỳ gối trước mặt nàng, hai mắt đỏ rực.
Dao Anh nhìn mặt anh, không kiềm được nỗi sợ hãi nữa, rơi nước mắt: “Anh à… Em sợ…”
Bờ môi Lý Trọng Kiền run run mấy lần, cả người run rẩy, ôm chặt lấy em. “Tiểu Thất, đừng sợ, anh đã đến đón em.”
Dao Anh nắm chặt vạt áo hắn, khóc ra tiếng.
Sau một khắc, thiếu niên mười một tuổi đã đi xa, Dao Anh phát hiện mình đứng ở một nơi đầy cát không có một ngọn cỏ.
Cuồng phong gào thét bên tai, bầu trời mênh mông, cát vàng bát ngát.
Một tuấn mã màu đen nhạt chạy xuống dốc núi như tên rời cung, thanh niên trên lưng ngựa cường tráng thẳng tắp, mày kiếm mắt phượng, áo giáp ánh vàng chói mắt, lấp lánh phản chiếu ánh mặt trời chói chang.
Trống trận ầm ầm, đột nhiên từ chỗ tối xông ra một đội kỵ binh mặc giáp đen, nhào tới anh ấy như chụp một cái lưới lớn.
Thanh niên cười ha ha, trong mắt phượng trào lên vẻ khát máu, quơ một đôi kim chùy Lôi Cổ úng, không hề sợ hãi công kích, áo choàng tuyết trắng phần phật bay.
Dao Anh lảo đảo chạy về phía anh. “Anh à!”
Nàng tuyệt vọng gào gọi hắn, họng đau như đao cắt, “Anh à! Mau quay lại! Cạm bẫy đó!”
Lý Trọng Kiền không nghe được gì, vung đại chùy, tiếp tục tiến tới.
Tiếng vút vút âm u vạch trong không khí, tên bắn như cơn mưa vàng gào thét mà tới, nửa bầu trời chằng chịt điểm đen.
Mũi tên lóe sắc lạnh xuyên thủng giáp ngực của hắn, từng mũi rồi từng mũi, cả người dính đầy.
Hắn bị mười mấy cán trường thương đẩy rớt lưng ngựa, lộn một vòng, lại đứng lên, trước sườn núi, đôi tay đầy máu lại giơ lên song chùy.
Dao Anh đẩy hắn, đánh hắn, khóc mắng hắn.
Lý Trọng Kiền không nhúc nhích đứng đó, máu me khắp người, áo bào rách rưới, tia sáng trong mắt phượng từ từ dại đi.
Kền kền bay quanh lao xuống, mỏ chim nâu đen sắc bén cắn xé thân thể hắn.
Dao Anh nhào tới, như phát điên xua đuổi đám kền kền.
“Thả anh ta ra! Buông anh ấy ra!”
Kền kền vuốt cánh hung hăng mổ Dao Anh, khắp người nàng thương tích chằng chịt, nàng ôm thật chặt Lý Trọng Kiền.
…
“Anh!”
Dao Anh từ trong mộng bừng tỉnh, lau khóe mắt, đầu ngón tay ướt sũng.
Nàng lại mơ thấy ác mộng.
Thị nữ một tay cầm đèn, xốc lên màn lụa, chiếu lên mặt nàng.
“Quý chủ, người nói mớ ạ?”
Dao Anh túa mồ hôi lạnh khắp người, quần áo lạnh lẽo dán lên da, bất an ừ một tiếng, hai tay vẫn còn run rẩy.
Nàng thường xuyên mơ giống vậy nhưng chưa lần nào chân thực rõ ràng như phát sinh thực tế đến thế.
Ánh trăng vương đầy cửa sổ, ngoài cửa sổ vắng vẻ yên tĩnh.
Dao Anh lục lọi tìm hộp ngọc bên gối, mở nắp, viên Minh Nguyệt châu to như trứng bồ câu tản mát ra ánh sáng dịu nhẹ. Nàng nắm chặt Minh Nguyệt châu, nhớ tới giấc mộng, tâm rối như ma, dứt khoát khoác áo đứng dậy, ra khỏi viện đi về hướng Bắc phòng của Lý Trọng Kiền.
Lý Trọng Kiền tự phụ võ nghệ mình, đám thân binh hộ vệ bị hắn đuổi tới canh ngoài vườn, ở Bắc phòng chỉ giữ lại hai đồng bộc chạy vặt.
Dao Anh một đường bước vào, hộ vệ không dám cản nàng.
Hai đồng bộc đang lưng tựa lưng ngồi ngủ gà ngủ gật, thấy nàng tới, ngẩn ngơ, còn tưởng là tiên nữ trong mơ, một lát sau, chợt tỉnh.
Dao Anh ra hiệu im lặng, rón rén đi vào, đứng ngoài bình phong, xốc màn lại nhìn thử. Nàng không muốn đánh thức Lý Trọng Kiền, nhìn anh mấy lần, xác định anh vẫn còn sống khỏe là được.
Trên giường không có một ai.
Dao Anh ngẩn ngơ.
Bên tai đột nhiên vang lên tiếng cười trầm thấp: “Tối thui vậy, Tiểu Thất đang nhìn gì thế?”
Dao Anh bị hù kêu lên một tiếng sợ hãi, vô thức nắm chặt đồ trong tay đập tới. Vừa thả lỏng tay, nàng kịp phản ứng, người bay tới trước, dưới chân bị trượt, cả người mất đi trọng tâm, đầu cắm về tấm bình phong.
“Coi chừng!”
Lý Trọng Kiền cũng giật nảy mình, một tay ôm lấy eo Dao Anh, vịn nàng đứng vững.
Loảng xoảng, Minh Nguyệt Châu rơi lăn trên mặt đất.
Dao Anh quá đau lòng, xoay người định nhặt, mới bước một bước, mắt cá chân nhói đau vô cùng. Hẳn lúc suýt té đã bị trặc chân.
Nàng đau đến hít hà không ngừng.
Lý Trọng Kiền khẽ cau mày, cất giọng gọi đồng bộc vào đốt đèn, ôm Dao Anh lên giường ở Đông phòng.
Dao Anh vừa mới vào viện tử hắn đã nghe tiếng, gặp lúc chưa buồn ngủ, đứng dậy đợi con bé.
Trong phòng không đốt đèn, con bé không thấy hắn đứng trong tối, trực tiếp xốc màn lên nhìn. Trong chốc lát hắn nổi hứng, cố ý lên tiếng dọa con bé. Nào ngờ em sợ đến vậy?
Dao Anh nhìn vào điểm sáng nhạt nơi góc phòng: “Chờ chút, nhặt Minh Nguyệt Châu lên trước đã, kẻo rớt bể.”
Lý Trọng Kiền nhíu mày, giọng trầm thấp: “Xem em bị trặc chân không đã.”
Dao Anh ngồi dựa trên giường, thử xoay xoay chân phải, thở phào, nói: “Không sao ạ, trặc một chút, lát nữa sẽ ổn.”
Lý Trọng Kiền không nói, cởi vớ lưới trên chân nàng, nhận cây đèn đồng bộc đưa tới, cẩn thận kiểm tra.
Xác định chân phải nàng đúng là chỉ trật một chút, không bị nội thương, hắn mới giúp nàng mặc vớ, đứng dậy đi đến trước tấm bình phong, nhặt Minh Nguyệt Châu đưa đến tận tay nàng.
“Cũng đâu phải bảo bối hiếm có gì, bể thì thôi, ta tìm viên đẹp hơn.” Giọng điệu Lý Trọng Kiền rất nghiêm khắc.
Bình phong trong phòng hắn là tấm bình phong lớn khảm nạm đá Vân Mẫu, nếu vừa rồi nàng ngã thật, chắc chắn sẽ bị thương chảy máu, không phải chuyện giỡn!
Dao Anh ôm Minh Nguyệt Châu, thổi bụi, cười nói: “Anh, em chỉ thích viên này.” Hoàn toàn không đề cập tới chuyện hắn giả quỷ hù nàng, hiền dịu.
Lý Trọng Kiền bất đắc dĩ thở dài, nhìn Dao Anh trán vã mồ hôi lạnh, nhẹ giọng hỏi: “Gặp ác mộng nữa phải không?”
Nhớ tới những giấc mộng, tim Dao Anh bị bóp chặt, gật gật đầu, ngửa mặt lên, không chớp mắt nhìn Lý Trọng Kiền. Đầy khẩn trương, như chớp mắt sẽ không còn nhìn thấy anh.
Lý Trọng Kiền không hỏi nhiều, nhẹ nhàng nói: “Không sao, chỉ là mơ thôi.”
Dao Anh cụp mắt, dạ một tiếng.
Dặn dò nàng đã nói quá nhiều lần, không cần thêm nữa.
Lý Trọng Kiền thở dài, khóe miệng khẽ nhếch: “Tiểu Thất, anh nghe em, chắc chắn sẽ sống để trở về. Nếu anh đánh thua sẽ đầu hàng, kệ xác chúng làm nhục thế nào, muốn anh quỳ dập đầu trước trận cũng không sao, anh chắc chắn sẽ còn sống trở về.”
Dao Anh ngẩng mặt lên, con ngươi trừng trừng, không dám tin nhìn Lý Trọng Kiền.
Thân là binh sĩ Lý gia, nhà ngoại tổ lại là vọng tộc Tạ thị danh khắp thiên hạ, Lý Trọng Kiền kiêu ngạo bực nào, vậy mà lại nói ra những lời thoái chí anh hùng như thế?
Trong sách anh bị kỵ binh vây quanh, hăng hái chiến đấu đến khắc cuối cùng cũng không không lộ sợ hãi, liên tiếp giết mấy kỵ binh mới nuốt xuống một hơi cuối cùng.
Chắc anh sợ nàng lo lắng, mới nói vậy dỗ nàng. Trong lòng nàng chua xót, vành mắt ửng đỏ.
Lý Trọng Kiền đưa tay nhéo chóp mũi nàng, cười nói: “Anh nói lời giữ lời.”
Dao Anh luôn cho là trên người hắn vẫn còn mấy phần khí khái của Tạ gia, cho là hắn quang minh lỗi lạc, chinh chiến vì nước, thà chết chứ không chịu khuất phục.
Hắn không dám để cho Dao Anh biết, hắn đã sớm thay đổi.
Lý gia có liên can với hắn?
Đại Ngụy có liên can gì với hắn?
Sống chết trăm họ liên can gì với hắn?
Gì mà chúng sinh thiên hạ, nhận biết loạn thế, đại kế trăm năm, loạn trong giặc ngoài… Tất cả hắn con mẹ nó không quan tâm! Hắn chỉ cần Tiểu Thất bình an trôi chảy.
Ánh trăng như nước, sáng rọi một vùng trước tấm bình phong.
Lý Trọng Kiền cõng Dao Anh, đưa nàng về phòng.
Dao Anh nói chuyện với anh một lúc, trong lòng yên ổn hơn, thành thành thật thật ghé vào trên lưng ôm cổ anh, nói: “Anh à, em chờ anh về.”
Lý Trọng Kiền cười ra tiếng.
“Chờ anh về đã cuối hè nhỉ.” Dao Anh tính thời gian, “Em muốn đi săn ở Tây Uyển.”
Lý Trọng Kiền cười nói: “Được.”
“Đông đô có thi thuyền rồng hàng năm, chúng ta dắt mẹ đi Đông đô ở vài ngày.”
“Được.” Dù Dao Anh yêu cầu gì, Lý Trọng Kiền đều đồng ý.
Giọng nàng càng lúc càng mơ hồ.
Lý Trọng Kiền quay lại, phát hiện Dao Anh ghé vào lưng hắn ngủ thiếp đi, gương mặt trong suốt gối lên vai hắn, tay phải nắm lại, trong lúc ngủ mơ cũng không quên nắm thật chặt viên Minh Nguyệt Châu.
Hắn cười cười. Mấy hôm nay con bé bận rộn, chắc mệt chết rồi.
…
Sáng hôm sau, Dao Anh đưa Lý Trọng Kiền xuất chinh.
Nàng đứng trên tường thành, không đội mũ rèm, tay vịn tiễn đóa*, đưa mắt nhìn đại quân xuôi Nam.
*đoạn tường ngắn nhô lên trên
Lý Trọng Kiền thân cưỡi tuấn mã, quay đầu về phía nàng phất phất đôi kim chùy trên tay, giáp vàng bào trắng, khí thế hào hùng rạng rỡ.
Lý Trọng Kiền sắp xuất chinh, Lý Dao Anh vội vàng sắp xếp hành trang cho anh, không dự tiệc.
Trong phủ Tể tướng đốt hương treo màn, khách bạn đầy nhà. Các tiểu nương tử các nhà châu lượn thúy quấn, xúng xính áo quần đã có mặt, nghe nói Thất công chúa không đến, trên mặt lộ ra vẻ tiếc hận, nhưng lại vụng trộm thở phào: Thất công chúa mà tới thì còn ai có tâm tư nhìn các nàng?
Lý Trọng Kiền nhớ năm ngoái đã đồng ý cưỡi ngựa đi Khúc Giang với Dao Anh, chuẩn bị xong quân vụ, hai anh em chỉ dẫn theo mấy tùy tùng, cải trang vi hành, cưỡi ngựa đến Khúc Giang chạy vài vòng.
Trước khi xuất chinh một ngày, Lý Trọng Kiền tiến cung thăm hỏi Tạ Quý phi.
Tạ Quý phi ngồi trước lan can nhìn cung nữ chơi đánh đu.
Cỏ thơm quấn bậc thềm, ánh nắng ấm áp, bà không trang điểm, một thân áo trắng, mỉm cười nói chuyện với cung nữ bên cạnh, khuôn mặt khoan thai.
Lý Trọng Kiền đến gần hơn.
Vừa vặn nghe Tạ Quý phi ngoắc gọi một tiểu nội thị: “Nhị Lang, tóc con rối rồi, tới đây, mẹ chải tóc cho.”
Tiểu nội thị bên cạnh cười đáp, khi đi qua hành lang đụng phải Lý Trọng Kiền sắc mặt u ám, mặt trắng bệch, lùi ra sau mấy bước té quỵ xuống đất.
“Đại vương thứ tội!”
Tiểu nội thị không dám ngẩng đầu, run lẩy bẩy.
Tạ Quý phi thường xuyên nhận lầm người, xem cung nữ A Vi là Thất công chúa, tiểu nội thị là Nhị hoàng tử lúc nhỏ, nếu họ không đáp lại Tạ Quý phi sẽ kinh sợ.
Sau này Phụng ngự yêu cầu tiểu nội thị và A Vi thuận theo Tạ Quý phi, giả vờ mình là hoàng tử công chúa lúc nhỏ, Thất công chúa cũng để họ yên tâm, nói sẽ không trách tội thì họ mới dám dùng thân ti tiện mà trả lời một tiếng gọi Nhị Lang của Tạ Quý phi.
Lý Trọng Kiền không nói gì.
Tạ Quý phi đợi một hồi, không thấy tiểu nội thị, quay nhìn, vẻ mặt nghi hoặc.
Lý Trọng Kiền và mẹ nhìn nhau một lát. Tạ Quý phi mờ mịt.
Lý Trọng Kiền thu ánh mắt, thản nhiên nói: “Không sao, Quý phi đang gọi ngươi, ngươi đi đi.”
Tiểu nội thị nén một ngụm thở dài, bò dậy, đi chầm chậm. Tiếng Tạ Quý phi cười gọi hắn: “Nhị Lang, đi chậm một chút, kẻo té.”
Lý Trọng Kiền đứng trong góc thật lâu, quay người rời đi.
A Vi tiễn hắn xuất cung, nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của hắn, nhịn không được mở miệng giải thích: “Đại vương, ngài đừng trách Quý phi điện hạ…”
Lý Trọng Kiền bình tĩnh ngắt lời: “Ta không trách mẹ.” Hắn hiểu, mẹ ngã bệnh mới thế này.
Cận vệ đã giữ ngựa chờ bên ngoài cửa cung, Lý Trọng Kiền nhận dây cương, thân hình đột nhiên dừng lại.
“Ta hỏi ngươi một việc, ngươi thành thật trả lời, không được mảy may giấu diếm.”
Giọng điệu hắn lạnh lùng uy nghiêm.
A Vi vội cung kính mà nói: “Đại vương cứ hỏi, nô không dám giấu.”
Lý Trọng Kiền hỏi: “Mấy tháng gần đây Thất Nương còn nôn ra máu như năm ngoái không?”
A Vi khẽ giật mình, nhớ lại một lát, lắc đầu. “Đại vương, công chúa luôn uống Ngưng Lộ hoàn, chưa từng nôn ra máu.”
Lý Dao Anh từ nhỏ ốm yếu, dù hai năm nay đã khỏe hơn nhưng vẫn không dừng thuốc, phụng ngự đã dùng mấy chục loại dược liệu hiếm có điều phối thành thuốc viên, gọi là Ngưng lộ hoàn.
Lý Trọng Kiền không nói, vẻ mặt thả lỏng hơn.
Năm ngoái Lý Dao Anh đột nhiên co rút nôn ra máu, mạng như treo trên sợi tóc, phụng ngự bó tay. Lý Trọng Kiền thấy em mình bệnh đến kỳ lạ bèn trông nàng vài ngày.
Dao Anh lại chẳng hề để ý, nói nàng chỉ là ăn nem cá sống, dạ dày khó chịu.
Lúc Lý Trọng Kiền gặp nàng nôn ra máu đau đớn thế nào, dĩ nhiên không tin. Hỏi phụng ngự, phụng ngự nói không rõ. Sau đó Dao Anh rất nhanh khỏi hẳn, cả người toả sáng, không hề giống như đã bệnh nặng. Lý Trọng Kiền đành phải dấu hoài nghi xuống đáy lòng.
Hắn đạp lên yên ngựa, đón hoàng hôn dần buông, nhẹ nhàng thở phào.
Dù Dao Anh đã dấu hắn chuyện gì, chỉ cần con bé không sao thì tốt rồi.
Sau nửa canh giờ, Lý Trọng Kiền trở lại Vương phủ.
Ở tiền viện người người nhốn nháo, cười nói ồn ào, trong ngoài một mảng đen lớn, đầy ắp người.
Trưởng sử dẫn Lý Trọng Kiền vòng qua tiền viện, cười nói: “Đại Vương, ở tiền viện đang phát tiền.”
Lý Trọng Kiền khẽ nhếch khóe miệng: “Thất Nương bảo à?”
Trưởng sử gật đầu, mỗi lần Nhị hoàng tử xuất chinh hay khải hoàn, Thất công chúa đều sai quản sự phát tiền thưởng cho tôi tớ trong ngoài phủ.
Nội viện cũng một cảnh bận rộn, trong hành lang hòm xiểng chất đầy hòm xiểng đang mở, tỳ nữ bê hộp khay ra ra vào vào, tiếng bước chân hỗn loạn.
Dao Anh đứng trước cửa chỉ huy tỳ nữ. Nắng chiều rực rỡ xuyên qua từng tầng từng tầng tán cây hoa nở rộ, nhẹ chụp lên người nàng. Bóng hoa liễm diễm, nàng đứng trước bậc thềm, dáng người yểu điệu, răng trắng môi đỏ, lúc ngoái nhìn thấy Lý Trọng Kiền đến gần, hàng mày hơi cong. Đôi mắt quyến rũ trời sinh như ngậm nước mùa thu, con ngươi đen đậm vụt sáng, xuân sắc gợn sóng trong mắt.
“Anh.” Nàng nhẹ giọng gọi hắn, lúm đồng tiền rực rỡ.
Cứ như bị rực rỡ của nàng đoạt lấy hết vẻ đẹp, nhánh hoa đầy đình trong gió hoàng hôn như say nhẹ nhàng run rẩy.
Lý Trọng Kiền cười nhoẻn, đưa tay phủi nhẹ cánh hoa hạnh vương vào tóc mai Dao Anh.
Đứa em gái hắn che chở yêu thương đã trưởng thành.
Dao Anh đẩy Lý Trọng Kiền vào nhà: “Ngày mai xuất chinh rồi, tối nay anh ngủ sớm, có ai đưa thiếp mời cũng kệ, không cho anh đi uống rượu!”
Uống rượu hỏng việc, có lần hắn xuất chinh say khướt, từng viên quan đưa tiễn đều nhìn.
Mày rậm Lý Trọng Kiền nhẹ gảy, kéo dài giọng: “Rõ, bà chủ!”
Dao Anh hờn dỗi nguýt hắn.
Nàng chuẩn bị mọi thứ, kiểm tra hành lý, bận đến giữa đêm mới ngủ. Không biết có phải vì hai ngày nay nhiều suy nghĩ, Dao Anh ngủ rất không ngon.
Nàng lại mơ. Trong mơ mưa rất to, nàng bị chôn dưới đáy đống xác người, thở không nổi, lật người không nổi. Khắp nơi đều là người chết, nàng ngâm trong nước mưa bị máu tươi nhuộm đỏ, lạnh cả người.
“Tiểu Thất! Tiểu Thất!”
Một tiếng lo lắng gọi tên nàng.
Thiếu niên mới mười một tuổi, giọng còn non giòn, run rẩy từng lần một la lên: “Tiểu Thất!”
Trong cơn mưa to, hắn gào đến đặc cả họng, thẳng tắp quỳ trướci đống người chết, hai tay trầy trụa, lật hết từng cái xác hư thối một để tìm.
“Em đừng sợ…”
“Anh đến rồi…”
“Tiểu Thất, đừng sợ…”
Dao Anh muốn gọi anh nhưng bị nghẹn trong cuống họng, một tiếng cũng không phát ra được.
Đêm mưa dài dằng dặc đã qua, mưa vẫn không ngừng, thiếu niên vẫn cố chấp tìm kiếm.
Không biết qua bao lâu, cái xác người hộ vệ nằm trên người Dao Anh bị đẩy ra, ánh sáng chói chang trút xuống. Lý Trọng Kiền mười một tuổi quỳ gối trước mặt nàng, hai mắt đỏ rực.
Dao Anh nhìn mặt anh, không kiềm được nỗi sợ hãi nữa, rơi nước mắt: “Anh à… Em sợ…”
Bờ môi Lý Trọng Kiền run run mấy lần, cả người run rẩy, ôm chặt lấy em. “Tiểu Thất, đừng sợ, anh đã đến đón em.”
Dao Anh nắm chặt vạt áo hắn, khóc ra tiếng.
Sau một khắc, thiếu niên mười một tuổi đã đi xa, Dao Anh phát hiện mình đứng ở một nơi đầy cát không có một ngọn cỏ.
Cuồng phong gào thét bên tai, bầu trời mênh mông, cát vàng bát ngát.
Một tuấn mã màu đen nhạt chạy xuống dốc núi như tên rời cung, thanh niên trên lưng ngựa cường tráng thẳng tắp, mày kiếm mắt phượng, áo giáp ánh vàng chói mắt, lấp lánh phản chiếu ánh mặt trời chói chang.
Trống trận ầm ầm, đột nhiên từ chỗ tối xông ra một đội kỵ binh mặc giáp đen, nhào tới anh ấy như chụp một cái lưới lớn.
Thanh niên cười ha ha, trong mắt phượng trào lên vẻ khát máu, quơ một đôi kim chùy Lôi Cổ úng, không hề sợ hãi công kích, áo choàng tuyết trắng phần phật bay.
Dao Anh lảo đảo chạy về phía anh. “Anh à!”
Nàng tuyệt vọng gào gọi hắn, họng đau như đao cắt, “Anh à! Mau quay lại! Cạm bẫy đó!”
Lý Trọng Kiền không nghe được gì, vung đại chùy, tiếp tục tiến tới.
Tiếng vút vút âm u vạch trong không khí, tên bắn như cơn mưa vàng gào thét mà tới, nửa bầu trời chằng chịt điểm đen.
Mũi tên lóe sắc lạnh xuyên thủng giáp ngực của hắn, từng mũi rồi từng mũi, cả người dính đầy.
Hắn bị mười mấy cán trường thương đẩy rớt lưng ngựa, lộn một vòng, lại đứng lên, trước sườn núi, đôi tay đầy máu lại giơ lên song chùy.
Dao Anh đẩy hắn, đánh hắn, khóc mắng hắn.
Lý Trọng Kiền không nhúc nhích đứng đó, máu me khắp người, áo bào rách rưới, tia sáng trong mắt phượng từ từ dại đi.
Kền kền bay quanh lao xuống, mỏ chim nâu đen sắc bén cắn xé thân thể hắn.
Dao Anh nhào tới, như phát điên xua đuổi đám kền kền.
“Thả anh ta ra! Buông anh ấy ra!”
Kền kền vuốt cánh hung hăng mổ Dao Anh, khắp người nàng thương tích chằng chịt, nàng ôm thật chặt Lý Trọng Kiền.
…
“Anh!”
Dao Anh từ trong mộng bừng tỉnh, lau khóe mắt, đầu ngón tay ướt sũng.
Nàng lại mơ thấy ác mộng.
Thị nữ một tay cầm đèn, xốc lên màn lụa, chiếu lên mặt nàng.
“Quý chủ, người nói mớ ạ?”
Dao Anh túa mồ hôi lạnh khắp người, quần áo lạnh lẽo dán lên da, bất an ừ một tiếng, hai tay vẫn còn run rẩy.
Nàng thường xuyên mơ giống vậy nhưng chưa lần nào chân thực rõ ràng như phát sinh thực tế đến thế.
Ánh trăng vương đầy cửa sổ, ngoài cửa sổ vắng vẻ yên tĩnh.
Dao Anh lục lọi tìm hộp ngọc bên gối, mở nắp, viên Minh Nguyệt châu to như trứng bồ câu tản mát ra ánh sáng dịu nhẹ. Nàng nắm chặt Minh Nguyệt châu, nhớ tới giấc mộng, tâm rối như ma, dứt khoát khoác áo đứng dậy, ra khỏi viện đi về hướng Bắc phòng của Lý Trọng Kiền.
Lý Trọng Kiền tự phụ võ nghệ mình, đám thân binh hộ vệ bị hắn đuổi tới canh ngoài vườn, ở Bắc phòng chỉ giữ lại hai đồng bộc chạy vặt.
Dao Anh một đường bước vào, hộ vệ không dám cản nàng.
Hai đồng bộc đang lưng tựa lưng ngồi ngủ gà ngủ gật, thấy nàng tới, ngẩn ngơ, còn tưởng là tiên nữ trong mơ, một lát sau, chợt tỉnh.
Dao Anh ra hiệu im lặng, rón rén đi vào, đứng ngoài bình phong, xốc màn lại nhìn thử. Nàng không muốn đánh thức Lý Trọng Kiền, nhìn anh mấy lần, xác định anh vẫn còn sống khỏe là được.
Trên giường không có một ai.
Dao Anh ngẩn ngơ.
Bên tai đột nhiên vang lên tiếng cười trầm thấp: “Tối thui vậy, Tiểu Thất đang nhìn gì thế?”
Dao Anh bị hù kêu lên một tiếng sợ hãi, vô thức nắm chặt đồ trong tay đập tới. Vừa thả lỏng tay, nàng kịp phản ứng, người bay tới trước, dưới chân bị trượt, cả người mất đi trọng tâm, đầu cắm về tấm bình phong.
“Coi chừng!”
Lý Trọng Kiền cũng giật nảy mình, một tay ôm lấy eo Dao Anh, vịn nàng đứng vững.
Loảng xoảng, Minh Nguyệt Châu rơi lăn trên mặt đất.
Dao Anh quá đau lòng, xoay người định nhặt, mới bước một bước, mắt cá chân nhói đau vô cùng. Hẳn lúc suýt té đã bị trặc chân.
Nàng đau đến hít hà không ngừng.
Lý Trọng Kiền khẽ cau mày, cất giọng gọi đồng bộc vào đốt đèn, ôm Dao Anh lên giường ở Đông phòng.
Dao Anh vừa mới vào viện tử hắn đã nghe tiếng, gặp lúc chưa buồn ngủ, đứng dậy đợi con bé.
Trong phòng không đốt đèn, con bé không thấy hắn đứng trong tối, trực tiếp xốc màn lên nhìn. Trong chốc lát hắn nổi hứng, cố ý lên tiếng dọa con bé. Nào ngờ em sợ đến vậy?
Dao Anh nhìn vào điểm sáng nhạt nơi góc phòng: “Chờ chút, nhặt Minh Nguyệt Châu lên trước đã, kẻo rớt bể.”
Lý Trọng Kiền nhíu mày, giọng trầm thấp: “Xem em bị trặc chân không đã.”
Dao Anh ngồi dựa trên giường, thử xoay xoay chân phải, thở phào, nói: “Không sao ạ, trặc một chút, lát nữa sẽ ổn.”
Lý Trọng Kiền không nói, cởi vớ lưới trên chân nàng, nhận cây đèn đồng bộc đưa tới, cẩn thận kiểm tra.
Xác định chân phải nàng đúng là chỉ trật một chút, không bị nội thương, hắn mới giúp nàng mặc vớ, đứng dậy đi đến trước tấm bình phong, nhặt Minh Nguyệt Châu đưa đến tận tay nàng.
“Cũng đâu phải bảo bối hiếm có gì, bể thì thôi, ta tìm viên đẹp hơn.” Giọng điệu Lý Trọng Kiền rất nghiêm khắc.
Bình phong trong phòng hắn là tấm bình phong lớn khảm nạm đá Vân Mẫu, nếu vừa rồi nàng ngã thật, chắc chắn sẽ bị thương chảy máu, không phải chuyện giỡn!
Dao Anh ôm Minh Nguyệt Châu, thổi bụi, cười nói: “Anh, em chỉ thích viên này.” Hoàn toàn không đề cập tới chuyện hắn giả quỷ hù nàng, hiền dịu.
Lý Trọng Kiền bất đắc dĩ thở dài, nhìn Dao Anh trán vã mồ hôi lạnh, nhẹ giọng hỏi: “Gặp ác mộng nữa phải không?”
Nhớ tới những giấc mộng, tim Dao Anh bị bóp chặt, gật gật đầu, ngửa mặt lên, không chớp mắt nhìn Lý Trọng Kiền. Đầy khẩn trương, như chớp mắt sẽ không còn nhìn thấy anh.
Lý Trọng Kiền không hỏi nhiều, nhẹ nhàng nói: “Không sao, chỉ là mơ thôi.”
Dao Anh cụp mắt, dạ một tiếng.
Dặn dò nàng đã nói quá nhiều lần, không cần thêm nữa.
Lý Trọng Kiền thở dài, khóe miệng khẽ nhếch: “Tiểu Thất, anh nghe em, chắc chắn sẽ sống để trở về. Nếu anh đánh thua sẽ đầu hàng, kệ xác chúng làm nhục thế nào, muốn anh quỳ dập đầu trước trận cũng không sao, anh chắc chắn sẽ còn sống trở về.”
Dao Anh ngẩng mặt lên, con ngươi trừng trừng, không dám tin nhìn Lý Trọng Kiền.
Thân là binh sĩ Lý gia, nhà ngoại tổ lại là vọng tộc Tạ thị danh khắp thiên hạ, Lý Trọng Kiền kiêu ngạo bực nào, vậy mà lại nói ra những lời thoái chí anh hùng như thế?
Trong sách anh bị kỵ binh vây quanh, hăng hái chiến đấu đến khắc cuối cùng cũng không không lộ sợ hãi, liên tiếp giết mấy kỵ binh mới nuốt xuống một hơi cuối cùng.
Chắc anh sợ nàng lo lắng, mới nói vậy dỗ nàng. Trong lòng nàng chua xót, vành mắt ửng đỏ.
Lý Trọng Kiền đưa tay nhéo chóp mũi nàng, cười nói: “Anh nói lời giữ lời.”
Dao Anh luôn cho là trên người hắn vẫn còn mấy phần khí khái của Tạ gia, cho là hắn quang minh lỗi lạc, chinh chiến vì nước, thà chết chứ không chịu khuất phục.
Hắn không dám để cho Dao Anh biết, hắn đã sớm thay đổi.
Lý gia có liên can với hắn?
Đại Ngụy có liên can gì với hắn?
Sống chết trăm họ liên can gì với hắn?
Gì mà chúng sinh thiên hạ, nhận biết loạn thế, đại kế trăm năm, loạn trong giặc ngoài… Tất cả hắn con mẹ nó không quan tâm! Hắn chỉ cần Tiểu Thất bình an trôi chảy.
Ánh trăng như nước, sáng rọi một vùng trước tấm bình phong.
Lý Trọng Kiền cõng Dao Anh, đưa nàng về phòng.
Dao Anh nói chuyện với anh một lúc, trong lòng yên ổn hơn, thành thành thật thật ghé vào trên lưng ôm cổ anh, nói: “Anh à, em chờ anh về.”
Lý Trọng Kiền cười ra tiếng.
“Chờ anh về đã cuối hè nhỉ.” Dao Anh tính thời gian, “Em muốn đi săn ở Tây Uyển.”
Lý Trọng Kiền cười nói: “Được.”
“Đông đô có thi thuyền rồng hàng năm, chúng ta dắt mẹ đi Đông đô ở vài ngày.”
“Được.” Dù Dao Anh yêu cầu gì, Lý Trọng Kiền đều đồng ý.
Giọng nàng càng lúc càng mơ hồ.
Lý Trọng Kiền quay lại, phát hiện Dao Anh ghé vào lưng hắn ngủ thiếp đi, gương mặt trong suốt gối lên vai hắn, tay phải nắm lại, trong lúc ngủ mơ cũng không quên nắm thật chặt viên Minh Nguyệt Châu.
Hắn cười cười. Mấy hôm nay con bé bận rộn, chắc mệt chết rồi.
…
Sáng hôm sau, Dao Anh đưa Lý Trọng Kiền xuất chinh.
Nàng đứng trên tường thành, không đội mũ rèm, tay vịn tiễn đóa*, đưa mắt nhìn đại quân xuôi Nam.
*đoạn tường ngắn nhô lên trên
Lý Trọng Kiền thân cưỡi tuấn mã, quay đầu về phía nàng phất phất đôi kim chùy trên tay, giáp vàng bào trắng, khí thế hào hùng rạng rỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.