Nguyệt Minh Thiên Lý

Chương 13: Gả Thay

La Thanh Mai

09/05/2021

Lần này tổng quản Ngụy quân xuất chinh là lão tướng Triệu Thông, Nhị hoàng tử Lý Trọng Kiền áp vận lương thảo, Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử dẫn một đội hai ngàn người phối hợp tác chiến.

Thái tử Lý Huyền Trinh ở lại trong kinh.

Lý Dao Anh sợ Đông cung thừa cơ ám hại Lý Trọng Kiền, phái người theo sát động tĩnh phía Đông cung. Liên tiếp mấy ngày, Đông cung không có gì khả nghi.

Nội ứng ở Đông cung chỉ đưa một tin: Phúc Khang công chúa và bộ lạc Diệp Lỗ qua lại càng nhiều, có lẽ đang mưu đồ bí mật cứu trưởng công chúa Nghĩa Khánh về.

Dao Anh nhíu mày.

Không biết chuyện gì xảy ra mà kiếp này Chu Lục Vân còn dày vò hơn kiếp trước. Năm ngoái, cô ta tự mình bí mật cấu kết với mật thám Nam Sở, hại Ngụy quân mất vài toà thành trì. Lý Đức phạt cô ta đóng cửa sám hối. Trịnh Tể tướng dẫn đầu lão thần tiền triều hiếm khi không xin cho cô ta.

Để chuộc tội cho Chu Lục Vân, Lý Huyền Trinh chủ động yêu cầu mang binh thu phục Giang Huyền, cửu tử nhất sinh, trọng thương mà về. Chu Lục Vân vừa cảm động vừa xấu hổ, cực nhọc ngày đêm không nghỉ chăm sóc Lý Huyền Trinh. Thái Tử Phi Trịnh Bích Ngọc cho là cả hai đã tốt, hỏi Khâm Thiên Giám chuẩn bị xử lý việc vui.

Thanh lư* để thành hôn cũng đã sắp xếp xong, hai người lại cãi một trận ầm ĩ, hôn sự không giải quyết được.

*chỗ dùng để kết hôn

Dao Anh không có hứng thú với việc chia chia hợp hợp của Lý Huyền Trinh và Chu Lục Vân, chỉ sợ Chu Lục Vân lại gây vạ khó lường, tai họa người khác.

Nỗi lo của nàng rất nhanh chứng thực.

Hai hôm sau, Dao Anh ngồi trước cửa sổ viết thư cho Lý Trọng Kiền ở phương xa, từ hành lang bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

Chim tước đang mổ quả trước thềm bị giật mình, xõa cánh bay về bụi hoa rậm, ríu rít reo hót.

“Quý chủ!” Tạ Thanh bước nhanh vào cửa, đứng ngoài bình phong, chắp tay nói, “Xảy ra chuyện.”

Trong lòng Dao Anh nhảy lên, bút lông nhỏ trong tay dừng trên giấy, mực nhỏ xuống, loang thành một đốm nâu nhạt.

Nàng để bút xuống, đứng dậy ra Thư các, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Tạ Thanh trợn mắt nói: “Hôm nay đại yến trong cung, Thánh thượng tiếp kiến sứ giả các nước ở điện Lân Đức, xem thi mã cầu*, Phúc Khang công chúa cũng có mặt ở yến hội. Dũng sĩ bộ lạc Diệp Lỗ chiến thắng, Thánh thượng ngợi khen, dũng sĩ nói họ ngưỡng mộ Vương triều Trung Nguyên, muốn quy thuận Đại Ngụy, thỉnh cầu Thánh thượng ban thưởng một vị quý nữ Trung Nguyên làm phu nhân tù trưởng họ.”

*cỡi ngựa chơi cầu

Y ngừng giây lát. “Thánh thượng còn chưa lên tiếng, Phúc Khang công chúa vượt qua đám đông, nói cô ta nguyện đi thảo nguyên hòa thân, trước mặt mọi người đồng ý lời cầu hôn của tù trưởng Diệp Lỗ.”

Dao Anh sửng sốt rất lâu, không thể tin vào tai mình: “Sao có thể nhỉ?”

Việc hòa thân đâu thể nào tùy tiện? Chu Lục Vân điên rồi à?

Tạ Thanh xụ mặt, không biến sắc nói: “Quý chủ, tin tức vô cùng chính xác. Phúc Khang công chúa đồng ý quá nhanh, mấy vị tướng công Chính sự đường không kịp ngăn cản cô ta, sứ giả các nước trong bữa tiệc đều lên tiếng chúc mừng. Trước mắt bao người, Thánh nhân không tiện nói gì, Trịnh Tể tướng tức giận đến đổ cả ly rượu, Bùi đô đốc rút kiếm, người Lễ bộ ra mặt hoà giải, bộ lạc Diệp Lỗ như đã chuẩn bị trước, hoàn toàn không để ý tới ám chỉ của Lễ bộ, một mực buộc Thánh thượng hạ chỉ tứ hôn, Phúc Khang công chúa cũng quỳ xuống xin Thánh thượng hạ chiếu, còn trước mặt mọi người nhận tín vật của bộ lạc Diệp Lỗ.”

Dao Anh đi qua đi lại, mãi không bình tĩnh nổi. Nàng biết Chu Lục Vân tùy hứng, vì báo thù không từ thủ đoạn, nhưng nàng không ngờ vị Công chúa tiền triều này tự ý biến quốc gia đại sự thành trò đùa thế này!

Trong tất cả công chúa chỉ có Chu Lục Vân là công chúa có phong hào, cô ta còn là tiền triều Chu thị, thân phận không bình thường, vậy mà lỗ mãng nhận lời cầu hôn, không chỉ tự đặt mình vào tình cảnh nguy hiểm, còn trực tiếp phá đi mưu lược của Lý Đức.

Lý Đức hao tổn tâm cơ lôi kéo người Hồ, phân hoá người Hồ, từng bước đánh tan các man tộc đang chiếm cứ Tây Bắc, thu phục Hà Sáo, Tây Vực, giải trừ hậu hoạn biên giới Tây Bắc, để dân chúng Quan Trung có thể được yên ổn. Để Đại Ngụy có thể thở một chút, không vào cảnh hai mặt đối địch, vừa đề phòng thế lực khác, vừa không thể không lần lượt khom lưng, dùng vàng bạc mỹ nhân thu mua Man tộc, mong gót sắt bọn chúng đừng xuôi Nam.

Ông đúng là muốn lôi kéo Diệp Lỗ nhưng Đại Ngụy không cần đưa ra một đường đường chính chính kim chi ngọc diệp đi hòa thân.

Đối với người Hồ, vừa phải có võ lực uy hiếp, vừa phải có thủ đoạn dụ dỗ.

Sở dĩ Lý Đức vừa đăng cơ đã dẫn binh xuất chinh, chính là để người Hồ thấy quân Đại Ngụy dũng mãnh thiện chiến bực nào. Trước dùng võ dọa chúng e ngại, sau nói chuyện hợp tác, Đại Ngụy sẽ chiếm thế chủ động.

Chu Lục Vân quấy rối thế này, Lý Đức mất hết tiên cơ, rơi vào bị động, để trấn an Man tộc, dẹp hoài nghi của các bộ tộc khác đề phòng Đại Ngụy, ông ta đành gả Chu Lục Vân đi!

Dường như Dao Anh có thể tưởng tượng Lý Đức đang tức giận đến mức nào.

Lý gia là cựu thần của Chu thị, một nửa đại thần trong triều đã từng trung thành với Chu thị, năm đó Mạt đế bị giết Lý Đức đúng là thấy chết không cứu, cố ý chậm chạp không phát binh. Nên Lý Đức nuôi dưỡng Chu Lục Vân, sắc phong cô ta thành công chúa, bao dung đủ kiểu.

Thứ nhất, dùng chuyện này rửa sạch bêu danh bất trung trên người Lý gia.

Thứ hai, trước mặt người đời bày tỏ sự rộng lượng của Lý gia, trấn an cựu thần tiền triều, lấy lòng thế gia đại tộc.

Thứ ba, tỏ rõ tính hợp pháp kế thừa đế vị của Lý gia.

Thứ tư, lợi dụng Chu Lục Vân giám sát thế lực đi theo Mạt đế trong triều, cân bằng triều đình.

Lý Đức không bao giờ làm ăn lỗ vốn, mấy lần Chu Lục Vân hành thích, ông ta có chứng cứ vẫn nhẹ nhàng buông tha, không đụng một cọng tóc của cô ta, là vì tiếp tục lợi dụng Chu Lục Vân, và tiêu hao lòng trung thành thương xót còn sót lại của đại thần trong triều đối với tiền triều Chu thị, triệt để trung thành với tân triều.



Hẳn ông không ngờ Chu Lục Vân điên tới mức này, có thể chọc ra rắc rối lớn như thế.

Quan hệ ngoại giao không phải việc nhỏ. Tân triều thành lập chưa lâu, là lúc cần lung lạc lòng người, thành lập uy vọng, khuất phục man di khắp nơi, trước mặt mọi người Chu Lục Vân đồng ý cưới, bộ lạc Diệp Lỗ đánh rắn lựa côn, nếu Đại Ngụy không thể giải quyết việc này hợp lý, mấy trận trước coi như mất trắng.

Thua thiệt ngầm thế này, Lý Đức không ăn cũng phải ăn.



Cùng lúc đó, phản ứng của trưởng sử Đông cung Ngụy Minh cũng giống y Lý Dao Anh, chấn kinh không dám tin.

“Phúc Khang công chúa điên rồi à?” Gã gấp đến giọng cũng thay đổi, “Cô ta muốn hòa thân ư?”

Người truyền tin đến là Đô úy Tần Phi, bộ hạ của Thái tử Lý Huyền Trinh, hắn lau mồ hôi, nói: “Trưởng sử, ngài nói nên làm gì đây?”

Ngụy Minh tức giận đến run cả người: “Thứ phụ nhân vô tri! Phụ nhân vô tri! Tướng sĩ Đại Ngụy ta anh dũng giết địch ngoài kia, mới đổi được Man tộc tìm tới, Thánh thượng khổ tâm tổ chức, chỉ chờ Man tộc thần phục ký kết minh ước, dăm ba câu của tên xuẩn phụ đã làm hỏng đại kế của Thánh thượng!”

Chu Lục Vân là con gái của Chu thị, trước mặt mọi người nhận tín vật, một chỗ lui cũng không chừa lại cho Thánh nhân, đúng là vô cùng ngu dốt!

Tần Phi nhếch miệng, đỡ lấy Ngụy Minh: “Trưởng sử, giờ không phải là lúc mắng người ạ!” Hắn duỗi đầu ngón tay quơ quơ. “Thái tử quyết sẽ không để Phúc Khang công chúa đi hòa thân.”

Ngụy Minh cũng nghĩ đến điều này, hàm răng nghiến kèn kẹt, nhắm mắt thở ra, đè lửa giận, tỉnh táo lại, hỏi: “Thái tử có thất lễ trước mặt mọi người không?”

Tần Phi dậm chân, thở dài: “Ngài cũng biết Thái tử coi trọng Phúc Khang công chúa cỡ nào, lúc bộ lạc Diệp Lỗ cầu thân, Thái tử mới vừa từ sân bóng ra, ra hậu điện thay y phục, không biết bị ai ngăn cản, mãi mới quay lại, khi biết Phúc Khang công chúa muốn gả đi bộ lạc Diệp Lỗ, lập tức biến sắc, không đợi Thánh thượng nói đã lôi Phúc Khang công chúa đi.”

Lý Huyền Trinh kéo Chu Lục Vân rời đi, Lý Đức sắc mặt âm trầm, bộ lạc Diệp Lỗ được một tấc lại muốn tiến một thước, quan viên Lễ bộ tức giận đến nhảy lên cao ba thước, một buổi tiệc huyên náo tan rã trong không vui.

Đám thuộc thần của Đông cung hoang mang lo sợ, phái Tần Phi tranh thủ về Đông cung thỉnh giáo Ngụy Minh. Ngụy Minh vừa tức vừa hận vừa sốt ruột, trong hàm răng như có một mùi tanh tưởi.

Thánh thượng mạnh mẽ độc đoán, không muốn bỏ lỡ cơ hội kết minh với Man tộc, trong lòng buồn bực, hẳn sẽ đưa Chu Lục Vân xuất giá. Thái tử và Chu Lục Vân dây dưa nhiều năm, chắc chắn sẽ không ngồi nhìn Chu Lục Vân gả đi thảo nguyên, dù gả, Thái tử cũng sẽ mang binh cướp về.

Chẳng ai ngăn được Thái tử.

Đến lúc đó, tất nhiên Thái tử và Thánh thượng sẽ xung đột!

Một khi Thánh thượng và Đông cung có hiềm khích, Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử liền có cơ hội thừa lúc vắng mà vào.

Ngụy Minh nhanh chóng suy tính, thở mấy hơi liền ra quyết định: Mặc kệ thế nào, chắc chắn phải nghĩ cách ổn định Thái tử đã. Gã không quan tâm Chu Lục Vân gả cho ai, chỉ sợ Thái tử trong tình thế cấp bách mà hồ đồ.

Còn chưa kịp mưu đồ gì, ngoài cửa sổ có vài tiếng tuấn mã hí, mấy tùy tùng Đông cung lăn xuống lưng ngựa, chạy như bay vào viện.

“Trưởng sử, Thái tử điện hạ bị cận vệ của Thánh thượng giam rồi!”

Đầu Ngụy Minh oang một tiếng, xông ra thư phòng.

Nhanh như vậy đã có chuyện rồi?

Tùy tùng vẻ mặt kinh hoàng, ôm quyền nói: “Trưởng sử, Thái tử điện hạ vừa muốn đưa công chúa ra khỏi thành, bị Kim Ngô Vệ ở cửa thành ngăn lại đưa về cung, Thái tử mâu thuẫn với Thánh thượng, Thánh thượng giận dữ, sai cận vệ trói Thái tử.”

Ngụy Minh gấp gáp giậm chân, biết ngay sẽ xảy ra chuyện!

“Nhanh đi mời Thái tử phi điện hạ!”

Trịnh thị là con gái danh môn thế gia, dịu dàng hiền thục, có tri thức biết lễ nghĩa. Trượng phu Lý Huyền Trinh và Chu Lục Vân vương vấn không dứt mà nàng chưa hề ghen ghét, luôn khuyên Lý Huyền Trinh sớm cưới Chu Lục Vân, tránh tổn hại thanh danh cả hai người.

Ngụy Minh nghe tùy tùng bẩm xong chuyện phát sinh trong cung, biết sự tình khẩn cấp, không để ý tới tị hiềm, liền cầu đến nàng.

Trịnh Bích Ngọc hoảng loạn trong chớp mắt rất nhanh bình tĩnh lại, nói: “Ta là phụ nữ trong nhà, không dám dòm ngó việc triều chính, trưởng sử muốn ta làm gì?”

Ngụy Minh âm thầm khen hay, Trịnh thị không hổ là con gái vọng tộc, một phần ung dung này cũng đủ thắng Chu Lục Vân.

Gã thở dài, nói: “Điện hạ, trong cơn xúc động Thái tử mâu thuẫn với Thánh thượng, tạm thời bị giam trong cung, trước mắt cũng chỉ có ngài ra tay mới khuyên được Thái tử nhận thua trước Thánh nhân ạ.”

Lý Đức vừa bị Chu Lục Vân tức chết, còn chưa nghĩ ra đối sách lại nghe Lý Huyền Trinh trực tiếp dẫn Chu Lục Vân chạy đi, càng nổi trận lôi đình.

Thái tử một nước hành động theo cảm tính thế này còn thể thống gì nữa?!

Ông cho người đưa Chu Lục Vân về phủ công chúa giám sát chặt chẽ, trói Lý Huyền Trinh lại, buộc hắn và Chu Lục Vân triệt để phân rõ giới hạn, nếu không nghe sẽ phế hắn.

Lý Huyền Trinh không chịu cúi đầu. Lý Đức giận không kềm được, rút bảo kiếm treo trước long án, ra vẻ muốn chém Lý Huyền Trinh, được hầu cận hết lời khuyên nhủ.



Giờ này Lý Huyền Trinh còn nhốt ở trong cung, dù ai tới thuyết phục, ông một mực không thèm để ý.

Trịnh Bích Ngọc đã nghe thị nữ nói chuyện Chu Lục Vân chủ động yêu cầu hòa thân, nói: “Điện hạ làm người, e sẽ không dễ dàng chịu thua.”

Nàng là vợ của Lý Huyền Trinh, hiểu rõ Lý Huyền Trinh hơn bất cứ ai khác. Bình thường thấy hắn ôn hòa ung dung, cử chỉ vừa phải, thật ra là âm trầm, lạnh lùng, mẫn cảm, đa nghi, vui giận bất thường, không thể nắm bắt.

Trịnh Bích Ngọc gả cho hắn bốn năm, ngoại trừ một Chu Lục Vân âm hồn bất tán, cũng chưa từng chịu ấm ức nào khác. Lý Huyền Trinh kính trọng nàng, nàng có qua có lại, cũng nguyện kính trọng chồng mình.

Chỉ có kính trọng, không có gần gũi.

Cùng giường chung gối mấy năm, sinh được một đứa con trai, Trịnh Bích Ngọc phát hiện mình vẫn chưa từng được bước vào trong lòng Lý Huyền Trinh.

Nàng không trách Lý Huyền Trinh.

Chàng từng tận mắt nhìn thấy người mẹ cùng khốn khó với mình chết thiêu trước mặt, bà trong lửa cháy rực đến hoàn toàn thay đổi trước khi lâm chung gắt gao siết chặt tay chàng, dặn chàng báo thù cho mình.

Trịnh Bích Ngọc từng thấy người bị lửa bỏng, cảnh tượng kinh khủng dữ tợn đó đến giờ nhớ lại nàng vẫn còn rùng mình.

Đường thị dùng cách thảm thiết nhất kết thúc sinh mệnh mình, gieo vào lòng con trai một ngọn lửa phục thù vĩnh viễn không xóa nhòa.

Bà giành được Lý Huyền Trinh.

Cũng hủy đi Lý Huyền Trinh.

Đối mặt với một Lý Huyền Trinh bị ác mộng lâu dài quấn quanh, nhìn thấy lửa đỏ liền trắng bệch, thường xuyên đỏ mắt vung đao phát cuồng, Trịnh Bích Ngọc không hận nổi.

Nàng thấy chồng mình đáng thương.

Chu Lục Vân không tin chân tình của Lý Huyền Trinh.

Trịnh Bích Ngọc thì tin.

Năm đó, Lý Huyền Trinh được lệnh tìm kiếm Chu Lục Vân và mẹ mình lưu lạc trong nhân gian, từ trong một trận hỏa hoạn cứu được hai mẹ con. Vị phi tử kia trải qua tiền triều long đong đã bị lửa bỏng, lúc hấp hối đã khẩn cầu Lý Huyền Trinh chăm sóc thật tốt cho Chu Lục Vân.

Tương tự Đường thị biết bao.

Lý Huyền Trinh thấy đồng tình với Chu Lục Vân, lập lời thề với vị phi tử sẽ chăm sóc tốt Chu Lục Vân, bảo vệ cô ta, bảo vệ bằng mọi giá.

Bất kể cô ta gây ra bao nhiêu thị phi.

Trịnh Bích Ngọc hiểu, tình cảm của Lý Huyền Trinh đối với Chu Lục Vân không chỉ là yêu thích và thương tiếc nam nữ, trong đó còn kèm cả trách nhiệm, hứa hẹn, tự thương thân, còn có một thứ chính chàng còn không phát hiện, bù đắp cho thời niên thiếu của mình.

Tình cảm đó còn dài hơn nam nữ hoan ái.

Trịnh Bích Ngọc thở dài nói: “Trưởng sử, trừ phi ngăn cản Thánh thượng tứ hôn, nếu không ta vào cung thuyết phục Điện hạ chỉ uổng công thôi.”

Ngụy Minh cười khổ: “Thánh thượng đang lúc nổi nóng, Phúc Khang công chúa miệng đáng chết, phải gả bằng được, bộ lạc Diệp Lỗ liên hợp những man tộc khác tạo áp lực cho triều đình, chiếu thư tứ hôn có khi đã viết xong.”

Giờ triều đình đâm lao phải theo lao, chỉ có thể tứ hôn, Lý Đức lại bị Chu Lục Vân cả gan làm loạn tức giận một Phật xuất thế hai Phật thăng thiên, chuyện thông gia không thể cứu vãn.

Mặt Trịnh Bích Ngọc lộ vẻ buồn rầu: “Vậy chẳng phải không có cách nào à?”

Ngụy Minh lắc đầu, hạ giọng: “Đã không thể ngăn cản tứ hôn, chúng ta có thể mở lối riêng.”

Trịnh Bích Ngọc nghi hoặc nhìn Ngụy Minh.

Ngụy Minh nhỏ giọng: “Thay mận đổi đào.”

Trịnh Bích Ngọc bừng tỉnh hiểu ra: “Ý trưởng sử là, dùng một quý nữ khác thay Phúc Khang công chúa đi gả?”

Ngụy Minh gật đầu.

Trịnh Bích Ngọc suy tư một lát, nói: “Bộ lạc Diệp Lỗ chưa chắc sẽ đáp ứng.”

Chu Lục Vân dám gây ra tai họa lớn cỡ này, hiển nhiên đã bí mật đặt điều kiện với bộ lạc Diệp Lỗ từ trước, nếu không Diệp Lỗ cũng không dám mạo hiểm xé rách Đại Ngụy càn rỡ vậy. Hai bên một nguyện cưới, một nguyện gả, Lý Đức hết cách chống đỡ, còn làm gì được?

Ngụy Minh cười một tiếng, nói: “Bộ lạc Diệp Lỗ có đồng ý thay người không, đó là chuyện sau. Điện hạ chỉ cần tiến cung nói chủ ý này với Thái tử để Thái tử biết còn có cách cứu vãn.”

Việc khẩn cấp trước mắt là ổn định Lý Huyền Trinh, phòng mâu thuẫn giữa cha con càng lớn.

Trịnh Bích Ngọc trầm ngâm thật lâu, nhẹ gật đầu, bảo tôi tớ chuẩn bị xe ngựa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nguyệt Minh Thiên Lý

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook