Nguyệt Thần Chi Lệ

Chương 14: Ánh Sáng Từ Cốt Tiên Thỏ

Tôi là Ngao Ngao Đại Hiệp

07/01/2025

Ánh mắt của thiên thần áo trắng lướt qua ta, hắn nheo mắt âm trầm, một luồng sáng trắng từ tay áo hắn bay ra, lao nhanh về phía ta.

 

Ta cũng lười né tránh, nhân lúc luồng sáng đó còn chưa chạm vào ta, ta dùng hết sức hét lớn một câu:

"Tên khốn!"

 

Luồng sáng đó đập mạnh vào người ta, mắt ta tối sầm liền mất đi ý thức.

... Đáng tiếc không thấy thiên thần áo trắng kia có bị ta chọc tức không.

 

Không biết tại sao, thiên thần đó chỉ đánh ta một cái, không g.i.ế.c ta, đại khái là không coi trọng, cũng lười đi xem ta c.h.ế.t chưa.

 

Qua hồi lâu, ta bị thứ gì đó phía sau chọc tỉnh, quay đầu lại, dê núi nằm trên đất, bụng dính đầy /m_á.u/  đỏ sẫm, nó mở mắt lặng lẽ nhìn ta, trên chỗ khuyết của sừng dê móc một chiếc túi lưới nhỏ bị đứt dây.

 

Ta đưa tay tháo chiếc túi lưới nhỏ đó xuống, đó là thứ Tiểu Xà để lại cho ta, không biết từ lúc nào đã rơi mất. Mảnh vảy rắn màu hồng phấn trong suốt đã mất đi ánh sáng, mờ nhạt quấn quanh cuộn dây. Viên đá hình trăng khuyết trong ánh lửa ngút trời xung quanh lại trắng tinh khôi, tỏa ra ánh sáng yếu ớt.

 

Ta ngẩng đầu lên, dưới bầu trời đêm không có ánh trăng, đống lửa lớn chiếu sáng mọi thứ xung quanh một màu đỏ rực, thân ảnh Tiểu Xà bị trói chặt trên cột gỗ, ngọn lửa thiêu đốt cơ thể hắn, đốt cháy tấm khăn đen che mặt.

 

Hắn không nói một lời, nhưng ta lại như cảm thấy sau lớp khăn đen đang cháy, đôi mắt hắn đang lặng lẽ nhìn ta.

 

Lần gặp lại này, hắn còn chưa nhìn kỹ ta, ta cũng chưa nhìn kỹ hắn.

 

Ta ngẩng đầu lên mỉm cười với hắn.

 

Mau nhìn đi, nếu không lát nữa ta lỡ tay, sau này sẽ không gặp lại nữa.

 

Ta vỗ vỗ sừng dê, ngậm tiên cốt hình trăng khuyết trong miệng, dùng hết sức bình sinh lao về phía đống lửa.

 

Ta chạy không nhanh, nhưng dê núi không hề cản ta, ta thấy thiên thần áo vàng kim hình như đã nhìn thấy ta, hắn dường như do dự một chút, sau đó đột nhiên dang rộng đôi cánh, chạy về phía ta.

 

Bọn họ đại khái tưởng ta thật sự muốn tuẫn tình. Ta có chút muốn cười, ta không tin thiên thần chuyên nghiệp lại không biết thu cánh lại sẽ chạy nhanh hơn.

 

Tầm nhìn mờ đi trong ánh lửa, chỉ có luồng khí nóng xung quanh dần dần khiến ta biết, ta đang càng ngày càng đến gần đống lửa. Ta thở hổn hển, tiếng bước chân nặng nề của thiên thần càng ngày càng gần ta.



 

Ngay khi ngọn lửa nóng bỏng chạm vào chóp mũi ta, ta ném tiên cốt ra, nó lăn vào giữa ngọn lửa, sau đó thiên thần túm lấy tai ta, kéo ta ra khỏi đống lửa.

 

Không khí đột nhiên mát mẻ, ta ngẩng đầu lên.

 

Một tia sáng trắng như tuyết cực kỳ yếu ớt xuyên qua ánh lửa, chiếu lên cơ thể đang bốc cháy của Tiểu Xà.

 

Thắng cược rồi.

Ngọn lửa thiêu rát mắt ta, ta khẽ nhắm mắt lại.

 

Ta đã cố gắng hết sức rồi, Tiểu Xà, tự ngươi cố gắng đi.

...

 

Không biết ngủ bao lâu, đột nhiên chóp mũi ngứa ngáy. Ta mở mắt ra, Tiểu Xà đang ôm ta, dùng một cây cỏ nhỏ cù má ta.

 

"Không sao rồi chứ?" Ta duỗi móng vuốt ra, cào tấm khăn che mặt rách nát của hắn: "Cho ta xem."

 

"Không cho ngươi xem." Hắn đưa tay giữ ta lại, giọng khàn đặc, trên ngón tay đầy vết sẹo bỏng.

"Trông ngươi như thế nào?"

 

"Mặt xanh nanh vàng, hung thần ác sát, chính là bộ dạng mà ác ma nên có." Giọng hắn mang theo ý cười, "Còn bị lửa thiêu đen sì."

 

"Cho ta xem đi!" Ta tiếp tục cào, "Dù sao sớm muộn gì cũng sẽ thấy, ngươi tắm rửa cũng phải tháo xuống chứ?"

 

Hắn cười khẽ một tiếng, đưa tay tháo tấm khăn đen xuống.

 

"... Ừm, không cố ý mạo phạm đâu," Ta sờ sờ mặt hắn, nhìn đôi mắt vàng kim của hắn, "Nhưng, ngươi xem ngươi còn có thể biến thành Tiểu Xà màu hồng phấn không?"

 

"Không muốn biến." Hắn tiện tay vo tròn tấm khăn đen vứt vào đống lửa, tấm khăn đen bị lửa nướng hồi lâu lập hóa thành tro bụi trong không khí.

 

"Ngươi muốn đổi tấm khăn che mặt khác không?"

 



"Không đeo nữa, dù sao ngươi cũng đã nhìn thấy rồi." Hắn mỉm cười nói.

 

Ta vươn người trong lòng hắn, áp sát vào mặt hắn ngửi ngửi: "Nhưng mà thật sự rất xấu."

 

"Đó là vì ngươi chưa quen nhìn," Hắn cúi đầu, hôn lên đầu ta, "Trước đây ta cũng rất ghét những thứ lông lá."

 

Ta vùng vẫy đạp chân: "Bộ dạng ngươi như vậy mà hôn ta, ta sẽ gặp ác mộng ba ngày!"

 

"Ngươi tưởng con thỏ lông bị cháy xém này có thể đẹp đến mức nào sao?" Hắn mỉm cười sờ cằm ta, "Hôn ngươi một cái, ta cũng phải bật đèn ngủ mấy ngày."

 

"Câm miệng!" Ta tức giận, cắn một cái vào ngón tay hắn.

 

Tiểu Xà ngoan ngoãn im lặng, nhưng khóe miệng vẫn cong lên vui vẻ.

 

"Nhân tiện," Ta có chút xấu hổ, nhưng vẫn không nhịn được tò mò, "Tiểu Xà, trước kia ngươi thật sự không có tên sao?"

 

"Ừh."

 

Không khí yên tĩnh một lúc.

 

"Vậy tại sao lại nói với thiên thần rằng ngươi có tên?"

 

"À." Hắn kéo kéo tai ta. "Sau này mới có."

 

Không khí lại yên tĩnh một lúc.

 

Ta thận trọng hỏi nhỏ: "Tên gì vậy?"

 

"Tiểu Xà, chẳng phải ngươi vẫn luôn gọi ta như vậy sao?"

 

Hắn cúi đầu, nhìn ta với vẻ mặt khó hiểu: "Chẳng lẽ ngươi còn quen con rắn nào khác sao? "

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Nguyệt Thần Chi Lệ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook