Chương 13: Ngọn Lửa Thử Thách
Tôi là Ngao Ngao Đại Hiệp
07/01/2025
Ta nghiến răng, xoay người chạy về phía dê núi.
Lửa trên người con dê đã tắt, nó nằm trên đất đầy thương tích, hai mắt nhắm chặt. Ta vừa quay đầu lại nhìn Tiểu Xà, liền có tiếng d.a.o xuyên qua da thịt vang lên, ta vội vàng quay lưng lại, nhắm chặt mắt.
Khoảnh khắc vừa xoay người đó, ta rõ ràng thấy lưỡi d.a.o trắng như tuyết xuyên qua cơ thể Tiểu Xà, /m_á.u/ đỏ tươi chảy lênh láng trên đất.
Phía sau chỉ còn lại tiếng cười lớn của thiên thần và tiếng va chạm nặng nề, ta không nghe thấy chút âm thanh nào của Tiểu Xà, dù bị kiếm xuyên qua ngực, hắn cũng không hề kêu lên một tiếng.
Tiểu Xà không lừa ta, vẫn luôn chỉ có hắn bị đánh. Hay nói cách khác, thiên thần đang phát tiết cơn thịnh nộ không biết từ đâu mà có lên người hắn.
Ta không dám quay đầu lại nhìn, vùi mặt vào người con dê núi đang nằm bất động, nước mắt thấm ướt một mảng trên bộ lông trắng như tuyết của nó.
Xin lỗi...
Ta là một con thỏ nhát gan.
Không biết qua bao lâu, ta nghe thấy tiếng dây thừng ma sát, ta quay đầu lại, trong tầm mắt bị nước mắt làm mờ, ta thấy Tiểu Xà bị trói chặt trên cây cột cao đó, sau đó đống củi lớn kia bị đốt cháy. Ngọn lửa lập tức nhuộm đỏ mọi thứ xung quanh, củi cháy lách tách, luồng khí nóng rực phả vào mặt ta.
Hai thiên thần đứng ở xa xa, thiên thần áo vàng kim vẫn mang vẻ mặt thờ ơ, như thể mọi thứ trước mắt không liên quan gì. Thiên thần áo trắng kia đã dính đầy /m_á.u/ trên tay, nhưng lại khôi phục lại nụ cười ôn hòa thản nhiên, đôi mắt xanh thẳm đã không còn lửa giận, khép cánh lại, lặng lẽ đứng ở đó.
Ta nhìn chằm chằm vào thiên thần áo trắng, trong đôi mắt đỏ ngầu tràn đầy căm hận, lấn át nỗi sợ hãi.
Thiên thần áo trắng chỉ vào dê núi, cười cuồng loạn "Haha, ngươi nói con dê núi này không phải ác ma? Nó từng là tọa kỵ của Ung Hoa Thượng Thần, Ung Hoa Thượng Thần là ai? Là đồ tể tước xương lột da tiên thú. Nó trơ mắt nhìn chủ nhân g.i.ế.c c.h.ế.t đồng loại của mình, không có chút lòng trắc ẩn.”
"Trên tiệc quần tiên, nó vô tình chạm vào cánh tay của Ung Hoa Thượng Thần khi hắn đang tước xương tiên thú. Tiên cốt của tiên thú đó vừa hay mọc lệch, Thượng Thần lỡ tay cắt đứt mạch máu, con dê này vì vậy mới bị đuổi khỏi Thần giới." Trong mắt thiên thần tràn đầy ghê tởm, "Nếu không phải như vậy, con dê núi này đến nay vẫn sẽ là đồng lõa của tên đồ tể, ác ma như vậy, Thiên Đạo sao dung tha cho nó được?"
Ta đột nhiên sững người, nhưng không phải vì những lời chỉ trích mắng nhiếc của thiên thần áo trắng.
Ung Hoa Thượng Thần lỡ tay trên tiệc quần tiên, tiên cốt mọc lệch, tiên thú /m_á.u/ bắn tung tóe, ngàn năm nay, ta chỉ nghe nói đến một con.
– Chính là ta.
Hèn gì, hèn gì con dê núi vừa nhìn thấy ta đã như gặp kẻ thù, khắp nơi gây khó dễ cho ta. Đã từng nghe nói tọa kỵ của Ung Hoa Thượng Thần tính tình cổ quái ngang ngược, nếu nó đổ lỗi bị đuổi khỏi Thần giới lên đầu ta, vậy tất cả những điều này đều có thể giải thích được.
Đột nhiên, phía sau ta vang lên tiếng động nhỏ. Ta quay đầu lại, thấy dê núi run rẩy cả người, chậm rãi đứng dậy, đống lửa lớn chiếu lên người nó một màu đỏ rực.
"Chính vì ta sinh ra đã không có lòng từ bi, nên tu luyện nghìn năm vẫn chưa thành hình người, thậm chí không thể có thất tình lục dục." Dê núi toàn thân bê bết máu, nhưng vẫn gắng gượng không ngã xuống, "Chỉ vì ta tình cờ cứu được con tiên thú trên yến tiệc quần tiên đó, mới dần dần có tình cảm. Trước kia, ta chưa bao giờ biết thương xót đồng loại c.h.ế.t dưới lưỡi /d.a.o/, ta..."
"Nhưng ngươi không phải ác ma!" Ta nghiến răng, cuối cùng cũng hét lớn, "Ngược lại là cái gọi là thiên thần, bất quá chỉ là tư dục được che đậy bởi lớp mặt nạ mà thôi. Nhưng luôn có đôi mắt sẽ không bị khuôn mặt xinh đẹp lừa gạt, luôn có đôi tai sẽ không bị lời nói giả dối mê hoặc, cho nên các ngươi dùng cái gọi là đúng sai thiện ác để g.i.ế.c hại dị giáo, làm hại người vô tội. Súc sinh vốn là vô tình, không có tình cảm của con người, các ngươi lại nhân danh Thiên Đạo, dùng tình cảm của con người để ràng buộc, tuyên án nó là ác ma, chẳng lẽ thứ gì chỉ cần các ngươi muốn nó chết, nó chính là ác ma sao?"
Lửa trên người con dê đã tắt, nó nằm trên đất đầy thương tích, hai mắt nhắm chặt. Ta vừa quay đầu lại nhìn Tiểu Xà, liền có tiếng d.a.o xuyên qua da thịt vang lên, ta vội vàng quay lưng lại, nhắm chặt mắt.
Khoảnh khắc vừa xoay người đó, ta rõ ràng thấy lưỡi d.a.o trắng như tuyết xuyên qua cơ thể Tiểu Xà, /m_á.u/ đỏ tươi chảy lênh láng trên đất.
Phía sau chỉ còn lại tiếng cười lớn của thiên thần và tiếng va chạm nặng nề, ta không nghe thấy chút âm thanh nào của Tiểu Xà, dù bị kiếm xuyên qua ngực, hắn cũng không hề kêu lên một tiếng.
Tiểu Xà không lừa ta, vẫn luôn chỉ có hắn bị đánh. Hay nói cách khác, thiên thần đang phát tiết cơn thịnh nộ không biết từ đâu mà có lên người hắn.
Ta không dám quay đầu lại nhìn, vùi mặt vào người con dê núi đang nằm bất động, nước mắt thấm ướt một mảng trên bộ lông trắng như tuyết của nó.
Xin lỗi...
Ta là một con thỏ nhát gan.
Không biết qua bao lâu, ta nghe thấy tiếng dây thừng ma sát, ta quay đầu lại, trong tầm mắt bị nước mắt làm mờ, ta thấy Tiểu Xà bị trói chặt trên cây cột cao đó, sau đó đống củi lớn kia bị đốt cháy. Ngọn lửa lập tức nhuộm đỏ mọi thứ xung quanh, củi cháy lách tách, luồng khí nóng rực phả vào mặt ta.
Hai thiên thần đứng ở xa xa, thiên thần áo vàng kim vẫn mang vẻ mặt thờ ơ, như thể mọi thứ trước mắt không liên quan gì. Thiên thần áo trắng kia đã dính đầy /m_á.u/ trên tay, nhưng lại khôi phục lại nụ cười ôn hòa thản nhiên, đôi mắt xanh thẳm đã không còn lửa giận, khép cánh lại, lặng lẽ đứng ở đó.
Ta nhìn chằm chằm vào thiên thần áo trắng, trong đôi mắt đỏ ngầu tràn đầy căm hận, lấn át nỗi sợ hãi.
Thiên thần áo trắng chỉ vào dê núi, cười cuồng loạn "Haha, ngươi nói con dê núi này không phải ác ma? Nó từng là tọa kỵ của Ung Hoa Thượng Thần, Ung Hoa Thượng Thần là ai? Là đồ tể tước xương lột da tiên thú. Nó trơ mắt nhìn chủ nhân g.i.ế.c c.h.ế.t đồng loại của mình, không có chút lòng trắc ẩn.”
"Trên tiệc quần tiên, nó vô tình chạm vào cánh tay của Ung Hoa Thượng Thần khi hắn đang tước xương tiên thú. Tiên cốt của tiên thú đó vừa hay mọc lệch, Thượng Thần lỡ tay cắt đứt mạch máu, con dê này vì vậy mới bị đuổi khỏi Thần giới." Trong mắt thiên thần tràn đầy ghê tởm, "Nếu không phải như vậy, con dê núi này đến nay vẫn sẽ là đồng lõa của tên đồ tể, ác ma như vậy, Thiên Đạo sao dung tha cho nó được?"
Ta đột nhiên sững người, nhưng không phải vì những lời chỉ trích mắng nhiếc của thiên thần áo trắng.
Ung Hoa Thượng Thần lỡ tay trên tiệc quần tiên, tiên cốt mọc lệch, tiên thú /m_á.u/ bắn tung tóe, ngàn năm nay, ta chỉ nghe nói đến một con.
– Chính là ta.
Hèn gì, hèn gì con dê núi vừa nhìn thấy ta đã như gặp kẻ thù, khắp nơi gây khó dễ cho ta. Đã từng nghe nói tọa kỵ của Ung Hoa Thượng Thần tính tình cổ quái ngang ngược, nếu nó đổ lỗi bị đuổi khỏi Thần giới lên đầu ta, vậy tất cả những điều này đều có thể giải thích được.
Đột nhiên, phía sau ta vang lên tiếng động nhỏ. Ta quay đầu lại, thấy dê núi run rẩy cả người, chậm rãi đứng dậy, đống lửa lớn chiếu lên người nó một màu đỏ rực.
"Chính vì ta sinh ra đã không có lòng từ bi, nên tu luyện nghìn năm vẫn chưa thành hình người, thậm chí không thể có thất tình lục dục." Dê núi toàn thân bê bết máu, nhưng vẫn gắng gượng không ngã xuống, "Chỉ vì ta tình cờ cứu được con tiên thú trên yến tiệc quần tiên đó, mới dần dần có tình cảm. Trước kia, ta chưa bao giờ biết thương xót đồng loại c.h.ế.t dưới lưỡi /d.a.o/, ta..."
"Nhưng ngươi không phải ác ma!" Ta nghiến răng, cuối cùng cũng hét lớn, "Ngược lại là cái gọi là thiên thần, bất quá chỉ là tư dục được che đậy bởi lớp mặt nạ mà thôi. Nhưng luôn có đôi mắt sẽ không bị khuôn mặt xinh đẹp lừa gạt, luôn có đôi tai sẽ không bị lời nói giả dối mê hoặc, cho nên các ngươi dùng cái gọi là đúng sai thiện ác để g.i.ế.c hại dị giáo, làm hại người vô tội. Súc sinh vốn là vô tình, không có tình cảm của con người, các ngươi lại nhân danh Thiên Đạo, dùng tình cảm của con người để ràng buộc, tuyên án nó là ác ma, chẳng lẽ thứ gì chỉ cần các ngươi muốn nó chết, nó chính là ác ma sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.