Chương 12: Thiên Thần Và Ác Ma
Tôi là Ngao Ngao Đại Hiệp
07/01/2025
Tiểu Xà mỉm cười, không nói gì.
"Ngươi nói bậy!" Ta mắng to, "Mặt trăng của chúng ta luôn do Hằng Nga quản lý, chưa bao giờ có cái gọi là nguyệt thực chó má!"
"Nhưng nơi này Thiên Đế thua cho chúng ta rồi," Thiên thần thản nhiên nhìn ta, nói, "Ngươi ra ngoài sẽ thấy, nguyệt thực đã bắt đầu rồi."
Ta không nói gì, nắm c.h.ặ.t t.a.y áo Tiểu Xà, quyết không để nó ném ta ra ngoài nữa.
Tiểu Xà sờ sờ tai ta, thở dài nhẹ nhõm: "Vậy thì đi thôi."
Suốt dọc đường không ai nói gì, con dê không biết từ lúc nào đã tự mở được còng, lặng lẽ đi theo sau chúng ta. Ta nghĩ nó nhất định đã biết được đầu đuôi câu chuyện, ta lén lút nhìn nó với ánh mắt xin lỗi, nhưng nó cúi đầu, không nhìn ta.
Đi qua những hành lang chằng chịt, chúng ta ra khỏi cung điện, đám đông trong điện đại khái là nghe được tin tức, không biết từ lúc nào đã tản đi hết. Trên phiến đá trắng như tuyết trước cửa, chỉ chất một đống củi lớn, giữa đống củi, dựng một cây cột cao. Thiên thần mặc trường bào màu trắng tay cầm đuốc, đứng bên đống củi nhìn chúng ta với vẻ mặt u ám, hắn dang rộng đôi cánh, lông vũ dựng đứng, đôi mắt xanh thẳm bừng cháy lửa giận, khuôn mặt xinh đẹp thánh khiết bị ghen ghét làm cho méo mó đáng sợ.
"Ngươi vậy mà lại đến."
"Ác ma luôn rất trọng tình cảm." Tiểu Xà che mặt bằng khăn đen, bước đi tao nhã, giọng điệu ung dung.
Thiên thần dường như bị chọc trúng chỗ đau, trên mặt càng hận hơn: "Xưa kia Nguyệt Thần không cam lòng đứng sau Thái Dương Thần, sa ngã thành ác ma, đáng lẽ phải bị giết!"
Tiểu Xà gật đầu, mỉm cười: "Nhưng ta không cảm thấy Nguyệt Thần làm sai."
"Ác ma không sai, chẳng lẽ thiên thần lại sai sao?" Thiên thần áo trắng hừ lạnh một tiếng.
Tiểu Xà quay đầu lại nhìn con dê núi vẫn im lặng, nói: "Đưa tiên thú không phải ác ma lên giàn hỏa thiêu, chẳng lẽ không phải lỗi của thiên thần sao?"
"Ngươi nói nhiều hơn trước kia rất nhiều," Nụ cười của thiên thần đã không còn vẻ đẹp yên bình: "Hôm nay ngươi đến rồi, thì nhìn bầu trời đêm đen kịt này, hẳn là nhớ ra hôm nay là ngày gì rồi chứ?"
"Đúng vậy," Tiểu Xà thở dài uể oải, cười khẽ, "Hôm nay là ngày giỗ chủ nhân cũ của chúng ta, có lẽ sau này cũng là ngày giỗ của ta."
Thiên thần dường như bị tiếng cười thờ ơ của Tiểu Xà chọc giận, sắc mặt cứng nhắc nặn ra vài tiếng cười lạnh: "Xem ra giàn hỏa thiêu này, không dùng đến trên người con dê núi kia rồi."
Con dê núi đứng bất động, như thể người đang bị bàn tán không phải là nó.
Tiểu Xà cũng không nói gì, chỉ ôm rồi nhẹ nhàng bóp tai ta.
Thiên thần áo trắng mặt mày đầy vẻ căm hận méo mó, hắn đột nhiên vỗ cánh, một ngọn lửa từ lòng bàn tay hắn vọt ra, bay về phía Tiểu Xà.
Tiểu Xà bất động, chỉ đột nhiên siết chặt cánh tay, che ta thật kỹ trong lòng.
"Ngươi mà không buông tay ta cũng sẽ chết." Ta lẩm bẩm.
Hắn an ủi xoa xoa lưng ta, vậy mà còn cười: "Ác ma chúng ta lúc c.h.ế.t rất muốn kéo theo người mình thích làm đệm lưng."
Ta vùng vẫy tượng trưng vài cái, cơn đau dự kiến đã không ập đến, ta thò đầu ra khỏi lòng hắn, dê núi chắn trước mặt chúng ta, bộ lông trắng như tuyết bốc cháy ngùn ngụt.
"Có muốn cân nhắc thích ta không?" Dê núi quay đầu lại nhìn Tiểu Xà trong biển lửa, chậm rãi nói từng chữ, "Đừng kéo Tiểu Thố Tử làm đệm lưng."
Tên đáng ghét này... bộ có chấp niệm gì với việc cứu ta sao?
"Không muốn." Tiểu Xà nói.
Thiên thần quát lớn một tiếng, bảy tám con d.a.o găm từ tay áo thiên thần bay ra, đ.â.m mạnh vào người con dê, lập tức /m_á.u/ tươi b.ắ.n tung tóe. Bị lực đạo mạnh mẽ đẩy lùi, dê núi đập mạnh vào cột đá bên cạnh, ngất xỉu.
Ta vùi đầu thật sâu trong lòng bàn tay Tiểu Xà, sợ đến mức không rơi nổi một giọt nước mắt.
"Đùa ngươi thôi," Tiểu Xà sờ sờ đầu ta, ném ta xuống đất, "Không cần ngươi làm đệm lưng, mau chạy đi."
Ta đứng trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn hắn, không đi.
Hắn thở dài, nói: "Đợi xong việc ngươi /t.ự_.s.á.t/ tuẫn tình vì ta cũng được, bây giờ mau chạy đi, đừng nhìn ta bị đánh."
Ai thèm /t.ự_.s.á.t/ tuẫn tình cho hắn.
"Ngươi nói bậy!" Ta mắng to, "Mặt trăng của chúng ta luôn do Hằng Nga quản lý, chưa bao giờ có cái gọi là nguyệt thực chó má!"
"Nhưng nơi này Thiên Đế thua cho chúng ta rồi," Thiên thần thản nhiên nhìn ta, nói, "Ngươi ra ngoài sẽ thấy, nguyệt thực đã bắt đầu rồi."
Ta không nói gì, nắm c.h.ặ.t t.a.y áo Tiểu Xà, quyết không để nó ném ta ra ngoài nữa.
Tiểu Xà sờ sờ tai ta, thở dài nhẹ nhõm: "Vậy thì đi thôi."
Suốt dọc đường không ai nói gì, con dê không biết từ lúc nào đã tự mở được còng, lặng lẽ đi theo sau chúng ta. Ta nghĩ nó nhất định đã biết được đầu đuôi câu chuyện, ta lén lút nhìn nó với ánh mắt xin lỗi, nhưng nó cúi đầu, không nhìn ta.
Đi qua những hành lang chằng chịt, chúng ta ra khỏi cung điện, đám đông trong điện đại khái là nghe được tin tức, không biết từ lúc nào đã tản đi hết. Trên phiến đá trắng như tuyết trước cửa, chỉ chất một đống củi lớn, giữa đống củi, dựng một cây cột cao. Thiên thần mặc trường bào màu trắng tay cầm đuốc, đứng bên đống củi nhìn chúng ta với vẻ mặt u ám, hắn dang rộng đôi cánh, lông vũ dựng đứng, đôi mắt xanh thẳm bừng cháy lửa giận, khuôn mặt xinh đẹp thánh khiết bị ghen ghét làm cho méo mó đáng sợ.
"Ngươi vậy mà lại đến."
"Ác ma luôn rất trọng tình cảm." Tiểu Xà che mặt bằng khăn đen, bước đi tao nhã, giọng điệu ung dung.
Thiên thần dường như bị chọc trúng chỗ đau, trên mặt càng hận hơn: "Xưa kia Nguyệt Thần không cam lòng đứng sau Thái Dương Thần, sa ngã thành ác ma, đáng lẽ phải bị giết!"
Tiểu Xà gật đầu, mỉm cười: "Nhưng ta không cảm thấy Nguyệt Thần làm sai."
"Ác ma không sai, chẳng lẽ thiên thần lại sai sao?" Thiên thần áo trắng hừ lạnh một tiếng.
Tiểu Xà quay đầu lại nhìn con dê núi vẫn im lặng, nói: "Đưa tiên thú không phải ác ma lên giàn hỏa thiêu, chẳng lẽ không phải lỗi của thiên thần sao?"
"Ngươi nói nhiều hơn trước kia rất nhiều," Nụ cười của thiên thần đã không còn vẻ đẹp yên bình: "Hôm nay ngươi đến rồi, thì nhìn bầu trời đêm đen kịt này, hẳn là nhớ ra hôm nay là ngày gì rồi chứ?"
"Đúng vậy," Tiểu Xà thở dài uể oải, cười khẽ, "Hôm nay là ngày giỗ chủ nhân cũ của chúng ta, có lẽ sau này cũng là ngày giỗ của ta."
Thiên thần dường như bị tiếng cười thờ ơ của Tiểu Xà chọc giận, sắc mặt cứng nhắc nặn ra vài tiếng cười lạnh: "Xem ra giàn hỏa thiêu này, không dùng đến trên người con dê núi kia rồi."
Con dê núi đứng bất động, như thể người đang bị bàn tán không phải là nó.
Tiểu Xà cũng không nói gì, chỉ ôm rồi nhẹ nhàng bóp tai ta.
Thiên thần áo trắng mặt mày đầy vẻ căm hận méo mó, hắn đột nhiên vỗ cánh, một ngọn lửa từ lòng bàn tay hắn vọt ra, bay về phía Tiểu Xà.
Tiểu Xà bất động, chỉ đột nhiên siết chặt cánh tay, che ta thật kỹ trong lòng.
"Ngươi mà không buông tay ta cũng sẽ chết." Ta lẩm bẩm.
Hắn an ủi xoa xoa lưng ta, vậy mà còn cười: "Ác ma chúng ta lúc c.h.ế.t rất muốn kéo theo người mình thích làm đệm lưng."
Ta vùng vẫy tượng trưng vài cái, cơn đau dự kiến đã không ập đến, ta thò đầu ra khỏi lòng hắn, dê núi chắn trước mặt chúng ta, bộ lông trắng như tuyết bốc cháy ngùn ngụt.
"Có muốn cân nhắc thích ta không?" Dê núi quay đầu lại nhìn Tiểu Xà trong biển lửa, chậm rãi nói từng chữ, "Đừng kéo Tiểu Thố Tử làm đệm lưng."
Tên đáng ghét này... bộ có chấp niệm gì với việc cứu ta sao?
"Không muốn." Tiểu Xà nói.
Thiên thần quát lớn một tiếng, bảy tám con d.a.o găm từ tay áo thiên thần bay ra, đ.â.m mạnh vào người con dê, lập tức /m_á.u/ tươi b.ắ.n tung tóe. Bị lực đạo mạnh mẽ đẩy lùi, dê núi đập mạnh vào cột đá bên cạnh, ngất xỉu.
Ta vùi đầu thật sâu trong lòng bàn tay Tiểu Xà, sợ đến mức không rơi nổi một giọt nước mắt.
"Đùa ngươi thôi," Tiểu Xà sờ sờ đầu ta, ném ta xuống đất, "Không cần ngươi làm đệm lưng, mau chạy đi."
Ta đứng trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn hắn, không đi.
Hắn thở dài, nói: "Đợi xong việc ngươi /t.ự_.s.á.t/ tuẫn tình vì ta cũng được, bây giờ mau chạy đi, đừng nhìn ta bị đánh."
Ai thèm /t.ự_.s.á.t/ tuẫn tình cho hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.