Chương 28
Tương Như
05/08/2019
Trời bây giờ cũng khá tối. Lữ Nguyệt vốn cùng đi
với Chúc Vũ Huyền từ bờ hồ về Vọng Nguyệt quán của y, giữa đường thì trở chứng "trẻ con", đòi y cõng mình. Gọi là sa đọa cũng không phải đi, bởi lẽ nàng được y cõng như vậy cảm giác rất tuyệt.
Lữ Nguyệt nàng cũng đã sống đến từng đây tuổi rồi, cái gì gọi là nam nữ tư tình coi như cũng hiểu, tâm ý mà đồ đệ này dành cho nàng, bản thân nàng còn không rõ hay sao. Nhưng mà trong lòng còn vài thứ khiến nàng lấn cấn, nhất là .... thật sự có thể nhắm mắt coi như không thấy, cũng không nghe mọi chuyện xảy ra trong thiên hạ hay sao?
Về đến Vọng Nguyệt quán, Chúc Vũ Huyền hỏi: "Ngươi suốt ngày than đói, có cần ăn?"
"Được sao?"
"Ùm. Ngươi muốn ăn gì?"
Lữ Nguyệt thật không biết cái cảm giác này nên gọi là gì, thâm tâm không biết bị sao mà lại tuôn ra cái ý nghĩ "muốn ăn ngươi đó được không?"
Ha. Rất may, nén lại được không nói ra, nếu không ở giữa quán nhà người ta nói mấy lời như vậy thì đúng là mất mặt chết được.
Rốt cuộc trả lời: "Ta bây giờ không muốn ăn, quán của ngươi có rượu không?"
Chúc Vũ Huyền chần chừ chốc lát rồi gật đầu: "Ùm. Đợi ta."
Y rời đi không lâu từ bên ngoài liền bước vào hai bạch y nam tử. Khuôn diện cũng khá. Phong thái coi như cũng chững chạc. Bội kiếm trên lưng. Tu vi cũng không tồi.
Lữ Nguyệt đối với bọn họ vốn vĩ quan sát chỉ đến vậy, nhưng khi bọn họ gọi món xong bắt đầu trò chuyện lại khiến nàng muốn lơ cũng phải chú ý.
"Hayya, thái bình vẫn là không vĩnh cửu a."
Người kia đập bàn:
"Hừm. Yêu nữ đó vậy mà năm xưa lại không giết được ả, để ả đoạt xá trọng sinh, diệt môn Hà Xuyên Anh thị, Lâm Xuyên Lưu thị, còn sai khiến Yêu giới giết hại môn sinh tu sĩ của ta, đúng thật là không biết sống chết, đúng thật là muốn cùng Thần giới khai chiến!"
Lữ Nguyệt thầm nghĩ: "Ta đoạt xá trọng sinh? Anh thị, Lưu thi ta diệt môn? Còn cái gì gọi là cùng Thần giới khai chiến?"
Bên kia lại nói:
"Yêu nữ đó ngươi còn nói làm gì?! Bản chất chính là bản chất. Đáng nói chính là tên Chúc Vũ Huyền kia, không ngờ lại có thể nói trở mặt liền trở mặt, phản bội Cửu Linh sơn!"
"Hừm. Lữ Nguyệt dù gì cũng là đã dạy ra hắn. Ta ngay lúc đầu đã không thuận ý để hắn giữ chức thần tôn. Đáng lý năm đó nên đem hắn cùng với Lữ Nguyệt đi Rửa tội luôn mới phải, diệt trừ hậu hoạn, tình thế cũng sẽ không như bây giờ."
"Lữ Nguyệt lần này trái có Minh Nguyệt đỉnh, phải lại thêm con chó sai đắc lực Chúc Vũ Huyền, đối phó Yêu giới lần này xem ra lại khó hơn một bậc."
"Cửu Linh đã phát lệnh Triệu tập, nay mai sẽ tấn công Yêu giới. Hừm! Tà vốn không thể thắng chính. Là bọn chúng muốn phản giới, càng không thể trách chúng ta. Trận này dù có phải chết cũng là thác vì nghĩa, biểu chính trừ tà. Có khó cũng phải đánh! Đổi mạng chúng ta lấy thái bình thiên hạ."
Tiểu nhị vừa hay dọn đồ ăn ra.
Lữ Nguyệt bên này khẽ chau mày. Nếu đúng như lời bọn họ nói Yêu Thần khai chiến thì thiên hạ không phải sẽ đại loạn sao?
Lữ Nguyệt mãi lo suy suy nghĩ nghĩ, đến cả Chúc Vũ Huyền đứng đằng sau từ lâu cũng không phát giác.
Mãi tới khi y không nói không rằng đến bàn bên "đuổi thẳng cổ" hai tu sĩ kia ra khỏi quán, còn căn dặn chủ quầy từ nay về sau không tiếp tu sĩ nàng mới đơ ra.
Chúc Vũ Huyền sau khi "làm xong việc" mới quay lại cũng không nói không rằng nắm tay nàng kéo đi.
Chủ quầy: "..."
Tiểu nhị: "..."
Vài người khách khác: "..."
Không ngó ngàng gì tới ánh mắt quái gở mà người ngoài nhìn mình, Chúc Vũ Huyền kéo Lữ Nguyệt đi thẳng lên lầu, vào phòng, quay lưng đóng cửa, cài then. Đẩy bàn chặn trước cửa, hệt như muốn ngăn cản kẻ địch nào đó ngoài cửa vậy.
Lữ Nguyệt biết bản thân vừa nãy hơi ... nhiều chuyện một chút, thấy y như vậy nghĩ rằng đang không vừa lòng, bèn cười cười nói: "Ngươi định giết người phân thây ở đây hả?"
Nói đến mới để ý. Căn phòng này trong quán của Chúc Vũ Huyền trông cũng khá đấy chứ, là một nhã gian a. Trong nhã gian bố trí bình phong ngăn chia phòng ra làm hai phần, một phần bày bàn và chiếu dùng để trò chuyện, ăn uống, một phần khác thì đặt một cái giường gỗ có rèm buông lơi, dùng để nghỉ ngơi.
Chúc Vũ Huyền kéo nàng ra sau bình phong, dùng sức đẩy một cái, xô Lữ Nguyệt ngã lên trên chiếc giường ấy.
Xung quanh giường gắn thành gỗ, đầu nàng thoáng va nhẹ vào nó, vốn cũng không tính là đau, nhưng nghĩ nghĩ sao lại kêu "Ây da!" một tiếng.
Chúc Vũ Huyền nghe kêu, hai tay vốn giơ lên bịt tai Lữ Nguyệt lại, đổi thành sờ nhẹ phía đầu nàng, động tác như muốn hỏi: đụng có đau không, ta xoa cho ngươi đỡ đau.
Y ở bên cạnh sờ, Lữ Nguyệt bèn nói: "Đau a. Ngươi cần gì đối với tiểu cô nương như ta mạnh bạo thế~?!"
Nghe nàng vẫn kêu đau, sắc mặt Chúc Vũ Huyền thoáng vẻ lo âu, động tác trên tay càng dịu dàng hơn.
Cơ mà Lữ Nguyệt càng nhìn lại càng thấy lạ. Chúc Vũ Huyền lúc này cư xử sao lại như một người khác? Y bình thường thận trọng đoan chính, cho dù có đối với mấy lời kia không thích cũng đâu đến mức tống cổ con nhà người ta như vậy. Còn nữa, y đối với Lữ Nguyệt nàng trước giờ vẫn là rất giữ tôn kính, rất ôn nhu, hầu như y chưa bao giờ đối với nàng ra tay mạnh bạo như thế.
Lữ Nguyệt nhướng người lên ghé sát vào cổ y, ngửi ngửi rồi hỏi: "Ngươi uống rượu hả? Say rồi?"
Chúc Vũ Huyền vẫn không nói không rằng, đột nhiên nhảy ra khỏi giường, chạy đến một góc ở bình phong, quay lưng lại đối Lữ Nguyệt.
Lữ Nguyệt nghĩ: "Chúc Vũ Huyền này, lẽ nào lúc nãy nói đi lấy rượu liền trộm uống? Hắn năm xưa từng cùng ta uống rượu một lần (*bị ai đó rủ rê) sau đó không biết vì sao liền không dám đụng nữa. Cư nhiên bây giờ lại uống vụn a, còn để ta phát hiện. Ha. Hóa ra là say thật ư."
Nàng cũng ngồi dậy, ung dung nhàn nhã đi lại gần Chúc Vũ Huyền, đưa tay định chạm vào vai y, lại bị y né đi, lập tức trách xa một khoảng.
Lữ Nguyệt nghiên đầu cười: "Ngươi sợ? Sợ cái gì? Sư tôn bây giờ không có tu vi không có linh lực, ta không sợ ngươi thì thôi ngươi lại sợ ta!"
Chúc Vũ Huyền trốn đằng sau bình phong, thập thò ló non nửa khuôn mặt ra, im lặng ngó sang Lữ Nguyệt phía bên này, giống như đứa trẻ sợ bị sư phụ trách phạt.
Lữ Nguyệt lại tiến đến gần, nàng tiến một bước Chúc Vũ Huyền liền lùi hai ba bước. Lữ Nguyệt không hơi đâu mà chơi trò đuổi bắt với y, bèn lên giọng: "Ngươi đứng yên đó cho ta! Có phải lời của sư tôn cũng không cần nghe?!"
Ấy thế mà y đứng yên thật.
Lữ Nguyệt kỳ thực càng chơi càng kích thích, hư hỏng lượn một vòng quanh Chúc Vũ Huyền, vừa đi vừa hỏi: "Sư tôn hỏi ngươi, ngươi có phải lén uống rượu?"
Chúc Vũ Huyền miễn cưỡng gật đầu "ân" một tiếng.
Lữ Nguyệt lại hỏi: "Ngươi ~ vì sao lại sợ ta?"
"Không sợ."
"Vậy tại sao lại chạy trốn?"
Chúc Vũ Huyền nhỏ giọng: ".... là vì ....."
Lữ Nguyệt lại ghé tai mình vào miệng y: "Vì sao?"
"Ta .... ta .... "
Gần như vậy Lữ Nguyệt mới để ý, nàng thấy Chúc Vũ Huyền này hôm nay đột nhiên thật thơm. Bình thường đứng gần y nghe mùi đàn hương thoang thoảng rất dễ chịu, bây giờ có thêm ít hương rượu nồng nồng.
Chúc Vũ Huyền tay nắm chặt thành đấm giống như đang cố chịu đựng, môi run rẩy, dường như đang định mở miệng khai báo.
Thế nhưng, cũng ngay lúc đó, Lữ Nguyệt cứ mãi nhìn chằm chằm vào đôi môi màu hồng nhạt trông có vẻ rất mềm mại kia, rồi như bị ma quỷ làm đầu óc mụ mị, nàng lại là người chủ động hôn một cái lên bờ môi ấy.
Hai mắt Chúc Vũ Huyền mở to hết cỡ. Hai người hai đôi mắt nhìn nhau. Lữ Nguyệt cảm thấy tiểu tử này hình như hơi thở cũng ngưng lại rồi liền tránh nhẹ ra, nói: "Ngươi làm sao vậy?"
Chúc Vũ Huyền coi bộ vì cái hôn kia tâm tình kích động lắm, hai mắt vẫn trừng trừng nhìn nàng làm Lữ Nguyệt đang cố tỏ ra bình tĩnh bất giác bị nhìn đến thẹn: "Ngươi, nhìn cái gì mà nhìn?! Lúc lập khế ước chẳng phải cũng như vậy, ngươi .... ngươi đừng có nhìn ta! Say rồi, ngươi ..... còn không mau ..... còn không mau tự về phòng ngủ đi! Bộ tính đợi sư tôn ôm ngươi ngủ hả?"
Chúc Vũ Huyền: "..."
Lữ Nguyệt nói xong câu đó kỳ thực cũng muốn độn thổ liền luôn, nhưng mà thấy tiểu tử kia đứng đờ ra như vậy, coi bộ không hiểu, nên phó mặt cho qua, quơ quơ tay: "Vậy đi. Ngươi mau tự về ngủ đi."
Rồi yên tâm để y tự ra ngoài còn mình thì đi về phía giường. Vốn định chơi đã rồi thì ngả lưng ngủ một phen, sáng mai dậy thì giả ngu không nhớ, ai ngờ Chúc Vũ Huyền từ đằng sau đột nhiên choàng tới ôm lấy nàng.
Lữ Nguyệt bất quá, tình huống này, cố dùng giọng điệu trưởng bối nói: "Ngươi .... ngươi phản rồi à? Ta....."
Lữ Nguyệt còn chưa nói xong đột nhiên lông tơ dựng đứng, hai bên vai bất giác co thụt lại.
Môi của Chúc Vũ Huyền là đang đặt ở giữa cổ và vai nàng, có cảm giác ươn ướt, từ phía sau còn cảm nhận thấy hơi thở của y.
Lữ Nguyệt lần này là nổi hết cả da gà da vịt da heo da chuột, cmn nổi lên hết: "Vũ .... Vũ Huyền ta vừa rồi nói giỡn thôi ngươi .... ngươi bộ tính làm thật hả? Đừng tưởng say rồi muốn làm gì làm nha!"
Chúc Vũ Huyền ngẩn đầu, thì thầm: "Ngủ chung với sư tôn?"
"Ta không kêu ngươi ngủ chung với ta. Ta bây giờ chưa đủ tuổi đâu, tự về phòng ngươi ngủ đi."
"Không muốn."
"Không muốn cũng phải đi. Giường này đâu đủ chổ cho ngươi nằm. Nhanh lên đi. Đi về phòng ngươi ..... a!"
Lữ Nguyệt còn chưa có kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, chỉ nghe rầm một tiếng, phía sau lưng đau xót, hai người cư nhiên đã song song lăn trên ván giường.
Giường gỗ này đúng là không đủ để hai người cùng nằm. Nhưng nếu như một người trên đó nằm đè lên người còn lại, hoặc đôi bên cùng nằm sát rạt vào nhau, vậy cũng có thể miễn cưỡng chen chung được. Không biết là ai mào đầu trước, đợi đến khi Lữ Nguyệt "thoáng tỉnh táo lại", bọn họ đã dùng tư thế ôm ấp này mà gần gũi triền miên hôn một lúc lâu.
Đau a.
Vai trái nàng đau chết đi được. Cảm giác cứ như bị người ta dùng dao cùn cứa đi cứa lại, đau đến không chịu nổi lập tức co người.
Cmn nguyền chú văn.
Chúc Vũ Huyền thoáng chốc tư sắc liền đổi, vội vã ngồi dậy, chau mày lo lắng, lại thêm hoảng hốt nói: "Sư tôn, ngươi làm sao?"
Lữ Nguyệt ôm vai run rẩy nói:
"Đau ~"
Chúc Vũ Huyền không biết làm thế nào liền truyền linh lực cho nàng, lại luôn miệng hỏi: "Ngươi làm sao?"
Lữ Nguyệt gằng giọng:
"... ngươi ... ngươi đừng truyền linh lực cho ta, không ích gì đâu."
Chúc Vũ Huyền say rồi tinh thần cũng không được minh mẫn, nói nhiều chỉ khiến Lữ Nguyệt nàng tự tốn hơi sức. Chi bằng đánh lừa y.
Nguyền chú văn bạo phát, đồng nghĩa với việc kẻ tên Khưu Kỷ La hiện đang ở gần đây. Vốn Lữ Nguyệt đã nghi ngờ hắn không phải người bình thường, nếu tại đây Chúc Vũ Huyền tùy tiện dùng linh lực, lỡ để hắn phát giác thì làm sao?
Chúc Vũ Huyền thấy Lữ Nguyệt đau đến toát mồ hôi lạnh, toàn thân đều run cả lên, bản thân lại chẳng giúp được gì, giọng càng căng thẳng, ôm Lữ Nguyệt càng chặt, hỏi: "Ta phải làm sao?"
Lữ Nguyệt bất quá đột nhiên từ đau vai chuyển lên đau đầu, đau đầu đến mức muốn nổ tung.
Trước mắt nhanh chóng hiện ra vô số mảnh vỡ hình ảnh, có đôi khi một mảng trống rỗng, có đôi khi đen ngòm, có khi giống như nhìn thấy bóng người lờ mờ. Tiếng ong tai bén nhọn đâm vào màng nhĩ gây đau nhức. Hàng loạt ký ức hỗn loạn tung lung đang đổ dồn vào đầu nàng cùng một lúc.
Lữ Nguyệt thân hình cuộn trọn vào giữa khuỷu tay Chúc Vũ Huyền, không còn tâm sức để ý đến y. Lần thứ hai Lữ Nguyệt bị nguyền chú văn bạo phát nhìn thấy ký ức của Anh Tịch. Là toàn bộ ký ức tiền kiếp của nàng ta.
Lữ Nguyệt nàng cũng đã sống đến từng đây tuổi rồi, cái gì gọi là nam nữ tư tình coi như cũng hiểu, tâm ý mà đồ đệ này dành cho nàng, bản thân nàng còn không rõ hay sao. Nhưng mà trong lòng còn vài thứ khiến nàng lấn cấn, nhất là .... thật sự có thể nhắm mắt coi như không thấy, cũng không nghe mọi chuyện xảy ra trong thiên hạ hay sao?
Về đến Vọng Nguyệt quán, Chúc Vũ Huyền hỏi: "Ngươi suốt ngày than đói, có cần ăn?"
"Được sao?"
"Ùm. Ngươi muốn ăn gì?"
Lữ Nguyệt thật không biết cái cảm giác này nên gọi là gì, thâm tâm không biết bị sao mà lại tuôn ra cái ý nghĩ "muốn ăn ngươi đó được không?"
Ha. Rất may, nén lại được không nói ra, nếu không ở giữa quán nhà người ta nói mấy lời như vậy thì đúng là mất mặt chết được.
Rốt cuộc trả lời: "Ta bây giờ không muốn ăn, quán của ngươi có rượu không?"
Chúc Vũ Huyền chần chừ chốc lát rồi gật đầu: "Ùm. Đợi ta."
Y rời đi không lâu từ bên ngoài liền bước vào hai bạch y nam tử. Khuôn diện cũng khá. Phong thái coi như cũng chững chạc. Bội kiếm trên lưng. Tu vi cũng không tồi.
Lữ Nguyệt đối với bọn họ vốn vĩ quan sát chỉ đến vậy, nhưng khi bọn họ gọi món xong bắt đầu trò chuyện lại khiến nàng muốn lơ cũng phải chú ý.
"Hayya, thái bình vẫn là không vĩnh cửu a."
Người kia đập bàn:
"Hừm. Yêu nữ đó vậy mà năm xưa lại không giết được ả, để ả đoạt xá trọng sinh, diệt môn Hà Xuyên Anh thị, Lâm Xuyên Lưu thị, còn sai khiến Yêu giới giết hại môn sinh tu sĩ của ta, đúng thật là không biết sống chết, đúng thật là muốn cùng Thần giới khai chiến!"
Lữ Nguyệt thầm nghĩ: "Ta đoạt xá trọng sinh? Anh thị, Lưu thi ta diệt môn? Còn cái gì gọi là cùng Thần giới khai chiến?"
Bên kia lại nói:
"Yêu nữ đó ngươi còn nói làm gì?! Bản chất chính là bản chất. Đáng nói chính là tên Chúc Vũ Huyền kia, không ngờ lại có thể nói trở mặt liền trở mặt, phản bội Cửu Linh sơn!"
"Hừm. Lữ Nguyệt dù gì cũng là đã dạy ra hắn. Ta ngay lúc đầu đã không thuận ý để hắn giữ chức thần tôn. Đáng lý năm đó nên đem hắn cùng với Lữ Nguyệt đi Rửa tội luôn mới phải, diệt trừ hậu hoạn, tình thế cũng sẽ không như bây giờ."
"Lữ Nguyệt lần này trái có Minh Nguyệt đỉnh, phải lại thêm con chó sai đắc lực Chúc Vũ Huyền, đối phó Yêu giới lần này xem ra lại khó hơn một bậc."
"Cửu Linh đã phát lệnh Triệu tập, nay mai sẽ tấn công Yêu giới. Hừm! Tà vốn không thể thắng chính. Là bọn chúng muốn phản giới, càng không thể trách chúng ta. Trận này dù có phải chết cũng là thác vì nghĩa, biểu chính trừ tà. Có khó cũng phải đánh! Đổi mạng chúng ta lấy thái bình thiên hạ."
Tiểu nhị vừa hay dọn đồ ăn ra.
Lữ Nguyệt bên này khẽ chau mày. Nếu đúng như lời bọn họ nói Yêu Thần khai chiến thì thiên hạ không phải sẽ đại loạn sao?
Lữ Nguyệt mãi lo suy suy nghĩ nghĩ, đến cả Chúc Vũ Huyền đứng đằng sau từ lâu cũng không phát giác.
Mãi tới khi y không nói không rằng đến bàn bên "đuổi thẳng cổ" hai tu sĩ kia ra khỏi quán, còn căn dặn chủ quầy từ nay về sau không tiếp tu sĩ nàng mới đơ ra.
Chúc Vũ Huyền sau khi "làm xong việc" mới quay lại cũng không nói không rằng nắm tay nàng kéo đi.
Chủ quầy: "..."
Tiểu nhị: "..."
Vài người khách khác: "..."
Không ngó ngàng gì tới ánh mắt quái gở mà người ngoài nhìn mình, Chúc Vũ Huyền kéo Lữ Nguyệt đi thẳng lên lầu, vào phòng, quay lưng đóng cửa, cài then. Đẩy bàn chặn trước cửa, hệt như muốn ngăn cản kẻ địch nào đó ngoài cửa vậy.
Lữ Nguyệt biết bản thân vừa nãy hơi ... nhiều chuyện một chút, thấy y như vậy nghĩ rằng đang không vừa lòng, bèn cười cười nói: "Ngươi định giết người phân thây ở đây hả?"
Nói đến mới để ý. Căn phòng này trong quán của Chúc Vũ Huyền trông cũng khá đấy chứ, là một nhã gian a. Trong nhã gian bố trí bình phong ngăn chia phòng ra làm hai phần, một phần bày bàn và chiếu dùng để trò chuyện, ăn uống, một phần khác thì đặt một cái giường gỗ có rèm buông lơi, dùng để nghỉ ngơi.
Chúc Vũ Huyền kéo nàng ra sau bình phong, dùng sức đẩy một cái, xô Lữ Nguyệt ngã lên trên chiếc giường ấy.
Xung quanh giường gắn thành gỗ, đầu nàng thoáng va nhẹ vào nó, vốn cũng không tính là đau, nhưng nghĩ nghĩ sao lại kêu "Ây da!" một tiếng.
Chúc Vũ Huyền nghe kêu, hai tay vốn giơ lên bịt tai Lữ Nguyệt lại, đổi thành sờ nhẹ phía đầu nàng, động tác như muốn hỏi: đụng có đau không, ta xoa cho ngươi đỡ đau.
Y ở bên cạnh sờ, Lữ Nguyệt bèn nói: "Đau a. Ngươi cần gì đối với tiểu cô nương như ta mạnh bạo thế~?!"
Nghe nàng vẫn kêu đau, sắc mặt Chúc Vũ Huyền thoáng vẻ lo âu, động tác trên tay càng dịu dàng hơn.
Cơ mà Lữ Nguyệt càng nhìn lại càng thấy lạ. Chúc Vũ Huyền lúc này cư xử sao lại như một người khác? Y bình thường thận trọng đoan chính, cho dù có đối với mấy lời kia không thích cũng đâu đến mức tống cổ con nhà người ta như vậy. Còn nữa, y đối với Lữ Nguyệt nàng trước giờ vẫn là rất giữ tôn kính, rất ôn nhu, hầu như y chưa bao giờ đối với nàng ra tay mạnh bạo như thế.
Lữ Nguyệt nhướng người lên ghé sát vào cổ y, ngửi ngửi rồi hỏi: "Ngươi uống rượu hả? Say rồi?"
Chúc Vũ Huyền vẫn không nói không rằng, đột nhiên nhảy ra khỏi giường, chạy đến một góc ở bình phong, quay lưng lại đối Lữ Nguyệt.
Lữ Nguyệt nghĩ: "Chúc Vũ Huyền này, lẽ nào lúc nãy nói đi lấy rượu liền trộm uống? Hắn năm xưa từng cùng ta uống rượu một lần (*bị ai đó rủ rê) sau đó không biết vì sao liền không dám đụng nữa. Cư nhiên bây giờ lại uống vụn a, còn để ta phát hiện. Ha. Hóa ra là say thật ư."
Nàng cũng ngồi dậy, ung dung nhàn nhã đi lại gần Chúc Vũ Huyền, đưa tay định chạm vào vai y, lại bị y né đi, lập tức trách xa một khoảng.
Lữ Nguyệt nghiên đầu cười: "Ngươi sợ? Sợ cái gì? Sư tôn bây giờ không có tu vi không có linh lực, ta không sợ ngươi thì thôi ngươi lại sợ ta!"
Chúc Vũ Huyền trốn đằng sau bình phong, thập thò ló non nửa khuôn mặt ra, im lặng ngó sang Lữ Nguyệt phía bên này, giống như đứa trẻ sợ bị sư phụ trách phạt.
Lữ Nguyệt lại tiến đến gần, nàng tiến một bước Chúc Vũ Huyền liền lùi hai ba bước. Lữ Nguyệt không hơi đâu mà chơi trò đuổi bắt với y, bèn lên giọng: "Ngươi đứng yên đó cho ta! Có phải lời của sư tôn cũng không cần nghe?!"
Ấy thế mà y đứng yên thật.
Lữ Nguyệt kỳ thực càng chơi càng kích thích, hư hỏng lượn một vòng quanh Chúc Vũ Huyền, vừa đi vừa hỏi: "Sư tôn hỏi ngươi, ngươi có phải lén uống rượu?"
Chúc Vũ Huyền miễn cưỡng gật đầu "ân" một tiếng.
Lữ Nguyệt lại hỏi: "Ngươi ~ vì sao lại sợ ta?"
"Không sợ."
"Vậy tại sao lại chạy trốn?"
Chúc Vũ Huyền nhỏ giọng: ".... là vì ....."
Lữ Nguyệt lại ghé tai mình vào miệng y: "Vì sao?"
"Ta .... ta .... "
Gần như vậy Lữ Nguyệt mới để ý, nàng thấy Chúc Vũ Huyền này hôm nay đột nhiên thật thơm. Bình thường đứng gần y nghe mùi đàn hương thoang thoảng rất dễ chịu, bây giờ có thêm ít hương rượu nồng nồng.
Chúc Vũ Huyền tay nắm chặt thành đấm giống như đang cố chịu đựng, môi run rẩy, dường như đang định mở miệng khai báo.
Thế nhưng, cũng ngay lúc đó, Lữ Nguyệt cứ mãi nhìn chằm chằm vào đôi môi màu hồng nhạt trông có vẻ rất mềm mại kia, rồi như bị ma quỷ làm đầu óc mụ mị, nàng lại là người chủ động hôn một cái lên bờ môi ấy.
Hai mắt Chúc Vũ Huyền mở to hết cỡ. Hai người hai đôi mắt nhìn nhau. Lữ Nguyệt cảm thấy tiểu tử này hình như hơi thở cũng ngưng lại rồi liền tránh nhẹ ra, nói: "Ngươi làm sao vậy?"
Chúc Vũ Huyền coi bộ vì cái hôn kia tâm tình kích động lắm, hai mắt vẫn trừng trừng nhìn nàng làm Lữ Nguyệt đang cố tỏ ra bình tĩnh bất giác bị nhìn đến thẹn: "Ngươi, nhìn cái gì mà nhìn?! Lúc lập khế ước chẳng phải cũng như vậy, ngươi .... ngươi đừng có nhìn ta! Say rồi, ngươi ..... còn không mau ..... còn không mau tự về phòng ngủ đi! Bộ tính đợi sư tôn ôm ngươi ngủ hả?"
Chúc Vũ Huyền: "..."
Lữ Nguyệt nói xong câu đó kỳ thực cũng muốn độn thổ liền luôn, nhưng mà thấy tiểu tử kia đứng đờ ra như vậy, coi bộ không hiểu, nên phó mặt cho qua, quơ quơ tay: "Vậy đi. Ngươi mau tự về ngủ đi."
Rồi yên tâm để y tự ra ngoài còn mình thì đi về phía giường. Vốn định chơi đã rồi thì ngả lưng ngủ một phen, sáng mai dậy thì giả ngu không nhớ, ai ngờ Chúc Vũ Huyền từ đằng sau đột nhiên choàng tới ôm lấy nàng.
Lữ Nguyệt bất quá, tình huống này, cố dùng giọng điệu trưởng bối nói: "Ngươi .... ngươi phản rồi à? Ta....."
Lữ Nguyệt còn chưa nói xong đột nhiên lông tơ dựng đứng, hai bên vai bất giác co thụt lại.
Môi của Chúc Vũ Huyền là đang đặt ở giữa cổ và vai nàng, có cảm giác ươn ướt, từ phía sau còn cảm nhận thấy hơi thở của y.
Lữ Nguyệt lần này là nổi hết cả da gà da vịt da heo da chuột, cmn nổi lên hết: "Vũ .... Vũ Huyền ta vừa rồi nói giỡn thôi ngươi .... ngươi bộ tính làm thật hả? Đừng tưởng say rồi muốn làm gì làm nha!"
Chúc Vũ Huyền ngẩn đầu, thì thầm: "Ngủ chung với sư tôn?"
"Ta không kêu ngươi ngủ chung với ta. Ta bây giờ chưa đủ tuổi đâu, tự về phòng ngươi ngủ đi."
"Không muốn."
"Không muốn cũng phải đi. Giường này đâu đủ chổ cho ngươi nằm. Nhanh lên đi. Đi về phòng ngươi ..... a!"
Lữ Nguyệt còn chưa có kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, chỉ nghe rầm một tiếng, phía sau lưng đau xót, hai người cư nhiên đã song song lăn trên ván giường.
Giường gỗ này đúng là không đủ để hai người cùng nằm. Nhưng nếu như một người trên đó nằm đè lên người còn lại, hoặc đôi bên cùng nằm sát rạt vào nhau, vậy cũng có thể miễn cưỡng chen chung được. Không biết là ai mào đầu trước, đợi đến khi Lữ Nguyệt "thoáng tỉnh táo lại", bọn họ đã dùng tư thế ôm ấp này mà gần gũi triền miên hôn một lúc lâu.
Đau a.
Vai trái nàng đau chết đi được. Cảm giác cứ như bị người ta dùng dao cùn cứa đi cứa lại, đau đến không chịu nổi lập tức co người.
Cmn nguyền chú văn.
Chúc Vũ Huyền thoáng chốc tư sắc liền đổi, vội vã ngồi dậy, chau mày lo lắng, lại thêm hoảng hốt nói: "Sư tôn, ngươi làm sao?"
Lữ Nguyệt ôm vai run rẩy nói:
"Đau ~"
Chúc Vũ Huyền không biết làm thế nào liền truyền linh lực cho nàng, lại luôn miệng hỏi: "Ngươi làm sao?"
Lữ Nguyệt gằng giọng:
"... ngươi ... ngươi đừng truyền linh lực cho ta, không ích gì đâu."
Chúc Vũ Huyền say rồi tinh thần cũng không được minh mẫn, nói nhiều chỉ khiến Lữ Nguyệt nàng tự tốn hơi sức. Chi bằng đánh lừa y.
Nguyền chú văn bạo phát, đồng nghĩa với việc kẻ tên Khưu Kỷ La hiện đang ở gần đây. Vốn Lữ Nguyệt đã nghi ngờ hắn không phải người bình thường, nếu tại đây Chúc Vũ Huyền tùy tiện dùng linh lực, lỡ để hắn phát giác thì làm sao?
Chúc Vũ Huyền thấy Lữ Nguyệt đau đến toát mồ hôi lạnh, toàn thân đều run cả lên, bản thân lại chẳng giúp được gì, giọng càng căng thẳng, ôm Lữ Nguyệt càng chặt, hỏi: "Ta phải làm sao?"
Lữ Nguyệt bất quá đột nhiên từ đau vai chuyển lên đau đầu, đau đầu đến mức muốn nổ tung.
Trước mắt nhanh chóng hiện ra vô số mảnh vỡ hình ảnh, có đôi khi một mảng trống rỗng, có đôi khi đen ngòm, có khi giống như nhìn thấy bóng người lờ mờ. Tiếng ong tai bén nhọn đâm vào màng nhĩ gây đau nhức. Hàng loạt ký ức hỗn loạn tung lung đang đổ dồn vào đầu nàng cùng một lúc.
Lữ Nguyệt thân hình cuộn trọn vào giữa khuỷu tay Chúc Vũ Huyền, không còn tâm sức để ý đến y. Lần thứ hai Lữ Nguyệt bị nguyền chú văn bạo phát nhìn thấy ký ức của Anh Tịch. Là toàn bộ ký ức tiền kiếp của nàng ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.