Chương 27: ÔN NHU
Tương Như
05/08/2019
Lữ Nguyệt trở người, mơ màng một chút.
Hóa ra nàng trong lúc "trút giận" đã thật sự vì mệt quá mà ngủ một giấc lúc nào không hay.
Lữ Nguyệt thấp giọng lầm bầm: "... Vũ Huyền."
Nàng vươn tay, vụt bắt được một bên tay áo Chúc Vũ Huyền.
Chúc Vũ Huyền vẫn canh giữ bên nàng, mới vừa đang định đứng lên lại bị túm trở lại, lập tức cúi người, nhẹ giọng: "Ta ở đây."
Lữ Nguyệt vẫn chưa tỉnh lại, mắt vẫn nhắm nghiền, nhưng lại túm chặt Chúc Vũ Huyền không buông, dường như đang nằm mơ, thì thầm: "Ta không cố ý làm ngươi bị thương... Ngươi... Ngươi đừng giận..."
Chúc Vũ Huyền ngẩn người, ôn nhu nói: "Ta không giận."
Lữ Nguyệt im lặng, lực tay giảm đi một chút. Nghe được một câu như thế, giống như đã yên tâm.
Chúc Vũ Huyền ngồi cạnh nàng thêm một lúc lâu, thấy nàng lại không cựa quậy, mới nhẹ nhàng đứng lên mở cửa, ra khỏi phòng.
Lữ Nguyệt lúc sau mới tỉnh hẳn. Lồm cồm ngồi dậy. Ngó ngang ngó dọc. Không thấy người đâu. Trong đầu bỗng nhiên trống rỗng. Lật đa lật đật lao ra ngoài. Còn chưa kịp chạm tay vào thanh cài cửa, cánh cửa đã từ bên ngoài mở ra.
Chúc Vũ Huyền thoáng hồ ngạc nhiên cùng lo lắng, toan mở miệng hỏi thì Lữ Nguyệt đã cắm đầu cắm cổ, liều mạng ôm chặt hắn, nói: "Ta không muốn chết nữa, ngươi đừng bỏ ta."
Nghe câu này, Chúc Vũ Huyền sắc diện mới nhẹ đi, ôm nàng, nói: "Ta không bỏ ngươi."
"Ngươi đi đâu?"
"Chỉ xuống bếp nấu cho ngươi vài món. Đói không?"
"Ngươi ..... nấu ... nấu cho ta?"
Lữ Nguyệt lúc này mới để ý phía sau Chúc Vũ Huyền có một nam nhân khác, hắn chắc tầm tứ tuần hoặc hơn, trên tay là một khay gỗ lớn đầy thức ăn thơm thơm.
Lữ Nguyệt bước lùi.
Chúc Vũ Huyền quay sang đón lấy khay gỗ, nói: "Để ta cầm được rồi, ngươi trở xuống làm việc đi."
Người kia nói: "Vâng. Lão gia có việc gì cần sai bảo cứ căn dặn chúng tiểu nhân ạ. Xin cáo lui."
Chúc Vũ Huyền bên ngoài lo liệu xong xuôi, đóng nốt cánh cửa, Lữ Nguyệt tự mình tìm thấy chậu nước cạnh giường, lau mặt rửa mặt, tự ngồi vào bàn, gắp gắp ăn ăn. Đến khi hắn cùng nàng ngồi đối nhau, Lữ Nguyệt mới một tay chống cằm, cười nói: "Ngươi có phải là dùng Dụ tâm thuật với người trong quán này không, để bọn họ coi như ngươi là Lão bản*?"
*lão bản: chủ tiệm.
Chúc Vũ Huyền: "Có hợp khẩu vị?"
Lữ Nguyệt cười không thể tươi hơn: "Ngon lắm luôn! So với hai lần trước tuyệt hơn rất nhiều. Thức ăn Niên Thần làm chính là mỹ thực a."
Chúc Vũ Huyền: "....."
Lữ Nguyệt gắp một miếng rau, đưa đến miệng hắn: "A!"
Đút ăn xong lại nói: "Chúng ta ở đây sẽ không ai tìm đến chứ?"
"Sẽ không."
Chỉ cần Chúc Vũ Huyền nói "không" thì chính là không. Khỏi bàn cãi gì nữa.
Lữ Nguyệt nghiên đầu cười nói: "Vậy ..... chỗ này rốt cuộc là đâu? Ta ... ngươi hôm qua nói ta .... chưa hiểu."
Chúc Vũ Huyền đứng dậy, nắm tay nàng kéo ra ngoài.
Lữ Nguyệt vô cùng hứng khởi, vô cùng ngoan ngoãn đi theo. Chỉ cần là Chúc Vũ Huyền, đi đâu cũng được. Kệ.
Ra khỏi khách quán, Chúc Vũ Huyền nói: "Ngươi còn nhớ nơi này?"
Lữ Nguyệt nhìn nhìn xung quanh, cố lục lọi ký ức. Không nhận ra.
Chúc Vũ Huyền lại nói: "Nguyên tiêu."
"Nguyên tiêu? Nguyên ..... tiêu .... "
"Có một đứa trẻ từng ở đây muốn giết người ....."
"A! Ta nhớ rồi. Là chỗ ta thu nhận ngươi mà!"
Chúc Vũ Huyền: "Ùm."
Lữ Nguyệt vừa quay vòng vòng nhìn ngắm xung quanh có chút khác khác vừa nói: "Chỗ này lâu như vậy vẫn là không thay đổi gì mấy a. Cái cây kia giờ to thật đó. Ha. Con đường mở rộng như này trông thoáng hơn nhiều nha. Ể? Vọng! Nguyệt! Quán! Vọng Nguyệt Quán?"
Chúc Vũ Huyền: "Ùm."
Vài khách quan ra vào thấy Chúc Vũ Huyền đều cười cười rồi gật đầu thi lễ.
Lữ Nguyệt mơ hồ: "Ngươi .... "
Chúc Vũ Huyền: "Ta thật sự là lão bản ở đây. Quán này là do ta mở. Ngươi thấy sao?"
Lữ Nguyệt cười: "Ngươi nói thật?"
Chúc Vũ Huyền: "Ùm. Ở trên kia "không có việc gì làm" nên xuống đây mở quán."
"Đừng nói với ta ngươi .... "
"Là ta tự lao động đạt được. Không dùng phù chú, không phải nhờ săn đêm, càng không có vay mượn hay nhờ danh tiếng."
Lữ Nguyệt cười:
"Con người có ít thời gian nên họ luôn gấp rút bán đi sức khỏe và thanh xuân để đổi lấy tiền của. Còn ngươi, xem ra lao động rất thong thả a."
Chúc Vũ Huyền cười nhạt, nói thầm: "Vì chỉ có lao động ta mới có thể đối với ngươi .... làm được một chút gì đó, cho ngươi, bằng chính đôi tay này, sức lực này."
Lữ Nguyệt thấy hắn im lặng, lại bước đến làm bộ lay hắn: "Nè có phải ngươi tính hết rồi hông? Ngươi tại Giao Trì nói trở mặt liền trở mặt, ở đây xây sẵn một quán nhỏ, là để cho ta? Vì ta?"
Chúc Vũ Huyền ngước mặt lên nhìn nàng:
"Ngươi đoán thử xem."
"Hở? Đoán không ra nên mới hỏi ngươi? .... A! Ngươi xem ngươi xem. Nhìn kìa. Nhìn đi! Đón dâu. Là đón dâu kìa! Vũ Huyền, ngươi lại đây."
Lữ Nguyệt vốn phấn chấn lại càng phấn chấn, kéo Chúc Vũ Huyền về phía mình.
Chúc Vũ Huyền: "Làm sao?"
"Đi đi đi! Đi cùng ta coi đón dâu. Ngươi xem, kiệu hoa 8 người khiêng thật đó! Ta muốn xem tân nương tử thế nào."
Chúc Vũ Huyền cứ như thế bị Lữ Nguyệt ngược lại kéo tay dắt đi.
Theo đám rước đến dinh phủ của một vương giả. Khắp nơi hỉ trang lộng lẫy, quỳ phục sắc thắm lại thêm rực rỡ vô cùng.
Lữ Nguyệt rốt cuộc cũng đợi được đến lúc tân nương tử được tân lang ôn nhu dìu ra khỏi kiệu, tuy khuôn mặt đều bị khăn đỏ che lại, nhưng chỉ cần nhìn cử chỉ của nàng ta, Lữ Nguyệt liền chắc rằng nàng ta trong lòng vô cùng hạnh phúc.
Không hiểu sao cùng thời khắc đôi tân giai nhân kia tay trong tay vào hỉ đường, lòng Lữ Nguyệt nàng lại vui như vậy, mãn nguyện đến vậy. Bản thân mình tay siết càng chặt Chúc Vũ Huyền vẫn không hay.
Cả một ngày, Chúc Vũ Huyền đưa nàng đi rất nhiều nơi, nội thị, tú phường (*có người đòi), vải phường, trang sức phường, đồ ăn phường, ... kỷ viện.
Chúc Vũ Huyền: "Tại sao lại muốn đến đây?"
Lữ Nguyệt: "Đây vui mà. Nam tử Nhân giới không phải đều thích đến đây."
Chúc Vũ Huyền mặt càng ngày càng đen: "Không phải ai cũng thích. Ta không thích. Hay là về đi."
"Ngươi ngại cái gì? Không phải nói ta muốn đi đâu cũng được? Đi thôi. Đi thôi."
"...."
Nửa canh giờ sau.
Chúc Vũ Huyền: "....."
Lữ Nguyệt: "Nam nhân kia là người lúc sáng cùng thê tử đi coi đón dâu, hắn bây giờ lại ở đây, ngươi nói xem thế nào?"
"....."
"Nếu để thê tử hắn ở nhà biết được lại sẽ ra sao?"
"......"
"Hôm nay kỷ viện này đúng thật náo nhiệt. Còn có cả tiết mục chọn hoa khôi, tất cả tú nữ đều tập trung trên đó nên mới không có ai ve vản lấy ngươi a. Nhưng mà, phiếu của ngươi, quan trọng đấy. Mau bỏ đi."
Bên trên mộc đài, tú bà ngọt xướt hướng Chúc Vũ Huyền nói:
"Vị công tử kia, ngươi làm sao lại còn chần chừ ra đó. Mau ném cành hồng trên tay bình chọn đi chứ. Yên tâm đi. Trân Châu hay Tiểu Nguyệt ngươi bỏ một liền được hai a. Ngươi tuấn mỹ như vậy, đến ta còn không cưỡng nổi nữa mà~~"
Lữ Nguyệt dưới này cười nhẹ.
Chúc Vũ Huyền mặt vẫn không đổi sắc, đối với những lời mời chào ngọt không thể ngọt hơn của hơn chục mỹ nhân như họa, cùng tiếng thúc giục của người bên dưới đều bỏ ngoài tai. Tất cả chỉ tập trung vào tiếng "cười nhẹ" của Lữ Nguyệt. Cuối cùng cũng đưa ra quyết định.
Làm gì?
Giữa đám đông, hắn hỏi: "Nương tử, ta nên chọn ai?"
Lữ Nguyệt: "...."
Đám đông bị một câu này của hắn dọa sợ bay màu, trong một khắc bất động thanh sắc.
Chúc Vũ Huyền hắn nói xong liền lãnh đạm nắm tay Lữ Nguyệt, cả hai ngang nhiên bước ra ngoài.
Đi dễ không? Ở đâu cũng có quy tắc mà? Không sao. Tiền chính là quy tắc. Còn Chúc Vũ Huyền hắn bây giờ chính là có tiền.
Lữ Nguyệt bị Chúc Vũ Huyền kéo đến một bờ hồ, người qua lại xung quanh cũng ít nên yên tĩnh. Hắn hỏi: "Ngươi như vậy là sao?"
Tình huống này, Lữ Nguyệt vốn nghĩ Chúc Vũ Huyền hẳn bị trêu ghẹo đến ức lắm, tuy y đó giờ điềm tĩnh nhưng bản thân bị nàng lấy ra làm trò đùa như vậy, trong lời nói ít nhiều cũng nên có chút oán khí đi chớ. Đằng này, Lữ Nguyệt lại cảm thấy ... giống đang dỗi hơn là trách.
"Đều không sao cả. Không phải sao? Không chỉ riêng Nhân giới này, lòng dạ con người đều rất dễ thay đổi, cũng rất dễ vì che giấu tâm tư mà làm điều dối trá, hoặc sai khuấy. Nhưng, dù kết cục như nào vẫn được giải quyết bằng tiền."
Lữ Nguyệt cởi giày, vừa ung dung ngồi xuống mép hồ, quậy quậy chân, vừa nói: "Ngươi thấy ngươi lúc nãy cư xử thế nào?"
"Là ý gì?"
"Thứ nhất, ta một mực muốn ngươi vào kỷ viện, ngươi trong lòng không muốn vẫn vì ta mà đến. Tại sao ngươi không muốn lại không kiêng quyết từ chối? Lựa chọn đi hay không đi vẫn là ngươi mà, vì ta đâu có tiền, còn là nữ tử."
"....."
"Thứ hai ..... "
Lữ Nguyệt lúc này bỗng lời nói có hơi trầm lại, giọng điệu nghe cũng nghiêm túc hơn: ".... Vi sư từ lúc nào lại trở thành nương tử ngươi?"
Chúc Vũ Huyền thoáng giật mình: "Ta .... "
Lữ Nguyệt cuối đầu, chân cũng không quậy nữa: "Ngươi nói thật cho ta biết, 23 năm qua ngươi rốt cuộc ngoài làm thần tôn, làm lão bản, còn làm gì? Lữ Nguyệt ta vì sao mà chết, là Rửa tội hình đó. Dù cho ta kiếp trước tu vi có cao cách mấy, đã bị đem đi Rửa tội, chút hồn phách này làm gì có cơ hội tồn tại nguyên vẹn để mà được trọng sinh."
Chúc Vũ Huyền: "....."
.....
Lữ Nguyệt chỉ cần thấy hắn im lặng như vậy, trong lòng tự hiểu, liền đổi giọng, cười nói: "Chơi đã rồi. Về nhà thôi."
Nàng vừa nói, lại phủi phủi người đứng dậy, vừa định mang giày thì Chúc Vũ Huyền nhẹ nhàng bước tới, cuối xuống bên nàng, dùng tay áo của mình, cẩn thận, ôn nhu lau vết nước trên chân nàng, lau thật khô rồi mới đích thân xỏ giày cho nàng, nói:
"Ngươi lúc nào cũng khiến người khác lo lắng."
"Ta không khiến người khác lo cho ta .... cũng không cầu ngươi lo lắng mà."
Chúc Vũ Huyền thất sắc, mơ hồ trong chốc lát, rồi nhìn nàng, mỉm cười: "Ta nguyện ý lo cho nàng cả đời."
Hóa ra nàng trong lúc "trút giận" đã thật sự vì mệt quá mà ngủ một giấc lúc nào không hay.
Lữ Nguyệt thấp giọng lầm bầm: "... Vũ Huyền."
Nàng vươn tay, vụt bắt được một bên tay áo Chúc Vũ Huyền.
Chúc Vũ Huyền vẫn canh giữ bên nàng, mới vừa đang định đứng lên lại bị túm trở lại, lập tức cúi người, nhẹ giọng: "Ta ở đây."
Lữ Nguyệt vẫn chưa tỉnh lại, mắt vẫn nhắm nghiền, nhưng lại túm chặt Chúc Vũ Huyền không buông, dường như đang nằm mơ, thì thầm: "Ta không cố ý làm ngươi bị thương... Ngươi... Ngươi đừng giận..."
Chúc Vũ Huyền ngẩn người, ôn nhu nói: "Ta không giận."
Lữ Nguyệt im lặng, lực tay giảm đi một chút. Nghe được một câu như thế, giống như đã yên tâm.
Chúc Vũ Huyền ngồi cạnh nàng thêm một lúc lâu, thấy nàng lại không cựa quậy, mới nhẹ nhàng đứng lên mở cửa, ra khỏi phòng.
Lữ Nguyệt lúc sau mới tỉnh hẳn. Lồm cồm ngồi dậy. Ngó ngang ngó dọc. Không thấy người đâu. Trong đầu bỗng nhiên trống rỗng. Lật đa lật đật lao ra ngoài. Còn chưa kịp chạm tay vào thanh cài cửa, cánh cửa đã từ bên ngoài mở ra.
Chúc Vũ Huyền thoáng hồ ngạc nhiên cùng lo lắng, toan mở miệng hỏi thì Lữ Nguyệt đã cắm đầu cắm cổ, liều mạng ôm chặt hắn, nói: "Ta không muốn chết nữa, ngươi đừng bỏ ta."
Nghe câu này, Chúc Vũ Huyền sắc diện mới nhẹ đi, ôm nàng, nói: "Ta không bỏ ngươi."
"Ngươi đi đâu?"
"Chỉ xuống bếp nấu cho ngươi vài món. Đói không?"
"Ngươi ..... nấu ... nấu cho ta?"
Lữ Nguyệt lúc này mới để ý phía sau Chúc Vũ Huyền có một nam nhân khác, hắn chắc tầm tứ tuần hoặc hơn, trên tay là một khay gỗ lớn đầy thức ăn thơm thơm.
Lữ Nguyệt bước lùi.
Chúc Vũ Huyền quay sang đón lấy khay gỗ, nói: "Để ta cầm được rồi, ngươi trở xuống làm việc đi."
Người kia nói: "Vâng. Lão gia có việc gì cần sai bảo cứ căn dặn chúng tiểu nhân ạ. Xin cáo lui."
Chúc Vũ Huyền bên ngoài lo liệu xong xuôi, đóng nốt cánh cửa, Lữ Nguyệt tự mình tìm thấy chậu nước cạnh giường, lau mặt rửa mặt, tự ngồi vào bàn, gắp gắp ăn ăn. Đến khi hắn cùng nàng ngồi đối nhau, Lữ Nguyệt mới một tay chống cằm, cười nói: "Ngươi có phải là dùng Dụ tâm thuật với người trong quán này không, để bọn họ coi như ngươi là Lão bản*?"
*lão bản: chủ tiệm.
Chúc Vũ Huyền: "Có hợp khẩu vị?"
Lữ Nguyệt cười không thể tươi hơn: "Ngon lắm luôn! So với hai lần trước tuyệt hơn rất nhiều. Thức ăn Niên Thần làm chính là mỹ thực a."
Chúc Vũ Huyền: "....."
Lữ Nguyệt gắp một miếng rau, đưa đến miệng hắn: "A!"
Đút ăn xong lại nói: "Chúng ta ở đây sẽ không ai tìm đến chứ?"
"Sẽ không."
Chỉ cần Chúc Vũ Huyền nói "không" thì chính là không. Khỏi bàn cãi gì nữa.
Lữ Nguyệt nghiên đầu cười nói: "Vậy ..... chỗ này rốt cuộc là đâu? Ta ... ngươi hôm qua nói ta .... chưa hiểu."
Chúc Vũ Huyền đứng dậy, nắm tay nàng kéo ra ngoài.
Lữ Nguyệt vô cùng hứng khởi, vô cùng ngoan ngoãn đi theo. Chỉ cần là Chúc Vũ Huyền, đi đâu cũng được. Kệ.
Ra khỏi khách quán, Chúc Vũ Huyền nói: "Ngươi còn nhớ nơi này?"
Lữ Nguyệt nhìn nhìn xung quanh, cố lục lọi ký ức. Không nhận ra.
Chúc Vũ Huyền lại nói: "Nguyên tiêu."
"Nguyên tiêu? Nguyên ..... tiêu .... "
"Có một đứa trẻ từng ở đây muốn giết người ....."
"A! Ta nhớ rồi. Là chỗ ta thu nhận ngươi mà!"
Chúc Vũ Huyền: "Ùm."
Lữ Nguyệt vừa quay vòng vòng nhìn ngắm xung quanh có chút khác khác vừa nói: "Chỗ này lâu như vậy vẫn là không thay đổi gì mấy a. Cái cây kia giờ to thật đó. Ha. Con đường mở rộng như này trông thoáng hơn nhiều nha. Ể? Vọng! Nguyệt! Quán! Vọng Nguyệt Quán?"
Chúc Vũ Huyền: "Ùm."
Vài khách quan ra vào thấy Chúc Vũ Huyền đều cười cười rồi gật đầu thi lễ.
Lữ Nguyệt mơ hồ: "Ngươi .... "
Chúc Vũ Huyền: "Ta thật sự là lão bản ở đây. Quán này là do ta mở. Ngươi thấy sao?"
Lữ Nguyệt cười: "Ngươi nói thật?"
Chúc Vũ Huyền: "Ùm. Ở trên kia "không có việc gì làm" nên xuống đây mở quán."
"Đừng nói với ta ngươi .... "
"Là ta tự lao động đạt được. Không dùng phù chú, không phải nhờ săn đêm, càng không có vay mượn hay nhờ danh tiếng."
Lữ Nguyệt cười:
"Con người có ít thời gian nên họ luôn gấp rút bán đi sức khỏe và thanh xuân để đổi lấy tiền của. Còn ngươi, xem ra lao động rất thong thả a."
Chúc Vũ Huyền cười nhạt, nói thầm: "Vì chỉ có lao động ta mới có thể đối với ngươi .... làm được một chút gì đó, cho ngươi, bằng chính đôi tay này, sức lực này."
Lữ Nguyệt thấy hắn im lặng, lại bước đến làm bộ lay hắn: "Nè có phải ngươi tính hết rồi hông? Ngươi tại Giao Trì nói trở mặt liền trở mặt, ở đây xây sẵn một quán nhỏ, là để cho ta? Vì ta?"
Chúc Vũ Huyền ngước mặt lên nhìn nàng:
"Ngươi đoán thử xem."
"Hở? Đoán không ra nên mới hỏi ngươi? .... A! Ngươi xem ngươi xem. Nhìn kìa. Nhìn đi! Đón dâu. Là đón dâu kìa! Vũ Huyền, ngươi lại đây."
Lữ Nguyệt vốn phấn chấn lại càng phấn chấn, kéo Chúc Vũ Huyền về phía mình.
Chúc Vũ Huyền: "Làm sao?"
"Đi đi đi! Đi cùng ta coi đón dâu. Ngươi xem, kiệu hoa 8 người khiêng thật đó! Ta muốn xem tân nương tử thế nào."
Chúc Vũ Huyền cứ như thế bị Lữ Nguyệt ngược lại kéo tay dắt đi.
Theo đám rước đến dinh phủ của một vương giả. Khắp nơi hỉ trang lộng lẫy, quỳ phục sắc thắm lại thêm rực rỡ vô cùng.
Lữ Nguyệt rốt cuộc cũng đợi được đến lúc tân nương tử được tân lang ôn nhu dìu ra khỏi kiệu, tuy khuôn mặt đều bị khăn đỏ che lại, nhưng chỉ cần nhìn cử chỉ của nàng ta, Lữ Nguyệt liền chắc rằng nàng ta trong lòng vô cùng hạnh phúc.
Không hiểu sao cùng thời khắc đôi tân giai nhân kia tay trong tay vào hỉ đường, lòng Lữ Nguyệt nàng lại vui như vậy, mãn nguyện đến vậy. Bản thân mình tay siết càng chặt Chúc Vũ Huyền vẫn không hay.
Cả một ngày, Chúc Vũ Huyền đưa nàng đi rất nhiều nơi, nội thị, tú phường (*có người đòi), vải phường, trang sức phường, đồ ăn phường, ... kỷ viện.
Chúc Vũ Huyền: "Tại sao lại muốn đến đây?"
Lữ Nguyệt: "Đây vui mà. Nam tử Nhân giới không phải đều thích đến đây."
Chúc Vũ Huyền mặt càng ngày càng đen: "Không phải ai cũng thích. Ta không thích. Hay là về đi."
"Ngươi ngại cái gì? Không phải nói ta muốn đi đâu cũng được? Đi thôi. Đi thôi."
"...."
Nửa canh giờ sau.
Chúc Vũ Huyền: "....."
Lữ Nguyệt: "Nam nhân kia là người lúc sáng cùng thê tử đi coi đón dâu, hắn bây giờ lại ở đây, ngươi nói xem thế nào?"
"....."
"Nếu để thê tử hắn ở nhà biết được lại sẽ ra sao?"
"......"
"Hôm nay kỷ viện này đúng thật náo nhiệt. Còn có cả tiết mục chọn hoa khôi, tất cả tú nữ đều tập trung trên đó nên mới không có ai ve vản lấy ngươi a. Nhưng mà, phiếu của ngươi, quan trọng đấy. Mau bỏ đi."
Bên trên mộc đài, tú bà ngọt xướt hướng Chúc Vũ Huyền nói:
"Vị công tử kia, ngươi làm sao lại còn chần chừ ra đó. Mau ném cành hồng trên tay bình chọn đi chứ. Yên tâm đi. Trân Châu hay Tiểu Nguyệt ngươi bỏ một liền được hai a. Ngươi tuấn mỹ như vậy, đến ta còn không cưỡng nổi nữa mà~~"
Lữ Nguyệt dưới này cười nhẹ.
Chúc Vũ Huyền mặt vẫn không đổi sắc, đối với những lời mời chào ngọt không thể ngọt hơn của hơn chục mỹ nhân như họa, cùng tiếng thúc giục của người bên dưới đều bỏ ngoài tai. Tất cả chỉ tập trung vào tiếng "cười nhẹ" của Lữ Nguyệt. Cuối cùng cũng đưa ra quyết định.
Làm gì?
Giữa đám đông, hắn hỏi: "Nương tử, ta nên chọn ai?"
Lữ Nguyệt: "...."
Đám đông bị một câu này của hắn dọa sợ bay màu, trong một khắc bất động thanh sắc.
Chúc Vũ Huyền hắn nói xong liền lãnh đạm nắm tay Lữ Nguyệt, cả hai ngang nhiên bước ra ngoài.
Đi dễ không? Ở đâu cũng có quy tắc mà? Không sao. Tiền chính là quy tắc. Còn Chúc Vũ Huyền hắn bây giờ chính là có tiền.
Lữ Nguyệt bị Chúc Vũ Huyền kéo đến một bờ hồ, người qua lại xung quanh cũng ít nên yên tĩnh. Hắn hỏi: "Ngươi như vậy là sao?"
Tình huống này, Lữ Nguyệt vốn nghĩ Chúc Vũ Huyền hẳn bị trêu ghẹo đến ức lắm, tuy y đó giờ điềm tĩnh nhưng bản thân bị nàng lấy ra làm trò đùa như vậy, trong lời nói ít nhiều cũng nên có chút oán khí đi chớ. Đằng này, Lữ Nguyệt lại cảm thấy ... giống đang dỗi hơn là trách.
"Đều không sao cả. Không phải sao? Không chỉ riêng Nhân giới này, lòng dạ con người đều rất dễ thay đổi, cũng rất dễ vì che giấu tâm tư mà làm điều dối trá, hoặc sai khuấy. Nhưng, dù kết cục như nào vẫn được giải quyết bằng tiền."
Lữ Nguyệt cởi giày, vừa ung dung ngồi xuống mép hồ, quậy quậy chân, vừa nói: "Ngươi thấy ngươi lúc nãy cư xử thế nào?"
"Là ý gì?"
"Thứ nhất, ta một mực muốn ngươi vào kỷ viện, ngươi trong lòng không muốn vẫn vì ta mà đến. Tại sao ngươi không muốn lại không kiêng quyết từ chối? Lựa chọn đi hay không đi vẫn là ngươi mà, vì ta đâu có tiền, còn là nữ tử."
"....."
"Thứ hai ..... "
Lữ Nguyệt lúc này bỗng lời nói có hơi trầm lại, giọng điệu nghe cũng nghiêm túc hơn: ".... Vi sư từ lúc nào lại trở thành nương tử ngươi?"
Chúc Vũ Huyền thoáng giật mình: "Ta .... "
Lữ Nguyệt cuối đầu, chân cũng không quậy nữa: "Ngươi nói thật cho ta biết, 23 năm qua ngươi rốt cuộc ngoài làm thần tôn, làm lão bản, còn làm gì? Lữ Nguyệt ta vì sao mà chết, là Rửa tội hình đó. Dù cho ta kiếp trước tu vi có cao cách mấy, đã bị đem đi Rửa tội, chút hồn phách này làm gì có cơ hội tồn tại nguyên vẹn để mà được trọng sinh."
Chúc Vũ Huyền: "....."
.....
Lữ Nguyệt chỉ cần thấy hắn im lặng như vậy, trong lòng tự hiểu, liền đổi giọng, cười nói: "Chơi đã rồi. Về nhà thôi."
Nàng vừa nói, lại phủi phủi người đứng dậy, vừa định mang giày thì Chúc Vũ Huyền nhẹ nhàng bước tới, cuối xuống bên nàng, dùng tay áo của mình, cẩn thận, ôn nhu lau vết nước trên chân nàng, lau thật khô rồi mới đích thân xỏ giày cho nàng, nói:
"Ngươi lúc nào cũng khiến người khác lo lắng."
"Ta không khiến người khác lo cho ta .... cũng không cầu ngươi lo lắng mà."
Chúc Vũ Huyền thất sắc, mơ hồ trong chốc lát, rồi nhìn nàng, mỉm cười: "Ta nguyện ý lo cho nàng cả đời."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.