Chương 30
Tương Như
05/08/2019
Địa lao Cửu Linh sơn nghe tên thôi đã biết là một nơi âm u tối tăm chật hẹp nằm sâu trong lòng đất. Lối vào chính chỉ có
một nhưng là ngoằn ngoèo vô đối lại còn thiết lập không ít cơ quan cùng
trận pháp. Nơi đây vốn không được tạo ra cho người tự ý muốn vào thì vào muốn ra thì ra nên hai bên hành lang đều bố trí một loại đèn gọi là Tử
Diệm. Tử diệm dựa vào tử khí để duy trì nên nếu có sinh khí bước vào
liền tự động vận hành, chiêu triệu Quản ngục sư ra cắn xé con mồi sống.
Quản ngục sư ngày chính là những yêu nhân, tiên nhân phạm tội nhưng
không muốn chết, cam tâm tình nguyện trao linh hồn lẫn thể xác cho Cửu
Linh, đổi lại họ được sống, đi lại tự do trong địa lao, ăn tất cả những
sinh thể bước vào nơi đây ngoại trừ chủ nhân của họ. Nói tóm lại địa lao chính là một nơi bất khả xâm phạm, bởi vì nếu đã lỡ vào rồi thì sẽ là
một đi không trở lại. Bình thường nếu không phải có dịp đặc biệt cũng
không ai dám bén mảng đến đây, kể cả thần.
Lữ Nguyệt vừa đi vừa nói: "Ta năm xưa từng ở đây tìm thấy Minh Nguyệt đỉnh."
Chúc Vũ Huyền: "..."
"Còn nhớ có một lần, một buổi tối trước đợt mưa rất lớn, ta có nói ngươi nghe ngóng chuyện Cấm địa? Lúc đó ta đã đưa sư huynh đến đấy với hi vọng có thể mượn uy lực Minh Nguyệt đỉnh cứu sống huynh ấy nhưng rốt cuộc không cứu được mà lại để ta biết được nhiều chuyện khác, bao gồm cả việc Thần giới bọn họ nói sẽ phong ấn Minh Nguyệt đỉnh nhưng thực chất suốt thời gian đó nó lại là ở địa lao này."
Chúc Vũ Huyền: "Sau đó thế nào?"
"Sau đó ta đã một mình đến đây, đánh một trận với Quản ngục sư. Nhưng mà ta đánh không lại, bị thương cũng không nhẹ, không, là tưởng đâu chết lúc đó luôn rồi. Ai ngờ sư huynh lúc nguy cấp lại cứu ta một mạng."
"Vì sao?"
"Ha. Là Tân Sinh. Ta cũng không biết làm cách nào sư huynh lại có thể đối với Quản ngục sư ở đây hết sức thân thiết, còn là hảo bằng hữu nữa. Lúc đầu ta tưởng bọn họ lén cất giữ Minh Nguyệt đỉnh có ý đồ bất chính nhưng không phải, là sư huynh ta liều mạng đem nó đến nhờ họ bảo quản giúp. Tân Sinh trước đó là bội kiếm của sư huynh nên lúc họ nhìn thấy liền ngưng tay, ta mới biết là mình đã hiểu lầm. Ha, ngươi không biết đâu, lúc đó ta thật sự là phải nhờ bọn họ đỡ mới miễn cưỡng đứng lên được đấy. Ra tay thiệt là nặng a."
"Ta biết. Nửa tháng."
"Sao?"
Chúc Vũ Huyền khẽ chau mày: "Ngươi bị trọng thương, nửa tháng sau mới hồi phục."
Lữ Nguyệt: "Ỏh. Ta cũng không nhớ~. Chỉ nhớ là sau lần đó ta còn bị điều đến Yêu giới thảo phạt, là lần đó mới quen biết với Vũ Văn Khuynh và những yêu nhân khác. Ủa mà, ta lúc đó bị thương đâu có nói ra, sao ngươi biết?"
Chúc Vũ Huyền còn chưa kịp trả lời Quản ngục sư đã ồ ạt lao tới. Thì ra cả hai đã bước vào địa phận chính thức của địa lao. Có lẽ Quản ngục sư bọn họ chưa nhận ra Lữ Nguyệt.
Chúc Vũ Huyền thận trọng xuất kiếm khởi lập kết giới. Lữ Nguyệt từ đằng sau hắn lú đầu ra nói: "Lão bằng hữu không nhận ra ta sao?"
Quản ngục sư gầm lên điên cuồng tấn công kết giới của Chúc Vũ Huyền. Bọn họ ra tay thực sự nên hình dung là tàn bạo, mạnh đến mức kết giới kia của Chúc Vũ Huyền cơ hồ rung lắc, còn có nhiều vết nứt chân chim chạy dài.
Lữ Nguyệt nghiêm túc: "Lão bằng hữu, là ta Tiểu Nguyệt a~. Tiểu Nguyệt khó khăn lắm mới sống lại, các vị lại muốn giết ta?"
Đối phương nghe nói động tác có chậm lại, thận trọng nhưng dữ tợn nói: "Ngươi ... là Lữ Nguyệt?!"
Lữ Nguyệt: "Phải a, phải a. Nhìn xem nhìn xem, giới thiệu với các vị, đây, là đồ đệ ngoan ta dạy ra đó Chúc Vũ Huyền. Năm xưa từng hứa sẽ đưa y tới ra mắt trưởng bối nhưng chưa thực hiện được, bây giờ đến, vẫn chưa muộn, đúng không?"
Quản ngục sư lần này quả nhiên dừng tay lại. Một trong số bọn họ chầm chậm bước tới gần Chúc Vũ Huyền, ánh mắt trong bóng tối phát lục quang kỳ dị đến đáng sợ chằm chằm nhìn về phía này.
Lữ Nguyệt muốn lao ra đứng đối diện trước họ nhưng bị Chúc Vũ Huyền cản lại, y nói khẽ: "Đứng sau ta."
Lữ Nguyệt vỗ nhẹ vai y: "Không sao, không sao. Bọn họ không sao đâu." Rồi bước lên trước, đối diện vị kia kính cẩn hành đại lễ xong mới bắt đầu nói: "Tiền bối, lâu rồi không gặp, chư vị vẫn khỏe chứ?"
Quản ngục sư: "Khỏe cái đầu ngươi. Tiểu nha đầu ngươi không phải đã mang đi Rửa tội rồi sao?"
Lữ Nguyệt cười: "Haha. Phải a, nhưng mà do ta có được một đồ đệ cực kỳ tốt nên giữ được mạng, còn được người ta mời Hiến xá nên trọng sinh."
Quản ngục sư giơ bàn tay móng vuốt đen ngòm nhọn hoắc dài thược chỉ về Chúc Vũ Huyền: "Ngươi nói, là hắn?"
Lữ Nguyệt hai tay ôm lấy một cánh tay y, nghiên đầu cười nói: "Phải a. Chính là y. Thế nào thế nào? Tiểu Nguyệt chọn người không tệ đúng không?"
Chúc Vũ Huyền đối với vị trước mặt và những vị phía sau lần lượt hành lễ, đoan chính nói: "Vãn bối Chúc Viễn, tự Vũ Huyền, ra mắt chư vị tiền bối. Vừa nãy mạo phạm, mong lượng thứ."
Quản ngục sư đột ngột hóa thành một quyện khói đen bay nhanh như cắt một vòng quanh bọn họ. Quan sát xong rồi mới đứng trước mặt, hạ giọng: "Không tệ. Nói đi, đến đây có việc gì?"
Họ đã thẳng thắng Lữ Nguyệt cũng không vòng vo, nàng nói: "Tiền bối có biết chuyện Cửu Linh kết giới suy yếu?"
"Không biết."
"Òh. Ta vì giải quyết chuyện đó đã khôi phục nguyên trạng Trấn Thiên Minh Nguyệt đỉnh. Nhưng sau đó lại phát hiện có kẻ có thể hắc hóa các mảnh thiên thạch, muốn dựa vào các mảnh thiên thạch trên Minh Nguyệt đỉnh lan truyền đến cả khối Trấn Thiên thạch. Bọn ta vừa nãy kiểm tra, đại Thiên thạch đang bị ảnh hưởng, trong quá trình hắc hóa."
"Chuyện đó thì liên quan gì ta?"
"A. Còn một chuyện, chúng ta vừa nãy có chạm mặt với ... tầm 30 tử thần thực tử."
Quản ngục sư cười nhạt: "Hứm. Ngươi đây là đang nghi ngờ bọn ta?"
"Không có không có. Ta tuyệt đối tin tưởng các vị tiền bối. Hỏa Thần vốn vĩ không có rời khỏi đây."
"Nếu ngươi đã biết hắn còn ở đây, tại sao lại đến?"
Lữ Nguyệt đổi giọng: "Cầu tiền bối cho ta gặp Hỏa Thần một lúc, ta có vài chuyện muốn làm rõ với hắn."
Quản ngục sư dứt khoác: "Không được!"
"Tiền bối, ta biết điều này rất khó, ta càng không muốn làm chư vị khó xử, nhưng mà ta thật sự có chuyện quan trọng liên quan đến thái bình Tam giới, cầu người giúp ta. Nếu như có chuyện gì ta sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm, tuyệt đối không liên lụy chư vị. Lữ Nguyệt ta trước giờ chưa từng cầu xin ai điều gì, chỉ lần này thôi. Coi như nể mặt sư tôn ta, được không?"
Quản ngục sư im lặng một lúc liền nói: "Giúp ngươi cũng được, nhưng mà .... tiểu tử này, phải để lại đây!"
Chúc Vũ Huyền khẽ nâng mi mắt.
Lữ Nguyệt không do dự liền nói: "Không được a!"
"Tại sao? Bọn ta ở đây lâu lắm rồi cũng chưa có miếng ngon nào bỏ miệng, ngươi nói đồ đệ này của ngươi hay lắm mà, ngươi bị mang đi Rửa tội mà hắn vẫn cứu được, nếu có thể hấp thu nguyên khí của hắn, bọn ta chẳng phải so với bây giờ không tốt hơn sao?"
Lữ Nguyệt nghiêm túc: "Tiền bối, lời này của người đùa hơi quá rồi. Vũ Huyền là người của ta, làm sao nói để lại là để lại được."
"Hứm. Ta từng hứa với sư tôn ngươi sẽ không hại ngươi, không hứa sẽ không hại đồ đệ của ngươi. Huống hồ ngươi lần này là đang nhờ vả bọn ta, không ai cho không ai thứ gì. Tiểu tử này coi bộ cũng là thần, lấy hắn đổi Hỏa Thần, cũng đáng mà."
Vị này vừa nói xong, những vị khác đã lầm lì tiếp cận, đối với vị trí bọn họ đang đứng vòng vây càng thu hẹp.
Lữ Nguyệt: "Tiền bối, người đùa hơi quá rồi đó!"
Thâm tâm nàng kỳ thực là bị dọa đến lông tơ dựng đứng hết cả rồi. Năm xưa bản thân nàng còn không phải là đối thủ của Quản ngục sư, một mình đối phó với bọn họ còn suýt mất mạng. Nay Chúc Vũ Huyền tuy thực lực đối với nàng năm xưa chỉ có thể hơn chứ không kém, nhưng y nguyên khí vẫn chưa hồi phục, lại còn phải lo cho Lữ Nguyệt nàng - kẻ bây giờ trói gà không chặt, tình huống vạn hại bất lợi a.
Chúc Vũ Huyền chợt nói: "Được."
Quản ngục sư: "..."
Lữ Nguyệt: "Vũ Huyền, ngươi vừa nói cái gì?"
Chúc Vũ Huyền: "Để ta ở lại họ sẽ không làm khó ngươi. Nếu đã là số phận thì tránh cũng không khỏi."
"Nếu số phận bắt ngươi vì ta bỏ mình, ta thà không cần cả thiên hạ. Chúng ta đi!"
Nàng nói rồi liền quay sang hành lễ: "Tiền bối, làm phiền rồi. Chúng ta bây giờ lập tức rời khỏi đây. Cáo từ."
"Đứng lại! Nói đến là đến, nói đi là đi. Dễ dàng vậy sao?"
Vị kia nói vừa dứt câu, tất cả Quản ngục sư đói khát đang có mặt liền như sóng ào ào tấn công Chúc Vũ Huyền.
Niệm Lạc xuất vỏ mạnh mẽ đỡ những đòn tấn công vô cùng hiểm ác. Bản thân Lữ Nguyệt bị Chúc Vũ Huyền vừa nãy đẩy ra khỏi vòng chiến, Quản ngục sư không làm hại nàng, nhưng đứng bên ngoài nhìn y gặp nguy hiểm, toàn thân đều bị móng vuốt sắc nhọn kia làm thương, kêu nàng làm sao cam tâm.
Quản ngục sư: "Hỏa Thần đang ở bên trong, gặp hay không gặp?"
Lữ Nguyệt nộ khí bừng bừng, liếc nhìn vị tiền bối kia, cắng răng nói: "Y có mệnh hệ gì, ta cũng không cần sống nữa, tiền bối chi bằng ở đây giết ta!"
...
Quản ngục sư bên này khẽ cười: "Hừm, tiểu nha đầu còn đe dọa ta!"
Lữ Nguyệt: "Ta bây giờ cái gì cũng không có chỉ có y. Người nghĩ kẻ như ta mục đích sống là gì? Nhưng nếu tiền bối thực sự ở đây bức chết ta, chỉ sợ lại vi phạm lời hứa năm xưa với sư tôn ta."
Quản ngục sư: "Hừm, tiểu nha đầu khẩu khí thật lớn. Dừng tay cả đi, bao nhiêu đó đủ rồi. Y là thần, một giọt máu cũng đủ để các ngươi ngủ đông cả tháng đấy. Còn ngươi, Lữ Nguyệt, có chuyện gì cần làm mau làm đi, ta không có nhiều thời gian đâu."
Lữ Nguyệt trước nhìn nhìn Chúc Vũ Huyền, xác định y không sao rồi mới hướng Quản ngục sư, hành đại lễ, kính trọng nói: "Tạ tiền bối!"
Lữ Nguyệt vừa đi vừa nói: "Ta năm xưa từng ở đây tìm thấy Minh Nguyệt đỉnh."
Chúc Vũ Huyền: "..."
"Còn nhớ có một lần, một buổi tối trước đợt mưa rất lớn, ta có nói ngươi nghe ngóng chuyện Cấm địa? Lúc đó ta đã đưa sư huynh đến đấy với hi vọng có thể mượn uy lực Minh Nguyệt đỉnh cứu sống huynh ấy nhưng rốt cuộc không cứu được mà lại để ta biết được nhiều chuyện khác, bao gồm cả việc Thần giới bọn họ nói sẽ phong ấn Minh Nguyệt đỉnh nhưng thực chất suốt thời gian đó nó lại là ở địa lao này."
Chúc Vũ Huyền: "Sau đó thế nào?"
"Sau đó ta đã một mình đến đây, đánh một trận với Quản ngục sư. Nhưng mà ta đánh không lại, bị thương cũng không nhẹ, không, là tưởng đâu chết lúc đó luôn rồi. Ai ngờ sư huynh lúc nguy cấp lại cứu ta một mạng."
"Vì sao?"
"Ha. Là Tân Sinh. Ta cũng không biết làm cách nào sư huynh lại có thể đối với Quản ngục sư ở đây hết sức thân thiết, còn là hảo bằng hữu nữa. Lúc đầu ta tưởng bọn họ lén cất giữ Minh Nguyệt đỉnh có ý đồ bất chính nhưng không phải, là sư huynh ta liều mạng đem nó đến nhờ họ bảo quản giúp. Tân Sinh trước đó là bội kiếm của sư huynh nên lúc họ nhìn thấy liền ngưng tay, ta mới biết là mình đã hiểu lầm. Ha, ngươi không biết đâu, lúc đó ta thật sự là phải nhờ bọn họ đỡ mới miễn cưỡng đứng lên được đấy. Ra tay thiệt là nặng a."
"Ta biết. Nửa tháng."
"Sao?"
Chúc Vũ Huyền khẽ chau mày: "Ngươi bị trọng thương, nửa tháng sau mới hồi phục."
Lữ Nguyệt: "Ỏh. Ta cũng không nhớ~. Chỉ nhớ là sau lần đó ta còn bị điều đến Yêu giới thảo phạt, là lần đó mới quen biết với Vũ Văn Khuynh và những yêu nhân khác. Ủa mà, ta lúc đó bị thương đâu có nói ra, sao ngươi biết?"
Chúc Vũ Huyền còn chưa kịp trả lời Quản ngục sư đã ồ ạt lao tới. Thì ra cả hai đã bước vào địa phận chính thức của địa lao. Có lẽ Quản ngục sư bọn họ chưa nhận ra Lữ Nguyệt.
Chúc Vũ Huyền thận trọng xuất kiếm khởi lập kết giới. Lữ Nguyệt từ đằng sau hắn lú đầu ra nói: "Lão bằng hữu không nhận ra ta sao?"
Quản ngục sư gầm lên điên cuồng tấn công kết giới của Chúc Vũ Huyền. Bọn họ ra tay thực sự nên hình dung là tàn bạo, mạnh đến mức kết giới kia của Chúc Vũ Huyền cơ hồ rung lắc, còn có nhiều vết nứt chân chim chạy dài.
Lữ Nguyệt nghiêm túc: "Lão bằng hữu, là ta Tiểu Nguyệt a~. Tiểu Nguyệt khó khăn lắm mới sống lại, các vị lại muốn giết ta?"
Đối phương nghe nói động tác có chậm lại, thận trọng nhưng dữ tợn nói: "Ngươi ... là Lữ Nguyệt?!"
Lữ Nguyệt: "Phải a, phải a. Nhìn xem nhìn xem, giới thiệu với các vị, đây, là đồ đệ ngoan ta dạy ra đó Chúc Vũ Huyền. Năm xưa từng hứa sẽ đưa y tới ra mắt trưởng bối nhưng chưa thực hiện được, bây giờ đến, vẫn chưa muộn, đúng không?"
Quản ngục sư lần này quả nhiên dừng tay lại. Một trong số bọn họ chầm chậm bước tới gần Chúc Vũ Huyền, ánh mắt trong bóng tối phát lục quang kỳ dị đến đáng sợ chằm chằm nhìn về phía này.
Lữ Nguyệt muốn lao ra đứng đối diện trước họ nhưng bị Chúc Vũ Huyền cản lại, y nói khẽ: "Đứng sau ta."
Lữ Nguyệt vỗ nhẹ vai y: "Không sao, không sao. Bọn họ không sao đâu." Rồi bước lên trước, đối diện vị kia kính cẩn hành đại lễ xong mới bắt đầu nói: "Tiền bối, lâu rồi không gặp, chư vị vẫn khỏe chứ?"
Quản ngục sư: "Khỏe cái đầu ngươi. Tiểu nha đầu ngươi không phải đã mang đi Rửa tội rồi sao?"
Lữ Nguyệt cười: "Haha. Phải a, nhưng mà do ta có được một đồ đệ cực kỳ tốt nên giữ được mạng, còn được người ta mời Hiến xá nên trọng sinh."
Quản ngục sư giơ bàn tay móng vuốt đen ngòm nhọn hoắc dài thược chỉ về Chúc Vũ Huyền: "Ngươi nói, là hắn?"
Lữ Nguyệt hai tay ôm lấy một cánh tay y, nghiên đầu cười nói: "Phải a. Chính là y. Thế nào thế nào? Tiểu Nguyệt chọn người không tệ đúng không?"
Chúc Vũ Huyền đối với vị trước mặt và những vị phía sau lần lượt hành lễ, đoan chính nói: "Vãn bối Chúc Viễn, tự Vũ Huyền, ra mắt chư vị tiền bối. Vừa nãy mạo phạm, mong lượng thứ."
Quản ngục sư đột ngột hóa thành một quyện khói đen bay nhanh như cắt một vòng quanh bọn họ. Quan sát xong rồi mới đứng trước mặt, hạ giọng: "Không tệ. Nói đi, đến đây có việc gì?"
Họ đã thẳng thắng Lữ Nguyệt cũng không vòng vo, nàng nói: "Tiền bối có biết chuyện Cửu Linh kết giới suy yếu?"
"Không biết."
"Òh. Ta vì giải quyết chuyện đó đã khôi phục nguyên trạng Trấn Thiên Minh Nguyệt đỉnh. Nhưng sau đó lại phát hiện có kẻ có thể hắc hóa các mảnh thiên thạch, muốn dựa vào các mảnh thiên thạch trên Minh Nguyệt đỉnh lan truyền đến cả khối Trấn Thiên thạch. Bọn ta vừa nãy kiểm tra, đại Thiên thạch đang bị ảnh hưởng, trong quá trình hắc hóa."
"Chuyện đó thì liên quan gì ta?"
"A. Còn một chuyện, chúng ta vừa nãy có chạm mặt với ... tầm 30 tử thần thực tử."
Quản ngục sư cười nhạt: "Hứm. Ngươi đây là đang nghi ngờ bọn ta?"
"Không có không có. Ta tuyệt đối tin tưởng các vị tiền bối. Hỏa Thần vốn vĩ không có rời khỏi đây."
"Nếu ngươi đã biết hắn còn ở đây, tại sao lại đến?"
Lữ Nguyệt đổi giọng: "Cầu tiền bối cho ta gặp Hỏa Thần một lúc, ta có vài chuyện muốn làm rõ với hắn."
Quản ngục sư dứt khoác: "Không được!"
"Tiền bối, ta biết điều này rất khó, ta càng không muốn làm chư vị khó xử, nhưng mà ta thật sự có chuyện quan trọng liên quan đến thái bình Tam giới, cầu người giúp ta. Nếu như có chuyện gì ta sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm, tuyệt đối không liên lụy chư vị. Lữ Nguyệt ta trước giờ chưa từng cầu xin ai điều gì, chỉ lần này thôi. Coi như nể mặt sư tôn ta, được không?"
Quản ngục sư im lặng một lúc liền nói: "Giúp ngươi cũng được, nhưng mà .... tiểu tử này, phải để lại đây!"
Chúc Vũ Huyền khẽ nâng mi mắt.
Lữ Nguyệt không do dự liền nói: "Không được a!"
"Tại sao? Bọn ta ở đây lâu lắm rồi cũng chưa có miếng ngon nào bỏ miệng, ngươi nói đồ đệ này của ngươi hay lắm mà, ngươi bị mang đi Rửa tội mà hắn vẫn cứu được, nếu có thể hấp thu nguyên khí của hắn, bọn ta chẳng phải so với bây giờ không tốt hơn sao?"
Lữ Nguyệt nghiêm túc: "Tiền bối, lời này của người đùa hơi quá rồi. Vũ Huyền là người của ta, làm sao nói để lại là để lại được."
"Hứm. Ta từng hứa với sư tôn ngươi sẽ không hại ngươi, không hứa sẽ không hại đồ đệ của ngươi. Huống hồ ngươi lần này là đang nhờ vả bọn ta, không ai cho không ai thứ gì. Tiểu tử này coi bộ cũng là thần, lấy hắn đổi Hỏa Thần, cũng đáng mà."
Vị này vừa nói xong, những vị khác đã lầm lì tiếp cận, đối với vị trí bọn họ đang đứng vòng vây càng thu hẹp.
Lữ Nguyệt: "Tiền bối, người đùa hơi quá rồi đó!"
Thâm tâm nàng kỳ thực là bị dọa đến lông tơ dựng đứng hết cả rồi. Năm xưa bản thân nàng còn không phải là đối thủ của Quản ngục sư, một mình đối phó với bọn họ còn suýt mất mạng. Nay Chúc Vũ Huyền tuy thực lực đối với nàng năm xưa chỉ có thể hơn chứ không kém, nhưng y nguyên khí vẫn chưa hồi phục, lại còn phải lo cho Lữ Nguyệt nàng - kẻ bây giờ trói gà không chặt, tình huống vạn hại bất lợi a.
Chúc Vũ Huyền chợt nói: "Được."
Quản ngục sư: "..."
Lữ Nguyệt: "Vũ Huyền, ngươi vừa nói cái gì?"
Chúc Vũ Huyền: "Để ta ở lại họ sẽ không làm khó ngươi. Nếu đã là số phận thì tránh cũng không khỏi."
"Nếu số phận bắt ngươi vì ta bỏ mình, ta thà không cần cả thiên hạ. Chúng ta đi!"
Nàng nói rồi liền quay sang hành lễ: "Tiền bối, làm phiền rồi. Chúng ta bây giờ lập tức rời khỏi đây. Cáo từ."
"Đứng lại! Nói đến là đến, nói đi là đi. Dễ dàng vậy sao?"
Vị kia nói vừa dứt câu, tất cả Quản ngục sư đói khát đang có mặt liền như sóng ào ào tấn công Chúc Vũ Huyền.
Niệm Lạc xuất vỏ mạnh mẽ đỡ những đòn tấn công vô cùng hiểm ác. Bản thân Lữ Nguyệt bị Chúc Vũ Huyền vừa nãy đẩy ra khỏi vòng chiến, Quản ngục sư không làm hại nàng, nhưng đứng bên ngoài nhìn y gặp nguy hiểm, toàn thân đều bị móng vuốt sắc nhọn kia làm thương, kêu nàng làm sao cam tâm.
Quản ngục sư: "Hỏa Thần đang ở bên trong, gặp hay không gặp?"
Lữ Nguyệt nộ khí bừng bừng, liếc nhìn vị tiền bối kia, cắng răng nói: "Y có mệnh hệ gì, ta cũng không cần sống nữa, tiền bối chi bằng ở đây giết ta!"
...
Quản ngục sư bên này khẽ cười: "Hừm, tiểu nha đầu còn đe dọa ta!"
Lữ Nguyệt: "Ta bây giờ cái gì cũng không có chỉ có y. Người nghĩ kẻ như ta mục đích sống là gì? Nhưng nếu tiền bối thực sự ở đây bức chết ta, chỉ sợ lại vi phạm lời hứa năm xưa với sư tôn ta."
Quản ngục sư: "Hừm, tiểu nha đầu khẩu khí thật lớn. Dừng tay cả đi, bao nhiêu đó đủ rồi. Y là thần, một giọt máu cũng đủ để các ngươi ngủ đông cả tháng đấy. Còn ngươi, Lữ Nguyệt, có chuyện gì cần làm mau làm đi, ta không có nhiều thời gian đâu."
Lữ Nguyệt trước nhìn nhìn Chúc Vũ Huyền, xác định y không sao rồi mới hướng Quản ngục sư, hành đại lễ, kính trọng nói: "Tạ tiền bối!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.