Chương 31
Tương Như
05/08/2019
Càng về phía cuối hành lang, đèn tử diệm càng
nhiều, Quản ngục sư cũng càng man rợn, nếu không phải bọn họ có lệnh đặt cách chắc đã bị Quản ngục sư ở đây xé xác phanh thây từ lâu rồi. Hai
bên phòng giam không còn thấy ai, chỉ nhìn thấy toàn oán niệm là chút
tàn hồn còn sót lại . Những căn phòng này dùng để giam cầm những tội
nhân không chịu khuất phục, nhưng lại không đến nỗi phải Rửa tội, miễn
là họ còn sống, bị ném vào trong này, mặc định sẽ làm mồi cho Quản
ngục.
Tính ra, chịu Rửa tội hình còn khỏe hơn a.
Gian cuối cùng của hành lang, nơi duy nhất phát ra ánh lửa không phải tử diệm. Ngọn lửa đỏ hồng và ấm nóng hơn những ngọn còn lại. Lữ Nguyệt đứng trước song sắc, đưa mắt nhìn vào nơi phát ra ánh sáng kia, chỗ một hồng y nam tử đang ngồi trong góc, thong thong thả thả dùng máu của chính mình đang điểm tô lên tường một bức họa.
Chúc Vũ Huyền nhìn thấy người trong bức họa, khẽ lên tiếng: "Là hắn?"
Lữ Nguyệt nói: "Ùm. Là sư huynh ta, Lạc Tiểu Thất."
Hỏa Thần trầm giọng lên tiếng: "Ngươi không nói, ta chỉ sợ cả tên hắn cũng quên mất. Lạc Tiểu Thất, Tiểu Thất, nhớ rồi. Hắn tên là Tiểu Thất."
Lữ Nguyệt: "..."
Hỏa Thần: "Tiểu Thất lúc trước vẫn rất thích ta gọi hắn như vậy. Lúc ta gọi, hắn rất vui vẻ. Hắn còn hay cười với ta. Mỗi lần hắn cười, vẻ mặt đó ánh mắt đó của hắn, ta vẫn không thể nào quên được. Thật sự, nhớ hắn quá."
Lữ Nguyệt: "Ngươi thôi đi."
Hỏa Thần nhạt giọng cười.
Lữ Nguyệt: "Ngươi ngoài miệng nói ngươi nhớ hắn, tỏ ra chân tâm chân ý, ngoan hiền như vậy thực chất là hận hắn đến thấu xương, nếu không ngươi đã không lợi dụng điển tịch ngươi biết được liên lạc với bên ngoài, hướng dẫn hắn cách duy trì Minh Nguyệt đỉnh, hướng dẫn hắn các mở ra điển tịch, để hắn lần nữa hại chết sư tôn ta, để mặc cho hắn bây giờ làm xằng làm bậy khai chiến với Yêu giới khiến Tam giới đại loạn!"
Hỏa Thần: "Ỏh? Ta sao lại không biết bản thân quả lợi hại? Nếu như ta thật sự có thể như ngươi nói, liền không cần bị nhốt ở đây mấy mươi năm?!"
Lữ Nguyệt: "Hừm! Ngươi năm xưa không chết lại bị nhốt vào đây có biết tại sao? Không phải Thần giới không giết được ngươi mà là có người đã dốc sức bảo hộ ngươi. Chơi một ván khổ nhục kế, khiến ngươi hận hắn cũng được, vĩnh viễn không thể gặp lại ngươi cũng được miễn là ngươi được sống. Rửa tội hình lúc đó không giết được ngươi là hắn dùng một nửa tu vi cứu ngươi. Hắn trước đó tự cắt Thần tịch, với tu vi của một trích tiên ngươi nghĩ hắn quãng thời gian gian đó sống ra sao?"
Hỏa Thần: "..."
Lữ Nguyệt: "Ta lần đó trùng phùng, hắn tứ chi đều bị tổn hại, nhị nhãn còn bị người ta móc mất, chết không toàn thây."
Hỏa Thần: "..."
"Nhưng hắn là đến chết cũng cầu ngươi được sống. Bị kẻ tin tưởng nhất phản bội hắn vẫn liều mạng mang Trấn Thiên Minh Nguyệt đỉnh đến địa lao cho ngươi! Hắn trước giờ chưa từng phụ ngươi."
Hỏa Thần: "Ngươi thì biết cái gì! Là hắn nói chỉ cần ta làm tốt Thần chức, chỉ cần ta không xưng bá nghiệp hắn sẽ ở bên ta. Nhưng hắn rõ ràng lúc đó muốn giết ta! Muốn giết ta để tự mình xưng bá! Ngươi nghĩ hắn đối với ta bố thí chút lòng thương hại này ta có thể tha thứ cho hắn sao!"
"Kẻ muốn giết ngươi vốn không phải hắn! Ngươi có biết suốt thời gian đó hắn đi đâu? Là ở Nhân giới đối với đứa trẻ chưa kịp mở mắt đã mồ côi như ta không rời nửa bước! Ở tận 15 năm! Hắn ở Nhân giới 15 năm sao có thể giết ngươi!?"
Lữ Nguyệt nói tới đây, nước mắt bất quá không kiềm được nữa mà rơi xuống.
Hỏa Thần giọng bắt đầu gằng xuống: "Không thể nào!!"
"Vậy ngươi có biết hắn vì sao tự cắt Thần tịch? Không phải đơn giản vì ngươi kêu hắn làm vậy để chứng minh, mà hắn vốn vĩ đối với Cửu Linh, với Thần giới triệt để thất vọng. Hắn như vậy lại muốn cùng ngươi tranh ngôi bá thế ư? Ai mà thèm! Ngươi nói ngươi yêu hắn nhưng đối với hắn một chút cũng không tin tưởng! Ngươi yêu hắn nhưng lại hại hắn đến thê thảm đến cùng cực? Ngươi nói ngươi yêu hắn hay nên nói ngươi yêu bản thân ngươi! Ngươi thực chất chỉ là muốn thỏa mãn ác tâm của ngươi! Nếu không vì sao hắn lịch kiếp rồi ngươi vẫn không buông tha hắn, kêu 'bằng hữu' của ngươi tiếp cận hắn, dạy hắn yêu thuật, dạy hắn làm ác, để hắn khôi phục ký ức để hắn lao vào bi kịch! Phải! Ngươi thực sự hiểu hắn, hiểu hắn cả đời thanh cao chỉ cầu thiên hạ nên mượn tay hắn giết người, đi ngược lại lý tưởng của hắn, đạo lý của hắn! Ép hắn tự tìm đường chết!"
Hỏa Thần: "..."
Lữ Nguyệt đến gần hắn, kéo lệch y phục chỗ vai trái, để lộ dấu vết nguyền chú văn cho hắn xem.
Hỏa Thần đột nhiên im lặng, à không thất sắc. Quản ngục sư phía sau cũng trở nên kích động hơn. Chúc Vũ Huyền thận trọng đặt tay lên chuôi kiếm Niệm Lạc. Chưa đầy một khắc, tất cả nhà lao tròn đó đều lần lượt nổ tung, nổ tung với tốc độ vô cực a. Quản ngục sư thì bất tử nên không hề hấn, nhưng nếu Chúc Vũ Huyền kéo nàng chậm một chút nữa thôi chắc ăn ở đây bị nổ chết rồi.
Xung quanh khói bụi mù mịt. Lữ Nguyệt còn chưa kịp nhìn thấy rõ gì Chúc Vũ Huyền đã vội vàng đưa nàng ngự kiếm quay trở ra. Lữ Nguyệt nói: "Đến rồi sao?"
Chúc Vũ Huyền: "Ùm. Hỏa Thần đã thoát ra ngoài. Ta lập tức đuổi theo!"
Lữ Nguyệt: "Không cần vội. Chúng ta từ biệt các vị tiền bối trước đã."
Tính ra, chịu Rửa tội hình còn khỏe hơn a.
Gian cuối cùng của hành lang, nơi duy nhất phát ra ánh lửa không phải tử diệm. Ngọn lửa đỏ hồng và ấm nóng hơn những ngọn còn lại. Lữ Nguyệt đứng trước song sắc, đưa mắt nhìn vào nơi phát ra ánh sáng kia, chỗ một hồng y nam tử đang ngồi trong góc, thong thong thả thả dùng máu của chính mình đang điểm tô lên tường một bức họa.
Chúc Vũ Huyền nhìn thấy người trong bức họa, khẽ lên tiếng: "Là hắn?"
Lữ Nguyệt nói: "Ùm. Là sư huynh ta, Lạc Tiểu Thất."
Hỏa Thần trầm giọng lên tiếng: "Ngươi không nói, ta chỉ sợ cả tên hắn cũng quên mất. Lạc Tiểu Thất, Tiểu Thất, nhớ rồi. Hắn tên là Tiểu Thất."
Lữ Nguyệt: "..."
Hỏa Thần: "Tiểu Thất lúc trước vẫn rất thích ta gọi hắn như vậy. Lúc ta gọi, hắn rất vui vẻ. Hắn còn hay cười với ta. Mỗi lần hắn cười, vẻ mặt đó ánh mắt đó của hắn, ta vẫn không thể nào quên được. Thật sự, nhớ hắn quá."
Lữ Nguyệt: "Ngươi thôi đi."
Hỏa Thần nhạt giọng cười.
Lữ Nguyệt: "Ngươi ngoài miệng nói ngươi nhớ hắn, tỏ ra chân tâm chân ý, ngoan hiền như vậy thực chất là hận hắn đến thấu xương, nếu không ngươi đã không lợi dụng điển tịch ngươi biết được liên lạc với bên ngoài, hướng dẫn hắn cách duy trì Minh Nguyệt đỉnh, hướng dẫn hắn các mở ra điển tịch, để hắn lần nữa hại chết sư tôn ta, để mặc cho hắn bây giờ làm xằng làm bậy khai chiến với Yêu giới khiến Tam giới đại loạn!"
Hỏa Thần: "Ỏh? Ta sao lại không biết bản thân quả lợi hại? Nếu như ta thật sự có thể như ngươi nói, liền không cần bị nhốt ở đây mấy mươi năm?!"
Lữ Nguyệt: "Hừm! Ngươi năm xưa không chết lại bị nhốt vào đây có biết tại sao? Không phải Thần giới không giết được ngươi mà là có người đã dốc sức bảo hộ ngươi. Chơi một ván khổ nhục kế, khiến ngươi hận hắn cũng được, vĩnh viễn không thể gặp lại ngươi cũng được miễn là ngươi được sống. Rửa tội hình lúc đó không giết được ngươi là hắn dùng một nửa tu vi cứu ngươi. Hắn trước đó tự cắt Thần tịch, với tu vi của một trích tiên ngươi nghĩ hắn quãng thời gian gian đó sống ra sao?"
Hỏa Thần: "..."
Lữ Nguyệt: "Ta lần đó trùng phùng, hắn tứ chi đều bị tổn hại, nhị nhãn còn bị người ta móc mất, chết không toàn thây."
Hỏa Thần: "..."
"Nhưng hắn là đến chết cũng cầu ngươi được sống. Bị kẻ tin tưởng nhất phản bội hắn vẫn liều mạng mang Trấn Thiên Minh Nguyệt đỉnh đến địa lao cho ngươi! Hắn trước giờ chưa từng phụ ngươi."
Hỏa Thần: "Ngươi thì biết cái gì! Là hắn nói chỉ cần ta làm tốt Thần chức, chỉ cần ta không xưng bá nghiệp hắn sẽ ở bên ta. Nhưng hắn rõ ràng lúc đó muốn giết ta! Muốn giết ta để tự mình xưng bá! Ngươi nghĩ hắn đối với ta bố thí chút lòng thương hại này ta có thể tha thứ cho hắn sao!"
"Kẻ muốn giết ngươi vốn không phải hắn! Ngươi có biết suốt thời gian đó hắn đi đâu? Là ở Nhân giới đối với đứa trẻ chưa kịp mở mắt đã mồ côi như ta không rời nửa bước! Ở tận 15 năm! Hắn ở Nhân giới 15 năm sao có thể giết ngươi!?"
Lữ Nguyệt nói tới đây, nước mắt bất quá không kiềm được nữa mà rơi xuống.
Hỏa Thần giọng bắt đầu gằng xuống: "Không thể nào!!"
"Vậy ngươi có biết hắn vì sao tự cắt Thần tịch? Không phải đơn giản vì ngươi kêu hắn làm vậy để chứng minh, mà hắn vốn vĩ đối với Cửu Linh, với Thần giới triệt để thất vọng. Hắn như vậy lại muốn cùng ngươi tranh ngôi bá thế ư? Ai mà thèm! Ngươi nói ngươi yêu hắn nhưng đối với hắn một chút cũng không tin tưởng! Ngươi yêu hắn nhưng lại hại hắn đến thê thảm đến cùng cực? Ngươi nói ngươi yêu hắn hay nên nói ngươi yêu bản thân ngươi! Ngươi thực chất chỉ là muốn thỏa mãn ác tâm của ngươi! Nếu không vì sao hắn lịch kiếp rồi ngươi vẫn không buông tha hắn, kêu 'bằng hữu' của ngươi tiếp cận hắn, dạy hắn yêu thuật, dạy hắn làm ác, để hắn khôi phục ký ức để hắn lao vào bi kịch! Phải! Ngươi thực sự hiểu hắn, hiểu hắn cả đời thanh cao chỉ cầu thiên hạ nên mượn tay hắn giết người, đi ngược lại lý tưởng của hắn, đạo lý của hắn! Ép hắn tự tìm đường chết!"
Hỏa Thần: "..."
Lữ Nguyệt đến gần hắn, kéo lệch y phục chỗ vai trái, để lộ dấu vết nguyền chú văn cho hắn xem.
Hỏa Thần đột nhiên im lặng, à không thất sắc. Quản ngục sư phía sau cũng trở nên kích động hơn. Chúc Vũ Huyền thận trọng đặt tay lên chuôi kiếm Niệm Lạc. Chưa đầy một khắc, tất cả nhà lao tròn đó đều lần lượt nổ tung, nổ tung với tốc độ vô cực a. Quản ngục sư thì bất tử nên không hề hấn, nhưng nếu Chúc Vũ Huyền kéo nàng chậm một chút nữa thôi chắc ăn ở đây bị nổ chết rồi.
Xung quanh khói bụi mù mịt. Lữ Nguyệt còn chưa kịp nhìn thấy rõ gì Chúc Vũ Huyền đã vội vàng đưa nàng ngự kiếm quay trở ra. Lữ Nguyệt nói: "Đến rồi sao?"
Chúc Vũ Huyền: "Ùm. Hỏa Thần đã thoát ra ngoài. Ta lập tức đuổi theo!"
Lữ Nguyệt: "Không cần vội. Chúng ta từ biệt các vị tiền bối trước đã."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.