Chương 13: GÀI BẪY HAY BỊ BẪY
Tương Như
05/08/2019
Lữ Nguyệt vừa đi vừa lo xâu chuỗi lại những điểm
mấu chốt. Trước tạo ác linh, hắc hóa Thiên thạch, kết giới rồi trận pháp giữ chân Chúc Vũ Huyền. Nếu lúc này muốn tấn công lên Cửu Linh không
phải chính là lúc thích hợp nhất sao? Còn thiếu gì nữa?
Lữ Nguyệt hướng đám môn sinh hỏi:
"Nè, các ngươi vẫn chưa nói tại sao lại đến?"
Mộc Quyển Phong: "Bọn ta lần này là thừa lệnh hạ sơn săn đêm. Nghe nói Hà Xuyên có dị tượng nên muốn đến xem thử. Sau đó liền phát hiện bản thân bị giam trong kết giới, không có cách nào thoát ra. Muốn đến tìm Môn phủ nhờ tính cách ai ngờ lại bị lạc trong trận này."
Lữ Nguyệt: "Nghe nói?"
Mạc Thừa Uy: "Phải. Là nghe vài người đi đường nói. Bọn họ bảo Sáu Vong Hồn gì gì đó ở Hà Xuyên đã thoát mộ hồi sinh."
Lữ Nguyệt: "Khoan đã. Ngươi nói là người đi đường?"
"Tầm năm sáu người gì đó. Cũng có thể là lữ khách."
Sao có thể? Rõ ràng là Lữ Nguyệt cảm nhận được nỗi sợ của những nông phu họ gặp khi nói chuyện về Sáu Vong Hồn trước đó. Giết một dọa trăm, không thể nào còn có kẻ dám ra ngoài nhiều chuyện. Vậy chỉ có thể là cố ý dẫn dụ đám môn sinh tiểu bối này thôi. Hoặc là ... không một ai nói thật.
Chúc Vũ Huyền: "Thừa lệnh ai?"
"Là thừa lệnh của Đại Phong chủ."
Lữ Nguyệt: "Có bao nhiêu người được lệnh hạ sơn?"
"Khoảng một lớp."
Một lớp! Một lớp tức là độ 30 người.
Lữ Nguyệt: "Các ngươi chia ra à?"
"Phải. Vừa đến liền chia ra."
"Từ lúc vào kết giới có gặp qua kẻ nào khả nghi không?"
"Không có. Chúng tôi là một mạch đi đến Môn phủ. Chưa từng gặp một ai khả nghi."
Vậy là đám hậu bối không chạm mặt với Sáu vong hồn. Lữ Nguyệt khẽ liếc nhìn nhóm tu sĩ trung niên đang đi phía sau, hỏi tiếp:
"Vậy những vị kia...?"
"Là vào trận mới gặp."
"Họ vẫn luôn đi cùng các ngươi?"
"Phải."
"Các ngươi vào đây bao lâu?"
"Khoảng thời gian một nén hương."
"Tức là trước ta và Chúc Vũ Huyền!?"
Chúc Vũ Huyền dừng bước: "Đứng cạnh ta."
Y nói liền quay người nhìn về phía mấy trung niên tu sĩ. Quả nhiên mới đó đã không thấy bóng dáng. Chúc Vũ Huyền đặt tay lên thân Niệm Lạc.
Lữ Nguyệt nói: "Không sao. Vẫn chưa đến. Nhưng chỗ này vẫn là không an toàn."
Vừa mới nhắc đã tới liền. Xung quanh lại là tiếng bước chân dồn dập.
Mộc Quyển Phong: "Sư tôn, thần sử, lẽ nào những tu sĩ bọn ta gặp đều là ....."
Lữ Nguyệt: "Rất có thể là yêu nhân giả dạng. Từ lúc đến đây liền không cảm nhận được bất kỳ khí tức gì. Có lẽ bọn chúng là muốn trà trộn vào giữa chúng ta, mục đích chính là dẫn dắt rồi gom lại một tụ."
Mạc Thừa Uy: "Lẽ nào.....lẽ nào là muốn thu lưới một mẻ, một lần tiêu diệt tất cả chúng ta sao?"
Lữ Nguyệt: "Không. Là mượn tay các ngươi diệt Chúc Vũ Huyền!"
Lữ Nguyệt nói xong câu này liền cùng Chúc Vũ Huyền lui dần về trung tâm vòng vây. Sương mù tan dần. Xung quanh tứ phía đều là dáng người tụ tập, kiếm khí trên tay đằng đằng sát khí. Ngay cả đám người Mộc Quyển Phong - Mạc Thừa Uy cũng hợp vào vòng tròn đó, lần lượt cúi đầu, mạnh ai nấy đều xuất kiếm cầm sẵn trên tay, tư thế chuẩn bị nghênh chiến.
Lữ Nguyệt cười nói: "Lấy người của ngươi đối phó với ngươi, chiêu này quả thật không tệ nha."
Đối phương, ngoại trừ đám môn sinh Cửu Linh đều bị khống chế không còn nhận thức, tiếng một nam nhân phát ra:
"Tiểu cô nương thật khiến ta bất ngờ. Các ngươi từ khi nào lại phát giác hay vậy? Ta còn chưa hạ lệnh gì mà!"
Lữ Nguyệt cười: "Ta nói các hạ, trò điều khiển con rối kiểu này trước hết cũng phải tìm hiểu cho rõ gia cảnh người ta đi. Cửu Linh làm gì có chuyện một lớp 30 người lại săn đêm ở cùng một chỗ. Ta đây vẫn chưa làm lễ sắc phong, ở đâu ra cái kiểu xưng hô Thần sử, trong số bọn chúng có nhiều đứa còn không biết ta là ai. Chuyện Chúc Vũ Huyền hạ sơn có bao nhiêu người biết ngươi cũng không điều tra, tưởng ngươi biết rồi thì thiên hạ này ai cũng đều biết chắc? Còn nữa, thời gian không hợp lý, đám môn sinh này vào đây trước chúng ta, bị thương nhiều vậy lại không ngộ ra Lăng Sương trận, đây là kiến thức cơ bản mà, có trong giáo phổ Cửu Linh đó, có cần ta xin Chúc Vũ Huyền cho ngươi mượn vài cuốn không? Số lượng cũng không đúng (*ám chỉ lúc vấn linh, tu sĩ 32). Chuyện một mạch đến liền Môn phủ lại càng không phù hợp. Rõ ràng ngay cả ta và Chúc Vũ Huyền cũng không dễ gì đến đây được, chỉ với đám nhóc bọn chúng mà đi liền một mạch a? Trứng đòi khôn hơn vịt sao?"
Hắn từ trong sương trắng bước ra, thân ôm một cổ cầm khá đẹp, mặt mũi cũng coi là tuấn mỹ đi, hướng Lữ Nguyệt bọn họ, cười lớn: "Hahahaha. Không hổ là người được Niên Thần chọn. Quan sát tinh tường, kiến thức không tệ."
Không tệ cái đầu ngươi! Ta dạy ra hắn đấy được không?
Lữ Nguyệt cười: "Quá khen. Quá khen. Các hạ cũng khiến ta mở mang tầm mắt a. Chỉ mình ngươi lại có thể điều khiển nhiều tiên môn tu sĩ vậy sao? Đánh chết ta cũng không tin a!"
Hắn nói: "Cái này tại hạ quả thực hổ thẹn không bằng. Đúng là có cao nhân chỉ điểm."
"Hở? Là ai vậy? Vị bên cạnh ta liệu có quen không?"
"Hahaah. Tiểu cô nương quả thật khéo đùa. Bây giờ các ngươi còn sống làm sao ta nói ra y được. Nhưng nể tình tiểu cô nương ngươi khá hợp khẩu vị của ta, đợi khi các ngươi chết liền nói cho ngươi biết."
"Ế~~. Khoan đã! Bọn ta với các ngươi vốn vĩ là không thù không oán, hà cớ gì lại hết lần này đến lần khác muốn dồn vào chỗ chết? Hai vị trước đó đã vậy. Ngươi cũng vậy. Chẳng lẽ chỉ vì được hắn hồi sinh mà cam tâm làm chó săn cho hắn sao?"
"Ha. Thì đã sao?"
"Ể?!"
"Sáu Vong Hồn bọn ta vốn là lính đánh thuê. Kẻ có thể cho chúng ta lợi ích thì phải nghe theo đó là chuyện hiển nhiên."
Haha. Vậy mà ngươi tự nhận thiệt. Khỏi mất công ta thăm dò. Lữ Nguyệt nói:
"Các ngươi tin hắn vậy sao?"
"Hừm. Đó thì chưa chắc. Cái mạng này của ta, từ khi tỉnh lại, bất kể kẻ nào muốn đoạt đi nó, ta liền sẽ giết. Kể cả các ngươi. Kể cả hắn! Tiểu cô nương. Ta thấy ngươi hợp nhãn không đồng nghĩa thích nói chuyện day dưa với ngươi. Vẫn nên kết thúc thì hơn."
Haha. Đúng là nói đủ rồi a. Cái gì nên nói đều nói. Bây giờ chỉ việc tập trung đánh thôi.
Chúc Vũ Huyền nắm tay Lữ Nguyệt kéo lại: "Đứng sau ta."
Đối phương đặt tay lên cổ cầm, đoong đoong hai tiếng làm khẩu lệnh, hơn 30 môn sinh Cửu Linh lần lượt tấn công. Kiếm quang đầy trời đan chặt vào nhau dày hơn lưới bắt cá, ồ ạt hướng về phía trung tâm mà dập xuống.
Chúc Vũ Huyền chỉ thủ không công. Thứ nhất Lăng Sương trận pháp vẫn chưa phá giải, nếu tùy ý xuất Niệm Lạc sẽ càng thêm rắc rồi. Thứ hai, đối thủ đều là môn sinh của Cửu Linh sơn, không thể tổn hại.
Nhưng cũng không thể đứng yên chờ chết!
Lữ Nguyệt nói: "Kết giới của vỏ kiếm không trụ được lâu đâu. Vừa nãy ta để ý thấy cây đàn kia coi bộ được đấy."
Chúc Vũ Huyền: "Ngươi muốn làm gì?"
"Tất nhiên là muốn đi lấy nó rồi!"
"Không được."
"Sao không? Ta bây giờ cũng coi như có chút linh lực phòng thân. Ngươi chỉ cần thu hút mấy bạn nhỏ này lại gần gần hắn một chút, ta tự có cách tiếp cận. Tin ta đi."
"Ngươi sử dụng linh lực, nguyền chú văn liền bộc phát. Ta không thể để ngươi mạo hiểm."
"Đây không thể coi lại mạo hiểm hay không mạo hiểm. Đây là biện pháp duy nhất ngươi hiểu không?"
"Không phải duy nhất."
"Hả?"
Chúc Vũ Huyền lấy hai mảnh Thiên thạch ra.
Lữ Nguyệt: "Ngươi điên rồi. Còn muốn dùng Thiên thạch? Lúc nãy không bị mô phỏng là vì trước đó Lăng Sương trận chưa từng thấy qua. Huống hồ bây giờ ngươi dùng nó, linh lực ngươi liệu có thể khống chế nó nổi nữa không? Số lượng Thiên thạch bị hắc hóa nhiều hơn số được thanh tẩy a. Dẹp dẹp dẹp. Đừng quên mục đích bọn chúng là ngươi. Vẫn nên để ta đi!"
Tiểu tử thối bên kia cười nói:
"Hahaha. Thần đúng là thần. Chỉ với một vỏ kiếm cũ mèm cũng có thể chống đỡ lâu như vậy. Hahahaa nhưng thế này thì sao?"
Hắn nói tay liền trở ngón gảy một khúc khác. Đám môn sinh xung quanh không đứng yên chém nữa mà trực tiếp đâm tới.
Lữ Nguyệt nói: "Ngươi đúng. Đưa hai mảnh Thiên thạch đây, ta sẽ đứng ra triệu hồi số còn lại, được bao nhiêu chơi bấy nhiêu. Ngươi hộ pháp cho ta."
Chúc Vũ Huyền: "..."
Lữ Nguyệt cười nói: "Tiểu tử ngươi. Không phải nói là Trùng sinh khế ước sao?! Chỉ cần một trong hai ta còn sống, người còn lại sẽ không chết."
Chúc Vũ Huyền: "..."
Lữ Nguyệt khẽ xoa sau gáy hắn, nghiên đầu cười nói: "Yên tâm. Ta có cách!"
Đối phương lại tiếp tục gảy đàn. Uy lực tấn công của đám môn sinh liền tăng lên.
Lữ Nguyệt nhắm mắt, tập trung điều khí. Xung quanh dù có chuyện quái gì xảy ra cũng có Chúc Vũ Huyền lo liệu.
Hai mảnh Thiên thạch nắm trong tay nàng theo khẩu huyết phát sáng rực cả một vùng. Lữ Nguyệt buông tay, Thiên thạch lơ lửng trước ngực nàng. Nàng mở mắt. Cặp mắt ánh lên kim quang nhìn thấu vạn vật Ngũ giới. Mái tóc đen dài dần dần mất sắc chuyển thành trắng tuyết.
Lữ Nguyệt một tay không chạm nhưng trông ngư khẽ nâng Thiên thạch. Tay còn lại hướng về phía trước: "Trấn Thiên quy vị. Minh Nguyệt tất hoàn. Thu!!!!"
Lữ Nguyệt hướng đám môn sinh hỏi:
"Nè, các ngươi vẫn chưa nói tại sao lại đến?"
Mộc Quyển Phong: "Bọn ta lần này là thừa lệnh hạ sơn săn đêm. Nghe nói Hà Xuyên có dị tượng nên muốn đến xem thử. Sau đó liền phát hiện bản thân bị giam trong kết giới, không có cách nào thoát ra. Muốn đến tìm Môn phủ nhờ tính cách ai ngờ lại bị lạc trong trận này."
Lữ Nguyệt: "Nghe nói?"
Mạc Thừa Uy: "Phải. Là nghe vài người đi đường nói. Bọn họ bảo Sáu Vong Hồn gì gì đó ở Hà Xuyên đã thoát mộ hồi sinh."
Lữ Nguyệt: "Khoan đã. Ngươi nói là người đi đường?"
"Tầm năm sáu người gì đó. Cũng có thể là lữ khách."
Sao có thể? Rõ ràng là Lữ Nguyệt cảm nhận được nỗi sợ của những nông phu họ gặp khi nói chuyện về Sáu Vong Hồn trước đó. Giết một dọa trăm, không thể nào còn có kẻ dám ra ngoài nhiều chuyện. Vậy chỉ có thể là cố ý dẫn dụ đám môn sinh tiểu bối này thôi. Hoặc là ... không một ai nói thật.
Chúc Vũ Huyền: "Thừa lệnh ai?"
"Là thừa lệnh của Đại Phong chủ."
Lữ Nguyệt: "Có bao nhiêu người được lệnh hạ sơn?"
"Khoảng một lớp."
Một lớp! Một lớp tức là độ 30 người.
Lữ Nguyệt: "Các ngươi chia ra à?"
"Phải. Vừa đến liền chia ra."
"Từ lúc vào kết giới có gặp qua kẻ nào khả nghi không?"
"Không có. Chúng tôi là một mạch đi đến Môn phủ. Chưa từng gặp một ai khả nghi."
Vậy là đám hậu bối không chạm mặt với Sáu vong hồn. Lữ Nguyệt khẽ liếc nhìn nhóm tu sĩ trung niên đang đi phía sau, hỏi tiếp:
"Vậy những vị kia...?"
"Là vào trận mới gặp."
"Họ vẫn luôn đi cùng các ngươi?"
"Phải."
"Các ngươi vào đây bao lâu?"
"Khoảng thời gian một nén hương."
"Tức là trước ta và Chúc Vũ Huyền!?"
Chúc Vũ Huyền dừng bước: "Đứng cạnh ta."
Y nói liền quay người nhìn về phía mấy trung niên tu sĩ. Quả nhiên mới đó đã không thấy bóng dáng. Chúc Vũ Huyền đặt tay lên thân Niệm Lạc.
Lữ Nguyệt nói: "Không sao. Vẫn chưa đến. Nhưng chỗ này vẫn là không an toàn."
Vừa mới nhắc đã tới liền. Xung quanh lại là tiếng bước chân dồn dập.
Mộc Quyển Phong: "Sư tôn, thần sử, lẽ nào những tu sĩ bọn ta gặp đều là ....."
Lữ Nguyệt: "Rất có thể là yêu nhân giả dạng. Từ lúc đến đây liền không cảm nhận được bất kỳ khí tức gì. Có lẽ bọn chúng là muốn trà trộn vào giữa chúng ta, mục đích chính là dẫn dắt rồi gom lại một tụ."
Mạc Thừa Uy: "Lẽ nào.....lẽ nào là muốn thu lưới một mẻ, một lần tiêu diệt tất cả chúng ta sao?"
Lữ Nguyệt: "Không. Là mượn tay các ngươi diệt Chúc Vũ Huyền!"
Lữ Nguyệt nói xong câu này liền cùng Chúc Vũ Huyền lui dần về trung tâm vòng vây. Sương mù tan dần. Xung quanh tứ phía đều là dáng người tụ tập, kiếm khí trên tay đằng đằng sát khí. Ngay cả đám người Mộc Quyển Phong - Mạc Thừa Uy cũng hợp vào vòng tròn đó, lần lượt cúi đầu, mạnh ai nấy đều xuất kiếm cầm sẵn trên tay, tư thế chuẩn bị nghênh chiến.
Lữ Nguyệt cười nói: "Lấy người của ngươi đối phó với ngươi, chiêu này quả thật không tệ nha."
Đối phương, ngoại trừ đám môn sinh Cửu Linh đều bị khống chế không còn nhận thức, tiếng một nam nhân phát ra:
"Tiểu cô nương thật khiến ta bất ngờ. Các ngươi từ khi nào lại phát giác hay vậy? Ta còn chưa hạ lệnh gì mà!"
Lữ Nguyệt cười: "Ta nói các hạ, trò điều khiển con rối kiểu này trước hết cũng phải tìm hiểu cho rõ gia cảnh người ta đi. Cửu Linh làm gì có chuyện một lớp 30 người lại săn đêm ở cùng một chỗ. Ta đây vẫn chưa làm lễ sắc phong, ở đâu ra cái kiểu xưng hô Thần sử, trong số bọn chúng có nhiều đứa còn không biết ta là ai. Chuyện Chúc Vũ Huyền hạ sơn có bao nhiêu người biết ngươi cũng không điều tra, tưởng ngươi biết rồi thì thiên hạ này ai cũng đều biết chắc? Còn nữa, thời gian không hợp lý, đám môn sinh này vào đây trước chúng ta, bị thương nhiều vậy lại không ngộ ra Lăng Sương trận, đây là kiến thức cơ bản mà, có trong giáo phổ Cửu Linh đó, có cần ta xin Chúc Vũ Huyền cho ngươi mượn vài cuốn không? Số lượng cũng không đúng (*ám chỉ lúc vấn linh, tu sĩ 32). Chuyện một mạch đến liền Môn phủ lại càng không phù hợp. Rõ ràng ngay cả ta và Chúc Vũ Huyền cũng không dễ gì đến đây được, chỉ với đám nhóc bọn chúng mà đi liền một mạch a? Trứng đòi khôn hơn vịt sao?"
Hắn từ trong sương trắng bước ra, thân ôm một cổ cầm khá đẹp, mặt mũi cũng coi là tuấn mỹ đi, hướng Lữ Nguyệt bọn họ, cười lớn: "Hahahaha. Không hổ là người được Niên Thần chọn. Quan sát tinh tường, kiến thức không tệ."
Không tệ cái đầu ngươi! Ta dạy ra hắn đấy được không?
Lữ Nguyệt cười: "Quá khen. Quá khen. Các hạ cũng khiến ta mở mang tầm mắt a. Chỉ mình ngươi lại có thể điều khiển nhiều tiên môn tu sĩ vậy sao? Đánh chết ta cũng không tin a!"
Hắn nói: "Cái này tại hạ quả thực hổ thẹn không bằng. Đúng là có cao nhân chỉ điểm."
"Hở? Là ai vậy? Vị bên cạnh ta liệu có quen không?"
"Hahaah. Tiểu cô nương quả thật khéo đùa. Bây giờ các ngươi còn sống làm sao ta nói ra y được. Nhưng nể tình tiểu cô nương ngươi khá hợp khẩu vị của ta, đợi khi các ngươi chết liền nói cho ngươi biết."
"Ế~~. Khoan đã! Bọn ta với các ngươi vốn vĩ là không thù không oán, hà cớ gì lại hết lần này đến lần khác muốn dồn vào chỗ chết? Hai vị trước đó đã vậy. Ngươi cũng vậy. Chẳng lẽ chỉ vì được hắn hồi sinh mà cam tâm làm chó săn cho hắn sao?"
"Ha. Thì đã sao?"
"Ể?!"
"Sáu Vong Hồn bọn ta vốn là lính đánh thuê. Kẻ có thể cho chúng ta lợi ích thì phải nghe theo đó là chuyện hiển nhiên."
Haha. Vậy mà ngươi tự nhận thiệt. Khỏi mất công ta thăm dò. Lữ Nguyệt nói:
"Các ngươi tin hắn vậy sao?"
"Hừm. Đó thì chưa chắc. Cái mạng này của ta, từ khi tỉnh lại, bất kể kẻ nào muốn đoạt đi nó, ta liền sẽ giết. Kể cả các ngươi. Kể cả hắn! Tiểu cô nương. Ta thấy ngươi hợp nhãn không đồng nghĩa thích nói chuyện day dưa với ngươi. Vẫn nên kết thúc thì hơn."
Haha. Đúng là nói đủ rồi a. Cái gì nên nói đều nói. Bây giờ chỉ việc tập trung đánh thôi.
Chúc Vũ Huyền nắm tay Lữ Nguyệt kéo lại: "Đứng sau ta."
Đối phương đặt tay lên cổ cầm, đoong đoong hai tiếng làm khẩu lệnh, hơn 30 môn sinh Cửu Linh lần lượt tấn công. Kiếm quang đầy trời đan chặt vào nhau dày hơn lưới bắt cá, ồ ạt hướng về phía trung tâm mà dập xuống.
Chúc Vũ Huyền chỉ thủ không công. Thứ nhất Lăng Sương trận pháp vẫn chưa phá giải, nếu tùy ý xuất Niệm Lạc sẽ càng thêm rắc rồi. Thứ hai, đối thủ đều là môn sinh của Cửu Linh sơn, không thể tổn hại.
Nhưng cũng không thể đứng yên chờ chết!
Lữ Nguyệt nói: "Kết giới của vỏ kiếm không trụ được lâu đâu. Vừa nãy ta để ý thấy cây đàn kia coi bộ được đấy."
Chúc Vũ Huyền: "Ngươi muốn làm gì?"
"Tất nhiên là muốn đi lấy nó rồi!"
"Không được."
"Sao không? Ta bây giờ cũng coi như có chút linh lực phòng thân. Ngươi chỉ cần thu hút mấy bạn nhỏ này lại gần gần hắn một chút, ta tự có cách tiếp cận. Tin ta đi."
"Ngươi sử dụng linh lực, nguyền chú văn liền bộc phát. Ta không thể để ngươi mạo hiểm."
"Đây không thể coi lại mạo hiểm hay không mạo hiểm. Đây là biện pháp duy nhất ngươi hiểu không?"
"Không phải duy nhất."
"Hả?"
Chúc Vũ Huyền lấy hai mảnh Thiên thạch ra.
Lữ Nguyệt: "Ngươi điên rồi. Còn muốn dùng Thiên thạch? Lúc nãy không bị mô phỏng là vì trước đó Lăng Sương trận chưa từng thấy qua. Huống hồ bây giờ ngươi dùng nó, linh lực ngươi liệu có thể khống chế nó nổi nữa không? Số lượng Thiên thạch bị hắc hóa nhiều hơn số được thanh tẩy a. Dẹp dẹp dẹp. Đừng quên mục đích bọn chúng là ngươi. Vẫn nên để ta đi!"
Tiểu tử thối bên kia cười nói:
"Hahaha. Thần đúng là thần. Chỉ với một vỏ kiếm cũ mèm cũng có thể chống đỡ lâu như vậy. Hahahaa nhưng thế này thì sao?"
Hắn nói tay liền trở ngón gảy một khúc khác. Đám môn sinh xung quanh không đứng yên chém nữa mà trực tiếp đâm tới.
Lữ Nguyệt nói: "Ngươi đúng. Đưa hai mảnh Thiên thạch đây, ta sẽ đứng ra triệu hồi số còn lại, được bao nhiêu chơi bấy nhiêu. Ngươi hộ pháp cho ta."
Chúc Vũ Huyền: "..."
Lữ Nguyệt cười nói: "Tiểu tử ngươi. Không phải nói là Trùng sinh khế ước sao?! Chỉ cần một trong hai ta còn sống, người còn lại sẽ không chết."
Chúc Vũ Huyền: "..."
Lữ Nguyệt khẽ xoa sau gáy hắn, nghiên đầu cười nói: "Yên tâm. Ta có cách!"
Đối phương lại tiếp tục gảy đàn. Uy lực tấn công của đám môn sinh liền tăng lên.
Lữ Nguyệt nhắm mắt, tập trung điều khí. Xung quanh dù có chuyện quái gì xảy ra cũng có Chúc Vũ Huyền lo liệu.
Hai mảnh Thiên thạch nắm trong tay nàng theo khẩu huyết phát sáng rực cả một vùng. Lữ Nguyệt buông tay, Thiên thạch lơ lửng trước ngực nàng. Nàng mở mắt. Cặp mắt ánh lên kim quang nhìn thấu vạn vật Ngũ giới. Mái tóc đen dài dần dần mất sắc chuyển thành trắng tuyết.
Lữ Nguyệt một tay không chạm nhưng trông ngư khẽ nâng Thiên thạch. Tay còn lại hướng về phía trước: "Trấn Thiên quy vị. Minh Nguyệt tất hoàn. Thu!!!!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.