Chương 12: NHÂN GIỚI (4) MƠ HỒ SẬP BẪY
Tương Như
05/08/2019
Hôm sau Chúc Vũ Huyền nói muốn đến gặp Môn phủ
trấn xứ. Cái này không cần phải hỏi, thứ nhất chính là muốn tra rõ ngọn
nguồn day dưa ân oán với Sáu vong hồn kia, hai nữa là mượn pháp bảo trấn xứ để phá kết giới. Phàm thì mỗi Môn phủ nhân giới đều có cho mình một
pháp bảo trấn xứ. Pháp bảo này chính là một thứ gì đó, hấp thụ tinh hoa
nhật nguyệt và sinh khí của địa phương mà thành hình nên đối với đặc
tính, bản chất, sắc thái, linh căn đều có thể dùng là trung gian giải
giới.
Chúc Vũ Huyền hạ kiếm đáp xuống trước cửa Môn phủ: Lưu gia Hà Xuyên Môn phủ. Lần thứ n bị làm cho ngạc nhiên.
Tiền môn một sắc ảm đạm, cổng tam quan hai bên đầy vết chém, không một gia nhân, tu sĩ cũng không, cửa đóng then cài, trên tường tả hữu thì chi chít ... xác động vật đang phân hủy bị mũi tên gắm chặt vào tường hôi không tả nổi, máu khô quyện đen từng mảng lớn.
Còn một điều nữa chính là linh khí. Tại sao ở ngay Môn phủ trấn xứ này lại không có chút linh khí nào phát ra. Lữ Nguyệt lặng người một phen: lẽ nào chết hết rồi?
Chúc Vũ Huyền đẩy cửa, quả nhiên không khóa. Hai người họ đối nhau nhìn một cái, rồi đồng thời một trái một phải bước vào. Trước mắt liền không nhìn thấy gì cả, ngoại trừ một màn sương mù mịt, hệt như chướng khí tiểu bán quỷ bày Kỳ trận tạo ra. Cánh cửa phía sau lập tức đóng sầm rồi biến mất.
Hơ hơ! Bị lừa rồi. Một lão nhân gia 800+ lại bị lừa dễ dàng như vậy. Mất mặt. Sa đọa.
Chúc Vũ Huyền nói:
"Để ý."
Lữ Nguyệt khẽ hít một hơi ngắn rồi ngưng thở cảm nhận: thật là không có mê hương. Đây chỉ đơn thuần là sương.
“Vũ Huyền, có đem Tịch Luân?” Lữ Nguyệt hỏi
Tịch Luân là cây sáo mà rất lâu trước đó, khi Chúc Vũ Huyền lần đầu hạ sơn thực chiến, Lữ Nguyệt đã tự tay làm cho y. Vì sao? Còn không phải bởi vì lúc đó y mới có mười ba tuổi đã xuất sơn, lại trở về nơi ngày xưa nhiều bi kịch nên sợ không dám đi hay sao. Lữ Nguyệt cạn ngôn chỉ có thể dùng cách này dỗ y. Nào ngờ chỉ với một cây sáo tự làm từ thân trúc quanh điện thất lại có thể cư nhiên dùng để chiêu hồn, trừ tà, thanh tẩy, .... uy lực cũng không nhỏ, nói chung là biến thành một pháp bảo khá lợi hại, còn là vật tùy thân của y luôn. Cũng vì thế mà mấy bụi trúc quanh Thương Sinh điện sau đó liền tự nhiên trụi lũi.
Chúc Vũ Huyền lấy ra từ trong tay áo một thân đen tuyền thanh mảnh, phía đuôi còn buộc một túm dây đỏ cẩn bảo ngọc. Y đưa Tịch Luân lên môi và bắt đầu thổi.
Hồi thứ nhất: Ngươi là ai? _ Lưu gia Hà Xuyên tu sĩ.
Hồi thứ hai: Vì sao chết? _ Một nhát xuyên thân.
Một nhát xuyên thân? Chết quá thảm rồi! Nhất định là tiểu bán quỷ lạc hậu cầm loan đao làm.
Hồi thứ ba: Bắt đầu từ khi nào? _ Hai ngày trước
Quào! Thì ra gần đây mà mấy lão nông hôm qua nói chính là hai ngày a. Quá nhanh. Quá nguy hiểm.
Hồi thứ tư: Những người còn lại đâu? _ Ở đây. Trong trận.
Hồi thứ năm: Bao nhiêu người? _ Tu sĩ 32, kẻ thù ... 6.
Chúc Vũ Huyền không nấn ná thêm, liền thu Tịch Luân đem cất vào tay áo, hướng Lữ Nguyệt nói:
“Ngươi đi sau ta, không được tùy ý hành động.”
“Được rồi. Biết rồi. Khổ lắm nói mãi!”
Bọn họ đi được vài bước Lữ Nguyệt lại nói:
“Kết giới ở đây đều chỉ có thể vào không thể ra vậy chẳng lẽ cùng những tu sĩ lỡ đường khác đều bị đánh đồng luôn rồi sao? Nếu như vậy thì hẳn sẽ có không ít đơn kiện cáo mất tích rồi. Nhưng Cửu Linh lại không phái người xuống. Tức là không biết chuyện. Cũng có nghĩa là kết giới này chuẩn bị riêng để thiết đãi Chúc Vũ Huyền ngươi. Chẳng phải ngươi nói việc ngươi hạ sơn không có "người ngoài" biết?”
“......”
“Về rồi kiểm tra lại những “người trong” kia, không chừng sẽ có manh mối.”
Dừng một lát nàng lại nói:
“Sáu vong hồn chỉ hoành hành mới có hai ngày, nhưng mộ vỡ lại là 5 năm trước. Vậy trong thời gian 5 năm bọn chúng ở đâu làm gì? Hoặc là nói ai là kẻ đã đi trước ngươi một bước, thu thập Trấn Thiên thạch, hắc hóa nó rồi giao cho đám người này, muốn mượn tay bọn họ để làm suy yếu ngươi sau đó có thể thì loại bỏ ngươi.”
Chúc Vũ Huyền nói:
“Là ta bất cẩn.”
“Không thể trách ngươi. Cái này ta cũng mới nghĩ ra. Kẻ đứng đằng sau này có thể giở trò để Trừu Như Họa không kiểm ra được sơ hở của kết giới. Lại có thời gian lâu như vậy để chuẩn bị, hiểu rõ bản tính ngươi nhưng đánh không lại ngươi, nên thuận nước đẩy thuyền, mượn chuyện dẫn dụ ngươi hạ sơn. Mặc khác ta cho rằng hắn không chỉ đơn thuần có thể hắc hóa một hay hai mảnh Thiên thạch, vậy nên hắn mới đánh cược lớn như vậy, tùy tiện đưa nó cho Sáu vong hồn. Có điều....”
Trong sương mù phía trước đột nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân. Rất nhẹ. Rất chậm. Rất nhiều. Rất hỗn tạp. Nhưng là không nói một câu nào. Cứ như đang rất thận trọng vừa đi, vừa quan sát.
Chúc Vũ Huyền lại đẩy Lữ Nguyệt về phía sau mình. Cả hai đứng yên một chỗ kiên nhẫn đợi.
Lần này lại là không cảm nhận được: linh khí, oán khí, tà khí, yêu khí, sinh khí, đá khí,... đều không cảm nhận được. Chẳng lẽ cơ quan cảm biến là bị liệt rồi. Vừa vào đây cái gì cũng đều không cảm nhận được.
Đối phương tiến đến ngày một gần nhưng sương này quả thật quá dày, Lữ Nguyệt dù có mở căng cả mắt, lấy tay quơ qua quơ lại cũng không thấy gì ngoài một màu trắng xóa. Nếu không phải từ lúc bước vào đã bị Chúc Vũ Huyền tóm lấy, bàn tay hắn khóa chặt cổ tay nàng không buông, hẳn cả hai cũng đã bị lạc trong đám sương dày đặt này lâu rồi.
Bên kia đột nhiên dừng lại. Cũng không nói gì. Tầm thời gian nửa tách trà, Lữ Nguyệt vẫn là không nhịn nổi nữa, hướng Chúc Vũ Huyền nói:
"Nè, định án binh bất động đến chừng nào đây?"
Chúc Vũ Huyền không trả lời, cũng không biết từ đâu moi ra vài phù triện, khẽ niệm khẩu huyết rồi ném về phía trước. Bản thân hai người bọn họ không cảm nhận được thì chí ít phù triện cũng không bị liệt đi. Linh khí, tử khí, tà khí, yêu khí,... gì gì đó đều có cách tự phân biệt qua ánh sáng của phù.
Đối phương cũng nhận thấy được người bên này ném vật gì đó ra, lập tức phản kích. Hùng hổ làm dữ lên nữa là đằng khác!
Mấy đường kiếm với ánh sáng không đều, khi rực khi yếu nhưng đằng đằng sát khí mà ập tới. Niệm Lạc bay khỏi vỏ lượn trước mặt Chúc Vũ Huyền bọn họ một vòng, gạt lui tất cả ánh kiếm ra sau.
Chúc Vũ Huyền thu Niệm Lạc, mặt tỉnh như không quay lại nhìn sơ Lữ Nguyệt một lượt, thấy nàng thần sắc đạt chuẩn rồi mới hướng về đối phương.
Bên kia người ngã ngựa đổ một hồi, bắt đầu ồn ào.
"Vừa nãy có phải là Niệm Lạc không?"
"Không sai. Chính là kiếm khí của Niệm Lạc."
"Nói vậy Niên Thần cũng đến đây?"
Bên này Lữ Nguyệt nghe tiếng nhận người, ra sức nhảy nhót, cố hết công lực vừa quơ tay, quạt sương, vừa la to:
"Có!! Niên Thần có mặt. Đang ở cạnh ta a~~"
Chúc Vũ Huyền: "....."
Tiếng một thiếu niên cũng rất quen:
"Là Anh .... Anh Thần sử. Nói vậy quả đúng là sư tôn rồi. Ta chỉ nghe nói sư tôn hạ sơn, khômg ngờ có thể gặp người ở đây. Thật may quá!"
Lữ Nguyệt liền nói:
"Mộc Quyển Phong, Mạc Thừa Uy các ngươi bên đó mau qua đây hết đi! "
Một đám người biết phía trước là "bạn" không phải "địch" liền như được đại xá, nháo nhào bu tới.
Đây bây giờ có thể chia thành hai nhóm: nhóm 1 là trung niên, 4 nam, hẳn là tu sĩ vân du hay bản xứ gì đó; nhóm 2 là thiếu niên, 5 nam 2 nữ đều là từ lục phong của Cửu Linh Sơn. Tất cả đều vô cùng nhếch nhát, có mấy người còn đang bị thương.
Đám môn sinh Cửu Linh sau khi tập hợp đầy đủ liền quy quy cũ cũ thi lễ Chúc Vũ Huyền. Sau đó là đến lượt Lữ Nguyệt.
Haha. Ta bây giờ cũng được thi lễ, thiệt đắc ý, quá ư là đắc ý mà!!!!
Lữ Nguyệt hỏi: "Các ngươi thương thế như nào?"
Mộc Quyển Phong: "Không thành vấn đề."
Lữ Nguyệt: "Chuyện gì? Sao các ngươi lại ở đây? Còn bị thương?"
Mộc Quyển Phong: "Bọn ta chỉ là ....."
Y còn chưa kịp nói, phía sau làn sương lại truyền đến một loạt "dư quang kiếm khí" (*nhát kiếm không trúng đích bị phản lại). Là dư quang hay đích thực là kiếm khí vậy? Mạnh quá? Lữ Nguyệt chợt nhận ra. Đùa à? Là kiếm khí của Niệm Lạc.
Mạc Thừa Uy hét: "Chết rồi!!"
Chúc Vũ Huyền đưa kiếm ra đỡ, hai bên không phân cao thấp. Cả uy lực cũng giống nhau y chang luôn. Chưa kịp trở tay, một loạt đường kiếm hệt những đường đám hậu bối Cửu Linh chém ra lúc nãy đều lần lượt lao đến.
Chúc Vũ Huyền ra dấu những người còn lại đừng manh động. Bản thân y cũng thu kiếm, chỉ lấy ra vài tấm kim phù tung ra vây quanh bọn họ, dùng linh lực làm một màn chắn. Đối với kiếm khí chỉ có thể thủ không thể công. Kim phù gặp kiếm quang rực cháy ánh hỏa tím. Là yêu khí.
Lữ Nguyệt nói: "Lăng Sương trận."
Mạc Thừa Uy: "Thế nào gọi là Lăng Sương trận?"
Lữ Nguyệt nói: "Lăng Sương trận hiểu nôm na chính là trận pháp có thể mô phỏng toàn bộ kỹ năng, linh lực, pháp lực, khẩu huyết, thần khí, pháp bảo,.... mô phỏng hết luôn, y chang luôn, để chống trả lại chính chủ. Đây là một trong những yêu trận khá lợi hại ở Yêu giới."
Mộc Quyển Phong: "Thần sử, có cách nào để phá giải?"
Lữ Nguyệt: "Kiếm khí mô phỏng không thể trực tiếp chống trả nhưng cũng không thể không chống trả. Nhìn các ngươi nhếch nhát như vậy thì chắc đã lấy cương đánh cương rồi?"
Đám môn sinh gật đầu lia lịa
Lữ Nguyệt: "Không phải. Cách tốt nhất để hóa giải nhất định phải là nhu, cũng tức là phòng thủ. Nhưng thuật này vừa hao tổn nguyên khí lại không có sức công phá, đều là dậm chân tại chỗ, nên tu sĩ thường không nghĩ đến cách này. Kẻ bày trận chính là lợi dụng điểm này đối phó với các ngươi."
Đám môn sinh Cửu Linh ồn ào:
"Hóa ra là vậy?"
Một tu sĩ hỏi: "Cô nương tuổi còn nhỏ đã hiểu biết nhiều chuyện, thật khiến tại hạ hổ thẹn không bằng."
Lữ Nguyệt cười: "Haha. Không nhỏ, không nhỏ. Lão thân năm nay đã 812 tuổi rồi."
"....."
Chúc Vũ Huyền nói: "Cẩn trọng."
Có thứ gì đó đang đến.
Từ trong đám sương lại truyền ra một loạt âm thanh kỳ lạ. Giống như tiếng lấy gậy gõ trên nền đất. Nhưng lại rất nhiều. Theo sau đó là tiếng thét đến đinh tay nhứt óc.
Lữ Nguyệt còn đang mơ hồ, đầu óc quay cuồng, vừa mới nghi ngờ thì đã thấy Chúc Vũ Huyền ném ra thêm vài phù triện nữa. Tử hỏa bốc lên ngùn ngụt. Vật tiếp cận bị ánh lửa rọi vào là mấy chục cái chân thon dài đầy lông lá đang bao vây từ bốn phía.
Lữ Nguyệt nhắm mắt kêu trời một tiếng. Là nhện quỷ a!
Mộc Quyển Phong nói: "Đó ... đó là thứ gì vậy?"
Lữ Nguyệt: "Đừng động. Những gai đó có thể khiến huyết nhục thối rữa đấy!"
Một tu sĩ nữa nói: "Là nhện quỷ của Yêu giới."
A. Vị này biết. Để hắn nói.
"Là một yêu thú ở Tả Xứ. Tính tình hung bạo, hình dáng dữ tợn, có thể phát ra tiếng thét chói tai để làm xao động con mồi. Khi đã tiếp cận con mồi, những cái chân bén nhọn có thể trực tiếp xuyên thủng hộp sọ, cơ thể, thậm chí những gai trên chân còn có thể làm tan cả sắc thép. Yêu thú này lại thích nhất là linh lực tiên khí ..... mà chúng ta hiện giờ chính là dùng linh lực tiên khí để làm lá chắn."
Môn sinh Cửu Linh vài đứa chỉ mới ở tầm Nhất Lĩnh, nghe nói thế hẳn cả người liền toát mồ hồi lạnh một phen cho xem. Trẻ con vẫn biết sợ.
Tu sĩ khác lại nói: "Thần tôn, bây giờ chúng ta nên làm thế nào?"
Lữ Nguyệt nói: "Chúc Vũ Huyền, đồ ngươi giữ, bây giờ sử dụng cũng coi như thích hợp."
Chúc Vũ Huyền không chần chừ nữa, không biết lấy ở đâu ra hai mảnh Trấn Thiên thạch phát tinh quang.
Mạc Thừa Uy: "A. Đó là...."
Lữ Nguyệt: "Suỵt. Biết thì được rồi. Để trong lòng thôi!"
Chúc Vũ Huyền cầm hai mảnh Thiên thạch, khẽ niệm khẩu huyết. Tinh quang từ hai mảnh đá liền chuyển biến thành kim quang, tỏa khắp xung quanh, như những mũi tên linh lực nhằm vào đám yêu thú mà lao tới. Nhện quỷ các thứ lập tực rút lui, con nào cứng đầu ở lại liền chết không kịp ngáp.
Đấy chính là một phần uy lực của Trấn Thiên Minh Nguyệt đỉnh: sai sử quỷ thần Ngũ giới.
Vài môn sinh trẻ tuổi nói:
"Lợi hại thật."
"Sư tôn đúng là lợi hại. Sau này ta cũng muốn được học cùng sư tôn."
"Ta nữa. Ta nữa."
Có người hỏi: "Tại sao Lăng Sương trận lại bất lực?"
Mạc Thừa Uy nói: "Ngươi có thấy kẻ bị điều khiển có thể bắt chước lại cách điều khiển của kẻ điều khiển mình không?"
Lữ Nguyệt cười: "Ta nghĩ là chưa đến lúc hoi."
Chúc Vũ Huyền hạ kiếm đáp xuống trước cửa Môn phủ: Lưu gia Hà Xuyên Môn phủ. Lần thứ n bị làm cho ngạc nhiên.
Tiền môn một sắc ảm đạm, cổng tam quan hai bên đầy vết chém, không một gia nhân, tu sĩ cũng không, cửa đóng then cài, trên tường tả hữu thì chi chít ... xác động vật đang phân hủy bị mũi tên gắm chặt vào tường hôi không tả nổi, máu khô quyện đen từng mảng lớn.
Còn một điều nữa chính là linh khí. Tại sao ở ngay Môn phủ trấn xứ này lại không có chút linh khí nào phát ra. Lữ Nguyệt lặng người một phen: lẽ nào chết hết rồi?
Chúc Vũ Huyền đẩy cửa, quả nhiên không khóa. Hai người họ đối nhau nhìn một cái, rồi đồng thời một trái một phải bước vào. Trước mắt liền không nhìn thấy gì cả, ngoại trừ một màn sương mù mịt, hệt như chướng khí tiểu bán quỷ bày Kỳ trận tạo ra. Cánh cửa phía sau lập tức đóng sầm rồi biến mất.
Hơ hơ! Bị lừa rồi. Một lão nhân gia 800+ lại bị lừa dễ dàng như vậy. Mất mặt. Sa đọa.
Chúc Vũ Huyền nói:
"Để ý."
Lữ Nguyệt khẽ hít một hơi ngắn rồi ngưng thở cảm nhận: thật là không có mê hương. Đây chỉ đơn thuần là sương.
“Vũ Huyền, có đem Tịch Luân?” Lữ Nguyệt hỏi
Tịch Luân là cây sáo mà rất lâu trước đó, khi Chúc Vũ Huyền lần đầu hạ sơn thực chiến, Lữ Nguyệt đã tự tay làm cho y. Vì sao? Còn không phải bởi vì lúc đó y mới có mười ba tuổi đã xuất sơn, lại trở về nơi ngày xưa nhiều bi kịch nên sợ không dám đi hay sao. Lữ Nguyệt cạn ngôn chỉ có thể dùng cách này dỗ y. Nào ngờ chỉ với một cây sáo tự làm từ thân trúc quanh điện thất lại có thể cư nhiên dùng để chiêu hồn, trừ tà, thanh tẩy, .... uy lực cũng không nhỏ, nói chung là biến thành một pháp bảo khá lợi hại, còn là vật tùy thân của y luôn. Cũng vì thế mà mấy bụi trúc quanh Thương Sinh điện sau đó liền tự nhiên trụi lũi.
Chúc Vũ Huyền lấy ra từ trong tay áo một thân đen tuyền thanh mảnh, phía đuôi còn buộc một túm dây đỏ cẩn bảo ngọc. Y đưa Tịch Luân lên môi và bắt đầu thổi.
Hồi thứ nhất: Ngươi là ai? _ Lưu gia Hà Xuyên tu sĩ.
Hồi thứ hai: Vì sao chết? _ Một nhát xuyên thân.
Một nhát xuyên thân? Chết quá thảm rồi! Nhất định là tiểu bán quỷ lạc hậu cầm loan đao làm.
Hồi thứ ba: Bắt đầu từ khi nào? _ Hai ngày trước
Quào! Thì ra gần đây mà mấy lão nông hôm qua nói chính là hai ngày a. Quá nhanh. Quá nguy hiểm.
Hồi thứ tư: Những người còn lại đâu? _ Ở đây. Trong trận.
Hồi thứ năm: Bao nhiêu người? _ Tu sĩ 32, kẻ thù ... 6.
Chúc Vũ Huyền không nấn ná thêm, liền thu Tịch Luân đem cất vào tay áo, hướng Lữ Nguyệt nói:
“Ngươi đi sau ta, không được tùy ý hành động.”
“Được rồi. Biết rồi. Khổ lắm nói mãi!”
Bọn họ đi được vài bước Lữ Nguyệt lại nói:
“Kết giới ở đây đều chỉ có thể vào không thể ra vậy chẳng lẽ cùng những tu sĩ lỡ đường khác đều bị đánh đồng luôn rồi sao? Nếu như vậy thì hẳn sẽ có không ít đơn kiện cáo mất tích rồi. Nhưng Cửu Linh lại không phái người xuống. Tức là không biết chuyện. Cũng có nghĩa là kết giới này chuẩn bị riêng để thiết đãi Chúc Vũ Huyền ngươi. Chẳng phải ngươi nói việc ngươi hạ sơn không có "người ngoài" biết?”
“......”
“Về rồi kiểm tra lại những “người trong” kia, không chừng sẽ có manh mối.”
Dừng một lát nàng lại nói:
“Sáu vong hồn chỉ hoành hành mới có hai ngày, nhưng mộ vỡ lại là 5 năm trước. Vậy trong thời gian 5 năm bọn chúng ở đâu làm gì? Hoặc là nói ai là kẻ đã đi trước ngươi một bước, thu thập Trấn Thiên thạch, hắc hóa nó rồi giao cho đám người này, muốn mượn tay bọn họ để làm suy yếu ngươi sau đó có thể thì loại bỏ ngươi.”
Chúc Vũ Huyền nói:
“Là ta bất cẩn.”
“Không thể trách ngươi. Cái này ta cũng mới nghĩ ra. Kẻ đứng đằng sau này có thể giở trò để Trừu Như Họa không kiểm ra được sơ hở của kết giới. Lại có thời gian lâu như vậy để chuẩn bị, hiểu rõ bản tính ngươi nhưng đánh không lại ngươi, nên thuận nước đẩy thuyền, mượn chuyện dẫn dụ ngươi hạ sơn. Mặc khác ta cho rằng hắn không chỉ đơn thuần có thể hắc hóa một hay hai mảnh Thiên thạch, vậy nên hắn mới đánh cược lớn như vậy, tùy tiện đưa nó cho Sáu vong hồn. Có điều....”
Trong sương mù phía trước đột nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân. Rất nhẹ. Rất chậm. Rất nhiều. Rất hỗn tạp. Nhưng là không nói một câu nào. Cứ như đang rất thận trọng vừa đi, vừa quan sát.
Chúc Vũ Huyền lại đẩy Lữ Nguyệt về phía sau mình. Cả hai đứng yên một chỗ kiên nhẫn đợi.
Lần này lại là không cảm nhận được: linh khí, oán khí, tà khí, yêu khí, sinh khí, đá khí,... đều không cảm nhận được. Chẳng lẽ cơ quan cảm biến là bị liệt rồi. Vừa vào đây cái gì cũng đều không cảm nhận được.
Đối phương tiến đến ngày một gần nhưng sương này quả thật quá dày, Lữ Nguyệt dù có mở căng cả mắt, lấy tay quơ qua quơ lại cũng không thấy gì ngoài một màu trắng xóa. Nếu không phải từ lúc bước vào đã bị Chúc Vũ Huyền tóm lấy, bàn tay hắn khóa chặt cổ tay nàng không buông, hẳn cả hai cũng đã bị lạc trong đám sương dày đặt này lâu rồi.
Bên kia đột nhiên dừng lại. Cũng không nói gì. Tầm thời gian nửa tách trà, Lữ Nguyệt vẫn là không nhịn nổi nữa, hướng Chúc Vũ Huyền nói:
"Nè, định án binh bất động đến chừng nào đây?"
Chúc Vũ Huyền không trả lời, cũng không biết từ đâu moi ra vài phù triện, khẽ niệm khẩu huyết rồi ném về phía trước. Bản thân hai người bọn họ không cảm nhận được thì chí ít phù triện cũng không bị liệt đi. Linh khí, tử khí, tà khí, yêu khí,... gì gì đó đều có cách tự phân biệt qua ánh sáng của phù.
Đối phương cũng nhận thấy được người bên này ném vật gì đó ra, lập tức phản kích. Hùng hổ làm dữ lên nữa là đằng khác!
Mấy đường kiếm với ánh sáng không đều, khi rực khi yếu nhưng đằng đằng sát khí mà ập tới. Niệm Lạc bay khỏi vỏ lượn trước mặt Chúc Vũ Huyền bọn họ một vòng, gạt lui tất cả ánh kiếm ra sau.
Chúc Vũ Huyền thu Niệm Lạc, mặt tỉnh như không quay lại nhìn sơ Lữ Nguyệt một lượt, thấy nàng thần sắc đạt chuẩn rồi mới hướng về đối phương.
Bên kia người ngã ngựa đổ một hồi, bắt đầu ồn ào.
"Vừa nãy có phải là Niệm Lạc không?"
"Không sai. Chính là kiếm khí của Niệm Lạc."
"Nói vậy Niên Thần cũng đến đây?"
Bên này Lữ Nguyệt nghe tiếng nhận người, ra sức nhảy nhót, cố hết công lực vừa quơ tay, quạt sương, vừa la to:
"Có!! Niên Thần có mặt. Đang ở cạnh ta a~~"
Chúc Vũ Huyền: "....."
Tiếng một thiếu niên cũng rất quen:
"Là Anh .... Anh Thần sử. Nói vậy quả đúng là sư tôn rồi. Ta chỉ nghe nói sư tôn hạ sơn, khômg ngờ có thể gặp người ở đây. Thật may quá!"
Lữ Nguyệt liền nói:
"Mộc Quyển Phong, Mạc Thừa Uy các ngươi bên đó mau qua đây hết đi! "
Một đám người biết phía trước là "bạn" không phải "địch" liền như được đại xá, nháo nhào bu tới.
Đây bây giờ có thể chia thành hai nhóm: nhóm 1 là trung niên, 4 nam, hẳn là tu sĩ vân du hay bản xứ gì đó; nhóm 2 là thiếu niên, 5 nam 2 nữ đều là từ lục phong của Cửu Linh Sơn. Tất cả đều vô cùng nhếch nhát, có mấy người còn đang bị thương.
Đám môn sinh Cửu Linh sau khi tập hợp đầy đủ liền quy quy cũ cũ thi lễ Chúc Vũ Huyền. Sau đó là đến lượt Lữ Nguyệt.
Haha. Ta bây giờ cũng được thi lễ, thiệt đắc ý, quá ư là đắc ý mà!!!!
Lữ Nguyệt hỏi: "Các ngươi thương thế như nào?"
Mộc Quyển Phong: "Không thành vấn đề."
Lữ Nguyệt: "Chuyện gì? Sao các ngươi lại ở đây? Còn bị thương?"
Mộc Quyển Phong: "Bọn ta chỉ là ....."
Y còn chưa kịp nói, phía sau làn sương lại truyền đến một loạt "dư quang kiếm khí" (*nhát kiếm không trúng đích bị phản lại). Là dư quang hay đích thực là kiếm khí vậy? Mạnh quá? Lữ Nguyệt chợt nhận ra. Đùa à? Là kiếm khí của Niệm Lạc.
Mạc Thừa Uy hét: "Chết rồi!!"
Chúc Vũ Huyền đưa kiếm ra đỡ, hai bên không phân cao thấp. Cả uy lực cũng giống nhau y chang luôn. Chưa kịp trở tay, một loạt đường kiếm hệt những đường đám hậu bối Cửu Linh chém ra lúc nãy đều lần lượt lao đến.
Chúc Vũ Huyền ra dấu những người còn lại đừng manh động. Bản thân y cũng thu kiếm, chỉ lấy ra vài tấm kim phù tung ra vây quanh bọn họ, dùng linh lực làm một màn chắn. Đối với kiếm khí chỉ có thể thủ không thể công. Kim phù gặp kiếm quang rực cháy ánh hỏa tím. Là yêu khí.
Lữ Nguyệt nói: "Lăng Sương trận."
Mạc Thừa Uy: "Thế nào gọi là Lăng Sương trận?"
Lữ Nguyệt nói: "Lăng Sương trận hiểu nôm na chính là trận pháp có thể mô phỏng toàn bộ kỹ năng, linh lực, pháp lực, khẩu huyết, thần khí, pháp bảo,.... mô phỏng hết luôn, y chang luôn, để chống trả lại chính chủ. Đây là một trong những yêu trận khá lợi hại ở Yêu giới."
Mộc Quyển Phong: "Thần sử, có cách nào để phá giải?"
Lữ Nguyệt: "Kiếm khí mô phỏng không thể trực tiếp chống trả nhưng cũng không thể không chống trả. Nhìn các ngươi nhếch nhát như vậy thì chắc đã lấy cương đánh cương rồi?"
Đám môn sinh gật đầu lia lịa
Lữ Nguyệt: "Không phải. Cách tốt nhất để hóa giải nhất định phải là nhu, cũng tức là phòng thủ. Nhưng thuật này vừa hao tổn nguyên khí lại không có sức công phá, đều là dậm chân tại chỗ, nên tu sĩ thường không nghĩ đến cách này. Kẻ bày trận chính là lợi dụng điểm này đối phó với các ngươi."
Đám môn sinh Cửu Linh ồn ào:
"Hóa ra là vậy?"
Một tu sĩ hỏi: "Cô nương tuổi còn nhỏ đã hiểu biết nhiều chuyện, thật khiến tại hạ hổ thẹn không bằng."
Lữ Nguyệt cười: "Haha. Không nhỏ, không nhỏ. Lão thân năm nay đã 812 tuổi rồi."
"....."
Chúc Vũ Huyền nói: "Cẩn trọng."
Có thứ gì đó đang đến.
Từ trong đám sương lại truyền ra một loạt âm thanh kỳ lạ. Giống như tiếng lấy gậy gõ trên nền đất. Nhưng lại rất nhiều. Theo sau đó là tiếng thét đến đinh tay nhứt óc.
Lữ Nguyệt còn đang mơ hồ, đầu óc quay cuồng, vừa mới nghi ngờ thì đã thấy Chúc Vũ Huyền ném ra thêm vài phù triện nữa. Tử hỏa bốc lên ngùn ngụt. Vật tiếp cận bị ánh lửa rọi vào là mấy chục cái chân thon dài đầy lông lá đang bao vây từ bốn phía.
Lữ Nguyệt nhắm mắt kêu trời một tiếng. Là nhện quỷ a!
Mộc Quyển Phong nói: "Đó ... đó là thứ gì vậy?"
Lữ Nguyệt: "Đừng động. Những gai đó có thể khiến huyết nhục thối rữa đấy!"
Một tu sĩ nữa nói: "Là nhện quỷ của Yêu giới."
A. Vị này biết. Để hắn nói.
"Là một yêu thú ở Tả Xứ. Tính tình hung bạo, hình dáng dữ tợn, có thể phát ra tiếng thét chói tai để làm xao động con mồi. Khi đã tiếp cận con mồi, những cái chân bén nhọn có thể trực tiếp xuyên thủng hộp sọ, cơ thể, thậm chí những gai trên chân còn có thể làm tan cả sắc thép. Yêu thú này lại thích nhất là linh lực tiên khí ..... mà chúng ta hiện giờ chính là dùng linh lực tiên khí để làm lá chắn."
Môn sinh Cửu Linh vài đứa chỉ mới ở tầm Nhất Lĩnh, nghe nói thế hẳn cả người liền toát mồ hồi lạnh một phen cho xem. Trẻ con vẫn biết sợ.
Tu sĩ khác lại nói: "Thần tôn, bây giờ chúng ta nên làm thế nào?"
Lữ Nguyệt nói: "Chúc Vũ Huyền, đồ ngươi giữ, bây giờ sử dụng cũng coi như thích hợp."
Chúc Vũ Huyền không chần chừ nữa, không biết lấy ở đâu ra hai mảnh Trấn Thiên thạch phát tinh quang.
Mạc Thừa Uy: "A. Đó là...."
Lữ Nguyệt: "Suỵt. Biết thì được rồi. Để trong lòng thôi!"
Chúc Vũ Huyền cầm hai mảnh Thiên thạch, khẽ niệm khẩu huyết. Tinh quang từ hai mảnh đá liền chuyển biến thành kim quang, tỏa khắp xung quanh, như những mũi tên linh lực nhằm vào đám yêu thú mà lao tới. Nhện quỷ các thứ lập tực rút lui, con nào cứng đầu ở lại liền chết không kịp ngáp.
Đấy chính là một phần uy lực của Trấn Thiên Minh Nguyệt đỉnh: sai sử quỷ thần Ngũ giới.
Vài môn sinh trẻ tuổi nói:
"Lợi hại thật."
"Sư tôn đúng là lợi hại. Sau này ta cũng muốn được học cùng sư tôn."
"Ta nữa. Ta nữa."
Có người hỏi: "Tại sao Lăng Sương trận lại bất lực?"
Mạc Thừa Uy nói: "Ngươi có thấy kẻ bị điều khiển có thể bắt chước lại cách điều khiển của kẻ điều khiển mình không?"
Lữ Nguyệt cười: "Ta nghĩ là chưa đến lúc hoi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.