Chương 8: NHÂN GIỚI (1)
Tương Như
05/08/2019
Bước vào lãnh thổ Hà Xuyên, trời cũng gần tối.
Chúc Vũ Huyền hạ kiếm đáp xuống đất. Trước mặt bọn họ lại lần nữa khiến
Lữ Nguyệt kinh ngạc:
"Tại sao lại như vậy?"
Gần chục thây người nằm ngổn ngang xếp thành một vòng tròn. Tất cả đều bị kết liễu chỉ bởi một vết thương chí mạng ở động mạch cổ.
Kể cả mấy con ngựa đi theo cũng bị giết sạch. Cùng một cách.
Binh khí ngổn ngang.
Bọn họ đều vừa chết cách đây không lâu. Linh khí, Lữ Nguyệt có thể cảm nhận một cách rõ ràng. Họ đích thực là tu sĩ. Ai lại có thể giết được một lúc nhiều tu sĩ như vậy?
Nơi này lại cũng có kết giới bao phủ. Từ ngoài nhìn vào hoặc ngự kiếm trông xuống đều không thấy gì đặc biệt.
Nếu không phải do Lữ Nguyệt cảm nhận được oán khí và Chúc Vũ Huyền thì quan sát nhạy bén thì chắc chắn bọn họ đã bỏ qua chỗ này.
Mùi máu tanh vẫn còn nồng nặc. Máu còn chưa khô. Hung thủ hẳn vẫn đang quanh đây.
Lữ Nguyệt định lên tiếng cảnh báo. Nhưng xem ra không cần nữa.
Thì ra hắn thật sự đang ở rất gần. Xuất hiện rồi.
Chúc Vũ Huyền khẽ noi:
"Đứng xa ra."
Lữ Nguyệt liền tự động lùi ra chục bước.
Đối phương là nữ. Trên tay cầm một loan đao (*đao có mũi cong lên). Ả lia mắt háo sát nhìn bọn họ
Chúc Vũ Huyền đồng thời xuất kiếm. Nhưng không phải Niệm Lạc. Y đang sử dụng là một thanh kiếm chọn bừa từ trường Kiếm ở Cửu Linh.
Vì sao? Y không muốn để lộ thân phận.
Nói đến Niên Thần Chúc Vũ Huyền có thể nhiều kẻ không biết mặt mũi y ra sao nhưng Niệm Lạc kiếm thì khác. Nó là thần khí nên được ghi chép và phổ biến khá rộng rãi không chỉ trong sách vở nên hẳn sẽ không ít kẻ nhận ra nó.
Thêm nữa có lẽ Chúc Vũ Huyền sợ uy lực của kiếm quá lớn sẽ làm tổn hại người vô tội.
Lữ Nguyệt trầm mặc, dường như có gì đó ở chổ ả ta.
Là Trấn Thiên thạch.
Đối phương hướng Chúc Vũ Huyền, cười:
"Chỉ một thanh kiếm nát mà dám đấu với ta?!"
Chúc Vũ Huyền nói:
"Những người này là do một mình ngươi giết?"
Còn phải hỏi sao?
Ả cười:
"Hahahaaa! Thì sao?"
Chưa nói hết câu ả đã vung đao lao tới. Chúc Vũ Huyền cũng đồng loạt tấn công. Tiếng binh khí đánh nhau inh ỏi khắp vùng trời.
Lại nói đến thanh loan đao kia, quả thật không phải tầm thường. Nó có tới 12 lưỡi. Được liên kết với nhau để kẻ sử dụng có thể ném ra thu vào tùy ý. Những tu sĩ kia có lẽ là trong lúc bao vây ả không kịp đề phòng đã bị ả dùng đao này hạ sát. Ngay cả Lữ Nguyệt đứng bên ngoài xem thôi mà khắc đầu tiên cũng là thoáng ngạc nhiên huống chi người trong cuộc
Loan đao 12 lưỡi như một con rắn quấn lấy đối thủ. Tất cả đều vô cùng sắc bén. Dù Chúc Vũ Huyền có đỡ đòn nó cũng lập tức vòng lại tấn công y.
Ả kia thấy đối thủ đến giờ vẫn có thể trụ được bèn nói:
"Hahahaa. Khá lắm khá lắm. Còn bây giờ thì sao?"
Chưa nói hết lời ả liền hất tay thu đao lại. Lần này là vung đao về phía Lữ Nguyệt.
Ế? Các ngươi đánh nhau liên quan gì ta?
Lữ Nguyệt hiện giờ không có linh lực, căn bản không thể chống nổi lưỡi đao kia. Trúng một phát là chết liền đó chứ không giỡn chơi!
Đang loay hoay nghĩ nên chạy hướng nào thì đã thấy Chúc Vũ Huyền chắn ngay trước mặt, dùng kiếm đỡ lưỡi đao đang lao tới.
Lực khí của lưỡi đao cực mạnh. Mạnh đến độ thanh kiếm trên tay Chúc Vũ Huyền gãy làm đôi. Nếu không phải là y dùng linh lực tạo một màn chắn thì chắc chắn rằng lưỡi đao kia còn tiếp tục lao tới cắt vào bọn họ.
Lữ Nguyệt tuy xém chết nhưng cũng thầm cảm thán một phen: "Quả là đao tốt."
Ả kia hất giọng:
"Từ đầu đã nói là một thanh kiếm nát. Sao hả? Giờ thì chịu chết đi!"
Lữ Nguyệt nhắc nhở:
"Trấn Thiên thạch ở trên loan đao!"
Dừng một lát Lữ Nguyệt nói tiếp:
"Ả không phải là người. Là Bán quỷ."
Phải. Ả ta chính là không có sinh khí mà tràn ngập tử khí. Là người đã chết.
Người đã chết mà không thể đầu thai gọi là quỷ. Ả ta đã không đầu thai được mà còn sống lại. Một con quỷ sống nên gọi là bán quỷ.
Có lẽ chính Trấn Thiên thạch trên loan đao kia đã khiến ả hồi sinh và cường đại. Trên loan đao đã là Trấn Thiên thạch, với uy lực của đá, Chúc Vũ Huyền kiếm đã bị gãy, nếu muốn tay không đấu với ả e rằng hơi nhọc. Chi bằng gợi ý để hắn dùng Niệm Lạc, giải quyết một lần cho xong.
Chúc Vũ Huyền chau mày chăm chăm nhìn lưỡi đao đang lao tới. Niệm Lạc kiếm không biết y triệu từ lúc nào đã nằm ngay ngắn trên tay.
Kiếm chưa rời vỏ. Chúc Vũ Huyền chỉ giơ nó lên đã đánh lùi được đòn tấn công của đối phương.
Ả thoáng ngạc nhiên, cười nói:
"Đó là kiếm của ngươi sao? Dễ thương quá đi. Cho ta có được không?"
Chúc Vũ Huyền:
"..."
Lữ Nguyệt:
"..."
Haha. Đùa à? Ả không biết Niệm Lạc. Là không biết thật đó! Còn mở miệng xin nó! Không phải chứ tỷ tỷ?
Lữ Nguyệt cạn lời với ả này luôn rồi. Ngươi sống ở thời đại nào thế hả?
Ả cười nói:
"Nè! Ta lấy thanh kiếm đó nha!"
Ả lúc nào cũng vậy, chưa nó hết câu đã ra tay.
Loan đao lao tới. Chúc Vũ Huyền thao kiếm. Niệm Lạc vẫn chưa rời vỏ bay giữa không trung tự đối kháng với 12 lưỡi đao ào ào oán khí mãnh liệt.
Ả xoay người truyền thêm lực khí. Một lần vung đao sát khí cuồng cuộng như con rắn đói vồ mồi, miệng há to, nanh sắc nhọn, nọc độc chết người. Đó là những gì Lữ Nguyệt cảm nhận được khi nhìn thấy thanh đao lưu chuyển.
Chúc Vũ Huyền chuyên tâm điều khiển kiếm. Y biết chỉ có cách không tiếp xúc gần trong phạm vi lưu chuyển của loan đao mà từ xa quan sát tổng quát mới có thể vừa chế ngự được nó vừa không khiến bản thân bị thương.
Nhưng đến lúc này y vẫn là không muốn xuất kiếm. Tại sao vậy? Ả này đâu có biết đây là Niệm Lạc đâu?
"Khốn khiếp. Hắn thậm chí còn không chạm tay vào kiếm, đứng xa như vậy làm sao kết liễu hắn được. Thanh kiếm này nữa, ta có đánh thế nào cũng không thể làm giảm uy lực của nó. Rốt cuộc là thứ binh khí gì?"
Ả ta thu đao. Muốn chạy?
Lữ Nguyệt thấy vậy không kìm được liền lên tiếng:
"Thanh đao!"
Niệm Lạc lực khí một khắc cũng không giảm liền lao tới.
Ả cuồng nộ phản công. Một bên đối kháng Niệm Lạc, lại vừa tăng cường công kích về phía Lữ Nguyệt.
Không phải chứ? Cứ nhắm vào ta.
Lữ Nguyệt bèn thử niệm khẩu huyết vốn dùng để triệu hồi Minh Nguyệt đỉnh. Quả nhiên có tác dụng. Động tác của ả hơi khựng lại. Chính là có sơ hở. Niệm Lạc thân chưa rời vỏ, một đường thẳng tắp đâm xuyên người ả, cắt lìa tay phải.
Cơ thể ả lập tức tan biến chỉ để lại một cổ bạch cốt. Riêng cánh tay còn cầm đao rơi ra là còn huyết nhục, vẫn đang cựa quậy.
Chúc Vũ Huyền thu kiếm.
Lữ Nguyệt ngồi xuống quan sát. Từ trong đao lấy ra một mảnh đá. Cánh tay liền tan ra cũng chỉ còn xương trắng còn thanh đao nhanh chóng trở về nguyên trạng.
Lữ Nguyệt cầm mảnh đá trầm ngâm.
Chúc Vũ Huyền hỏi:
"Tại sao?"
Trấn Thiên thạch là Linh thạch của Cửu Linh sơn. Ánh sáng mà nó phát ra vốn vĩ nên là trong trẻo thuần khiết, tại sao bây giờ lại đen ngòm đầy oán khí như vậy?
Lữ Nguyệt cầm nó một hồi liền chìa bàn tay ra nói:
"Cho ta mượn linh lực của ngươi!"
Chúc Vũ Huyền hai tay áp chặt bàn tay của Lữ Nguyệt, từ từ truyền linh lực cho nàng.
Lữ Nguyệt nhắm mắt lại, bắt đầu cảm nhận tường tận trạng thái của Thiên thạch. Khẽ chau mày rồi mở mắt ra. Linh lực của Chúc Vũ Huyền thông qua Lữ Nguyệt đang thanh tẩy mảnh đá. Ánh sáng của Thiên thạch dần cải thiện, trở nên trong trẻo hơn. Sau một lúc thì hoàn toàn trở lại nguyên trạng nên có.
Đứng dậy, Lữ Nguyệt bỗng cảm thấy choáng kinh khủng. Nhưng không sao, chỉ giây lát liền có thể bình thường.
Chúc Vũ Huyền dường như để ý thấy, có ý muốn đỡ thì Lữ Nguyệt cười nói:
"Không sao! Ta đói bụng đấy mà."
Lữ Nguyệt đưa mảnh đá cho Chúc Vũ Huyền, nói:
"Ngươi giữ."
"Ngươi tin ta?"
Lữ Nguyệt mở to mắt nhìn y rồi bậc cười:
"Haha. Hỏi lạ vậy? Ta không tin ngươi thì còn tin ai? Huống hồ, giờ ta cũng không thể bảo vệ được nó. Vẫn nên là ngươi giữ."
"Ùm."
"Đi thôi."
"..."
Thấy Chúc Vũ Huyền dường có điều muốn nói nhưng lại cơ hồ không thể nói, Lữ Nguyệt hỏi:
"Sao?"
"Không có gì."
Bọn họ lại tiếp tục đi về phía trước. Vẫn là Chúc Vũ Huyền chu đáo, không quên lập mộ cho mấy tu sĩ xấu số kia.
Hà Xuyên so với Lâm Xuyên trước đó không khá giả hơn. Dọc đường cũng không thấy quán tiệm gì.
Lữ Nguyệt đói meo râu rồi. Lúc nãy Chúc Vũ Huyền có hái ít trái dại cho ăn nhưng mà vẫn là chưa đủ.
Chợt để ý nghe thấy mấy nông phu vác cuốc trở về trò chuyện với nhau.
"Nghe nói Môn phủ Tiên gia đành bất lực chịu trận?"
"Vậy coi là bỏ cuộc? Đúng là chuyện đó đều do Sáu Vong Hồn làm thật?"
"Còn phải hỏi. Nhất định chúng đã được hồi sinh."
*"Hồi sinh?" Lữ Nguyệt khẽ nhìn Chúc Vũ Huyền.*
"Hầy. Chỉ mong nhanh tìm được cách giải quyết."
Lữ Nguyệt chạy theo nói:
"Làm phiền rồi. Chư vị có thể cho chúng tôi hỏi thăm chút được không?"
Bọn họ trông tiểu cô nương này sáng sủa nhanh nhẹn nhưng vẫn là một tiểu cô nương nên vốn không muốn tiếp chuyện. Đến khi thấy Chúc Vũ Huyền thì thái độ thay đổi. Người kia khí độ bất phàm hẳn không phải người bình thường. Nếu là tu sĩ tiên môn thì hay quá, liền đồng ý.
"Ở chỗ chúng tôi có một ngôi mộ chung cho 6 người."
"6 người?"
"Cách đây hơn mười năm có một nhóm người đến làm khách khanh cho Môn phủ ở đây. Nghe nói bọn họ không thuộc về bất kì Môn phủ nào và chỉ là lính đánh thuê. Và bọn họ cũng khá là lợi hạ."
"Nhưng khi bọn họ và Môn phủ xảy ra xích mích, họ liền trở mặt càn quét vùng này."
"Chúng giết người phóng hỏa. Thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn. Nghe nói là ... còn mổ thịt, phân thây nạn nhân nữa."
Chúc Vũ Huyền trầm mặc. Lữ Nguyệt lại thầm nghĩ: "Chẳng lẽ Chúc Vũ Huyền và Cửu Linh sơn cũng không biết chuyện này?"
"Bọn chúng rất hiếu chiến và hiếu sát."
"Sau đó Môn phủ quyết định cắt đứt quan hệ. Họ phái người đến tiêu diệt đám người kia."
Lữ Nguyệt hỏi:
"Kết quả làm sao?"
"Kết quả là sau nhiều lần giao chiến cuối cùng bọn chúng cũng bị thu phục."
"Nhưng dân làng sợ chúng chết rồi vẫn không chịu yên mà quấy phá nên lập một mộ chung cho chúng. Môn chủ cũng cho một lá bùa dán lên đó để trấn giữ lệ khí."
"Tất cả mọi chuyện từ đó đều vô cùng êm ắng cho đến mấy năm gần đây."
"Chính xác là 5 năm trước."
"Phải là 5 năm trước. Một buổi tối, một tiếng nổ lớn phát ra từ chỗ ngôi mộ. Lá bùa bị cháy mất còn bản thân ngôi mộ thì bị nứt làm đôi."
"Môn phủ có cho người đến xem xét. Quả thật thi thể bên trong đều biến mất."
Lữ Nguyệt nói:
"Biến mất? Tất cả sao?"
"Phải. Tất cả đều biến mất. Lúc đó chúng tôi đã rất lo lắng. Môn phủ cũng cho người phòng bị ngày đêm. Nhưng sau đó mấy năm liền vẫn là không có chuyện gì xảy ra. Nên chúng tôi cứ nghĩ là có kẻ bốc đồng nên trộm mộ."
Haha. Trộm xác của 6 tên ác nhân. Kẻ đó chắc cũng không phải điên rồi chứ?
"Mãi cho đến gần đây.... (*nói nhỏ lại) gần đây những tu sĩ Môn phủ chính là từng người từng người bị giết. Còn là bị giết rất thê thảm. Môn phủ cho rằng Sáu Vong Hồn kia rốt cuộc cũng tìm đến họ trả thù nên tìm mọi cách cho người đi thu phục."
Lữ Nguyệt nghĩ: "Vậy những tu sĩ kia là người của Môn phủ?"
"Thế nhưng kết quả chính là đi lần nào liền mất tăm lần ấy. Hẳn là đều thất bại, vong mạng hết rôi."
"Môn phủ vô cùng căng thẳng. Muốn cho người lên Cửu Linh cầu cứu nhưng không tài nào đi được."
Lữ Nguyệt chần chừ nói:
"Lẽ nào......"
"Chính là đều bị kết giới gì đó ngăn chặn lại. Tất cả bọn họ đều không thể ra khỏi địa giới Hà Xuyên."
"Tất cả mọi người sao?"
"Không. Tu sĩ không thể. Nhưng chúng tôi thì có thể."
"Vậy sao các người không giúp họ?"
"Chính là không dám. Môn phủ cũng có nhờ chúng tôi đến Cửu Linh, chúng tôi cũng đã đồng ý cử một nhóm người cùng đi. Nhưng bọn họ vừa ra khỏi phạm vi liền ..... "
Trông thái độ này của mấy nông phu có lẽ là liền chết thảm trước mặt bọn họ rồi.
Bất kỳ ai muốn cầu viện liền tiêu diệt. Đây gọi là dạy một răn mười. Đảm bảo đám người còn lại dù có 100 cái mạng cũng không dám giúp.
Nói tóm lại chỉ nhắm vào tu sĩ. Tu sĩ thì chỉ có thể vào chứ không thể ra. Những kẻ khác biết điều thì được sống. Không biết điều thì chết. Thủ đoạn này cũng quá độc đoán rồi đi.
Lữ Nguyệt nói lời cảm ơn bọn họ rồi tiếp tục lên đường.
"Nè, ngươi có nghĩ ả lúc nãy là một trong sáu vong hồn?"
"Có thể."
"Trên người ả có Trấn Thiên thạch. Nói không chừng 5 kẻ còn lại cũng có."
Chúc Vũ Huyền hỏi:
"Thiên thạch còn có thể hồi sinh?"
Đây thật sự bản thân Lữ Nguyệt cũng đang muốn hỏi.
"Ta cũng không rõ. Nhưng tình hình này có lẽ là như vậy. Mà nè. Linh lực của ngươi ... ổn không?"
Lữ Nguyệt chính là lấy làm lạ: tại sao lúc giao đấu y kiên quyết không xuất kiếm, với uy lực của Niệm Lạc và tu vi của y chưa tới 3 hiệp liền có thể thu phục đối phương sao lại phải day dưa lâu vậy, còn nữa, chính là lúc y truyền linh lực cho nàng, khí tức dường như không trôi chảy lắm.
Chúc Vũ Huyền gật đầu nói:
"Kết giới có vấn đề."
Hẳn là vậy rồi.
"Ngươi có cách phá giải kết giới được không?"
"Không chắc."
Chúc Vũ Huyền mà còn nói không chắc thì đám người Môn phủ làm sao phá nổi. Xem ra kẻ tạo kết giới này không phải dạng vừa đâu.
"Hay thử ngự kiếm xem có bay ra được không?"
Chúc Vũ Huyền liền ôm nàng cùng ngự kiếm. Quả thật là không ra được.
Lữ Nguyệt nói:
"Có cảm thấy kết giới này thuộc tính khá giống ở Cửu Linh?"
"Giống nhưng ngược lại."
Chính là vậy a. Ở Cửu Linh là trừ tà vệ linh. Ở đây thì trừ linh vệ tà.
Xem ra là liên quan ít nhiều đến Trấn Thiên thạch bị hắc hóa kia.
Bây giờ Lữ Nguyệt là đang lo: chỉ một mảnh nhỏ, nhỏ xíu xiu, của Thiên thạch đã có thể hồi sinh một ác nhân còn có thể khiến ác nhân đó trở nên cường đại như vậy. Nếu lỡ để nó hắc hóa hoàn toàn thì trời đất này ai sẽ chống đỡ nổi?
Đang đi, Lữ Nguyệt bỗng cảm thấy có gì đó không ổn. Trời cũng tối rồi. Đồng ý là đêm hôm sương xuống nhưng cũng không thể khi không lại dày đặc những sương như vậy.
Chúc Vũ Huyền cũng cảnh giác nói:
"Đứng bên cạnh ta."
Lữ Nguyệt bước tới. Bất chợt không nhận thức được trước mặt là một vực sâu vạn trượng. Sâu hun hút. Sâu không thấy đáy luôn. Bên dưới chỉ thấy đen ngòm. Lữ Nguyệt chính là tiện thể bước lên một bước thôi mà, tư nhiên rơi tự do xuống dưới. -_-
"Chúc Vũ Huyền cứu taaaaaaa!"
"Tại sao lại như vậy?"
Gần chục thây người nằm ngổn ngang xếp thành một vòng tròn. Tất cả đều bị kết liễu chỉ bởi một vết thương chí mạng ở động mạch cổ.
Kể cả mấy con ngựa đi theo cũng bị giết sạch. Cùng một cách.
Binh khí ngổn ngang.
Bọn họ đều vừa chết cách đây không lâu. Linh khí, Lữ Nguyệt có thể cảm nhận một cách rõ ràng. Họ đích thực là tu sĩ. Ai lại có thể giết được một lúc nhiều tu sĩ như vậy?
Nơi này lại cũng có kết giới bao phủ. Từ ngoài nhìn vào hoặc ngự kiếm trông xuống đều không thấy gì đặc biệt.
Nếu không phải do Lữ Nguyệt cảm nhận được oán khí và Chúc Vũ Huyền thì quan sát nhạy bén thì chắc chắn bọn họ đã bỏ qua chỗ này.
Mùi máu tanh vẫn còn nồng nặc. Máu còn chưa khô. Hung thủ hẳn vẫn đang quanh đây.
Lữ Nguyệt định lên tiếng cảnh báo. Nhưng xem ra không cần nữa.
Thì ra hắn thật sự đang ở rất gần. Xuất hiện rồi.
Chúc Vũ Huyền khẽ noi:
"Đứng xa ra."
Lữ Nguyệt liền tự động lùi ra chục bước.
Đối phương là nữ. Trên tay cầm một loan đao (*đao có mũi cong lên). Ả lia mắt háo sát nhìn bọn họ
Chúc Vũ Huyền đồng thời xuất kiếm. Nhưng không phải Niệm Lạc. Y đang sử dụng là một thanh kiếm chọn bừa từ trường Kiếm ở Cửu Linh.
Vì sao? Y không muốn để lộ thân phận.
Nói đến Niên Thần Chúc Vũ Huyền có thể nhiều kẻ không biết mặt mũi y ra sao nhưng Niệm Lạc kiếm thì khác. Nó là thần khí nên được ghi chép và phổ biến khá rộng rãi không chỉ trong sách vở nên hẳn sẽ không ít kẻ nhận ra nó.
Thêm nữa có lẽ Chúc Vũ Huyền sợ uy lực của kiếm quá lớn sẽ làm tổn hại người vô tội.
Lữ Nguyệt trầm mặc, dường như có gì đó ở chổ ả ta.
Là Trấn Thiên thạch.
Đối phương hướng Chúc Vũ Huyền, cười:
"Chỉ một thanh kiếm nát mà dám đấu với ta?!"
Chúc Vũ Huyền nói:
"Những người này là do một mình ngươi giết?"
Còn phải hỏi sao?
Ả cười:
"Hahahaaa! Thì sao?"
Chưa nói hết câu ả đã vung đao lao tới. Chúc Vũ Huyền cũng đồng loạt tấn công. Tiếng binh khí đánh nhau inh ỏi khắp vùng trời.
Lại nói đến thanh loan đao kia, quả thật không phải tầm thường. Nó có tới 12 lưỡi. Được liên kết với nhau để kẻ sử dụng có thể ném ra thu vào tùy ý. Những tu sĩ kia có lẽ là trong lúc bao vây ả không kịp đề phòng đã bị ả dùng đao này hạ sát. Ngay cả Lữ Nguyệt đứng bên ngoài xem thôi mà khắc đầu tiên cũng là thoáng ngạc nhiên huống chi người trong cuộc
Loan đao 12 lưỡi như một con rắn quấn lấy đối thủ. Tất cả đều vô cùng sắc bén. Dù Chúc Vũ Huyền có đỡ đòn nó cũng lập tức vòng lại tấn công y.
Ả kia thấy đối thủ đến giờ vẫn có thể trụ được bèn nói:
"Hahahaa. Khá lắm khá lắm. Còn bây giờ thì sao?"
Chưa nói hết lời ả liền hất tay thu đao lại. Lần này là vung đao về phía Lữ Nguyệt.
Ế? Các ngươi đánh nhau liên quan gì ta?
Lữ Nguyệt hiện giờ không có linh lực, căn bản không thể chống nổi lưỡi đao kia. Trúng một phát là chết liền đó chứ không giỡn chơi!
Đang loay hoay nghĩ nên chạy hướng nào thì đã thấy Chúc Vũ Huyền chắn ngay trước mặt, dùng kiếm đỡ lưỡi đao đang lao tới.
Lực khí của lưỡi đao cực mạnh. Mạnh đến độ thanh kiếm trên tay Chúc Vũ Huyền gãy làm đôi. Nếu không phải là y dùng linh lực tạo một màn chắn thì chắc chắn rằng lưỡi đao kia còn tiếp tục lao tới cắt vào bọn họ.
Lữ Nguyệt tuy xém chết nhưng cũng thầm cảm thán một phen: "Quả là đao tốt."
Ả kia hất giọng:
"Từ đầu đã nói là một thanh kiếm nát. Sao hả? Giờ thì chịu chết đi!"
Lữ Nguyệt nhắc nhở:
"Trấn Thiên thạch ở trên loan đao!"
Dừng một lát Lữ Nguyệt nói tiếp:
"Ả không phải là người. Là Bán quỷ."
Phải. Ả ta chính là không có sinh khí mà tràn ngập tử khí. Là người đã chết.
Người đã chết mà không thể đầu thai gọi là quỷ. Ả ta đã không đầu thai được mà còn sống lại. Một con quỷ sống nên gọi là bán quỷ.
Có lẽ chính Trấn Thiên thạch trên loan đao kia đã khiến ả hồi sinh và cường đại. Trên loan đao đã là Trấn Thiên thạch, với uy lực của đá, Chúc Vũ Huyền kiếm đã bị gãy, nếu muốn tay không đấu với ả e rằng hơi nhọc. Chi bằng gợi ý để hắn dùng Niệm Lạc, giải quyết một lần cho xong.
Chúc Vũ Huyền chau mày chăm chăm nhìn lưỡi đao đang lao tới. Niệm Lạc kiếm không biết y triệu từ lúc nào đã nằm ngay ngắn trên tay.
Kiếm chưa rời vỏ. Chúc Vũ Huyền chỉ giơ nó lên đã đánh lùi được đòn tấn công của đối phương.
Ả thoáng ngạc nhiên, cười nói:
"Đó là kiếm của ngươi sao? Dễ thương quá đi. Cho ta có được không?"
Chúc Vũ Huyền:
"..."
Lữ Nguyệt:
"..."
Haha. Đùa à? Ả không biết Niệm Lạc. Là không biết thật đó! Còn mở miệng xin nó! Không phải chứ tỷ tỷ?
Lữ Nguyệt cạn lời với ả này luôn rồi. Ngươi sống ở thời đại nào thế hả?
Ả cười nói:
"Nè! Ta lấy thanh kiếm đó nha!"
Ả lúc nào cũng vậy, chưa nó hết câu đã ra tay.
Loan đao lao tới. Chúc Vũ Huyền thao kiếm. Niệm Lạc vẫn chưa rời vỏ bay giữa không trung tự đối kháng với 12 lưỡi đao ào ào oán khí mãnh liệt.
Ả xoay người truyền thêm lực khí. Một lần vung đao sát khí cuồng cuộng như con rắn đói vồ mồi, miệng há to, nanh sắc nhọn, nọc độc chết người. Đó là những gì Lữ Nguyệt cảm nhận được khi nhìn thấy thanh đao lưu chuyển.
Chúc Vũ Huyền chuyên tâm điều khiển kiếm. Y biết chỉ có cách không tiếp xúc gần trong phạm vi lưu chuyển của loan đao mà từ xa quan sát tổng quát mới có thể vừa chế ngự được nó vừa không khiến bản thân bị thương.
Nhưng đến lúc này y vẫn là không muốn xuất kiếm. Tại sao vậy? Ả này đâu có biết đây là Niệm Lạc đâu?
"Khốn khiếp. Hắn thậm chí còn không chạm tay vào kiếm, đứng xa như vậy làm sao kết liễu hắn được. Thanh kiếm này nữa, ta có đánh thế nào cũng không thể làm giảm uy lực của nó. Rốt cuộc là thứ binh khí gì?"
Ả ta thu đao. Muốn chạy?
Lữ Nguyệt thấy vậy không kìm được liền lên tiếng:
"Thanh đao!"
Niệm Lạc lực khí một khắc cũng không giảm liền lao tới.
Ả cuồng nộ phản công. Một bên đối kháng Niệm Lạc, lại vừa tăng cường công kích về phía Lữ Nguyệt.
Không phải chứ? Cứ nhắm vào ta.
Lữ Nguyệt bèn thử niệm khẩu huyết vốn dùng để triệu hồi Minh Nguyệt đỉnh. Quả nhiên có tác dụng. Động tác của ả hơi khựng lại. Chính là có sơ hở. Niệm Lạc thân chưa rời vỏ, một đường thẳng tắp đâm xuyên người ả, cắt lìa tay phải.
Cơ thể ả lập tức tan biến chỉ để lại một cổ bạch cốt. Riêng cánh tay còn cầm đao rơi ra là còn huyết nhục, vẫn đang cựa quậy.
Chúc Vũ Huyền thu kiếm.
Lữ Nguyệt ngồi xuống quan sát. Từ trong đao lấy ra một mảnh đá. Cánh tay liền tan ra cũng chỉ còn xương trắng còn thanh đao nhanh chóng trở về nguyên trạng.
Lữ Nguyệt cầm mảnh đá trầm ngâm.
Chúc Vũ Huyền hỏi:
"Tại sao?"
Trấn Thiên thạch là Linh thạch của Cửu Linh sơn. Ánh sáng mà nó phát ra vốn vĩ nên là trong trẻo thuần khiết, tại sao bây giờ lại đen ngòm đầy oán khí như vậy?
Lữ Nguyệt cầm nó một hồi liền chìa bàn tay ra nói:
"Cho ta mượn linh lực của ngươi!"
Chúc Vũ Huyền hai tay áp chặt bàn tay của Lữ Nguyệt, từ từ truyền linh lực cho nàng.
Lữ Nguyệt nhắm mắt lại, bắt đầu cảm nhận tường tận trạng thái của Thiên thạch. Khẽ chau mày rồi mở mắt ra. Linh lực của Chúc Vũ Huyền thông qua Lữ Nguyệt đang thanh tẩy mảnh đá. Ánh sáng của Thiên thạch dần cải thiện, trở nên trong trẻo hơn. Sau một lúc thì hoàn toàn trở lại nguyên trạng nên có.
Đứng dậy, Lữ Nguyệt bỗng cảm thấy choáng kinh khủng. Nhưng không sao, chỉ giây lát liền có thể bình thường.
Chúc Vũ Huyền dường như để ý thấy, có ý muốn đỡ thì Lữ Nguyệt cười nói:
"Không sao! Ta đói bụng đấy mà."
Lữ Nguyệt đưa mảnh đá cho Chúc Vũ Huyền, nói:
"Ngươi giữ."
"Ngươi tin ta?"
Lữ Nguyệt mở to mắt nhìn y rồi bậc cười:
"Haha. Hỏi lạ vậy? Ta không tin ngươi thì còn tin ai? Huống hồ, giờ ta cũng không thể bảo vệ được nó. Vẫn nên là ngươi giữ."
"Ùm."
"Đi thôi."
"..."
Thấy Chúc Vũ Huyền dường có điều muốn nói nhưng lại cơ hồ không thể nói, Lữ Nguyệt hỏi:
"Sao?"
"Không có gì."
Bọn họ lại tiếp tục đi về phía trước. Vẫn là Chúc Vũ Huyền chu đáo, không quên lập mộ cho mấy tu sĩ xấu số kia.
Hà Xuyên so với Lâm Xuyên trước đó không khá giả hơn. Dọc đường cũng không thấy quán tiệm gì.
Lữ Nguyệt đói meo râu rồi. Lúc nãy Chúc Vũ Huyền có hái ít trái dại cho ăn nhưng mà vẫn là chưa đủ.
Chợt để ý nghe thấy mấy nông phu vác cuốc trở về trò chuyện với nhau.
"Nghe nói Môn phủ Tiên gia đành bất lực chịu trận?"
"Vậy coi là bỏ cuộc? Đúng là chuyện đó đều do Sáu Vong Hồn làm thật?"
"Còn phải hỏi. Nhất định chúng đã được hồi sinh."
*"Hồi sinh?" Lữ Nguyệt khẽ nhìn Chúc Vũ Huyền.*
"Hầy. Chỉ mong nhanh tìm được cách giải quyết."
Lữ Nguyệt chạy theo nói:
"Làm phiền rồi. Chư vị có thể cho chúng tôi hỏi thăm chút được không?"
Bọn họ trông tiểu cô nương này sáng sủa nhanh nhẹn nhưng vẫn là một tiểu cô nương nên vốn không muốn tiếp chuyện. Đến khi thấy Chúc Vũ Huyền thì thái độ thay đổi. Người kia khí độ bất phàm hẳn không phải người bình thường. Nếu là tu sĩ tiên môn thì hay quá, liền đồng ý.
"Ở chỗ chúng tôi có một ngôi mộ chung cho 6 người."
"6 người?"
"Cách đây hơn mười năm có một nhóm người đến làm khách khanh cho Môn phủ ở đây. Nghe nói bọn họ không thuộc về bất kì Môn phủ nào và chỉ là lính đánh thuê. Và bọn họ cũng khá là lợi hạ."
"Nhưng khi bọn họ và Môn phủ xảy ra xích mích, họ liền trở mặt càn quét vùng này."
"Chúng giết người phóng hỏa. Thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn. Nghe nói là ... còn mổ thịt, phân thây nạn nhân nữa."
Chúc Vũ Huyền trầm mặc. Lữ Nguyệt lại thầm nghĩ: "Chẳng lẽ Chúc Vũ Huyền và Cửu Linh sơn cũng không biết chuyện này?"
"Bọn chúng rất hiếu chiến và hiếu sát."
"Sau đó Môn phủ quyết định cắt đứt quan hệ. Họ phái người đến tiêu diệt đám người kia."
Lữ Nguyệt hỏi:
"Kết quả làm sao?"
"Kết quả là sau nhiều lần giao chiến cuối cùng bọn chúng cũng bị thu phục."
"Nhưng dân làng sợ chúng chết rồi vẫn không chịu yên mà quấy phá nên lập một mộ chung cho chúng. Môn chủ cũng cho một lá bùa dán lên đó để trấn giữ lệ khí."
"Tất cả mọi chuyện từ đó đều vô cùng êm ắng cho đến mấy năm gần đây."
"Chính xác là 5 năm trước."
"Phải là 5 năm trước. Một buổi tối, một tiếng nổ lớn phát ra từ chỗ ngôi mộ. Lá bùa bị cháy mất còn bản thân ngôi mộ thì bị nứt làm đôi."
"Môn phủ có cho người đến xem xét. Quả thật thi thể bên trong đều biến mất."
Lữ Nguyệt nói:
"Biến mất? Tất cả sao?"
"Phải. Tất cả đều biến mất. Lúc đó chúng tôi đã rất lo lắng. Môn phủ cũng cho người phòng bị ngày đêm. Nhưng sau đó mấy năm liền vẫn là không có chuyện gì xảy ra. Nên chúng tôi cứ nghĩ là có kẻ bốc đồng nên trộm mộ."
Haha. Trộm xác của 6 tên ác nhân. Kẻ đó chắc cũng không phải điên rồi chứ?
"Mãi cho đến gần đây.... (*nói nhỏ lại) gần đây những tu sĩ Môn phủ chính là từng người từng người bị giết. Còn là bị giết rất thê thảm. Môn phủ cho rằng Sáu Vong Hồn kia rốt cuộc cũng tìm đến họ trả thù nên tìm mọi cách cho người đi thu phục."
Lữ Nguyệt nghĩ: "Vậy những tu sĩ kia là người của Môn phủ?"
"Thế nhưng kết quả chính là đi lần nào liền mất tăm lần ấy. Hẳn là đều thất bại, vong mạng hết rôi."
"Môn phủ vô cùng căng thẳng. Muốn cho người lên Cửu Linh cầu cứu nhưng không tài nào đi được."
Lữ Nguyệt chần chừ nói:
"Lẽ nào......"
"Chính là đều bị kết giới gì đó ngăn chặn lại. Tất cả bọn họ đều không thể ra khỏi địa giới Hà Xuyên."
"Tất cả mọi người sao?"
"Không. Tu sĩ không thể. Nhưng chúng tôi thì có thể."
"Vậy sao các người không giúp họ?"
"Chính là không dám. Môn phủ cũng có nhờ chúng tôi đến Cửu Linh, chúng tôi cũng đã đồng ý cử một nhóm người cùng đi. Nhưng bọn họ vừa ra khỏi phạm vi liền ..... "
Trông thái độ này của mấy nông phu có lẽ là liền chết thảm trước mặt bọn họ rồi.
Bất kỳ ai muốn cầu viện liền tiêu diệt. Đây gọi là dạy một răn mười. Đảm bảo đám người còn lại dù có 100 cái mạng cũng không dám giúp.
Nói tóm lại chỉ nhắm vào tu sĩ. Tu sĩ thì chỉ có thể vào chứ không thể ra. Những kẻ khác biết điều thì được sống. Không biết điều thì chết. Thủ đoạn này cũng quá độc đoán rồi đi.
Lữ Nguyệt nói lời cảm ơn bọn họ rồi tiếp tục lên đường.
"Nè, ngươi có nghĩ ả lúc nãy là một trong sáu vong hồn?"
"Có thể."
"Trên người ả có Trấn Thiên thạch. Nói không chừng 5 kẻ còn lại cũng có."
Chúc Vũ Huyền hỏi:
"Thiên thạch còn có thể hồi sinh?"
Đây thật sự bản thân Lữ Nguyệt cũng đang muốn hỏi.
"Ta cũng không rõ. Nhưng tình hình này có lẽ là như vậy. Mà nè. Linh lực của ngươi ... ổn không?"
Lữ Nguyệt chính là lấy làm lạ: tại sao lúc giao đấu y kiên quyết không xuất kiếm, với uy lực của Niệm Lạc và tu vi của y chưa tới 3 hiệp liền có thể thu phục đối phương sao lại phải day dưa lâu vậy, còn nữa, chính là lúc y truyền linh lực cho nàng, khí tức dường như không trôi chảy lắm.
Chúc Vũ Huyền gật đầu nói:
"Kết giới có vấn đề."
Hẳn là vậy rồi.
"Ngươi có cách phá giải kết giới được không?"
"Không chắc."
Chúc Vũ Huyền mà còn nói không chắc thì đám người Môn phủ làm sao phá nổi. Xem ra kẻ tạo kết giới này không phải dạng vừa đâu.
"Hay thử ngự kiếm xem có bay ra được không?"
Chúc Vũ Huyền liền ôm nàng cùng ngự kiếm. Quả thật là không ra được.
Lữ Nguyệt nói:
"Có cảm thấy kết giới này thuộc tính khá giống ở Cửu Linh?"
"Giống nhưng ngược lại."
Chính là vậy a. Ở Cửu Linh là trừ tà vệ linh. Ở đây thì trừ linh vệ tà.
Xem ra là liên quan ít nhiều đến Trấn Thiên thạch bị hắc hóa kia.
Bây giờ Lữ Nguyệt là đang lo: chỉ một mảnh nhỏ, nhỏ xíu xiu, của Thiên thạch đã có thể hồi sinh một ác nhân còn có thể khiến ác nhân đó trở nên cường đại như vậy. Nếu lỡ để nó hắc hóa hoàn toàn thì trời đất này ai sẽ chống đỡ nổi?
Đang đi, Lữ Nguyệt bỗng cảm thấy có gì đó không ổn. Trời cũng tối rồi. Đồng ý là đêm hôm sương xuống nhưng cũng không thể khi không lại dày đặc những sương như vậy.
Chúc Vũ Huyền cũng cảnh giác nói:
"Đứng bên cạnh ta."
Lữ Nguyệt bước tới. Bất chợt không nhận thức được trước mặt là một vực sâu vạn trượng. Sâu hun hút. Sâu không thấy đáy luôn. Bên dưới chỉ thấy đen ngòm. Lữ Nguyệt chính là tiện thể bước lên một bước thôi mà, tư nhiên rơi tự do xuống dưới. -_-
"Chúc Vũ Huyền cứu taaaaaaa!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.