Chương 9: NHÂN GIỚI (2) QUÁ KHỨ
Tương Như
05/08/2019
Sở nguyệt chi yêu xứ
Tất sở nguyệt ngũ phương.
(*trăng của Yêu giới cũng là trăng của Ngũ giới)
"Sư tôn! Người rốt cuộc tại sao lại trở nên như vậy?"
Nguyệt Thần Lữ Nguyệt bất động thanh sắc. Mắt nhìn xa xăm.
Dưới ánh sáng thuần khiết tuyệt đẹp của vầng trăng, hắn thấy mái tóc dài trắng tuyết của nàng như phảng phất sắc vàng từ ánh sáng ấy rọi vào.
Nhưng Lữ Nguyệt vốn không thể lấy ra so sánh với trăng. Vì nàng còn hoàn mỹ hơn cái mà người ta thường ngợi ca là hoàn mỹ.
Nàng đang cười. Đã bao lâu rồi hắn không được nhìn thấy nụ cười ấy? Nó vẫn ấm áp, ôn nhu, dịu dàng, ân cần, bao dung, hài hòa, thấu cảm, ... hắn thực sư không biết nên diễn tả nó thế nào. Chỉ biết khi trông thấy nó thì tinh hồn dù cho là hoen ố nhất cũng sẽ vì được an ủi, được vỗ về mà thanh tẩy đi chút oán niệm.
Lữ Nguyệt vẫn không nhìn hắn, ung dung nói:
"Ta vẫn là ta đấy thôi. Tại sao các ngươi cứ nhất quyết rằng ta thay đổi?"
"Sư tôn, người trước kia không phải như vậy!"
Đúng. Nàng không phải như vậy.
Nguyệt Thần của hắn, sư tôn của hắn, người mà hắn cả đời không thể buông bỏ chấp niệm ... không phải như vậy.
Lúc hắn gặp người lần đầu tiên, người là thần, một Thần tôn vô cùng cao quý, vô cùng diễm lệ.
Còn hắn.
Hắn đã từng khinh thường bản thân vì hắn biết mình có cha làm tướng cướp, làm bao nhiêu chuyện ác. Mẹ hắn cũng vì bị cha hắn cưỡng hiếp mà sinh ra hắn.
Mẹ hắn dường như cũng là căm ghét sự tồn tại của hắn. Bà thậm chí hối hận tại sao trước kia không nhẫn tâm thêm một chút mà phá bỏ hắn. Bà là một vương giả sa cơ, từng sống trong nhung lụa không biết khổ là gì. Nhưng, trước bị cưỡng hiếp, sau thì sinh con, sau nữa là lăn lộn kiếm sống nuôi hai mạng người. Khó khăn. Đói kém. Thói đời bỡm cợt. Bà ta vốn vĩ cũng là một người mẹ, chợt cảm thấy đứa con này chính là quá vướng víu. Tham sống. Khao khát được sống. Người mẹ ấy vứt bỏ đứa con của mình, mặc kệ nó tự sinh tự diệt. Lúc đó, hắn vừa được tặng cho một cái bánh nướng nhân ngày sinh nhật tròn 3 tuổi.
Những năm sau đó, hắn vẫn là thui thủi một mình. Dất dưỡng trên đường hệt như bóng ma. Ai thương thì cho ăn. Không thương thì coi như không thấy mà bỏ mặc. Còn chướng mắt thì đánh.
Hắn thực sự rất hận. Hận phụ mẫu thân sinh.
Hận cuộc đời này tại sao đối với hắn lại bất công như vậy: tại sao cùng là trẻ con mà tên kia được ăn sung mặc sướng, được cha mẹ cho đi chơi, được thương yêu chìu chuộng, được tất cả còn hắn thì không?
Hắn hận chính bản thân mình, hận bản thân mình tại sao lại tồn tại.
Đêm Nguyên tiêu. Người người đều một nét cười trên môi. Hắn một mình ngồi ẩn sâu trong bụi rậm.
Hắn thấy kẻ kia có tiền. Có tiền sẽ có được tất cả. Hắn đánh cược. Hoặc là có tất cả. Hoặc là bây giờ hắn chết.
Cả hai đều có lợi với hắn.
Hắn không có gì nên không sợ mất. Hắn cầm trên tay tảng đá có góc cạnh sắc nhọn, nhằm thẳng đầu người kia. Đập xuống!
Trong khoảnh khắc máu chảy đầy trên đất. Hắn thật sự rất sợ.
Hắn thấy người ta giết heo, giết gà đều làm vậy nhưng chỉ sợ một chút. Lần này hắn sợ đến run cả người.
Người ta giết heo, giết gà, chúng sẽ chết, sẽ bị đem làm đồ ăn, vừa rồi còn sống, quay lại đã biến thành đồ ăn. Tại sao chúng lại phải chết?
"Chết? Người này chết rồi sao? Sao hắn lại phải chết vì ta? Tàn nhẫn quá!"
Hắn bỗng chốc cảm thấy bản thân tội lỗi vô cùng. Cho dù hắn hơn một lần muốn giết người kia nhưng vẫn là không ra tay được. Ít nhất là cho đến bây giờ.
Nhưng người kia chết rồi. Hắn đã giết người kia. Hắn cảm thấy mọi thứ trống rỗng. Hắn hoảng hốt. Hắn hối hận. Hắn quỳ xuống, cào cấu, dụi đầu vào trong cổ và bắt đầu khóc.
Chính vào thời khắc đó, hắn cảm thấy một bàn tay đang nhè nhẹ xoa đầu mình.
Hắn ngẩn mặt nhìn. Những dòng lệ làm mắt hắn nhòe đi và ánh sáng trước mắt cũng khiến hắn không nhìn thấy rõ. Người đó khẽ lau nước mắt của hắn. Rất ấm áp. Rất dịu dàng. Hắn nhìn rõ hơn. Người đó .... thật đẹp, đẹp hơn cả trăng đêm nay.
"Giết người rồi .... thoải mái không?" Người đó hỏi
Hắn kịch liệt lắc đầu.
Hắn chợt thấy lạnh sống lưng khi nhớ ra mình vừa làm gì? Chẳng lẽ người đó đã nhìn thấy? Hắn phải làm sao?
Chợt hắn thấy việc người đó biết hắn giết người còn đáng sợ hơn lúc hắn giết người.
"Tiền của ngươi, cầm lấy." Người đó đưa tiền của tên kia cho hắn.
Hắn tránh như sợ lửa.
"Sợ?"
Gật.
"Có hối hận không?"
Gật.
"Tội nghiệp hắn không?"
Hắn do dự một chút. Rồi kiên quyết gật gật gật.
Chợt người kia mỉm cười.
Cười? Là đang cười với hắn sao? Chỉ mình hắn thôi sao?
Nụ cười muôn phần dịu dàng, vạn phần thấu cảm như vậy lại chỉ cho mình hắn? Không đòi hỏi gì mà cho hắn? Tại sao?
"Nói ta biết, tại sao kẻ kia thường ngày hay ăn hiếp ngươi, đánh ngươi, chửi rủa ngươi, làm ngươi đau đớn tủi hổ cùng cực. Ngươi giết hắn, chỉ đơn giản làm hắn đau một lần rồi thôi, tại sao ngươi lại hối hận, tại sao lại tội nghiệp hắn?"
"Là vì .... là vì ta vẫn còn sống. Nhưng ... nhưng hắn chết rồi. Chết liền bị người khác ăn, là ta ăn hắn, hắn chết liền khiến những người thân thiết với hắn đau khổ. Ta .... ta chính là kẻ giết hắn... ta ... "
Người đó lại cười. Cười thật đẹp. Hắn lại quên mình đang sợ cái gì.
"Ngươi học được cái kiểu cảm thụ đó ở đâu vậy? Ngươi nghĩ hắn cũng như gà với heo?"
"Ta....ta...." hắn bất giác cảm thấy xấu hổ.
Hắn thấy mình càng ngày càng bị người đó cuốn hút.
"Nhìn xem, hắn ta chẳng phải vẫn còn sống đó sao?" Người đó chỉ tay về phía ánh đèn rọi sáng bên kia đường
"A. Ở đây ... sao không có ... tại sao?"
"Chỉ là một phép thử thôi. Nếu như lúc nãy ngươi thật sự giết hắn, cả đời này của ngươi sẽ phải dành thời gian để tự mình sám hối, tự mình dằn vặt, suốt đời không thể thanh tĩnh."
"..."
"Ta biết ngươi trải qua không ít chuyện, giác ngộ của ngươi rất cao ..... nên mới thử ngươi. Ngươi .... có muốn đi với ta không?"
Hắn ngạc nhiên. Người này như vậy mà lại hỏi ý kiến của hắn sao? Hắn lần đầu tiên nhận được sự tôn trọng từ người khác.
Tuy hắn vẫn chưa hiểu điều gì đang diễn ra nhưng cũng là kịch liệt gật đầu.
"Được ở bên người, cầu còn không được!"
Phải. Được ở bên người, cầu còn không được!
Lúc đó hắn không biết người đó là ai, chỉ đơn giản nghĩ nàng ta là một tỷ tỷ tốt bụng. Mãi đến sau này, hắn bắt đầu hiểu ra, vị tỷ tỷ đó, là thần. Vị thần dõi theo hắn, quan sát hắn, đánh giá hắn, thử hắn, bao dung hắn, chấp nhận hắn, tin tưởng hắn, thương yêu hắn.
Phải. Yêu thương hắn. Người duy nhất yêu thương hắn. Chỉ mình hắn.
Nhưng rồi hắn nhận ra, vị thần này, trong mắt không phải chỉ có mình hắn. Trong đôi mắt ấy còn có nhiều người khác. Những người bất hạnh khác. Những ai cần sự bao dung và che chở trong khắp thế giới này.
Sư tôn của hắn, chính là như vậy, chính là một vị thần đem hết tấm lòng của mình ra để bao dung, để xoa dịu cho người khác. Trong đó có hắn.
Sư tôn của hắn là một vị thần. Là Nguyệt Thần. Tên là Lữ Nguyệt.
Nhưng. Tại sao?
Sau ngày hắn nhận chức Thần tôn không lâu, sư tôn của hắn liền tự mình đến Thần Sát điện, tự mình cắt đứt thần tịch.
Sau đó không nói một câu tự giải trừ phong ấn của đỉnh Minh Nguyệt Trấn Thiên vốn đã bị phong ấn nhiều năm, rồi mang nó đi khiến Thần giới chấn động.
Sau đó nữa ... là lên làm chí tôn yêu đế.
Sau đó ..... sau đó dẫn đầu yêu nhân tấn công các tu chân phái, tuyên chiến với thần.
Hắn đến giờ vẫn không hiểu tại sao người đó lại làm vậy.
Hôm nay là hắn cố tình đến Yêu giới tìm gặp người đó, cốt là muốn hỏi rõ ràng một chuyện: Tại sao người tự mình thừa nhận bản thân chính là làm điều tà ác, thiên địa bất dung nhưng lại có thể toàn quyền thao túng Minh Nguyệt đỉnh?
Là người trước đó nói với ta Minh Nguyệt đỉnh kia chỉ có thể dùng trong tay kẻ thiện. Chính người đã nói!
Sư tôn trước giờ tuyệt đối không nói dối hắn mà.
Lữ Nguyệt cuối cùng cũng quay mặt nhìn hắn:
"Vũ Huyền, ngươi là ái đồ ta đích thân giáo hóa. Ta tin ngươi sẽ không làm ta thất vọng. Trở về đi. Nơi này không thích hợp cho một vị thần như ngươi."
"Vậy nơi này thích hợp cho người sao?"
"Đúng. Nơi này mới chính là nơi dành cho ta. Không phải Cửu Linh. Không phải Thần giới. Không phải bất cứ đâu mà phải là ở đây."
".....sư tôn.......Ngày mai Thất thần sẽ đến .... muốn đem người mang đi Rửa tội..." hắn khẩn trương đến cùng cực nhưng lời nói ra cũng chỉ có thể như vậy.
Lữ Nguyệt ung dung, chậm rãi xoay lưng lại với hắn, hất giọng nói:
"Hửm? Vậy sao?! "
"Sư tôn...."
"Vũ Huyền, ngươi nói chuyện này cho ta biết, không sợ sao? Ngươi không sợ bọn họ cũng đem cả ngươi, hai sư đồ ta cùng đi Rửa tội à?"
"Cầu sư tôn theo ta về!"
"Hahaha. Về? Về đâu? Hở!?"
"Ta sẽ...." hắn muốn nói sẽ cùng người đến nhân giới.
Ở đó hắn và người sẽ không còn là thần hay yêu gì nữa, không bị cuốn vào những cuộc chiến, hắn sẽ có thể .... có thể chăm sóc, yêu thương, bảo vệ người như người đã từng làm cho hắn.
"Đủ rồi! Chúc Vũ Huyền! Niệm tình sư đồ ta cảnh cáo ngươi lần cuối, tốt nhất ngươi nên lập tức biến khỏi đây. Nếu không bổn tôn sẽ đích thân tiễn ngươi lên đường."
Hắn không đi. Dù người đó có tại đây giết hắn, hắn cũng không đi.
Nhưng cớ sao hắn vẫn cứ có một niềm tin, tin rằng sư tôn sẽ không làm hại hắn, vì người vẫn là sư tôn của hắn. Nên hắn không sợ, càng nhất quyết phải đưa người đi.
Lữ Nguyệt trông ra xa đã thấy bóng dáng của mấy tên yêu nhân Tả xứ đang đến. Lữ Nguyệt đắng đo giây lát cuối cùng cũng hạ quyết tâm. Dùng Minh Nguyệt đỉnh.
Hắn chính là không ngờ người đó lại có thể dùng Minh Nguyệt đỉnh để đối phó với mình.
Hỏa lam từ đỉnh cuồn cuộn phun ra khiến hắn có cảm giác linh lực toàn thân đều bị thiêu trịu. Trong chốc lát đã không thể đứng vững.
Lữ Nguyệt nói:
"Ngươi còn không mau đi!"
"Ta! Không! Đi!"
Không đưa được người về, hắn nhất định không đi.
"Được!"
Lữ Nguyệt tăng cường linh lực. Kết quả bản thân hắn bị Minh Nguyệt đỉnh đánh bay ra khỏi Yêu giới.
Khi hắn tỉnh lại đã là chuyện của hôm sau. Hắn không biết làm thế nào mình có thể trở về Cửu Linh, lúc mở mắt đã đang ở Niên Luân điện.
Hôm sau? Sư tôn!
Hắn hỗn loạn quýnh quáng bò dậy, mặc kệ thương thế nghiêm trọng trên người do hứng trọn một đòn tấn công từ lửa Minh Nguyệt đỉnh.
Hắn có lếch cũng phải tìm sư tôn của hắn.
Lữ Nguyệt quả thật đã bị bắt đến Hình trường, để Thập Nhị Đại Thần phán tội. Tin đó đã nhanh chóng lan ra khắp Ngũ giới.
Hắn không thể để họ mang người đi Rửa tội. Hắn tuyệt đối không thể để chuyện đó xảy ra.
Hắn cuối cùng cũng lếch được tới Hình trường, trước mặt chư thần và hơn ngàn tu sĩ, đưa ra một quyết định:
"Nhốt Nguyệt Thần vào thủy lao! Rửa tội là quá dễ dàng cho ả."
Nói đến thủy lao này, chính là: mỗi ngày đều phải chịu nước lạnh xuyên tâm tưới qua người, hằng đêm lại phải chóng chọi với sức nóng từ dung nham huyết thủy, còn bị Tru tiên xích khóa chặt cả thần hồn lẫn thể xác nhất cử nhất động đều là nỗi đau xé thịt phân thây.
Nhưng dù vậy vẫn còn hơn trơ mắt đứng nhìn người đi vào chỗ chết. Ở thủy lao chí ít người vẫn còn sống, hắn có thể âm thầm cắt đứt hình phạt trong đấy và thủy lao kia chẳng qua chỉ là nơi giam lỏng người. Miễn là người còn sống.
Nhưng hắn đã sai.
18 năm. Sư tôn của hắn chính là đã thực sự ở trong thủy lao chịu đủ những hình phạt đó 18 năm. Hắn hoàn toàn không thể làm gì. Vì sao? Vì hắn tưởng mình đã làm rồi. Vì hắn không biết những tính toán của hắn đều thất bại. Ý tứ của hắn đều bị người ta nhìn thấu. Mà mãi 18 năm sau hắn mới biết bản thân bị lừa.
Hắn hận không thể tự xé xác mình. 18 năm trước chính hắn đã đẩy sư tôn của mình vào chỗ như thế.
Hắn phải cứu người ra khỏi đó, nhược bằng hắn có thể ở lại đó thay người.
Hắn là Thần tôn, tự ý thả yêu đế phản thần Lữ Nguyệt, bị đánh 181 đạo thiên lôi, cắt công đức 102 năm, hủy một phần tư của một trong ba hồn , giam vĩnh viễn 1 trong 7 phách. Phạt giam lỏng diện bích 3 năm.
Vẫn chưa đáng!
So với 18 năm thủy lao, món nợ đó cho dù hắn có chết cũng không đền nổi.
Chỉ là hắn có nằm mơ cũng không ngờ khi hắn vừa hết hạn phạt diện bích, Nguyệt Thần Lữ Nguyệt, sư tôn của hắn, chấp niệm của hắn, người mà hắn không giờ nào khắc nào không nhớ đến, đã chết. Toàn bộ tinh hồn đều bị cắt đến gần như tan biến.
Chúc Vũ Huyền ho ra một ngụm máu đen, từ từ mở mắt, gượng đứng dậy quan sát xung quanh.
Nếu không phải lúc nãy lấy lại được thần trí chắc hẳn bây giờ vẫn là ở trong mộng cảnh - ác mộng của hắn.
Chúc Vũ Huyền chợt hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tâm hắn thắt lại.
"Sư tôn! Sư tôn! Sư tôn! Người đang ở đâu?"
Tất sở nguyệt ngũ phương.
(*trăng của Yêu giới cũng là trăng của Ngũ giới)
"Sư tôn! Người rốt cuộc tại sao lại trở nên như vậy?"
Nguyệt Thần Lữ Nguyệt bất động thanh sắc. Mắt nhìn xa xăm.
Dưới ánh sáng thuần khiết tuyệt đẹp của vầng trăng, hắn thấy mái tóc dài trắng tuyết của nàng như phảng phất sắc vàng từ ánh sáng ấy rọi vào.
Nhưng Lữ Nguyệt vốn không thể lấy ra so sánh với trăng. Vì nàng còn hoàn mỹ hơn cái mà người ta thường ngợi ca là hoàn mỹ.
Nàng đang cười. Đã bao lâu rồi hắn không được nhìn thấy nụ cười ấy? Nó vẫn ấm áp, ôn nhu, dịu dàng, ân cần, bao dung, hài hòa, thấu cảm, ... hắn thực sư không biết nên diễn tả nó thế nào. Chỉ biết khi trông thấy nó thì tinh hồn dù cho là hoen ố nhất cũng sẽ vì được an ủi, được vỗ về mà thanh tẩy đi chút oán niệm.
Lữ Nguyệt vẫn không nhìn hắn, ung dung nói:
"Ta vẫn là ta đấy thôi. Tại sao các ngươi cứ nhất quyết rằng ta thay đổi?"
"Sư tôn, người trước kia không phải như vậy!"
Đúng. Nàng không phải như vậy.
Nguyệt Thần của hắn, sư tôn của hắn, người mà hắn cả đời không thể buông bỏ chấp niệm ... không phải như vậy.
Lúc hắn gặp người lần đầu tiên, người là thần, một Thần tôn vô cùng cao quý, vô cùng diễm lệ.
Còn hắn.
Hắn đã từng khinh thường bản thân vì hắn biết mình có cha làm tướng cướp, làm bao nhiêu chuyện ác. Mẹ hắn cũng vì bị cha hắn cưỡng hiếp mà sinh ra hắn.
Mẹ hắn dường như cũng là căm ghét sự tồn tại của hắn. Bà thậm chí hối hận tại sao trước kia không nhẫn tâm thêm một chút mà phá bỏ hắn. Bà là một vương giả sa cơ, từng sống trong nhung lụa không biết khổ là gì. Nhưng, trước bị cưỡng hiếp, sau thì sinh con, sau nữa là lăn lộn kiếm sống nuôi hai mạng người. Khó khăn. Đói kém. Thói đời bỡm cợt. Bà ta vốn vĩ cũng là một người mẹ, chợt cảm thấy đứa con này chính là quá vướng víu. Tham sống. Khao khát được sống. Người mẹ ấy vứt bỏ đứa con của mình, mặc kệ nó tự sinh tự diệt. Lúc đó, hắn vừa được tặng cho một cái bánh nướng nhân ngày sinh nhật tròn 3 tuổi.
Những năm sau đó, hắn vẫn là thui thủi một mình. Dất dưỡng trên đường hệt như bóng ma. Ai thương thì cho ăn. Không thương thì coi như không thấy mà bỏ mặc. Còn chướng mắt thì đánh.
Hắn thực sự rất hận. Hận phụ mẫu thân sinh.
Hận cuộc đời này tại sao đối với hắn lại bất công như vậy: tại sao cùng là trẻ con mà tên kia được ăn sung mặc sướng, được cha mẹ cho đi chơi, được thương yêu chìu chuộng, được tất cả còn hắn thì không?
Hắn hận chính bản thân mình, hận bản thân mình tại sao lại tồn tại.
Đêm Nguyên tiêu. Người người đều một nét cười trên môi. Hắn một mình ngồi ẩn sâu trong bụi rậm.
Hắn thấy kẻ kia có tiền. Có tiền sẽ có được tất cả. Hắn đánh cược. Hoặc là có tất cả. Hoặc là bây giờ hắn chết.
Cả hai đều có lợi với hắn.
Hắn không có gì nên không sợ mất. Hắn cầm trên tay tảng đá có góc cạnh sắc nhọn, nhằm thẳng đầu người kia. Đập xuống!
Trong khoảnh khắc máu chảy đầy trên đất. Hắn thật sự rất sợ.
Hắn thấy người ta giết heo, giết gà đều làm vậy nhưng chỉ sợ một chút. Lần này hắn sợ đến run cả người.
Người ta giết heo, giết gà, chúng sẽ chết, sẽ bị đem làm đồ ăn, vừa rồi còn sống, quay lại đã biến thành đồ ăn. Tại sao chúng lại phải chết?
"Chết? Người này chết rồi sao? Sao hắn lại phải chết vì ta? Tàn nhẫn quá!"
Hắn bỗng chốc cảm thấy bản thân tội lỗi vô cùng. Cho dù hắn hơn một lần muốn giết người kia nhưng vẫn là không ra tay được. Ít nhất là cho đến bây giờ.
Nhưng người kia chết rồi. Hắn đã giết người kia. Hắn cảm thấy mọi thứ trống rỗng. Hắn hoảng hốt. Hắn hối hận. Hắn quỳ xuống, cào cấu, dụi đầu vào trong cổ và bắt đầu khóc.
Chính vào thời khắc đó, hắn cảm thấy một bàn tay đang nhè nhẹ xoa đầu mình.
Hắn ngẩn mặt nhìn. Những dòng lệ làm mắt hắn nhòe đi và ánh sáng trước mắt cũng khiến hắn không nhìn thấy rõ. Người đó khẽ lau nước mắt của hắn. Rất ấm áp. Rất dịu dàng. Hắn nhìn rõ hơn. Người đó .... thật đẹp, đẹp hơn cả trăng đêm nay.
"Giết người rồi .... thoải mái không?" Người đó hỏi
Hắn kịch liệt lắc đầu.
Hắn chợt thấy lạnh sống lưng khi nhớ ra mình vừa làm gì? Chẳng lẽ người đó đã nhìn thấy? Hắn phải làm sao?
Chợt hắn thấy việc người đó biết hắn giết người còn đáng sợ hơn lúc hắn giết người.
"Tiền của ngươi, cầm lấy." Người đó đưa tiền của tên kia cho hắn.
Hắn tránh như sợ lửa.
"Sợ?"
Gật.
"Có hối hận không?"
Gật.
"Tội nghiệp hắn không?"
Hắn do dự một chút. Rồi kiên quyết gật gật gật.
Chợt người kia mỉm cười.
Cười? Là đang cười với hắn sao? Chỉ mình hắn thôi sao?
Nụ cười muôn phần dịu dàng, vạn phần thấu cảm như vậy lại chỉ cho mình hắn? Không đòi hỏi gì mà cho hắn? Tại sao?
"Nói ta biết, tại sao kẻ kia thường ngày hay ăn hiếp ngươi, đánh ngươi, chửi rủa ngươi, làm ngươi đau đớn tủi hổ cùng cực. Ngươi giết hắn, chỉ đơn giản làm hắn đau một lần rồi thôi, tại sao ngươi lại hối hận, tại sao lại tội nghiệp hắn?"
"Là vì .... là vì ta vẫn còn sống. Nhưng ... nhưng hắn chết rồi. Chết liền bị người khác ăn, là ta ăn hắn, hắn chết liền khiến những người thân thiết với hắn đau khổ. Ta .... ta chính là kẻ giết hắn... ta ... "
Người đó lại cười. Cười thật đẹp. Hắn lại quên mình đang sợ cái gì.
"Ngươi học được cái kiểu cảm thụ đó ở đâu vậy? Ngươi nghĩ hắn cũng như gà với heo?"
"Ta....ta...." hắn bất giác cảm thấy xấu hổ.
Hắn thấy mình càng ngày càng bị người đó cuốn hút.
"Nhìn xem, hắn ta chẳng phải vẫn còn sống đó sao?" Người đó chỉ tay về phía ánh đèn rọi sáng bên kia đường
"A. Ở đây ... sao không có ... tại sao?"
"Chỉ là một phép thử thôi. Nếu như lúc nãy ngươi thật sự giết hắn, cả đời này của ngươi sẽ phải dành thời gian để tự mình sám hối, tự mình dằn vặt, suốt đời không thể thanh tĩnh."
"..."
"Ta biết ngươi trải qua không ít chuyện, giác ngộ của ngươi rất cao ..... nên mới thử ngươi. Ngươi .... có muốn đi với ta không?"
Hắn ngạc nhiên. Người này như vậy mà lại hỏi ý kiến của hắn sao? Hắn lần đầu tiên nhận được sự tôn trọng từ người khác.
Tuy hắn vẫn chưa hiểu điều gì đang diễn ra nhưng cũng là kịch liệt gật đầu.
"Được ở bên người, cầu còn không được!"
Phải. Được ở bên người, cầu còn không được!
Lúc đó hắn không biết người đó là ai, chỉ đơn giản nghĩ nàng ta là một tỷ tỷ tốt bụng. Mãi đến sau này, hắn bắt đầu hiểu ra, vị tỷ tỷ đó, là thần. Vị thần dõi theo hắn, quan sát hắn, đánh giá hắn, thử hắn, bao dung hắn, chấp nhận hắn, tin tưởng hắn, thương yêu hắn.
Phải. Yêu thương hắn. Người duy nhất yêu thương hắn. Chỉ mình hắn.
Nhưng rồi hắn nhận ra, vị thần này, trong mắt không phải chỉ có mình hắn. Trong đôi mắt ấy còn có nhiều người khác. Những người bất hạnh khác. Những ai cần sự bao dung và che chở trong khắp thế giới này.
Sư tôn của hắn, chính là như vậy, chính là một vị thần đem hết tấm lòng của mình ra để bao dung, để xoa dịu cho người khác. Trong đó có hắn.
Sư tôn của hắn là một vị thần. Là Nguyệt Thần. Tên là Lữ Nguyệt.
Nhưng. Tại sao?
Sau ngày hắn nhận chức Thần tôn không lâu, sư tôn của hắn liền tự mình đến Thần Sát điện, tự mình cắt đứt thần tịch.
Sau đó không nói một câu tự giải trừ phong ấn của đỉnh Minh Nguyệt Trấn Thiên vốn đã bị phong ấn nhiều năm, rồi mang nó đi khiến Thần giới chấn động.
Sau đó nữa ... là lên làm chí tôn yêu đế.
Sau đó ..... sau đó dẫn đầu yêu nhân tấn công các tu chân phái, tuyên chiến với thần.
Hắn đến giờ vẫn không hiểu tại sao người đó lại làm vậy.
Hôm nay là hắn cố tình đến Yêu giới tìm gặp người đó, cốt là muốn hỏi rõ ràng một chuyện: Tại sao người tự mình thừa nhận bản thân chính là làm điều tà ác, thiên địa bất dung nhưng lại có thể toàn quyền thao túng Minh Nguyệt đỉnh?
Là người trước đó nói với ta Minh Nguyệt đỉnh kia chỉ có thể dùng trong tay kẻ thiện. Chính người đã nói!
Sư tôn trước giờ tuyệt đối không nói dối hắn mà.
Lữ Nguyệt cuối cùng cũng quay mặt nhìn hắn:
"Vũ Huyền, ngươi là ái đồ ta đích thân giáo hóa. Ta tin ngươi sẽ không làm ta thất vọng. Trở về đi. Nơi này không thích hợp cho một vị thần như ngươi."
"Vậy nơi này thích hợp cho người sao?"
"Đúng. Nơi này mới chính là nơi dành cho ta. Không phải Cửu Linh. Không phải Thần giới. Không phải bất cứ đâu mà phải là ở đây."
".....sư tôn.......Ngày mai Thất thần sẽ đến .... muốn đem người mang đi Rửa tội..." hắn khẩn trương đến cùng cực nhưng lời nói ra cũng chỉ có thể như vậy.
Lữ Nguyệt ung dung, chậm rãi xoay lưng lại với hắn, hất giọng nói:
"Hửm? Vậy sao?! "
"Sư tôn...."
"Vũ Huyền, ngươi nói chuyện này cho ta biết, không sợ sao? Ngươi không sợ bọn họ cũng đem cả ngươi, hai sư đồ ta cùng đi Rửa tội à?"
"Cầu sư tôn theo ta về!"
"Hahaha. Về? Về đâu? Hở!?"
"Ta sẽ...." hắn muốn nói sẽ cùng người đến nhân giới.
Ở đó hắn và người sẽ không còn là thần hay yêu gì nữa, không bị cuốn vào những cuộc chiến, hắn sẽ có thể .... có thể chăm sóc, yêu thương, bảo vệ người như người đã từng làm cho hắn.
"Đủ rồi! Chúc Vũ Huyền! Niệm tình sư đồ ta cảnh cáo ngươi lần cuối, tốt nhất ngươi nên lập tức biến khỏi đây. Nếu không bổn tôn sẽ đích thân tiễn ngươi lên đường."
Hắn không đi. Dù người đó có tại đây giết hắn, hắn cũng không đi.
Nhưng cớ sao hắn vẫn cứ có một niềm tin, tin rằng sư tôn sẽ không làm hại hắn, vì người vẫn là sư tôn của hắn. Nên hắn không sợ, càng nhất quyết phải đưa người đi.
Lữ Nguyệt trông ra xa đã thấy bóng dáng của mấy tên yêu nhân Tả xứ đang đến. Lữ Nguyệt đắng đo giây lát cuối cùng cũng hạ quyết tâm. Dùng Minh Nguyệt đỉnh.
Hắn chính là không ngờ người đó lại có thể dùng Minh Nguyệt đỉnh để đối phó với mình.
Hỏa lam từ đỉnh cuồn cuộn phun ra khiến hắn có cảm giác linh lực toàn thân đều bị thiêu trịu. Trong chốc lát đã không thể đứng vững.
Lữ Nguyệt nói:
"Ngươi còn không mau đi!"
"Ta! Không! Đi!"
Không đưa được người về, hắn nhất định không đi.
"Được!"
Lữ Nguyệt tăng cường linh lực. Kết quả bản thân hắn bị Minh Nguyệt đỉnh đánh bay ra khỏi Yêu giới.
Khi hắn tỉnh lại đã là chuyện của hôm sau. Hắn không biết làm thế nào mình có thể trở về Cửu Linh, lúc mở mắt đã đang ở Niên Luân điện.
Hôm sau? Sư tôn!
Hắn hỗn loạn quýnh quáng bò dậy, mặc kệ thương thế nghiêm trọng trên người do hứng trọn một đòn tấn công từ lửa Minh Nguyệt đỉnh.
Hắn có lếch cũng phải tìm sư tôn của hắn.
Lữ Nguyệt quả thật đã bị bắt đến Hình trường, để Thập Nhị Đại Thần phán tội. Tin đó đã nhanh chóng lan ra khắp Ngũ giới.
Hắn không thể để họ mang người đi Rửa tội. Hắn tuyệt đối không thể để chuyện đó xảy ra.
Hắn cuối cùng cũng lếch được tới Hình trường, trước mặt chư thần và hơn ngàn tu sĩ, đưa ra một quyết định:
"Nhốt Nguyệt Thần vào thủy lao! Rửa tội là quá dễ dàng cho ả."
Nói đến thủy lao này, chính là: mỗi ngày đều phải chịu nước lạnh xuyên tâm tưới qua người, hằng đêm lại phải chóng chọi với sức nóng từ dung nham huyết thủy, còn bị Tru tiên xích khóa chặt cả thần hồn lẫn thể xác nhất cử nhất động đều là nỗi đau xé thịt phân thây.
Nhưng dù vậy vẫn còn hơn trơ mắt đứng nhìn người đi vào chỗ chết. Ở thủy lao chí ít người vẫn còn sống, hắn có thể âm thầm cắt đứt hình phạt trong đấy và thủy lao kia chẳng qua chỉ là nơi giam lỏng người. Miễn là người còn sống.
Nhưng hắn đã sai.
18 năm. Sư tôn của hắn chính là đã thực sự ở trong thủy lao chịu đủ những hình phạt đó 18 năm. Hắn hoàn toàn không thể làm gì. Vì sao? Vì hắn tưởng mình đã làm rồi. Vì hắn không biết những tính toán của hắn đều thất bại. Ý tứ của hắn đều bị người ta nhìn thấu. Mà mãi 18 năm sau hắn mới biết bản thân bị lừa.
Hắn hận không thể tự xé xác mình. 18 năm trước chính hắn đã đẩy sư tôn của mình vào chỗ như thế.
Hắn phải cứu người ra khỏi đó, nhược bằng hắn có thể ở lại đó thay người.
Hắn là Thần tôn, tự ý thả yêu đế phản thần Lữ Nguyệt, bị đánh 181 đạo thiên lôi, cắt công đức 102 năm, hủy một phần tư của một trong ba hồn , giam vĩnh viễn 1 trong 7 phách. Phạt giam lỏng diện bích 3 năm.
Vẫn chưa đáng!
So với 18 năm thủy lao, món nợ đó cho dù hắn có chết cũng không đền nổi.
Chỉ là hắn có nằm mơ cũng không ngờ khi hắn vừa hết hạn phạt diện bích, Nguyệt Thần Lữ Nguyệt, sư tôn của hắn, chấp niệm của hắn, người mà hắn không giờ nào khắc nào không nhớ đến, đã chết. Toàn bộ tinh hồn đều bị cắt đến gần như tan biến.
Chúc Vũ Huyền ho ra một ngụm máu đen, từ từ mở mắt, gượng đứng dậy quan sát xung quanh.
Nếu không phải lúc nãy lấy lại được thần trí chắc hẳn bây giờ vẫn là ở trong mộng cảnh - ác mộng của hắn.
Chúc Vũ Huyền chợt hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tâm hắn thắt lại.
"Sư tôn! Sư tôn! Sư tôn! Người đang ở đâu?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.