Chương 24: Ngực
Thập Bát Kinh
21/01/2017
Edit: Miho
Ngày thứ 2 Cam Đường bắt đầu lấy khối vải cùng kéo đến, nàng không muốn bọn hắn nhìn thấy, muốn lặng lẽ làm thật tốt để cho bọn hắn kinh hỉ, nhưng mỗi ngày không có việc gì làm cả ba liền dính vào bên người nàng, căn bản không có lúc nào rảnh rỗi, nàng trốn tránh mấy ngày, vẫn là trốn không được.
"Nương tử, nàng làm gì với vải và kéo vậy?" Tam Lang yêu nhất là hỏi người, thấy nương tử cổ quái, ném sách qua đỉnh đầu, liền hỏi.
Hôm Nhị Lang cùng nương tử mua vải, kéo, biết một ít, vội nói: "Hôm xuống núi lúc nương tử mua quần áo, ở chỗ thợ may mua vải, kéo, chắc là muốn tự mình làm."
"Nương tử có thể làm quần áo? Nương tử biết nướng đồ ăn lại biết làm quần áo, cái gì cũng không làm khó được, thật sự là rất lợi hại." Tam Lang vừa nghe nương tử tự mình làm quần áo, nội tâm rất bội phục, lập tức hai ánh mắt hướng tới người nàng.
Cam Đường cảm thấy có gì đó không đúng, ở hiện đại nàng xem như là quan tâm giúp một tay, có thể bị ném vào cổ đại, gặp sư phụ, các cô nương cổ đại vào nhà bếp, có thể chăn heo nuôi gà, tài ăn mặc, làm giầy, thêu hoa, trong ngoài nhà cuộc sống đều có thể làm. Nàng cũng chỉ có hai tay, nhưng trong mắt bọn hắn chỉ có nàng, mặc kệ nàng làm gì, đều cảm thấy rất tốt.
Cam Đường suy nghĩ cũng không thấy nở nụ cười, người đơn thuần dễ dàng chịu thiệt, tùy tiện nói vài câu, bọn hắn đều dễ bảo, nàng không biết mình có gì đáng giá mà được bọn hắn coi như bảo bối, mỗi ngày đều dính lấy nàng. Tam Lang lại di chuyển cọ cọ đến bên người nàng, hai tay duỗi ra muốn ôm lấy thắt lưng của nàng, nàng lấy tay đẩy ót của hắn, để cho hắn cách xa một chút: "Huynh không nhìn thấy trong tay ta có cây kéo sao, còn lại đây, đợi ta chọc một cái lỗ trên ót huynh, huynh mới biết được cái gì là lợi hại."
"Tốt lắm, tốt lắm, nương tử muốn tự mình làm quần áo, các đệ đừng quấn quít lấy nàng, nếu bị trì hoãn, nàng không làm ra được quần áo liền mắng các đệ, ta cũng mặc kệ." Đại Lang ở một bên nhìn bọn đệ đệ vây quanh nương tử, nàng nửa ngày không động được cây kéo, liền cười giúp nàng đuổi người.
Tam Lang vừa nghe, di chuyển cầm lại quyển sách bị hắn bỏ lại, nói: "Nương tử, ta nghe lời nàng đi đọc sách, không làm ồn nàng." Nhị Lang thấy Tam Lang rút lui, cảm thấy đại ca nói đúng, miễn cho nương tử tức giận, cũng tự giác tránh ra: "Đại ca, huynh không đi vào trong rừng đào bẫy sao? Đệ đi theo huynh. Nương tử, ta cũng không quấy nhiễu nàng, ta nghe lời đi." Phút cuối cùng còn không quên hướng nương tử nháy mắt.
Cam Đường suy nghĩ lời nói của Đại Lang so với của nàng trọng lượng hơn, lại thấy bộ dáng Nhị Lang tranh công, hơi có chút buồn cười, vội nói: "Tốt lắm, mau đi đi, làm nhiều bẫy một chút, đến lúc đó bắt được con mồi hiếm, chúng ta cũng có thể kiếm được nhiều bạc."
Nhị Lang nghe nương tử nói như vậy, liền cười "Ai" một tiếng, kéo Đại Lang vội vã ra cửa. Rốt cục trong phòng cũng an tĩnh lại, Cam Đường cầm cây kéo một lần nữa vùi đầu vào vải dệt, tiếp tục chiến đấu.
Kỳ thật mà nói, nàng cũng không có kinh nghiệm, nhất thời không biết nên xuống tay như thế nào, nghĩ nghĩ, hay là nên cắt nhỏ một chút, quay đầu nhìn lại, vừa vặn thấy Tam Lang bên cạnh. Nàng nhìn ra, thân thể ba huynh đệ không lớn, đại khái đều là 1m8, thân hình Đại Lang khôi ngô nhất, Nhị Lang thì khỏe mạnh, bất quá bả vai và lưng không dày rộng như Đại Lang, Tam Lang tuy rằng rắn chắc, lại thuộc loại thân hình tinh tế, không cởi quần áo ra, thật không nhìn ra hắn rất nhiều cơ bắp.
Nếu muốn làm quần áo giúp bọn hắn, phải hiểu được thân hình bọn hắn, chỉ nói thôi, mà không đo từng cái một thì không được, trước mặt có một người làm tiêu chuẩn này là được, suy nghĩ nàng liền kéo mấy đoạn cỏ khô, thử thử lấy mấy đoạn rắn chắc nhất, sau đó gọi Tam Lang lại đây.
"Nương tử, có chuyện gì à?" Tam Lang vừa nghe nương tử gọi hắn, lại quăng quyển sách đi, vui vẻ chạy đến bên người nàng.
Cam Đường nhìn cái bản mặt hắn, cầm lấy cỏ khô đo lên trên vai hắn, ở trên đoạn cỏ đánh ký hiệu độ rộng, rồi lại lấy mấy đoạn cỏ khô khác đo chiều dài, thắt lưng, ngực, làm xong liền lui ra, suy nghĩ lấy cái này làm tiêu chuẩn, thời điểm làm giúp bọn Đại Lang, nhìn bả vai phóng khoáng, thắt lưng cùng ngực là được.
Cam Đường ở trên thân Tam Lang đông đo đo, tây đo đo, làm cho hắn toàn thân ngứa ngáy, xoay đến xoay đi không ngừng, miệng liên thanh hỏi: "Nương tử, đây là làm gì? Đây là làm gì a?"
"Huynh đừng quản ta làm gì, chỉ cần phối hợp không cần lộn xộn là được." Cam Đường không thể nói với hắn, nếu hắn biết, Đại Lang, Nhị Lang cũng sẽ biết, như vậy còn nói gì kinh hỉ nữa.
Tam Lang bị Cam Đường vỗ vài cái, lại nghe nàng nói như vậy, không dám lộn xộn, tay nàng cùng cỏ khô ở trên thân vạch tới vạch lui, rất ngứa ngáy, lại không dám động đậy, biến thành hắn ha ha cười không ngừng.
Thật vất vả đo xong, chiều cao, thắt lưng, ngực đều đo tốt rồi, Cam Đường liền đẩy hắn ra, ý bảo hắn tiếp tục đọc sách. Tam Lang chậm rãi ngưng cười, nương tử lại đẩy hắn ra, cũng không thuận theo, quay cái thân liền cọ qua, ôm thắt lưng của nàng làm nũng nói: "Nương tử, nàng làm ta rất ngứa, lại không giúp ta gãi gãi, liền đẩy người ta ra, giúp ta gãi đi, giúp ta gãi gãi đi."
Tam Lang ôm nàng lại một trận rung động, Cam Đường chỉ cảm thấy buồn cười, dừng lại nhìn hắn, tay hắn rất có công phu làm nũng, một chút đều không đơn giản, đôi khi nàng cảm thấy hắn cố ý gạt người, giả trư ăn cọp, bằng không làm sao lại như vậy được.
"Được rồi, được rồi, đừng động, gãi cho huynh là được." Tam Lang vừa nghe thấy lập tức ngừng lại, cúi đầu nhìn vào trong ngực nương tử, Cam Đường ngửa đầu nói: "Huynh buông tay ra đã, bằng không ta nào có tay gãi."
Tam Lang cọ đến cọ đi một hồi mới buông tay ra, Cam Đường đẩy hắn đưa lưng về phía mình, lấy tay gãi lưng cho hắn, gãi gãi một hồi liền buông tay ra, Tam Lang còn không theo, quay thân lại, chỉa chỉa vào ngực mình: "Bên này cũng ngứa, cũng muốn gãi."
Cam Đường trợn trắng mắt, nàng đo tới đo lui phía sau lưng có khả năng thật sự ngứa, căn bản không chạm vào ngực, làm sao có thể ngứa, rõ ràng là lấy cớ, Tam Lang có thể làm nũng lần nữa, nàng cũng đành gãi gãi, cào cào vài cái, liền dừng tay.
"Nương tử, gãi bên này nữa đi." Tam Lang lấy tay chỉ chỉ ở giữa, ngữ khí có mấy phần chột dạ.
Cam Đường nhất thời hắc tuyến, muốn chiếm tiện nghi của nàng đi, liền vỗ ót hắn một cái, miệng sẵng giọng: "Ta cho huynh thời gian, đi, đến bên Tiểu Khôi đợi đi."
"Nương tử..." Tam Lang còn muốn làm nũng, lại bị Cam Đường chặn nói: "Huynh không đi, ta liền tức giận." Tam Lang không dám xằng bậy, nghẹn miệng nhìn về phía Tiểu Khôi ở góc tường, nghe thấy tên của mình, nó liền ngẩng đầu nhìn lại đây, thấy Tam Lang nhìn nó, liền dựng cái đuôi lên hướng hắn ngoe nguẩy, tựa như nói: huynh đệ, hoan nghênh gia nhập.
Tam Lang không biết làm sao chỉ có thể phẫn nộ đi đến bên cạnh Tiểu Khôi ngồi xuống, ôm nó lại nhéo lỗ tai, rồi túm cái đuôi, cùng nó làm huynh đệ với nhau.
Cam Đường thế này mới vừa lòng tiếp tục làm việc trên tay, hiện tại có đoạn cỏ, nàng có thể động cây kéo, quét quét một đường đi xuống, không bao lâu liền đem miếng vải dệt cắt ra ba cái áo, xỏ chỉ vào kim khâu, lúc này mới tốn thời gian trình tự làm việc, Cam Đường mất một hôm cắt tốt mới bắt đầu, dùng 7-8 phần sức lực mới làm xong ba cái áo.
Trong lúc này, ba huynh đệ hỏi thật nhiều thứ, hỏi nàng làm hình thù kỳ quái gì, nàng nói gì mà cấp bọn hắn nên mới lăn lộn như vậy, thẳng đến hôm nay nàng làm xong, mới sáng sớm đã hưng phấn đem ba huynh đệ hắn tập hợp trước mặt, như hiến vật quý đem ba cái áo đưa cho bọn hắn, cũng nói với bọn hắn: "Đây là cho các huynh mặc, gọi là áo ngực, thoải mái lại mát mẻ."
"Đây là cho chúng ta mặc? Mặc như thế nào?" Đại Lang nhìn cái gọi là áo ngực cầm trên tay, hơi có chút không hiểu.
"Nương tử làm cho chúng ta a, nàng thật tốt quá, chúng ta có nương tử làm quần áo, nga! Nga! Nga!" Nhị Lang hưng phấn mà gọi thẳng, bổ nhào lên ôm cổ nương tử, quay quay, chỉ cần hắn hưng phấn, thế nào cũng phải như vậy một chút, Cam Đường đã tập cho rằng bình thường, chỉ cười cười rồi làm cho hắn buông tay.
Tam Lang cũng vui vẻ, bất quá, tính khí hắn yêu hỏi vẫn không thay đổi, đi lên liền hỏi: "Cái này gọi là áo ngực sao? Cho tới bây giờ ta chưa gặp bao giờ, nương tử thật là lợi hại."
Cam Đường tưởng tượng, hắn gặp qua chỉ sợ cũng không nhiều, dù sao cũng mặc kệ như thế nào, nàng cũng rất vui vẻ, thúc giục bọn hắn nhanh chóng mặc vào, bọn hắn lại không hiểu mặc như thế nào, còn tự mình chỉ cho bọn hắn, thấy bọn hắn mặc xong, nàng lại 囧 .
Ngày thứ 2 Cam Đường bắt đầu lấy khối vải cùng kéo đến, nàng không muốn bọn hắn nhìn thấy, muốn lặng lẽ làm thật tốt để cho bọn hắn kinh hỉ, nhưng mỗi ngày không có việc gì làm cả ba liền dính vào bên người nàng, căn bản không có lúc nào rảnh rỗi, nàng trốn tránh mấy ngày, vẫn là trốn không được.
"Nương tử, nàng làm gì với vải và kéo vậy?" Tam Lang yêu nhất là hỏi người, thấy nương tử cổ quái, ném sách qua đỉnh đầu, liền hỏi.
Hôm Nhị Lang cùng nương tử mua vải, kéo, biết một ít, vội nói: "Hôm xuống núi lúc nương tử mua quần áo, ở chỗ thợ may mua vải, kéo, chắc là muốn tự mình làm."
"Nương tử có thể làm quần áo? Nương tử biết nướng đồ ăn lại biết làm quần áo, cái gì cũng không làm khó được, thật sự là rất lợi hại." Tam Lang vừa nghe nương tử tự mình làm quần áo, nội tâm rất bội phục, lập tức hai ánh mắt hướng tới người nàng.
Cam Đường cảm thấy có gì đó không đúng, ở hiện đại nàng xem như là quan tâm giúp một tay, có thể bị ném vào cổ đại, gặp sư phụ, các cô nương cổ đại vào nhà bếp, có thể chăn heo nuôi gà, tài ăn mặc, làm giầy, thêu hoa, trong ngoài nhà cuộc sống đều có thể làm. Nàng cũng chỉ có hai tay, nhưng trong mắt bọn hắn chỉ có nàng, mặc kệ nàng làm gì, đều cảm thấy rất tốt.
Cam Đường suy nghĩ cũng không thấy nở nụ cười, người đơn thuần dễ dàng chịu thiệt, tùy tiện nói vài câu, bọn hắn đều dễ bảo, nàng không biết mình có gì đáng giá mà được bọn hắn coi như bảo bối, mỗi ngày đều dính lấy nàng. Tam Lang lại di chuyển cọ cọ đến bên người nàng, hai tay duỗi ra muốn ôm lấy thắt lưng của nàng, nàng lấy tay đẩy ót của hắn, để cho hắn cách xa một chút: "Huynh không nhìn thấy trong tay ta có cây kéo sao, còn lại đây, đợi ta chọc một cái lỗ trên ót huynh, huynh mới biết được cái gì là lợi hại."
"Tốt lắm, tốt lắm, nương tử muốn tự mình làm quần áo, các đệ đừng quấn quít lấy nàng, nếu bị trì hoãn, nàng không làm ra được quần áo liền mắng các đệ, ta cũng mặc kệ." Đại Lang ở một bên nhìn bọn đệ đệ vây quanh nương tử, nàng nửa ngày không động được cây kéo, liền cười giúp nàng đuổi người.
Tam Lang vừa nghe, di chuyển cầm lại quyển sách bị hắn bỏ lại, nói: "Nương tử, ta nghe lời nàng đi đọc sách, không làm ồn nàng." Nhị Lang thấy Tam Lang rút lui, cảm thấy đại ca nói đúng, miễn cho nương tử tức giận, cũng tự giác tránh ra: "Đại ca, huynh không đi vào trong rừng đào bẫy sao? Đệ đi theo huynh. Nương tử, ta cũng không quấy nhiễu nàng, ta nghe lời đi." Phút cuối cùng còn không quên hướng nương tử nháy mắt.
Cam Đường suy nghĩ lời nói của Đại Lang so với của nàng trọng lượng hơn, lại thấy bộ dáng Nhị Lang tranh công, hơi có chút buồn cười, vội nói: "Tốt lắm, mau đi đi, làm nhiều bẫy một chút, đến lúc đó bắt được con mồi hiếm, chúng ta cũng có thể kiếm được nhiều bạc."
Nhị Lang nghe nương tử nói như vậy, liền cười "Ai" một tiếng, kéo Đại Lang vội vã ra cửa. Rốt cục trong phòng cũng an tĩnh lại, Cam Đường cầm cây kéo một lần nữa vùi đầu vào vải dệt, tiếp tục chiến đấu.
Kỳ thật mà nói, nàng cũng không có kinh nghiệm, nhất thời không biết nên xuống tay như thế nào, nghĩ nghĩ, hay là nên cắt nhỏ một chút, quay đầu nhìn lại, vừa vặn thấy Tam Lang bên cạnh. Nàng nhìn ra, thân thể ba huynh đệ không lớn, đại khái đều là 1m8, thân hình Đại Lang khôi ngô nhất, Nhị Lang thì khỏe mạnh, bất quá bả vai và lưng không dày rộng như Đại Lang, Tam Lang tuy rằng rắn chắc, lại thuộc loại thân hình tinh tế, không cởi quần áo ra, thật không nhìn ra hắn rất nhiều cơ bắp.
Nếu muốn làm quần áo giúp bọn hắn, phải hiểu được thân hình bọn hắn, chỉ nói thôi, mà không đo từng cái một thì không được, trước mặt có một người làm tiêu chuẩn này là được, suy nghĩ nàng liền kéo mấy đoạn cỏ khô, thử thử lấy mấy đoạn rắn chắc nhất, sau đó gọi Tam Lang lại đây.
"Nương tử, có chuyện gì à?" Tam Lang vừa nghe nương tử gọi hắn, lại quăng quyển sách đi, vui vẻ chạy đến bên người nàng.
Cam Đường nhìn cái bản mặt hắn, cầm lấy cỏ khô đo lên trên vai hắn, ở trên đoạn cỏ đánh ký hiệu độ rộng, rồi lại lấy mấy đoạn cỏ khô khác đo chiều dài, thắt lưng, ngực, làm xong liền lui ra, suy nghĩ lấy cái này làm tiêu chuẩn, thời điểm làm giúp bọn Đại Lang, nhìn bả vai phóng khoáng, thắt lưng cùng ngực là được.
Cam Đường ở trên thân Tam Lang đông đo đo, tây đo đo, làm cho hắn toàn thân ngứa ngáy, xoay đến xoay đi không ngừng, miệng liên thanh hỏi: "Nương tử, đây là làm gì? Đây là làm gì a?"
"Huynh đừng quản ta làm gì, chỉ cần phối hợp không cần lộn xộn là được." Cam Đường không thể nói với hắn, nếu hắn biết, Đại Lang, Nhị Lang cũng sẽ biết, như vậy còn nói gì kinh hỉ nữa.
Tam Lang bị Cam Đường vỗ vài cái, lại nghe nàng nói như vậy, không dám lộn xộn, tay nàng cùng cỏ khô ở trên thân vạch tới vạch lui, rất ngứa ngáy, lại không dám động đậy, biến thành hắn ha ha cười không ngừng.
Thật vất vả đo xong, chiều cao, thắt lưng, ngực đều đo tốt rồi, Cam Đường liền đẩy hắn ra, ý bảo hắn tiếp tục đọc sách. Tam Lang chậm rãi ngưng cười, nương tử lại đẩy hắn ra, cũng không thuận theo, quay cái thân liền cọ qua, ôm thắt lưng của nàng làm nũng nói: "Nương tử, nàng làm ta rất ngứa, lại không giúp ta gãi gãi, liền đẩy người ta ra, giúp ta gãi đi, giúp ta gãi gãi đi."
Tam Lang ôm nàng lại một trận rung động, Cam Đường chỉ cảm thấy buồn cười, dừng lại nhìn hắn, tay hắn rất có công phu làm nũng, một chút đều không đơn giản, đôi khi nàng cảm thấy hắn cố ý gạt người, giả trư ăn cọp, bằng không làm sao lại như vậy được.
"Được rồi, được rồi, đừng động, gãi cho huynh là được." Tam Lang vừa nghe thấy lập tức ngừng lại, cúi đầu nhìn vào trong ngực nương tử, Cam Đường ngửa đầu nói: "Huynh buông tay ra đã, bằng không ta nào có tay gãi."
Tam Lang cọ đến cọ đi một hồi mới buông tay ra, Cam Đường đẩy hắn đưa lưng về phía mình, lấy tay gãi lưng cho hắn, gãi gãi một hồi liền buông tay ra, Tam Lang còn không theo, quay thân lại, chỉa chỉa vào ngực mình: "Bên này cũng ngứa, cũng muốn gãi."
Cam Đường trợn trắng mắt, nàng đo tới đo lui phía sau lưng có khả năng thật sự ngứa, căn bản không chạm vào ngực, làm sao có thể ngứa, rõ ràng là lấy cớ, Tam Lang có thể làm nũng lần nữa, nàng cũng đành gãi gãi, cào cào vài cái, liền dừng tay.
"Nương tử, gãi bên này nữa đi." Tam Lang lấy tay chỉ chỉ ở giữa, ngữ khí có mấy phần chột dạ.
Cam Đường nhất thời hắc tuyến, muốn chiếm tiện nghi của nàng đi, liền vỗ ót hắn một cái, miệng sẵng giọng: "Ta cho huynh thời gian, đi, đến bên Tiểu Khôi đợi đi."
"Nương tử..." Tam Lang còn muốn làm nũng, lại bị Cam Đường chặn nói: "Huynh không đi, ta liền tức giận." Tam Lang không dám xằng bậy, nghẹn miệng nhìn về phía Tiểu Khôi ở góc tường, nghe thấy tên của mình, nó liền ngẩng đầu nhìn lại đây, thấy Tam Lang nhìn nó, liền dựng cái đuôi lên hướng hắn ngoe nguẩy, tựa như nói: huynh đệ, hoan nghênh gia nhập.
Tam Lang không biết làm sao chỉ có thể phẫn nộ đi đến bên cạnh Tiểu Khôi ngồi xuống, ôm nó lại nhéo lỗ tai, rồi túm cái đuôi, cùng nó làm huynh đệ với nhau.
Cam Đường thế này mới vừa lòng tiếp tục làm việc trên tay, hiện tại có đoạn cỏ, nàng có thể động cây kéo, quét quét một đường đi xuống, không bao lâu liền đem miếng vải dệt cắt ra ba cái áo, xỏ chỉ vào kim khâu, lúc này mới tốn thời gian trình tự làm việc, Cam Đường mất một hôm cắt tốt mới bắt đầu, dùng 7-8 phần sức lực mới làm xong ba cái áo.
Trong lúc này, ba huynh đệ hỏi thật nhiều thứ, hỏi nàng làm hình thù kỳ quái gì, nàng nói gì mà cấp bọn hắn nên mới lăn lộn như vậy, thẳng đến hôm nay nàng làm xong, mới sáng sớm đã hưng phấn đem ba huynh đệ hắn tập hợp trước mặt, như hiến vật quý đem ba cái áo đưa cho bọn hắn, cũng nói với bọn hắn: "Đây là cho các huynh mặc, gọi là áo ngực, thoải mái lại mát mẻ."
"Đây là cho chúng ta mặc? Mặc như thế nào?" Đại Lang nhìn cái gọi là áo ngực cầm trên tay, hơi có chút không hiểu.
"Nương tử làm cho chúng ta a, nàng thật tốt quá, chúng ta có nương tử làm quần áo, nga! Nga! Nga!" Nhị Lang hưng phấn mà gọi thẳng, bổ nhào lên ôm cổ nương tử, quay quay, chỉ cần hắn hưng phấn, thế nào cũng phải như vậy một chút, Cam Đường đã tập cho rằng bình thường, chỉ cười cười rồi làm cho hắn buông tay.
Tam Lang cũng vui vẻ, bất quá, tính khí hắn yêu hỏi vẫn không thay đổi, đi lên liền hỏi: "Cái này gọi là áo ngực sao? Cho tới bây giờ ta chưa gặp bao giờ, nương tử thật là lợi hại."
Cam Đường tưởng tượng, hắn gặp qua chỉ sợ cũng không nhiều, dù sao cũng mặc kệ như thế nào, nàng cũng rất vui vẻ, thúc giục bọn hắn nhanh chóng mặc vào, bọn hắn lại không hiểu mặc như thế nào, còn tự mình chỉ cho bọn hắn, thấy bọn hắn mặc xong, nàng lại 囧 .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.