Chương 15: Trước sau gì mẹ cậu cũng là mẹ tôi
Hàn Tư Mộc San
06/04/2022
- Nếu cậu cũng thích tôi, tôi cũng thích cậu. Hay là cậu gả cho tôi đi!
Tôi chưa kịp đáp trả lại Tony thì đã nghe thấy tiếng chửi cáu gắt của vị bác sĩ kia:
- Từ khi nào mà người lớn nói chuyện nít ranh như mày có quyền được xen vào? Chẳng nhẽ mẹ mày không dạy mày cách làm người hay sao mà đến cái cơ bản là tôn trọng người lớn tuổi cũng không làm được?
- Mẹ nó không dạy nó cách làm người đâu cậu Tuấn ạ, chỉ dạy nó cách để không trở thành ngựa giống như ai đó mà thôi. Hơn nữa ở đây toàn trẻ con nhỏ nhắn xinh xắn nói chuyện với nhau, người lớn tuổi như cậu xen vào không phải rất chi là vô duyên à?
Mẹ tôi vừa dứt lời, tôi và Tony không hẹn mà giơ ngón tay cái lên khen bà. Bình thường mẹ tôi ra ngoài rất chuẩn mực của một bà mẹ, làm cái gì cũng nghiêm túc cực kỳ. Bà cũng rất ít khi trêu chọc tôi khi ở ngoài toàn người xa lạ chứ đừng nói đến việc cà khịa chửi đểu ai đó như thế này. Vả lại, tôi kỳ thực rất hiếu kì, một người như ông chú đây mà vẫn tốt nghiệp được trường y ư? Đạo đức nghề nghiệp ở đâu khi mà trên người thì khoác lên áo blouse nhưng lại hành xử không khác gì mấy bà bán cá ngoài chợ thế này?
Bác Hạnh lên tiếng giảng hòa, nhưng cái ông chú nào đó vẫn cố chấp gây sự.
- Hóa ra là mẹ nó không dạy được, chắc do con mẹ nó suốt ngày chỉ biết ăn chơi đàn đúm nên dạy con không nổi đúng không? Có cần tôi đây làm phước dạy hộ con thay chị không hở chị Tuyết thân yêu?
- Thôi cậu Tuấn ạ, sợ cậu dạy con trai cùng con rể tôi thành loại ngựa giống đến "chó" cũng lên giường được thì tội chúng nó lắm.
Mẹ tôi nói xong thì Tony chợt huých vai tôi một cái rồi kéo tôi lùi ba người kia một chút, ghé đầu vào tai tôi thì thầm: "Chúng ta hợp sức làm một phi vụ hoành tráng không?"
"Ờ hở, phi vụ cái gì? Có phải xã hội đen trao đổi giao dịch gì đâu mà làm phi vụ?"
"Làm chút chuyện mờ ám thì có tính là một phi vụ không hả?"
Tôi nghiêng đầu nhìn cái tên Tony nào đó đang ghé sát tai tôi, chẳng hiểu thế nào mà má tôi lại quệt phải môi cậu ấy. Tim tôi lại không nghe lời mà đập nhanh mới chết chứ. Tôi rối rắm quay đi nhìn sang chỗ khác lắp bắp hỏi: "Làm...làm chuyện mờ ám cái gì?"
- Trùm bao cát, đánh ông chú kia một trận cho hả dạ. Tên đó dám xỉa đểu mẹ Tuyết!
- Mịa, ai là mẹ cậu hả? Bà ấy là mẹ tôi chứ không phải mẹ cậu đừng có mà thấy sang bắt quàng làm họ.
Tôi quay lại lườm Tony. Đánh ông chú kia thì được, nhưng gọi mẹ tôi là mẹ thì không được.
- Trước sau gì mẹ cậu chả là mẹ của tôi, gọi sớm hay gọi muộn chả là gọi. Thế nào, có hứng thú làm chuyện mờ ám với tôi không? Với cả...
Tony ngập ngừng nhìn tôi từ đầu đến chân, chẹp miệng: "Cậu có chỗ nào sang đâu, chừng nào cậu treo trên người tôi thì lúc ấy mới gọi là sang, cậu hiểu hôm?"
Cái thái độ rất chi là gợi đòn, nếu như không phải tiếng quát của ông chú kia quá to tạm thời kiềm chế cơn giận của tôi đối với Tony lại thì Tony đã no đòn rồi.
- Thứ gái điếm như chị Tuyết đây, chắc hẳn trên giường cũng phải e ấp lắm chị nhỉ, nói mình là gái có trinh mà chẳng biết đã lừa tình biết bao nhiêu thằng rồi thế chị? Tôi đây rất tò mò đó.
- Cậu Tuấn, cậu xem lại lời nói của cậu lại đi. Đừng để chị phải nói nhiều về vấn đề không tôn trọng bệnh nhân của của cậu.
Cái ông chú đó nói khó nghe tới mức một người hòa nhã như bác Hạnh cũng phải mở lời. Tôi điên tiết định tiến lên vung nắm đấm để đập cho ông ta một trận nhưng lại bị Tony kéo giật lại. Tôi cáu lây sang Tony: "Cậu làm cái gì thế hả? Ngứa đòn à?"
- Suỵt. Người lớn nói chuyện, phận con cháu không nên dây vào. Cậu không cần xen vào chuyện của mẹ Tuyết, chỉ cần tâm tình với tôi về chuyện chừng nào cậu gả cho tôi là được rồi.
Thật sự sa mạc lời luôn rồi. Tôi chẳng biết nói gì mà chỉ biết lườm Tony cho bõ ghét.
- Ôi, chị lừa tình bao nhiêu thằng thì liên quan gì tới người già như cậu? Già rồi tự mình dạy bảo cái nết lại nha cậu, xong rồi hãy dạy con dạy cháu. Chớ đừng để cái nết thối nát của cậu dạy con dạy cháu, hỏng hết cả thế hệ trẻ sau này. Ôi chà, bao nhiêu năm rồi nhỉ, cái video năm đó chị lỡ tay copy ra hơi nhiều cậu Tuấn ạ, chị thì chị không ngại một lần nữa cho cậu nổi nhất mạng xã hội này đâu. Chị chỉ sợ vợ con cậu bỏ cậu về mẹ đẻ lại tan hoang cửa nhà, tội lắm.
- Chị...
- À, chắc hẳn cậu cũng biết chị đang viết tiểu thuyết trên mạng xã hội chứ nhỉ? Ừm, các tiểu khả ái nhà chị mà mọi người hay tóm lại gọi là fan ấy, cũng kha khá người ấy nha. Chị chỉ cần nhờ chút chút thôi là cái bài viết kèm video có cậu là nhân vật chính sẽ lan truyền chóng mặt luôn ấy. Thế nên, không muốn chuyện xấu năm đó của cậu bị lan truyền như khi ấy thì ngậm cái miệng thối nát của cậu lại. Con tôi, chưa đến lượt cậu dạy đời nó.
Vừa đấm vừa xoa, mẹ tôi thật sự khiến tôi mở mang tầm mắt đó à nha. Ông chú kia mặt mũi đỏ bừng vì tức giận, chửi bậy thêm vài câu nhưng mẹ tôi vênh mặt chẳng thèm để ý. Cái bộ dáng của mẹ tôi mà vênh mặt lên ngay lúc này rất chi là...ba chấm. Các bạn cứ thử tưởng tượng mà xem. Một bà mẹ 38 tuổi đầu, chẳng còn trẻ trung gì cho cam mà mặc một bộ pizama hồng phấn, khoác thêm cái áo ngoài màu kem, chân thì xỏ tạm đôi dép tông. Mà mặt lại vênh lên nhìn đối tượng bà ghét. Với chiều cao cũng gọi là khiêm tốn của mẹ tôi so với một người cao chừng 1m8 trước mặt bà thì hỉnh ảnh đó có chút buồn cười, có chút đáng yêu cũng có chút không biết nói gì.
Mẹ tôi nói xong thì chào bác Hạnh một tiếng rồi hai bước tiến đến chen giữa tôi và Tony. Hai tay bà khoác lấy tay tôi và tay Tony vui vẻ cười nói:
- Đi nào em nào, đi về ăn lẩu đi thôi. Hôm nay tâm trạng mẹ siêu siêu tốt luôn đó, nên mẹ sẽ đãi hai đứa ăn thật là hoành tráng luôn.
Tôi và Tony cũng hơi gật đầu chào xin phép bác Hạnh để về, nghe mẹ tôi nói xong tôi chỉ biết ha ha cười hai tiếng.
- Điều đầu tiên quan trọng thiết yếu nhất chính là...tiền đâu ra mà mẹ đòi đãi bọn con đi ăn lẩu?
Mẹ tôi nghe tôi hỏi xong thì hơi xụ mặt xuống rồi chống chế: "Thì lấy tiền ăn của tuần sau ấy, tuần sau mẹ sẽ ăn bớt bớt lại nha nha, có được hay không?"
Tôi thở dài cúi đầu đưa tay đỡ trán. Cái khí thế vừa đấm vừa xoa hồi nãy của mẹ tôi chạy đi đâu mất rồi? Sao giờ chỉ còn bà mẹ ỉu xìu bĩu môi làm nũng thế này?
- Để con nhắc mẹ nhớ, tiền ăn của tuần sau con đã mua đồ ăn bù cho tuần này vì hậu quả của ai đó rồi.
Tôi vừa nói vừa lừ mắt lườm tên nào đó nãy giờ vẫn toe toét cười khi thấy hai mẹ con tôi nói chuyện. Cậu ấy thấy tôi nhìn thì càng cười tươi hơn, cái nụ cười đáng ghét dạo gần đây cứ làm tim tôi rung động. Thật sự tôi rất muốn gỡ nụ cười đó xuống đạp bẹp bẹp dưới chân cho nó hả dạ. Nhưng để làm được điều đó thì trước tiên phải đè Tony xuống rồi đánh một trận trước đã.
- Cứ đi ăn đi mẹ Tuyết, con sẽ trả tiền.
Mẹ tôi chỉ nghe có thế là sáng cả mắt ra. Bà lôi lôi kéo kéo tay tôi, còn chả kịp cho tôi lườm tên Tony vì dám gọi mẹ tôi là mẹ nữa kìa. Bực thế chứ lị. Tôi đã bực thì tôi sẽ trở quẻ, không thèm đi ăn lẩu nữa. Điều đó làm mẹ tôi nhăn nhó đi theo tôi mè nheo đủ kiểu.
- Đi ăn lẩu đi mà tiểu bảo bối, tiểu San San, San bảo bối a.
- Không đi.
- Đi đi mà, Én Toét thèm ăn nẩu nắm nuôn, San mà hông đi là sau này Én Toét sẽ bỏ nhà ra đi cho San thấy.
- Giờ đang ngoài đường đây này, mẹ muốn đi đâu thì đi, khỏi cần chờ tới sau này. Mẹ đi vui vẻ, con không tiễn.
Tôi giả vờ hờn dỗi quay đi không thèm để ý tới mẹ tôi nữa. Để tạo thêm hiệu ứng cho việc dỗi dỗi hờn hờn, tôi còn bước đi vài bước nữa. Chỉ là bước chưa được bao lâu thì đã bị ai đó cầm tay tôi kéo giật lại rồi xem tôi như bao gạo mà vác trên vai.
- Phải như vậy mới chỉnh được con vợ hư đốn, đi nào mẹ Tuyết, chúng ta đi ăn lẩu thôi.
- Yeah, đi nào em nào. Haha, đúng chỉ có con rể mới hiểu ý mẹ.
Mẹ tôi cười toe toét đi theo cái tên khốn nạn đang vác tôi mà đâu biết máu tôi đang dồn thẳng lên não đâu chứ. Giữa thanh thiên bạch nhật, người đi đường đầy rẫy ra đó mà dám vác tôi như vậy thì còn mặt mũi đâu mà tôi nhìn thiên hạ nữa? Tôi không phải con gái nên đâu có rảnh để chơi trò ngôn tình trong phim với Tony. Càng nghĩ lại càng bực, tôi cấu véo vào eo Tony gằn giọng xuống: "Tony Trần, nếu cậu không thả tôi xuống thì từ giờ cho tới cuối đời tôi sẽ biến mất khỏi tầm mắt của cậu cho cậu thấy. Đừng hỏi tôi có dám hay không, hỏi mẹ tôi đi thì rõ."
Tôi chưa kịp đáp trả lại Tony thì đã nghe thấy tiếng chửi cáu gắt của vị bác sĩ kia:
- Từ khi nào mà người lớn nói chuyện nít ranh như mày có quyền được xen vào? Chẳng nhẽ mẹ mày không dạy mày cách làm người hay sao mà đến cái cơ bản là tôn trọng người lớn tuổi cũng không làm được?
- Mẹ nó không dạy nó cách làm người đâu cậu Tuấn ạ, chỉ dạy nó cách để không trở thành ngựa giống như ai đó mà thôi. Hơn nữa ở đây toàn trẻ con nhỏ nhắn xinh xắn nói chuyện với nhau, người lớn tuổi như cậu xen vào không phải rất chi là vô duyên à?
Mẹ tôi vừa dứt lời, tôi và Tony không hẹn mà giơ ngón tay cái lên khen bà. Bình thường mẹ tôi ra ngoài rất chuẩn mực của một bà mẹ, làm cái gì cũng nghiêm túc cực kỳ. Bà cũng rất ít khi trêu chọc tôi khi ở ngoài toàn người xa lạ chứ đừng nói đến việc cà khịa chửi đểu ai đó như thế này. Vả lại, tôi kỳ thực rất hiếu kì, một người như ông chú đây mà vẫn tốt nghiệp được trường y ư? Đạo đức nghề nghiệp ở đâu khi mà trên người thì khoác lên áo blouse nhưng lại hành xử không khác gì mấy bà bán cá ngoài chợ thế này?
Bác Hạnh lên tiếng giảng hòa, nhưng cái ông chú nào đó vẫn cố chấp gây sự.
- Hóa ra là mẹ nó không dạy được, chắc do con mẹ nó suốt ngày chỉ biết ăn chơi đàn đúm nên dạy con không nổi đúng không? Có cần tôi đây làm phước dạy hộ con thay chị không hở chị Tuyết thân yêu?
- Thôi cậu Tuấn ạ, sợ cậu dạy con trai cùng con rể tôi thành loại ngựa giống đến "chó" cũng lên giường được thì tội chúng nó lắm.
Mẹ tôi nói xong thì Tony chợt huých vai tôi một cái rồi kéo tôi lùi ba người kia một chút, ghé đầu vào tai tôi thì thầm: "Chúng ta hợp sức làm một phi vụ hoành tráng không?"
"Ờ hở, phi vụ cái gì? Có phải xã hội đen trao đổi giao dịch gì đâu mà làm phi vụ?"
"Làm chút chuyện mờ ám thì có tính là một phi vụ không hả?"
Tôi nghiêng đầu nhìn cái tên Tony nào đó đang ghé sát tai tôi, chẳng hiểu thế nào mà má tôi lại quệt phải môi cậu ấy. Tim tôi lại không nghe lời mà đập nhanh mới chết chứ. Tôi rối rắm quay đi nhìn sang chỗ khác lắp bắp hỏi: "Làm...làm chuyện mờ ám cái gì?"
- Trùm bao cát, đánh ông chú kia một trận cho hả dạ. Tên đó dám xỉa đểu mẹ Tuyết!
- Mịa, ai là mẹ cậu hả? Bà ấy là mẹ tôi chứ không phải mẹ cậu đừng có mà thấy sang bắt quàng làm họ.
Tôi quay lại lườm Tony. Đánh ông chú kia thì được, nhưng gọi mẹ tôi là mẹ thì không được.
- Trước sau gì mẹ cậu chả là mẹ của tôi, gọi sớm hay gọi muộn chả là gọi. Thế nào, có hứng thú làm chuyện mờ ám với tôi không? Với cả...
Tony ngập ngừng nhìn tôi từ đầu đến chân, chẹp miệng: "Cậu có chỗ nào sang đâu, chừng nào cậu treo trên người tôi thì lúc ấy mới gọi là sang, cậu hiểu hôm?"
Cái thái độ rất chi là gợi đòn, nếu như không phải tiếng quát của ông chú kia quá to tạm thời kiềm chế cơn giận của tôi đối với Tony lại thì Tony đã no đòn rồi.
- Thứ gái điếm như chị Tuyết đây, chắc hẳn trên giường cũng phải e ấp lắm chị nhỉ, nói mình là gái có trinh mà chẳng biết đã lừa tình biết bao nhiêu thằng rồi thế chị? Tôi đây rất tò mò đó.
- Cậu Tuấn, cậu xem lại lời nói của cậu lại đi. Đừng để chị phải nói nhiều về vấn đề không tôn trọng bệnh nhân của của cậu.
Cái ông chú đó nói khó nghe tới mức một người hòa nhã như bác Hạnh cũng phải mở lời. Tôi điên tiết định tiến lên vung nắm đấm để đập cho ông ta một trận nhưng lại bị Tony kéo giật lại. Tôi cáu lây sang Tony: "Cậu làm cái gì thế hả? Ngứa đòn à?"
- Suỵt. Người lớn nói chuyện, phận con cháu không nên dây vào. Cậu không cần xen vào chuyện của mẹ Tuyết, chỉ cần tâm tình với tôi về chuyện chừng nào cậu gả cho tôi là được rồi.
Thật sự sa mạc lời luôn rồi. Tôi chẳng biết nói gì mà chỉ biết lườm Tony cho bõ ghét.
- Ôi, chị lừa tình bao nhiêu thằng thì liên quan gì tới người già như cậu? Già rồi tự mình dạy bảo cái nết lại nha cậu, xong rồi hãy dạy con dạy cháu. Chớ đừng để cái nết thối nát của cậu dạy con dạy cháu, hỏng hết cả thế hệ trẻ sau này. Ôi chà, bao nhiêu năm rồi nhỉ, cái video năm đó chị lỡ tay copy ra hơi nhiều cậu Tuấn ạ, chị thì chị không ngại một lần nữa cho cậu nổi nhất mạng xã hội này đâu. Chị chỉ sợ vợ con cậu bỏ cậu về mẹ đẻ lại tan hoang cửa nhà, tội lắm.
- Chị...
- À, chắc hẳn cậu cũng biết chị đang viết tiểu thuyết trên mạng xã hội chứ nhỉ? Ừm, các tiểu khả ái nhà chị mà mọi người hay tóm lại gọi là fan ấy, cũng kha khá người ấy nha. Chị chỉ cần nhờ chút chút thôi là cái bài viết kèm video có cậu là nhân vật chính sẽ lan truyền chóng mặt luôn ấy. Thế nên, không muốn chuyện xấu năm đó của cậu bị lan truyền như khi ấy thì ngậm cái miệng thối nát của cậu lại. Con tôi, chưa đến lượt cậu dạy đời nó.
Vừa đấm vừa xoa, mẹ tôi thật sự khiến tôi mở mang tầm mắt đó à nha. Ông chú kia mặt mũi đỏ bừng vì tức giận, chửi bậy thêm vài câu nhưng mẹ tôi vênh mặt chẳng thèm để ý. Cái bộ dáng của mẹ tôi mà vênh mặt lên ngay lúc này rất chi là...ba chấm. Các bạn cứ thử tưởng tượng mà xem. Một bà mẹ 38 tuổi đầu, chẳng còn trẻ trung gì cho cam mà mặc một bộ pizama hồng phấn, khoác thêm cái áo ngoài màu kem, chân thì xỏ tạm đôi dép tông. Mà mặt lại vênh lên nhìn đối tượng bà ghét. Với chiều cao cũng gọi là khiêm tốn của mẹ tôi so với một người cao chừng 1m8 trước mặt bà thì hỉnh ảnh đó có chút buồn cười, có chút đáng yêu cũng có chút không biết nói gì.
Mẹ tôi nói xong thì chào bác Hạnh một tiếng rồi hai bước tiến đến chen giữa tôi và Tony. Hai tay bà khoác lấy tay tôi và tay Tony vui vẻ cười nói:
- Đi nào em nào, đi về ăn lẩu đi thôi. Hôm nay tâm trạng mẹ siêu siêu tốt luôn đó, nên mẹ sẽ đãi hai đứa ăn thật là hoành tráng luôn.
Tôi và Tony cũng hơi gật đầu chào xin phép bác Hạnh để về, nghe mẹ tôi nói xong tôi chỉ biết ha ha cười hai tiếng.
- Điều đầu tiên quan trọng thiết yếu nhất chính là...tiền đâu ra mà mẹ đòi đãi bọn con đi ăn lẩu?
Mẹ tôi nghe tôi hỏi xong thì hơi xụ mặt xuống rồi chống chế: "Thì lấy tiền ăn của tuần sau ấy, tuần sau mẹ sẽ ăn bớt bớt lại nha nha, có được hay không?"
Tôi thở dài cúi đầu đưa tay đỡ trán. Cái khí thế vừa đấm vừa xoa hồi nãy của mẹ tôi chạy đi đâu mất rồi? Sao giờ chỉ còn bà mẹ ỉu xìu bĩu môi làm nũng thế này?
- Để con nhắc mẹ nhớ, tiền ăn của tuần sau con đã mua đồ ăn bù cho tuần này vì hậu quả của ai đó rồi.
Tôi vừa nói vừa lừ mắt lườm tên nào đó nãy giờ vẫn toe toét cười khi thấy hai mẹ con tôi nói chuyện. Cậu ấy thấy tôi nhìn thì càng cười tươi hơn, cái nụ cười đáng ghét dạo gần đây cứ làm tim tôi rung động. Thật sự tôi rất muốn gỡ nụ cười đó xuống đạp bẹp bẹp dưới chân cho nó hả dạ. Nhưng để làm được điều đó thì trước tiên phải đè Tony xuống rồi đánh một trận trước đã.
- Cứ đi ăn đi mẹ Tuyết, con sẽ trả tiền.
Mẹ tôi chỉ nghe có thế là sáng cả mắt ra. Bà lôi lôi kéo kéo tay tôi, còn chả kịp cho tôi lườm tên Tony vì dám gọi mẹ tôi là mẹ nữa kìa. Bực thế chứ lị. Tôi đã bực thì tôi sẽ trở quẻ, không thèm đi ăn lẩu nữa. Điều đó làm mẹ tôi nhăn nhó đi theo tôi mè nheo đủ kiểu.
- Đi ăn lẩu đi mà tiểu bảo bối, tiểu San San, San bảo bối a.
- Không đi.
- Đi đi mà, Én Toét thèm ăn nẩu nắm nuôn, San mà hông đi là sau này Én Toét sẽ bỏ nhà ra đi cho San thấy.
- Giờ đang ngoài đường đây này, mẹ muốn đi đâu thì đi, khỏi cần chờ tới sau này. Mẹ đi vui vẻ, con không tiễn.
Tôi giả vờ hờn dỗi quay đi không thèm để ý tới mẹ tôi nữa. Để tạo thêm hiệu ứng cho việc dỗi dỗi hờn hờn, tôi còn bước đi vài bước nữa. Chỉ là bước chưa được bao lâu thì đã bị ai đó cầm tay tôi kéo giật lại rồi xem tôi như bao gạo mà vác trên vai.
- Phải như vậy mới chỉnh được con vợ hư đốn, đi nào mẹ Tuyết, chúng ta đi ăn lẩu thôi.
- Yeah, đi nào em nào. Haha, đúng chỉ có con rể mới hiểu ý mẹ.
Mẹ tôi cười toe toét đi theo cái tên khốn nạn đang vác tôi mà đâu biết máu tôi đang dồn thẳng lên não đâu chứ. Giữa thanh thiên bạch nhật, người đi đường đầy rẫy ra đó mà dám vác tôi như vậy thì còn mặt mũi đâu mà tôi nhìn thiên hạ nữa? Tôi không phải con gái nên đâu có rảnh để chơi trò ngôn tình trong phim với Tony. Càng nghĩ lại càng bực, tôi cấu véo vào eo Tony gằn giọng xuống: "Tony Trần, nếu cậu không thả tôi xuống thì từ giờ cho tới cuối đời tôi sẽ biến mất khỏi tầm mắt của cậu cho cậu thấy. Đừng hỏi tôi có dám hay không, hỏi mẹ tôi đi thì rõ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.