Nhà Có Bà Mẹ Cuồng Đam

Chương 16: Đánh dấu chủ quyền

Hàn Tư Mộc San

06/04/2022

- Tony Trần, nếu cậu không thả tôi xuống thì từ giờ cho tới cuối đời tôi sẽ biến mất khỏi tầm mắt của cậu cho cậu thấy. Đừng hỏi tôi có dám hay không, hỏi mẹ tôi đi thì rõ.

Tôi đã nói đến vậy, nhưng cậu ấy lại chỉ chẹp chẹp miệng rồi đáp lại: "Tôi dùng dây tơ hồng trói chặt cậu lại với tôi rồi, dù cậu chạy tới chân trời góc bể nào tôi cũng sẽ đến tìm cậu mà thôi"

Biết không lay chuyển được Tony tôi bực bội cấu vào eo cậu ấy một cái rõ mạnh nữa khiến Tony rên lên một tiếng. Là rên chứ không phải la đau đâu. Xong còn cười đểu giả nói:

- Có gì thì về nhà đóng cửa tắt đèn rồi hú hí sau chứ đây đang ngoài đường nha bảo bối.

Nói thì thôi đi còn kéo dài chữ bảo bối làm tôi tức muốn hộc máu. Tôi giận cá chém thớt, làu bàu nói với bà mẹ đang vui vẻ đi bên cạnh: "Về con phải xóa đống bản thảo chương mới kia đi mới được. Có bà mẹ chỉ biết hố con trai mình thì giữ lại có được cái tích sự gì đâu mà"

Đấy, tôi chỉ làu bàu có tí thế thôi đấy mà mẹ tôi hoảng hồn lay tay Tony bảo thả tôi xuống mới hay chứ. Nghĩ mà nản luôn ấy. Có lần tôi không nhịn được mà hỏi bà, rốt cuộc tôi quan trọng hơn hay đống truyện chưa lấp hố của bà quan trọng hơn, bà lúc ấy còn sảng khoái trả lời rằng tôi quan trọng nhất. Thế nhưng khi tôi mệt không có cảm hứng gì để viết truyện, mẹ tôi năn nỉ ỉ ôi không được sẽ đá tôi ra khỏi cửa với cái giọng rất chi gợi đòn: "Con với chả cái, mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày đẻ ra nó đẹp trai lồng lộn như thế mà mẹ nó nhờ có tí xíu việc cũng không thèm làm. Đã vậy đuổi đi cho xong."

Thật sự thì có đôi khi tôi không hiểu nổi bản thân vì sao lại có thể chịu đựng được bà mẹ nhà mình lâu đến thế. Như những đứa con khác ở tuổi này của tôi có khi đã lừa rồi đuổi mẹ ra khỏi nhà rồi ấy chứ. Chỉ có tôi vẫn kiên trì, chịu đựng những tính cách ngỗ ngược của bà. Nói như kiểu mẹ tôi là người yêu của tôi ấy nhỉ? Haha, nếu ai đọc đến đây mà nghĩ vậy thì nên dừng lại đi nha, bà ấy là mẹ tôi, không thương bà thì biết thương ai bây giờ. Chả nhẽ lại thương cái tên tóc nâu đang vác tôi này ư? Hừ, nghĩ cũng đừng nghĩ.

Mẹ tôi cuống cuồng lay Tony mãi thì cậu ấy cũng chịu thả tôi xuống.

Tuy rằng tôi bị Tony vác trên vai cũng không lâu nhưng lại đột ngột bị thả xuống khiến tôi có một chút choáng váng. Tự dưng tôi lại nghĩ đến mấy nhân vật trong truyện, rồi chợt khâm phục những người mà bị nam chính vác trên vai cả một quãng đường dài cho tới tận trên giường nhưng lại vẫn có sức mà chửi bới nam chính. Tôi đây mới bị vác có tí xíu thôi mà ruột gan như muốn trào ngược ra ngoài, máu như dồn hết lên não choáng váng chết đi được.

Chờ cơn choáng váng qua đi, tôi im lặng không nói gì một mạch lên taxi đậu gần đó bảo chú tài xế chở về nhà. Mẹ tôi và Tony vẫn còn đứng ngơ ra nhìn chiếc xe chở tôi chạy đi. Mặc dù để mẹ tôi lại cũng rất đáng lo nhưng còn Tony ở đó mà, cậu ấy sẽ không để mẹ tôi lại một mình đâu. dẫu sao cũng gọi mẹ tôi là...phi phi. Tôi nghĩ cái khỉ gì vậy, mẹ tôi là mẹ tôi, từ khi nào thành mẹ cậu ta luôn rồi?

...

Tôi lên xe về trước nhưng giữa đường lại chợt nhớ ra mẹ tôi nói thèm ăn lẩu bèn bảo bác tài xế rẽ qua chợ mua ít đồ. Bụng của mẹ tôi và tôi đều xấu như nhau, ăn cái gì không hợp vệ sinh một chút là đau bụng muốn nôn mửa cả ngày trời. Ăn lẩu ở nơi tốt hợp vệ sinh thì giá cả đắt đỏ, tiền trong túi không cho phép. Còn ăn ở nơi bình dân thì hai mẹ con tôi lại dễ vào bệnh viện chơi chứ chả đùa. Thế nên mua đồ về nhà nấu hợp khẩu vị cả mẹ lẫn con thì tốt hơn.

Về tới nhà thì tôi đã thấy Tony với mẹ tôi đang ngồi ngoan ngoãn trong phòng khách rồi. Nói ngoan ngoãn cũng chả phải, thật ra thì mẹ tôi cứ chỉ chỉ cái tay lên bàn rồi kể lể gì đó với Tony. Dường như mẹ tôi kể cái gì đó rất vui nên cả hai đều cười như nắc nẻ. Đến nỗi tôi về đến nhà mà cũng chẳng ai thèm ngẩng đầu lên nhìn cơ mà. Nhưng thôi, để hai người họ chơi bời vui vẻ đi, miễn đừng vào bếp và phá banh chành cái bếp của tôi là tôi đã mãn nguyện lắm rồi.

Tôi đem túi nọ túi kia vào bếp trước, rồi bắt tay vào nấu nướng. Một mình tất bật rửa rau làm thịt hầm xương, tự dưng tôi chợt nghĩ, sau này nếu có vợ rồi tôi sẽ để cô ấy đi làm, đi ăn đi chơi rồi chăm sóc mẹ tôi. Còn việc nhà cửa bếp núc, con cái sau này tôi sẽ làm tất. Càng nghĩ lại càng vui vẻ ra mặt, tôi cười ha ha hai tiếng mà không biết Tony đứng sau tôi lúc nào. Cậu ấy ghé đầu sát vào tai tôi đểu giả nói:

- Nấu ăn thôi mà cậu cũng vui vẻ vậy? Hay cậu đang nghĩ đêm nay sẽ được ngủ cùng tôi nên thấy "sướng" hả?



Ai thả tên điên cuồng thả thính này ra vậy? Thả thính tôi bất chấp từ sáng tới giờ. Tự dưng tôi lại nghĩ tới việc cậu ta có thể đi thả thính bất cứ người nào khác ngoài tôi ra thì tôi lại thấy khó chịu kinh khủng đi được. Tôi không thích Tony thả thính tôi cho lắm nhưng lại càng không thích việc cậu ấy thả thính với một người xa lạ khác. Chính suy nghĩ ấy khiến tôi càng lúc càng bực, tôi cau có với Tony:

- Sướng cái s*** nhà cậu ấy.

- Ơ, Tony nói thật mà sao San lại văng bậy rồi?

Tony ngây thơ nói nhưng cái tay lại chẳng hề ngây thơ chút nào.Hiện tại tôi mới hoảng hồn để ý đến cái tư thế đứng của bọn tôi. Tony đứng phía sau tôi như kiểu ôm gọn tôi vào lòng, một tay chống vào thành bếp một tay đặt bên eo tôi xoa xoa rồi đi ngang đi dọc đi xuống bên dưới. Tôi tiện tay huých về đằng sau một cái rõ mạnh rồi quay người qua chỉ thẳng "tay" vào mặt Tony quát:

- Cậu đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu, đừng nghĩ tôi để cậu ở nhà tôi là cậu có thể làm xằng làm bậy. Tôi mà cáu là tôi chém đấy.

Tony một tay ôm chỗ bị tôi đánh đứng nhìn tôi rồi lại cười. Đậu mợ cái nụ cười, nó lại làm tim tôi điêu đứng mất rồi. Thật muốn lấy băng dính quấn luôn cái miệng của Tony lại quá.

- Nếu cậu chém được tôi bằng cọng hành cậu đang chỉ lên ngực tôi thì đêm nay tôi sẽ tắm rửa sạch sẽ ngon nghẻ mời cậu tới xơi luôn.

- ...

Không hiểu sao bình thường tôi hùng biện với người khác rất tốt, còn có thể thành công chặn họng người ta nữa cơ. Ấy vậy mà chỉ dăm ba câu của Tony thôi đã làm tôi nghẹn họng luôn mới lạ chứ. Không những thế mà Tony còn bồi thêm câu: "Cậu thích nước hoa nhãn hiệu gì để đêm nay tôi dùng nó nào, phải thơm tho sạch sẽ để cậu có một đêm đáng nhớ chứ nhỉ?"

- Câm và cút!

Tôi nổi quạu gắt, đưa tay đập bẹp một cái vào vai Tony.

- Ấy ấy, vui vẻ hông quạu nha!

- ...

Làm sao mà không quạu cho được khi mà cái tay Tony đưa ra nắm cái tay của tôi đưa lên miệng hôn hít đủ đường đây? Hôn hít chán chê cậu ấy kéo giật tay tôi một cái rồi ôm gọn tôi vào lòng. Người tôi lúc ấy cứ bị đơ ra ấy, ngay cả khi Tony giữ lấy gáy tôi môi chạm môi mà tôi vẫn như người mất hồn cơ mà. Cậu ấy chỉ chạm tôi một lát rồi gục đầu vào vai tôi thủ thỉ:

- Tôi thích cậu là thật lòng mà, sao cậu cứ bày thái độ ghét tôi như vậy?

Cái hơi thở nóng rực phả vào tai tôi ngứa ngáy kéo hồn tôi đang trôi dạt trở về. Tôi định đẩy Tony ra nhưng cậu ta ôm tôi rất chặt, tôi đẩy không nổi. Điều đó lại làm tôi nghi ngờ về cuộc đời...Tại sao Tony trông còn gầy hơn cả tôi mà lại khỏe tới vậy? Liệu tôi có nên để dành tiền rồi đi tập võ để đánh Tony một trận hay không?



- Hay là cậu cũng như những người ngoài kia kì thị những người đồng tính?

- Tôi kì thị mà còn viết truyện về họ à?

- Vậy cậu cũng thích tôi đúng không?

Không kì thị người đồng tính thì liên quan gì tới việc thích cậu ấy? Tôi còn chưa kịp nói gì thì Tony đã gục đầu vào vai tôi cắn một cái rõ mạnh khiến tôi hít vào một hơi.

- F***, cậu là chó à?

- Tôi đánh dấu chủ quyền chứng tỏ cậu là của tôi.

- Mau bỏ bố mày ra nhanh, đệch mợ con chó ngu si này.

- Tôi không thích cậu chửi thề nói tục đâu nhé, bẩn miệng cậu là tôi lại phải hôn để liếm sạch nó ấy.

Mợ nhà nó, tôi muốn cầm dao xiên chết cái đứa láo toét đang ôm tôi luôn cho bõ ghét. Nhưng giết xong lại phải vào tù bóc lịch thì mẹ tôi biết sống sao? Thôi thì kiềm chế lại vậy.

- Cho cậu 2 phút buông tôi ra và cút khỏi nhà bếp.

- Cho tôi thơm một cái rồi tôi đi.

Tony bày ra cái vẻ dễ thương mè nheo làm tôi suýt chút nữa không cưỡng lại được mà đồng ý rồi đó. Nhưng vẫn cố bày ra vẻ nghiêm túc cưỡng chế lại cảm xúc để không bị dụ dỗ làm chuyện xấu.

- Đừng để tôi cáu!

- Cáu hay không cũng phải thơm một cái mới được.

Chẳng để tôi đồng ý Tony đã hôn cái bép lên môi tôi nghe rõ là kêu. Xong thì chạy vào ra khỏi nhà bếp như một làn gió. Kiểu như đứa trẻ vớ được món đồ yêu thích rồi liền chạy đi khám phá vậy đó. Tôi đưa tay lên sờ cái chỗ cậu ấy vừa hôn vào, tim tôi liền đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài. Đưa mắt nhìn ra cái bóng dáng vui vẻ cười đùa ngoài phòng khách tôi chợt tự hỏi: "Có phải mày thích cậu ấy rồi hay không hả Sơn?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nhà Có Bà Mẹ Cuồng Đam

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook