Chương 52: Nhị Thiếu Phu Nhân
Cố Tiểu Hà
19/01/2021
Nhà cha mẹ Cẩm Vân không xa, chỉ vài câu chuyện đã tới nơi rồi.
Do đã đến một lần nên Vương Thiên Quân đưa cha mẹ vào.
Ngoài Cẩm Vân ngồi cạnh cha mẹ ra thì tất cả mọi người đều ngồi ở phía đối diện.
Cẩm Vân có một cô em gái kém cô ba tuổi tên là Vu Cẩm Hi, hôm nay cũng có mặt.
Cẩm Hi cũng là một cô gái xinh đẹp, dễ thương, không thua gì chị mình, rõ ràng đây không phải là ngẫu nhiên, nhất là khi cả hai chị em đều khá giống mẹ.
Thiên Quân ngơ ngẩn nghĩ về Hạ Vi, anh biết cô là con gái được Liễu gia nhận nuôi, với trí tuệ và sự xinh đẹp của cô thì chắc chắn cha mẹ cô cũng phải rất xuất sắc, sao họ lại bỏ rơi cô nhỉ?
Phía bên kia thì cha Cẩm Vân cũng đang có điều suy nghĩ, ông đã biết Hạ Vi và Tuyết Y rồi, nhưng cô gái xinh đẹp đang ngồi cạnh Vương phu nhân lại là ai đây?
Sau một hồi chào hỏi, Vương lão cũng đã giới thiệu Tống Gia Hân là đệ tử của mình, điều này làm cha Cẩm Vân khá bất ngờ, bàn việc kết hôn cho con thì mang đệ tử theo làm gì?
Vương lão nói: “Tôi còn một đứa con gái tên là Vương San San, nhưng hôm nay nó có chút việc không thể đến thăm hỏi mọi người, mong Vu tiên sinh và phu nhân hết sức thông cảm.”
Vu Văn Hào sắc mặt vẫn lạnh lùng, nhìn thế nào thì tên con rể này cũng không ổn mà, bên cạnh hắn toàn nữ nhân xinh đẹp như kia thì Vân nhi nhà mình ở vị trí nào chứ?
Cho dù mấy cô gái đó có biết ý mà không trang điểm hay ăn mặc quá lộng lẫy nhưng ngay cả như thế đã không thua gì Vân nhi rồi, chậc.
Nhưng việc đến nước này rồi, cũng không còn cách nào khác, không thể làm mất hình ảnh trước bên thông gia được, vậy nên ông cười nói: “Anh Vương khách sáo rồi, chúng ta sớm sẽ trở thành người một nhà, gặp San San cũng là chuyện sớm muộn mà thôi.”
Sau một vài câu khách sáo thì cuối cùng cũng đến phần lễ vật xin cưới của Vương gia.
Vương lão nói: “Nghe nói Văn Hào huynh có mở một công ty xây dựng, ở đây chúng tôi có một miếng đất rất tốt ở Tần Thành, là một phần trong số lễ vật hôm nay chúng tôi mang tới, mời huynh xem qua.”
Cha Cẩm Vân nhận lấy giấy tờ đất, bản đồ đất, mở ra liền kinh ngạc.
Gần đây trung tâm Tần Thành đất chật người đông, người dân càng ngày càng chuyển dần về những khu vực xung quanh sinh sống, miếng đất này chính là nằm ở vị trí được quy hoạch đó. Tuy giá trị không thể sánh bằng đất trung tâm, nhưng cũng rất tiềm năng. Nhất là với diện tích khổng lồ thì có thể xây dựng được cả một khu đô thị với mấy chục tòa chung cư chứ không vừa.
Điều quan trọng nhất là miếng đất này được rất nhiều người nhòm ngó, có tiền cũng chưa chắc mua được.
Vốn dĩ Vu Văn Hào chưa bao giờ để tâm tới miếng đất này, đơn giản vì nó quá đắt, có bán cả công ty của ông đi cũng chưa chắc mua nổi, đấy là còn chưa tính các chi phí để xây dựng trên đó.
Đến đây thì ông thực sự phải nhìn lại Vương lão rồi, còn cả địa vị của Vân nhi nữa, không nói đến Vương gia giàu như thế nào, nhưng nếu địa vị của Vân nhi chỉ là một người vợ lẽ không quan trọng thì Vương gia cũng sẽ không bao giờ mang tới số lễ vật giá trị nhường này.
Phải biết là ở Thiên Long Quốc này, việc nhà trai tặng lễ vật xin cưới chỉ mang tính hình thức, thủ tục mà thôi, thường chỉ có chút ít giá trị về mặt tinh thần.
Ông lại nhìn về phía Hạ Vi, nghĩ thầm “bảo sao Liễu tổng lại gả con gái vào nhà họ, đổi lại là Liễu gia thì cũng chưa chắc đã có thể hào phóng đưa ra lễ vật lớn nhường này”.
Điều Vu Văn Hào nghĩ không phải không có cơ sở, thực tế thì giá trị miếng đất này với Liễu gia không lớn, khác biệt duy nhất giữa Vương gia và Liễu gia là ở công sức bỏ ra để có nó.
Liễu gia dù giàu thế nào thì muốn có miếng đất này cũng phải qua những bước như những người khác, cực kì tốn công sức, họ chắc chắn sẽ không bỏ ra chừng ấy cho một lễ vật cầu hôn, trừ khi người đó phải có một ý nghĩa gì đó lớn hơn, như ân nhân cứu mạng chả hạn.
Vu Văn Hào tiếp tục xem qua số lễ vật, ngoài miếng đất ra thì còn có một khoản tiền, ngạc nhiên ở chỗ nó rất phù hợp với chi phí xây dựng khu đô thị trên miếng đất đó, với số tiền này thì công ty của ông sẽ không cần đi vay hay kêu gọi đầu tư thêm nữa, xem ra Vương gia đã cực kì dụng tâm.
Vu Văn Hào cực kì vui mừng, không phải vì công ty của ông có thể lớn hơn gấp chục lần so với bây giờ, mà vì ông cảm thấy vui cho con gái, ông có thể thấy Vương gia thật sự coi trọng đứa con dâu này.
Khúc mắc giữa hai bên cứ như thế cởi bỏ, không khí cũng trở nên gần gũi hơn rất nhiều.
Cuối cùng thì hai bên quyết định Thiên Quân và Cẩm Vân không cần một lễ đính hôn nữa mà trực tiếp tổ chức hôn lễ luôn, vào ngày 6 tháng 4, sau Hạ Vi khoảng nửa tháng.
Sau khi bàn bạc xong thì cha mẹ Cẩm Vân mời mọi người ở lại dùng bữa trưa.
Dù hai bên không có nhiều điểm chung nhưng không khí vẫn vui vẻ như thường, Vương Thiên Huy hay Vu Văn Hào đều là những bậc thầy về giao tiếp.
Xong xuôi thì tất cả trở về Minh Nguyệt, bao gồm cả Cẩm Vân.
Cha mẹ Thiên Quân cũng không có ở lại Minh Nguyệt mà lập tức khởi hành về Cổ Thành.
Nãy giờ chưa có cơ hội, giờ Hạ Vi mới hỏi được Gia Hân: “Đúng rồi, sao cậu cũng đến nhà Cẩm Vân vậy?”
Gia Hân lắc đầu: “Thật ra mình chỉ muốn đến gặp sư phụ, sư nương mà thôi, cuối cùng cũng bị kéo đến Vu gia.”
Hạ Vi nhíu mày: “Lúc nãy nghe mẹ nói thì có vẻ mẹ rất thích cậu, muốn cậu làm con dâu của bà đó.”
Gia Hân cười: “Cậu ghen sao? Hay là vì tớ quá xuất sắc nên cậu lo vị trí của mình bị ảnh hưởng.”
Hạ Vi quay mặt đi “xì” một cái nói: “Với tư cách là một người bạn của cậu, tớ không hi vọng thấy cậu lao vào tình yêu hay hôn nhân kiểu thế này, với tư cách là vợ Thiên Quân, tớ không hi vọng anh ấy lấy thêm một người nào nữa.”
Gia Hân vẫn cười: “Tớ biết là cậu ghét nhất là thua cuộc, có lẽ Tuyết Y hay Cẩm Vân không mang lại áp lực như tớ phải không? Nói thế nào nhỉ, tớ xinh đẹp hơn cậu, thân hình tốt hơn câu, võ công cao hơn cậu, nếu tớ lấy huynh ấy thật e rằng vị trí nhị phu nhân của cậu khó giữ mất, chậc chậc.”
Hạ Vi quay mặt lại, phản đối: “Tớ không có lo vấn đề đó, còn nữa, cậu không có xinh hơn tớ, thân hình tớ cũng có nét quyến rũ chứ bộ, còn võ công là do cậu đã tập trước tớ mà thôi, vị trí nhị phu nhân này cậu không được phép để tâm tới.”
Gia Hân thích nhất là vẻ lúng túng này của Hạ Vi, cười nói: “Ừ, vị trí nhị phu nhân là của cậu, được chưa? Tớ làm tam phu nhân là được rồi chứ gì?”
Thấy Gia Hân không tranh dành với mình, Hạ Vi thở phào nói: “Ừ, vậy thì tốt.”
Nhưng cô bỗng thấy có gì đó sai sai, lại quay về phía Gia Hân gào lên: “Ấy khoan, ý tớ không phải thế, tam phu nhân gì chứ, cậu không được phép có ý đồ gì với chồng tớ cả, rõ chưa?”
Hội trưởng hội sinh mạnh mẽ uy nghiêm giờ phút này lại lúng túng, ngây ngô như vậy làm Gia Hân ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Thấy vậy, Hạ Vi sốt ruột nói: “Này, cậu cười gì đó? Tớ không có nói đùa đâu đấy.”
Gia Hân tay trái lau nước mắt, tay phải vỗ vai Hạ Vi nói: “Được rồi, tớ cũng không có đùa với cậu, có trách chỉ trách chồng cậu là người tớ thầm thương trộm nhớ bao lâu nay thôi.”
“Cậu… cậu nói cái gì?”- Hạ Vi sửng sốt
Không chỉ Hạ Vi mà ngay cả Thiên Quân, Tuyết Y và Cẩm Vân cũng bất ngờ.
Gia Hân trả lời: “Trước đây rất lâu thì sư phụ, sư nương đã kể cho tớ nghe về huynh ấy rồi, ôi trời, lúc đó thì con tim thiếu nữ của tớ đã rung động dù chưa bao giờ gặp mặt huynh ấy. Rồi nhờ cậu mà tớ gặp được huynh ấy, cũng biết được huynh ấy chính là người đó. Tuy huynh ấy không giống như trong tưởng tượng của tớ, làm tớ thất vọng biết bao, nhưng dù sao cũng là người tớ mong chờ được gặp biết bao nhiêu năm, phần tình cảm đó không cách nào thay đổi được. Từ sau khi gặp huynh ấy thì tớ cũng đã suy nghĩ nhiều, cuối cùng thì tớ cũng nhận ra mình có chút thích huynh ấy, nhưng nó không nhiều như phần tình cảm tớ dành cho “Vương Thiên Quân” trong tưởng tượng kia, có lẽ vì tưởng tượng và thực tế quá khác biệt. Nên cậu cũng không cần quá lo lắng đâu.”
Hạ Vi suy nghĩ rồi nói: “Theo cách nói của cậu thì cậu đâu có thích anh ấy, người cậu thích là “Vương Thiên Quân” trong tưởng tượng của mình, trùng hợp lại là anh ấy mà thôi, cậu phải phân biệt rõ ràng vào.”
Gia Hân lắc đầu: “Dù hai người họ có khác nhau, nhưng không thay đổi được sự thật huynh ấy vẫn là con trai sư phụ, là người trong câu chuyện sư phụ kể, vậy nên tuy không phải là tất cả nhưng một phần tình cảm của tớ bao năm nay đích thực là dành cho huynh ấy.”
Hạ Vi đưa tay lên cằm suy nghĩ rồi nói: “Cậu nói cũng có lý.”
Rồi cô đổi giọng: “Nhưng dù thế nào giờ anh ấy cũng là người có gia đình rồi, phần tình cảm này của cậu nên chôn chặt trong lòng đi, hừ.”
Gia Hân nháy mắt: “Không phải trước đó thì huynh ấy vẫn luôn có người yêu sao? Sao cậu vẫn lao vào?”
Hạ Vi đỏ mặt, lúng túng nói: “Tớ… tớ là bất đắc dĩ.”
Gia Hân cười ha ha nói: “Cậu là bắt đắc dĩ thì được sao? Vậy nếu tớ cũng bất đắc dĩ thì cũng được phải không? Dù sao cậu cũng không cần quá lo lắng đâu, tuy tớ có chút tình cảm với huynh ấy thật, nhưng khả năng tớ và anh ấy đến với nhau cũng không cao đâu. Vị trí nhị phu nhân của cậu rất chắc chắn đó.”
Hạ Vi không nói, chỉ “hừ” một cái, cô thật sự không quan tâm đến cái thứ gọi là nhị phu nhân, không quan tâm dù chỉ một chút có được không?
Do đã đến một lần nên Vương Thiên Quân đưa cha mẹ vào.
Ngoài Cẩm Vân ngồi cạnh cha mẹ ra thì tất cả mọi người đều ngồi ở phía đối diện.
Cẩm Vân có một cô em gái kém cô ba tuổi tên là Vu Cẩm Hi, hôm nay cũng có mặt.
Cẩm Hi cũng là một cô gái xinh đẹp, dễ thương, không thua gì chị mình, rõ ràng đây không phải là ngẫu nhiên, nhất là khi cả hai chị em đều khá giống mẹ.
Thiên Quân ngơ ngẩn nghĩ về Hạ Vi, anh biết cô là con gái được Liễu gia nhận nuôi, với trí tuệ và sự xinh đẹp của cô thì chắc chắn cha mẹ cô cũng phải rất xuất sắc, sao họ lại bỏ rơi cô nhỉ?
Phía bên kia thì cha Cẩm Vân cũng đang có điều suy nghĩ, ông đã biết Hạ Vi và Tuyết Y rồi, nhưng cô gái xinh đẹp đang ngồi cạnh Vương phu nhân lại là ai đây?
Sau một hồi chào hỏi, Vương lão cũng đã giới thiệu Tống Gia Hân là đệ tử của mình, điều này làm cha Cẩm Vân khá bất ngờ, bàn việc kết hôn cho con thì mang đệ tử theo làm gì?
Vương lão nói: “Tôi còn một đứa con gái tên là Vương San San, nhưng hôm nay nó có chút việc không thể đến thăm hỏi mọi người, mong Vu tiên sinh và phu nhân hết sức thông cảm.”
Vu Văn Hào sắc mặt vẫn lạnh lùng, nhìn thế nào thì tên con rể này cũng không ổn mà, bên cạnh hắn toàn nữ nhân xinh đẹp như kia thì Vân nhi nhà mình ở vị trí nào chứ?
Cho dù mấy cô gái đó có biết ý mà không trang điểm hay ăn mặc quá lộng lẫy nhưng ngay cả như thế đã không thua gì Vân nhi rồi, chậc.
Nhưng việc đến nước này rồi, cũng không còn cách nào khác, không thể làm mất hình ảnh trước bên thông gia được, vậy nên ông cười nói: “Anh Vương khách sáo rồi, chúng ta sớm sẽ trở thành người một nhà, gặp San San cũng là chuyện sớm muộn mà thôi.”
Sau một vài câu khách sáo thì cuối cùng cũng đến phần lễ vật xin cưới của Vương gia.
Vương lão nói: “Nghe nói Văn Hào huynh có mở một công ty xây dựng, ở đây chúng tôi có một miếng đất rất tốt ở Tần Thành, là một phần trong số lễ vật hôm nay chúng tôi mang tới, mời huynh xem qua.”
Cha Cẩm Vân nhận lấy giấy tờ đất, bản đồ đất, mở ra liền kinh ngạc.
Gần đây trung tâm Tần Thành đất chật người đông, người dân càng ngày càng chuyển dần về những khu vực xung quanh sinh sống, miếng đất này chính là nằm ở vị trí được quy hoạch đó. Tuy giá trị không thể sánh bằng đất trung tâm, nhưng cũng rất tiềm năng. Nhất là với diện tích khổng lồ thì có thể xây dựng được cả một khu đô thị với mấy chục tòa chung cư chứ không vừa.
Điều quan trọng nhất là miếng đất này được rất nhiều người nhòm ngó, có tiền cũng chưa chắc mua được.
Vốn dĩ Vu Văn Hào chưa bao giờ để tâm tới miếng đất này, đơn giản vì nó quá đắt, có bán cả công ty của ông đi cũng chưa chắc mua nổi, đấy là còn chưa tính các chi phí để xây dựng trên đó.
Đến đây thì ông thực sự phải nhìn lại Vương lão rồi, còn cả địa vị của Vân nhi nữa, không nói đến Vương gia giàu như thế nào, nhưng nếu địa vị của Vân nhi chỉ là một người vợ lẽ không quan trọng thì Vương gia cũng sẽ không bao giờ mang tới số lễ vật giá trị nhường này.
Phải biết là ở Thiên Long Quốc này, việc nhà trai tặng lễ vật xin cưới chỉ mang tính hình thức, thủ tục mà thôi, thường chỉ có chút ít giá trị về mặt tinh thần.
Ông lại nhìn về phía Hạ Vi, nghĩ thầm “bảo sao Liễu tổng lại gả con gái vào nhà họ, đổi lại là Liễu gia thì cũng chưa chắc đã có thể hào phóng đưa ra lễ vật lớn nhường này”.
Điều Vu Văn Hào nghĩ không phải không có cơ sở, thực tế thì giá trị miếng đất này với Liễu gia không lớn, khác biệt duy nhất giữa Vương gia và Liễu gia là ở công sức bỏ ra để có nó.
Liễu gia dù giàu thế nào thì muốn có miếng đất này cũng phải qua những bước như những người khác, cực kì tốn công sức, họ chắc chắn sẽ không bỏ ra chừng ấy cho một lễ vật cầu hôn, trừ khi người đó phải có một ý nghĩa gì đó lớn hơn, như ân nhân cứu mạng chả hạn.
Vu Văn Hào tiếp tục xem qua số lễ vật, ngoài miếng đất ra thì còn có một khoản tiền, ngạc nhiên ở chỗ nó rất phù hợp với chi phí xây dựng khu đô thị trên miếng đất đó, với số tiền này thì công ty của ông sẽ không cần đi vay hay kêu gọi đầu tư thêm nữa, xem ra Vương gia đã cực kì dụng tâm.
Vu Văn Hào cực kì vui mừng, không phải vì công ty của ông có thể lớn hơn gấp chục lần so với bây giờ, mà vì ông cảm thấy vui cho con gái, ông có thể thấy Vương gia thật sự coi trọng đứa con dâu này.
Khúc mắc giữa hai bên cứ như thế cởi bỏ, không khí cũng trở nên gần gũi hơn rất nhiều.
Cuối cùng thì hai bên quyết định Thiên Quân và Cẩm Vân không cần một lễ đính hôn nữa mà trực tiếp tổ chức hôn lễ luôn, vào ngày 6 tháng 4, sau Hạ Vi khoảng nửa tháng.
Sau khi bàn bạc xong thì cha mẹ Cẩm Vân mời mọi người ở lại dùng bữa trưa.
Dù hai bên không có nhiều điểm chung nhưng không khí vẫn vui vẻ như thường, Vương Thiên Huy hay Vu Văn Hào đều là những bậc thầy về giao tiếp.
Xong xuôi thì tất cả trở về Minh Nguyệt, bao gồm cả Cẩm Vân.
Cha mẹ Thiên Quân cũng không có ở lại Minh Nguyệt mà lập tức khởi hành về Cổ Thành.
Nãy giờ chưa có cơ hội, giờ Hạ Vi mới hỏi được Gia Hân: “Đúng rồi, sao cậu cũng đến nhà Cẩm Vân vậy?”
Gia Hân lắc đầu: “Thật ra mình chỉ muốn đến gặp sư phụ, sư nương mà thôi, cuối cùng cũng bị kéo đến Vu gia.”
Hạ Vi nhíu mày: “Lúc nãy nghe mẹ nói thì có vẻ mẹ rất thích cậu, muốn cậu làm con dâu của bà đó.”
Gia Hân cười: “Cậu ghen sao? Hay là vì tớ quá xuất sắc nên cậu lo vị trí của mình bị ảnh hưởng.”
Hạ Vi quay mặt đi “xì” một cái nói: “Với tư cách là một người bạn của cậu, tớ không hi vọng thấy cậu lao vào tình yêu hay hôn nhân kiểu thế này, với tư cách là vợ Thiên Quân, tớ không hi vọng anh ấy lấy thêm một người nào nữa.”
Gia Hân vẫn cười: “Tớ biết là cậu ghét nhất là thua cuộc, có lẽ Tuyết Y hay Cẩm Vân không mang lại áp lực như tớ phải không? Nói thế nào nhỉ, tớ xinh đẹp hơn cậu, thân hình tốt hơn câu, võ công cao hơn cậu, nếu tớ lấy huynh ấy thật e rằng vị trí nhị phu nhân của cậu khó giữ mất, chậc chậc.”
Hạ Vi quay mặt lại, phản đối: “Tớ không có lo vấn đề đó, còn nữa, cậu không có xinh hơn tớ, thân hình tớ cũng có nét quyến rũ chứ bộ, còn võ công là do cậu đã tập trước tớ mà thôi, vị trí nhị phu nhân này cậu không được phép để tâm tới.”
Gia Hân thích nhất là vẻ lúng túng này của Hạ Vi, cười nói: “Ừ, vị trí nhị phu nhân là của cậu, được chưa? Tớ làm tam phu nhân là được rồi chứ gì?”
Thấy Gia Hân không tranh dành với mình, Hạ Vi thở phào nói: “Ừ, vậy thì tốt.”
Nhưng cô bỗng thấy có gì đó sai sai, lại quay về phía Gia Hân gào lên: “Ấy khoan, ý tớ không phải thế, tam phu nhân gì chứ, cậu không được phép có ý đồ gì với chồng tớ cả, rõ chưa?”
Hội trưởng hội sinh mạnh mẽ uy nghiêm giờ phút này lại lúng túng, ngây ngô như vậy làm Gia Hân ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Thấy vậy, Hạ Vi sốt ruột nói: “Này, cậu cười gì đó? Tớ không có nói đùa đâu đấy.”
Gia Hân tay trái lau nước mắt, tay phải vỗ vai Hạ Vi nói: “Được rồi, tớ cũng không có đùa với cậu, có trách chỉ trách chồng cậu là người tớ thầm thương trộm nhớ bao lâu nay thôi.”
“Cậu… cậu nói cái gì?”- Hạ Vi sửng sốt
Không chỉ Hạ Vi mà ngay cả Thiên Quân, Tuyết Y và Cẩm Vân cũng bất ngờ.
Gia Hân trả lời: “Trước đây rất lâu thì sư phụ, sư nương đã kể cho tớ nghe về huynh ấy rồi, ôi trời, lúc đó thì con tim thiếu nữ của tớ đã rung động dù chưa bao giờ gặp mặt huynh ấy. Rồi nhờ cậu mà tớ gặp được huynh ấy, cũng biết được huynh ấy chính là người đó. Tuy huynh ấy không giống như trong tưởng tượng của tớ, làm tớ thất vọng biết bao, nhưng dù sao cũng là người tớ mong chờ được gặp biết bao nhiêu năm, phần tình cảm đó không cách nào thay đổi được. Từ sau khi gặp huynh ấy thì tớ cũng đã suy nghĩ nhiều, cuối cùng thì tớ cũng nhận ra mình có chút thích huynh ấy, nhưng nó không nhiều như phần tình cảm tớ dành cho “Vương Thiên Quân” trong tưởng tượng kia, có lẽ vì tưởng tượng và thực tế quá khác biệt. Nên cậu cũng không cần quá lo lắng đâu.”
Hạ Vi suy nghĩ rồi nói: “Theo cách nói của cậu thì cậu đâu có thích anh ấy, người cậu thích là “Vương Thiên Quân” trong tưởng tượng của mình, trùng hợp lại là anh ấy mà thôi, cậu phải phân biệt rõ ràng vào.”
Gia Hân lắc đầu: “Dù hai người họ có khác nhau, nhưng không thay đổi được sự thật huynh ấy vẫn là con trai sư phụ, là người trong câu chuyện sư phụ kể, vậy nên tuy không phải là tất cả nhưng một phần tình cảm của tớ bao năm nay đích thực là dành cho huynh ấy.”
Hạ Vi đưa tay lên cằm suy nghĩ rồi nói: “Cậu nói cũng có lý.”
Rồi cô đổi giọng: “Nhưng dù thế nào giờ anh ấy cũng là người có gia đình rồi, phần tình cảm này của cậu nên chôn chặt trong lòng đi, hừ.”
Gia Hân nháy mắt: “Không phải trước đó thì huynh ấy vẫn luôn có người yêu sao? Sao cậu vẫn lao vào?”
Hạ Vi đỏ mặt, lúng túng nói: “Tớ… tớ là bất đắc dĩ.”
Gia Hân cười ha ha nói: “Cậu là bắt đắc dĩ thì được sao? Vậy nếu tớ cũng bất đắc dĩ thì cũng được phải không? Dù sao cậu cũng không cần quá lo lắng đâu, tuy tớ có chút tình cảm với huynh ấy thật, nhưng khả năng tớ và anh ấy đến với nhau cũng không cao đâu. Vị trí nhị phu nhân của cậu rất chắc chắn đó.”
Hạ Vi không nói, chỉ “hừ” một cái, cô thật sự không quan tâm đến cái thứ gọi là nhị phu nhân, không quan tâm dù chỉ một chút có được không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.