Chương 51: Vương Thiên Quân Và Tống Gia Hân
Cố Tiểu Hà
19/01/2021
Biệt thự Minh Nguyệt
Thiên Quân về rồi thì mấy cô gái vẫn chưa tắm xong, anh liền thông báo một tiếng rồi đặt đồ của Gia Hân cùng với chỗ Tuyết Y, Cẩm Vân rồi cũng đi chuẩn bị.
Thời gian tắm rửa rồi chuẩn bị giữa đàn ông và phụ nữ là vô cùng khác biệt.
Thiên Quân đã xong từ đời nào rồi nhưng mấy cô gái của chúng ta vẫn đang trong quá trình và còn chưa biết bao giờ mới xong.
Đợi có chút lâu, Thiên Quân lấy điện thoại ra gọi cho cha.
“Cha à, người sắp đến chưa?”
“Ta đã đến ngoại thành Tần Thành rồi, với tốc độ này chắc khoảng 30 phút nữa sẽ tới nhà con.”
Trong lúc Thiên Quân tắm rửa thì Hạ Vi cũng đã trở về rồi, hiện tại cô cũng đã chuẩn bị xong, tốc độ nhanh không thua gì Thiên Quân.
Cũng phải thôi, Hạ Vi chưa bao giờ là người cầu kỳ trong việc trang điểm, hiện tại cô còn để mặt mộc nữa, quần áo thì vẫn là quần bò, áo phông như thường ngày.
Tuy cô đã lau rồi nhưng tóc vẫn còn hơi ướt, anh liền lấy máy sấy ra giúp cô sấy tóc, vừa sấy vừa hỏi: “Em không trang điểm sao?”
Cô trả lời đương nhiên: “Hôm nay em đâu phải nhân vật chính, cũng không cần quá cầu kì, hơn nữa em cũng lo sẽ lấn át Cẩm Vân mất.”
Nghe Hạ Vi nói, Thiên Quân bỗng nghĩ đến Tống Gia Hân, không biết cô gái này có nghĩ được như Vi nhi không?
Thiên Quân hỏi tiếp: “Nãy giờ ở Thạch gia em đã học được gì chưa?”
Hạ Vi đắc ý khoe: “Em đã học được rất nhiều nha, à đúng rồi, em đã hẹn với Hạ Yến sẽ thường xuyên qua đó luyện kiếm cùng em ấy, và Hạ Yến cũng sẽ sang đây luyện kiếm với em, không vấn đề gì chứ?”
Thiên Quân đang sấy tóc, tiện tay xoa đầu cô, cười nói: “Em vui là được. Với cả hiện tại em vừa phải học, vừa phải luyện võ, luyện bí pháp và cả kiếm thuật, em sẽ không quá sức chứ?”
Hạ Vi cười: “Anh đâu phải không biết, em tốn rất ít thời gian cho việc học, trước đây em vẫn đua ngựa, luyện kiếm, luyện võ mà, hiện giờ so với lúc đó cũng không mấy khác biệt. Mức độ này em vẫn thoải mái chán.”
Có lẽ cuộc nói chuyện với Tống Gia Hân đã làm Thiên Quân hơi lo mà quên mất rằng Hạ Vi vốn là hội trưởng hội học sinh trường kiêm luôn mấy chức chủ tịch câu lạc bộ đấu kiếm, câu lạc bộ đua ngựa của trường, cường độ này với người khác đúng là quá sức nhưng với cô lại không tính là gì.
Một lúc sau thì mấy cô gái còn lại cũng đi ra.
Đúng là Gia Hân không trang điểm gì, Tuyết Y chỉ trang điểm nhẹ nhàng, còn Cẩm Vân thì cầu kỳ nhất, cả kiểu tóc cũng thay đổi.
Về trang phục cũng vậy, ngoài Gia Hân không có lựa chọn ra thì Tuyết Y cũng chỉ chọn một bộ váy bình thường, còn Cẩm Vân thì chọn một chiếc váy thiết kế riêng, rất nổi bật.
Ở mức độ này thì tuy không thể nói là Cẩm Vân nổi bật nhất nhưng ít ra cũng không bị bất kỳ ai trong số ba cô gái còn lại lấn át.
Tất cả xong xuôi thì cha mẹ Thiên Quân tới, phải nói dù mấy cô gái này có chuẩn bị lâu hay không thì họ vẫn tính toán thời gian cực kì chuẩn xác.
Thấy hai vợ chồng Vương lão tới, mấy người Thiên Quân, Tuyết Y, Hạ Vi đều chào “cha, mẹ.”
Còn Cẩm Vân vẫn chào “cô, chú” còn Gia Hân thì chào “sư phụ, sư nương”.
Vương lão thấy Gia Hân cũng ở đây thì vô cùng cao hứng, con trai con dâu gì cũng tạm bỏ qua một bên, tiến tới chỗ đệ tử hỏi thăm: “Hân nhi, con cũng ở đây sao? Đã lâu rồi sư đồ ta không gặp nhau, nhìn xem con đã lớn thế này rồi, đã thành một thiếu nữ rồi.”
Trên thực tế Vương lão không biết mối quan hệ giữa Gia Hân và Hạ Vi, còn Thiên Quân với Gia Hân tuy là sư huynh muội nhưng cũng không biết gì về nhau nên việc Gia Hân ở đây làm Vương lão vô cùng bất ngờ.
Vương phu nhân- Thẩm Kiều Loan còn tiến tới ôm lấy Gia Hân, bà rất thích đứa trẻ này, yêu thương cô không khác gì con gái: “Hân nhi của ta lớn quá rồi, lần trước tới Tần Thành không thể tới thăm con được, sư nương thật sự nhớ con quá.”
Gia Hân nói: “Con cũng rất nhớ sư phụ, sư nương, thứ cho đồ đệ bất hiếu đã không thể tới thăm sư phụ, sư nương thường xuyên.”
Nghe cô xin lỗi, Thẩm Kiều Loan giả vờ mắng: “Cái đứa bé này, nói cái gì thứ lỗi với không chứ, mới năm nào con mới là một đứa trẻ, nay đã lớn thế này rồi, lại còn càng ngày càng xinh đẹp nữa. Đúng rồi, sao con lại ở đây?”
Gia Hân trả lời: “Hôm nay là ngày sư phụ, sư nương đi hỏi vợ cho sư huynh, huynh ấy bảo con đi cùng, và con cũng rất nhớ hai người nên mới tới đây đó.”
Gia Hân vẫn chưa trả lời đúng trọng tâm, Vương lão lại hỏi con trai: “Quân nhi, sao con lại gặp gỡ và quen biết Hân nhi vậy? Sau khi con học võ ta vốn dĩ đã định giới thiệu hai đứa với nhau mà chưa có cơ hội.”
Anh trả lời đơn giản: “Nói ra cũng trùng hợp, Gia Hân sư muội là bạn thân của Vi nhi, lần đầu gặp mặt thì con và muội ấy cũng chưa nhận ra nhau ngay, qua lại lâu thì mới biết.”
Vương lão gật đầu, sau đó mới đi tới Cẩm Vân ho nhẹ: “Vân nhi à, đúng ra hiện tại con phải ở Vu gia chờ ta với mẹ Thiên Quân tới mới đúng, nhưng Thiên Quân từ lâu đã coi đã coi con như vợ nó, ta và mẹ Thiên Quân cũng coi con như con dâu, nên mấy cần câu nệ mấy tiểu tiết này đâu nhỉ?”
Dù sao cũng là cha mẹ chồng, dù cố tỏ ra bình tĩnh thì Cẩm Vân vẫn rất run, cô nói: “Thưa chú, con cũng sống với anh Quân lâu rồi nên cũng không để ý mấy cái này, vậy từ giờ con có thể gọi chú là cha được không?”
Vương lão cười hiền từ gật đầu, Vương phu nhân cũng mỉm cười.
Cẩm Vân liền gọi: “Cha, mẹ.”
Vương lão xoa đầu cô, cười nói: “Được rồi, hiện giờ chúng ta đi thăm hỏi cha mẹ con thôi.”
Tất nhiên ngoài Thiên Quân và cha mẹ hay vợ, thì Gia Hân cũng đi cùng.
Đã lâu không gặp nhau, cô và sư phụ, sư nương đã nói rất nhiều chuyện.
Một trong số đó chính là về cảnh giới hiện tại của cô, khi biết cô đã đạt được cảnh giới lục tinh, Vương lão và phu nhân đều rất cao hứng, không ngừng khen ngợi.
Sau vài câu chuyện nữa thì Vương phu nhân hỏi: “Đúng rồi, Hân nhi, hiện tại con cũng đã trở thành một thiếu nữ rồi, con đã có bạn trai chưa?” vừa nói bà vừa liếc về phía con trai
Thiên Quân tí thì sặc nước bọt, nói lớn: “Mẹ à, sao mẹ lại hỏi Gia Hân muội việc này chứ? Mẹ có biết hỏi như vậy rất bất lịch sự không?”
Vương phu nhân của gắt lại: “Cái gì mà bất lịch sự với không chứ? Mẹ coi Hân nhi như con gái của mình, hỏi con gái có bạn trai hay chưa quá đáng lắm sao?”
Gia Hân đặt tay mình lên tay Vương phu nhân, cười nói: “Sư nương không cần tức giận vì huynh ấy như thế, còn bạn trai thì con vẫn chưa có ạ.”
Mắt Vương phu nhân sáng lên, hỏi: “Con thấy Thiên Quân thế nào?”
Thiên Quân tí thì nghẹn họng, mẹ có cần lộ liễu vậy không? Không phải hôm nay là ngày đi hỏi cưới Cẩm Vân sao? Sao lại có thể làm mai cho con trai và một cô gái khác ngay trước mặt cô ấy chứ?
Nhưng ngoài dự đoán của Thiên Quân thì Cẩm Vân lại vô cùng hớn hở, cũng tham gia vào: “Muội cũng muốn biết nữa, Hân tỷ, tỷ thấy ông (ông xã-không nói hết)… anh Thiên Quân thế nào?”
Vì đây là câu hỏi của người Gia Hân rất kinh trọng nên cô suy nghĩ rất cẩn thận và nghiêm túc trả lời: “Về con người thì con thấy huynh ấy rất tốt, biết quan tâm, chăm sóc người khác, hơn nữa cái miệng khá ngọt, biết chọc vui người bên cạnh, và quan trọng huynh ấy rất có trách nhiệm với những gì mình làm. Chỉ có điều huynh ấy quá trăng hoa, đã lấy rất nhiều vợ rồi. Xin lỗi sư nương, điều con nói có thể làm người và sư phụ không hài lòng nhưng trong thế giới quan của con vẫn cảm thấy bài xích chuyện này.”
Nhận được câu trả lời của Gia Hân, vẻ mặt của Vương phu nhân không hề thay đổi, cũng không trách cứ, vẫn cười nói: “Con nói đúng, việc này quả thật là lỗi của nó. Suy nghĩ của con không có gì sai cả, nên con không cần xin lỗi. Ngay cả ta cũng có suy nghĩ y như con vậy? Phải không phu quân?” đến câu cuối bà gằn giọng.
Vương lão toát mồ hôi hột trước sức ép của vợ, gật đầu lia lịa.
Sau đó bà lại trở về ngữ điệu vui vẻ nói tiếp: “Nếu con đã có suy nghĩ như vậy rồi thì ta cũng không còn gì để nói, dù thật lòng thì ta rất mong con có thể trở thành con dâu của ta.”
Gia Hân vốn rất kính trọng sư nương, nay muốn được mong muốn của bà nhưng cô lại chưa thể đáp ứng nên trầm mặc.
Nói là chưa thể đáp ứng là vì hiện tại cô cũng chưa có tình cảm gì sâu đậm quá với vị sư huynh này, ít nhất nó chưa đủ để cô có thể chấp nhận việc chia sẻ người đàn ông của mình, còn tương lai thế nào thì thật khó nói trước.
Vương phu nhân thấy vậy thì nói: “Con không cần cảm thấy áp lực gì đâu, đó chỉ là mong muốn ích kỷ của ta thôi, và con hãy nhớ rằng, dù thế nào thì ta vẫn luôn coi con là con gái của ta.”
Gia Hân nghiêm túc nói: “Thưa sư nương, vấn đề là hiện tại con và huynh ấy cũng chưa có tình cảm gì với nhau, con hứa với người nếu sau này chúng con có tình cảm với nhau thì sẽ không để chuyện này (chuyện Thiên Quân có nhiều vợ) trở thành sự ngăn cách.”
Cẩm Vân cười trêu: “Hân tỷ à, vị trí tam thiếu phu nhân của Vương gia vẫn luôn chờ chị đến ngồi đó, tỷ yên tâm đi, muội sẽ canh chừng giúp tỷ, bất kể bao lâu tỷ không đến ngồi thì muội cũng không để ai ngồi vào vị trí đó đâu.”
Sự dễ thương của Cẩm Vân làm không khí cực kì vui vẻ.
Thiên Quân về rồi thì mấy cô gái vẫn chưa tắm xong, anh liền thông báo một tiếng rồi đặt đồ của Gia Hân cùng với chỗ Tuyết Y, Cẩm Vân rồi cũng đi chuẩn bị.
Thời gian tắm rửa rồi chuẩn bị giữa đàn ông và phụ nữ là vô cùng khác biệt.
Thiên Quân đã xong từ đời nào rồi nhưng mấy cô gái của chúng ta vẫn đang trong quá trình và còn chưa biết bao giờ mới xong.
Đợi có chút lâu, Thiên Quân lấy điện thoại ra gọi cho cha.
“Cha à, người sắp đến chưa?”
“Ta đã đến ngoại thành Tần Thành rồi, với tốc độ này chắc khoảng 30 phút nữa sẽ tới nhà con.”
Trong lúc Thiên Quân tắm rửa thì Hạ Vi cũng đã trở về rồi, hiện tại cô cũng đã chuẩn bị xong, tốc độ nhanh không thua gì Thiên Quân.
Cũng phải thôi, Hạ Vi chưa bao giờ là người cầu kỳ trong việc trang điểm, hiện tại cô còn để mặt mộc nữa, quần áo thì vẫn là quần bò, áo phông như thường ngày.
Tuy cô đã lau rồi nhưng tóc vẫn còn hơi ướt, anh liền lấy máy sấy ra giúp cô sấy tóc, vừa sấy vừa hỏi: “Em không trang điểm sao?”
Cô trả lời đương nhiên: “Hôm nay em đâu phải nhân vật chính, cũng không cần quá cầu kì, hơn nữa em cũng lo sẽ lấn át Cẩm Vân mất.”
Nghe Hạ Vi nói, Thiên Quân bỗng nghĩ đến Tống Gia Hân, không biết cô gái này có nghĩ được như Vi nhi không?
Thiên Quân hỏi tiếp: “Nãy giờ ở Thạch gia em đã học được gì chưa?”
Hạ Vi đắc ý khoe: “Em đã học được rất nhiều nha, à đúng rồi, em đã hẹn với Hạ Yến sẽ thường xuyên qua đó luyện kiếm cùng em ấy, và Hạ Yến cũng sẽ sang đây luyện kiếm với em, không vấn đề gì chứ?”
Thiên Quân đang sấy tóc, tiện tay xoa đầu cô, cười nói: “Em vui là được. Với cả hiện tại em vừa phải học, vừa phải luyện võ, luyện bí pháp và cả kiếm thuật, em sẽ không quá sức chứ?”
Hạ Vi cười: “Anh đâu phải không biết, em tốn rất ít thời gian cho việc học, trước đây em vẫn đua ngựa, luyện kiếm, luyện võ mà, hiện giờ so với lúc đó cũng không mấy khác biệt. Mức độ này em vẫn thoải mái chán.”
Có lẽ cuộc nói chuyện với Tống Gia Hân đã làm Thiên Quân hơi lo mà quên mất rằng Hạ Vi vốn là hội trưởng hội học sinh trường kiêm luôn mấy chức chủ tịch câu lạc bộ đấu kiếm, câu lạc bộ đua ngựa của trường, cường độ này với người khác đúng là quá sức nhưng với cô lại không tính là gì.
Một lúc sau thì mấy cô gái còn lại cũng đi ra.
Đúng là Gia Hân không trang điểm gì, Tuyết Y chỉ trang điểm nhẹ nhàng, còn Cẩm Vân thì cầu kỳ nhất, cả kiểu tóc cũng thay đổi.
Về trang phục cũng vậy, ngoài Gia Hân không có lựa chọn ra thì Tuyết Y cũng chỉ chọn một bộ váy bình thường, còn Cẩm Vân thì chọn một chiếc váy thiết kế riêng, rất nổi bật.
Ở mức độ này thì tuy không thể nói là Cẩm Vân nổi bật nhất nhưng ít ra cũng không bị bất kỳ ai trong số ba cô gái còn lại lấn át.
Tất cả xong xuôi thì cha mẹ Thiên Quân tới, phải nói dù mấy cô gái này có chuẩn bị lâu hay không thì họ vẫn tính toán thời gian cực kì chuẩn xác.
Thấy hai vợ chồng Vương lão tới, mấy người Thiên Quân, Tuyết Y, Hạ Vi đều chào “cha, mẹ.”
Còn Cẩm Vân vẫn chào “cô, chú” còn Gia Hân thì chào “sư phụ, sư nương”.
Vương lão thấy Gia Hân cũng ở đây thì vô cùng cao hứng, con trai con dâu gì cũng tạm bỏ qua một bên, tiến tới chỗ đệ tử hỏi thăm: “Hân nhi, con cũng ở đây sao? Đã lâu rồi sư đồ ta không gặp nhau, nhìn xem con đã lớn thế này rồi, đã thành một thiếu nữ rồi.”
Trên thực tế Vương lão không biết mối quan hệ giữa Gia Hân và Hạ Vi, còn Thiên Quân với Gia Hân tuy là sư huynh muội nhưng cũng không biết gì về nhau nên việc Gia Hân ở đây làm Vương lão vô cùng bất ngờ.
Vương phu nhân- Thẩm Kiều Loan còn tiến tới ôm lấy Gia Hân, bà rất thích đứa trẻ này, yêu thương cô không khác gì con gái: “Hân nhi của ta lớn quá rồi, lần trước tới Tần Thành không thể tới thăm con được, sư nương thật sự nhớ con quá.”
Gia Hân nói: “Con cũng rất nhớ sư phụ, sư nương, thứ cho đồ đệ bất hiếu đã không thể tới thăm sư phụ, sư nương thường xuyên.”
Nghe cô xin lỗi, Thẩm Kiều Loan giả vờ mắng: “Cái đứa bé này, nói cái gì thứ lỗi với không chứ, mới năm nào con mới là một đứa trẻ, nay đã lớn thế này rồi, lại còn càng ngày càng xinh đẹp nữa. Đúng rồi, sao con lại ở đây?”
Gia Hân trả lời: “Hôm nay là ngày sư phụ, sư nương đi hỏi vợ cho sư huynh, huynh ấy bảo con đi cùng, và con cũng rất nhớ hai người nên mới tới đây đó.”
Gia Hân vẫn chưa trả lời đúng trọng tâm, Vương lão lại hỏi con trai: “Quân nhi, sao con lại gặp gỡ và quen biết Hân nhi vậy? Sau khi con học võ ta vốn dĩ đã định giới thiệu hai đứa với nhau mà chưa có cơ hội.”
Anh trả lời đơn giản: “Nói ra cũng trùng hợp, Gia Hân sư muội là bạn thân của Vi nhi, lần đầu gặp mặt thì con và muội ấy cũng chưa nhận ra nhau ngay, qua lại lâu thì mới biết.”
Vương lão gật đầu, sau đó mới đi tới Cẩm Vân ho nhẹ: “Vân nhi à, đúng ra hiện tại con phải ở Vu gia chờ ta với mẹ Thiên Quân tới mới đúng, nhưng Thiên Quân từ lâu đã coi đã coi con như vợ nó, ta và mẹ Thiên Quân cũng coi con như con dâu, nên mấy cần câu nệ mấy tiểu tiết này đâu nhỉ?”
Dù sao cũng là cha mẹ chồng, dù cố tỏ ra bình tĩnh thì Cẩm Vân vẫn rất run, cô nói: “Thưa chú, con cũng sống với anh Quân lâu rồi nên cũng không để ý mấy cái này, vậy từ giờ con có thể gọi chú là cha được không?”
Vương lão cười hiền từ gật đầu, Vương phu nhân cũng mỉm cười.
Cẩm Vân liền gọi: “Cha, mẹ.”
Vương lão xoa đầu cô, cười nói: “Được rồi, hiện giờ chúng ta đi thăm hỏi cha mẹ con thôi.”
Tất nhiên ngoài Thiên Quân và cha mẹ hay vợ, thì Gia Hân cũng đi cùng.
Đã lâu không gặp nhau, cô và sư phụ, sư nương đã nói rất nhiều chuyện.
Một trong số đó chính là về cảnh giới hiện tại của cô, khi biết cô đã đạt được cảnh giới lục tinh, Vương lão và phu nhân đều rất cao hứng, không ngừng khen ngợi.
Sau vài câu chuyện nữa thì Vương phu nhân hỏi: “Đúng rồi, Hân nhi, hiện tại con cũng đã trở thành một thiếu nữ rồi, con đã có bạn trai chưa?” vừa nói bà vừa liếc về phía con trai
Thiên Quân tí thì sặc nước bọt, nói lớn: “Mẹ à, sao mẹ lại hỏi Gia Hân muội việc này chứ? Mẹ có biết hỏi như vậy rất bất lịch sự không?”
Vương phu nhân của gắt lại: “Cái gì mà bất lịch sự với không chứ? Mẹ coi Hân nhi như con gái của mình, hỏi con gái có bạn trai hay chưa quá đáng lắm sao?”
Gia Hân đặt tay mình lên tay Vương phu nhân, cười nói: “Sư nương không cần tức giận vì huynh ấy như thế, còn bạn trai thì con vẫn chưa có ạ.”
Mắt Vương phu nhân sáng lên, hỏi: “Con thấy Thiên Quân thế nào?”
Thiên Quân tí thì nghẹn họng, mẹ có cần lộ liễu vậy không? Không phải hôm nay là ngày đi hỏi cưới Cẩm Vân sao? Sao lại có thể làm mai cho con trai và một cô gái khác ngay trước mặt cô ấy chứ?
Nhưng ngoài dự đoán của Thiên Quân thì Cẩm Vân lại vô cùng hớn hở, cũng tham gia vào: “Muội cũng muốn biết nữa, Hân tỷ, tỷ thấy ông (ông xã-không nói hết)… anh Thiên Quân thế nào?”
Vì đây là câu hỏi của người Gia Hân rất kinh trọng nên cô suy nghĩ rất cẩn thận và nghiêm túc trả lời: “Về con người thì con thấy huynh ấy rất tốt, biết quan tâm, chăm sóc người khác, hơn nữa cái miệng khá ngọt, biết chọc vui người bên cạnh, và quan trọng huynh ấy rất có trách nhiệm với những gì mình làm. Chỉ có điều huynh ấy quá trăng hoa, đã lấy rất nhiều vợ rồi. Xin lỗi sư nương, điều con nói có thể làm người và sư phụ không hài lòng nhưng trong thế giới quan của con vẫn cảm thấy bài xích chuyện này.”
Nhận được câu trả lời của Gia Hân, vẻ mặt của Vương phu nhân không hề thay đổi, cũng không trách cứ, vẫn cười nói: “Con nói đúng, việc này quả thật là lỗi của nó. Suy nghĩ của con không có gì sai cả, nên con không cần xin lỗi. Ngay cả ta cũng có suy nghĩ y như con vậy? Phải không phu quân?” đến câu cuối bà gằn giọng.
Vương lão toát mồ hôi hột trước sức ép của vợ, gật đầu lia lịa.
Sau đó bà lại trở về ngữ điệu vui vẻ nói tiếp: “Nếu con đã có suy nghĩ như vậy rồi thì ta cũng không còn gì để nói, dù thật lòng thì ta rất mong con có thể trở thành con dâu của ta.”
Gia Hân vốn rất kính trọng sư nương, nay muốn được mong muốn của bà nhưng cô lại chưa thể đáp ứng nên trầm mặc.
Nói là chưa thể đáp ứng là vì hiện tại cô cũng chưa có tình cảm gì sâu đậm quá với vị sư huynh này, ít nhất nó chưa đủ để cô có thể chấp nhận việc chia sẻ người đàn ông của mình, còn tương lai thế nào thì thật khó nói trước.
Vương phu nhân thấy vậy thì nói: “Con không cần cảm thấy áp lực gì đâu, đó chỉ là mong muốn ích kỷ của ta thôi, và con hãy nhớ rằng, dù thế nào thì ta vẫn luôn coi con là con gái của ta.”
Gia Hân nghiêm túc nói: “Thưa sư nương, vấn đề là hiện tại con và huynh ấy cũng chưa có tình cảm gì với nhau, con hứa với người nếu sau này chúng con có tình cảm với nhau thì sẽ không để chuyện này (chuyện Thiên Quân có nhiều vợ) trở thành sự ngăn cách.”
Cẩm Vân cười trêu: “Hân tỷ à, vị trí tam thiếu phu nhân của Vương gia vẫn luôn chờ chị đến ngồi đó, tỷ yên tâm đi, muội sẽ canh chừng giúp tỷ, bất kể bao lâu tỷ không đến ngồi thì muội cũng không để ai ngồi vào vị trí đó đâu.”
Sự dễ thương của Cẩm Vân làm không khí cực kì vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.