Chương 43
Thiên Lại Chỉ Diên
09/08/2013
"Tư Nam," Anh Chi Huyến nhìn người kia đang ôn nhu vuốt ve con chó to, "Cậu cùng Uông tổng quan hệ tốt lắm à?"
"Uh." Tư Nam mở miệng đáp.
"Nếu như anh ta xảy ra chuyện gì, cậu có thương tâm không?"
"Nếu như anh ấy có chuyện gì, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho kẻ hãm hại anh ấy." Lời nói của Tư Nam phá lệ lạnh lùng, vẻ mặt thế nhưng vẫn tươi cười bình thản như mọi lần.
Trong lòng An Chi Huyến run lên, tại sao khuôn mặt tươi cười ấm áp hết sức đáng yêu này lại trở nên trong trẻo lạnh lùng như vậy?
"A Kim, ngoan nào!" Tư Nam vuốt ve mớ lông vàng trên đầu chó cưng, "Yên tâm, không có việc gì đâu!"
"Gâu!" (Uh!) nụ cười tươi rói đáng yêu kia lúc nào cũng có ma lực làm cho tâm mình trở nên bình an, bao nhiêu kích động lẫn phẫn nộ lúc nãy cũng được hòa tan trong nụ cười của em, chỉ cần một câu nói của em, bản thân anh cũng thật sự rất tin tưởng sẽ không thể có chuyện gì xảy ra.
"Tại sao lại là anh ta?" Anh Chi Huyến nhẹ giọng thở dài, nếu như đổi lại là người khác, bản thân gã ít ra cũng có thể nỗ lực hết mình so với đối thủ để chiếm lấy sự ưu ái của y, nhưng mà tại sao hết lần này tới lần khác lại là Uông Phong Lân? Nhìn kiểu gì gã cũng không có phần thắng!
"Cục cưng ngoan nào, đi xuống dưới sẽ cho cục cưng ăn cánh gà, chịu không nè?" Tư Nam ôn nhu nói chuyện với chó cưng, hoàn toàn không nhìn đến sự tồn tài của An Chi Huyến.
"Gâu!" (Được!) Cơ thể kia không thể ăn cái gì, vậy thì để cơ thể này ăn đi! Chỉ cần có Tư Nam bên cạnh, ăn cái gì cũng ngon hết!
"Tư Nam, cậu thích Uông tổng sao?" An Chi Huyến đột nhiên hỏi.
"Thích chứ! Anh ấy rất đáng yêu." Tư Nam thuận miệng trả lời, tiếp tục đùa giỡn với chó cưng, "Không cho cục cưng tới cần COCO biết chưa?"
"Gấu gấu?" (Ai muốn tới gần nó chứ hả?)
"Không cho cục cưng hung dữ với nữ đồng nghiệp, có biết chưa? Các cô ấy rất tốt với Nam." Tư Nam tiếp tục dặn dò chó cưng.
"Gầu gâu gấu gâu!" (Không được, mấy cô đó sẽ ăn tươi nuốt sống em cho coi!)
"Tư Nam..." An Chi Huyến không khỏi thở dài, lực hấp dẫn của gã không so được với Uông Phong Lân thì không tính, bây giờ ngay cả so với chó còn không bằng nữa là sao!
"Có gì vậy?" Tư Nam ngẩng đầu nhìn An Chi Huyến cười cười, "Xấu hổ quá, tôi với A Kim có thói quen như vậy rồi. Cục cưng chính là vợ của tôi đó!
"Gâu gâu!" (Anh là chồng!) cái này thuộc về vấn đề nguyên tắc.
"Vợ?" An Chi Huyến thiếu chút nữa rớt cằm, chẳng lẽ tình địch của gã không phải là Uông Phong Lân mà là con chó trước mặt sao?
"Ha ha, nhìn anh kìa! Không phải thật đâu, tôi nói giỡn đó!" Tư Nam nghiêng đầu cười.
"Oh!" An Chi Huyến hoàn toàn bị nụ cười rạng rỡ trước mặt hớp hồn, chỉ cần có thể nhìn thấy y cười tươi như vậy, gã có thể làm bất kì điều gì!
"Uh." Tư Nam mở miệng đáp.
"Nếu như anh ta xảy ra chuyện gì, cậu có thương tâm không?"
"Nếu như anh ấy có chuyện gì, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho kẻ hãm hại anh ấy." Lời nói của Tư Nam phá lệ lạnh lùng, vẻ mặt thế nhưng vẫn tươi cười bình thản như mọi lần.
Trong lòng An Chi Huyến run lên, tại sao khuôn mặt tươi cười ấm áp hết sức đáng yêu này lại trở nên trong trẻo lạnh lùng như vậy?
"A Kim, ngoan nào!" Tư Nam vuốt ve mớ lông vàng trên đầu chó cưng, "Yên tâm, không có việc gì đâu!"
"Gâu!" (Uh!) nụ cười tươi rói đáng yêu kia lúc nào cũng có ma lực làm cho tâm mình trở nên bình an, bao nhiêu kích động lẫn phẫn nộ lúc nãy cũng được hòa tan trong nụ cười của em, chỉ cần một câu nói của em, bản thân anh cũng thật sự rất tin tưởng sẽ không thể có chuyện gì xảy ra.
"Tại sao lại là anh ta?" Anh Chi Huyến nhẹ giọng thở dài, nếu như đổi lại là người khác, bản thân gã ít ra cũng có thể nỗ lực hết mình so với đối thủ để chiếm lấy sự ưu ái của y, nhưng mà tại sao hết lần này tới lần khác lại là Uông Phong Lân? Nhìn kiểu gì gã cũng không có phần thắng!
"Cục cưng ngoan nào, đi xuống dưới sẽ cho cục cưng ăn cánh gà, chịu không nè?" Tư Nam ôn nhu nói chuyện với chó cưng, hoàn toàn không nhìn đến sự tồn tài của An Chi Huyến.
"Gâu!" (Được!) Cơ thể kia không thể ăn cái gì, vậy thì để cơ thể này ăn đi! Chỉ cần có Tư Nam bên cạnh, ăn cái gì cũng ngon hết!
"Tư Nam, cậu thích Uông tổng sao?" An Chi Huyến đột nhiên hỏi.
"Thích chứ! Anh ấy rất đáng yêu." Tư Nam thuận miệng trả lời, tiếp tục đùa giỡn với chó cưng, "Không cho cục cưng tới cần COCO biết chưa?"
"Gấu gấu?" (Ai muốn tới gần nó chứ hả?)
"Không cho cục cưng hung dữ với nữ đồng nghiệp, có biết chưa? Các cô ấy rất tốt với Nam." Tư Nam tiếp tục dặn dò chó cưng.
"Gầu gâu gấu gâu!" (Không được, mấy cô đó sẽ ăn tươi nuốt sống em cho coi!)
"Tư Nam..." An Chi Huyến không khỏi thở dài, lực hấp dẫn của gã không so được với Uông Phong Lân thì không tính, bây giờ ngay cả so với chó còn không bằng nữa là sao!
"Có gì vậy?" Tư Nam ngẩng đầu nhìn An Chi Huyến cười cười, "Xấu hổ quá, tôi với A Kim có thói quen như vậy rồi. Cục cưng chính là vợ của tôi đó!
"Gâu gâu!" (Anh là chồng!) cái này thuộc về vấn đề nguyên tắc.
"Vợ?" An Chi Huyến thiếu chút nữa rớt cằm, chẳng lẽ tình địch của gã không phải là Uông Phong Lân mà là con chó trước mặt sao?
"Ha ha, nhìn anh kìa! Không phải thật đâu, tôi nói giỡn đó!" Tư Nam nghiêng đầu cười.
"Oh!" An Chi Huyến hoàn toàn bị nụ cười rạng rỡ trước mặt hớp hồn, chỉ cần có thể nhìn thấy y cười tươi như vậy, gã có thể làm bất kì điều gì!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.