Chương 44
Thiên Lại Chỉ Diên
09/08/2013
Biệt thự nhà họ Uông.
Uông Phong Lân nghiêng tay chống lên thành ghế salon, nhìn cha mẹ đang ngồi trước mặt, cái nhà này tại sao lại không có không khí ấm áp như nhà của Tư Nam vậy? Phòng rất lớn, nội thất cao cấp, nhưng tìm thế nào cũng không thấy được cảm giác ấm cúng. Từ nhỏ, câu mà mẹ đầu tiên và cũng là câu nhiều nhất mẹ nói với anh chính là: Mẹ phải dựa vào con rồi!" Mà câu cha nói nhiều nhất chính là "Con đừng tưởng là con của ta thì muốn cái gì sẽ có cái đó! Cái gì cũng phải dựa vào chính mình!" --- không biết những thứ mình có ngày hôm nay có được tính là họ đã giáo dục thành công không nữa?
"Phong Lân, nếu con về rồi, thì ở đây luôn đi!" Mẹ Uông nhìn con mình, bà cảm thấy rất may mắn khi sinh ra được một đứa con tài giỏi như vậy, nếu không lấy cá tính lãnh huyết của Uông Thiên Đức, bản thân bà chắc cũng sớm bị đá ra khỏi cửa.
"Đúng vậy! Mẹ con rất lo lắng cho con đó!" Lui xuống hàng thứ hai Uông Thiên Đức bây giờ cũng phải kiêng kị đứa con của mình vài phần. Gây dựng sự nghiệp đã khó khăn, giữ vững sự nghiệp lại càng khó khăn hơn, đạo lí này ông biết rất rõ ràng. Huống chi, Uông thị bây giờ so với ba năm trước khi ông rời đi không biết đã mạnh và bề thế hơn trước bao nhiêu lần, nếu như đứa con trở mặt với ông, ông sợ là ông cũng không có sức để chống lại.
"Chuyện ở công ti còn nhiều lắm, con còn phải ở lại đó giải quyết một chút. Hôm nay con chỉ về nhà thăm hai người thôi." Uông Phong Lân lắc đầu với mẹ, sau đó quay sang nói với cha, "Còn nữa, có một số việc, con không muốn nói nữa, đừng nhúng tay vào."
"Chuyện công ti không phải có Tu Đức Uy giúp con sao?" Uông Thiên Đức đương nhiên biết con mình đang nói cái gì, nhưng ông cũng không muốn nhắc đến, "Ta nghe nói, con có một trợ lí mới, rất có năng lực."
Nhắc tới Tư nam, Uông Phong Lân không nhịn được cảm xúc mà lộ ra một nụ cười mỉm: "Đúng vậy, người đó rất có năng lực, giúp Tu được rất nhiều! Hơn nữa lại vừa thông minh lại xinh đẹp."
"Là nữ à?" Mẹ Uông rất chờ mong con mình sớm lập gia đình một chút.
"Là nam mẹ. Bất quá, con nghĩ cho dù là phụ nữ cũng có rất ít người đẹp hơn so với người đó." Nghĩ đến đôi mắt trong veo kia liền cảm thấy ngọt ngào, không biết bây giờ không có mình, A Kim cũng "hôn mê", em đang làm cái gì nữa?
"Phong Lân, con cũng đừng có làm loạn." Nghe con mình tán dương một người đàn ông như vậy, Uông Thiên Đức có dự cảm không tốt.
"Ba, con luôn biết chắc mình đang làm cái gì, không phải sao?" Nhìn thẳng vào hai mắt cha mình, tuyến bố những chuyện bản thân đã quyết định thì sẽ không thể có người nào có khả năng cản trở.
"Con hiểu rõ là tốt rồi!" Uông Thiên Đức lắc đầu, "Ta lên lầu trước, con tâm sự thêm với mẹ con đi!" Nói xong liền xoay người đi lên lầu. Tung hoành thương trường đã nhiều năm như vậy, ông đương nhiên biết đối với chuyện không thể khống chế được thì phải dùng bộ dạng cùng thái độ như thế nào để bày ra ngoài. Bây giờ, đối mặt với con mình, ông đã không khống chế được cục diện rồi, vậy thì cứ tạm thời lui trước một bước đi!
"Phong Lân, ngày hôm qua Tỉnh Thượng Đan có đến thăm mẹ, đứ bé đó cũng không tệ lắm đâu!" Mẹ Uông rất là chờ mong con mình sớm cưới vợ nhanh một chút.
"Mẹ, cô ta có đẹp hay không, cũng không liên quan tới con!"
"Thiệt tình! Tại sao lại không liên quan chứ? Cha con lúc trước không phải sắp xếp cho con đính hôn với bên gia đình Tỉnh Thượng rồi sao? Hơn nữa, còn đang chuẩn bị hôn lễ cho con nữa mà!" Đối với mẹ Uông mà nói, chấp nhận tất cả chính là hạnh phúc.
"Cái đó là do bọn họ an bài, không liên quan đến con." Uông Phong Lân cong môi cười cười, "Mẹ không hi vọng con mình hạnh phúc sao?"
"Có chứ hả!" Mẹ Uông không rõ tại sao con mình lại hỏi như vậy.
"Tỉnh Thượng Đan kia không mang lại hạnh phúc cho con được!" Như vậy coi như là giải thích rồi chứ? Nói nhiều nữa, mẹ nghe cũng không hiểu.
"Vậy con có người thương rồi?"
"Dạ! Người kia, chỉ cần bên cạnh em ấy, con sẽ cảm thấy rất an tâm, đầy đủ, trong lòng rất ấm áp." Phải trở về nhanh một chút, chui vào trong vòng tay em ngủ một giấc.
"Lúc nào mang về đây cho mẹ nhìn một chút nha?" Nghe con mình nói như vậy mẹ Uông rất hào hứng.
"Đợi khi nào con khỏe mạnh lại hoàn toàn đi!" Uông Phong Lân hứa hẹn với mẹ, "Con tin chắc mẹ nhất định sẽ thích em ấy."
"Chỉ cần con thích, người ta cũng không chê mẹ, mẹ làm sao lại không biết đạo lí mà không thích chứ hả?" Mẹ Uông cười, "Bây giờ là thời đại nào rồi? Ở đâu lại còn chuyện mẹ chồng nàng dâu chứ?"
"Con dâu?" Uông Phong Lân cười rộ lên, không biết bảo bối của anh biết được bản thân được gọi là con dâu thì sẽ có vẻ mặt như thế nào nữa.
"Con cười cái gì?" Mẹ Uông nghi hoặc nhìn con mình.
"Không có gì cả! Chờ mẹ gặp em ấy sẽ biết ngay thôi." Uông Phong Lân nhìn mẹ, "Dạo này mẹ thế nào rồi?"
"Cũng tốt lắm! Trừ hai mắt ra, dạo này nhìn mọi thứ càng lúc càng mờ rồi."
"Bác sĩ nói thế nào mẹ?"
"Mạch máu trong mắt có khối u, thầy thuốc nói đây là do biến chứng của bệnh tiểu đường tạo thành, cũng không dễ chữa trị! Chỉ không cần chuyển thành u ác tính là được," Mẹ Uông thở dài, "Hi vọng mẹ có thể nhìn được mặt cháu."
"Ha ha, mẹ, mẹ đừng suy nghĩ lung tung, cứ cố gắng tịnh dưỡng, sẽ không có việc gì đâu." An ủi mẹ, Uông Phong Lân có chút bất đắc dĩ, cho dù hai mắt mẹ có tốt, sợ là cũng chẳng nhìn thấy cháu đâu!
"Được rồi! Con có người thương, mẹ cũng yên tâm rồi."
"Cũng không còn sớm, mẹ đi nghỉ đi! Con cũng về!" Uông Phong Lân ra hiệu bảo người giúp việc đỡ mẹ lên lầu, "Mạnh Ba, đưa tôi về lại công ti."
"Vâng ạ!" Mạnh Ba đi tới, đỡ Uông Phong Lâm đứng dậy.
"Ôi, con phải khỏe lên nhanh nhanh nha!" Mẹ Uông quay đầu lại dặn dò.
"Biết rồi, mẹ! Mẹ yên tâm đi! Nói với ba con về trước!"
"Được." Đứng ở cầu thang, nhìn theo bóng đứa con được người khác dìu ra ngoài cửa, mẹ Uông nhẹ giọng thở dài, con mình càng lúc càng cách xa mình rồi. Cho tới bây giờ bà cũng chỉ chờ mong con mình không được thua kém bất kì ai, kế thừa gia nghiệp của Uông thị, bây giờ muốn bên cạnh con hưởng thụ niềm vui gia đình, nhưng mà không có khả năng nữa rồi.
Uông Phong Lân nghiêng tay chống lên thành ghế salon, nhìn cha mẹ đang ngồi trước mặt, cái nhà này tại sao lại không có không khí ấm áp như nhà của Tư Nam vậy? Phòng rất lớn, nội thất cao cấp, nhưng tìm thế nào cũng không thấy được cảm giác ấm cúng. Từ nhỏ, câu mà mẹ đầu tiên và cũng là câu nhiều nhất mẹ nói với anh chính là: Mẹ phải dựa vào con rồi!" Mà câu cha nói nhiều nhất chính là "Con đừng tưởng là con của ta thì muốn cái gì sẽ có cái đó! Cái gì cũng phải dựa vào chính mình!" --- không biết những thứ mình có ngày hôm nay có được tính là họ đã giáo dục thành công không nữa?
"Phong Lân, nếu con về rồi, thì ở đây luôn đi!" Mẹ Uông nhìn con mình, bà cảm thấy rất may mắn khi sinh ra được một đứa con tài giỏi như vậy, nếu không lấy cá tính lãnh huyết của Uông Thiên Đức, bản thân bà chắc cũng sớm bị đá ra khỏi cửa.
"Đúng vậy! Mẹ con rất lo lắng cho con đó!" Lui xuống hàng thứ hai Uông Thiên Đức bây giờ cũng phải kiêng kị đứa con của mình vài phần. Gây dựng sự nghiệp đã khó khăn, giữ vững sự nghiệp lại càng khó khăn hơn, đạo lí này ông biết rất rõ ràng. Huống chi, Uông thị bây giờ so với ba năm trước khi ông rời đi không biết đã mạnh và bề thế hơn trước bao nhiêu lần, nếu như đứa con trở mặt với ông, ông sợ là ông cũng không có sức để chống lại.
"Chuyện ở công ti còn nhiều lắm, con còn phải ở lại đó giải quyết một chút. Hôm nay con chỉ về nhà thăm hai người thôi." Uông Phong Lân lắc đầu với mẹ, sau đó quay sang nói với cha, "Còn nữa, có một số việc, con không muốn nói nữa, đừng nhúng tay vào."
"Chuyện công ti không phải có Tu Đức Uy giúp con sao?" Uông Thiên Đức đương nhiên biết con mình đang nói cái gì, nhưng ông cũng không muốn nhắc đến, "Ta nghe nói, con có một trợ lí mới, rất có năng lực."
Nhắc tới Tư nam, Uông Phong Lân không nhịn được cảm xúc mà lộ ra một nụ cười mỉm: "Đúng vậy, người đó rất có năng lực, giúp Tu được rất nhiều! Hơn nữa lại vừa thông minh lại xinh đẹp."
"Là nữ à?" Mẹ Uông rất chờ mong con mình sớm lập gia đình một chút.
"Là nam mẹ. Bất quá, con nghĩ cho dù là phụ nữ cũng có rất ít người đẹp hơn so với người đó." Nghĩ đến đôi mắt trong veo kia liền cảm thấy ngọt ngào, không biết bây giờ không có mình, A Kim cũng "hôn mê", em đang làm cái gì nữa?
"Phong Lân, con cũng đừng có làm loạn." Nghe con mình tán dương một người đàn ông như vậy, Uông Thiên Đức có dự cảm không tốt.
"Ba, con luôn biết chắc mình đang làm cái gì, không phải sao?" Nhìn thẳng vào hai mắt cha mình, tuyến bố những chuyện bản thân đã quyết định thì sẽ không thể có người nào có khả năng cản trở.
"Con hiểu rõ là tốt rồi!" Uông Thiên Đức lắc đầu, "Ta lên lầu trước, con tâm sự thêm với mẹ con đi!" Nói xong liền xoay người đi lên lầu. Tung hoành thương trường đã nhiều năm như vậy, ông đương nhiên biết đối với chuyện không thể khống chế được thì phải dùng bộ dạng cùng thái độ như thế nào để bày ra ngoài. Bây giờ, đối mặt với con mình, ông đã không khống chế được cục diện rồi, vậy thì cứ tạm thời lui trước một bước đi!
"Phong Lân, ngày hôm qua Tỉnh Thượng Đan có đến thăm mẹ, đứ bé đó cũng không tệ lắm đâu!" Mẹ Uông rất là chờ mong con mình sớm cưới vợ nhanh một chút.
"Mẹ, cô ta có đẹp hay không, cũng không liên quan tới con!"
"Thiệt tình! Tại sao lại không liên quan chứ? Cha con lúc trước không phải sắp xếp cho con đính hôn với bên gia đình Tỉnh Thượng rồi sao? Hơn nữa, còn đang chuẩn bị hôn lễ cho con nữa mà!" Đối với mẹ Uông mà nói, chấp nhận tất cả chính là hạnh phúc.
"Cái đó là do bọn họ an bài, không liên quan đến con." Uông Phong Lân cong môi cười cười, "Mẹ không hi vọng con mình hạnh phúc sao?"
"Có chứ hả!" Mẹ Uông không rõ tại sao con mình lại hỏi như vậy.
"Tỉnh Thượng Đan kia không mang lại hạnh phúc cho con được!" Như vậy coi như là giải thích rồi chứ? Nói nhiều nữa, mẹ nghe cũng không hiểu.
"Vậy con có người thương rồi?"
"Dạ! Người kia, chỉ cần bên cạnh em ấy, con sẽ cảm thấy rất an tâm, đầy đủ, trong lòng rất ấm áp." Phải trở về nhanh một chút, chui vào trong vòng tay em ngủ một giấc.
"Lúc nào mang về đây cho mẹ nhìn một chút nha?" Nghe con mình nói như vậy mẹ Uông rất hào hứng.
"Đợi khi nào con khỏe mạnh lại hoàn toàn đi!" Uông Phong Lân hứa hẹn với mẹ, "Con tin chắc mẹ nhất định sẽ thích em ấy."
"Chỉ cần con thích, người ta cũng không chê mẹ, mẹ làm sao lại không biết đạo lí mà không thích chứ hả?" Mẹ Uông cười, "Bây giờ là thời đại nào rồi? Ở đâu lại còn chuyện mẹ chồng nàng dâu chứ?"
"Con dâu?" Uông Phong Lân cười rộ lên, không biết bảo bối của anh biết được bản thân được gọi là con dâu thì sẽ có vẻ mặt như thế nào nữa.
"Con cười cái gì?" Mẹ Uông nghi hoặc nhìn con mình.
"Không có gì cả! Chờ mẹ gặp em ấy sẽ biết ngay thôi." Uông Phong Lân nhìn mẹ, "Dạo này mẹ thế nào rồi?"
"Cũng tốt lắm! Trừ hai mắt ra, dạo này nhìn mọi thứ càng lúc càng mờ rồi."
"Bác sĩ nói thế nào mẹ?"
"Mạch máu trong mắt có khối u, thầy thuốc nói đây là do biến chứng của bệnh tiểu đường tạo thành, cũng không dễ chữa trị! Chỉ không cần chuyển thành u ác tính là được," Mẹ Uông thở dài, "Hi vọng mẹ có thể nhìn được mặt cháu."
"Ha ha, mẹ, mẹ đừng suy nghĩ lung tung, cứ cố gắng tịnh dưỡng, sẽ không có việc gì đâu." An ủi mẹ, Uông Phong Lân có chút bất đắc dĩ, cho dù hai mắt mẹ có tốt, sợ là cũng chẳng nhìn thấy cháu đâu!
"Được rồi! Con có người thương, mẹ cũng yên tâm rồi."
"Cũng không còn sớm, mẹ đi nghỉ đi! Con cũng về!" Uông Phong Lân ra hiệu bảo người giúp việc đỡ mẹ lên lầu, "Mạnh Ba, đưa tôi về lại công ti."
"Vâng ạ!" Mạnh Ba đi tới, đỡ Uông Phong Lâm đứng dậy.
"Ôi, con phải khỏe lên nhanh nhanh nha!" Mẹ Uông quay đầu lại dặn dò.
"Biết rồi, mẹ! Mẹ yên tâm đi! Nói với ba con về trước!"
"Được." Đứng ở cầu thang, nhìn theo bóng đứa con được người khác dìu ra ngoài cửa, mẹ Uông nhẹ giọng thở dài, con mình càng lúc càng cách xa mình rồi. Cho tới bây giờ bà cũng chỉ chờ mong con mình không được thua kém bất kì ai, kế thừa gia nghiệp của Uông thị, bây giờ muốn bên cạnh con hưởng thụ niềm vui gia đình, nhưng mà không có khả năng nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.