Chương 40: Chương 15.2
Kim Đại
25/07/2019
Từ sau khi kết hôn,
tôi rất ít khi chủ động liên lạc với gia đình, còn những cuộc điện thoại từ gia đình gọi tới phần lớn đều có liên quan tới em trai tôi. Nào là
học đại học thì cần số tiền như thế này, mua sắm tư trang cho nó thì cần số tiền như thế kia.
Tôi thấy EQ của họ cũng thấp thật đấy, cứ mở miệng ra là tiền tiền tiền, cũng chẳng biết ăn nói khéo léo một chút, có lẽ nghĩ tôi là con gái nên thích gì thì nói nấy. Tôi thấy rất phiền mỗi khi phải nghe điện thoại của họ.
Mã Thiên Lý thì không nói gì, thái độ của anh đối với bố mẹ tôi từ trước tới giờ vẫn rất xa lạ và khách sáo. Tôi uể oải nhấn vào nút nghe, mẹ tôi không nói gì khác, chỉ hỏi tôi Trung thu có về nhà không.
Tôi nhớ lại thời tôi học đại học, đừng nói đến Trung thu, ngay cả Tết Nguyên đán cũng chỉ vì muốn kiếm thêm chút tiền mà tôi đành ở lại ký túc xá để đi làm thêm. Cả ký túc xá vắng tanh vắng ngắt, chẳng còn một ai, họ là bố mẹ mà còn chẳng được một lần gọi điện thoại hỏi thăm tôi. Nói thẳng ra, chẳng qua thấy tôi bây giờ có điều kiện nên họ mới nghĩ tới việc liên lạc với tôi.
Thực tình, tôi vẫn muốn về thăm họ, vì dù gì họ cũng là đình của tôi, thế nhưng cứ nghĩ tới thái độ của họ, tôi lại chán. Chỉ sợ về đó lại phải nghe những lời bóng gió đầy tổn thương, không xin tôi tiền thì lại bảo Mã Thiên Lý làm cái này cái kia cho em hai tôi.
Cuối cùng tôi đành trả lời: "Trung thu con phải về nhà chồng, cả nhà mình cứ đoàn tụ với nhau đi ạ."
Vừa dứt lời quả nhiên nghe mẹ tôi phàn nàn: "Đẻ con gái là như vậy đấy, rốt cuộc vẫn chỉ là con người ta mà thôi."
Tôi bực mình đến nỗi chỉ muốn vứt luôn cái điện thoại, nếu họ đối xử với tôi tốt hơn một chút thì tôi có làm như vậy không?
Mã Thiên Lý trước giờ vẫn không biết cách an ủi người khác, thấy tôi đang bực tức mà đi ôm tôi, tiếp tục nói về cái đảo kia, ý muốn tôi đừng nghĩ tới những chuyện không vui đó nữa.
Tôi bỗng nghĩ tới một việc, liền hỏi anh: "Đúng rồi, anh vẫn chưa nói cho em biết, em trai em cứ như vậy thì sau này sẽ như thế nào, có tiền đồ gì không, công việc có tốt không, đối xử với bố mẹ em như thế nào?"
"Còn có thể thế nào được, nó được chiều chuộng đến mức ích kỷ, sống buông thả." Mã Thiên Lý nói với giọng bình thản. "Hiếu thảo ư? Sau khi em trai em kết hôn, nó liền đuổi bố mẹ em đi, buộc họ phải thuê nhà ở, vợ nó cũng tệ như nó, sau khi sinh được cậu con trai thì luôn tự cao tự đại, khiến bố mẹ em tức lộn ruột."
Tôi nghe thấy thế thì vừa thấy hết giận vừa thấy đau lòng. Họ dù sao cũng là bố mẹ đẻ của tôi, biết được sau này bị em trai tôi ngược đãi, ít nhiều trong lòng tôi cũng cảm thấy khó chịu, có điều đó cũng là quả báo cả thôi, họ đã khinh thường con gái như thế nào chứ, rốt cuộc lại bị chính con dâu mình xử tệ.
Thời gian trước, Vương Thắng Nam sau khi biết chuyện gia đình tôi, cùng từng khuyên tôi rằng càng là gia đình trọng nam khinh nữ thì con gái lại càng có triển vọng hơn con trai, còn hiếu thảo hơn nữa. Lúc ấy, tôi còn bác bỏ quan điểm đó, nói tôi sẽ không bao giờ báo hiếu người làm cha mẹ như họ. Nhưng rồi lại nghĩ nếu sau này bố mẹ tôi quả thật sa sút như vậy, tôi sao có thể để họ khổ sở như thế được đây?
Vì bị cuộc gọi của mẹ tôi quấy nhiễu nên cả hồi lâu sau, tôi và Mã Thiên Lý vẫn chưa bàn được ra là sẽ đi đâu. Tôi thực sự không biết bản thân mình đang muốn gì nữa.
Hôm sau đi làm, cả phòng tụ tập ăn uống, vì kỳ này doanh thu hoàn thành vượt mức quy định. Ông chủ rất vui nên có ý thưởng cho chúng tôi. Nhưng trưởng phòng của tôi thật thất đức, có đầy nơi tiêu khiển lành mạnh mà anh ta lại cứ muốn đến cái ổ tiêu tiền nổi tiếng của thành phố. Đẳng cấp thì đương nhiên công nhận nhưng đến cái nơi có gái bao nổi tiếng này thì có cái quái gì thú vị chứ.
Có điều, người như trưởng phòng Lưu chỉ thích những nơi như thế thôi, vừa vào đã tìm được chỗ thân quen rồi, còn phụ nữ như chúng tôi lại rất ngại ngùng. Nói trắng ra, lần này trưởng phòng Lưu tiết kiệm được ối tiền bao gái. Chúng tôi ai nấy đều vội tránh xa anh ta, tụ với nhau thành một đám.
Chỗ tôi ngồi vốn cách anh ta rất xa, nhưng ai ngờ tôi vừa mới hát hết một bài thì anh ta liền xông tới, mang theo hơi rượu nồng nặc. Thường ngày anh ta rất thích mắng chửi tôi, hơn nữa tôi đã cắt tóc ngắn thế này, cứ nghĩ anh ta sẽ chẳng thấy hứng thú nửa, ai dè anh ta uống say được đà, cứ áp sát vào tôi. Toàn thân tôi nổi da gà, vội đứng dậy, giả vờ đi vệ sinh, kết quả vừa mới ra tới hành lang thì bị anh ta đuổi kịp.
Anh ta nắm tay tôi, giữ lại, nói: "Tiểu Lộ, cô chạy đi đâu, sợ tôi ăn thịt sao? Tôi biết cô không ưa gì tôi, nhưng chúng ta có thể thương lượng mà, có thể nói chuyện riêng, cô hiểu chứ? Một người phụ nữ như cô rất cần một ngươi đàn ông giúp đỡ." Dứt lời, anh ta liền ôm chặt lấy tôi.
Đây là lần đầu tiên tôi gặp phải loại người này, đã thế còn là sếp của mình nữa chứ, thế nên tôi phản ứng bị chậm mất hai nhịp, đợi đến khi giật mình nhận ra, tôi liền đập thật mạnh vào người trưởng phòng Lưu, mạnh đến mức khiến tay tôi sưng cả lên.
Trưởng phòng Lưu say mèm, bị đau thì lập tức nổi cáu, chỉ tay vào mặt tôi, mắng xối xả: "Mẹ kiếp, tao muốn giúp mày mà mày lại đối xử với tao thế à? Mày có tin không, tao chỉ cần nói một câu thôi là mày sẽ mất việc luôn."
Tôi thật chưa bao giờ gặp phải loại người vô liêm sỉ như vậy, thế là tức quá liền cãi lại: "Tôi còn không thèm làm ấy chứ." Nói xong tôi đi thẳng, thế nhưng tên vô liêm sỉ đó vẫn không chịu dừng tay, tiếp tục định giở trò với tôi.
Lần này tôi phản ứng nhanh hơn, liền né tránh, thế nhưng tay hắn ta vẫn chạm được vào người tôi, rồi hắn ta lập tức ghì chặt lấy tôi, tôi vì quá bất ngờ mà ngây người ra. Sau khi sờ soạng tôi vài cái, thấy tôi không phản ứng thì hắn ta càng được thể, ôm chặt tôi như thể nơi này không có người vậy, đối với hắn ta, việc bắt nạt phụ nữ thật chẳng khác nào như đập bụi trên người.
Đầu óc tôi trở nên đông đặc, sợ hãi đến độ không biết phải làm gì, may mà bên cạnh tôi lúc này là một cái bàn nhỏ, bên trên có mấy chai rượu rỗng, chắc lúc dọn phòng nhân viên quét dọn quên chưa mang đi. Tôi liền dùng sức lao tới đó. Trong đầu tôi lúc này chỉ có một suy nghĩ, hắn ta dựa vào cái gì mà dám bắt nạt tôi như vậy chứ.
Trong cơn sợ hãi xen lẫn bất bình, tôi không ngờ bản thân mình lại có thể hung hăng như vậy. Tôi lao tới, đập thẳng chai rượu vào đầu trưởng phòng Lưu. Tôi còn tưởng sau cú đập đó, chai rượu chắc sẽ vỡ vụn giống như trong phim, thế nhưng xét cho cùng sức của tôi vẫn quá yếu. Tuy tôi đã dùng hết sức, nhưng chai rượu vẫn còn nguyên vẹn, sao chất lượng của cái chai này có thể tốt đến thế chứ, có điều cú đánh đó lại khiến loại cặn bã họ Lưu sững sờ.
Hành động này của tôi là hoàn toàn theo bản năng, tôi nhấc chai rượu lên, định bồi thêm phát nữa nhưng lại bị đám đồng nghiệp đứng xung quanh ngăn lại. Nam và nữ quả là có sự khác biệt khá lớn về sức khỏe, những người đó chỉ mới khẽ chặn tôi lại thôi mà tôi tưởng mình sắp không đứng vững nổi nữa rồi. Tôi tức điên lên, nắm cái quai đeo túi xách, cứ thế quật túi bụi vào tên vô lại họ Lưu.
Thật là một đám người vô lương tâm, chỉ biết giương mắt nhìn đàn bà con gái bị quấy rối tình dục, không một ai đứng ra giải vây, còn không biết hổ thẹn mà che chắn cho hắn ta, lấy lòng hắn ta cái gì chứ, chỉ vì hắn ta là sếp sao? Cả đám đồng nghiệp nữ kia nữa, không một người nào đến khuyên can hay bênh vực tôi cả.
Cuối cùng tôi bị đám người đó lôi ra, họ rõ ràng biết tên cặn bã họ Lưu đuổi theo tôi với mục đích gì, nhưng lại cố tình làm như không biết vậy. Có một đồng nghiệp nữ lén lút chạy tới nhắc nhở tôi: 'Tiểu Lộ, cô mau đi đi, kẻo lúc nữa ông Lưu tỉnh lại sẽ tìm cô đấy.”
Tôi tức đến run người, gào lên: "Tôi còn muốn tìm hắn ta tính sổ đây, hắn ta quấy rối tình dục tôi đấy."
Đồng nghiệp nữ đó vội ra dấu im lặng, cố nói nhỏ: "Đừng để tâm tới ông ta. Ông ta thấy chồng của cô bán thịt lợn, có làm gì thì cô cũng sẽ chẳng dám nói ra, nếu ngay từ đầu cô nói chồng cô làm trong Bộ Công an thì có gan to bằng trời, ông ta cũng không dám làm chuyện này. Thật đấy! Sau này cô cũng cần phải để ý hơn, đừng nói thật quá. Cô xem Lý Mai trong phòng mình đó, cô ấy rất thông minh, bạn trai cô ấy không phải làm trong tòa án đâu, cô ấy chỉ nói vậy để tránh rắc rối thôi."
Tôi tức đến mức đau tim. Người phụ nữ có chồng bán thịt lợn thì sẽ bị quấy rối tình dục sao? Công lý ở đâu vậy?
Tôi bực bội rời đi, lúc đang đợi thang máy, tôi chợt nhìn thấy bên cạnh có một chiếc gương lớn dùng để trang trí. Tôi hít sâu một hơi để thư giãn tinh thần, đứng trước gương chỉnh trang lại quần áo, đầu tóc. May mà tóc tôi ngắn chứ nếu dài như trước, chắc bây giờ trông sẽ rất khó coi.
Đến lúc này tôi mới thấy sợ, may mà tên cặn bã họ Lưu đã say mèm, nếu đầu óc hắn ta tỉnh táo một chút thì rất có thể tôi sẽ bị đánh lại. Đúng lúc này, tôi bỗng nhìn thấy ở trong gương ngay phía sau lưng tôi nhô lên một cái đầu, khoảng cách rất gần, như thể đang áp sát người tôi vậy. Anh đèn nơi này vốn mờ ảo, không nhìn rõ đó là cái gì nên tôi sợ đến mức cứng đờ cả người.
Ngay sau đó, bên tai tôi vang lên một giọng nói chế giễu đáng sợ: "Khái niệm về người phụ nữ chanh chua của tôi đã bị cô làm cho sai lệch hoàn toàn rồi."
Một tia lửa lóe lên, người đó cúi đầu châm một điếu thuốc, lúc này tôi mới nhìn rõ là ai, có điều thà là đừng nhìn thấy thì hơn. Cái khuôn mặt bị tàn phá ghê gớm đó xuất hiện trong không gian âm u này thực chẳng khác nào ma quỷ. May mà tôi nhìn nhiều thành quen rồi, chỉ là hơi ngạc nhiên không biết sao hắn lại ở đây.
Hôm nay tôi thật đen đủi, hết gặp phải gã biến thái quấy rối tình dục, lại đến kẻ lưu manh, côn đồ. Thế nhưng sau khi nghĩ lại, một nơi tiêu tiền nổi tiếng như thế này Tiêu Tịnh Phương đương nhiên phải biết rổi, chỉ là sao hắn ta lại xuất hiện ở dây?
Tôi đang buồn bực thì thấy hắn ta bỗng chạy ra, nấp sau cột nhà, sau đó có một nữ nhân viên phục vụ bưng rượu bước qua chỗ chúng tôi. Tên Tiêu Tịnh Phương thất đức này chẳng khác nào một con quỷ dữ trong phim kinh dị, từ từ ló đầu ra khỏi cây cột. Khuôn mặt đó chẳng cần phải hóa trang cũng khiến cô nhân viên phục vụ kia sợ đến biến sắc, hét toáng lên, vứt cả rượu lại, vắt chân lên cổ chạy.
Tôi thật chẳng muốn liên quan gì đến Tiêu Tịnh Phương nữa nhưng nhìn thấy cảnh tượng đó, tôi không khỏi nhướng mày, lẩm bẩm: "Sao cậu có thể đáng ghê tởm đến như vậy?"
Hắn lại cười với tôi, tay làm kiểu chữ V, đúng là đầu óc có vấn đề! Nhưng nghĩ lại thì nơi này toàn rượu đắt tiền, hắn cố tình làm cho cô phục vụ kia sợ phát khiếp mà bỏ rượu lại, vậy thì hắn được lãi chai rượu rồi, đúng là đồ xấu xa!
Tôi chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng xuống dưới lầu để rời khỏi đây, nhưng Tiêu Tịnh Phương bỗng tiến lại gần tôi, khiến tôi giật bắn mình.
Động tác nhấc tay của hắn rất phô trương, tôi đang tự hỏi hắn định làm gì thì thấy hắn ấn nhẹ vào nút bấm của thang máy, trên khuôn mặt vẫn lộ vẻ giễu cợt. "Đến lúc vào thang máy rồi." Tôi tự hỏi nghiêm túc một lần thì hắn sẽ chết hay sao?
Hắn bước vào trong thang máy cùng tôi, biểu hiện vô cùng kỳ quặc. May mà thang máy không phải kiểu khép kín, có một mặt làm bằng lánh trong suốt, có thể nhìn thấy phong cảnh ở bên ngoài. Lúc này, đường phố đã lên đèn, từng hàng từng hàng xe cộ nối đuôi nhau, từ trên cao nhìn xuống, trông chúng chẳng khác nào một dải ngân hà. Có điều thang máy này chạy chậm quá, như kiểu cố tình để người ta ngắm phong cảnh vậy, chỉ ngắm thôi thì được tích sự gì chứ, thật chẳng có tính thực dụng gi cả, tôi muốn xuống dưới lầu ngay lập tức.
Tôi đang thất thần thì chợt ngửi thấy mùi thuốc lá khó chịu, bất giác đưa tay lên bịt mũi. Điếu thuốc ban nãy hắn châm vẫn còn lửa, khói cứ thế xộc vào mũi tôi. Tôi cố gắng đứng cách hắn xa một chút.
Hắn như chợt nghĩ ra điều gì, liền nói: "Thật ra lần trước là cô hiểu lầm tôi đấy, không phải tôi đến đó để chơi mà có người gọi tôi tới bàn chuyện."
Tôi hiếu kỳ quay sang nhìn, không hiểu hắn đột nhiên nhắc lại chuyện này làm gì.
"Cuối cùng thì tôi cũng hiểu ra rồi, Mã Thiên Lý chỉ muốn hủy hoại hình ảnh của tôi trong mắt cô mà thôi." Hắn nghiêng đầu nhìn tôi, khuôn mặt chẳng có vẻ gì là nghiêm túc cả. "Anh ta sợ tôi cướp mất cô."
Tôi thấy rất ngại, tôi và Mã Thiên Lý chưa từng nói với ai chuyện này, tôi cũng không biết phải tiếp chuyện hắn như thế nào, đành im lặng. Hắn cùng không nói gì thêm, lặng yên dựa vào thang máy, ánh mắt tập trung trên khuôn mặt tôi. Hắn muốn làm gì vậy, học làm công tử đào hoa ư?
Với gương mặt đó mà hắn cũng có thể làm được sao? Không cảm thấy người xấu còn bày đặt làm nhiều chuyện quái đản ư? Mà hành động hút thuốc của hắn cũng thật bất lịch sự, sự tồn tại của hắn đúng là có lỗi với tạo hóa mà.
"Cô quả thật trong ngoài bất nhất." Hắn bỗng nói. "Nhìn bên ngoài thì đúng là phụ nữ nhưng lại chẳng nữ tính tẹo nào. Rõ ràng chỉ như một đứa trẻ nhưng khi lấy hết can đảm lại có thể dám làm đến vậy."
Tôi thật không hiểu hắn định nói gì.
Hắn lại tiếp: "Cô có biết tại sao tôi lại không thích cô không?"
Tôi hiếu kỳ nhìn hắn, tại sao chứ? Còn có thể là tại sao? Cái tính cách cổ quái, khó chiều của hắn từ xưa đến giờ, tôi đã chẳng ưa gì rồi, tôi và hắn không đội trời chung, việc không thích nhau là chuyện bình thường, có gì mà tại sao với không tại sao.
"Chính là trong tiết học thể dục hôm đó, tôi và mấy bạn học đang đá bóng, có một người chẳng may đá bóng trúng vào lưng cô, cậu bạn ấy lại tinh nghịch, không xin lỗi còn gọi to, bảo cô ném bóng qua, kết quả cô không ném bóng trả chúng tôi, mà cầm quả bóng qua, ném thẳng vào mặt cậu bạn đó. Mấy người chúng tôi vây lấy cô, cô không sợ mà còn gào thét rất lớn. Quả thật lần đầu tiên tôi gặp phải kiểu con gái như cô, thế nhưng, lúc đến nhà tôi ăn cơm, cô lại giả bộ nhỏ nhẹ, lúc nói chuyện với cô Mã cũng nhẹ nhàng, từ tốn. Cô đúng là kẻ hai mặt!"
Hình như là có chuyện như vậy thật, tôi láng máng có chút ấn tượng, lúc nhỏ tôi thường bị bạn bè cô lập, đặc biệt là lúc học cấp hai, thế nên trong lòng tôi lúc nào cùng ôm một mối hận. Càng bị người ta coi là vô dụng, tôi càng muốn thể hiện bản thân, đặc biệt là không muốn bị kẻ khác bắt nạt, lúc đó tôi như một con nhím toàn thân đầy gai nhọn vậy, chỉ là cùng lúc làm tổn thương người khác, tôi lại làm tổn thương cả chính minh. Tôi không có bạn bè, cũng không có người để có thể giãi bày, mãi cho tới khi tôi gặp được Mã Thiên Lý.
Tôi thấy EQ của họ cũng thấp thật đấy, cứ mở miệng ra là tiền tiền tiền, cũng chẳng biết ăn nói khéo léo một chút, có lẽ nghĩ tôi là con gái nên thích gì thì nói nấy. Tôi thấy rất phiền mỗi khi phải nghe điện thoại của họ.
Mã Thiên Lý thì không nói gì, thái độ của anh đối với bố mẹ tôi từ trước tới giờ vẫn rất xa lạ và khách sáo. Tôi uể oải nhấn vào nút nghe, mẹ tôi không nói gì khác, chỉ hỏi tôi Trung thu có về nhà không.
Tôi nhớ lại thời tôi học đại học, đừng nói đến Trung thu, ngay cả Tết Nguyên đán cũng chỉ vì muốn kiếm thêm chút tiền mà tôi đành ở lại ký túc xá để đi làm thêm. Cả ký túc xá vắng tanh vắng ngắt, chẳng còn một ai, họ là bố mẹ mà còn chẳng được một lần gọi điện thoại hỏi thăm tôi. Nói thẳng ra, chẳng qua thấy tôi bây giờ có điều kiện nên họ mới nghĩ tới việc liên lạc với tôi.
Thực tình, tôi vẫn muốn về thăm họ, vì dù gì họ cũng là đình của tôi, thế nhưng cứ nghĩ tới thái độ của họ, tôi lại chán. Chỉ sợ về đó lại phải nghe những lời bóng gió đầy tổn thương, không xin tôi tiền thì lại bảo Mã Thiên Lý làm cái này cái kia cho em hai tôi.
Cuối cùng tôi đành trả lời: "Trung thu con phải về nhà chồng, cả nhà mình cứ đoàn tụ với nhau đi ạ."
Vừa dứt lời quả nhiên nghe mẹ tôi phàn nàn: "Đẻ con gái là như vậy đấy, rốt cuộc vẫn chỉ là con người ta mà thôi."
Tôi bực mình đến nỗi chỉ muốn vứt luôn cái điện thoại, nếu họ đối xử với tôi tốt hơn một chút thì tôi có làm như vậy không?
Mã Thiên Lý trước giờ vẫn không biết cách an ủi người khác, thấy tôi đang bực tức mà đi ôm tôi, tiếp tục nói về cái đảo kia, ý muốn tôi đừng nghĩ tới những chuyện không vui đó nữa.
Tôi bỗng nghĩ tới một việc, liền hỏi anh: "Đúng rồi, anh vẫn chưa nói cho em biết, em trai em cứ như vậy thì sau này sẽ như thế nào, có tiền đồ gì không, công việc có tốt không, đối xử với bố mẹ em như thế nào?"
"Còn có thể thế nào được, nó được chiều chuộng đến mức ích kỷ, sống buông thả." Mã Thiên Lý nói với giọng bình thản. "Hiếu thảo ư? Sau khi em trai em kết hôn, nó liền đuổi bố mẹ em đi, buộc họ phải thuê nhà ở, vợ nó cũng tệ như nó, sau khi sinh được cậu con trai thì luôn tự cao tự đại, khiến bố mẹ em tức lộn ruột."
Tôi nghe thấy thế thì vừa thấy hết giận vừa thấy đau lòng. Họ dù sao cũng là bố mẹ đẻ của tôi, biết được sau này bị em trai tôi ngược đãi, ít nhiều trong lòng tôi cũng cảm thấy khó chịu, có điều đó cũng là quả báo cả thôi, họ đã khinh thường con gái như thế nào chứ, rốt cuộc lại bị chính con dâu mình xử tệ.
Thời gian trước, Vương Thắng Nam sau khi biết chuyện gia đình tôi, cùng từng khuyên tôi rằng càng là gia đình trọng nam khinh nữ thì con gái lại càng có triển vọng hơn con trai, còn hiếu thảo hơn nữa. Lúc ấy, tôi còn bác bỏ quan điểm đó, nói tôi sẽ không bao giờ báo hiếu người làm cha mẹ như họ. Nhưng rồi lại nghĩ nếu sau này bố mẹ tôi quả thật sa sút như vậy, tôi sao có thể để họ khổ sở như thế được đây?
Vì bị cuộc gọi của mẹ tôi quấy nhiễu nên cả hồi lâu sau, tôi và Mã Thiên Lý vẫn chưa bàn được ra là sẽ đi đâu. Tôi thực sự không biết bản thân mình đang muốn gì nữa.
Hôm sau đi làm, cả phòng tụ tập ăn uống, vì kỳ này doanh thu hoàn thành vượt mức quy định. Ông chủ rất vui nên có ý thưởng cho chúng tôi. Nhưng trưởng phòng của tôi thật thất đức, có đầy nơi tiêu khiển lành mạnh mà anh ta lại cứ muốn đến cái ổ tiêu tiền nổi tiếng của thành phố. Đẳng cấp thì đương nhiên công nhận nhưng đến cái nơi có gái bao nổi tiếng này thì có cái quái gì thú vị chứ.
Có điều, người như trưởng phòng Lưu chỉ thích những nơi như thế thôi, vừa vào đã tìm được chỗ thân quen rồi, còn phụ nữ như chúng tôi lại rất ngại ngùng. Nói trắng ra, lần này trưởng phòng Lưu tiết kiệm được ối tiền bao gái. Chúng tôi ai nấy đều vội tránh xa anh ta, tụ với nhau thành một đám.
Chỗ tôi ngồi vốn cách anh ta rất xa, nhưng ai ngờ tôi vừa mới hát hết một bài thì anh ta liền xông tới, mang theo hơi rượu nồng nặc. Thường ngày anh ta rất thích mắng chửi tôi, hơn nữa tôi đã cắt tóc ngắn thế này, cứ nghĩ anh ta sẽ chẳng thấy hứng thú nửa, ai dè anh ta uống say được đà, cứ áp sát vào tôi. Toàn thân tôi nổi da gà, vội đứng dậy, giả vờ đi vệ sinh, kết quả vừa mới ra tới hành lang thì bị anh ta đuổi kịp.
Anh ta nắm tay tôi, giữ lại, nói: "Tiểu Lộ, cô chạy đi đâu, sợ tôi ăn thịt sao? Tôi biết cô không ưa gì tôi, nhưng chúng ta có thể thương lượng mà, có thể nói chuyện riêng, cô hiểu chứ? Một người phụ nữ như cô rất cần một ngươi đàn ông giúp đỡ." Dứt lời, anh ta liền ôm chặt lấy tôi.
Đây là lần đầu tiên tôi gặp phải loại người này, đã thế còn là sếp của mình nữa chứ, thế nên tôi phản ứng bị chậm mất hai nhịp, đợi đến khi giật mình nhận ra, tôi liền đập thật mạnh vào người trưởng phòng Lưu, mạnh đến mức khiến tay tôi sưng cả lên.
Trưởng phòng Lưu say mèm, bị đau thì lập tức nổi cáu, chỉ tay vào mặt tôi, mắng xối xả: "Mẹ kiếp, tao muốn giúp mày mà mày lại đối xử với tao thế à? Mày có tin không, tao chỉ cần nói một câu thôi là mày sẽ mất việc luôn."
Tôi thật chưa bao giờ gặp phải loại người vô liêm sỉ như vậy, thế là tức quá liền cãi lại: "Tôi còn không thèm làm ấy chứ." Nói xong tôi đi thẳng, thế nhưng tên vô liêm sỉ đó vẫn không chịu dừng tay, tiếp tục định giở trò với tôi.
Lần này tôi phản ứng nhanh hơn, liền né tránh, thế nhưng tay hắn ta vẫn chạm được vào người tôi, rồi hắn ta lập tức ghì chặt lấy tôi, tôi vì quá bất ngờ mà ngây người ra. Sau khi sờ soạng tôi vài cái, thấy tôi không phản ứng thì hắn ta càng được thể, ôm chặt tôi như thể nơi này không có người vậy, đối với hắn ta, việc bắt nạt phụ nữ thật chẳng khác nào như đập bụi trên người.
Đầu óc tôi trở nên đông đặc, sợ hãi đến độ không biết phải làm gì, may mà bên cạnh tôi lúc này là một cái bàn nhỏ, bên trên có mấy chai rượu rỗng, chắc lúc dọn phòng nhân viên quét dọn quên chưa mang đi. Tôi liền dùng sức lao tới đó. Trong đầu tôi lúc này chỉ có một suy nghĩ, hắn ta dựa vào cái gì mà dám bắt nạt tôi như vậy chứ.
Trong cơn sợ hãi xen lẫn bất bình, tôi không ngờ bản thân mình lại có thể hung hăng như vậy. Tôi lao tới, đập thẳng chai rượu vào đầu trưởng phòng Lưu. Tôi còn tưởng sau cú đập đó, chai rượu chắc sẽ vỡ vụn giống như trong phim, thế nhưng xét cho cùng sức của tôi vẫn quá yếu. Tuy tôi đã dùng hết sức, nhưng chai rượu vẫn còn nguyên vẹn, sao chất lượng của cái chai này có thể tốt đến thế chứ, có điều cú đánh đó lại khiến loại cặn bã họ Lưu sững sờ.
Hành động này của tôi là hoàn toàn theo bản năng, tôi nhấc chai rượu lên, định bồi thêm phát nữa nhưng lại bị đám đồng nghiệp đứng xung quanh ngăn lại. Nam và nữ quả là có sự khác biệt khá lớn về sức khỏe, những người đó chỉ mới khẽ chặn tôi lại thôi mà tôi tưởng mình sắp không đứng vững nổi nữa rồi. Tôi tức điên lên, nắm cái quai đeo túi xách, cứ thế quật túi bụi vào tên vô lại họ Lưu.
Thật là một đám người vô lương tâm, chỉ biết giương mắt nhìn đàn bà con gái bị quấy rối tình dục, không một ai đứng ra giải vây, còn không biết hổ thẹn mà che chắn cho hắn ta, lấy lòng hắn ta cái gì chứ, chỉ vì hắn ta là sếp sao? Cả đám đồng nghiệp nữ kia nữa, không một người nào đến khuyên can hay bênh vực tôi cả.
Cuối cùng tôi bị đám người đó lôi ra, họ rõ ràng biết tên cặn bã họ Lưu đuổi theo tôi với mục đích gì, nhưng lại cố tình làm như không biết vậy. Có một đồng nghiệp nữ lén lút chạy tới nhắc nhở tôi: 'Tiểu Lộ, cô mau đi đi, kẻo lúc nữa ông Lưu tỉnh lại sẽ tìm cô đấy.”
Tôi tức đến run người, gào lên: "Tôi còn muốn tìm hắn ta tính sổ đây, hắn ta quấy rối tình dục tôi đấy."
Đồng nghiệp nữ đó vội ra dấu im lặng, cố nói nhỏ: "Đừng để tâm tới ông ta. Ông ta thấy chồng của cô bán thịt lợn, có làm gì thì cô cũng sẽ chẳng dám nói ra, nếu ngay từ đầu cô nói chồng cô làm trong Bộ Công an thì có gan to bằng trời, ông ta cũng không dám làm chuyện này. Thật đấy! Sau này cô cũng cần phải để ý hơn, đừng nói thật quá. Cô xem Lý Mai trong phòng mình đó, cô ấy rất thông minh, bạn trai cô ấy không phải làm trong tòa án đâu, cô ấy chỉ nói vậy để tránh rắc rối thôi."
Tôi tức đến mức đau tim. Người phụ nữ có chồng bán thịt lợn thì sẽ bị quấy rối tình dục sao? Công lý ở đâu vậy?
Tôi bực bội rời đi, lúc đang đợi thang máy, tôi chợt nhìn thấy bên cạnh có một chiếc gương lớn dùng để trang trí. Tôi hít sâu một hơi để thư giãn tinh thần, đứng trước gương chỉnh trang lại quần áo, đầu tóc. May mà tóc tôi ngắn chứ nếu dài như trước, chắc bây giờ trông sẽ rất khó coi.
Đến lúc này tôi mới thấy sợ, may mà tên cặn bã họ Lưu đã say mèm, nếu đầu óc hắn ta tỉnh táo một chút thì rất có thể tôi sẽ bị đánh lại. Đúng lúc này, tôi bỗng nhìn thấy ở trong gương ngay phía sau lưng tôi nhô lên một cái đầu, khoảng cách rất gần, như thể đang áp sát người tôi vậy. Anh đèn nơi này vốn mờ ảo, không nhìn rõ đó là cái gì nên tôi sợ đến mức cứng đờ cả người.
Ngay sau đó, bên tai tôi vang lên một giọng nói chế giễu đáng sợ: "Khái niệm về người phụ nữ chanh chua của tôi đã bị cô làm cho sai lệch hoàn toàn rồi."
Một tia lửa lóe lên, người đó cúi đầu châm một điếu thuốc, lúc này tôi mới nhìn rõ là ai, có điều thà là đừng nhìn thấy thì hơn. Cái khuôn mặt bị tàn phá ghê gớm đó xuất hiện trong không gian âm u này thực chẳng khác nào ma quỷ. May mà tôi nhìn nhiều thành quen rồi, chỉ là hơi ngạc nhiên không biết sao hắn lại ở đây.
Hôm nay tôi thật đen đủi, hết gặp phải gã biến thái quấy rối tình dục, lại đến kẻ lưu manh, côn đồ. Thế nhưng sau khi nghĩ lại, một nơi tiêu tiền nổi tiếng như thế này Tiêu Tịnh Phương đương nhiên phải biết rổi, chỉ là sao hắn ta lại xuất hiện ở dây?
Tôi đang buồn bực thì thấy hắn ta bỗng chạy ra, nấp sau cột nhà, sau đó có một nữ nhân viên phục vụ bưng rượu bước qua chỗ chúng tôi. Tên Tiêu Tịnh Phương thất đức này chẳng khác nào một con quỷ dữ trong phim kinh dị, từ từ ló đầu ra khỏi cây cột. Khuôn mặt đó chẳng cần phải hóa trang cũng khiến cô nhân viên phục vụ kia sợ đến biến sắc, hét toáng lên, vứt cả rượu lại, vắt chân lên cổ chạy.
Tôi thật chẳng muốn liên quan gì đến Tiêu Tịnh Phương nữa nhưng nhìn thấy cảnh tượng đó, tôi không khỏi nhướng mày, lẩm bẩm: "Sao cậu có thể đáng ghê tởm đến như vậy?"
Hắn lại cười với tôi, tay làm kiểu chữ V, đúng là đầu óc có vấn đề! Nhưng nghĩ lại thì nơi này toàn rượu đắt tiền, hắn cố tình làm cho cô phục vụ kia sợ phát khiếp mà bỏ rượu lại, vậy thì hắn được lãi chai rượu rồi, đúng là đồ xấu xa!
Tôi chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng xuống dưới lầu để rời khỏi đây, nhưng Tiêu Tịnh Phương bỗng tiến lại gần tôi, khiến tôi giật bắn mình.
Động tác nhấc tay của hắn rất phô trương, tôi đang tự hỏi hắn định làm gì thì thấy hắn ấn nhẹ vào nút bấm của thang máy, trên khuôn mặt vẫn lộ vẻ giễu cợt. "Đến lúc vào thang máy rồi." Tôi tự hỏi nghiêm túc một lần thì hắn sẽ chết hay sao?
Hắn bước vào trong thang máy cùng tôi, biểu hiện vô cùng kỳ quặc. May mà thang máy không phải kiểu khép kín, có một mặt làm bằng lánh trong suốt, có thể nhìn thấy phong cảnh ở bên ngoài. Lúc này, đường phố đã lên đèn, từng hàng từng hàng xe cộ nối đuôi nhau, từ trên cao nhìn xuống, trông chúng chẳng khác nào một dải ngân hà. Có điều thang máy này chạy chậm quá, như kiểu cố tình để người ta ngắm phong cảnh vậy, chỉ ngắm thôi thì được tích sự gì chứ, thật chẳng có tính thực dụng gi cả, tôi muốn xuống dưới lầu ngay lập tức.
Tôi đang thất thần thì chợt ngửi thấy mùi thuốc lá khó chịu, bất giác đưa tay lên bịt mũi. Điếu thuốc ban nãy hắn châm vẫn còn lửa, khói cứ thế xộc vào mũi tôi. Tôi cố gắng đứng cách hắn xa một chút.
Hắn như chợt nghĩ ra điều gì, liền nói: "Thật ra lần trước là cô hiểu lầm tôi đấy, không phải tôi đến đó để chơi mà có người gọi tôi tới bàn chuyện."
Tôi hiếu kỳ quay sang nhìn, không hiểu hắn đột nhiên nhắc lại chuyện này làm gì.
"Cuối cùng thì tôi cũng hiểu ra rồi, Mã Thiên Lý chỉ muốn hủy hoại hình ảnh của tôi trong mắt cô mà thôi." Hắn nghiêng đầu nhìn tôi, khuôn mặt chẳng có vẻ gì là nghiêm túc cả. "Anh ta sợ tôi cướp mất cô."
Tôi thấy rất ngại, tôi và Mã Thiên Lý chưa từng nói với ai chuyện này, tôi cũng không biết phải tiếp chuyện hắn như thế nào, đành im lặng. Hắn cùng không nói gì thêm, lặng yên dựa vào thang máy, ánh mắt tập trung trên khuôn mặt tôi. Hắn muốn làm gì vậy, học làm công tử đào hoa ư?
Với gương mặt đó mà hắn cũng có thể làm được sao? Không cảm thấy người xấu còn bày đặt làm nhiều chuyện quái đản ư? Mà hành động hút thuốc của hắn cũng thật bất lịch sự, sự tồn tại của hắn đúng là có lỗi với tạo hóa mà.
"Cô quả thật trong ngoài bất nhất." Hắn bỗng nói. "Nhìn bên ngoài thì đúng là phụ nữ nhưng lại chẳng nữ tính tẹo nào. Rõ ràng chỉ như một đứa trẻ nhưng khi lấy hết can đảm lại có thể dám làm đến vậy."
Tôi thật không hiểu hắn định nói gì.
Hắn lại tiếp: "Cô có biết tại sao tôi lại không thích cô không?"
Tôi hiếu kỳ nhìn hắn, tại sao chứ? Còn có thể là tại sao? Cái tính cách cổ quái, khó chiều của hắn từ xưa đến giờ, tôi đã chẳng ưa gì rồi, tôi và hắn không đội trời chung, việc không thích nhau là chuyện bình thường, có gì mà tại sao với không tại sao.
"Chính là trong tiết học thể dục hôm đó, tôi và mấy bạn học đang đá bóng, có một người chẳng may đá bóng trúng vào lưng cô, cậu bạn ấy lại tinh nghịch, không xin lỗi còn gọi to, bảo cô ném bóng qua, kết quả cô không ném bóng trả chúng tôi, mà cầm quả bóng qua, ném thẳng vào mặt cậu bạn đó. Mấy người chúng tôi vây lấy cô, cô không sợ mà còn gào thét rất lớn. Quả thật lần đầu tiên tôi gặp phải kiểu con gái như cô, thế nhưng, lúc đến nhà tôi ăn cơm, cô lại giả bộ nhỏ nhẹ, lúc nói chuyện với cô Mã cũng nhẹ nhàng, từ tốn. Cô đúng là kẻ hai mặt!"
Hình như là có chuyện như vậy thật, tôi láng máng có chút ấn tượng, lúc nhỏ tôi thường bị bạn bè cô lập, đặc biệt là lúc học cấp hai, thế nên trong lòng tôi lúc nào cùng ôm một mối hận. Càng bị người ta coi là vô dụng, tôi càng muốn thể hiện bản thân, đặc biệt là không muốn bị kẻ khác bắt nạt, lúc đó tôi như một con nhím toàn thân đầy gai nhọn vậy, chỉ là cùng lúc làm tổn thương người khác, tôi lại làm tổn thương cả chính minh. Tôi không có bạn bè, cũng không có người để có thể giãi bày, mãi cho tới khi tôi gặp được Mã Thiên Lý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.