Chương 39
Kim Đại
25/07/2019
Phải công nhận là môi trường làm việc hiện tại của tôi không được tốt cho
lắm, đi làm chưa bao lâu đã có người thăm dò hoàn cảnh gia đình của tôi
rồi. Không hiểu sao những người ở đây đều rất thích so sánh nhà cửa, xe
cộ, chồng con với nhau. Thậm chí trong phòng còn có một đồng nghiệp nam
cứ mở miệng ra là lại nói sau này tìm vợ phải tìm người làm công chức
nhà nưóc, và nhất định phải có nhà cửa.
Môi trường làm việc trước đây của tôi cũng như vậy, có điều đỡ hơn một chút. Tôi cảm thấy trước đây bản thân mình cũng như vậy, quan niệm về chuyện hôn nhân thực đơn giản, chỉ cần dựa trên cơ sở tài chính là được, tình cảm chỉ là thứ yếu mà thôi.
Nhưng sau khi ở với Mã Thiên Lý, biết được những việc có thể sẽ xảy ra, tôi dần hiểu trên đời này quả thực vẫn có kiểu tình yêu bình dị, đơn giản chỉ là yêu nhau thôi, không cần tìền bạc hay vật chất. Cho nên khi có người thăm dò hoàn cảnh gia đình mình, tôi chỉ nói đùa với người đó rằng ông xã của tôi bán thịt lợn, dù sao thì gẩn đây khi nói chuyện điện thoại với anh, tôi cũng hay gọi đùa như vậy. Lúc đầu còn không để ý, sau gọi quen rồi tôi mới thấy cách gọi này rất thú vị, có cảm giác gần gũi, kiểu như chỉ có vợ chồng già mới gọi nhau như vậy.
Kể từ đó, thái độ đối xử của đồng nghiệp dành cho tôi khác hẳn. Đây không phải là lần đầu tiên tôi gặp phải chuyện này nên không còn thấy lạ nữa. Chỉ là thực tình không sao hiểu nổi vì lý do gì mà con người ta chỉ thích buôn chuyện về nhà lầu, xe hơi, còn cả nghề nghiệp của bạn đời người khác nữa, cứ như thể phải so sánh thì mới cảm thấy hài lòng vậy.
Lúc tan sở về nhà, tôi liền phàn nàn với Mã Thiên Lý: "Tại sao con người bây giờ lại thực dụng đến vậy chứ?"
"Cũng không thể nói là thực dụng." Mã Thiên Lý nghĩ thoáng hơn tôi. "Chỉ là họ muốn xem có lợi dụng được mình không thôi. Em nói là chồng mình bán thịt lợn thì họ còn có cơ hội nhờ vả gì được nữa."
Tôi thực sự không vui, anh liền khuyên tôi: "Anh từng nghe nhiều lời gièm pha còn quá quắt hơn thế nhiều, anh không bận tâm thì em cũng đừng bận tâm làm gì."
Rồi anh như chợt nhớ ra chuyện gì, gãi gãi vào mũi tôi, nói: "Bây giờ thái độ của em đối với anh cũng khác trước rồi đây."
"Này, ý anh là sao, anh bảo em cũng thực dụng đấy à?" Tôi chau mày hỏi anh.
"Thực dụng thì không phải, chỉ là..." Anh cười nói. "Trước đây em như sư tử Hà Đông, bây giờ lại như con cừu non vậy, anh nhớ em phải bị lừa mấy lần thì sau đó mới không để ai lợi dụng nữa."
Tôi vỗ vào bụng anh, đanh đá nói: "Này, anh muốn ăn đòn đấy à!"
Cơ thể anh quả thực rất đẹp, rắn chắc và cơ bắp. Tôi không làm được vỗ bồm bộp vào bụng anh cái nữa.
Anh có vẻ tự mãn, nói: "Đều là nhờ tập thể hình đấy, lúc trước người anh còn đẹp hơn nữa kia."
Tôi dùng ngón tay trỏ vẽ từng vòng tròn trên bụng anh, hỏi: "Bây giờ anh đã rất đẹp rổi, đẹp hơn bây giờ là đẹp đến mức nào nữa?"
"Hồi đó anh rất khỏe, sáng sớm ngày nào cũng mua cả lô thịt lợn về bán nên anh vác thịt thành quen, cơ bắp cứ cuồn cuộn, bây giờ thì không làm như vậy được nữa rồi." Vừa dứt lời, anh liền ôm tôi vác lên vai, còn xoay vài vòng khiến tôi chóng cả mặt. Sau đó, anh đặt tôi xuống giường, hôn tôi một cái.
Tôi vuốt ve tóc anh, có cảm giác thật thú vị, cuối cùng tôi cũng đã hiểu tại sao anh lại thích nghịch tóc tôi đến vậy, yêu một người là yêu mọi thứ trên cơ thể của người đó, thậm chí không muốn rời tay.
Tôi có thể cảm nhận được tình cảm giữa tôi và anh không ngừng gia tăng, ở thế giới kia, anh đã hy sinh rất nhiều, lúc này tôi phải đền bù cho anh. Cả khuôn mặt anh rạng ngời hẳn lên, mỗi sáng thức giấc, tôi còn nghe thấy anh ngân nga những khúc nhạc, dường như rất hạnh phúc.
Gần đây công việc của tôi vô cùng bận rộn, vì lợi nhuận của công ty thấp nên sếp luôn muôn nhân viên làm thêm giờ nhưng không tính lương. Khi tôi đem công việc về nhà làm, Mã Thiên Lý còn rất vui vẻ giúp tôi. Tôi thật không biết nên nói thế nào.
Tôi không khỏi phàn nàn: "Ông chủ của chúng em đúng là được hời lớn rồi, còn có ông chủ lớn này làm việc cho ông ấy nữa."
"Không sao." Mã Thiên Lý ôm tôi rồi sắp xếp những tập tài liệu tôi mang về. "Nếu bà xã đã muốn làm thêm giờ buổi tối mà không có phúc lợi gì, anh cũng không thể ngồi yên một chỗ được."
Có điều, những việc nhỏ nhặt này mà anh cũng làm được sao? Theo lẽ thường thì những việc này chỉ có nhân viên cấp thấp mới biết làm.
Tôi thắc mắc thì Mã Thiên Lý lại chỉ cười, nói: "Có gì mà không biết chứ, lúc anh lập nghiệp bằng hai bàn tay trắng, mới đầu còn chẳng có nổi một nhân viên, phải tự thân vận động, hơn nữa ông chủ và nhân viên cũng chẳng khác nhau là mấy, chẳng qua ông chủ thì có nhiều kinh nghiệm và kỹ năng hơn mà thôi. Nếu giờ anh mà mở công ty cho em thì em cũng có thể trở thành bà chủ vậy."
Nghe anh nói vậy, tôi không khỏi lo lắng, chỉ sợ anh sẽ làm thế thật, liền cười to một tiếng rồi nói lảng sang chuyện khác.
Hôm sau đi làm, trưởng phòng Lưu sau khi biết chồng tôi bán thịt lợn thì thái độ đối với tôi rất tệ, lúc nào cũng kiếm chuyện quát tôi dăm ba câu, có lẽ anh ta cho rằng điều kiện gia đình tôi không tốt, tôi thuộc kiểu người coi trọng công việc hơn mạng sống, cho nên mới không kiêng nể gì cả. Nếu mắng đúng thì chẳng sao nhưng cái kiểu bới lông tìm vết này, tôi thực không sao chịu nổi. Lúc đầu tôi còn có thể bỏ qua, về sau càng lúc càng quá quắt, tôi bắt đầu cãi lại.
Tôi có thể cảm nhận được rằng trưởng phòng Lưu ngày càng không thích tôi nhưng như thế cũng tốt, tôi chỉ mong anh ta cách xa tôi một chút, tôi chỉ cần làm tốt công việc của mình là được rồi. Loại người lưu manh, chỉ muốn lợi dụng nhân viên nữ như anh ta, tôi cũng chẳng cần anh ta cất nhắc tôi làm gì.
Năm nay, dịp lễ Quốc khánh và Trung thu gần sát nhau nên dược nghỉ mấy ngày liền. Mã Thiên Lý muốn đưa tôi đi chơi để thư giãn tinh thần, hỏi tôi có nơi nào đặc biệt muốn tới không. Nhất thời tôi chẳng nghĩ được ra nơi nào để đi, ngay sau đó Mã Thiên Lý liền lấy bản đồ thế giới ra đưa cho tôi xem.
Tôi giật cả mình, ngẩng lên nhìn anh, anh tỏ vẻ đắc chí, nói: "Em chỉ vào đâu thì chúng ta sẽ đi đó."
Tôi nhếch miệng cười, nhìn anh, không khỏi cảm thấy thật thú vị. Thế nhưng hồi lâu sau mà tôi chẳng chọn được nơi nào yêu thích.
Anh liền gợi ý: "Biển Aegean, dãy Alps... Châu Phi có một nơi gọi là gì ấy nhỉ... núi Kilimanjaro."
Tôi ngẫm nghĩ một lát, tuy rất vui nhưng ra nước ngoài ngôn ngữ bất đồng, những lĩnh vực khác Mã Thiên Lý đều rất giỏi, nhưng còn khả năng ngoại ngữ thì sao?
Tôi liền hỏi anh: "Khả năng ngoại ngữ của anh có ổn không, anh đừng trông chờ gì ở em nhé!"
"Kệ đi." Anh lại không hề quan tâm. "Cùng lắm thì mang theo một người phiên dịch."
Đi hưởng tuần trăng mật mà đưa phiên dịch theo thì kỳ cục quá.
Tôi ngồi tựa vào xô pha, sát gần anh, lật đi lật lại xem bản đồ Trung Quốc, quay đầu hỏi anh: "Thời gian nghỉ cũng không nhiều, hay là đi du lịch ngắn ngày ở trong nước thôi?"
"Lễ Quốc khánh, người ta đi du lịch rất nhiều, sẽ ngột ngạt chết mất." Anh bác bỏ ý kiến của tôi, nhưng sau đó lại như nghĩ tới chuyện gì, mắt sáng lên, vội ôm lấy tôi, háo hức nói: "Anh quên mất mình còn một hòn đảo mà chưa hề tới đó, bây giờ chúng ta có thể đến đó chơi."
"Hả?" Tôi giật mình, kinh ngạc nhìn anh.
Thường ngày anh cho tôi cảm giác rất trầm tĩnh, chín chắn và không phô trương, nhưng bây giờ lại như một đứa trẻ hứng khởi khoe cái mới lạ. Chỉ là anh mua cả một hòn đảo từ lúc nào vậy? Bây giờ trong nước có thể tự do mua bán đảo rồi ư?
"Anh mua đảo để tiêu khiển ư? Có đắt không?"
Tôi cảm thấy con người anh rất lạ lùng, lúc thì rất tiết kiệm, lúc lại tiêu xài hoang phí đến bất ngờ, khiến người ta choáng váng, như lần trước đưa tôi đi dự tiệc bằng trực thăng đã khiến tôi ngỡ ngàng rổi, bây giờ lại còn bảo có đảo riêng nữa.
"Không phải mua mà là thuê, hòn đảo đó ở Chiết Giang, thời hạn thuê là ba mươi năm." Anh cười nói. "Lúc đầu anh định xây dựng nhà hàng, khách sạn ở đó, nhưng sau khi cho người thăm dò địa chất, phát hiện đất ở nơi đó có độ ăn mòn khá lớn, nếu xây dựng thì sẽ phải tu sửa, hơn nữa các phương tiện giao thông truyền thông trên đảo cũng không phát triển, đầu tư vào đó cũng phải mất năm, sáu nghìn tệ, thế nên cuối cùng đành gác lại."
Anh luôn mang lại cho người ta một cảm giác hoang đường, cuộc sống hằng ngày rõ ràng bình thường thế này nhưng thỉnh thoảng từ miệng anh lại bật ra những con số giật gân, khiến người nghe choáng ngợp.
Nơi đó không có công trình gì, theo như anh nói thì vừa không có điện lại không có nước, có đến đó chơi thì có gì thú vị?
Anh lại có vẻ rất hứng thú, không ngừng vạch kế hoạch: "Chúng ta có thể đem theo máy phát điện.”
Tôi vẫn thấy bất ổn, vội lắc đầu. "Hay là đổi nơi khác đi, cuộc sống nơi đảo hoang chẳng có gì thú vị hết."
Đúng lúc này, mẹ tôi gọi điện tới.
Môi trường làm việc trước đây của tôi cũng như vậy, có điều đỡ hơn một chút. Tôi cảm thấy trước đây bản thân mình cũng như vậy, quan niệm về chuyện hôn nhân thực đơn giản, chỉ cần dựa trên cơ sở tài chính là được, tình cảm chỉ là thứ yếu mà thôi.
Nhưng sau khi ở với Mã Thiên Lý, biết được những việc có thể sẽ xảy ra, tôi dần hiểu trên đời này quả thực vẫn có kiểu tình yêu bình dị, đơn giản chỉ là yêu nhau thôi, không cần tìền bạc hay vật chất. Cho nên khi có người thăm dò hoàn cảnh gia đình mình, tôi chỉ nói đùa với người đó rằng ông xã của tôi bán thịt lợn, dù sao thì gẩn đây khi nói chuyện điện thoại với anh, tôi cũng hay gọi đùa như vậy. Lúc đầu còn không để ý, sau gọi quen rồi tôi mới thấy cách gọi này rất thú vị, có cảm giác gần gũi, kiểu như chỉ có vợ chồng già mới gọi nhau như vậy.
Kể từ đó, thái độ đối xử của đồng nghiệp dành cho tôi khác hẳn. Đây không phải là lần đầu tiên tôi gặp phải chuyện này nên không còn thấy lạ nữa. Chỉ là thực tình không sao hiểu nổi vì lý do gì mà con người ta chỉ thích buôn chuyện về nhà lầu, xe hơi, còn cả nghề nghiệp của bạn đời người khác nữa, cứ như thể phải so sánh thì mới cảm thấy hài lòng vậy.
Lúc tan sở về nhà, tôi liền phàn nàn với Mã Thiên Lý: "Tại sao con người bây giờ lại thực dụng đến vậy chứ?"
"Cũng không thể nói là thực dụng." Mã Thiên Lý nghĩ thoáng hơn tôi. "Chỉ là họ muốn xem có lợi dụng được mình không thôi. Em nói là chồng mình bán thịt lợn thì họ còn có cơ hội nhờ vả gì được nữa."
Tôi thực sự không vui, anh liền khuyên tôi: "Anh từng nghe nhiều lời gièm pha còn quá quắt hơn thế nhiều, anh không bận tâm thì em cũng đừng bận tâm làm gì."
Rồi anh như chợt nhớ ra chuyện gì, gãi gãi vào mũi tôi, nói: "Bây giờ thái độ của em đối với anh cũng khác trước rồi đây."
"Này, ý anh là sao, anh bảo em cũng thực dụng đấy à?" Tôi chau mày hỏi anh.
"Thực dụng thì không phải, chỉ là..." Anh cười nói. "Trước đây em như sư tử Hà Đông, bây giờ lại như con cừu non vậy, anh nhớ em phải bị lừa mấy lần thì sau đó mới không để ai lợi dụng nữa."
Tôi vỗ vào bụng anh, đanh đá nói: "Này, anh muốn ăn đòn đấy à!"
Cơ thể anh quả thực rất đẹp, rắn chắc và cơ bắp. Tôi không làm được vỗ bồm bộp vào bụng anh cái nữa.
Anh có vẻ tự mãn, nói: "Đều là nhờ tập thể hình đấy, lúc trước người anh còn đẹp hơn nữa kia."
Tôi dùng ngón tay trỏ vẽ từng vòng tròn trên bụng anh, hỏi: "Bây giờ anh đã rất đẹp rổi, đẹp hơn bây giờ là đẹp đến mức nào nữa?"
"Hồi đó anh rất khỏe, sáng sớm ngày nào cũng mua cả lô thịt lợn về bán nên anh vác thịt thành quen, cơ bắp cứ cuồn cuộn, bây giờ thì không làm như vậy được nữa rồi." Vừa dứt lời, anh liền ôm tôi vác lên vai, còn xoay vài vòng khiến tôi chóng cả mặt. Sau đó, anh đặt tôi xuống giường, hôn tôi một cái.
Tôi vuốt ve tóc anh, có cảm giác thật thú vị, cuối cùng tôi cũng đã hiểu tại sao anh lại thích nghịch tóc tôi đến vậy, yêu một người là yêu mọi thứ trên cơ thể của người đó, thậm chí không muốn rời tay.
Tôi có thể cảm nhận được tình cảm giữa tôi và anh không ngừng gia tăng, ở thế giới kia, anh đã hy sinh rất nhiều, lúc này tôi phải đền bù cho anh. Cả khuôn mặt anh rạng ngời hẳn lên, mỗi sáng thức giấc, tôi còn nghe thấy anh ngân nga những khúc nhạc, dường như rất hạnh phúc.
Gần đây công việc của tôi vô cùng bận rộn, vì lợi nhuận của công ty thấp nên sếp luôn muôn nhân viên làm thêm giờ nhưng không tính lương. Khi tôi đem công việc về nhà làm, Mã Thiên Lý còn rất vui vẻ giúp tôi. Tôi thật không biết nên nói thế nào.
Tôi không khỏi phàn nàn: "Ông chủ của chúng em đúng là được hời lớn rồi, còn có ông chủ lớn này làm việc cho ông ấy nữa."
"Không sao." Mã Thiên Lý ôm tôi rồi sắp xếp những tập tài liệu tôi mang về. "Nếu bà xã đã muốn làm thêm giờ buổi tối mà không có phúc lợi gì, anh cũng không thể ngồi yên một chỗ được."
Có điều, những việc nhỏ nhặt này mà anh cũng làm được sao? Theo lẽ thường thì những việc này chỉ có nhân viên cấp thấp mới biết làm.
Tôi thắc mắc thì Mã Thiên Lý lại chỉ cười, nói: "Có gì mà không biết chứ, lúc anh lập nghiệp bằng hai bàn tay trắng, mới đầu còn chẳng có nổi một nhân viên, phải tự thân vận động, hơn nữa ông chủ và nhân viên cũng chẳng khác nhau là mấy, chẳng qua ông chủ thì có nhiều kinh nghiệm và kỹ năng hơn mà thôi. Nếu giờ anh mà mở công ty cho em thì em cũng có thể trở thành bà chủ vậy."
Nghe anh nói vậy, tôi không khỏi lo lắng, chỉ sợ anh sẽ làm thế thật, liền cười to một tiếng rồi nói lảng sang chuyện khác.
Hôm sau đi làm, trưởng phòng Lưu sau khi biết chồng tôi bán thịt lợn thì thái độ đối với tôi rất tệ, lúc nào cũng kiếm chuyện quát tôi dăm ba câu, có lẽ anh ta cho rằng điều kiện gia đình tôi không tốt, tôi thuộc kiểu người coi trọng công việc hơn mạng sống, cho nên mới không kiêng nể gì cả. Nếu mắng đúng thì chẳng sao nhưng cái kiểu bới lông tìm vết này, tôi thực không sao chịu nổi. Lúc đầu tôi còn có thể bỏ qua, về sau càng lúc càng quá quắt, tôi bắt đầu cãi lại.
Tôi có thể cảm nhận được rằng trưởng phòng Lưu ngày càng không thích tôi nhưng như thế cũng tốt, tôi chỉ mong anh ta cách xa tôi một chút, tôi chỉ cần làm tốt công việc của mình là được rồi. Loại người lưu manh, chỉ muốn lợi dụng nhân viên nữ như anh ta, tôi cũng chẳng cần anh ta cất nhắc tôi làm gì.
Năm nay, dịp lễ Quốc khánh và Trung thu gần sát nhau nên dược nghỉ mấy ngày liền. Mã Thiên Lý muốn đưa tôi đi chơi để thư giãn tinh thần, hỏi tôi có nơi nào đặc biệt muốn tới không. Nhất thời tôi chẳng nghĩ được ra nơi nào để đi, ngay sau đó Mã Thiên Lý liền lấy bản đồ thế giới ra đưa cho tôi xem.
Tôi giật cả mình, ngẩng lên nhìn anh, anh tỏ vẻ đắc chí, nói: "Em chỉ vào đâu thì chúng ta sẽ đi đó."
Tôi nhếch miệng cười, nhìn anh, không khỏi cảm thấy thật thú vị. Thế nhưng hồi lâu sau mà tôi chẳng chọn được nơi nào yêu thích.
Anh liền gợi ý: "Biển Aegean, dãy Alps... Châu Phi có một nơi gọi là gì ấy nhỉ... núi Kilimanjaro."
Tôi ngẫm nghĩ một lát, tuy rất vui nhưng ra nước ngoài ngôn ngữ bất đồng, những lĩnh vực khác Mã Thiên Lý đều rất giỏi, nhưng còn khả năng ngoại ngữ thì sao?
Tôi liền hỏi anh: "Khả năng ngoại ngữ của anh có ổn không, anh đừng trông chờ gì ở em nhé!"
"Kệ đi." Anh lại không hề quan tâm. "Cùng lắm thì mang theo một người phiên dịch."
Đi hưởng tuần trăng mật mà đưa phiên dịch theo thì kỳ cục quá.
Tôi ngồi tựa vào xô pha, sát gần anh, lật đi lật lại xem bản đồ Trung Quốc, quay đầu hỏi anh: "Thời gian nghỉ cũng không nhiều, hay là đi du lịch ngắn ngày ở trong nước thôi?"
"Lễ Quốc khánh, người ta đi du lịch rất nhiều, sẽ ngột ngạt chết mất." Anh bác bỏ ý kiến của tôi, nhưng sau đó lại như nghĩ tới chuyện gì, mắt sáng lên, vội ôm lấy tôi, háo hức nói: "Anh quên mất mình còn một hòn đảo mà chưa hề tới đó, bây giờ chúng ta có thể đến đó chơi."
"Hả?" Tôi giật mình, kinh ngạc nhìn anh.
Thường ngày anh cho tôi cảm giác rất trầm tĩnh, chín chắn và không phô trương, nhưng bây giờ lại như một đứa trẻ hứng khởi khoe cái mới lạ. Chỉ là anh mua cả một hòn đảo từ lúc nào vậy? Bây giờ trong nước có thể tự do mua bán đảo rồi ư?
"Anh mua đảo để tiêu khiển ư? Có đắt không?"
Tôi cảm thấy con người anh rất lạ lùng, lúc thì rất tiết kiệm, lúc lại tiêu xài hoang phí đến bất ngờ, khiến người ta choáng váng, như lần trước đưa tôi đi dự tiệc bằng trực thăng đã khiến tôi ngỡ ngàng rổi, bây giờ lại còn bảo có đảo riêng nữa.
"Không phải mua mà là thuê, hòn đảo đó ở Chiết Giang, thời hạn thuê là ba mươi năm." Anh cười nói. "Lúc đầu anh định xây dựng nhà hàng, khách sạn ở đó, nhưng sau khi cho người thăm dò địa chất, phát hiện đất ở nơi đó có độ ăn mòn khá lớn, nếu xây dựng thì sẽ phải tu sửa, hơn nữa các phương tiện giao thông truyền thông trên đảo cũng không phát triển, đầu tư vào đó cũng phải mất năm, sáu nghìn tệ, thế nên cuối cùng đành gác lại."
Anh luôn mang lại cho người ta một cảm giác hoang đường, cuộc sống hằng ngày rõ ràng bình thường thế này nhưng thỉnh thoảng từ miệng anh lại bật ra những con số giật gân, khiến người nghe choáng ngợp.
Nơi đó không có công trình gì, theo như anh nói thì vừa không có điện lại không có nước, có đến đó chơi thì có gì thú vị?
Anh lại có vẻ rất hứng thú, không ngừng vạch kế hoạch: "Chúng ta có thể đem theo máy phát điện.”
Tôi vẫn thấy bất ổn, vội lắc đầu. "Hay là đổi nơi khác đi, cuộc sống nơi đảo hoang chẳng có gì thú vị hết."
Đúng lúc này, mẹ tôi gọi điện tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.