Chương 45: Chương 16.4
Kim Đại
25/07/2019
Lúc cả hai ngồi ăn cơm trưa, Vương Thắng Nam kể cho tôi nghe những chuyện đàn ông ngoại tình, còn bảo tôi phải luôn để ý.
"Không sợ trộm lây mất đổ, chỉ sợ trộm luôn dòm ngó." Lúc về đến nhà, tôi đã nói lại chuyện này với Mã Thiên Lý.
Khi ấy anh đang nấu cơm, tôi liền tới gần ghé sát vào người anh, vừa cấu eo anh vừa nói đùa: "Này, anh bán thịt, anh nói thật đi, bên cạnh anh có kẻ thứ ba muốn đục khoét tường không?"
Mã Thiên Lý đang làm nước xốt cho món thịt viên chua ngọt, nghe thây tôi nói vậy, vẫn tỏ ra hết sức bình tĩnh, nếm thử độ mặn nhạt của nước xốt một hổi, sau đó mới nói: "Có chứ, một người đàn ông ưu tú như anh sao có thể thiếu người mê được đây?"
Tôi vốn nghĩ anh sẽ khẳng định chắc nịch với tôi rằng bên cạnh anh không hề có bóng hổng nào cả, thế nhưng ai mà ngờ được anh lại thốt ra câu này, anh không sợ tôi phiền lòng sao?
Tôi bực mình nói: “Thế cơ đấy! Đó là ai, ai mà mặt dày như vậy?"
"Nhiều lắm." Mã Thiên Lý tỏ vẻ đắc ý, nói. "Kể cả đã kết hôn hay chưa kết hôn, vẫn có phụ nữ đến bên anh, cố ý lả lơi mời gọi... Đúng rồi, lần trước em cũng bắt gặp rồi đấy, người phụ nữ ở bên hồ bơi ôm ấp anh đấy."
Mã Thiên Lý còn làm bộ oan uổng trong khi tôi đang tức đến phổng mang trợn mắt. "Anh thực sự bó tay, chỉ mong ít gặp phải những trường hợp như vậy thôi, một lúc lao đến nhiều quá sợ trở tay không kịp."
Tôi tức đến nỗi khóe môi giần giật. "Mã Thiên Lý, anh đừng đừng có quá đáng, thấy em tin tưởng anh rồi muốn làm gì thì làm nhé. Anh bảo anh không thích nhưng lại không hề né tránh, thế là thế nào hả?"
"Em ghen rồi à?" Anh cười, dỗ dành tôi. "Ban đầu gặp phải những chuyện như vậy, anh có làm mặt nghiêm nhưng sau đó phát hiện làm thê' lại bị bọn họ coi là giả vờ, hơn nữa anh đẹp trai như vậy, nhiều lúc bị người ta theo đuổi, nhưng vì công việc không tiện làm quá lên, phiền phức vô cùng."
Sao lại có người tự kiêu quá đáng như vậy chứ! Tôi không nhịn đươc phải nhắc nhở anh: "Ồng Mã, năm nay ông cũng hơn bôh mươi rồi phải không?"
Anh cười, ôm lấy tôi, trán chạm trán. "Đùa em thôi, anh không qua lại với bọn họ đâu, cái này thì em yên tâm, trên phương diện này thì chồng của em tuyệt đối toàn tâm toàn ý với em, không có chút "tiền án tiền sự" nào cả."
Nhưng tôi vẫn buồn bực, lẩm bẩm: "Thật chẳng để người ta yên tâm chút nào, anh thì cũng không thể giống như trong tiểu thuyết hay trong phim được, nhìn thấy phụ nữ đến gần sàm sỡ thì cho bọn họ một cái bạt tai."
Mã Thiên Lý "ồ" lên một tiếng, gật đầu đồng ý. "Vậy lần sau anh sẽ ghê gớm với bọn họ hơn."
Sóng yên biển lặng được vài hôm, tiệm may quần áo gọi điện cho tôi và Vương Thắng Nam, bảo chúng tôi tới thử đổ.
Vải tuy bình thường nhưng khi may xong lại rất đẹp, tôi mặc vào rồi liền chẳng muốn cởi ra nữa.
Vương Thắng Nam đứng đó cười nói: "Là ai lúc đầu nhất quyết không chịu may vậy, bây giờ thì thấy đẹp chưa?"
Tôi đứng trước gương xoay đi xoay lại, ngắm không chán mắt. "Mẫu thiết kế này quả là tuyệt thật, em thấy không, mặc cái váy này trông chị đẹp lên bao nhiêu."
Hai nhân viên phục vụ của cửa tiệm đứng bên cạnh tôi cũng vội bắt lời: "Nghe nói năm ngoái Đỗ Sa Sa từng mặc bộ này để tham dự hoạt động gì đó ở Tân Vũ đấy ạ."
Tôi biết Tân Vũ, đó là một khu đô thị nổi tiêng của thành phố, nghe nói trong đó hầu hết đều là những căn hộ cao cấp.
Có một nhân viên phục vụ rất thích buôn chuyện, còn nói: "Ông chủ của Tân Vũ hình như có quan hệ với Đỗ Sa Sa thì phải?"
Cô nhân viên bên cạnh cũng phụ họa: "Kiểu người trong giới nghệ thuật như cô ta, có mấy người không cần người chống lưng đâu, dù gì có người hậu thuẫn mới nổi tiếng được, không thì chỉ có thể đứng sau sân khấu cả đời mà thôi, hơn nữa cô ta vừa mỏi ra trường, nổi tiếng được như thế hẳn là phải cặp kè đại gia rồi."
Tôi chẳng bận tâm với những lời đồn đoán này, scandal trong giới nghệ sĩ thì thiếu gì, chỉ cần tùy tiện search trên mạng một lúc cũng kiếm được đầy tin tức.
Tôi đứng trước gương soi tới soi lui, Vương Thắng Nam đột nhiên nhìn lên tóc tôi, nói: "Chị cái gì cũng đều đẹp rồi, chỉ là kiểu tóc này lại không phù hợp chút nào.”
Tôi cũng không thích tóc quá ngắn thế này, kiểu váy dài này chỉ hợp với tóc dài thướt tha thôi, chỉ tại trước đây phải làm việc trong môi trường thiếu lành mạnh kia khiến tôi phải cắt tóc để trông có cá tính hơn một chút. Thật buồn bực quá đi, tôi trừng mắt nhìn Vương Thắng Nam. "Không được nói tới khuyết điểm, chỉ được khen thôi."
Vương Thắng Nam vội gật đầu cười nịnh, nói: "Biết rồi, chị đúng là đẹp như tiên nữ giáng trần, được chưa?"
Vì chiếc váy của tôi không cần chỉnh sửa gì thêm nữa, về cơ bản chỉ cần đính thêm vài họa tiết trang trí nữa thôi nên đợi một lúc là có thể lấy về.
Tôi muốn Mã Thiên Lý bất ngờ nên khi về tới nhà, tôi cố ý thay sang chiếc váy ấy, chờ được nghe lời khen ngợi từ anh. Ai ngờ Mã Thiên Lý vừa nhìn thấy tôi thì liền chau mày, nói với giọng khó chịu: "Thay chiếc váy ấy ra đi, anh không thích em mặc như thế?'
Từ trước tới giờ, tôi trang điểm, ăn mặc thế nào, anh cũng chưa từng tham gia, nói gì đến chuyện nói với tôi bằng giọng điệu đó. Anh như vậy quả là kỳ lạ, tim tôi đột nhiên giật thột một cái, phút chốc trở nên căng thẳng.
Mã Thiên Lý thây vậy thì liền tươi cười trở lại, dường như biết mình đã phản ứng thái quá, liền đến bên tôi, nhẹ nhàng vòng tay qua ôm eo, nói: "Không sao đâu... Tâm Ái, nếu như em thích thì cứ mặc nó... Trông em rất xinh đẹp."
Trong lòng tôi vẫn rất thấp thỏm, vội nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt Mã Thiên Lý, do dự hỏi: "Thiên Lý, em mặc thế này có gì không ổn ư?"
Mã Thiên Lý chần chừ một lúc mới nói: "Em còn nhớ chuyện anh kể với em về vợ của Tiêu Tịnh Phương không? Đỗ Sa Sa chính là vợ hai của nó, cho nên anh có ấn tượng rất sâu sắc về cô ta."
Tôi "á" lên một tiếng, cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Đỗ Sa Sa sang chảnh như vậy mà cũng chịu làm người thứ ba sao?
Nhưng kể cả Mã Thiên Lý có ấn tượng sâu sắc thế nào thì theo lẽ thường người như Mã Thiên Lý sẽ không thể nhớ hết được người phụ nữ đó từng mặc những bộ váy áo nào, trừ phi lúc đó anh cũng bị cô ta cuốn hút.
Suy nghĩ đó khiến tôi thấy khó chịu trong lòng, liền nghiêng đầu bật lại: "Ồ, cho nên anh đã nhìn thây Đỗ Sa Sa mặc bộ váy này, người ta mặc rất đẹp còn em thì không thích hợp mặc nó ư?"
Khóe môi Mã Thiên Lý giần giật, có lẽ anh đang cố nín cười.
Rồi Mã Thiên Lý đưa hai tay ra áp vào mặt tôi, dỗ dành: "Nói gì vậy, trong mắt anh, em vẫn đẹp nhất, không ai sánh nổi với em, anh có thái độ đó là vì nguyên nhân khác."
Câu nói này của anh càng khêu gợi tính tò mò của tôi, tôi vội hỏi: "Tại sao lại phải khó chịu? Mã Thiên Lý, chúng ta nói chuyện với nhau có thể đừng úp úp mở mở như vậy không? Anh có gì thì cứ nói với em đi."
"Việc này nói ra thì dài lắm." Mã Thiên Lý ngẫm nghĩ một lúc, có vẻ như đang hồi tưởng. "Đỗ Sa Sa sau khi từ người thứ ba chính thức trở thành vợ của Tiêu Tịnh Phưong thì rất kiêu căng, còn đi rêu rao khắp nơi rằng tình yêu giữa cô ta và Tiêu Tịnh phương là tình yêu đích thực. Lúc đó Tiêu Tịnh Phương cũng vì muốn ra oai nên hai người họ phô trương ghê gớm lắm, còn tổ chức hôn lễ đặc biệt long trọng, thuê máy bay đến tận Tam Á(*) để kết hôn, gia đình chúng ta cũng đi cùng. Em rất vui, cùng anh bận bịu túi bụi, thế nhưng chúng ta chẳng khác gì người hầu của nó cả."
(*) Tam Á là thành phố cực nam của đảo Hải Nam, Trung Quốc. Đây là thành phố lớn thứ hai trên đảo. Bức tượng Quan Âm cao 108m hoàn thành ở đây năm 2005 là một trong những bức tượng cao nhất thế giới.
Kết hôn ở Tam Á, thuê máy bay ư?
Việc đó nếu ở thời bây giờ thì đúng là phô trương quá. Lúc tôi và Mã Thiên Lý kết hôn, tuy hội trường không nhỏ nhưng tuyệt đối không phô trương đến mức như vậy.
Nhưng nghĩ đến Tiêu Tịnh Phương kết hôn những ba lần, tôi không khỏi cảm thấy thật châm biếm.
"Thực ra em coi đó như đi du lịch mà thôi, chỉ là em bị say xe, trên đường từ sân bay đến khách sạn, em cứ buồn nôn mãi, vừa xuống xe em liền nôn thốc nôn tháo, gió thổi mạnh, bắn cả vào váy áo của Đỗ Sa Sa. Lúc đó cô ta cũng mặc bộ váy này... Cô ta vô cùng tức giận, đứng trước bao nhiêu họ hàng và nhân viên mắng em sa sả, rằng bộ váy đó là của nhà thiết kế nổi tiếng, rất đắt tiền, có bán em đi cũng không mua được. Em bị dọa cho phát sợ, liên tục xin lỗi cô ta, mọi người đều chỉ đứng đó xem mà không ai dám giúp em nói lời nào, ngay cả mẹ anh cũng chỉ đứng một bên nhìn, bởi không một ai dám đắc tội với người của Tiêu Tịnh Phương cả. Anh rất muốn giúp em nhưng vừa mở miệng thì em đã kéo anh qua một bên. Lúc đó em đang muốn Tiêu Tịnh Phương giúp anh sắp xếp một gian hàng trong mua sắm của nó, em rất sợ đắc tội hai người đó."
Tôi nghe xong cũng thấy khó chịu, vốn rất ưng bộ váy nà mà giờ lại thấy nó thật chướng mắt.
Mã Thiên Lý thấy tôi không vui, vội đổi chủ đề: "Có điều mặc dù hai đứa nó tổ chức hôn lễ nhưng lại như cho chúng ta có cơ hội hưởng tuần trăng mật. Sau đó, hai đứa chúng nó ngày nào cũng cãi nhau. Đúng rồi, tối trước hôm cử hành hôn lễ, mọi người tổ chức party, em còn kéo anh lén đi trang trí cho hội trường, em muốn anh cầu hôn em một lần nữa, anh lại không thuận theo em, cho rằng lời thề mà nói nhiều lần thì sẽ thành giả dối, trước đó anh đã thề đời này kiếp này chỉ có một mình em, và lời thề đó anh chỉ nói một lần thôi. Em rất bất mãn, nói đâu phải anh nói với người khác, tại sao lại không thể nói thêm vài lần. Em còn đưa anh đi xem váy cưới của Đỗ Sa Sa, anh không thấy nó đẹp ở điểm nào cả, em thì lại vô cùng thích bộ váy cưới đó, muốn sờ một chút nhưng lại sợ làm bẩn."
Cuối cùng tôi cũng đã hiểu tại sao trước đây Mã Thiên Lý cứ một mực muốn đặt may cho tôi chiếc váy cưới kiểu đuôi cá rồi, còn cả những lời thề ngọt ngào khiến trái tim tôi tan chảy trong hôn lễ nữa, chắn chắn lúc đó anh hối hận vì đã không thỏa mãn yêu cầu của tôi, nên ở thế giới này, mới muốn bù đắp cho tôi tất cả.
Tôi mỉm cười, đến gần bên anh. "Hôm mình cưới, đuôi váy cưới của em rất dài, may mà không làm em ngã."
Anh ôm eo, đặt cằm lên hõm vai tôi. "Buồn cười là chỉ riêng hôn lễ đó cũng đã tiêu tốn mất mấy trăm triệu tệ, Tiêu Tịnh Phương phô trương đến vậy, kết quả sau khi kết hôn lại cãi nhau không ngớt... Nhưng hai người đều là người của công chúng nên cần phải giữ thể diện, đặc biệt là Đỗ Sa Sa, mỗi lần đứng trước truyền thông lại thích khoe hạnh phúc. Anh nhớ có một đạo em còn theo dõi weibo của hai đứa nó nữa kìa."
Tôi không khỏi cảm thấy hiếu kỳ, sao quyết định lấy nhau rồi mà còn cãi nhau nhiều như thế làm gì, bọn họ không cảm thấy mệt mỏi sao?
Mã Thiên Lý cứ như hiểu tôi đang nghĩ gì vậy, cười nói: "Hai đứa nó vốn chẳng có thời gian yêu đương, tìm hiểu, đó chẳng qua chỉ là giao dịch tiền và sắc. Cả hai lại đều là người toan tính, Tiêu Tịnh Phương trông có vẻ phóng khoáng nhưng nếu không phải là việc cam tâm tình nguyện làm thì nó lại rất sáng suốt. Đỗ Sa Sa tưởng rằng mình đã danh chính ngôn thuận làm vợ của nó rồi, sẽ không gặp trắc trở gì, cứ tự do làm càn, ai ngờ chỉ ít lâu sau, chúng nó ngày nào cũng cãi nhau, dù chỉ vì nguyên nhân nhỏ nhặt."
Nghe anh nói vậy tôi cũng hiểu ra được đôi chút, thực ra nhiều tiền quá cũng mang đến cho con người ta nhiều rắc rối, lúc ly hôn rồi lại vì việc phân chia tài sản mà đau đầu. Chỉ có tôi và Mã Thiên Lý hình như bất kể giàu nghèo cũng không để đồng tiền chi phối lý trí và tình cảm bao giờ.
"Lúc đó em đã nói với anh một câu, rằng hóa ra không phải cứ có nhiều tiền là hạnh phúc, mà hạnh phúc nhất chính là tìm được một người yêu thương mình, mình cũng yêu thương người đó, sống một cuộc sống bình thường, hạnh phúc ấy phải tu mấy đời mới có được... Vì Tiêu Tịnh Phương và Đỗ Sa Sa liên tục xích mích, căng thẳng đến mức có rất nhiều chuyện được truyền đến tai mẹ anh, mẹ anh rất lo Tiêu Tịnh Phương lại phá hỏng cuộc hôn nhân đó, liền tìm em để bàn bạc... Em cũng không có cách nào khác, chỉ có thể gọi Tiêu Tịnh Phương về, khuyên bảo hết nước hết cái. Cũng từ đó trở đi, quan hệ giữa em và Tiêu Tịnh Phương trở nên tốt hơn, cứ khi nào có chuyện rắc rối về tình cảm, nó đều tìm em để giãi bày."
Tôi có chút mơ hồ, không thể hiểu nổi mình và Tiêu Tịnh Phương lại có thể thân nhau đến mức ấy, không biết sau đó còn xảy ra những chuyện gì nữa.
Mã Thiên Lý rõ ràng không muốn nói chuyện về sau. "Lúc ly hôn, Đỗ Sa Sa mới lộ bản chất, hai người suýt kiện nhau ra tòa. Tiêu Tịnh Phương rất bực mình khi Đỗ Sa Sa nhẫn tâm trở mặt, liền tìm người vứt hết đồ của Đỗ Sa Sa đi. Sau khi em biết được chuyện đó thì tỏ ra tiếc của, chạy ngay đến đó, lấy được không ít quần áo, váy vóc mang về."
Tôi... không còn từ nào để nói nữa. Tại sao trong thế giới kia, tôi lại là người như vậy? Có điều nghĩ kĩ lại, nếu giờ ở trong hoàn cảnh như vậy, không chừng tôi còn nhặt hết cả nước hoa, mỹ phẩm mà cô ta không dùng nữa mang về ấy chứ.
Qua chuyện này, tôi cũng hiểu bản thân mình nhiều hơn một chút, bất kể là tôi của lúc nào thì cũng đều thích mẫu váy này cả. Hơn nữa ở thế giới kia, bộ váy đó còn là bản chính nữa, chắc chắn là tôi càng thích.
Vậy sau đó thì sao, sau khi tôi mặc bộ váy đó thì đã bị Tiêu Tịnh Phương chú ý ư? Không thể như thế chứ? Vẻ ngoài của tôi đâu sánh được với Đỗ Sa Sa?
Tuy tôi không xấu nhưng chỉ có thể coi là thanh tú, dễ nhìn thôi. Đỗ Sa Sa thì hoàn toàn khác, cô ta có dung mạo vô cùng xinh đẹp, lộng lẫy, dáng vóc lại mảnh mai, đúng chuẩn hot girl.
Hay là sau khi tôi mặc bộ váy đó đã khiến Tiêu Tịnh Phương không vui? Tôi đã đắc tội với hắn sao?
"Không sợ trộm lây mất đổ, chỉ sợ trộm luôn dòm ngó." Lúc về đến nhà, tôi đã nói lại chuyện này với Mã Thiên Lý.
Khi ấy anh đang nấu cơm, tôi liền tới gần ghé sát vào người anh, vừa cấu eo anh vừa nói đùa: "Này, anh bán thịt, anh nói thật đi, bên cạnh anh có kẻ thứ ba muốn đục khoét tường không?"
Mã Thiên Lý đang làm nước xốt cho món thịt viên chua ngọt, nghe thây tôi nói vậy, vẫn tỏ ra hết sức bình tĩnh, nếm thử độ mặn nhạt của nước xốt một hổi, sau đó mới nói: "Có chứ, một người đàn ông ưu tú như anh sao có thể thiếu người mê được đây?"
Tôi vốn nghĩ anh sẽ khẳng định chắc nịch với tôi rằng bên cạnh anh không hề có bóng hổng nào cả, thế nhưng ai mà ngờ được anh lại thốt ra câu này, anh không sợ tôi phiền lòng sao?
Tôi bực mình nói: “Thế cơ đấy! Đó là ai, ai mà mặt dày như vậy?"
"Nhiều lắm." Mã Thiên Lý tỏ vẻ đắc ý, nói. "Kể cả đã kết hôn hay chưa kết hôn, vẫn có phụ nữ đến bên anh, cố ý lả lơi mời gọi... Đúng rồi, lần trước em cũng bắt gặp rồi đấy, người phụ nữ ở bên hồ bơi ôm ấp anh đấy."
Mã Thiên Lý còn làm bộ oan uổng trong khi tôi đang tức đến phổng mang trợn mắt. "Anh thực sự bó tay, chỉ mong ít gặp phải những trường hợp như vậy thôi, một lúc lao đến nhiều quá sợ trở tay không kịp."
Tôi tức đến nỗi khóe môi giần giật. "Mã Thiên Lý, anh đừng đừng có quá đáng, thấy em tin tưởng anh rồi muốn làm gì thì làm nhé. Anh bảo anh không thích nhưng lại không hề né tránh, thế là thế nào hả?"
"Em ghen rồi à?" Anh cười, dỗ dành tôi. "Ban đầu gặp phải những chuyện như vậy, anh có làm mặt nghiêm nhưng sau đó phát hiện làm thê' lại bị bọn họ coi là giả vờ, hơn nữa anh đẹp trai như vậy, nhiều lúc bị người ta theo đuổi, nhưng vì công việc không tiện làm quá lên, phiền phức vô cùng."
Sao lại có người tự kiêu quá đáng như vậy chứ! Tôi không nhịn đươc phải nhắc nhở anh: "Ồng Mã, năm nay ông cũng hơn bôh mươi rồi phải không?"
Anh cười, ôm lấy tôi, trán chạm trán. "Đùa em thôi, anh không qua lại với bọn họ đâu, cái này thì em yên tâm, trên phương diện này thì chồng của em tuyệt đối toàn tâm toàn ý với em, không có chút "tiền án tiền sự" nào cả."
Nhưng tôi vẫn buồn bực, lẩm bẩm: "Thật chẳng để người ta yên tâm chút nào, anh thì cũng không thể giống như trong tiểu thuyết hay trong phim được, nhìn thấy phụ nữ đến gần sàm sỡ thì cho bọn họ một cái bạt tai."
Mã Thiên Lý "ồ" lên một tiếng, gật đầu đồng ý. "Vậy lần sau anh sẽ ghê gớm với bọn họ hơn."
Sóng yên biển lặng được vài hôm, tiệm may quần áo gọi điện cho tôi và Vương Thắng Nam, bảo chúng tôi tới thử đổ.
Vải tuy bình thường nhưng khi may xong lại rất đẹp, tôi mặc vào rồi liền chẳng muốn cởi ra nữa.
Vương Thắng Nam đứng đó cười nói: "Là ai lúc đầu nhất quyết không chịu may vậy, bây giờ thì thấy đẹp chưa?"
Tôi đứng trước gương xoay đi xoay lại, ngắm không chán mắt. "Mẫu thiết kế này quả là tuyệt thật, em thấy không, mặc cái váy này trông chị đẹp lên bao nhiêu."
Hai nhân viên phục vụ của cửa tiệm đứng bên cạnh tôi cũng vội bắt lời: "Nghe nói năm ngoái Đỗ Sa Sa từng mặc bộ này để tham dự hoạt động gì đó ở Tân Vũ đấy ạ."
Tôi biết Tân Vũ, đó là một khu đô thị nổi tiêng của thành phố, nghe nói trong đó hầu hết đều là những căn hộ cao cấp.
Có một nhân viên phục vụ rất thích buôn chuyện, còn nói: "Ông chủ của Tân Vũ hình như có quan hệ với Đỗ Sa Sa thì phải?"
Cô nhân viên bên cạnh cũng phụ họa: "Kiểu người trong giới nghệ thuật như cô ta, có mấy người không cần người chống lưng đâu, dù gì có người hậu thuẫn mới nổi tiếng được, không thì chỉ có thể đứng sau sân khấu cả đời mà thôi, hơn nữa cô ta vừa mỏi ra trường, nổi tiếng được như thế hẳn là phải cặp kè đại gia rồi."
Tôi chẳng bận tâm với những lời đồn đoán này, scandal trong giới nghệ sĩ thì thiếu gì, chỉ cần tùy tiện search trên mạng một lúc cũng kiếm được đầy tin tức.
Tôi đứng trước gương soi tới soi lui, Vương Thắng Nam đột nhiên nhìn lên tóc tôi, nói: "Chị cái gì cũng đều đẹp rồi, chỉ là kiểu tóc này lại không phù hợp chút nào.”
Tôi cũng không thích tóc quá ngắn thế này, kiểu váy dài này chỉ hợp với tóc dài thướt tha thôi, chỉ tại trước đây phải làm việc trong môi trường thiếu lành mạnh kia khiến tôi phải cắt tóc để trông có cá tính hơn một chút. Thật buồn bực quá đi, tôi trừng mắt nhìn Vương Thắng Nam. "Không được nói tới khuyết điểm, chỉ được khen thôi."
Vương Thắng Nam vội gật đầu cười nịnh, nói: "Biết rồi, chị đúng là đẹp như tiên nữ giáng trần, được chưa?"
Vì chiếc váy của tôi không cần chỉnh sửa gì thêm nữa, về cơ bản chỉ cần đính thêm vài họa tiết trang trí nữa thôi nên đợi một lúc là có thể lấy về.
Tôi muốn Mã Thiên Lý bất ngờ nên khi về tới nhà, tôi cố ý thay sang chiếc váy ấy, chờ được nghe lời khen ngợi từ anh. Ai ngờ Mã Thiên Lý vừa nhìn thấy tôi thì liền chau mày, nói với giọng khó chịu: "Thay chiếc váy ấy ra đi, anh không thích em mặc như thế?'
Từ trước tới giờ, tôi trang điểm, ăn mặc thế nào, anh cũng chưa từng tham gia, nói gì đến chuyện nói với tôi bằng giọng điệu đó. Anh như vậy quả là kỳ lạ, tim tôi đột nhiên giật thột một cái, phút chốc trở nên căng thẳng.
Mã Thiên Lý thây vậy thì liền tươi cười trở lại, dường như biết mình đã phản ứng thái quá, liền đến bên tôi, nhẹ nhàng vòng tay qua ôm eo, nói: "Không sao đâu... Tâm Ái, nếu như em thích thì cứ mặc nó... Trông em rất xinh đẹp."
Trong lòng tôi vẫn rất thấp thỏm, vội nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt Mã Thiên Lý, do dự hỏi: "Thiên Lý, em mặc thế này có gì không ổn ư?"
Mã Thiên Lý chần chừ một lúc mới nói: "Em còn nhớ chuyện anh kể với em về vợ của Tiêu Tịnh Phương không? Đỗ Sa Sa chính là vợ hai của nó, cho nên anh có ấn tượng rất sâu sắc về cô ta."
Tôi "á" lên một tiếng, cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Đỗ Sa Sa sang chảnh như vậy mà cũng chịu làm người thứ ba sao?
Nhưng kể cả Mã Thiên Lý có ấn tượng sâu sắc thế nào thì theo lẽ thường người như Mã Thiên Lý sẽ không thể nhớ hết được người phụ nữ đó từng mặc những bộ váy áo nào, trừ phi lúc đó anh cũng bị cô ta cuốn hút.
Suy nghĩ đó khiến tôi thấy khó chịu trong lòng, liền nghiêng đầu bật lại: "Ồ, cho nên anh đã nhìn thây Đỗ Sa Sa mặc bộ váy này, người ta mặc rất đẹp còn em thì không thích hợp mặc nó ư?"
Khóe môi Mã Thiên Lý giần giật, có lẽ anh đang cố nín cười.
Rồi Mã Thiên Lý đưa hai tay ra áp vào mặt tôi, dỗ dành: "Nói gì vậy, trong mắt anh, em vẫn đẹp nhất, không ai sánh nổi với em, anh có thái độ đó là vì nguyên nhân khác."
Câu nói này của anh càng khêu gợi tính tò mò của tôi, tôi vội hỏi: "Tại sao lại phải khó chịu? Mã Thiên Lý, chúng ta nói chuyện với nhau có thể đừng úp úp mở mở như vậy không? Anh có gì thì cứ nói với em đi."
"Việc này nói ra thì dài lắm." Mã Thiên Lý ngẫm nghĩ một lúc, có vẻ như đang hồi tưởng. "Đỗ Sa Sa sau khi từ người thứ ba chính thức trở thành vợ của Tiêu Tịnh Phưong thì rất kiêu căng, còn đi rêu rao khắp nơi rằng tình yêu giữa cô ta và Tiêu Tịnh phương là tình yêu đích thực. Lúc đó Tiêu Tịnh Phương cũng vì muốn ra oai nên hai người họ phô trương ghê gớm lắm, còn tổ chức hôn lễ đặc biệt long trọng, thuê máy bay đến tận Tam Á(*) để kết hôn, gia đình chúng ta cũng đi cùng. Em rất vui, cùng anh bận bịu túi bụi, thế nhưng chúng ta chẳng khác gì người hầu của nó cả."
(*) Tam Á là thành phố cực nam của đảo Hải Nam, Trung Quốc. Đây là thành phố lớn thứ hai trên đảo. Bức tượng Quan Âm cao 108m hoàn thành ở đây năm 2005 là một trong những bức tượng cao nhất thế giới.
Kết hôn ở Tam Á, thuê máy bay ư?
Việc đó nếu ở thời bây giờ thì đúng là phô trương quá. Lúc tôi và Mã Thiên Lý kết hôn, tuy hội trường không nhỏ nhưng tuyệt đối không phô trương đến mức như vậy.
Nhưng nghĩ đến Tiêu Tịnh Phương kết hôn những ba lần, tôi không khỏi cảm thấy thật châm biếm.
"Thực ra em coi đó như đi du lịch mà thôi, chỉ là em bị say xe, trên đường từ sân bay đến khách sạn, em cứ buồn nôn mãi, vừa xuống xe em liền nôn thốc nôn tháo, gió thổi mạnh, bắn cả vào váy áo của Đỗ Sa Sa. Lúc đó cô ta cũng mặc bộ váy này... Cô ta vô cùng tức giận, đứng trước bao nhiêu họ hàng và nhân viên mắng em sa sả, rằng bộ váy đó là của nhà thiết kế nổi tiếng, rất đắt tiền, có bán em đi cũng không mua được. Em bị dọa cho phát sợ, liên tục xin lỗi cô ta, mọi người đều chỉ đứng đó xem mà không ai dám giúp em nói lời nào, ngay cả mẹ anh cũng chỉ đứng một bên nhìn, bởi không một ai dám đắc tội với người của Tiêu Tịnh Phương cả. Anh rất muốn giúp em nhưng vừa mở miệng thì em đã kéo anh qua một bên. Lúc đó em đang muốn Tiêu Tịnh Phương giúp anh sắp xếp một gian hàng trong mua sắm của nó, em rất sợ đắc tội hai người đó."
Tôi nghe xong cũng thấy khó chịu, vốn rất ưng bộ váy nà mà giờ lại thấy nó thật chướng mắt.
Mã Thiên Lý thấy tôi không vui, vội đổi chủ đề: "Có điều mặc dù hai đứa nó tổ chức hôn lễ nhưng lại như cho chúng ta có cơ hội hưởng tuần trăng mật. Sau đó, hai đứa chúng nó ngày nào cũng cãi nhau. Đúng rồi, tối trước hôm cử hành hôn lễ, mọi người tổ chức party, em còn kéo anh lén đi trang trí cho hội trường, em muốn anh cầu hôn em một lần nữa, anh lại không thuận theo em, cho rằng lời thề mà nói nhiều lần thì sẽ thành giả dối, trước đó anh đã thề đời này kiếp này chỉ có một mình em, và lời thề đó anh chỉ nói một lần thôi. Em rất bất mãn, nói đâu phải anh nói với người khác, tại sao lại không thể nói thêm vài lần. Em còn đưa anh đi xem váy cưới của Đỗ Sa Sa, anh không thấy nó đẹp ở điểm nào cả, em thì lại vô cùng thích bộ váy cưới đó, muốn sờ một chút nhưng lại sợ làm bẩn."
Cuối cùng tôi cũng đã hiểu tại sao trước đây Mã Thiên Lý cứ một mực muốn đặt may cho tôi chiếc váy cưới kiểu đuôi cá rồi, còn cả những lời thề ngọt ngào khiến trái tim tôi tan chảy trong hôn lễ nữa, chắn chắn lúc đó anh hối hận vì đã không thỏa mãn yêu cầu của tôi, nên ở thế giới này, mới muốn bù đắp cho tôi tất cả.
Tôi mỉm cười, đến gần bên anh. "Hôm mình cưới, đuôi váy cưới của em rất dài, may mà không làm em ngã."
Anh ôm eo, đặt cằm lên hõm vai tôi. "Buồn cười là chỉ riêng hôn lễ đó cũng đã tiêu tốn mất mấy trăm triệu tệ, Tiêu Tịnh Phương phô trương đến vậy, kết quả sau khi kết hôn lại cãi nhau không ngớt... Nhưng hai người đều là người của công chúng nên cần phải giữ thể diện, đặc biệt là Đỗ Sa Sa, mỗi lần đứng trước truyền thông lại thích khoe hạnh phúc. Anh nhớ có một đạo em còn theo dõi weibo của hai đứa nó nữa kìa."
Tôi không khỏi cảm thấy hiếu kỳ, sao quyết định lấy nhau rồi mà còn cãi nhau nhiều như thế làm gì, bọn họ không cảm thấy mệt mỏi sao?
Mã Thiên Lý cứ như hiểu tôi đang nghĩ gì vậy, cười nói: "Hai đứa nó vốn chẳng có thời gian yêu đương, tìm hiểu, đó chẳng qua chỉ là giao dịch tiền và sắc. Cả hai lại đều là người toan tính, Tiêu Tịnh Phương trông có vẻ phóng khoáng nhưng nếu không phải là việc cam tâm tình nguyện làm thì nó lại rất sáng suốt. Đỗ Sa Sa tưởng rằng mình đã danh chính ngôn thuận làm vợ của nó rồi, sẽ không gặp trắc trở gì, cứ tự do làm càn, ai ngờ chỉ ít lâu sau, chúng nó ngày nào cũng cãi nhau, dù chỉ vì nguyên nhân nhỏ nhặt."
Nghe anh nói vậy tôi cũng hiểu ra được đôi chút, thực ra nhiều tiền quá cũng mang đến cho con người ta nhiều rắc rối, lúc ly hôn rồi lại vì việc phân chia tài sản mà đau đầu. Chỉ có tôi và Mã Thiên Lý hình như bất kể giàu nghèo cũng không để đồng tiền chi phối lý trí và tình cảm bao giờ.
"Lúc đó em đã nói với anh một câu, rằng hóa ra không phải cứ có nhiều tiền là hạnh phúc, mà hạnh phúc nhất chính là tìm được một người yêu thương mình, mình cũng yêu thương người đó, sống một cuộc sống bình thường, hạnh phúc ấy phải tu mấy đời mới có được... Vì Tiêu Tịnh Phương và Đỗ Sa Sa liên tục xích mích, căng thẳng đến mức có rất nhiều chuyện được truyền đến tai mẹ anh, mẹ anh rất lo Tiêu Tịnh Phương lại phá hỏng cuộc hôn nhân đó, liền tìm em để bàn bạc... Em cũng không có cách nào khác, chỉ có thể gọi Tiêu Tịnh Phương về, khuyên bảo hết nước hết cái. Cũng từ đó trở đi, quan hệ giữa em và Tiêu Tịnh Phương trở nên tốt hơn, cứ khi nào có chuyện rắc rối về tình cảm, nó đều tìm em để giãi bày."
Tôi có chút mơ hồ, không thể hiểu nổi mình và Tiêu Tịnh Phương lại có thể thân nhau đến mức ấy, không biết sau đó còn xảy ra những chuyện gì nữa.
Mã Thiên Lý rõ ràng không muốn nói chuyện về sau. "Lúc ly hôn, Đỗ Sa Sa mới lộ bản chất, hai người suýt kiện nhau ra tòa. Tiêu Tịnh Phương rất bực mình khi Đỗ Sa Sa nhẫn tâm trở mặt, liền tìm người vứt hết đồ của Đỗ Sa Sa đi. Sau khi em biết được chuyện đó thì tỏ ra tiếc của, chạy ngay đến đó, lấy được không ít quần áo, váy vóc mang về."
Tôi... không còn từ nào để nói nữa. Tại sao trong thế giới kia, tôi lại là người như vậy? Có điều nghĩ kĩ lại, nếu giờ ở trong hoàn cảnh như vậy, không chừng tôi còn nhặt hết cả nước hoa, mỹ phẩm mà cô ta không dùng nữa mang về ấy chứ.
Qua chuyện này, tôi cũng hiểu bản thân mình nhiều hơn một chút, bất kể là tôi của lúc nào thì cũng đều thích mẫu váy này cả. Hơn nữa ở thế giới kia, bộ váy đó còn là bản chính nữa, chắc chắn là tôi càng thích.
Vậy sau đó thì sao, sau khi tôi mặc bộ váy đó thì đã bị Tiêu Tịnh Phương chú ý ư? Không thể như thế chứ? Vẻ ngoài của tôi đâu sánh được với Đỗ Sa Sa?
Tuy tôi không xấu nhưng chỉ có thể coi là thanh tú, dễ nhìn thôi. Đỗ Sa Sa thì hoàn toàn khác, cô ta có dung mạo vô cùng xinh đẹp, lộng lẫy, dáng vóc lại mảnh mai, đúng chuẩn hot girl.
Hay là sau khi tôi mặc bộ váy đó đã khiến Tiêu Tịnh Phương không vui? Tôi đã đắc tội với hắn sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.