Chương 46: Chương 16.5
Kim Đại
25/07/2019
Những chuyện sau này
Mã Thiên Lý không muốn kể nhiều nữa, tôi hỏi mãi anh mới úp úp mở mở
rằng: "Thời gian đó tâm trạng của Tiêu Tịnh Phương không được tốt, có
mấy lần uống say, lại đúng lúc em mặc bộ váy đó nên xảy ra chút vấn đề,
nhưng lúc ấy mọi người đều cho rằng chắc chắn là nó nhận nhầm người, chỉ vì em mặc đồ của Đỗ Sa Sa... Nếu lúc đó chúng ta phát hiện ra vấn đề
thì đã tốt nhưng chúng ta lại không hề để bụng chuyện đó, trên đường về
em và anh còn cười Tiêu Tịnh Phương, miệng thì nói rắn nhưng thực ra lại là một kẻ si tình."
Tôi quay người lại ôm lấy Mã Thiên Lý, chắc chắc anh đang cảm thấy hối hận, nếu như anh biết biết được tâm tư của Tiêu Tịnh Phương sớm hơn thì có phải đã ngăn được việc Lộ Tâm Ái của thế giới kia bị xâm hại rồi không?
Nhưng bây giờ những việc đó sẽ không xảy ra nữa, tôi an ủi anh: "Không sao rồi Thiên Lý, em sẽ không mặc bộ váy này nữa, em đâu có thiếu quần áo chứ, hơn nừa giờ mình có tiền rồi, muôn mặc quần áo hàng hiệu hay hàng thiết kế gì chẳng được, em không cần thiết phải mặc đồ nhái của người khác."
Thực ra trong thâm tâm tôi vẫn có chút tiếc nuối bộ váy đó, nhưng nếu nó đã gợi lại ký ức không tốt của Mã Thiên Lý thì đành thôi vậy.
Lúc đi ngủ, tôi bỗng nhớ lại câu chuyện của cô nhân viên phục vụ tiệm may kia, không khỏi suy nghĩ nếu Đỗ Sa Sa đã từng đến thành phố của chúng tôi tham dự hoạt động gì đó thì Mã Thiên Lý - một người có tiếng trong giới doanh nhân, chắc hẳn đã gặp cô ta rồi.
Đỗ Sa Sa là "con giáp thứ mười ba" chuyên nghiệp, tôi không khỏi lo lắng, liền quay sang hỏi anh: "Thiên Lý, bây giờ ở các sự kiện lớn, anh cũng thường xuyên gặp gỡ Đỗ Sa Sa phải không?"
Mã Thiên Lý không cần nghĩ nhiều đã có thể đoán ra được suy nghĩ của tôi, anh vòng cánh tay ôm lấy eo tôi, nói: "Có gặp vài lần, cô ta rất nhiệt tình nhưng lúc đó anh không thèm quan tâm tới cô ta, còn có người phụ nữ nào lẳng lơ hơn cô ta không? Anh có ngốc đâu mà bỏ mặc người vợ đồng cam cộng khổ, để đi với loại đàn bà đó. Nếu anh mà làm như thế thì chắc phải lấy não mình ra cho lừa giẫm rồi."
Tôi mỉm cười, nếu anh luôn nghĩ được như vậy thì tốt, chỉ sợ có những lúc đầu óc đàn ông không được minh mẫn, để những kẻ thứ ba đó có cơ hội lợi dụng.
Mã Thiên Lý an ủi tôi thêm một câu: "Hơn nữa, loại đàn bà đó chỉ giống như một chuyến xe buýt công cộng, ai cũng có thể đi được, anh sao có thể để bản thân mình bị vấy bẩn được đây."
Rồi anh bật cười một tiếng, nói tiếp: "Buồn cười hơn là mối quan hệ giữa cô ta và Tiêu Tịnh Phương rõ ràng chỉ là sự trao đổi giữa tiền và sắc nhưng lại cứ thích lên báo tán dương tình cảm của mình. Có một nhà báo còn đặt hẳn cho chuyện tình của cô ta một cái tít: Anh là bến đỗ của em. Anh còn nhớ em có mua tờ báo đó, xong rồi bực mình, suốt ngày phàn nàn rằng cô ta rõ ràng là kẻ thứ ba phá hoại gia đình người ta mà còn mặt dày, cái gì mà tình yêu vô bờ bến cơ chứ!"
Tôi cũng bật cười theo Mã Thiên Lý.
Trong ký ức của anh, cuộc sống bình thường của tôi và anh, không tiền, không quyền lực, mới là cuộc sống đáng sống, tình yêu của chúng tôi là tình yêu đích thực, không màng bất cứ thứ gì khác, lúc rảnh rỗi chỉ muốn tranh thủ dành thời gian vui vẻ bên nhau.
Chúng tôi nằm trên giường, nắm tay nhau thật chặt. Mã Thiên Lý có lẽ bị gợi lại ký ức, cứ ngây người ra nghĩ ngợi.
Tôi biết tôi và anh bây giờ đã quá chìm sâu vào ký ức của anh, vào những câu chuyện chưa hề xảy ra. Ban đầu tôi còn thấy ái ngại nhưng dần đã cảm thấy đỡ hơn nhiều, tôi là người duy nhất có thể cùng anh hồi tưởng lại những kỷ niệm.
Tôi đồng ý cùng anh hồi tưởng, đó là một phần cuộc sống của anh, nếu không có những hồi ức đó thì sẽ không có Mã Thiên Lý như bây giờ, cũng không thể có Mã Thiên Lý toàn tâm toàn ý với tôi như vậy.
Tôi quay người lại ôm lấy Mã Thiên Lý, chắc chắc anh đang cảm thấy hối hận, nếu như anh biết biết được tâm tư của Tiêu Tịnh Phương sớm hơn thì có phải đã ngăn được việc Lộ Tâm Ái của thế giới kia bị xâm hại rồi không?
Nhưng bây giờ những việc đó sẽ không xảy ra nữa, tôi an ủi anh: "Không sao rồi Thiên Lý, em sẽ không mặc bộ váy này nữa, em đâu có thiếu quần áo chứ, hơn nừa giờ mình có tiền rồi, muôn mặc quần áo hàng hiệu hay hàng thiết kế gì chẳng được, em không cần thiết phải mặc đồ nhái của người khác."
Thực ra trong thâm tâm tôi vẫn có chút tiếc nuối bộ váy đó, nhưng nếu nó đã gợi lại ký ức không tốt của Mã Thiên Lý thì đành thôi vậy.
Lúc đi ngủ, tôi bỗng nhớ lại câu chuyện của cô nhân viên phục vụ tiệm may kia, không khỏi suy nghĩ nếu Đỗ Sa Sa đã từng đến thành phố của chúng tôi tham dự hoạt động gì đó thì Mã Thiên Lý - một người có tiếng trong giới doanh nhân, chắc hẳn đã gặp cô ta rồi.
Đỗ Sa Sa là "con giáp thứ mười ba" chuyên nghiệp, tôi không khỏi lo lắng, liền quay sang hỏi anh: "Thiên Lý, bây giờ ở các sự kiện lớn, anh cũng thường xuyên gặp gỡ Đỗ Sa Sa phải không?"
Mã Thiên Lý không cần nghĩ nhiều đã có thể đoán ra được suy nghĩ của tôi, anh vòng cánh tay ôm lấy eo tôi, nói: "Có gặp vài lần, cô ta rất nhiệt tình nhưng lúc đó anh không thèm quan tâm tới cô ta, còn có người phụ nữ nào lẳng lơ hơn cô ta không? Anh có ngốc đâu mà bỏ mặc người vợ đồng cam cộng khổ, để đi với loại đàn bà đó. Nếu anh mà làm như thế thì chắc phải lấy não mình ra cho lừa giẫm rồi."
Tôi mỉm cười, nếu anh luôn nghĩ được như vậy thì tốt, chỉ sợ có những lúc đầu óc đàn ông không được minh mẫn, để những kẻ thứ ba đó có cơ hội lợi dụng.
Mã Thiên Lý an ủi tôi thêm một câu: "Hơn nữa, loại đàn bà đó chỉ giống như một chuyến xe buýt công cộng, ai cũng có thể đi được, anh sao có thể để bản thân mình bị vấy bẩn được đây."
Rồi anh bật cười một tiếng, nói tiếp: "Buồn cười hơn là mối quan hệ giữa cô ta và Tiêu Tịnh Phương rõ ràng chỉ là sự trao đổi giữa tiền và sắc nhưng lại cứ thích lên báo tán dương tình cảm của mình. Có một nhà báo còn đặt hẳn cho chuyện tình của cô ta một cái tít: Anh là bến đỗ của em. Anh còn nhớ em có mua tờ báo đó, xong rồi bực mình, suốt ngày phàn nàn rằng cô ta rõ ràng là kẻ thứ ba phá hoại gia đình người ta mà còn mặt dày, cái gì mà tình yêu vô bờ bến cơ chứ!"
Tôi cũng bật cười theo Mã Thiên Lý.
Trong ký ức của anh, cuộc sống bình thường của tôi và anh, không tiền, không quyền lực, mới là cuộc sống đáng sống, tình yêu của chúng tôi là tình yêu đích thực, không màng bất cứ thứ gì khác, lúc rảnh rỗi chỉ muốn tranh thủ dành thời gian vui vẻ bên nhau.
Chúng tôi nằm trên giường, nắm tay nhau thật chặt. Mã Thiên Lý có lẽ bị gợi lại ký ức, cứ ngây người ra nghĩ ngợi.
Tôi biết tôi và anh bây giờ đã quá chìm sâu vào ký ức của anh, vào những câu chuyện chưa hề xảy ra. Ban đầu tôi còn thấy ái ngại nhưng dần đã cảm thấy đỡ hơn nhiều, tôi là người duy nhất có thể cùng anh hồi tưởng lại những kỷ niệm.
Tôi đồng ý cùng anh hồi tưởng, đó là một phần cuộc sống của anh, nếu không có những hồi ức đó thì sẽ không có Mã Thiên Lý như bây giờ, cũng không thể có Mã Thiên Lý toàn tâm toàn ý với tôi như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.