Nhà Có Chồng Ngoan

Chương 48: Chương 17.2

Kim Đại

25/07/2019

Tôi thấy hiếu kỳ nên đến gần một chút, muốn xem tình hình người nằm kia ra sao, ai ngờ vừa nhìn thấy mặt người đó, tôi liền vô cùng sửng sốt. Tôi không ngờ người nằm đó lại là Tần Ức Đông, hắn mắc bệnh này sao?! Thảo nào nhìn mặt hắn lúc nào cũng xanh xao như người bị bệnh, quả nhiên đúng là như vậy.

Mã Thiên Lý và người phụ nữ đó đang chăm sóc cho Tần Ức Đông. Người phụ nữ đó nâng đầu hắn ta lên, Mã Thiên Lý thì cầm cốc nước bón cho hắn ta.

Tần Ức Đông có vẻ không phối hợp, toàn thân không ngừng co giật, miệng mím chặt, khiến Mã Thiên Lý không làm sao bón được nước cho hắn ta.

Tôi thấy hai người họ thật vất vả nên muốn tới giúp một tay, nhưng còn chưa đến gần thì Mã Thiên Lý đã ngẩng lên nhìn tôi, ánh mắt chứa đầy vẻ trách móc nhưng tôi đã ở đây rồi, nếu không giúp đỡ thì cũng khó nói, phải không?

Thế là tôi cúi người xuống, nói với anh: "Để em giúp anh đỡ cậu ấy."

Mã Thiên Lý không đáp lời, quay sang bảo người phụ nữ kia ngồi xích ra một chút. Có lẽ cô ta đỡ đầu cho Tần Ức Đông đã khá lâu cũng mệt rồi, thấy tôi vừa giơ tay ra đỡ thì liền rút ngay tay lại.

Đầu của Tần Ức Đông không ngừng co giật, lắc lư ghê gớm, phải khó khăn lắm tôi mới giữ chặt được nó trên tay.

Hồi học đại học, bạn cùng phòng của tôi cũng mắc chứng bệnh này, tuy chưa lần nào phát bệnh trước mặt chúng tôi nhưng lúc đó để dự phòng, cô ấy từng dạy cho chúng tôi khá nhiều cách để cấp cứu, nên tôi cũng biết chút ít.

Cách Mã Thiên Lý cấp cứu người bị động kinh có vẻ không hiệu quả, tôi liền nhỏ nhẹ nhắc nhở anh: "Cấp cứu thế này không phải là cách đâu anh, nên để cậu ta mím chặt môi, tránh để cậu ta cắn vào lưỡi, còn phải để cậu ta nằm thẳng, mở cúc cổ áo ra đầu nghiêng về một phía."

Thế nhưng mặc cho tôi nói gì, Mã Thiên Lý vẫn chẳng lên tiếng, kiên trì cho Tần Ức Đông uống nước, vẻ mặt của anh vô cùng nghiêm túc.

Tôi cảm thấy hơi bực, trong đầu nảy ra một suy nghĩ đáng sợ, chẳng lẽ Tần Ức Đông ăn phải cái gì đó nên mới bị co giật, phải bí mật xử lý như thế này?

Giờ tôi mới để ý đến cách bố trí của căn phòng này, đây rõ ràng là phòng ngủ, trên chiếc giường không xa là chăn chiếu lộn xộn, nhăn nhúm. Tôi bỗng chú ý tới người phụ nữ bên cạnh mình, quần áo trên người cô ta khá xộc xệch, như kiểu vội mặc vào mà chưa chỉnh sửa lại. Quần áo mặc trên người Tần Ức Đông lại càng tùy tiện, nhìn kĩ thì cúc áo sơ mi còn cài nhầm mất mấy nút.

Chẳng lẽ hắn ta bị trúng gió sao? Nhưng nếu như thế thì Mã Thiên Lý cũng chẳng có lý do gì mà phải bón nước cho hắn ta.

Tôi cứ suy nghĩ lung tung, chẳng lẽ do hắn ta đã uống phải loại thuốc gì đó không nên uống? Mã Thiên Lý cho hắn ta uống nước để làm loãng những thứ bên trong dạ dày sao? Thuốc kích thích hay ma túy?



Lúc này tôi mới thấy hối hận, nếu là bệnh động kinh thì cũng chẳng có gì to tát, bệnh thôi mà, có gì ghê gớm đâu, nhưng nếu là sử dụng thuốc kích thích thì ghê tởm quá, có lẽ bản thân Tần Ức Đông cũng không muốn người khác biết được chuyện này. Mà nếu như thứ hắn ta dùng là ma túy thì càng kinh dị hơn.

Tôi thật hối hận vì đã đến đây, tôi đang đối mặt với cảnh tượng gì thế này? Đã thế tôi còn chạy vào đây để giúp đỡ nữa.

Nhưng hối hận thì đã muộn rồi, tôi cũng chỉ có thể giúp Mã Thiên Lý giữ chặt đầu của Tần Ức Đông mà thôi.

Nhìn thấy Mã Thiên Lý liên tục đổ nước vào miệng Tần Ức Đông, tôi cũng thấy nóng ruột, vội bóp mũi hắn ta, lúc này hắn ta mới chịu mở miệng. Cuối cùng Mã Thiên Lý cũng bón được nước cho hắn ta. Nhưng mới bón được vài miếng thì hắn ta bắt đầu nôn.

Tôi và Mã Thiên Lý đang ở ngay bên cạnh hắn, thế nên tôi liền bị hắn nôn một ít lên váy áo, quần của Mã Thiên Lý cũng bị dính một chút.

Mã Thiên Lý lập tức tìm cho tôi mấy tờ giấy ăn để tôi lau, còn anh thì không quan tâm đến bản thân mình bị bẩn.

Tôi thấy thật ái ngại, cũng không biết có phải mình đã quan tâm đến chuyện không đâu một cách thái quá rồi không.

Hơn nữa, ban nãy tôi đã làm một việc thiếu suy nghĩ, Tần Ức Đông là một kẻ kỳ quái, không biết sau khi hắn ta biết tôi bóp mũi hắn rồi thì sẽ nghĩ gì đây? Hơn nữa, không biết hắn ta có muốn một người như tôi biết được việc này của hắn hay không?

Lúc này chỉ có một mình tôi nâng đầu của Tần Ức Đông, Mã Thiên Lý vẫn cố bón nước cho hắn. Tần Ức Đông thì không chịu phối hợp chút nào, cứ liên tục lắc đầu như trống bỏi. Lát sau, tôi có chút đuối sức, không chịu được nữa, chỉ có thể đặt đầu của hắn ta lên đùi mình. May mà tôi mặc váy dày, nên Tần Ức Đông có gối lên đùi thì cũng không có gì đáng ngại lắm.

Có điều cứ nghĩ tới việc Tần Ức Đông là một kẻ biến thái, tôi không khỏi có cảm giác ghê rợn.

Mà rốt cuộc hắn ta đã ăn phải cái gì vậy?

Tôi đang suy nghĩ mông lung thì nghe thấy có tiếng gõ cửa dồn dập, người phụ nữ kia thấy thế thì như gặp được cứu tinh, vội chạy ra mở cửa, sau đó là ba, bôn người bước vào, có người còn đem theo hòm thuốc. Những người đó không ai nói gì, khiêng Tần Ức Đông lên giường, bắt đầu cấp cứu.

Mã Thiên Lý thấy tôi vẫn còn thẫn thờ ngồi dưới đất liền đưa tay kéo tôi đứng dậy, vừa giúp tôi chỉnh sửa lại váy áo vừa nói: "Đừng nói gì hết, em ra ngoài tìm chỗ nghỉ ngơi đi, anh chờ ở đây, xử lý xong mọi việc sẽ đi tìm em."

Tôi sợ mình ở lại sẽ làm sai gì đó, vội gật đầu, đi ra ngoài, tay chân dường như đang run rẩy từng hồi. Sớm biết thế này, tôi đã không vào đó rồi, có lẽ Tần Ức Đông rất để bụng chuyện như thế này, nếu không người phụ nữ đó sẽ không chỉ gọi mỗi Mã Thiên Lý qua đây.

Tôi đứng bên ngoài lo lắng, thấp thỏm đợi Mã Thiên Lý.



Một tiếng trôi qua, cuối cùng Mã Thiên Lý mới bước ra khỏi đó, nhìn thấy bộ dạng lo lắng đang ngồi chờ ở ghế tựa bên ngoài của tôi, liền đến bên an ủi: "Tâm Ái, không sao rồi, chúng ta về thôi."

Tôi liền kéo tay Mã Thiên Lý, hỏi: "Thiên Lý, em không gây ra chuyện gì đấy chứ? Ban nãy em chẳng nói gì mà cứ một mực đi theo..."

''Không sao đâu." Mã Thiên Lý mỉm cười, nắm lấy tay tôi.

"Chuyện này anh biết hay em biết cũng vậy thôi, có lẽ em cũng đã đoán ra, cậu ta sử dụng quá nhiều thuốc kích thích nên bị sốc.”

Bản thân Tần Ức Đông chưa chắc đã sợ người khác biết được chuyện này, có điều, thể diện của cậu ta không nhỏ, truyền ra ngoài cũng không hay, hơn nữa bố cậu ta lại rất phản cảm với những chuyện như thế này, nếu truyền đến tai ông ấy thì sẽ rắc rối to. Cho nên, em hãy cứ coi như đêm nay không có chuyện gì xảy ra, em hiểu không?"

Sao tôi lại không hiểu chứ, dù gì chuyện này cũng ảnh hưởng tới thể diện của rất nhiều người. Hơn nữa, Tần Ức Đông là đối tác của Mã Thiên Lý, nếu hắn mà bị xấu mặt thì việc làm ăn của anh cũng sẽ gặp khó khăn.

Sử dụng thuốc kích thích đến mức bị sốc thuốc quả là một chuyện động trời, đàn ông mà dính phải chuyện này cũng thật là mất thể diện mà. Tôi gật đầu, nói: "Chắc chắn em sẽ xua tan chuyện này ra khỏi đầu mình."

Mã Thiên Lý mỉm cười, ôm tôi đi ra ngoài, không quên dạy dỗ tôi: "Sau này việc như thế em nên tránh đi, để anh xử lý một mình cũng không sao, nếu em ở cạnh, anh sẽ bị phân tâm."

Tôi hiểu ý của anh, vội bảo đảm: "Em biết rồi Thiên Lý, ban nãy chỉ là em lo lắng cho anh, chỉ cần anh không có vấn đề gì thì em sao cũng được."

Mã Thiên Lý lại mỉm cười. Nói thì nói vậy nhưng tôi vẫn thấy hoang mang, tôi cũng đen đủi quá, tại sao cứ gặp phải những chuyện vớ vẩn này vậy, hết chuyện của Tiêu Tịnh Phương lại đến chuyện của Tần Ức Đông. Tôi nói: "Nhưng Tần Ức Đông có thật là không để ý không? Nếu cậu ta thực sự để ý tới chuyện có người biết cậu ta dùng thuốc, liệu có ảnh hưởng tới mối quan hệ của các anh không?"

"Việc này không quan trọng." Mã Thiên Lý điềm tĩnh nói "Anh và cậu ta chỉ có mối quan hệ làm ăn, có lợi thì tất sẽ hợp tác, những việc khác không ảnh hưởng gì."

Tôi đã hiểu nên gật đầu, nhưng sau đó lại thấy thật quái lạ vì ngoài tôi ra, dường như không còn ai có mối quan hệ thân thiết hơn với Mã Thiên Lý, kể cả bố mẹ, anh cũng không gần gũi cho lắm. Thực ra bên cạnh anh có không ít người, bạn cùng làm ăn, bạn xã giao, cả những nhân viên trong công ty anh nữa, có điều tôi phát hiện anh chẳng giao du với ai, cũng không thường đặc biệt nhắc tới ai cả, lúc có việc cần phải nhắc đến thì cũng chỉ nói với thái độ lạnh lùng, thờ ơ, như thể chẳng một ai trong bọn họ đáng để anh quan tâm.

Phải chăng ở thế giới kia, anh đã bị tổn thương quá nhiều nên sau khi sống lại, anh đã nhìn thấu thói đời lạnh nhạt, và mới có thái độ như vậy?

Tôi ghé sát gần anh, muốn làm gì đó để sưởi ấm trái tim anh. Anh là một người đàn ông tốt, thậm chí vô cùng hoàn hảo, lúc nào cũng sẵn lòng giúp đỡ những người nghèo khó, có cuộc sống vất vả, còn lập quỹ từ thiện ủng hộ người cơ nhỡ, nhưng cứ mỗi lần anh nói ra những lời lạnh lùng, bất cần thì tôi lại thấy thật xa lạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nhà Có Chồng Ngoan

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook