Chương 47
Kim Đại
25/07/2019
Mấy ngày sau, gặp lại Vương Thắng Nam, cô ấy hỏi tôi về bộ váy đó có làm
cho Mã Thiên Lý ngạc nhiên không. Tôi liền buồn rầu nói với cô ấy: "Chị
không muốn mặc bộ váy đó nữa, chị không thích bất cứ thứ gì có liên quan tới người đàn bà đó."
Thực ra là tôi vẫn thích, chỉ là sợ mặc nó rồi Mã Thiên Lý lại không vui.
Thế nhưng Vương Thắng Nam nghe vậy thì "ái chà" một tiếng rồi nói tiếp: "Chị cũng biết việc đó rồi sao?"
Tôi có chút bất ngờ, hỏi lại: "Biết cái gì?"
"Chị không biết à?" Vương Thắng Nam đúng là một tay buôn chuyện thứ thiệt, ra chiều bí mật nói với tôi: "Trên mạng tràn lan tin tức đó, ảnh nude của Đỗ Sa Sa ấy."
"Thật hay giả vậy?" Tôi giật mình.
Vương Thắng Nam thản nhiên nói: "Nhưng cô ta không chịu thừa nhận, song có rất nhiều dân mạng đem ảnh đó ra so sánh, kết luận chắc chắn là cô ta, không thể nhầm được, bức ảnh đó thật ghê tởm."
Trời ạ, Đỗ Sa Sa còn có việc như vậy nữa sao?!
Tôi vội hỏi Vưong Thắng Nam: "Tại sao cô ta lại làm trò đó?"
"Sao lại không thể làm, người như cô ta có việc gì là không dám làm đâu. Giờ muốn trách thì trách chính bản thân cô ta đó, có gan làm thì phải có gan chịu thôi. Có điều, em thấy trong chuyện này một phần cũng là do có ai đó cố ý moi móc đời tư của cô ta. Hình như cô ta dụ dỗ đàn ông đã có vợ, là ông chủ của một công ty bất động sản thì phải, con ông ta cũng đã học đại học rồi, vì để đầu tư cho điện ảnh hay gì đó mà cô ta đang tâm quyến rũ ông ta. Vốn bọn họ cặp kè rất kín đáo, thần không biết quỷ không hay, thế nhưng không biết Đỗ Sa Sa đắc tội với ai mà tin này bị phanh phui ra, người ta còn gọi điện cho bà vợ của ông kia, bà ta cũng chẳng phải dạng vừa, nghe được tín đó liền đùng đùng nổi giận. Chị thử nghĩ mà xem, một phụ nữ xuất thân từ nông thôn khổ cực, vất vả lắm mới có cơ ngơi như vậy, sao có thể để loại yêu tinh đó cướp mất chồng được chứ. Bà ta liền hùng hổ đến thẳng khách sạn nơi đôi gian phu dâm phụ kia lén lút ngoại tình, còn đem theo cả một nhóm tay chân xã hội đen. Lúc đạp tung được cửa phòng, bọn họ liền chụp ảnh Đỗ Sa Sa đang khỏa thân lia lịa rồi đăng lên mạng. Em có xem mấy bức hình đó, nhưng mà cô ta không đẹp như em nghĩ, bình thường mặc quần áo thì chẳng sao, lúc cởi hết ra mới thấy ngực thì chảy xệ, mặt mộc cũng chẳng đẹp hơn người khác là bao."
Sự việc này quả là giật gân, tôi bị kích động đến mức liên tục đập bàn. "Sau đó thì sao? Bà vợ này cũng lợi hại thật đấy, chị nghĩ chắc bà ta cũng chịu đựng đủ rồi, thân làm phụ nữ đã khổ, bị chồng phụ bạc, còn tủi cực như thế nào nữa đây. Hành động này của bà ta cũng dễ hiểu thôi, nếu là chị thì chị sẽ công bố cả ảnh của cô ta lẫn gã đàn ông đốn mạt kia, lúc ấy thì còn quan tâm tới thể diện của gã đó làm gì nữa."
"Chị này, vợ chồng sống với nhau bao nhiêu năm như vậy rồi, có lẽ là bà ta cũng lo lắng cho thể diện của con cái." Vương Thắng Nam tiếp tục buôn chuyện. "Vướng phải scandal này, sự nghiệp của Đỗ Sa Sa coi như tiêu rồi, cô ta khỏi có cửa hoạt động nghệ thuật nữa luôn. Tuy những bức ảnh đó hơi mờ nhưng có ai giỏi như dân mạng chứ, người ta chỉnh được ra ngay. Đỗ Sa Sa chắc khó tránh khỏi tai bay vạ gió này."
Sau đó, Vương Thắng Nam đột ngột chuyển chủ đề sang tôi. "Nhưng cô ta là cô ta, váy là váy, cũng đâu phải chị mua váy của cô ta về mặc, chị ngại cái gì chứ?"
Tôi thấy cũng rất tiếc nhưng không còn cách nào, Mã Thiên Lý chắc hắn sẽ để ý rồi không thích, thế là tôi xua tay, nói: "Tự nhiên cũng thấy ghê tởm, không mặc là không mặc thôi."
Tôi bỗng nhớ tới một việc, liền hỏi Vương Thắng Nam: "Đúng rồi, trước đây nghe nhân viên phục vụ tiệm may nói Đỗ Sa Sa hình như có quan hệ gì đó với người ở đây thì phải, xem ra cô ta qua lại với nhiều người lắm."
"Nghe người ta đồn đại thì khả năng lớn nhất là cô ta có quan hệ với giám đốc của Tân Vũ, có điều cũng chưa chắc bởi không ai thích nổi ông già đó cả." Rồi Vương Thắng Nam như nghĩ tới việc gì đó, lại nói: "Nói đến Tân Vũ, hình như đó là cơ nghiệp của gia đinh chồng chị thì phải?!"
"Hả?" Tôi thực sự bất ngờ. "Em có nhầm không đấy?"
Tôi nhớ gia đình Mã Thiên Lý không có công ty bất động sản nào có cái tên như thế này.
"Đó chỉ là công ty con của tập đoàn thôi, ông già kia là sếp của công ty con đó, mọi người trên mạng đều nói như vậy." Vương Thắng Nam có lẽ cũng chỉ là tiện miệng nhắc tới nhưng sau khi nghe thấy thế, tôi lại có cảm giác kỳ lạ không biết phải diễn tả thế nào. Nếu Tân Vũ thực sự có liên quan đến gia đình Mã Thiên Lý thì tại sao anh còn mời Đỗ Sa Sa đến tham dự hoạt động làm gì?
Anh đã ghét Đỗ Sa Sa đến vậy sao có thể tạo cơ hội nâng đỡ cô ta chứ?
Tôi không dám nghĩ tiếp, hơn nữa cũng không thể có chuyện trùng hợp như vậy được. Nếu tất cả những việc này là trùng hợp, Mã Thiên Lý không nhất thiết phải làm đến mức như vậy.
Tôi đang suy nghĩ mông lung thì Mã Thiên Lý gọi điện tới, hỏi tôi lúc nào muốn về để anh qua đón.
Trong lúc chúng tôi nói chuyện, Vương Thắng Nam cứ giương mắt nhìn tôi, đợi tôi cúp máy rồi mới đứng đó lẩm bẩm: "Anh Mã Thiên Lý nhà chị đúng là ông chồng yêu vợ toàn diện rồi, anh ấy cũng nhàn rỗi thật đấy, dành nhiều thời gian đưa đón chị như vậy. Chị mới ra khỏi nhà chưa lâu, anh ấy đã giục về rồi, cứ như thể em đang chiếm đoạt vợ của anh ấy ý."
Tôi vội an ủi Vương Thắng Nam mấy câu, có lẽ cô ấy vừa nhìn thấy số điện thoại hiển thị trên điện thoại của tôi, tỏ vẻ hiếu kỳ hỏi: "Nhưng số điện thoại của ông xã nhà chị hơi đặc biệt thì phải? Ngưòi bình thường hay tránh số 4, hơn nữa anh ấy còn làm ông chủ lớn nữa, sao có thể sử dụng số 4 làm số điện thoại được nhỉ? Chẳng lẽ lại có ý nghĩa đặc biệt gì đó? Theo lẽ thường, những doanh nhân thường phải dùng số đẹp, ví dụ như cộng các con số lại thành một số phát tài gì đó chẳng hạn. Một đồng nghiệp của em trước đây cũng từng tính toán như thế, sau đó thì khổ sở tìm mua bằng được số điện thoại như vậy, còn nói con số ấy rất may mắn và giúp người dùng phát tài. Kể ra cũng ăn no rửng mỡ nhĩ?"
Bây lâu nay tôi thực tình không chú ý gì tới sô' điện thoại của Mã Thiên Lý, sau khi nghe Vương Thắng Nam nói vậy, tôi mới nhớ ra. Đúng vậy, sô' điện thoại của anh vừa nhìn đã thấy thuộc kiểu rẻ tiền, hồi học đại học vì để tiết kiệm tiền, tôi cũng từng dùng sô' điện thoại kiểu vậy một thời gian. Càng những sô' không có gì đặc biệt thì cước thuê bao càng rẻ. Có điều, người như Mã Thiên Lý sao phải dùng sô' điện thoại giá rẻ này chứ, lẽ nào giông như Vương Thắng Nam nói, con sô' này có ý nghĩa gì đặc biệt?
Lúc về nhà, tôi liền hỏi Mã Thiên Lý chuyện này.
Mã Thiên Lý cười, nói: " Vì em từng dùng số điện thoại này."
Tôi lặng người một lúc mới phản ứng lại được, người mà anh nói đến chắc hẳn là tôi trong ký ức của anh.
Nụ cười của anh rất mực dịu dàng, anh giải thích thêm với tôi: "Lúc đó điều kiện gia đình mình không được tốt, em lại bị đồng nghiệp o ép phải xin nghỉ việc ở nhà. Sau đó em thay số điện thoại, còn nói với anh rằng em muốn thay đổi tâm trạng, nhưng anh biết em chỉ muốn tiết kiệm chút tiền điện thoại mà thôi. Sau này điều kiện gia đình đã tốt hơn, anh bảo em đổi số khác, em lại không chịu, nói rằng vì em dùng quen số điện thoại đó rồi nên không nỡ bỏ. Hơn nữa, anh cũng quen với số điện thoại này rồi, có mấy lần bấm điện thoại trong lúc thất thần, anh cũng bấm đúng số này của em... Lúc đó chúng ta gọi cho nhau cũng nhiều thật đấy, mỗi ngày ít nhất là hai cuộc, anh sẽ hỏi em muốn ăn gì, em sẽ hỏi anh ai đi đón Tráng Tráng…”
Mặc dù ánh mắt Mã Thiên Lý nhìn tôi từ đầu chí cuối đều rất hiền hòa, đằm thắm nhưng trong lòng tôi lại có chút chua chát.
Hình như nghĩ đến cái gì đó, anh lại nói: "Lúc mới sống lại, anh còn luôn gọi tới số điện thoại đó, sau này, anh mới dần bỏ thói quen đó, nhưng vẫn luôn nhớ tới số điện thoại này, cuối cùng đành tìm mua hẳn số này về dùng. Lúc gặp lại em, anh mới dần thay đổi thói quen thường xuyên bấm số điện thoại này, bây giờ cứ thất thần là lại bấm số điện thoại cũ của em."
Việc này tôi biết, có mấy lần anh bấm xong thì cười nói là mình đã bấm sai số... Anh yêu tôi đến mức cuồng dại rồi.
Tôi luôn cảm thấy anh là người trầm tĩnh nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng anh lại có thể đối xử với tôi tốt đến mức dốc hết tâm can như vậy.
Tôi ôm anh thật chặt, sau này tôi sẽ cố gắng đối xử với anh tốt hơn, chiều chuộng anh hơn.
Càng ngày tôi càng muốn ở bên cạnh Mã Thiên Lý, trước đây khi anh ra ngoài tiếp khách, tôi thường không đi theo nhưng bây giờ tôi lại chú ý hơn.
Hơn nữa vì Mã Thiên Lý từng nói những lời thật đáng lo ngại, nên tôi nhất định phải cẩn thận với những kẻ thứ ba. Cứ nghĩ tới lúc anh đi tiếp khách sẽ bị kẻ khác quyến rũ, lòng tôi lại nóng như có lửa đốt. Nhưng trong những lần Mã Thiên Lý đi tiếp khách, tôi lại không giúp được gì, ngoài việc mỉm cười đi theo anh thì không làm được gì khác. Mã Thiên Lý lại không để tâm đến chuyện đó lắm, anh có vẻ rất vui, còn nói có tôi đi theo, anh đỡ được bao nhiêu phiền phức, còn luôn được nhìn ngắm tôi nữa. Nếu tôi không đi theo, lúc phải ra ngoài tiếp khách, anh còn lo buổi tôi tôi ăn uôhg không ra làm sao, về nhà không biết có nâu cơm mà ăn không. Cái vẻ cẩn thận từng li từng tí như thế này đâu có giống một ông chồng chăm sóc vợ, rõ ràng giống bố mẹ quản thúc con cái hơn.
Nhưng sau khi theo anh đi tiếp khách vài lần, tôi dần biết được một số bí quyết, nói chung đàn ông đến đó là để xã giao tôi chỉ cần lộ diện rồi tìm nơi nghỉ ngơi là được. Thế nhưng có một lần, tôi đang định tìm nơi để ngồi xuống nghỉ ngơi, chợt nhìn thấy một phụ nữ vô cùng xinh đẹp lảo đảo chạy đến bên cạnh Mã Thiên Lý, tỏ vẻ hoang mang nói mấy câu vào tai anh, sau đó anh liền đi theo người phụ nữ đó. Trong lòng tôi lo lắng không thôi, không biết đã xảy ra chuyện gì, liền vội vã đi theo.
Mã Thiên Lý rời đi rất nhanh nên không chú ý đằng sau có tôi đi theo. Lúc tôi đuổi kịp thì nhìn thấy anh và người phụ nữ đó đã vào trong một căn phòng, đèn trong đó không được sáng lắm, đã thế họ còn khóa trái cửa.
Tôi lo lắng bước tới, gõ vào cửa, bên trong lập tức vang lên tiếng trả lời.
Tôi quan tâm hỏi: "Thiên Lý, anh không sao chứ?"
Vừa dứt lời thì Mã Thiền Lý mở cửa ra, khuôn mặt lộ vẻ bối rối, khó xử.
Tôi dõi mắt vào trong phòng, nhanh chóng nhìn thấy rõ tình hình, dưới đất có một người đang nằm co giật, vẻ rất đau đớn. Người này bị động kinh sao?
Mã Thiên Lý mặc dù tỏ vẻ không muốn để tôi nhìn thấy những cảnh này nhưng vẫn để tôi vào trong, không quên dặn dò: "Đừng đến gần." Xem ra anh lo tôi sẽ kinh sợ.
Chỉ là bệnh động kinh thôi mà, tại sao không mau chóng gọi xe cấp cứu, giấu trong phòng này làm gì, sợ kinh động đến mọi người rồi phá hỏng bữa tiệc hay sao?
Thực ra là tôi vẫn thích, chỉ là sợ mặc nó rồi Mã Thiên Lý lại không vui.
Thế nhưng Vương Thắng Nam nghe vậy thì "ái chà" một tiếng rồi nói tiếp: "Chị cũng biết việc đó rồi sao?"
Tôi có chút bất ngờ, hỏi lại: "Biết cái gì?"
"Chị không biết à?" Vương Thắng Nam đúng là một tay buôn chuyện thứ thiệt, ra chiều bí mật nói với tôi: "Trên mạng tràn lan tin tức đó, ảnh nude của Đỗ Sa Sa ấy."
"Thật hay giả vậy?" Tôi giật mình.
Vương Thắng Nam thản nhiên nói: "Nhưng cô ta không chịu thừa nhận, song có rất nhiều dân mạng đem ảnh đó ra so sánh, kết luận chắc chắn là cô ta, không thể nhầm được, bức ảnh đó thật ghê tởm."
Trời ạ, Đỗ Sa Sa còn có việc như vậy nữa sao?!
Tôi vội hỏi Vưong Thắng Nam: "Tại sao cô ta lại làm trò đó?"
"Sao lại không thể làm, người như cô ta có việc gì là không dám làm đâu. Giờ muốn trách thì trách chính bản thân cô ta đó, có gan làm thì phải có gan chịu thôi. Có điều, em thấy trong chuyện này một phần cũng là do có ai đó cố ý moi móc đời tư của cô ta. Hình như cô ta dụ dỗ đàn ông đã có vợ, là ông chủ của một công ty bất động sản thì phải, con ông ta cũng đã học đại học rồi, vì để đầu tư cho điện ảnh hay gì đó mà cô ta đang tâm quyến rũ ông ta. Vốn bọn họ cặp kè rất kín đáo, thần không biết quỷ không hay, thế nhưng không biết Đỗ Sa Sa đắc tội với ai mà tin này bị phanh phui ra, người ta còn gọi điện cho bà vợ của ông kia, bà ta cũng chẳng phải dạng vừa, nghe được tín đó liền đùng đùng nổi giận. Chị thử nghĩ mà xem, một phụ nữ xuất thân từ nông thôn khổ cực, vất vả lắm mới có cơ ngơi như vậy, sao có thể để loại yêu tinh đó cướp mất chồng được chứ. Bà ta liền hùng hổ đến thẳng khách sạn nơi đôi gian phu dâm phụ kia lén lút ngoại tình, còn đem theo cả một nhóm tay chân xã hội đen. Lúc đạp tung được cửa phòng, bọn họ liền chụp ảnh Đỗ Sa Sa đang khỏa thân lia lịa rồi đăng lên mạng. Em có xem mấy bức hình đó, nhưng mà cô ta không đẹp như em nghĩ, bình thường mặc quần áo thì chẳng sao, lúc cởi hết ra mới thấy ngực thì chảy xệ, mặt mộc cũng chẳng đẹp hơn người khác là bao."
Sự việc này quả là giật gân, tôi bị kích động đến mức liên tục đập bàn. "Sau đó thì sao? Bà vợ này cũng lợi hại thật đấy, chị nghĩ chắc bà ta cũng chịu đựng đủ rồi, thân làm phụ nữ đã khổ, bị chồng phụ bạc, còn tủi cực như thế nào nữa đây. Hành động này của bà ta cũng dễ hiểu thôi, nếu là chị thì chị sẽ công bố cả ảnh của cô ta lẫn gã đàn ông đốn mạt kia, lúc ấy thì còn quan tâm tới thể diện của gã đó làm gì nữa."
"Chị này, vợ chồng sống với nhau bao nhiêu năm như vậy rồi, có lẽ là bà ta cũng lo lắng cho thể diện của con cái." Vương Thắng Nam tiếp tục buôn chuyện. "Vướng phải scandal này, sự nghiệp của Đỗ Sa Sa coi như tiêu rồi, cô ta khỏi có cửa hoạt động nghệ thuật nữa luôn. Tuy những bức ảnh đó hơi mờ nhưng có ai giỏi như dân mạng chứ, người ta chỉnh được ra ngay. Đỗ Sa Sa chắc khó tránh khỏi tai bay vạ gió này."
Sau đó, Vương Thắng Nam đột ngột chuyển chủ đề sang tôi. "Nhưng cô ta là cô ta, váy là váy, cũng đâu phải chị mua váy của cô ta về mặc, chị ngại cái gì chứ?"
Tôi thấy cũng rất tiếc nhưng không còn cách nào, Mã Thiên Lý chắc hắn sẽ để ý rồi không thích, thế là tôi xua tay, nói: "Tự nhiên cũng thấy ghê tởm, không mặc là không mặc thôi."
Tôi bỗng nhớ tới một việc, liền hỏi Vương Thắng Nam: "Đúng rồi, trước đây nghe nhân viên phục vụ tiệm may nói Đỗ Sa Sa hình như có quan hệ gì đó với người ở đây thì phải, xem ra cô ta qua lại với nhiều người lắm."
"Nghe người ta đồn đại thì khả năng lớn nhất là cô ta có quan hệ với giám đốc của Tân Vũ, có điều cũng chưa chắc bởi không ai thích nổi ông già đó cả." Rồi Vương Thắng Nam như nghĩ tới việc gì đó, lại nói: "Nói đến Tân Vũ, hình như đó là cơ nghiệp của gia đinh chồng chị thì phải?!"
"Hả?" Tôi thực sự bất ngờ. "Em có nhầm không đấy?"
Tôi nhớ gia đình Mã Thiên Lý không có công ty bất động sản nào có cái tên như thế này.
"Đó chỉ là công ty con của tập đoàn thôi, ông già kia là sếp của công ty con đó, mọi người trên mạng đều nói như vậy." Vương Thắng Nam có lẽ cũng chỉ là tiện miệng nhắc tới nhưng sau khi nghe thấy thế, tôi lại có cảm giác kỳ lạ không biết phải diễn tả thế nào. Nếu Tân Vũ thực sự có liên quan đến gia đình Mã Thiên Lý thì tại sao anh còn mời Đỗ Sa Sa đến tham dự hoạt động làm gì?
Anh đã ghét Đỗ Sa Sa đến vậy sao có thể tạo cơ hội nâng đỡ cô ta chứ?
Tôi không dám nghĩ tiếp, hơn nữa cũng không thể có chuyện trùng hợp như vậy được. Nếu tất cả những việc này là trùng hợp, Mã Thiên Lý không nhất thiết phải làm đến mức như vậy.
Tôi đang suy nghĩ mông lung thì Mã Thiên Lý gọi điện tới, hỏi tôi lúc nào muốn về để anh qua đón.
Trong lúc chúng tôi nói chuyện, Vương Thắng Nam cứ giương mắt nhìn tôi, đợi tôi cúp máy rồi mới đứng đó lẩm bẩm: "Anh Mã Thiên Lý nhà chị đúng là ông chồng yêu vợ toàn diện rồi, anh ấy cũng nhàn rỗi thật đấy, dành nhiều thời gian đưa đón chị như vậy. Chị mới ra khỏi nhà chưa lâu, anh ấy đã giục về rồi, cứ như thể em đang chiếm đoạt vợ của anh ấy ý."
Tôi vội an ủi Vương Thắng Nam mấy câu, có lẽ cô ấy vừa nhìn thấy số điện thoại hiển thị trên điện thoại của tôi, tỏ vẻ hiếu kỳ hỏi: "Nhưng số điện thoại của ông xã nhà chị hơi đặc biệt thì phải? Ngưòi bình thường hay tránh số 4, hơn nữa anh ấy còn làm ông chủ lớn nữa, sao có thể sử dụng số 4 làm số điện thoại được nhỉ? Chẳng lẽ lại có ý nghĩa đặc biệt gì đó? Theo lẽ thường, những doanh nhân thường phải dùng số đẹp, ví dụ như cộng các con số lại thành một số phát tài gì đó chẳng hạn. Một đồng nghiệp của em trước đây cũng từng tính toán như thế, sau đó thì khổ sở tìm mua bằng được số điện thoại như vậy, còn nói con số ấy rất may mắn và giúp người dùng phát tài. Kể ra cũng ăn no rửng mỡ nhĩ?"
Bây lâu nay tôi thực tình không chú ý gì tới sô' điện thoại của Mã Thiên Lý, sau khi nghe Vương Thắng Nam nói vậy, tôi mới nhớ ra. Đúng vậy, sô' điện thoại của anh vừa nhìn đã thấy thuộc kiểu rẻ tiền, hồi học đại học vì để tiết kiệm tiền, tôi cũng từng dùng sô' điện thoại kiểu vậy một thời gian. Càng những sô' không có gì đặc biệt thì cước thuê bao càng rẻ. Có điều, người như Mã Thiên Lý sao phải dùng sô' điện thoại giá rẻ này chứ, lẽ nào giông như Vương Thắng Nam nói, con sô' này có ý nghĩa gì đặc biệt?
Lúc về nhà, tôi liền hỏi Mã Thiên Lý chuyện này.
Mã Thiên Lý cười, nói: " Vì em từng dùng số điện thoại này."
Tôi lặng người một lúc mới phản ứng lại được, người mà anh nói đến chắc hẳn là tôi trong ký ức của anh.
Nụ cười của anh rất mực dịu dàng, anh giải thích thêm với tôi: "Lúc đó điều kiện gia đình mình không được tốt, em lại bị đồng nghiệp o ép phải xin nghỉ việc ở nhà. Sau đó em thay số điện thoại, còn nói với anh rằng em muốn thay đổi tâm trạng, nhưng anh biết em chỉ muốn tiết kiệm chút tiền điện thoại mà thôi. Sau này điều kiện gia đình đã tốt hơn, anh bảo em đổi số khác, em lại không chịu, nói rằng vì em dùng quen số điện thoại đó rồi nên không nỡ bỏ. Hơn nữa, anh cũng quen với số điện thoại này rồi, có mấy lần bấm điện thoại trong lúc thất thần, anh cũng bấm đúng số này của em... Lúc đó chúng ta gọi cho nhau cũng nhiều thật đấy, mỗi ngày ít nhất là hai cuộc, anh sẽ hỏi em muốn ăn gì, em sẽ hỏi anh ai đi đón Tráng Tráng…”
Mặc dù ánh mắt Mã Thiên Lý nhìn tôi từ đầu chí cuối đều rất hiền hòa, đằm thắm nhưng trong lòng tôi lại có chút chua chát.
Hình như nghĩ đến cái gì đó, anh lại nói: "Lúc mới sống lại, anh còn luôn gọi tới số điện thoại đó, sau này, anh mới dần bỏ thói quen đó, nhưng vẫn luôn nhớ tới số điện thoại này, cuối cùng đành tìm mua hẳn số này về dùng. Lúc gặp lại em, anh mới dần thay đổi thói quen thường xuyên bấm số điện thoại này, bây giờ cứ thất thần là lại bấm số điện thoại cũ của em."
Việc này tôi biết, có mấy lần anh bấm xong thì cười nói là mình đã bấm sai số... Anh yêu tôi đến mức cuồng dại rồi.
Tôi luôn cảm thấy anh là người trầm tĩnh nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng anh lại có thể đối xử với tôi tốt đến mức dốc hết tâm can như vậy.
Tôi ôm anh thật chặt, sau này tôi sẽ cố gắng đối xử với anh tốt hơn, chiều chuộng anh hơn.
Càng ngày tôi càng muốn ở bên cạnh Mã Thiên Lý, trước đây khi anh ra ngoài tiếp khách, tôi thường không đi theo nhưng bây giờ tôi lại chú ý hơn.
Hơn nữa vì Mã Thiên Lý từng nói những lời thật đáng lo ngại, nên tôi nhất định phải cẩn thận với những kẻ thứ ba. Cứ nghĩ tới lúc anh đi tiếp khách sẽ bị kẻ khác quyến rũ, lòng tôi lại nóng như có lửa đốt. Nhưng trong những lần Mã Thiên Lý đi tiếp khách, tôi lại không giúp được gì, ngoài việc mỉm cười đi theo anh thì không làm được gì khác. Mã Thiên Lý lại không để tâm đến chuyện đó lắm, anh có vẻ rất vui, còn nói có tôi đi theo, anh đỡ được bao nhiêu phiền phức, còn luôn được nhìn ngắm tôi nữa. Nếu tôi không đi theo, lúc phải ra ngoài tiếp khách, anh còn lo buổi tôi tôi ăn uôhg không ra làm sao, về nhà không biết có nâu cơm mà ăn không. Cái vẻ cẩn thận từng li từng tí như thế này đâu có giống một ông chồng chăm sóc vợ, rõ ràng giống bố mẹ quản thúc con cái hơn.
Nhưng sau khi theo anh đi tiếp khách vài lần, tôi dần biết được một số bí quyết, nói chung đàn ông đến đó là để xã giao tôi chỉ cần lộ diện rồi tìm nơi nghỉ ngơi là được. Thế nhưng có một lần, tôi đang định tìm nơi để ngồi xuống nghỉ ngơi, chợt nhìn thấy một phụ nữ vô cùng xinh đẹp lảo đảo chạy đến bên cạnh Mã Thiên Lý, tỏ vẻ hoang mang nói mấy câu vào tai anh, sau đó anh liền đi theo người phụ nữ đó. Trong lòng tôi lo lắng không thôi, không biết đã xảy ra chuyện gì, liền vội vã đi theo.
Mã Thiên Lý rời đi rất nhanh nên không chú ý đằng sau có tôi đi theo. Lúc tôi đuổi kịp thì nhìn thấy anh và người phụ nữ đó đã vào trong một căn phòng, đèn trong đó không được sáng lắm, đã thế họ còn khóa trái cửa.
Tôi lo lắng bước tới, gõ vào cửa, bên trong lập tức vang lên tiếng trả lời.
Tôi quan tâm hỏi: "Thiên Lý, anh không sao chứ?"
Vừa dứt lời thì Mã Thiền Lý mở cửa ra, khuôn mặt lộ vẻ bối rối, khó xử.
Tôi dõi mắt vào trong phòng, nhanh chóng nhìn thấy rõ tình hình, dưới đất có một người đang nằm co giật, vẻ rất đau đớn. Người này bị động kinh sao?
Mã Thiên Lý mặc dù tỏ vẻ không muốn để tôi nhìn thấy những cảnh này nhưng vẫn để tôi vào trong, không quên dặn dò: "Đừng đến gần." Xem ra anh lo tôi sẽ kinh sợ.
Chỉ là bệnh động kinh thôi mà, tại sao không mau chóng gọi xe cấp cứu, giấu trong phòng này làm gì, sợ kinh động đến mọi người rồi phá hỏng bữa tiệc hay sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.