Nhà Có Chồng Ngoan

Chương 53: Chương 18.2

Kim Đại

25/07/2019

Tôi không kìm nổi phải hỏi anh: "Nếu anh chỉ là một người bán thịt lợn, em chỉ là một công nhân viên chức bình thường thì lúc em mang bầu, bố mẹ em có thái độ như thế nào?"

Mã Thiên Lý nói với giọng nhẹ nhàng: "Khi em gọi điện cho họ để thông báo, mẹ em có căn dặn vài lời sau đó thì không có gì nữa."

Tôi đã đoán ra được kết quả này từ sớm nhưng khi chính thức biết được thì vẫn có chút thất vọng.

"Còn bố mẹ anh chắc không như vậy đâu nhỉ?" Tôi hỏi thêm một câu.

Lần này Mã Thiên Lý gật đầu. "Mẹ anh mua cho em rất nhiều trứng, bảo em mỗi ngày phải ăn một quả, còn những thứ khác trong cuộc sống vẫn phải tự mình lo liệu."

Tôi "ồ" một tiếng.

“Anh không biết chăm sóc cho em lắm, chỉ biết liên tục dỗ dành em." Anh cười nói. "Em muốn ăn gì anh đều mua cho em, ó những thứ lúc đó đáng lẽ không nên ăn nhưng anh cũng mua cho em, như món tôm hùm tê cay ấy, em ăn đến mức bị táo bón, anh cũng không ngăn nổi em, mà ngày nào cũng mua cho em."

"Này! Này!" Tôi thật không sao chịu nổi, Mã Thiên Lý, anh có thể đừng nhắc đến chuyện này nữa được không?!

Mã Thiên Lý mỉm cười, nắm lấy tay tôi. "Không ai muốn để lộ vẻ khó xử trước người mình yêu, nhưng vợ chồng với nhau thì còn gì phải ngại, đặc biệt là lúc em mới mang bầu, sáng nào cũng nôn ọe, ban đầu em còn e ngại, sợ mùi đó khiến anh khó chịu, một mực không muốn anh giúp đỡ, nhưng sau đó anh đã giúp em dọn dẹp, lúc em nôn, anh còn ở bên cạnh vỗ lưng cho em... Bởi anh nghĩ em đang vì con mà chịu khổ."

Giờ anh lại biết ăn nói rồi, mặc dù không được lãng mạn cho lắm nhưng lại thể hiện được tình cảm ấm áp anh dành cho tôi, tôi không khỏi cảm thấy ấm lòng.

Mặt tôi nóng bừng lên, chắc lúc này trông tôi chẳng khác gì một quả cả chua.

Tôi muốn biết nhiều hơn về chuyện của Lộ Tâm Ái trong ký ức của anh, ví dụ như kinh nghiệm khi mang bầu của cô ấy.

Tôi lại hỏi anh mấy câu. Anh suy nghĩ một lát rồi nói: "Lúc ấy, em đúng là đã từng làm rất nhiều việc ngớ ngẩn. Hồi mới mang bầu, em mua bao nhiêu là sách về nuôi dạy trẻ, còn cả sách dạy nấu ăn nữa. Lúc đó không có ai dạy em sau khi mang bầu thì nên làm thế nào, em muốn tự học, kết quả lại phát hiện nội dung trong những cuốn sách đó mâu thuẫn nhau ghê gớm, chẳng biết nên nghe theo cuốn nào... Sau đó, em còn mua sắm trước những món đồ phục vụ cho việc sinh nở, vì ham rẻ nên em đã mua phải hàng không tốt, sau khi phát hiện thứ đồ đó chẳng có tác đụng gì, em lại mua cái đắt tiền hơn, cuối cùng thành ra tiêu không ít tiền. Em đã rất bực bội vì điều này, thường xuyên cáu kỉnh, thấy cái gì cũng chướng mắt, thậm chí vì suy nghĩ nhiều quá mà tối đến còn không ngủ được. Bản thân anh bị em giày vò cũng trở nên bực mình, nhưng lại không có cách nào phát tiết, chỉ có thể bất lực nhìn em mà thôi."

Thì ra trong ký ức của anh, tôi là một người như vậy. Đúng là cái nghèo, cái khổ đã làm thay đổi cả một con người.

Thời gian dần trôi, tôi làm theo đúng thời gian biểu mà Mã Thiên Lý đã định, tuy có vẻ nhàn rỗi nhưng thực hiện cũng mất cả ngày.

Mã Thiên Lý không thuê người giúp việc, mỗi ngày vẫn là tôi ở nhà, tự nấu ăn. Hơn nữa vì anh hạn chế thời gian gọi điện thoại của tôi nên tôi cũng không dám gọi cho Vưomg Thắng Nam để tán gẫu nữa. Vi tính có sóng bức xạ nên cũng bị đặt thời gian sử dụng, vì thế phần lớn thời gian tôi đành đi dạo ở khu vực gần đó.

Sau đó nửa tháng, tôi bỗng nhiên cảm thấy bụng hơi đau, tôi không khỏi lo lắng, chỉ sợ em bé có vấn đề gì, nhưng khi Mã Thiên Lý biết được chuyện này, anh lại an ủi tôi, nói đó là chuyện bình thường, không có vấn đề gì đâu.

Thời gian dần trôi, bụng tôi quả thật có to lên một chút, tôi hết sức vui mừng, vội gọi anh vào xem. Bé yêu đang lớn dần trong bụng tôi, cảm giác này thật thích.

Anh xoa bụng tôi, vẻ mặt vẫn bình thản, nói: "Là do em tăng thêm một lớp mỡ đấy."

Đúng là một ông chồng quái dị!

Cuối cùng cũng vượt qua ba tháng đầu của thai kỳ, theo cách nói của Mã Thiên Lý thì bây giờ thai nhi đã khá ổn định rồi.

Mã Thiên Lý liền chủ động báo tin cho hai bên gia đình.

Sau khi tôi báo tin này cho Vương Thắng Nam, cô nàng chẳng thèm chúc mừng một câu, còn lớn tiếng nói: "Lộ Tâm Ái, chị xấu thật đấy, chuyện thế này mà bây giờ mới nói cho em biết. Em có còn là bạn tốt của chị nữa không? Mà em đã bị chị bỏ lại quá xa rồi, em còn chưa thấy bóng dáng của bạn trai mình đâu mà chị đã có con rồi, không được, em nhất định phải mau chóng tìm bạn trai, nếu không con của chị lớn rồi mà em vẫn chưa kết hôn thì làm thế nào.”

Tôi liền cười nói: "Đừng có lo, người tốt như em, không thể không tìm thấy hoàng tử của mình."



"Hoàng tử?" Vương Thắng Nam lạnh lùng "hừ" một tiếng. "Lấy hoàng tử về để hầu hắn sao? Thời buổi này biết tìm đâu được đàn ông tốt, bây giờ em không dám lựa chọn lung tung, nhắm mắt mà tùy tiện gả cho người ta đâu."

Mặc dù Vương Thắng Nam trách cứ tôi thế nhưng nghe giọng của cô nàng có vẻ cũng đang rất vui, lúc sắp cúp mảy còn liên miệng nói nhất định phải đến để xem cái bụng của tôi đã to chừng nào rồi.

Có điều, nghĩ đi nghĩ lại tôi cũng thấy lo lắng thay cho cô nàng, nhân lúc rảnh rỗi, tôi mới hỏi Mã Thiên Lý: "Chẳng lẽ Thắng Nam không gặp được người đàn ông nào tốt thật ư?"

Mã Thiên Lý ngẫm nghĩ một lúc mới nói: "Hình như trước đây cô ấy có một người thanh mai trúc mã, người đó cũng không tệ, hai người từng gặp nhau trong một lần giao lưu doanh nghiệp, người đó vẫn còn thích Vương Thắng Nam, nhưng tính khí của Vương Thắng Nam vừa nóng nảy vừa cứng nhắc, cuối cùng không thể thành đôi được."

Tôi vội xua tay, nói: "Người đó thì em biết, đâu có tốt gì, chẳng qua là có chút tiền thôi, nhân phẩm của hắn ta hoàn toàn không phù hợp để làm một người chồng tốt, lúc gia đình Vương Thắng Nam xảy ra chuyện, chính hắn ta là người đã đâm sau lưng Thắng Nam đấy."

Mã Thiên Lý cười nhạt. "Đã là con người thì ai cũng muốn nói những điều có lợi cho mình. Những gì Vương Thắng Nam nói cũng không phải không đúng, nhưng em nghĩ mà xem, lúc đó hai người mới chỉ học cấp hai, với cái tuổi đó có thể đâm sau lưng người khác không? Hơn nữa chắc chắn Vương Thắng Nam chưa từng nói với em chuyện anh chàng đó từng đứng dưới nhà cô ấy đợi đến tận ba giờ sáng, cuối cùng bị cô ấy hất cho một chậu nước nóng, ép phải rời khỏi đó."

Hả? Còn có việc như vậy ư? Tôi trợn tròn cả mắt.

Tôi muốn nghe anh kể thêm nhưng những chuyện sau đó thì anh không rõ lắm.

Lúc này, tôi mới thấy buồn bã, lẩm bẩm nói: "Sao anh không quan tâm đến việc của Vương Thắng Nam hơn một chút?"

"Quan tâm cái đó để làm gì chứ?" Mã Thiên Lý lấy làm lạ, sang nhìn tôi. "Đến cả cô Vương bán rau em cũng ghen được, nếu anh quan tâm đến bạn thân của em thì chẳng phải em sẽ ăn tươi nuốt sống anh sao?!"

“Này!" Tôi không vui nói. "Anh chàng bán thịt lợn, nói xấu em như vậy vui lắm đấy hả?"

"Vui chứ!" Anh cười tít mắt nhìn tôi.

Lòng tôi có chút chấn động, đây chẳng lẽ là thái độ mà anh thường đối đãi với Lộ Tâm Ái trong ký ức của mình sao? Đúng là đáng ghét mà!

Bẵng đi mấy ngày, bố mẹ và em trai tôi đột nhiên đến nhà, với cái cớ là để thăm tôi, nhưng tôi biết chắc họ đang muốn thăm dò gì đó. Lúc mới đến, họ có vẻ rất khách sáo, còn đem theo chút hoa quả, khiến tôi không khỏi cảm động, có điều đến lúc gần về lại đề cập tới chuyện sinh con trai, con gái.

Tôi cũng chỉ tiện miệng nói một câu rằng Mã Thiên Lý muốn con đầu lòng của chúng tôi sẽ là một bé gái. Mẹ tôi nghe thấy thế thì cau mày, lén gọi tôi sang một bên, dúi vào tay tôi một tờ giấy, nói: "Con đừng nghe đàn ông nói lung tung, miệng thì nói thích con gái nhưng nếu con mà đẻ ra con gái thật thì con chắc chắn sẽ rất khổ, đây là phương thuốc cổ truyền, mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con, nhất định con đầu lòng phải là con trai... Có con trai thì địa vị của con cũng vững chắc hơn, tương lai ly hôn hay hòa thuận, sản nghiệp của nhà họ Mã có phải là của con không, phụ thuộc hết vào đứa con này. Nếu con sinh con gái thì ai muốn để lại tài sản cho con chứ. Hơn nữa, bây giờ có rất nhiều phụ nữ vì sinh con gái mà bị nhà chồng ruồng rẫy đấy."

Nghe đến đây thì tôi tức đến nỗi bốc hỏa lên tận đỉnh đầu. Tôi liền nghiêm mặt, hỏi mẹ tôi một câu: "Phương thuốc này có tác dụng thật không? Nếu có tác dụng thì chắc mẹ không thể sinh con ra rổi nhỉ?"

"Sao mà không có tác dụng?" Mẹ tôi còn tưởng tôi lo lắng phương thuốc có vấn đề, vội bảo đảm: "Ngày xưa mẹ không biết tới phương thuốc này, phương thuốc này rất bảo đảm, nhiều người dùng qua rồi. Con dùng đi, một tháng nữa mẹ sẽ đưa con đi kiểm tra xem là trai hay gái, nếu là gái thì không được giữ lại, phải phá nó đi."

Tôi liếc nhìn mẹ, phát hiện thái độ của bà ấy rất nghiêm túc. Từ trước đến giờ tôi vẫn không sao hiểu nổi vì lý do gì mẹ tôi lại có quan điểm này? Trọng nam khinh nữ, rốt cuộc thì tại sao chứ, bà ấy cũng là phụ nữ kia mà, bà ấy bị tẩy não rồi sao?

"Không phải là không cho con sinh con gái nhưng nhỡ đâu con đẻ mổ thì muốn sinh đứa thứ hai cũng phải đợi mấy năm nữa, đến lúc đó gia đình họ Mã có đợi được không? Nếu Mã Thiên Lý có người đàn bà khác ở bên ngoài mà người ta lại sinh được cho nó một đứa con trai thì con nói xem, lúc ấy con phải làm thế nào đây? Cho nên chúng ta phải nhanh chóng sinh một thằng cu trước, sau này con thích con gái thì sinh sau cũng chẳng sao, con thấy như bên Hồng Kông đó...."

"Con thấy mọi người nên về đi." Tôi nghiêm mặt nói. "Về ngay bây giờ đi..."

Lúc Mã Thiên Lý đi làm về, thấy tôi ngồi trên xô pha với vẻ bực dọc, anh liền đến bên hỏi tôi có chuyện gì.

Thực ra vừa nhìn thấy Mã Thiên Lý là tôi đã hết bực mình rồi nhưng trong lòng vẫn thấy ấm ức, sao bố mẹ mình lại có thể nói những lời như vậy được chứ?!

Sau khi nghe tôi kể lại chuyện hồi chiều, Mã Thiên Lý lại nói với tôi một việc còn hay ho hơn: "Còn phải nói, hồi em sinh Tráng Tráng, còn tưởng họ thấy Tráng Tráng là bé trai thì sẽ không ăn nói lung tung nữa, ai ngờ vẫn bảo em là người khác họ, có sinh con trai thì cũng chẳng liên quan gì tới nhà họ Lộ, khiến em bực mình cứ lăn lộn trên giường mãi."

Tôi tức đến phồng mang trợn mắt, không khỏi lẩm bẩm: “Đây là kiểu bố mẹ gì thế?!"



May mà tôi không phải là Lộ Tâm Ái lúc đó, bây giờ dù sinh con trai hay con gái thì tôi cũng có Mã Thiên Lý ở bên làm điểm tựa rồi.

Thế nhưng sao mãi mà vẫn chưa thấy bố mẹ của Mã Thiên Lý có động tĩnh gì thể hiện là sẽ đến thăm tôi thế nhỉ? Tôi không khỏi cảm thấy hiếu kỳ, vội hỏi Mã Thiên Lý.

Mã Thiên Lý cười nói với tôi, thực ra bố mẹ anh đã định đến thăm tôi từ sớm, nhưng bị anh ngăn lại, nói với họ là để thêm một thời gian nữa hãy tới.

Tôi cũng thấy ý kiến của anh là đúng. Dạo này tôi khá mệt, cũng chẳng muốn tiếp khách khứa nhiều.

"Anh không biết đây, chỉ có mỗi bố mẹ em tới thì chẳng sao nhưng còn cô, cậu và mọi người trong họ hàng nữa, phiền chết đi được."

Anh nắm lấy tay tôi, thoải mái ngồi trên xô pha nhắm mắt lại, lúc sau mới nhỏ nhẹ nói với giọng châm biếm sâu cay : "Lúc nghèo thì ở giữa thành phố cũng chẳng có ai tới hỏi, lúc giàu rồi thì hang cùng ngõ hẻm cũng có họ hàng xa. Tâm Ái, may mà có em trên đời, để anh có thể hiểu được trên thế gian này vẫn có thứ đáng quý hơn cả tiền bạc và quyền lực."

Trong số họ hàng bên chồng thì chỉ có mỗi Tiêu Tịnh Phương là chưa đến thăm tôi, nhưng tôi cũng không muốn hắn tới bởi tôi luôn có cảm giác bất an mỗi khi gặp hắn. Rõ ràng tôi và hắn chỉ như hai người xa lạ, chẳng mấy khi tiếp xúc nhưng những chuyện liên quan tới Tiêu Tịnh Phương luôn khiến tôi cảm thấy ái ngại.

Tôi còn tưởng tránh được hắn rồi, ai ngờ đúng hôm Mã Thiên Lý không có ở nhà thì hắn lại mò tới thăm tôi. Thế nhung hắn cũng thật lạ, đến thăm người ta mà lại đến tay không, đã thế vừa mới vào nhà đã đặt mông ngồi ngay xuống xô pha mà chẳng cần ai mời chào.

"Sắc mặt cô không tệ nhỉ?" Hắn lên tiếng, vẫn với bộ mặt chán chường đó.

Cái tên này chưa bao giờ nói được một câu tốt đẹp. Tôi liền vuốt ve bụng mình, tỏ vẻ hạnh phúc, đáp: "Ừ."

Sau đó tôi tiện miệng hỏi tình hình gần đây của hắn. Theo như những gì hắn kể thì hắn vẫn như vậy, một thân một mình. Cứ nghĩ tói chuyện ở thế giới kia, hắn có tận ba người vợ, bây giờ lại chẳng có một ai, tôi không khỏi cảm thấy lạ lùng.

Việc Mã Thiên Lý sống lại đã làm thay đổi cuộc sống của những người xung quanh đến thế ư?

Bây giờ ngẫm lại thì thấy những người xung quanh tôi, ngay cả Vương Thắng Nam cũng bị sự hồi sinh của Mã Thiên Lý làm cho ảnh hưởng ở mức độ nhất định, chỉ không biết sự ảnh hưởng đó là tốt hay xấu thôi.

Tôi không khỏi suy nghĩ có lẽ tôi cũng có thể thay đổi được vận mệnh của mọi người, ví dụ như Tiêu Tịnh Phương ở trước mặt tôi đây, nếu tôi giúp hắn, có khi nào khiến hắn tốt hơn một chút, tìm được người phụ nữ phù hợp với mình, sau đó kết hôn, sinh con không? Nhưng thế sự khó lường, không phải muốn làm gì là có thể làm ngay được, nhất là chuyện có liên quan tới Tiêu Tịnh Phương, có khi hắn còn cảm thấy phiền phức với những lời khuyên nhủ của tôi ấy chứ.

Tiêu Tịnh Phương cứ như vừa nghĩ tới chuyện gì, bỗng chống tay lên cằm nói với tôi: "Cô chắc chắn sẽ là một người mẹ tốt."

Tôi còn không biết bản thân mình có phải là một người mẹ tốt hay không, thế nhưng bây giờ tôi cảm thấy rất vui, mỗi lần cảm nhận được sự chuyển động nho nhỏ ở trong bụng, tôi lại có cảm giác hạnh phúc vô cùng.

Có điều không hiểu sao khi nói ra câu đó, vẻ mặt của Tiêu Tịnh Phương lại có chút buồn bã. Một lúc sau tôi mới chợt nhớ ra, mẹ hắn hình như đã bỏ đi từ khi hắn còn rất nhỏ. Còn bố hắn vì đánh người ta trọng thương mà bị giam vào tù, cho nên từ nhỏ hắn đã phải sống với gia đình Mã Thiên Lý.

Tôi bỗng hỏi hắn một câu trong vô thức: "Vậy sau này mẹ cậu có đi tìm cậu không?"

Bây giờ hắn giàu có như vậy, không chừng mẹ hắn còn muốn quay lại tìm hắn cũng nên. Nếu bị người mẹ như vậy làm phiền thì cũng buồn bực thật.

Tôi lại chợt nghĩ tới bố mẹ mình - những phụ huynh chỉ khiến con cái thêm phiền lòng.

Tiêu Tịnh Phương nghe thấy vậy thì mỉm cười, một nụ cười quái dị, như thể đang châm biếm vậy. "Tìm chứ, sao bà ấy lại không tìm được, mặc cho tôi có đồng ý gặp lại hay không thì bà ta vẫn cứ tìm tới. Thật phiền phức! Tôi đã mắng chửi bà ta bằng những lời thậm tệ nhất."

Tôi không tán thành hành động này của hắn. Dù gì thì bà ta cũng là mẹ đẻ của hắn, hắn làm như vậy có phần quá đáng rồi!

Đang định nói lại hắn vài câu, tôi lại chợt thấy hắn bật cười, chỉ thẳng vào mặt tôi, nói: "Cô cũng đúng là ngây thơ, nhìn vẻ mặt của cô là tôi biết cô đang nghĩ gì, cô tưởng đó là thật ư? Sao chị lại dễ bị lừa đến vậy?"

Tại sao hắn luôn đáng ghét như thế chứ?!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nhà Có Chồng Ngoan

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook