Chương 52
Kim Đại
25/07/2019
Sau khi về đến nhà, tôi điều chỉnh lại những suy nghĩ của của mình.
Thời gian này tôi chắc chắn không thể tìm việc được nữa rồi, trước tiên cứ dưỡng thai sinh con đã, việc này quan trọng hơn nhiều.
Tôi cảm thấy mình cứ như từ đứa trẻ bỗng chốc trở thành người lớn vậy. Trước đây việc gì tôi cũng tự làm, không một ai giúp đỡ, sau khi lấy Mã Thiên Lý rồi, tôi mới được anh chăm sóc, yêu chiều, thậm chí tồi được chiều đến mức trở thành trẻ con lúc nào chẳng hay. Thế mà giờ đã làm mẹ rồi.
Có lẽ tôi phải bỏ ngay cái tính thích nhõng nhẽo và suy nghĩ lung tung đi thôi, nếu không sẽ ảnh hưởng không tốt tới tính cách của đứa trẻ. Có điều, tôi vẫn chưa quen với cảm giác này lắm, vì chưa chuẩn bị tinh thần, không biết tôi có thể làm một người mẹ tốt được không?
Tôi lại không khỏi suy nghĩ linh tinh, sao đến giờ tôi vẫn không có chút cảm giác gì với đứa bé trong bụng vậy nhỉ, cũng chẳng có cảm giác mình đang làm mẹ chút nào.
Đáng ngạc nhiên hơn chính là thái độ của Mã Thiên Lý, không có thay đổi gì quá lớn, ngoài việc ngừng quan hệ vợ chồng thì hằng ngày vẫn trôi qua đều đều như vậy.
Tôi vốn có chút lo lắng, căng thẳng nhưng sau khi thấy vẻ bình thản của anh, tôi cũng dần tĩnh tâm trở lại.
Tôi định nói chuyện này với Vưong Thắng Nam nhưng Mã Thiên Lý lại bảo đừng nói vội, đợi tình hình cái thai ổn định rổi sẽ nói với mọi người cũng chưa muộn. Vì khi đã nói ra rồi thì rất có thể bố mẹ chổng, bố mẹ tôi và cả những bạn bè họ hàng của hai bên gia đình, cùng Vương Thắng Nam... sẽ ùa tới thăm hỏi, chúc mừng tôi như bầy ong vỡ tổ.
Mã Thiên Lý sợ nhiều người đông đúc lại lây bệnh tật hoặc vi khuẩn gì đó cho tôi, như vậy sẽ không tốt cho tôi và con. Tôi đúng là chưa từng nghĩ đến chuyện này, nghe anh nói vậy, tôi liền hiểu ra, vội xua tan ngay ý định thông báo với mọi người. May mà anh có kinh nghiệm hơn tôi, có thể giúp tôi đề phòng trước rất nhiều tình huống.
Nhưng có một ông chồng chuyện gì cũng biết trước như vậy thì cũng rất áp lực, cho dù là sự thay đổi xung quanh tôi hay tôi thay đổi tâm trạng anh đều rõ như lòng bàn tay. Buổi tối khi đi ngủ tôi không dám nằm sấp, sợ bị ép vào bụng, tôi còn chưa nói gì thì anh đã biết rồi. Rồi anh mỉm cười ôm tôi vào lòng, để tôi thả lỏng tinh thần, còn nói tôi không cần quá lo lắng như vậy, em bé không yếu đuối như tôi nghĩ đâu.
Hôm đó tôi tắm xong, liền chạy tới trước gương ở phòng thay đổ, soi đi soi lại bụng mình. Kể ra tính đến giờ cũng đã hai tháng rồi, tại sao tôi vẫn chưa cảm nhận được gì nhỉ, cũng không thấy bụng tôi to lên nữa.
Tôi đang thắc mắc thì Mã Thiên Lý liền tìm đến, một tay ôm lấy eo tôi, một tay vuốt ve cái bụng phẳng lì của tôi, nói: "Phải đợi thêm chút thời gian nữa mới có thể nhìn thấy rõ."
Tôi "ồ" một tiếng, hỏi anh: "Vậy lúc đó em mang bầu có bị nghén nhiều hay bị xấu đi không?"
Tôi biết có không ít người mang bầu mà bị nghén rất ghê gớm, còn có người xấu đi trông thấy nữa, không biết thời gian sau tôi sẽ như thế nào.
"Không sao đâu." Mã Thiên Lý vẫn mỉm cười hiền hòa nói với tôi. "Chỉ là trên mặt có vài nốt mụn thôi."
Nhưng tôi luôn có cảm giác anh chắc chắn đang giấu tôi cái gì đó, lúc trước anh từng nói với tôi, lúc tôi mang bầu rất vất vả, còn phải đi làm, chen chúc trên xe buýt, sức khỏe không tốt, đến nỗi không chịu được còn bị đẻ non. Nghĩ đến đây, tôi lại thấy căng thẳng, cầu xin ông Trời phù hộ cho mẹ con tôi, nhất định tôi sẽ giữ gìn để có thể sinh ra một em bé khỏe mạnh.
Tôi dám chắc Mã Thiên Lý đã nghĩ đến vấn đề này, lúc đưa tôi về phòng ngủ, anh liền lấy ra bản thời gian biểu hoạt động, nghỉ ngơi đưa cho tôi xem.
Trên đó liệt kê rất nhiều các hạng mục, ví dụ như ăn cơm, nghỉ trưa, còn cả vận động gì đó đều chính xác đến từng giây từng phút.
Tôi nhìn mà không khỏi choáng váng.
Mã Thiên Lý lại giải thích tường tận với tôi: "Không được thức khuya, buổi sáng cũng đừng nằm mãi trên giường, phải bảo lượng vận động nhất định, hơn nữa ăn cơm cẩn định lượng, không được quá nhiều cũng không được quá ít, dinh dưỡng phải cân bằng, cố gắng không được kén ăn, ngày nào cũng phải ăn hoa quả."
Kèm theo bản thời gian biểu đó là một quyển thực đơn dày cộp.
Anh có phần khoa trương quá rồi. Tôi liền ôm trán nói: "Thiên Lý, em vẫn đang trong giai đoạn thai sản bình thường mà, phiên phiến đi thôi, anh làm thế này có vẻ khoa trương quá đấy."
"Không phải anh bắt em phải làm hết theo như vậy." Anh đưa cho tôi một chiếc bút máy. "Đây là thực đơn, em xem thích ăn gì thì đánh dấu vào, anh sẽ làm món đó cho em."
Tôi thở phào một hơi, vội cầm lấy thực đơn xem qua, cũng không tệ, có rất nhiều món mà tôi thích ăn. Tôi lựa chọn rồi đánh dấu vào một số món.
Mã Thiên Lý cẩn thận cất đi, xem ra anh đã tính toán sẵn để chuẩn bị thực phẩm làm những món tôi vừa đánh dấu đó.
Tôi không nhịn được cười, kéo tay anh, hỏi: "Cảm giác làm bố như thế nào? Có vui không?"
Mã Thiên Lý nắm lấy tay tôi, gật đầu. Tôi luôn nghĩ anh vẫn luôn bình thản đối với chuyện này, nhưng bây giờ tôi mới phát hiện tâm trạng nặng nề trong mắt anh, anh đang bất an ư?
Tôi nghi ngờ liếc nhìn anh, anh liền quay mặt qua hướng khác rồi bước ra chỗ đèn tường, điều chỉnh độ sáng. Tôi có thể hiểu rằng anh đang lo lắng cho tôi và con không?
Tình hình bây giờ không giống như ký ức của anh nữa rồi, có điều theo anh nói thì Tráng Tráng của chúng tôi bị bệnh bẩm sinh, ai biết được nguyên nhân từ đâu chứ, rốt cuộc là do khi mang bầu tôi bị mệt quá, hay là do cái gì?
Tôi không dám nghĩ tiếp. Tôi vốn còn có chút tư tưởng chống đối với thời gian biểu hoạt động và nghỉ ngơi Mã Thiên Lý đưa ra, nhưng vừa nghĩ tới chuyện kia, tôi liền bỏ ngay cái tư tưởng đó ra khỏi đẩu. Mang bầu chưa đến một năm thôi mà, tôi phải dốc hết tâm sức, cố gắng sinh ra một em bé khỏe mạnh. Vì nghĩ như vậy nên tôi không suy diễn lung tung nữa, cũng không oán trách điều gì, điều kiện của tôi bây giờ tốt hơn Lộ Tâm Ái trong ký ức của anh rất nhiều, tôi còn có gì không vừa lòng chứ?
Chỉ là cứ ở nhà nhàn rỗi mãi cũng chán, tôi rất muốn ra ngoài mua sắm đổ dùng dành cho trẻ sơ sinh, nhưng Mã Thiên Lý lại nói chưa cần mua vội, đợi cái thai qua ba tháng đẩu rồi chuẩn bị cũng chưa muộn.
Thế nhưng ông chồng Mã Thiên Lý này lại nói một đằng làm một nẻo. Rõ ràng nói với tôi thế nhưng anh còn làm nhiều chuyện khoa trương hơn tôi nhiều.
Hôm đó tôi đang ở nhà nhàn rỗi, bỗng nghe thấy có người bấm chuông cửa. Như trước đây tôi đã chạy ngay ra để mở cửa rổi nhưng lần này thì rón rén đi từng bước một. Mã Thiên Lý đã dặn dò rồi, tôi không được chạy nhảy lung tung, kể cả là chạy chậm cũng không được.
Mặc dù Mã Thiên Lý cũng hơi lo lắng thái quá, nhưng nghĩ đến việc chúng tôi từng có một đứa con không được khỏe mạnh, bản thân tôi cũng muốn mình cẩn thận hơn.
Không những thế, sau khi tôi có bầu, Mã Thiên Lý còn thu hết tất cả giày cao gót của tôi, đem cất đi. Mặc dù tôi không thích đi cao gót lắm nhưng vì tính chất công việc nên cũng mua vài đôi để kếp hợp với quần áo cho phù hợp. Có điều, những đôi gót cao chút xíu cũng bị anh tịch thu hết. Giờ tủ giày của tôi chỉ toàn là giày bệt mà thôi. Sau đó Mã Thiên Lý còn mua cho tôi vài đôi dép như kiểu dép lê nữa, mặc dù kiểu dáng không tệ, đi cũng thoái mái nhưng lúc mới đi, tôi luôn có cảm giác không quen.
Lúc lết được ra đến cửa, tôi liền nhìn thấy mấy nhân viên của bên công ty vận chuyển đứng đó. Họ chào tôi một tiếng rổi bắt đầu chuyển từng thùng đồ vào trong nhà. Tôi không khỏi cảm thấy nghi hoặc, những chiếc thùng đó không đề tên người nhận, có vài thùng lại chỉ ghi chữ "Xin nhẹ tay". Tôi vội hỏi họ đó là gì, nhưng đến họ cũng không rõ, chỉ biết là họ được phân công vận chuyển đến đây mà thôi.
Tôi liền gọi điện thoại cho Mã Thiên Lý. Mã Thiên Lý chắc đang bận nên chỉ nói vội với tôi đó là một số đổ dùng dành cho trẻ sơ sinh xong thì tắt máy ngay.
Đến tối Mã Thiên Lý về, chúng tôi mới mở những thùng đổ đó ra. Lúc này tôi mới biết thì ra anh đã chuẩn bị đổ chơi cho con rổi cơ đấy.
Ăn cơm xong, anh liền cởi áo khoác rồi ngồi ghép đồ chơi cho con. Nhìn anh làm rất kĩ càng và cẩn thận.
Tôi hiếu kỳ chạy đến xem, anh đang tập trung nên không để ý tới sự xuất hiện của tôi. Nhìn anh rất nghiêm túc, như đang làm một việc vĩ đại nhất thế gian. Có điều tôi không khỏi cảm thấy buồn cười, bình sữa của con còn chưa mua mà đã chuẩn bị đồ chơi cho con rồi, con sẽ lớn nhanh như thế sao? Cái cầu trượt này, có khi một, hai năm đầu vẫn chưa dùng tới ấy chứ!
Xem ra Mã Thiên Lý đúng là rất háo hức với việc làm bố. Anh rất hăng hái, cẩn thận từng li từng tí, lắp ghép từng thú một. Nhìn anh thế này, trong lòng tôi cảm động không thôi.
Tôi không kìm được ghé sát vào gần anh, hôn lên má trái của anh.
Anh mỉm cười, chỉ vào cái cầu trượt. "Có đẹp không?" Nhìn anh có vẻ rất đắc ý.
Đúng là rất đẹp, màu sắc trang nhã, trông cũng chắc chắn.
"Để cái này ở trong phòng con à?" Lúc chúng tôi kết hôn có để một phòng dành riêng cho con, bên trong đó còn có một vài món đồ, không biết Mã Thiên Lý định xử lý như thế nào.
"Ừ." Anh gật đầu. "Khi nào ghép xong mấy thứ này, anh sẽ tìm người đến dọn những món đổ bên trong đi."
Nhưng tại sao anh lại muốn tự mình lắp ghép những thứ này nhỉ? Tôi hiếu kỳ hỏi: "Thiên Lý, tại sao anh không mua những thứ đã được lắp sẵn?"
Mã Thiên Lý cười nói: "Anh thích tự tay làm."
Thực ra anh cũng là người vụng ăn vụng nói, cái gì cũng thích thẳng như ruột ngựa, nhưng tôi biết lúc này chắc chắn anh đang rất vui, vui đến mức không biết làm thế nào để thể hiện tình cảm đó. Tôi dám cá anh đã phải suy nghĩ rất kĩ về chuyện này, anh muốn tự tay mình làm hết tất cả để đón nhận sinh linh bé nhỏ của cuộc đời mình. Chỉ là tôi có chút lo lắng không biết lần này tôi mang bầu bé trai hay bé gái. Không phải tôi đang trọng nam khinh nữ, mà là không biết chúng tôi còn có cơ hội gặp lại Tráng Tráng không, không biết lần này con sẽ có gì khác với Tráng Tráng.
Có khi nào anh sẽ lại so sánh sự khác biệt giữa hai đứa trẻ không?
Tôi thử dò hỏi anh: "Thiên Lý, anh nói xem, lần này sinh con trai hay con gái thì hay hơn?"
"Con nào anh cũng thích, nhưng sinh con gái trước sẽ tốt hơn.” Mã Thiên Lý cứ như đi guốc trong bụng tôi vậy, tôi nghĩ gì anh cũng biết. "Nếu là con trai, anh lại sợ bản thân sẽ đem quá nhiều việc của Tráng Tráng vào... Cho nên Tâm Ái, sinh cho anh một bé gái nhé..."
Tự dưng tôi thấy áp lực ghê gớm.
Người ta thường nói không sinh được con trai thì mới có áp lực, bây giờ tôi lại sợ mình không thể sinh được con gái.
Tuy Mã Thiên Lý không nói nhất định phải là con gái nhưng nhìn dáng vẻ vô cùng mong đợi của anh, tôi không khỏi lo lắng vuốt ve bụng mình, nếu là con trai thì anh có thất vọng không nhỉ?
Mã Thiên Lý vừa nhìn đã biết tôi đang lo lắng điều gì, liền đưa tay ra vuốt ve bụng tôi, rồi vội kề sát vào bên tôi, an ủi: "Đừng suy nghĩ nhiều, chỉ cần là con của chúng ta thì anh đều yêu thương cả."
Đương nhiên là tôi biết điều đó. Nhưng sinh con gái trước chẳng phải tốt hơn sao?
Có điều không biết anh có suy tính gì cho tương lai không nhỉ, ví dụ như sinh mấy đứa con?
Tôi liền đem suy nghĩ ấy ra hỏi anh, rồi nhận được câu trả lời: "Đương nhiên là càng nhiều càng tốt, nhưng nếu em không thích thì chỉ cần một đứa thôi cũng được."
Một đứa thì sao đủ, tuy tôi còn chưa biết làm mẹ như thế nào nhưng lúc đi trên đường, nhìn thấy những em bé mũm mĩm, tôi đều rất thích, dù gì thì cũng phải có hai đứa mới tạm gọi là đủ. Một trai một gái để ghép thành chữ "hảo".
Tôi có chút hiếu kỳ, lúc Lộ Tâm Ái trong ký ức của anh mang bầu thì tình hình như thế nào, tuy anh không chịu kể gì nhiều nhưng tôi vẫn muốn biết lúc đó bố mẹ anh và bố mẹ tôi có phản ứng như thế nào.
Tôi rất, rất hiếu kỳ, cũng rất, rất muốn biết.
Thời gian này tôi chắc chắn không thể tìm việc được nữa rồi, trước tiên cứ dưỡng thai sinh con đã, việc này quan trọng hơn nhiều.
Tôi cảm thấy mình cứ như từ đứa trẻ bỗng chốc trở thành người lớn vậy. Trước đây việc gì tôi cũng tự làm, không một ai giúp đỡ, sau khi lấy Mã Thiên Lý rồi, tôi mới được anh chăm sóc, yêu chiều, thậm chí tồi được chiều đến mức trở thành trẻ con lúc nào chẳng hay. Thế mà giờ đã làm mẹ rồi.
Có lẽ tôi phải bỏ ngay cái tính thích nhõng nhẽo và suy nghĩ lung tung đi thôi, nếu không sẽ ảnh hưởng không tốt tới tính cách của đứa trẻ. Có điều, tôi vẫn chưa quen với cảm giác này lắm, vì chưa chuẩn bị tinh thần, không biết tôi có thể làm một người mẹ tốt được không?
Tôi lại không khỏi suy nghĩ linh tinh, sao đến giờ tôi vẫn không có chút cảm giác gì với đứa bé trong bụng vậy nhỉ, cũng chẳng có cảm giác mình đang làm mẹ chút nào.
Đáng ngạc nhiên hơn chính là thái độ của Mã Thiên Lý, không có thay đổi gì quá lớn, ngoài việc ngừng quan hệ vợ chồng thì hằng ngày vẫn trôi qua đều đều như vậy.
Tôi vốn có chút lo lắng, căng thẳng nhưng sau khi thấy vẻ bình thản của anh, tôi cũng dần tĩnh tâm trở lại.
Tôi định nói chuyện này với Vưong Thắng Nam nhưng Mã Thiên Lý lại bảo đừng nói vội, đợi tình hình cái thai ổn định rổi sẽ nói với mọi người cũng chưa muộn. Vì khi đã nói ra rồi thì rất có thể bố mẹ chổng, bố mẹ tôi và cả những bạn bè họ hàng của hai bên gia đình, cùng Vương Thắng Nam... sẽ ùa tới thăm hỏi, chúc mừng tôi như bầy ong vỡ tổ.
Mã Thiên Lý sợ nhiều người đông đúc lại lây bệnh tật hoặc vi khuẩn gì đó cho tôi, như vậy sẽ không tốt cho tôi và con. Tôi đúng là chưa từng nghĩ đến chuyện này, nghe anh nói vậy, tôi liền hiểu ra, vội xua tan ngay ý định thông báo với mọi người. May mà anh có kinh nghiệm hơn tôi, có thể giúp tôi đề phòng trước rất nhiều tình huống.
Nhưng có một ông chồng chuyện gì cũng biết trước như vậy thì cũng rất áp lực, cho dù là sự thay đổi xung quanh tôi hay tôi thay đổi tâm trạng anh đều rõ như lòng bàn tay. Buổi tối khi đi ngủ tôi không dám nằm sấp, sợ bị ép vào bụng, tôi còn chưa nói gì thì anh đã biết rồi. Rồi anh mỉm cười ôm tôi vào lòng, để tôi thả lỏng tinh thần, còn nói tôi không cần quá lo lắng như vậy, em bé không yếu đuối như tôi nghĩ đâu.
Hôm đó tôi tắm xong, liền chạy tới trước gương ở phòng thay đổ, soi đi soi lại bụng mình. Kể ra tính đến giờ cũng đã hai tháng rồi, tại sao tôi vẫn chưa cảm nhận được gì nhỉ, cũng không thấy bụng tôi to lên nữa.
Tôi đang thắc mắc thì Mã Thiên Lý liền tìm đến, một tay ôm lấy eo tôi, một tay vuốt ve cái bụng phẳng lì của tôi, nói: "Phải đợi thêm chút thời gian nữa mới có thể nhìn thấy rõ."
Tôi "ồ" một tiếng, hỏi anh: "Vậy lúc đó em mang bầu có bị nghén nhiều hay bị xấu đi không?"
Tôi biết có không ít người mang bầu mà bị nghén rất ghê gớm, còn có người xấu đi trông thấy nữa, không biết thời gian sau tôi sẽ như thế nào.
"Không sao đâu." Mã Thiên Lý vẫn mỉm cười hiền hòa nói với tôi. "Chỉ là trên mặt có vài nốt mụn thôi."
Nhưng tôi luôn có cảm giác anh chắc chắn đang giấu tôi cái gì đó, lúc trước anh từng nói với tôi, lúc tôi mang bầu rất vất vả, còn phải đi làm, chen chúc trên xe buýt, sức khỏe không tốt, đến nỗi không chịu được còn bị đẻ non. Nghĩ đến đây, tôi lại thấy căng thẳng, cầu xin ông Trời phù hộ cho mẹ con tôi, nhất định tôi sẽ giữ gìn để có thể sinh ra một em bé khỏe mạnh.
Tôi dám chắc Mã Thiên Lý đã nghĩ đến vấn đề này, lúc đưa tôi về phòng ngủ, anh liền lấy ra bản thời gian biểu hoạt động, nghỉ ngơi đưa cho tôi xem.
Trên đó liệt kê rất nhiều các hạng mục, ví dụ như ăn cơm, nghỉ trưa, còn cả vận động gì đó đều chính xác đến từng giây từng phút.
Tôi nhìn mà không khỏi choáng váng.
Mã Thiên Lý lại giải thích tường tận với tôi: "Không được thức khuya, buổi sáng cũng đừng nằm mãi trên giường, phải bảo lượng vận động nhất định, hơn nữa ăn cơm cẩn định lượng, không được quá nhiều cũng không được quá ít, dinh dưỡng phải cân bằng, cố gắng không được kén ăn, ngày nào cũng phải ăn hoa quả."
Kèm theo bản thời gian biểu đó là một quyển thực đơn dày cộp.
Anh có phần khoa trương quá rồi. Tôi liền ôm trán nói: "Thiên Lý, em vẫn đang trong giai đoạn thai sản bình thường mà, phiên phiến đi thôi, anh làm thế này có vẻ khoa trương quá đấy."
"Không phải anh bắt em phải làm hết theo như vậy." Anh đưa cho tôi một chiếc bút máy. "Đây là thực đơn, em xem thích ăn gì thì đánh dấu vào, anh sẽ làm món đó cho em."
Tôi thở phào một hơi, vội cầm lấy thực đơn xem qua, cũng không tệ, có rất nhiều món mà tôi thích ăn. Tôi lựa chọn rồi đánh dấu vào một số món.
Mã Thiên Lý cẩn thận cất đi, xem ra anh đã tính toán sẵn để chuẩn bị thực phẩm làm những món tôi vừa đánh dấu đó.
Tôi không nhịn được cười, kéo tay anh, hỏi: "Cảm giác làm bố như thế nào? Có vui không?"
Mã Thiên Lý nắm lấy tay tôi, gật đầu. Tôi luôn nghĩ anh vẫn luôn bình thản đối với chuyện này, nhưng bây giờ tôi mới phát hiện tâm trạng nặng nề trong mắt anh, anh đang bất an ư?
Tôi nghi ngờ liếc nhìn anh, anh liền quay mặt qua hướng khác rồi bước ra chỗ đèn tường, điều chỉnh độ sáng. Tôi có thể hiểu rằng anh đang lo lắng cho tôi và con không?
Tình hình bây giờ không giống như ký ức của anh nữa rồi, có điều theo anh nói thì Tráng Tráng của chúng tôi bị bệnh bẩm sinh, ai biết được nguyên nhân từ đâu chứ, rốt cuộc là do khi mang bầu tôi bị mệt quá, hay là do cái gì?
Tôi không dám nghĩ tiếp. Tôi vốn còn có chút tư tưởng chống đối với thời gian biểu hoạt động và nghỉ ngơi Mã Thiên Lý đưa ra, nhưng vừa nghĩ tới chuyện kia, tôi liền bỏ ngay cái tư tưởng đó ra khỏi đẩu. Mang bầu chưa đến một năm thôi mà, tôi phải dốc hết tâm sức, cố gắng sinh ra một em bé khỏe mạnh. Vì nghĩ như vậy nên tôi không suy diễn lung tung nữa, cũng không oán trách điều gì, điều kiện của tôi bây giờ tốt hơn Lộ Tâm Ái trong ký ức của anh rất nhiều, tôi còn có gì không vừa lòng chứ?
Chỉ là cứ ở nhà nhàn rỗi mãi cũng chán, tôi rất muốn ra ngoài mua sắm đổ dùng dành cho trẻ sơ sinh, nhưng Mã Thiên Lý lại nói chưa cần mua vội, đợi cái thai qua ba tháng đẩu rồi chuẩn bị cũng chưa muộn.
Thế nhưng ông chồng Mã Thiên Lý này lại nói một đằng làm một nẻo. Rõ ràng nói với tôi thế nhưng anh còn làm nhiều chuyện khoa trương hơn tôi nhiều.
Hôm đó tôi đang ở nhà nhàn rỗi, bỗng nghe thấy có người bấm chuông cửa. Như trước đây tôi đã chạy ngay ra để mở cửa rổi nhưng lần này thì rón rén đi từng bước một. Mã Thiên Lý đã dặn dò rồi, tôi không được chạy nhảy lung tung, kể cả là chạy chậm cũng không được.
Mặc dù Mã Thiên Lý cũng hơi lo lắng thái quá, nhưng nghĩ đến việc chúng tôi từng có một đứa con không được khỏe mạnh, bản thân tôi cũng muốn mình cẩn thận hơn.
Không những thế, sau khi tôi có bầu, Mã Thiên Lý còn thu hết tất cả giày cao gót của tôi, đem cất đi. Mặc dù tôi không thích đi cao gót lắm nhưng vì tính chất công việc nên cũng mua vài đôi để kếp hợp với quần áo cho phù hợp. Có điều, những đôi gót cao chút xíu cũng bị anh tịch thu hết. Giờ tủ giày của tôi chỉ toàn là giày bệt mà thôi. Sau đó Mã Thiên Lý còn mua cho tôi vài đôi dép như kiểu dép lê nữa, mặc dù kiểu dáng không tệ, đi cũng thoái mái nhưng lúc mới đi, tôi luôn có cảm giác không quen.
Lúc lết được ra đến cửa, tôi liền nhìn thấy mấy nhân viên của bên công ty vận chuyển đứng đó. Họ chào tôi một tiếng rổi bắt đầu chuyển từng thùng đồ vào trong nhà. Tôi không khỏi cảm thấy nghi hoặc, những chiếc thùng đó không đề tên người nhận, có vài thùng lại chỉ ghi chữ "Xin nhẹ tay". Tôi vội hỏi họ đó là gì, nhưng đến họ cũng không rõ, chỉ biết là họ được phân công vận chuyển đến đây mà thôi.
Tôi liền gọi điện thoại cho Mã Thiên Lý. Mã Thiên Lý chắc đang bận nên chỉ nói vội với tôi đó là một số đổ dùng dành cho trẻ sơ sinh xong thì tắt máy ngay.
Đến tối Mã Thiên Lý về, chúng tôi mới mở những thùng đổ đó ra. Lúc này tôi mới biết thì ra anh đã chuẩn bị đổ chơi cho con rổi cơ đấy.
Ăn cơm xong, anh liền cởi áo khoác rồi ngồi ghép đồ chơi cho con. Nhìn anh làm rất kĩ càng và cẩn thận.
Tôi hiếu kỳ chạy đến xem, anh đang tập trung nên không để ý tới sự xuất hiện của tôi. Nhìn anh rất nghiêm túc, như đang làm một việc vĩ đại nhất thế gian. Có điều tôi không khỏi cảm thấy buồn cười, bình sữa của con còn chưa mua mà đã chuẩn bị đồ chơi cho con rồi, con sẽ lớn nhanh như thế sao? Cái cầu trượt này, có khi một, hai năm đầu vẫn chưa dùng tới ấy chứ!
Xem ra Mã Thiên Lý đúng là rất háo hức với việc làm bố. Anh rất hăng hái, cẩn thận từng li từng tí, lắp ghép từng thú một. Nhìn anh thế này, trong lòng tôi cảm động không thôi.
Tôi không kìm được ghé sát vào gần anh, hôn lên má trái của anh.
Anh mỉm cười, chỉ vào cái cầu trượt. "Có đẹp không?" Nhìn anh có vẻ rất đắc ý.
Đúng là rất đẹp, màu sắc trang nhã, trông cũng chắc chắn.
"Để cái này ở trong phòng con à?" Lúc chúng tôi kết hôn có để một phòng dành riêng cho con, bên trong đó còn có một vài món đồ, không biết Mã Thiên Lý định xử lý như thế nào.
"Ừ." Anh gật đầu. "Khi nào ghép xong mấy thứ này, anh sẽ tìm người đến dọn những món đổ bên trong đi."
Nhưng tại sao anh lại muốn tự mình lắp ghép những thứ này nhỉ? Tôi hiếu kỳ hỏi: "Thiên Lý, tại sao anh không mua những thứ đã được lắp sẵn?"
Mã Thiên Lý cười nói: "Anh thích tự tay làm."
Thực ra anh cũng là người vụng ăn vụng nói, cái gì cũng thích thẳng như ruột ngựa, nhưng tôi biết lúc này chắc chắn anh đang rất vui, vui đến mức không biết làm thế nào để thể hiện tình cảm đó. Tôi dám cá anh đã phải suy nghĩ rất kĩ về chuyện này, anh muốn tự tay mình làm hết tất cả để đón nhận sinh linh bé nhỏ của cuộc đời mình. Chỉ là tôi có chút lo lắng không biết lần này tôi mang bầu bé trai hay bé gái. Không phải tôi đang trọng nam khinh nữ, mà là không biết chúng tôi còn có cơ hội gặp lại Tráng Tráng không, không biết lần này con sẽ có gì khác với Tráng Tráng.
Có khi nào anh sẽ lại so sánh sự khác biệt giữa hai đứa trẻ không?
Tôi thử dò hỏi anh: "Thiên Lý, anh nói xem, lần này sinh con trai hay con gái thì hay hơn?"
"Con nào anh cũng thích, nhưng sinh con gái trước sẽ tốt hơn.” Mã Thiên Lý cứ như đi guốc trong bụng tôi vậy, tôi nghĩ gì anh cũng biết. "Nếu là con trai, anh lại sợ bản thân sẽ đem quá nhiều việc của Tráng Tráng vào... Cho nên Tâm Ái, sinh cho anh một bé gái nhé..."
Tự dưng tôi thấy áp lực ghê gớm.
Người ta thường nói không sinh được con trai thì mới có áp lực, bây giờ tôi lại sợ mình không thể sinh được con gái.
Tuy Mã Thiên Lý không nói nhất định phải là con gái nhưng nhìn dáng vẻ vô cùng mong đợi của anh, tôi không khỏi lo lắng vuốt ve bụng mình, nếu là con trai thì anh có thất vọng không nhỉ?
Mã Thiên Lý vừa nhìn đã biết tôi đang lo lắng điều gì, liền đưa tay ra vuốt ve bụng tôi, rồi vội kề sát vào bên tôi, an ủi: "Đừng suy nghĩ nhiều, chỉ cần là con của chúng ta thì anh đều yêu thương cả."
Đương nhiên là tôi biết điều đó. Nhưng sinh con gái trước chẳng phải tốt hơn sao?
Có điều không biết anh có suy tính gì cho tương lai không nhỉ, ví dụ như sinh mấy đứa con?
Tôi liền đem suy nghĩ ấy ra hỏi anh, rồi nhận được câu trả lời: "Đương nhiên là càng nhiều càng tốt, nhưng nếu em không thích thì chỉ cần một đứa thôi cũng được."
Một đứa thì sao đủ, tuy tôi còn chưa biết làm mẹ như thế nào nhưng lúc đi trên đường, nhìn thấy những em bé mũm mĩm, tôi đều rất thích, dù gì thì cũng phải có hai đứa mới tạm gọi là đủ. Một trai một gái để ghép thành chữ "hảo".
Tôi có chút hiếu kỳ, lúc Lộ Tâm Ái trong ký ức của anh mang bầu thì tình hình như thế nào, tuy anh không chịu kể gì nhiều nhưng tôi vẫn muốn biết lúc đó bố mẹ anh và bố mẹ tôi có phản ứng như thế nào.
Tôi rất, rất hiếu kỳ, cũng rất, rất muốn biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.