Chương 13: Cẩn thận bị cướp mất hoa
Tiểu Bạch Y
09/08/2019
Mưa rơi càng lúc càng nặng. Án Dư quỳ ngoài trời, mưa rơi xuống người đau rát nhưng cô không than vãn gì.
Trong đầu cô bây giờ chỉ nghĩ tới Án Lâm. Sáng nay nó tới công ty để nhận kết quả buổi kiểm tra lúc trước. Không biết có đỗ không?
Nại Nại đứng trong nhà, lo cho cô chết mất.
Ơ! Nại Nại nhìn thấy ai đó vừa bước ra khỏi nhà.
Không phải cậu chủ chứ? Còn cầm theo một cái ô?
Bạch Duật Hàn đi ra ngoài sân. Bước tới chỗ cô, giơ ô ra che cho cô.
Nhưng mà...đáp lại với lòng tốt của anh là một cô gái im như tượng.
... Là giả vờ hay đang lảng tránh anh đây!?
Bất ngờ, Án Dư đập tay xuống đất, nghiến răng:
Hừ! Cô ta mà làm trò gì với Án Lâm, mình nhất định không buông tay!
... Cô đang bị phạt mà vẫn còn nghĩ được cho người ta.
Khóe miệng anh giật giật. Cô coi anh là không khí hay sao? Dù gì anh cũng chỉ cách cô có vài cm.
Ơ...Bạch Sói...nhầm! Cậu chủ? Cô nhìn thấy chân người thì ngẩng đầu lên.
Sói? Cô lại đặt tên mới cho tôi à? Anh ngồi xuống.
Không! Không có gì! Trời ạ! Lại mang họa vào thân.
Nói! Đây là mệnh lệnh của cậu chủ! Mặt anh trầm lại.
Ực! Nuốt nước bọt cũng không trôi!
Được rồi! Tôi thích gọi anh là Bạch Lang đấy! Được chưa!
Bạch Lang? Tôi đáng sợ đến thế sao? Anh bật cười. Tên mới này cũng không tệ.
Anh đứng dậy, ra lệnh bảo cô đứng dậy rồi nhìn lên trời:
Nhìn trời mưa thế này, cô làm tôi nhớ tới biệt danh kia cô đặt cho tôi đấy! Anh vừa nói vừa cúi người xuống, cười một cách ranh ma:
Rain!
Cô giật mình đến mức tim như bay lên trời. Sao anh ta biết? Cô chỉ nói với chị Bạch Băng thôi mà.
Không lẽ...
Đừng trách nhầm chị ta. Chưa nói cho cô biết tôi có tài đọc khẩu hình môi! Anh khoe tài.
Đọc khẩu hình môi? Không ngờ anh ta cũng biết trò này.
Chiếc ô của anh che gần hết cho cô nên phần sau lưng bị vài giọt bắn vào.
Cô im lặng, đẩy ô về phía anh.
Anh không cần lo cho tôi! Dù gì tôi cũng ướt hết rồi!
Cô lo cho tôi?
Tôi...tôi hết bị phạt chưa vậy? Cô cố đánh trống lảng.
Hết rồi! Anh trả lời.
Vậy...tôi vào nhà trước! Cô nói rồi chạy vào nhà. Nại Nại mở cửa ra đưa cho cô một chiếc khăn.
Anh đang đi thả thính người ta à boss? Chu Sở Đoàn bước tới.
Anh không trả lời. Chỉ lặng lẽ nhìn Án Dư vừa lau lau tóc cho khô vừa nói chuyện với Nại Nại.
Chu Sở Đoàn nhìn theo ánh mắt của boss, thì trung tâm của ánh mắt đó là Án Dư.
Boss, anh thích Tiểu Dư Dư rồi à? Anh vừa cười vừa hỏi.
Bạch Duật Hàn liếc con mắt sắc bén nhìn Chu sở Đoàn. Như biết mình vừa hỏi câu hỏi ngu ngốc, anh nhanh chóng lấy tay bịt miệng lại.
Tào lao! Anh nói rồi đi vào nhà.
Bước vào phòng làm việc, anh giở lịch trình làm việc ngày hôm nay của Án Dư mà Bạch Băng vừa gửi đến.
Sáng và chiều hôm nay cô hơi an nhàn. Chẳng có công việc gì ở công ty. Nhưng buổi tối lại có. Là buổi gặp mặt các gương mặt nổi tiếng ở khách sạn Hoa Dung.
Tôi nghe nói ở đó có nhiều trai lắm đấy! Cẩn thận bị cướp mất hoa! Cái miệng của Chu Sở Đoàn lại hồ đồ.
Vút!
Một cây bút xẹt ngang qua mặt của Chu Sở Đoàn rồi dắt vào kẽ hở giữa hai giá sách.
Mẹ ơi! Thiếu vài mi-li-mét nữa thôi là khuôn mặt anh tiêu tùng rồi.
Hic! Boss à, anh đâu cần nổi nóng vố tôi đâu chứ! Anh gần như khóc tới nơi.
Mau kiểm tra những thành viên nam có mặt trong buổi gặp mặt đó cho tôi!
Hửm! Anh ghen à?
Bạch Duật Hàn ngẩng mặt lên. Không có chuyện gì làm nên muốn ăn đòn đúng không?
Được rồi! Được rồi! Tôi làm! Tôi làm! Chu Sở Đoàn nói rồi đóng cửa.
Anh vừa ra ngoài, thở một hơi chưa xong thì Án Dư thù lù từ đâu xuất hiện trước mặt khiến tim anh nhảy nhót trong lồng ngực.
Hai người này muốn anh trụy tim mà chết đúng không?
Tiểu Dư Dư! Cô định dọa chết tôi đó hả? Chu Sở Đoàn ôm lấy ngực.
Kẻ có tật mới hay giật mình! Anh nói xấu gì tôi hả?
Không có mà!
Trong phòng liền xuất hiện tiếng nói:
Còn đứng ngoài đó làm gì!? Có tiếng Án Dư, anh ta nói chuyện với Án Dư.
Tôi đi! Ngay bây giờ! Chu Sở Đoàn bị giật mình đến mức không biết trăng sao gì nữa. Chạy thục mạng.
Mộc Án Dư! Cô vào đây!
Hả!
Tai thính vậy sao? Nhưng mà...vào đó, có bị ăn thịt không đây!? Nghe giọng tức tối thế mà.
Trong đầu cô bây giờ chỉ nghĩ tới Án Lâm. Sáng nay nó tới công ty để nhận kết quả buổi kiểm tra lúc trước. Không biết có đỗ không?
Nại Nại đứng trong nhà, lo cho cô chết mất.
Ơ! Nại Nại nhìn thấy ai đó vừa bước ra khỏi nhà.
Không phải cậu chủ chứ? Còn cầm theo một cái ô?
Bạch Duật Hàn đi ra ngoài sân. Bước tới chỗ cô, giơ ô ra che cho cô.
Nhưng mà...đáp lại với lòng tốt của anh là một cô gái im như tượng.
... Là giả vờ hay đang lảng tránh anh đây!?
Bất ngờ, Án Dư đập tay xuống đất, nghiến răng:
Hừ! Cô ta mà làm trò gì với Án Lâm, mình nhất định không buông tay!
... Cô đang bị phạt mà vẫn còn nghĩ được cho người ta.
Khóe miệng anh giật giật. Cô coi anh là không khí hay sao? Dù gì anh cũng chỉ cách cô có vài cm.
Ơ...Bạch Sói...nhầm! Cậu chủ? Cô nhìn thấy chân người thì ngẩng đầu lên.
Sói? Cô lại đặt tên mới cho tôi à? Anh ngồi xuống.
Không! Không có gì! Trời ạ! Lại mang họa vào thân.
Nói! Đây là mệnh lệnh của cậu chủ! Mặt anh trầm lại.
Ực! Nuốt nước bọt cũng không trôi!
Được rồi! Tôi thích gọi anh là Bạch Lang đấy! Được chưa!
Bạch Lang? Tôi đáng sợ đến thế sao? Anh bật cười. Tên mới này cũng không tệ.
Anh đứng dậy, ra lệnh bảo cô đứng dậy rồi nhìn lên trời:
Nhìn trời mưa thế này, cô làm tôi nhớ tới biệt danh kia cô đặt cho tôi đấy! Anh vừa nói vừa cúi người xuống, cười một cách ranh ma:
Rain!
Cô giật mình đến mức tim như bay lên trời. Sao anh ta biết? Cô chỉ nói với chị Bạch Băng thôi mà.
Không lẽ...
Đừng trách nhầm chị ta. Chưa nói cho cô biết tôi có tài đọc khẩu hình môi! Anh khoe tài.
Đọc khẩu hình môi? Không ngờ anh ta cũng biết trò này.
Chiếc ô của anh che gần hết cho cô nên phần sau lưng bị vài giọt bắn vào.
Cô im lặng, đẩy ô về phía anh.
Anh không cần lo cho tôi! Dù gì tôi cũng ướt hết rồi!
Cô lo cho tôi?
Tôi...tôi hết bị phạt chưa vậy? Cô cố đánh trống lảng.
Hết rồi! Anh trả lời.
Vậy...tôi vào nhà trước! Cô nói rồi chạy vào nhà. Nại Nại mở cửa ra đưa cho cô một chiếc khăn.
Anh đang đi thả thính người ta à boss? Chu Sở Đoàn bước tới.
Anh không trả lời. Chỉ lặng lẽ nhìn Án Dư vừa lau lau tóc cho khô vừa nói chuyện với Nại Nại.
Chu Sở Đoàn nhìn theo ánh mắt của boss, thì trung tâm của ánh mắt đó là Án Dư.
Boss, anh thích Tiểu Dư Dư rồi à? Anh vừa cười vừa hỏi.
Bạch Duật Hàn liếc con mắt sắc bén nhìn Chu sở Đoàn. Như biết mình vừa hỏi câu hỏi ngu ngốc, anh nhanh chóng lấy tay bịt miệng lại.
Tào lao! Anh nói rồi đi vào nhà.
Bước vào phòng làm việc, anh giở lịch trình làm việc ngày hôm nay của Án Dư mà Bạch Băng vừa gửi đến.
Sáng và chiều hôm nay cô hơi an nhàn. Chẳng có công việc gì ở công ty. Nhưng buổi tối lại có. Là buổi gặp mặt các gương mặt nổi tiếng ở khách sạn Hoa Dung.
Tôi nghe nói ở đó có nhiều trai lắm đấy! Cẩn thận bị cướp mất hoa! Cái miệng của Chu Sở Đoàn lại hồ đồ.
Vút!
Một cây bút xẹt ngang qua mặt của Chu Sở Đoàn rồi dắt vào kẽ hở giữa hai giá sách.
Mẹ ơi! Thiếu vài mi-li-mét nữa thôi là khuôn mặt anh tiêu tùng rồi.
Hic! Boss à, anh đâu cần nổi nóng vố tôi đâu chứ! Anh gần như khóc tới nơi.
Mau kiểm tra những thành viên nam có mặt trong buổi gặp mặt đó cho tôi!
Hửm! Anh ghen à?
Bạch Duật Hàn ngẩng mặt lên. Không có chuyện gì làm nên muốn ăn đòn đúng không?
Được rồi! Được rồi! Tôi làm! Tôi làm! Chu Sở Đoàn nói rồi đóng cửa.
Anh vừa ra ngoài, thở một hơi chưa xong thì Án Dư thù lù từ đâu xuất hiện trước mặt khiến tim anh nhảy nhót trong lồng ngực.
Hai người này muốn anh trụy tim mà chết đúng không?
Tiểu Dư Dư! Cô định dọa chết tôi đó hả? Chu Sở Đoàn ôm lấy ngực.
Kẻ có tật mới hay giật mình! Anh nói xấu gì tôi hả?
Không có mà!
Trong phòng liền xuất hiện tiếng nói:
Còn đứng ngoài đó làm gì!? Có tiếng Án Dư, anh ta nói chuyện với Án Dư.
Tôi đi! Ngay bây giờ! Chu Sở Đoàn bị giật mình đến mức không biết trăng sao gì nữa. Chạy thục mạng.
Mộc Án Dư! Cô vào đây!
Hả!
Tai thính vậy sao? Nhưng mà...vào đó, có bị ăn thịt không đây!? Nghe giọng tức tối thế mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.