Chương 12: Vì cô quên luôn sĩ diện
Tiểu Bạch Y
09/08/2019
Tôi có bị phân biệt đối xử quá không vậy!? Án Dư lấy tay ôm lấy mặt.
Cô một lúc đã phải nhận ba việc, hơn nữa lại còn phải đi làm ở Linh Lung, để cô ở trong căn phòng chật chội đó, khác nào tôi tự mang tiếng vào mình!
1, 2, 3,...ôi mẹ ơi! 35 từ, tận thế đến rồi! Chu Sở Đoàn lẩm bẩm tính một hồi rồi thốt lên.
Bình thường boss chỉ nói được 10 từ là nhiều rồi. Đằng này...
... Cô thật sự muốn cãi lại nhưng không biết tìm câu gì để cãi lại cho nổi.
Tôi ở nhà, cô sẽ là hầu nữ, tôi ra ngoài, cô sẽ là thư ký, buổi chiều mỗi ngày cô phải tới chăm sóc bà tôi! Nôi quy chỉ có thế!
Chỉ thế thôi? Có nhẹ nhàng quá không?
Tôi sẽ tăng thêm công việc cho cô nếu cô muốn! Bạch Duật Hàn nhếch mép.
Không cần! Không cần!
Vậy sắp xếp đồ đạc đi, rồi bắt đầu làm việc! Bạch Duật Hàn nói rồi đi ra ngoài, tiện thể đóng cửa.
Còn lại mỗi Án Dư trong phòng. Cô đảo mắt quan sát căn phòng.
Phòng phải nói là trên cả tuyệt vời. Còn đẹp hơn cả phòng cũ của cô nữa. Nhưng mà, lúc nãy Chu Sở Đoàn nói căn phòng này còn đẹp hơn cả nhà anh ta thì hình như...
Căn phòng với màu chủ đạo là màu trắng, bên cạnh hai chiếc cửa sổ có tấm kính trong suốt che chắn là một chiếc giường màu trắng chắc chắn. Nếu cô không nhầm thì chiếc giường này...
Đúng thật! Rất êm! Cô bước tới bên cạnh giường nhún nhún. Hic! Cảm giác còn sướng hơn hơn chiếc giường mà cô cho là êm nhất ở nhà.
Điều tuyệt nhất là, căn phòng này còn có cả một chiếc TV to đùng. Mà cô ước lượng chắc phải tới 40 inch.
Đây giống một ngôi nhà hơn là một căn phòng! Cô bỏ vali vào một góc tường rồi bước ra.
Gần 7 giờ rồi. Tuy thế nhưng tên kia...à nhầm, cậu chủ vẫn chưa ăn sáng.
Chưa ăn sáng mà đã đi đón người hầu sao? Hay thật!
Cô đi vào bếp. Nại Nại đang chuẩn bị thức ăn. Nhìn những món ăn trên bàn. Cô khẽ nhíu mày. Toàn là thức ăn phương Tây.
Chẳng lẽ anh ta chỉ thích ăn đồ phương tây sao? Cô hỏi Nại Nại.
Vâng ạ! Vì cậu chủ ngay từ lúc còn nhỏ đã được sống ở châu Âu mà.
Nại Nại nói rồi bưng một đĩa bò bít tết để ở bàn ăn.
Như hiểu ý, cô liền bước tới trước cánh cửa phòng của Bạch Duật Hàn.
Hít một hơi thật sâu! Thở ra thật dài! Bình tĩnh nào! Không được nổi nóng.
Cô gõ nhẹ vào cánh cửa, ngay lập tức Chu Sở Đoàn mở cửa.
Tiểu Dư Dư! Sao thế?
Ăn cơm! Trời ạ! Đúng là bình tĩnh không nổi.
Hửm! Bạch Duật Hàn nghe thấy tiếng Án Dư thì ngẩng đầu lên.
Cô nói trống không? Anh chầm chaamj bước tới.
Xin lỗi! Tôi không kiềm chế được! Hạ hỏa! Hạ hỏa!
Cô chẳng hiểu vì chuyện gì mà bỗng nhiên Chu Sở Đoàn ôm lấy mặt.
Theo luật lệ của Bạch Gia Trang, cô phải chịu phạt! Ra ngoài sân quỳ gối 1 tiếng!
Cái... Cái luật lệ gì vậy?
Nghe lời đi! Không cô lại gánh thêm tội đấy! Chu Sở Đoàn nói.
Cô đành ngậm cơn tức mà đi ra khỏi nhà.
Đi ăn thôi! Chu Sở Đoàn nhìn cô thở dài rồi nói với boss.
Ừ! Anh trả lời.
------------
Án Dư ra ngoài sân, tìm một chỗ thật nhim mát để quỳ. Cô lấy điện thoại ra bấm thời gian.
Quỳ suốt 1 tiếng đồng hồ có giết chết người ta không chứ!?
Án Dư! Chị không sao chứ? Nại Nại đi tới phía sau hỏi.
Không sao đâu! Khẩu nghiệp chút thôi! Án Dư vừa nghiến răng vừa trả lời.
Tức quá đi! Nếu như không phải cái vụ hầu nữ đó cô đã tát một phát vào mặt anh ta rồi.
Ở trong nhà, ngược lại với hoàn cảnh tội nghiệp của Án Dư là hai anh chàng đang say sưa thưởng thức bò bít tết.
Dù gì cô ấy cũng là người mới. Chúng ta có cần khắt khe với cô ấy sớm vậy không? Chu Sở Đoàn nhìn ra cửa sổ, chỉ nhìn thấy mỗi bóng lưng của Án Dư.
Rồi thế nào cô ta cũng biết được luật đó nên cho cô ta biết trước cũng chẳng sao! Anh vẫn lạnh lùng nhìn miếng bò bít tiếng mà cắt ra thành miếng nhỏ, bỏ vào miệng.
Ực! Chu Sở Đoàn nuốt nước bọt. Nhìn boss của anh ăn thật sự anh nuốt không trôi. Có cảm giác như một gã nhà quê đang ăn với một nhà quý tộc.
Đúng lúc đó, ngoài trời liền lách tách vài giọt mưa. Sau đó là một trận mưa to như bão kéo xuống rầm rầm.
Án Dư quỳ ngoài sân còn chưa tới 30 phút phải lấy tay che đầu nhưng chẳng có kết quả gì. Thế là cô thả tay xuống, mặc kệ trời mưa.
Ông trời! Đến cả ông cũng không thương Án Dư con nữa sao? Lúc nãy rõ ràng trời còn nắng chang chang cơ mà.
Hừ! Bạch Duật Hàn! Anh nghĩ tôi sẽ vì thế mà sẽ cầu xin anh cho tôi vào nhà sao? Không đời nào! Tôi sẽ quỳ đây hết một tiếng cho anh coi! Mộc Án Dư nổi sung quỳ thẳng lưng, cứ giữ nguyên tư thế ấy suốt mấy chục phút.
Bạch Duật Hàn đứng bên cửa sổ, nhìn cô quỳ giữa trời mưa, tuy lòng có chút đau xót nhưng cái miệng độc địa thì nó không tuân theo chủ:
Xem ra vẫn còn sung sức đấy!
Anh định quay lưng bước đi, nhưng nghĩ đến cảnh Án Dư phải dầm mình giữa trời mưa suốt một tiếng thì anh lại không nỡ.
Nếu như cô ấy nói với anh một câu, nhất định anh sẽ cho cô vào nhà vì lý do trời mưa. Nhưng mà...cô gái này...phải gọi là cố chấp đến mức làm người ta khó xử.
Bây giờ mà anh ra ngoài đó bảo cô vào nhà thì còn gì là người luôn tôn trọng luật lệ nữa.
Việc này không xong, cách này cũng không xong. Anh như xoay mòng mòng trong phòng.
Cuối cùng, anh gạt luôn cả sĩ diện của mình mà cầm một chiếc ô đi ra ngoài nhà...
Cô một lúc đã phải nhận ba việc, hơn nữa lại còn phải đi làm ở Linh Lung, để cô ở trong căn phòng chật chội đó, khác nào tôi tự mang tiếng vào mình!
1, 2, 3,...ôi mẹ ơi! 35 từ, tận thế đến rồi! Chu Sở Đoàn lẩm bẩm tính một hồi rồi thốt lên.
Bình thường boss chỉ nói được 10 từ là nhiều rồi. Đằng này...
... Cô thật sự muốn cãi lại nhưng không biết tìm câu gì để cãi lại cho nổi.
Tôi ở nhà, cô sẽ là hầu nữ, tôi ra ngoài, cô sẽ là thư ký, buổi chiều mỗi ngày cô phải tới chăm sóc bà tôi! Nôi quy chỉ có thế!
Chỉ thế thôi? Có nhẹ nhàng quá không?
Tôi sẽ tăng thêm công việc cho cô nếu cô muốn! Bạch Duật Hàn nhếch mép.
Không cần! Không cần!
Vậy sắp xếp đồ đạc đi, rồi bắt đầu làm việc! Bạch Duật Hàn nói rồi đi ra ngoài, tiện thể đóng cửa.
Còn lại mỗi Án Dư trong phòng. Cô đảo mắt quan sát căn phòng.
Phòng phải nói là trên cả tuyệt vời. Còn đẹp hơn cả phòng cũ của cô nữa. Nhưng mà, lúc nãy Chu Sở Đoàn nói căn phòng này còn đẹp hơn cả nhà anh ta thì hình như...
Căn phòng với màu chủ đạo là màu trắng, bên cạnh hai chiếc cửa sổ có tấm kính trong suốt che chắn là một chiếc giường màu trắng chắc chắn. Nếu cô không nhầm thì chiếc giường này...
Đúng thật! Rất êm! Cô bước tới bên cạnh giường nhún nhún. Hic! Cảm giác còn sướng hơn hơn chiếc giường mà cô cho là êm nhất ở nhà.
Điều tuyệt nhất là, căn phòng này còn có cả một chiếc TV to đùng. Mà cô ước lượng chắc phải tới 40 inch.
Đây giống một ngôi nhà hơn là một căn phòng! Cô bỏ vali vào một góc tường rồi bước ra.
Gần 7 giờ rồi. Tuy thế nhưng tên kia...à nhầm, cậu chủ vẫn chưa ăn sáng.
Chưa ăn sáng mà đã đi đón người hầu sao? Hay thật!
Cô đi vào bếp. Nại Nại đang chuẩn bị thức ăn. Nhìn những món ăn trên bàn. Cô khẽ nhíu mày. Toàn là thức ăn phương Tây.
Chẳng lẽ anh ta chỉ thích ăn đồ phương tây sao? Cô hỏi Nại Nại.
Vâng ạ! Vì cậu chủ ngay từ lúc còn nhỏ đã được sống ở châu Âu mà.
Nại Nại nói rồi bưng một đĩa bò bít tết để ở bàn ăn.
Như hiểu ý, cô liền bước tới trước cánh cửa phòng của Bạch Duật Hàn.
Hít một hơi thật sâu! Thở ra thật dài! Bình tĩnh nào! Không được nổi nóng.
Cô gõ nhẹ vào cánh cửa, ngay lập tức Chu Sở Đoàn mở cửa.
Tiểu Dư Dư! Sao thế?
Ăn cơm! Trời ạ! Đúng là bình tĩnh không nổi.
Hửm! Bạch Duật Hàn nghe thấy tiếng Án Dư thì ngẩng đầu lên.
Cô nói trống không? Anh chầm chaamj bước tới.
Xin lỗi! Tôi không kiềm chế được! Hạ hỏa! Hạ hỏa!
Cô chẳng hiểu vì chuyện gì mà bỗng nhiên Chu Sở Đoàn ôm lấy mặt.
Theo luật lệ của Bạch Gia Trang, cô phải chịu phạt! Ra ngoài sân quỳ gối 1 tiếng!
Cái... Cái luật lệ gì vậy?
Nghe lời đi! Không cô lại gánh thêm tội đấy! Chu Sở Đoàn nói.
Cô đành ngậm cơn tức mà đi ra khỏi nhà.
Đi ăn thôi! Chu Sở Đoàn nhìn cô thở dài rồi nói với boss.
Ừ! Anh trả lời.
------------
Án Dư ra ngoài sân, tìm một chỗ thật nhim mát để quỳ. Cô lấy điện thoại ra bấm thời gian.
Quỳ suốt 1 tiếng đồng hồ có giết chết người ta không chứ!?
Án Dư! Chị không sao chứ? Nại Nại đi tới phía sau hỏi.
Không sao đâu! Khẩu nghiệp chút thôi! Án Dư vừa nghiến răng vừa trả lời.
Tức quá đi! Nếu như không phải cái vụ hầu nữ đó cô đã tát một phát vào mặt anh ta rồi.
Ở trong nhà, ngược lại với hoàn cảnh tội nghiệp của Án Dư là hai anh chàng đang say sưa thưởng thức bò bít tết.
Dù gì cô ấy cũng là người mới. Chúng ta có cần khắt khe với cô ấy sớm vậy không? Chu Sở Đoàn nhìn ra cửa sổ, chỉ nhìn thấy mỗi bóng lưng của Án Dư.
Rồi thế nào cô ta cũng biết được luật đó nên cho cô ta biết trước cũng chẳng sao! Anh vẫn lạnh lùng nhìn miếng bò bít tiếng mà cắt ra thành miếng nhỏ, bỏ vào miệng.
Ực! Chu Sở Đoàn nuốt nước bọt. Nhìn boss của anh ăn thật sự anh nuốt không trôi. Có cảm giác như một gã nhà quê đang ăn với một nhà quý tộc.
Đúng lúc đó, ngoài trời liền lách tách vài giọt mưa. Sau đó là một trận mưa to như bão kéo xuống rầm rầm.
Án Dư quỳ ngoài sân còn chưa tới 30 phút phải lấy tay che đầu nhưng chẳng có kết quả gì. Thế là cô thả tay xuống, mặc kệ trời mưa.
Ông trời! Đến cả ông cũng không thương Án Dư con nữa sao? Lúc nãy rõ ràng trời còn nắng chang chang cơ mà.
Hừ! Bạch Duật Hàn! Anh nghĩ tôi sẽ vì thế mà sẽ cầu xin anh cho tôi vào nhà sao? Không đời nào! Tôi sẽ quỳ đây hết một tiếng cho anh coi! Mộc Án Dư nổi sung quỳ thẳng lưng, cứ giữ nguyên tư thế ấy suốt mấy chục phút.
Bạch Duật Hàn đứng bên cửa sổ, nhìn cô quỳ giữa trời mưa, tuy lòng có chút đau xót nhưng cái miệng độc địa thì nó không tuân theo chủ:
Xem ra vẫn còn sung sức đấy!
Anh định quay lưng bước đi, nhưng nghĩ đến cảnh Án Dư phải dầm mình giữa trời mưa suốt một tiếng thì anh lại không nỡ.
Nếu như cô ấy nói với anh một câu, nhất định anh sẽ cho cô vào nhà vì lý do trời mưa. Nhưng mà...cô gái này...phải gọi là cố chấp đến mức làm người ta khó xử.
Bây giờ mà anh ra ngoài đó bảo cô vào nhà thì còn gì là người luôn tôn trọng luật lệ nữa.
Việc này không xong, cách này cũng không xong. Anh như xoay mòng mòng trong phòng.
Cuối cùng, anh gạt luôn cả sĩ diện của mình mà cầm một chiếc ô đi ra ngoài nhà...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.