Chương 8: Chỉ xem như em gái mà thôi
Tiểu Bạch Y
09/08/2019
Rồi, chỉ vì một cú gọi điện thoại, tất cả mọi người đã biết được mặt thật của cô gái đeo khẩu trang. Thế là thêm một cuộc rượt đuổi nữa xảy ra.
Em ngoài cuộc sao em phải chạy? Án Lâm ấm ức nói.
Hãy chạy nếu em là em gái chị!
Án Lâm:...
Họ chạy tới một con đường nhỏ rồi rẽ vào ngõ. Cũng may là sức chạy của Án Lâm cũng đáng nể, chứ nếu không chắc Án Lâm đã rơi vào tay bọn họ rồi.
Họ nép mình vào bức tường dày, nín thở nhìn đám fan não tàn ấy chạy qua. Sau khi chắc chắn họ đã chạy xa rồi hai người mới thở dài một hơi.
Không qua nổi mắt tôi đâu! Một giọng nói phát ra ngay kế bên hai người.
Án Dư quay đầu lại. Trời ạ! Tử Hạo!
Anh Tử Hạo! Anh làm em sợ muốn chết! Án Lâm ôm lấy ngực thở dốc.
Anh đáng sợ thế sao? Tử Hạo cúi xuống nhìn Án Lâm.
Anh làm em giật mình thôi!
Án Dư nhòm qua những bức tường ngó ngang hai bên rồi mới ra ngoài. Thấy thế, Án Lâm với Tử Hạo cũng bước ra theo.
Cậu đang quay phim mà! Sao lại chạy tới đây!? Án Dư nhìn Tử Hạo hỏi.
Em quay xong rồi! Giờ đang giải lao nên em chạy theo cho vui!
'Cho vui' á hả!?
Tiếng chuông điện thoại của Án Dư lại reo lên một lần nữa. Vẫn là cô bạn Thái Dao.
Án Dư vừa nghe máy thì cô nàng lại tuôn ra một tràng giang đại hải:
Mộc Án Dư! Cậu hết chơi với tớ rồi sao? Sao đang nghe mà cậu lại cúp máy hả? Cậu muốn tớ tự tử hay sao?
Nói từ từ thôi! Đầu tớ không load hết! Án Dư day day đầu, Lúc nãy gặp fan não tàn nên chạy muốn đứt hơi!
Ra thế! Sao không nói sớm sớm chút! À mà đúng rồi! Cậu tới đây chơi đi! Nghe nói lát nữa có một anh đẹp trai chuẩn bị đến đây đấy!
Cậu là đồ hám trai sao? Án Dư thở dài.
Nhìn trai đẹp ư? Ở công ty cô đã nhìn cho mỏi mắt rồi.
Nhưng mà, lát nữa tớ còn phải đi thu âm, hay là cho Án Lâm tới đó chơi đi!
Án Lâm? Nhóc đó về rồi sao? Mau đưa tới đây đi!
Nhóc ư? Quả nhiên cô bạn của cô vẫn như cũ. Vẫn gọi Án Lâm là nhóc. Bởi ngày xưa con bé như con trai ấy.
Án Lâm, em tới bệnh viện chơi với chị ấy nhé!
Bệnh viện? Chị Thái Dao bị bệnh gì sao? Con bé lo lắng hỏi.
Không phải! Chị ấy làm ở bệnh viện! Án Dư bật cười.
Nhắc mới nhớ, lần cuối cùng nó gặp Thái Dao là lúc nó đi du học, mà lúc đó Thái Dao còn chưa có công việc đàng hoàng.
Thế mà em cứ tưởng! Án Lâm thở phào, Đến bây giờ luôn đi chị!
Bây giờ? Xin lỗi nha! Chị hiện phải đi thu âm rồi! Án Dư chắp tay lại, miệng cười hở mười cái răng.
Thế em đi một mình ạ? Cũng được thôi! Dù gì em cũng muốn gặp trai đẹp!
Án Dư:... Đúng là hai người này hám trai như nhau.
Cô nhớ là lúc cô bằng tuổi nó cô đâu có thích trai đẹp đến thế!?
Bất chợt một chiếc taxi đỗ ngay bên vệ đường.
Nhanh không? Tôi gọi đấy! Tử Hạo cười khoe thành tích.
Nhanh thật! Án Lâm tấm tắc.
Án Dư liếc nhìn Án Lâm. Thế là nó lại đứng im, mặt không cảm xúc.
Vậy em đi trước! Án Lâm chào cô và Tử Hạo lên xe.
Án Lâm bước tới bảo tài xế đưa nhỏ em tới bệnh viện trung tâm.
Chiếc xe chuyển bánh, chỉ còn lại Án Dư với Tử Hạo.
Cô nhìn đồng hồ rồi nói với Tử Hạo:
Hơn 15 phút rồi đấy! Cậu không định quay tiếp hả?
Có chứ! Giờ quay về đây!
Chợt nhớ ra điều gì đó, Án Dư lấy trong túi ra một chai nước ngọt:
Án Lâm mua cho cậu! Nói là quà cảm ơn cậu đã giúp đỡ nó chuyện ngày trước! Vì nó vừa về nước nên chưa có nhiều tiền lắm!
Tử Hạo bật cười nhận chai nước:
Chuyện cỏn con thôi mà, cô ấy cứ làm quá lên!
Không phải chuyện cỏn con đâu! Thực ra... Án Lâm ghé sát vào tai Tử Hạo nói nhỏ, Con bé 'đổ' cậu rồi!
Cái từ đổ ấy khiến Tử Hạo đang uống nước liền sặc liên hồi. Cậu dễ làm người ta đổ đến thế sao?
Chắc chị tưởng tượng ra thôi chứ gì! Tử Hạo lau mép hỏi.
Nó còn đang chối! Nhưng theo giác quan thứ 6 của phụ nữ thì tôi chắc chắn!
Giác quan thứ 6? Tử Hạo nhíu mày. Giác quan thứ 6 của phụ nữ nhạy bén lắm sao?
Án Lâm đang ngồi trên xe liền sờ sờ vào túi quần, rồi khẽ than: Chết rồi! Điện thoại của mình đang ở chỗ chị Án Dư!
Con bé vội vàng bảo tài xế: Bác ơi! Bác quay lại chỗ lúc nãy giùm cháu ạ!
Thế là chiếc xe liền chuyển làn rồi đi qua dải phân cách quay về chỗ cũ.
Quay lại chỗ Án Dư và Tử Hạo, hai người đang trên đường quay về công viên, nơi dàn phim của Tử Hạo đang diễn. Bởi nơi thu âm của Án Dư cũng tiện đường qua đó.
Và hai người vẫn còn cãi nhau về vụ của Án Lâm.
Thế cậu nghĩ sao về Án Lâm? Án Dư hỏi.
Nghĩ sao? Tử Hạo miết cằm, Một cô gái đáng yêu!
Án Dư khẽ nhíu mày. Tên này đang đánh trống lảng sao? Rõ ràng đến kẻ ngốc nhất cũng phải hiểu câu hỏi của cô có nghĩa là tình cảm của cậu ta đối với Án Lâm là như thế nào mà.
Cho nói lại! Án Dư lạnh lùng nói.
Sắc mặt cô đen lại. Cô đang hỏi một vấn đề liên quan đến tương lai em gái cô đấy! Nhìn vẻ ngoài của cô thôi cũng khiến người ngoài phát sợ huống gì là Tử Hạo.
Được rồi! Được rồi! Em nói! Thực ra em chỉ xem cô ấy như một người bạn, một người em gái mà thôi!
Câu nói đó cũng khiến cho ai đó đứng phía sau đang lặng lẽ quan sát hai người tim khẽ run lên. Tay nắm chặt trước ngực, miệng khẽ run run.
Chỉ...xem như em gái thôi sao? Án Lâm run run tự hỏi.
Em ngoài cuộc sao em phải chạy? Án Lâm ấm ức nói.
Hãy chạy nếu em là em gái chị!
Án Lâm:...
Họ chạy tới một con đường nhỏ rồi rẽ vào ngõ. Cũng may là sức chạy của Án Lâm cũng đáng nể, chứ nếu không chắc Án Lâm đã rơi vào tay bọn họ rồi.
Họ nép mình vào bức tường dày, nín thở nhìn đám fan não tàn ấy chạy qua. Sau khi chắc chắn họ đã chạy xa rồi hai người mới thở dài một hơi.
Không qua nổi mắt tôi đâu! Một giọng nói phát ra ngay kế bên hai người.
Án Dư quay đầu lại. Trời ạ! Tử Hạo!
Anh Tử Hạo! Anh làm em sợ muốn chết! Án Lâm ôm lấy ngực thở dốc.
Anh đáng sợ thế sao? Tử Hạo cúi xuống nhìn Án Lâm.
Anh làm em giật mình thôi!
Án Dư nhòm qua những bức tường ngó ngang hai bên rồi mới ra ngoài. Thấy thế, Án Lâm với Tử Hạo cũng bước ra theo.
Cậu đang quay phim mà! Sao lại chạy tới đây!? Án Dư nhìn Tử Hạo hỏi.
Em quay xong rồi! Giờ đang giải lao nên em chạy theo cho vui!
'Cho vui' á hả!?
Tiếng chuông điện thoại của Án Dư lại reo lên một lần nữa. Vẫn là cô bạn Thái Dao.
Án Dư vừa nghe máy thì cô nàng lại tuôn ra một tràng giang đại hải:
Mộc Án Dư! Cậu hết chơi với tớ rồi sao? Sao đang nghe mà cậu lại cúp máy hả? Cậu muốn tớ tự tử hay sao?
Nói từ từ thôi! Đầu tớ không load hết! Án Dư day day đầu, Lúc nãy gặp fan não tàn nên chạy muốn đứt hơi!
Ra thế! Sao không nói sớm sớm chút! À mà đúng rồi! Cậu tới đây chơi đi! Nghe nói lát nữa có một anh đẹp trai chuẩn bị đến đây đấy!
Cậu là đồ hám trai sao? Án Dư thở dài.
Nhìn trai đẹp ư? Ở công ty cô đã nhìn cho mỏi mắt rồi.
Nhưng mà, lát nữa tớ còn phải đi thu âm, hay là cho Án Lâm tới đó chơi đi!
Án Lâm? Nhóc đó về rồi sao? Mau đưa tới đây đi!
Nhóc ư? Quả nhiên cô bạn của cô vẫn như cũ. Vẫn gọi Án Lâm là nhóc. Bởi ngày xưa con bé như con trai ấy.
Án Lâm, em tới bệnh viện chơi với chị ấy nhé!
Bệnh viện? Chị Thái Dao bị bệnh gì sao? Con bé lo lắng hỏi.
Không phải! Chị ấy làm ở bệnh viện! Án Dư bật cười.
Nhắc mới nhớ, lần cuối cùng nó gặp Thái Dao là lúc nó đi du học, mà lúc đó Thái Dao còn chưa có công việc đàng hoàng.
Thế mà em cứ tưởng! Án Lâm thở phào, Đến bây giờ luôn đi chị!
Bây giờ? Xin lỗi nha! Chị hiện phải đi thu âm rồi! Án Dư chắp tay lại, miệng cười hở mười cái răng.
Thế em đi một mình ạ? Cũng được thôi! Dù gì em cũng muốn gặp trai đẹp!
Án Dư:... Đúng là hai người này hám trai như nhau.
Cô nhớ là lúc cô bằng tuổi nó cô đâu có thích trai đẹp đến thế!?
Bất chợt một chiếc taxi đỗ ngay bên vệ đường.
Nhanh không? Tôi gọi đấy! Tử Hạo cười khoe thành tích.
Nhanh thật! Án Lâm tấm tắc.
Án Dư liếc nhìn Án Lâm. Thế là nó lại đứng im, mặt không cảm xúc.
Vậy em đi trước! Án Lâm chào cô và Tử Hạo lên xe.
Án Lâm bước tới bảo tài xế đưa nhỏ em tới bệnh viện trung tâm.
Chiếc xe chuyển bánh, chỉ còn lại Án Dư với Tử Hạo.
Cô nhìn đồng hồ rồi nói với Tử Hạo:
Hơn 15 phút rồi đấy! Cậu không định quay tiếp hả?
Có chứ! Giờ quay về đây!
Chợt nhớ ra điều gì đó, Án Dư lấy trong túi ra một chai nước ngọt:
Án Lâm mua cho cậu! Nói là quà cảm ơn cậu đã giúp đỡ nó chuyện ngày trước! Vì nó vừa về nước nên chưa có nhiều tiền lắm!
Tử Hạo bật cười nhận chai nước:
Chuyện cỏn con thôi mà, cô ấy cứ làm quá lên!
Không phải chuyện cỏn con đâu! Thực ra... Án Lâm ghé sát vào tai Tử Hạo nói nhỏ, Con bé 'đổ' cậu rồi!
Cái từ đổ ấy khiến Tử Hạo đang uống nước liền sặc liên hồi. Cậu dễ làm người ta đổ đến thế sao?
Chắc chị tưởng tượng ra thôi chứ gì! Tử Hạo lau mép hỏi.
Nó còn đang chối! Nhưng theo giác quan thứ 6 của phụ nữ thì tôi chắc chắn!
Giác quan thứ 6? Tử Hạo nhíu mày. Giác quan thứ 6 của phụ nữ nhạy bén lắm sao?
Án Lâm đang ngồi trên xe liền sờ sờ vào túi quần, rồi khẽ than: Chết rồi! Điện thoại của mình đang ở chỗ chị Án Dư!
Con bé vội vàng bảo tài xế: Bác ơi! Bác quay lại chỗ lúc nãy giùm cháu ạ!
Thế là chiếc xe liền chuyển làn rồi đi qua dải phân cách quay về chỗ cũ.
Quay lại chỗ Án Dư và Tử Hạo, hai người đang trên đường quay về công viên, nơi dàn phim của Tử Hạo đang diễn. Bởi nơi thu âm của Án Dư cũng tiện đường qua đó.
Và hai người vẫn còn cãi nhau về vụ của Án Lâm.
Thế cậu nghĩ sao về Án Lâm? Án Dư hỏi.
Nghĩ sao? Tử Hạo miết cằm, Một cô gái đáng yêu!
Án Dư khẽ nhíu mày. Tên này đang đánh trống lảng sao? Rõ ràng đến kẻ ngốc nhất cũng phải hiểu câu hỏi của cô có nghĩa là tình cảm của cậu ta đối với Án Lâm là như thế nào mà.
Cho nói lại! Án Dư lạnh lùng nói.
Sắc mặt cô đen lại. Cô đang hỏi một vấn đề liên quan đến tương lai em gái cô đấy! Nhìn vẻ ngoài của cô thôi cũng khiến người ngoài phát sợ huống gì là Tử Hạo.
Được rồi! Được rồi! Em nói! Thực ra em chỉ xem cô ấy như một người bạn, một người em gái mà thôi!
Câu nói đó cũng khiến cho ai đó đứng phía sau đang lặng lẽ quan sát hai người tim khẽ run lên. Tay nắm chặt trước ngực, miệng khẽ run run.
Chỉ...xem như em gái thôi sao? Án Lâm run run tự hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.