Chương 7: Trúng thính?
Tiểu Bạch Y
09/08/2019
Buổi lễ diễn ra được lúc lâu thì đã đến lúc Án Lâm kiểm tra xong. Tử Hạo nhìn đồng hồ rồi bước tới chỗ Án Dư:
Tiền bối! Để tôi đi đón cô ấy cho!
Án Dư đang định đi đón nó thì nghe Tử Hạo nói thế.
Có phiền cậu không?
Không sao! Với lại, nếu chị đến đó thế nào Hàn Diệp Phi cũng sẽ biết Án Lâm là em gái chị!
Cũng đúng! Sau đó Án Dư đập mạnh một cái xuống bàn, Nhưng cần gì phải sợ cô ta chứ! Nếu cô ta làm gì đó với Án Lâm tôi sẽ giết chết cô ta!
Tử Hạo mặt trắng bệch nhanh chân đi ra ngoài. Án Dư lại nổi cơn điên rồi, chạy trốn đi là nhanh nhất.
Tử Hạo đi tới trước phòng thi. Thấy mọi người đi ra hết rồi nhưng vẫn không thấy Án Lâm đi ra. Anh bắt đầu thấy lo lắng.
Bạch Tử Hạo! Anh đứng đây làm gì thế? Hàn Diệp Phi bước ra, trông thấy Tử Hạo thì liền bước tới trêu ghẹo.
Không liên quan đến cô! Tử Hạo nhíu mày.
Được thôi! Tôi sẽ không quan tâm chuyện anh đi đón em của Án Dư đâu! Hàn Diệp Phi tủm tỉm cười rồi quay gót bước đi.
Này này! Cô ta nói thế...chẳng lẽ...
Tử Hạo bước vào phòng. Chỉ còn mỗi Án Lâm đang ngồi trong đó. Anh bước lại.
Sao thế? Làm bài không tốt à
Không phải! Em làm tốt lắm! Chỉ là...em thấy hơi sợ cô Hàn Diệp Phi đó! Cô ấy lúc nãy bảo người đi điều tra em!
Cái gì?
Tử Hạo đứng bật dậy. Vậy là cô ta biết rồi. Hay lắm! Nếu cô ta gian lận trong việc chấm thi thì sẽ có cánh cửa đưa cô ta ra khỏi tập đoàn Linh Lung. Nhưng chỉ sợ cô ta không có ngốc như vậy.
Chị em đâu ạ? Án Lâm hỏi.
Cô ấy đang bận dự lễ gặp mặt chủ tịch mới nên anh lên đón em!
Ra thế!
Hai người im lặng hồi lâu. Cuối cùng Tử Hạo mới cất tiếng:
Chị em còn lâu mới xong. Hay chúng ta đi chơi game đi!
Chơi game ạ? Nhưng em chưa bao giờ chơi! Án Lâm rụt rè nói.
Không sao! Không biết chơi thì anh chỉ!
Thế là anh nắm tay Án Lâm đi luôn. Thực ra anh đưa Án Lâm đi chơi chẳng qua là để giết thời gian, với lại cũng để Án Lâm xả stress sau khi thi nữa.
Thế là anh đưa Án Lâm đi tới khu vui chơi điện tử ở siêu thị bên cạnh. Anh chỉ cô chơi, dạy cô chơi máy gắp thú, bắn cá,...những cử chỉ đối với anh trông rất bình thường nhưng nó đã lay động con tim của một thiếu nữ mới lớn như Án Lâm.
---------------
Chiều hôm đó, cô vừa đi chụp ảnh cho quảng cáo nước uống mới thì gặp Án Lâm đang đứng bên ngoài.
Gì đây? Hôm nay lại ra đây đón chị sao? Án Dư cầm chai nước ngọt đưa tới chỗ Án Lâm.
Không phải! Chỉ là...có anh Tử Hạo đó không? Án Lâm hỏi nhỏ.
Hử, em trúng thính anh ta rồi hả?
Không! Án Lâm đỏ mặt cãi lại. Cô hỏi Tử Hạo là để cảm ơn chuyện lúc sáng chứ bộ.
Tử Hạo đi quay phim rồi. Hình như cũng gần đây!
Vậy ạ! Cho em đi đi! Em muốn xem họ đóng phim!
Muốn đi xem mọi người đóng phim hay đi ngắm Tử Hạo?
Trời ạ! Chị đừng chọc em nữa mà!
Được rồi! Được rồi!
Án Dư nói rồi lấy trong túi ra một chiếc khẩu trang màu đen đeo lên mặt. Khuôn mặt của Án Dư bây giờ chỉ còn mỗi con mắt.
Xem ra nổi tiếng cũng mệt quá nhỉ?
Quá mệt chứ không phải mệt! Án Dư thở dài nói. Lát nữa tới đám đông mà không cẩn thận thế nào cũng tiêu.
-------------
Nơi Tử Hạo quay phim là ở công viên trung tâm thành phố. Nơi này quang cảnh phải nói là miễn chê.
Hai người vừa tới nơi thì liền thấy một đám đông ở gần đó. Chắc Tử Hạo đang quay phim ở đó.
Án Dư định bước tới thì Án Lâm liền dừng lại.
Sao thế? Án Dư khó hiểu nhìn Án Lâm.
Em...em đi mua nước cho anh ấy! Án Lâm lắp bắp rồi chạy biến.
Án Dư còn chưa kịp nói trợ lý của anh ta có mang theo nước thì Án Lâm đã chạy biến rồi.
Án Dư đành tặc lưỡi mà đi xem Tử Hạo diễn.
Vài phút sau thì con bé chạy tới. Nó thở dốc như thể chạy một mạch từ chỗ máy bán nước tự động tới đây không nghỉ một giây ấy.
Thật là, trợ lý của Tử Hạo có nước cho cậu ta mà. Em đi mua làm gì chứ! Án Dư chép miệng.
Vì anh ấy đã giúp em nhiều rồi nên em muốn cảm ơn thôi. Mặc dù chai nước này không phải là thứ đặc biệt.
Tử Hạo sẽ biết tình cảm của em thôi! Án Dư khoác tay lên vai của Án Lâm.
Bất chợt lúc đó điện thoại của Án Dư reo lên. Mẹ kiếp! Đúng lúc đám đông hỗn loạn thế này thì điện thoại cô lại quên để chế độ rung. Thế là mọi sự che giấu của cô đã bại lộ.
Án Dư cố gắng che loa ngoài của máy. Bởi thế nên cũng ít người nhận ra. Nhưng...đến khi bắt máy thì...
Mộc Án Dư! Cậu đã hứa tới đây với tớ rồi mà! Sao 1 tiếng đồng hồ vẫn chưa tới!
Giọng một cô gái dữ dằn hơn sư tử Hà Đông vang lên khiến Án Dư phải giơ điện thoại ra xa. Thế mà tiếng hét đó vẫn đủ to để những người xung quanh đó nghe thấy hết.
Mộc Án Dư? Không phải chứ? Cô ấy ở đây thật sao? Đám đông bắt đầu hỗn loạn.
Chị Thái Dao? Án Lâm tự hỏi. Giọng ấy nghe quen lắm.
Thái Dao! Cô bạn chết tiệt này! Cậu hại tớ rồi!
Án Dư nghiến răng ken két rồi cúp máy. Nắm lấy tay Án Lâm chạy biến. Lúc này độ tập trung phải tăng lên mức tối đa. Nếu không thì nguy cơ rơi vào tay đám fan não tàn này là một chuyện không sớm cũng không muộn.
Vài diễn viên chưa đến lượt đang nghỉ ở gần đó thấy nhốn nháo thì liền đứng dậy:
Chuyện gì thế nhỉ?
Cut! Đạo diễn hô cắt rồi cũng tò mò đi tới.
Tử Hạo vừa quay xong, cố nhìn ra người đang cố chạy khỏi đám đông kia.
Tiền bối? Án Lâm?
Tiền bối! Để tôi đi đón cô ấy cho!
Án Dư đang định đi đón nó thì nghe Tử Hạo nói thế.
Có phiền cậu không?
Không sao! Với lại, nếu chị đến đó thế nào Hàn Diệp Phi cũng sẽ biết Án Lâm là em gái chị!
Cũng đúng! Sau đó Án Dư đập mạnh một cái xuống bàn, Nhưng cần gì phải sợ cô ta chứ! Nếu cô ta làm gì đó với Án Lâm tôi sẽ giết chết cô ta!
Tử Hạo mặt trắng bệch nhanh chân đi ra ngoài. Án Dư lại nổi cơn điên rồi, chạy trốn đi là nhanh nhất.
Tử Hạo đi tới trước phòng thi. Thấy mọi người đi ra hết rồi nhưng vẫn không thấy Án Lâm đi ra. Anh bắt đầu thấy lo lắng.
Bạch Tử Hạo! Anh đứng đây làm gì thế? Hàn Diệp Phi bước ra, trông thấy Tử Hạo thì liền bước tới trêu ghẹo.
Không liên quan đến cô! Tử Hạo nhíu mày.
Được thôi! Tôi sẽ không quan tâm chuyện anh đi đón em của Án Dư đâu! Hàn Diệp Phi tủm tỉm cười rồi quay gót bước đi.
Này này! Cô ta nói thế...chẳng lẽ...
Tử Hạo bước vào phòng. Chỉ còn mỗi Án Lâm đang ngồi trong đó. Anh bước lại.
Sao thế? Làm bài không tốt à
Không phải! Em làm tốt lắm! Chỉ là...em thấy hơi sợ cô Hàn Diệp Phi đó! Cô ấy lúc nãy bảo người đi điều tra em!
Cái gì?
Tử Hạo đứng bật dậy. Vậy là cô ta biết rồi. Hay lắm! Nếu cô ta gian lận trong việc chấm thi thì sẽ có cánh cửa đưa cô ta ra khỏi tập đoàn Linh Lung. Nhưng chỉ sợ cô ta không có ngốc như vậy.
Chị em đâu ạ? Án Lâm hỏi.
Cô ấy đang bận dự lễ gặp mặt chủ tịch mới nên anh lên đón em!
Ra thế!
Hai người im lặng hồi lâu. Cuối cùng Tử Hạo mới cất tiếng:
Chị em còn lâu mới xong. Hay chúng ta đi chơi game đi!
Chơi game ạ? Nhưng em chưa bao giờ chơi! Án Lâm rụt rè nói.
Không sao! Không biết chơi thì anh chỉ!
Thế là anh nắm tay Án Lâm đi luôn. Thực ra anh đưa Án Lâm đi chơi chẳng qua là để giết thời gian, với lại cũng để Án Lâm xả stress sau khi thi nữa.
Thế là anh đưa Án Lâm đi tới khu vui chơi điện tử ở siêu thị bên cạnh. Anh chỉ cô chơi, dạy cô chơi máy gắp thú, bắn cá,...những cử chỉ đối với anh trông rất bình thường nhưng nó đã lay động con tim của một thiếu nữ mới lớn như Án Lâm.
---------------
Chiều hôm đó, cô vừa đi chụp ảnh cho quảng cáo nước uống mới thì gặp Án Lâm đang đứng bên ngoài.
Gì đây? Hôm nay lại ra đây đón chị sao? Án Dư cầm chai nước ngọt đưa tới chỗ Án Lâm.
Không phải! Chỉ là...có anh Tử Hạo đó không? Án Lâm hỏi nhỏ.
Hử, em trúng thính anh ta rồi hả?
Không! Án Lâm đỏ mặt cãi lại. Cô hỏi Tử Hạo là để cảm ơn chuyện lúc sáng chứ bộ.
Tử Hạo đi quay phim rồi. Hình như cũng gần đây!
Vậy ạ! Cho em đi đi! Em muốn xem họ đóng phim!
Muốn đi xem mọi người đóng phim hay đi ngắm Tử Hạo?
Trời ạ! Chị đừng chọc em nữa mà!
Được rồi! Được rồi!
Án Dư nói rồi lấy trong túi ra một chiếc khẩu trang màu đen đeo lên mặt. Khuôn mặt của Án Dư bây giờ chỉ còn mỗi con mắt.
Xem ra nổi tiếng cũng mệt quá nhỉ?
Quá mệt chứ không phải mệt! Án Dư thở dài nói. Lát nữa tới đám đông mà không cẩn thận thế nào cũng tiêu.
-------------
Nơi Tử Hạo quay phim là ở công viên trung tâm thành phố. Nơi này quang cảnh phải nói là miễn chê.
Hai người vừa tới nơi thì liền thấy một đám đông ở gần đó. Chắc Tử Hạo đang quay phim ở đó.
Án Dư định bước tới thì Án Lâm liền dừng lại.
Sao thế? Án Dư khó hiểu nhìn Án Lâm.
Em...em đi mua nước cho anh ấy! Án Lâm lắp bắp rồi chạy biến.
Án Dư còn chưa kịp nói trợ lý của anh ta có mang theo nước thì Án Lâm đã chạy biến rồi.
Án Dư đành tặc lưỡi mà đi xem Tử Hạo diễn.
Vài phút sau thì con bé chạy tới. Nó thở dốc như thể chạy một mạch từ chỗ máy bán nước tự động tới đây không nghỉ một giây ấy.
Thật là, trợ lý của Tử Hạo có nước cho cậu ta mà. Em đi mua làm gì chứ! Án Dư chép miệng.
Vì anh ấy đã giúp em nhiều rồi nên em muốn cảm ơn thôi. Mặc dù chai nước này không phải là thứ đặc biệt.
Tử Hạo sẽ biết tình cảm của em thôi! Án Dư khoác tay lên vai của Án Lâm.
Bất chợt lúc đó điện thoại của Án Dư reo lên. Mẹ kiếp! Đúng lúc đám đông hỗn loạn thế này thì điện thoại cô lại quên để chế độ rung. Thế là mọi sự che giấu của cô đã bại lộ.
Án Dư cố gắng che loa ngoài của máy. Bởi thế nên cũng ít người nhận ra. Nhưng...đến khi bắt máy thì...
Mộc Án Dư! Cậu đã hứa tới đây với tớ rồi mà! Sao 1 tiếng đồng hồ vẫn chưa tới!
Giọng một cô gái dữ dằn hơn sư tử Hà Đông vang lên khiến Án Dư phải giơ điện thoại ra xa. Thế mà tiếng hét đó vẫn đủ to để những người xung quanh đó nghe thấy hết.
Mộc Án Dư? Không phải chứ? Cô ấy ở đây thật sao? Đám đông bắt đầu hỗn loạn.
Chị Thái Dao? Án Lâm tự hỏi. Giọng ấy nghe quen lắm.
Thái Dao! Cô bạn chết tiệt này! Cậu hại tớ rồi!
Án Dư nghiến răng ken két rồi cúp máy. Nắm lấy tay Án Lâm chạy biến. Lúc này độ tập trung phải tăng lên mức tối đa. Nếu không thì nguy cơ rơi vào tay đám fan não tàn này là một chuyện không sớm cũng không muộn.
Vài diễn viên chưa đến lượt đang nghỉ ở gần đó thấy nhốn nháo thì liền đứng dậy:
Chuyện gì thế nhỉ?
Cut! Đạo diễn hô cắt rồi cũng tò mò đi tới.
Tử Hạo vừa quay xong, cố nhìn ra người đang cố chạy khỏi đám đông kia.
Tiền bối? Án Lâm?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.