Chương 19: Nhà có thêm thành viên?
Tiểu Bạch Y
31/08/2019
Cô chạy xuống gara. Việc đầu tiên cô làm không phải là lái xe về Bạch Gia Trang mà cô kiểm tra video trong camera hành trình.
Đm! Thế mà cái tên đó lại xóa mất đoạn đó mất rồi. Cái tên này...xem ra đầu óc cũng không đến nỗi đần.
"Hừ! Giỏi đấy!" Cô nghiến răng ken két.
Cô bước ra khỏi xe. Ngẩng đầu lên trên nhìn xung quanh. Có camera, chắc tên đó chưa kịp xóa nó đâu. Nhưng để lấy được thì hơi khó...Chỉ còn một cách cuối cùng.
Cô nhanh chóng bước vào trong xe rồi phóng như bay ra khỏi gara.
----------
Vài phút sau, cô vừa vào nhà đã thấy rộn ràng cả lên. Chẳng biết có chuyện gì mà khiến một ngôi nhà vốn yên tĩnh lại huyên náo thế này.
Cửa thang máy vừa mở ra, Bạch Tử Hạo đột ngột hiện ra trước mắt cô khiến cô giật bắn.
"Tử...Tử Hạo! Sao cậu lại ở đây?" Cô trợn tròn mắt.
Hóa ra vị khách khiến cả nhà nháo nhác cả lên lại là Bạch Tử Hạo.
"Tiền bối! Chị giúp tôi với! Tôi muốn ở đây nhưng anh tôi không cho kìa!" Bạch Tử Hạo nhõng nhẽo như một con nít.
Đây mới đúng là bản chất thật của cậu ta. Bên ngoài thì dịu dàng, vui vẻ, bên trong thì ngây thơ chẳng khác gì một đứa con nít.
"Sao lại nói tôi!" Cô mới về còn chưa kịp thở luôn đó!"
Nại Nại chạy tới bên cô:
" Lúc chị đi chưa được bao lâu thì Tam Thiếu tới. Thế là cậu ấy nằng nặc đòi ở đây mãi. Nhưng mà...cậu chủ lại..."
Cậu ta ở đây lâu thế sao? Không ngờ...cắm rễ lâu thật đấy!
"Tam Thiếu à! Hay là cậu về nhà cậu đi! Thực sự chúng tôi không thể giúp được! Cậu chủ không có ở đây mà!" Chu Sở Đoàn ấm ức.
Bạch Tử Hạo liếc mắt nhìn Chu Sở Đoàn. Sau đó chán chướng đi tới ghế sô pha nằm bẹp xuống.
"Thế tôi đợi anh ta về. Cứ xem tôi là không khí đi!"
"..." Cô vẫn chẳng hiểu gì hết thế này.
Rõ ràng cậu ta có hẳn một biệt thự to đùng gần trung tâm thành phố mà nhỉ.
Đúng lúc đó bỗng nhiên điện thoại cô reo lên. Cô nhanh chóng bắt máy.
"Án Dư! Có Tử Hạo ở đó không vậy?"
"...Có!" Đến cả Bạch Băng cũng...
"Tên khỉ đó! Nó bỗng nhiên kêu người thu hồi nhà trọ của chị, bắt chị phải sang biệt thự của nó ở!" Chị Bạch Băng kể tội cho Án Dư nghe.
"Khụ khụ! Chị, chị bình tĩnh đi! Em load không kịp!"
Nhưng dù gì cô cũng đã hiểu được đại khái câu chuyện. Mặc dù nó có hơi rối một chút.
Tử Hạo thu hồi phòng trọ của Bạch Băng, sau đó cậu ta cho Bạch Băng sống ở ngôi biệt thự đó, còn cậu thì tới đây ăn vạ. Có...Có phi logic quá không vậy!?
"Thế anh ta...à không phải, cậu chủ, cậu chủ đâu rồi?"
"Anh ấy vẫn đang ở công ty. Tôi về lấy hồ sơ cho anh ấy thì thấy Tam Thiếu ở đây. Thế là tôi bị bắt ở lại đây đến giờ!" Chu Sở Đoàn mếu máo.
"..."
Vậy giờ sao? Cô không muốn nhúng tay vào chuyện này đâu nhé!
Nại Nại chạy đến bên cạnh cô:
"Làm thế nào đây ạ? Lỡ mà..."
"Không sao đâu! Lát nữa cậu ta sẽ ra ngoài thôi!" Án Dư chắc chắn.
"Hả! Sao chị biết?" Nại Nại khó hiểu.
"Lát nữa công ty có mời cậu ta dự tiệc mà! Chị cũng có tham gia nên biết!"
"Dù là thế, em cũng không mang cả vali đi đâu! Cho dù họ có quẳng vali vào sọt rác thì em cũng nhất quyết ở lại đây! Trần như nhộng cũng được!" Bạch Tử Hạo nói.
"..." Sao bỗng nhiên mặt dày ghê thế?
Cô liếc nhìn đồng hồ, gần 6 giờ rưỡi rồi. Phải giải quyết chuyện này càng nhanh càng tốt.
"Bạch Tử Hạo! Gần đến giờ rồi đấy! Cậu không định đi sao?"
"Đi? Đi chứ! Để tôi chở chị!" Tử Hạo bật dậy khỏi sô pha nhanh như điện giật.
Cô nói thầm với Chu Sở Đoàn:
"Mau gọi anh ta về nhanh đi! Tôi không kéo dài thời gian mãi được đâu!"
Chu Sở Đoàn vừa gật đầu vài cái thì bỗng nhiên tiếng của Bạch Duật Hàn phát ra ở phía thang máy:
"Không cần gọi!"
"Bạch...Cậu chủ!" Cô giật mình đến suýt chút nữa là phá luật.
"Boss, anh về thật đúng lúc!" Chu Sở Đoàn mừng rơn như vừa nhặt được vàng.
Đm! Thế mà cái tên đó lại xóa mất đoạn đó mất rồi. Cái tên này...xem ra đầu óc cũng không đến nỗi đần.
"Hừ! Giỏi đấy!" Cô nghiến răng ken két.
Cô bước ra khỏi xe. Ngẩng đầu lên trên nhìn xung quanh. Có camera, chắc tên đó chưa kịp xóa nó đâu. Nhưng để lấy được thì hơi khó...Chỉ còn một cách cuối cùng.
Cô nhanh chóng bước vào trong xe rồi phóng như bay ra khỏi gara.
----------
Vài phút sau, cô vừa vào nhà đã thấy rộn ràng cả lên. Chẳng biết có chuyện gì mà khiến một ngôi nhà vốn yên tĩnh lại huyên náo thế này.
Cửa thang máy vừa mở ra, Bạch Tử Hạo đột ngột hiện ra trước mắt cô khiến cô giật bắn.
"Tử...Tử Hạo! Sao cậu lại ở đây?" Cô trợn tròn mắt.
Hóa ra vị khách khiến cả nhà nháo nhác cả lên lại là Bạch Tử Hạo.
"Tiền bối! Chị giúp tôi với! Tôi muốn ở đây nhưng anh tôi không cho kìa!" Bạch Tử Hạo nhõng nhẽo như một con nít.
Đây mới đúng là bản chất thật của cậu ta. Bên ngoài thì dịu dàng, vui vẻ, bên trong thì ngây thơ chẳng khác gì một đứa con nít.
"Sao lại nói tôi!" Cô mới về còn chưa kịp thở luôn đó!"
Nại Nại chạy tới bên cô:
" Lúc chị đi chưa được bao lâu thì Tam Thiếu tới. Thế là cậu ấy nằng nặc đòi ở đây mãi. Nhưng mà...cậu chủ lại..."
Cậu ta ở đây lâu thế sao? Không ngờ...cắm rễ lâu thật đấy!
"Tam Thiếu à! Hay là cậu về nhà cậu đi! Thực sự chúng tôi không thể giúp được! Cậu chủ không có ở đây mà!" Chu Sở Đoàn ấm ức.
Bạch Tử Hạo liếc mắt nhìn Chu Sở Đoàn. Sau đó chán chướng đi tới ghế sô pha nằm bẹp xuống.
"Thế tôi đợi anh ta về. Cứ xem tôi là không khí đi!"
"..." Cô vẫn chẳng hiểu gì hết thế này.
Rõ ràng cậu ta có hẳn một biệt thự to đùng gần trung tâm thành phố mà nhỉ.
Đúng lúc đó bỗng nhiên điện thoại cô reo lên. Cô nhanh chóng bắt máy.
"Án Dư! Có Tử Hạo ở đó không vậy?"
"...Có!" Đến cả Bạch Băng cũng...
"Tên khỉ đó! Nó bỗng nhiên kêu người thu hồi nhà trọ của chị, bắt chị phải sang biệt thự của nó ở!" Chị Bạch Băng kể tội cho Án Dư nghe.
"Khụ khụ! Chị, chị bình tĩnh đi! Em load không kịp!"
Nhưng dù gì cô cũng đã hiểu được đại khái câu chuyện. Mặc dù nó có hơi rối một chút.
Tử Hạo thu hồi phòng trọ của Bạch Băng, sau đó cậu ta cho Bạch Băng sống ở ngôi biệt thự đó, còn cậu thì tới đây ăn vạ. Có...Có phi logic quá không vậy!?
"Thế anh ta...à không phải, cậu chủ, cậu chủ đâu rồi?"
"Anh ấy vẫn đang ở công ty. Tôi về lấy hồ sơ cho anh ấy thì thấy Tam Thiếu ở đây. Thế là tôi bị bắt ở lại đây đến giờ!" Chu Sở Đoàn mếu máo.
"..."
Vậy giờ sao? Cô không muốn nhúng tay vào chuyện này đâu nhé!
Nại Nại chạy đến bên cạnh cô:
"Làm thế nào đây ạ? Lỡ mà..."
"Không sao đâu! Lát nữa cậu ta sẽ ra ngoài thôi!" Án Dư chắc chắn.
"Hả! Sao chị biết?" Nại Nại khó hiểu.
"Lát nữa công ty có mời cậu ta dự tiệc mà! Chị cũng có tham gia nên biết!"
"Dù là thế, em cũng không mang cả vali đi đâu! Cho dù họ có quẳng vali vào sọt rác thì em cũng nhất quyết ở lại đây! Trần như nhộng cũng được!" Bạch Tử Hạo nói.
"..." Sao bỗng nhiên mặt dày ghê thế?
Cô liếc nhìn đồng hồ, gần 6 giờ rưỡi rồi. Phải giải quyết chuyện này càng nhanh càng tốt.
"Bạch Tử Hạo! Gần đến giờ rồi đấy! Cậu không định đi sao?"
"Đi? Đi chứ! Để tôi chở chị!" Tử Hạo bật dậy khỏi sô pha nhanh như điện giật.
Cô nói thầm với Chu Sở Đoàn:
"Mau gọi anh ta về nhanh đi! Tôi không kéo dài thời gian mãi được đâu!"
Chu Sở Đoàn vừa gật đầu vài cái thì bỗng nhiên tiếng của Bạch Duật Hàn phát ra ở phía thang máy:
"Không cần gọi!"
"Bạch...Cậu chủ!" Cô giật mình đến suýt chút nữa là phá luật.
"Boss, anh về thật đúng lúc!" Chu Sở Đoàn mừng rơn như vừa nhặt được vàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.