Chương 20: Thần tiên tỷ tỷ
Tiểu Bạch Y
07/12/2019
Bạch Tử Hạo trông thấy boss thì ngồi bật dậy.
"Anh!"
Trong mắt cậu ta ánh lên sự long lanh. Ép cạu phải dùng cả chiêu dễ thương kế nữa mới chịu đúng không?
"Chỗ này không dành cho cậu! Về đi!" Bạch Duật Hàn lạnh lùng nói.
"Thật là! Dù gì em cũng là em trai anh đấy! Anh không thể thương tình chút sao!? Chỗ của em đã không còn nữa rồi!" Tử Hạo xuống nước van xin.
Án Lâm thực sự không hiểu nổi, là nhị thiếu gia sống trong khu biệt thự sang trọng, thế mà lại đi nhường nó cho chị Bạch Băng rồi tới đây làm loạn thế này. Thật sự...không thể hiểu nổi trong đầu cậu ta đang nghĩ cái gì.
"Chỗ ở của em đã nhường cho chị Bạch Băng rồi. Dù gì chị ấy cũng phải sống ở nhà trọ đã xuống cấp mà, em thương tình nên nhường nhà cho chị ấy thôi. Anh hai! Anh biết anh thương em mà! Cho em ở lại đây đi!"
"..." Bạch Duật Hàn im lặng, mặt đen lại.
"Cậu chủ! Hay là cho nhị thiếu gia ở đây đi! Thêm 1 người cũng không sao mà! Với lại, trông ngài ấy tội nghiệp quá!" Chu Sở Đoàn nói.
Thấy có người về phe mình, Tử Hạo gật đầu lia lịa, mừng rỡ nói:
"Đúng đúng! Anh à..."
Cậu lại nhìn Án Dư. Cô vội nhìn đi chỗ khác. Đừng có nhìn cô mà! Cô không giúp được gì đâu!
"Cô nghĩ sao? Dù gì cậu ta cũng là bạn của cô!" Boss bỗng nhiên nhìn cô hỏi.
Sao lại hỏi cô cơ chứ! Cô chỉ là 1 hầu nữ bình thường thôi mà!
"Tôi thì...nếu cậu ta ở lại được thì cũng vui!" Cô cố nói thật ngắn gọn.
Không ngắn gọn là áp lực ghê gớm lắm.
"Được! Vậy ở đây đi!" Anh vừa nói vừa đi vào phòng.
Thấy anh chấp nhận, Tử Hạo mừng rỡ đứng dậy chạy tới chỗ Án Dư:
"Tiền bối! Cảm ơn chị nhiều lắm!"
"Tôi có làm gì đâu!?" Cô vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Thái độ anh ta bỗng nhiên thay đổi 180 độ, à không, chắc là 360 độ luôn ấy chứ. Lúc đầu thì lạnh lùng, u ám khiến ai phải sợ, cứ ngỡ Tử Hạo sẽ bị đá bay ra khỏi nhà, ai ngờ lại chấp nhận nhanh như thế.
Cô đang vui vẻ với Tử Hạo thì liền nhớ ra sắp đến giờ buổi tiệc diễn ra rồi. Cô liền bước tới chỗ Boss:
"Tôi xin phép về nhà một chuyến. Các trang phục dự tiệc tôi để quên ở nhà mất rồi!"
Nghe thế, Duật Hàn khẽ nhíu mày. Định kiếm cớ để về nhà chơi sao? Anh đâu có ngốc.
"Khỏi cần! Trong nhà tôi còn có rất nhiều đồ dự tiệc cho cô chọn. Nại Nại! Đưa cô ta vào kho!
Cô mặt mày khó coi. Vốn kiếm cớ này để về nhà chơi một chút cho đỡ nhớ, ai ngờ...
Nại Nại cũng đoán được suy nghĩ của cô, nhưng Nại Nại cũng sợ cậu chủ nên đành phải nghe lời. Cô đưa Án Dư vào nhà kho ở tầng hầm.
Vừa đi vào nhà kho, Án Dư hỏi:
"Ở đây cũng có đầm dự tiệc ư?"
"Đồ của Đại Tiểu Thư ạ! Cô ấy mua nhiều đồ lắm, còn để ở đây 1 vài bộ để đề phòng ấy mà!" Nại Nại nói.
"Đại Tiểu Thư? À, chị Bạch!" Cô lẩm bẩm.
Nại Nại tiến vào bên trong nhà kho. Nó rộng thênh thang, giống hệt một ngôi nhà bình thường chứ không còn là nhà kho nữa. Nại Nại mở 3,4 chiếc tủ bằng gỗ nằm sát tường. Bao nhiêu là bộ đầm dự tiệc đẹp mê ly hiện lên trước mắt cô.
"Đây...Đây gọi là một vài bộ ư?" Án Dư cong môi lên.
Trong này không tính nhưng có khi phải tới 50 bộ chứ không ít. Thế này thì định chọn đồ đến bao giờ mới xong đây!?
Nại Nại lấy ra 1 bộ đầm màu tím nhạt, đưa cho cô:
"Án Dư! Chị thử bộ này đi! Đây là bộ mà Đại Tiểu Thư xem là đẹp nhất trong này đó.
Án Dư nhìn chằm chằm bộ đầm. Đó là 1 bộ váy màu tím nhạt, bên trên ôm sát người còn bên dưới thì xòe ra như đuôi cá. Trên eo còn có đính bao nhiêu là hạt cườm sáng long lanh. Phải gọi là đẹp cực kì.
"Đúng là đẹp thật!" Án Dư tấm tắc khen.
"Vậy chị mau vào trong này thay đi!" Nại Nại chỉ vào 1 cánh cửa bên cạnh.
Đó là phòng thay đồ của Bạch Băng. Hình như trước đây cả 3 chị em họ đều sống ở đây thì phải!? Nhưng tại sao bây giờ lại mỗi người mỗi nơi vậy chứ!?
Cô vừa nghĩ vừa bước vào trong phòng. Vì mặc đầm dạ hội nhiều rồi nên cô cũng quen mặc. Chỉ vài phút sau đã bước ra.
"Chị Án Dư! Chị còn xinh hơn trên TV nữa! Thế mà chị lại còn để mặt mộc nữa chứ!" Nại Nại thốt lên.
Con tim bé nhỏ của Nại Nại rối loạn lên rồi.
"Làm gì đến mức ấy chứ! Bây giờ chỉ cần trang điểm và làm tóc nữa là được! Nhưng chắc chị tự làm thôi, nếu không sẽ phiền em lắm!"
"Không sao! Không sao! Làm đẹp cho chị là niềm vinh hạnh của em!" Nại Nại thích chí nói.
Cả hai bước vào thang máy đi lên nhà. Vừa trông thấy cô, Tử Hạo thì suýt chút nữa sặc phụt cả ngụm trà đang uống ra ngoài. Còn Duật Hàn thì chẳng thấy đâu, chắc là vào phòng rồi.
"Ch...Chị...!" Tử Hạo trợn mắt nhìn cô.
Thực ra cô và Tử Hạo bằng tuổi nhau nhưng vì cô vào làng giải trí sớm hơn cậu ta nên Tử Hạo gọi cô bằng chị luôn.
"Làm gì vậy chứ! Chẳng phải cậu thấy bộ dạng này của tôi nhiều lần rồi sao?" Án Dư bật cười.
Biểu cảm của Tử Hạo lúc ngạc nhiên trông thật đáng yêu a!
"Nhưng mà...cậu không chuẩn bị gì sao? Chuẩn bị đến giờ rồi!" Cô nhìn đồng hồ rồi nói.
Còn chưa tới 1 tiếng nữa. Nhưng lái xe tới đó cũng phải mất 30 phút.
"Không sao! Em mặc bộ này được rồi!"
Cô nhìn Tử Hạo một lượt. Bộ này thì cũng được nhưng tóc tai rồi mặt mũi thì lôi thôi quá.
Như biết ý, Tử Hạo đứng dậy nhanh như chong chóng rồi nói:
"Em đi sửa sang mặt mày!" Cậu nói rồi chạy biến vào phòng.
Cô bật cười rồi theo Nại Nại đi vào phòng của cô bé.
"Anh!"
Trong mắt cậu ta ánh lên sự long lanh. Ép cạu phải dùng cả chiêu dễ thương kế nữa mới chịu đúng không?
"Chỗ này không dành cho cậu! Về đi!" Bạch Duật Hàn lạnh lùng nói.
"Thật là! Dù gì em cũng là em trai anh đấy! Anh không thể thương tình chút sao!? Chỗ của em đã không còn nữa rồi!" Tử Hạo xuống nước van xin.
Án Lâm thực sự không hiểu nổi, là nhị thiếu gia sống trong khu biệt thự sang trọng, thế mà lại đi nhường nó cho chị Bạch Băng rồi tới đây làm loạn thế này. Thật sự...không thể hiểu nổi trong đầu cậu ta đang nghĩ cái gì.
"Chỗ ở của em đã nhường cho chị Bạch Băng rồi. Dù gì chị ấy cũng phải sống ở nhà trọ đã xuống cấp mà, em thương tình nên nhường nhà cho chị ấy thôi. Anh hai! Anh biết anh thương em mà! Cho em ở lại đây đi!"
"..." Bạch Duật Hàn im lặng, mặt đen lại.
"Cậu chủ! Hay là cho nhị thiếu gia ở đây đi! Thêm 1 người cũng không sao mà! Với lại, trông ngài ấy tội nghiệp quá!" Chu Sở Đoàn nói.
Thấy có người về phe mình, Tử Hạo gật đầu lia lịa, mừng rỡ nói:
"Đúng đúng! Anh à..."
Cậu lại nhìn Án Dư. Cô vội nhìn đi chỗ khác. Đừng có nhìn cô mà! Cô không giúp được gì đâu!
"Cô nghĩ sao? Dù gì cậu ta cũng là bạn của cô!" Boss bỗng nhiên nhìn cô hỏi.
Sao lại hỏi cô cơ chứ! Cô chỉ là 1 hầu nữ bình thường thôi mà!
"Tôi thì...nếu cậu ta ở lại được thì cũng vui!" Cô cố nói thật ngắn gọn.
Không ngắn gọn là áp lực ghê gớm lắm.
"Được! Vậy ở đây đi!" Anh vừa nói vừa đi vào phòng.
Thấy anh chấp nhận, Tử Hạo mừng rỡ đứng dậy chạy tới chỗ Án Dư:
"Tiền bối! Cảm ơn chị nhiều lắm!"
"Tôi có làm gì đâu!?" Cô vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Thái độ anh ta bỗng nhiên thay đổi 180 độ, à không, chắc là 360 độ luôn ấy chứ. Lúc đầu thì lạnh lùng, u ám khiến ai phải sợ, cứ ngỡ Tử Hạo sẽ bị đá bay ra khỏi nhà, ai ngờ lại chấp nhận nhanh như thế.
Cô đang vui vẻ với Tử Hạo thì liền nhớ ra sắp đến giờ buổi tiệc diễn ra rồi. Cô liền bước tới chỗ Boss:
"Tôi xin phép về nhà một chuyến. Các trang phục dự tiệc tôi để quên ở nhà mất rồi!"
Nghe thế, Duật Hàn khẽ nhíu mày. Định kiếm cớ để về nhà chơi sao? Anh đâu có ngốc.
"Khỏi cần! Trong nhà tôi còn có rất nhiều đồ dự tiệc cho cô chọn. Nại Nại! Đưa cô ta vào kho!
Cô mặt mày khó coi. Vốn kiếm cớ này để về nhà chơi một chút cho đỡ nhớ, ai ngờ...
Nại Nại cũng đoán được suy nghĩ của cô, nhưng Nại Nại cũng sợ cậu chủ nên đành phải nghe lời. Cô đưa Án Dư vào nhà kho ở tầng hầm.
Vừa đi vào nhà kho, Án Dư hỏi:
"Ở đây cũng có đầm dự tiệc ư?"
"Đồ của Đại Tiểu Thư ạ! Cô ấy mua nhiều đồ lắm, còn để ở đây 1 vài bộ để đề phòng ấy mà!" Nại Nại nói.
"Đại Tiểu Thư? À, chị Bạch!" Cô lẩm bẩm.
Nại Nại tiến vào bên trong nhà kho. Nó rộng thênh thang, giống hệt một ngôi nhà bình thường chứ không còn là nhà kho nữa. Nại Nại mở 3,4 chiếc tủ bằng gỗ nằm sát tường. Bao nhiêu là bộ đầm dự tiệc đẹp mê ly hiện lên trước mắt cô.
"Đây...Đây gọi là một vài bộ ư?" Án Dư cong môi lên.
Trong này không tính nhưng có khi phải tới 50 bộ chứ không ít. Thế này thì định chọn đồ đến bao giờ mới xong đây!?
Nại Nại lấy ra 1 bộ đầm màu tím nhạt, đưa cho cô:
"Án Dư! Chị thử bộ này đi! Đây là bộ mà Đại Tiểu Thư xem là đẹp nhất trong này đó.
Án Dư nhìn chằm chằm bộ đầm. Đó là 1 bộ váy màu tím nhạt, bên trên ôm sát người còn bên dưới thì xòe ra như đuôi cá. Trên eo còn có đính bao nhiêu là hạt cườm sáng long lanh. Phải gọi là đẹp cực kì.
"Đúng là đẹp thật!" Án Dư tấm tắc khen.
"Vậy chị mau vào trong này thay đi!" Nại Nại chỉ vào 1 cánh cửa bên cạnh.
Đó là phòng thay đồ của Bạch Băng. Hình như trước đây cả 3 chị em họ đều sống ở đây thì phải!? Nhưng tại sao bây giờ lại mỗi người mỗi nơi vậy chứ!?
Cô vừa nghĩ vừa bước vào trong phòng. Vì mặc đầm dạ hội nhiều rồi nên cô cũng quen mặc. Chỉ vài phút sau đã bước ra.
"Chị Án Dư! Chị còn xinh hơn trên TV nữa! Thế mà chị lại còn để mặt mộc nữa chứ!" Nại Nại thốt lên.
Con tim bé nhỏ của Nại Nại rối loạn lên rồi.
"Làm gì đến mức ấy chứ! Bây giờ chỉ cần trang điểm và làm tóc nữa là được! Nhưng chắc chị tự làm thôi, nếu không sẽ phiền em lắm!"
"Không sao! Không sao! Làm đẹp cho chị là niềm vinh hạnh của em!" Nại Nại thích chí nói.
Cả hai bước vào thang máy đi lên nhà. Vừa trông thấy cô, Tử Hạo thì suýt chút nữa sặc phụt cả ngụm trà đang uống ra ngoài. Còn Duật Hàn thì chẳng thấy đâu, chắc là vào phòng rồi.
"Ch...Chị...!" Tử Hạo trợn mắt nhìn cô.
Thực ra cô và Tử Hạo bằng tuổi nhau nhưng vì cô vào làng giải trí sớm hơn cậu ta nên Tử Hạo gọi cô bằng chị luôn.
"Làm gì vậy chứ! Chẳng phải cậu thấy bộ dạng này của tôi nhiều lần rồi sao?" Án Dư bật cười.
Biểu cảm của Tử Hạo lúc ngạc nhiên trông thật đáng yêu a!
"Nhưng mà...cậu không chuẩn bị gì sao? Chuẩn bị đến giờ rồi!" Cô nhìn đồng hồ rồi nói.
Còn chưa tới 1 tiếng nữa. Nhưng lái xe tới đó cũng phải mất 30 phút.
"Không sao! Em mặc bộ này được rồi!"
Cô nhìn Tử Hạo một lượt. Bộ này thì cũng được nhưng tóc tai rồi mặt mũi thì lôi thôi quá.
Như biết ý, Tử Hạo đứng dậy nhanh như chong chóng rồi nói:
"Em đi sửa sang mặt mày!" Cậu nói rồi chạy biến vào phòng.
Cô bật cười rồi theo Nại Nại đi vào phòng của cô bé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.