Chương 1111
Vô Danh Thí Chủ
19/07/2021
Cô cũng không có phản kháng rất rõ ràng, giống như là muốn từ chối cũng muốn hoan nghênh, cho anh sự khích lệ, anh hơi cong môi, khế cắn rái tai cô: “Chờ lát nữa em không có không thời gian nghĩ chuyện phiền lòng nữa.”
Sáng sớm sáu giờ, Ôn Ngôn bị một trận tiếng chuông điện thoại dồn dập đánh thức.
Tối hôm qua Mục Đình Sâm dày vò đến rất khuya, thời gian này cô căn bản không tỉnh ngủ, cũng không muốn đứng lên, đẩy Mục Đình Sâm một cái, bảo anh nghe điện thoại đi.
Mục Đình Sâm mơ mơ màng màng đứng dậy, cầm điện thoại di động lên nhìn một cái, lại đưa cho cô: “Là điện thoại di động của em kêu, Khúc Thanh Ca gọi tới, em nhận đi.”
Ôn Ngôn mơ mơ màng màng đem điện thoại di động để ở’ bên tai: “A lô…2Thanh Ca, sao sớm như vậy cô gọi điện cho tó?”
Bên đầu điện thoại kia, âm thanh Khúc Thanh Ca rất, nhưng có thể nghe được, đang khẽ run: “Ôn Ngôn, A Nam bị bắt cóc, bây giờ truyền thông cũng đưa tin, cô không biết sao?”
Ôn Ngôn nhát thời hoàn toàn không còn buồn ngủ: “Cô nói cái gì? Xảy ra chuyện gì?”
Mục Đình Sâm bị quấy rối phải ngủ không được, trở mình bày tỏ kháng nghị.
Ôn Ngôn lấy lại bình tĩnh, rón rén xuống giường đi tới phòng vệ sinh, đóng cửa lại mới lại hỏi: “Thanh Ca, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Trước thấy anh ta cũng được sao?
Tại sao đột nhiên bị bắt cóc?”
Khúc Thanh Ca cũng không nghĩ ra nguyên do, tất cả thông tin đều là lầy được trong từ tin tức: “Tôi cũng không biết, tối hôm qua nửa đêm tôi nhìn thấy tin tức: “Con trai độc nhất Quý gia Quý Á Nam bị bắt cóc, tên bắt cóc yêu cầu tiền chuộc kếch xù, nếu không thì giết con tin”. Tôi dò xét tin tức một chút, A Nam bị bắt cóc chắc là chuyện sáng hôm qua, không ngờ tin tức truyền ra nhanh như vậy. Bởi vì truyền thông chú ý rộng rãi, cộng thêm cảnh sát nhúng tay, tôi lo lắng A Nam sẽ gặp nguy hiểm. Tên bắt cóc nhất định là không để cho báo cảnh sát, tôi hỏi qua trong nhà A.
Nam, bố mẹ anh ta không có để lộ tin tức, chuyện bắt cóc và báo cảnh sát không biết sao lại truyền ra, bây giờ đã không thu lại được, người Quý gia cũng sắp điên!”
Chưa ăn qua thịt heo đã thấy heo chạy, Ôn Ngôn đại khái biết bây giờ là tình huống gì, truyền thông quạt gió thỏi lửa cộng thêm chuyện Quý gia báo cảnh sát bại lộ, Quý Á Nam sợ là dữ nhiều lành ít.
Cô cho là Khúc Thanh Ca gọi điện thoại cho cô là tìm kiếm sự an ủi, dẫu sao Quý Á Nam là giúp Khúc Thanh Ca, cho nên cô trấn an nói: “Cô cũng đừng quá lo lắng, tên bắt cóc muốn là tiền, nếu thật sự muốn giết con tin, bọn họ cũng không phải cái gì cũng không có được sao? Bây giờ cách thời gian Quý Á Nam bị bắt cóc tương đối ngắn, hẳn còn có đường sống quay về, có chỗ cần hỗ trợ, cô cứ nói.”
Khúc Thanh Ca đột nhiên chuyển chủ đề: “Ôn Ngôn, cô không cảm thấy kỳ quái sao? Cô cho là tại sao tôi phải gọi cho cô? A Nam không phải đứa trẻ, tại sao bốn ngày anh ấy lại bị người ta tùy tiện bắt cóc? Hét lần này tới lần khác bị bắt cóc lại là bị anh trai phát hiện sau khi cùng cô gặp mặt…”
Ôn Ngôn chọt ngơ ngắn: “Cô có ý gì…? Ý cô là… Có thể là… Mục Đình Sâm làm?”
Khúc Thanh Ca ở bên đầu điện thoại kia hít sâu một hơi: “Tôi không muốn hoài nghi anh, nhưng không thể không hoài nghi, anh có thể làm như vậy, không phải sao? Một vụ bắt cóc có chủ đích như vậy, thật sự có quá nhiều điểm khả nghi. Tên bắt cóc tại sao không đi bắt cóc những đứa trẻ tay trói gà không chặc đó, mà là lựa chọn người trưởng thành như A Nam vậy? Nguy hiểm không phải cao hơn sao? Tên bắt cóc từ lúc bắt đầu đã hướng về phía A Nam.
Tôi cũng hoài nghi là Diệp Quân Tước, nhưng giữa tôi và A Nam không có gì, hiểu làm này đã gỡ bỏ, anh ấy không có lý do làm như vậy. Bất kể là có phải hay không, Ôn Ngôn, tôi cũng bảo cô lưu ý một chút, nếu như là, cô biết nên làm như thế nào, A Nam anh ấy vốn định hôm nay đi nước ngoài, nhưng bây giờ…”
Ôn Ngôn rồi loạn, qua loa cúp điện thoại, một mình ở phòng vệ sinh cẩn thận nghĩ lại Mục Đình Sâm có những cử động gì lạ thường hay không.
Trước khi nghe Khúc Thanh Ca hoài nghỉ, cho tới bây giờ: cô chưa từng nghĩ tới phương diện này, bây giờ điểm nghi ngờ này được khơi mào, cô liền không nhịn được mà nghi ngờ theo.
Cô rất muốn tin tưởng Mục Đình Sâm, có thể anh đã từng làm qua rất nhiều chuyện tương tự rất, buỏi tối đó bắt gặp cô và Quý Á Nam chung một chỗ, anh rõ ràng tức giận như vậy, nhưng lại sau khi đánh người phát tiết xong giống như người không có chuyện gì vậy, không có truy cứu nữa, thậm chí sau này cũng không có nhắc lại, chuyện này với tính cách của anh không quá phù hợp.
Mục Đình Sâm người này, đối với người khác chuyện từ trước đến nay đều là không để lại đường sóng, nhổ cỏ tận gốc, lập tức lật thiên đúng là không giống anh, anh sẽ không bởi vì một câu xi lỗi của cô mà thật sự tha thứ, như: cũ tâm sẽ tồn tại ngăn cách, cho nên… Quý Á Nam bị bắt cóc, thật sự có liên quan tới anh sao?
Cô không dám nghĩ nữa, ngây ngô trở lại trên giường, nhìn Mục Đình Sâm vẫn đang ngủ say, cô không biết nên làm sao mở miệng hỏi anh.
Nếu quả thật là anh làm, lúc nhìn thấy Khúc Thanh Ca gọi điện thoại cho cô, anh hẳn có thể đoán được Khúc Thanh Ca muốn chuyện gì chứ?
Anh còn có thể bình tĩnh như vậy đem điện thoại di động giao cho cô, bình tĩnh hơi quá, cũng khiến cho người ta không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Mãi cho đến thời gian thức dậy bình thường, Mục Đình Sâm mơ mơ tỉnh lại, nhìn thấy cô ngồi ở trên giường sắc mặt tái nhợt, anh ngồi dậy hỏi: “Sao thế? Khúc Thanh Ca sáng sớm tìm em làm gì?”
Nhìn trong mắt anh mông lung buồn ngủ, Ôn Ngôn quả thực không nói ra được, chẳng qua là khéo léo nói: “Cô ấy… và em có một chuyện, bây giờ tin tức bùng nổ, anh không chú ý sao?”
Sáng sớm sáu giờ, Ôn Ngôn bị một trận tiếng chuông điện thoại dồn dập đánh thức.
Tối hôm qua Mục Đình Sâm dày vò đến rất khuya, thời gian này cô căn bản không tỉnh ngủ, cũng không muốn đứng lên, đẩy Mục Đình Sâm một cái, bảo anh nghe điện thoại đi.
Mục Đình Sâm mơ mơ màng màng đứng dậy, cầm điện thoại di động lên nhìn một cái, lại đưa cho cô: “Là điện thoại di động của em kêu, Khúc Thanh Ca gọi tới, em nhận đi.”
Ôn Ngôn mơ mơ màng màng đem điện thoại di động để ở’ bên tai: “A lô…2Thanh Ca, sao sớm như vậy cô gọi điện cho tó?”
Bên đầu điện thoại kia, âm thanh Khúc Thanh Ca rất, nhưng có thể nghe được, đang khẽ run: “Ôn Ngôn, A Nam bị bắt cóc, bây giờ truyền thông cũng đưa tin, cô không biết sao?”
Ôn Ngôn nhát thời hoàn toàn không còn buồn ngủ: “Cô nói cái gì? Xảy ra chuyện gì?”
Mục Đình Sâm bị quấy rối phải ngủ không được, trở mình bày tỏ kháng nghị.
Ôn Ngôn lấy lại bình tĩnh, rón rén xuống giường đi tới phòng vệ sinh, đóng cửa lại mới lại hỏi: “Thanh Ca, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Trước thấy anh ta cũng được sao?
Tại sao đột nhiên bị bắt cóc?”
Khúc Thanh Ca cũng không nghĩ ra nguyên do, tất cả thông tin đều là lầy được trong từ tin tức: “Tôi cũng không biết, tối hôm qua nửa đêm tôi nhìn thấy tin tức: “Con trai độc nhất Quý gia Quý Á Nam bị bắt cóc, tên bắt cóc yêu cầu tiền chuộc kếch xù, nếu không thì giết con tin”. Tôi dò xét tin tức một chút, A Nam bị bắt cóc chắc là chuyện sáng hôm qua, không ngờ tin tức truyền ra nhanh như vậy. Bởi vì truyền thông chú ý rộng rãi, cộng thêm cảnh sát nhúng tay, tôi lo lắng A Nam sẽ gặp nguy hiểm. Tên bắt cóc nhất định là không để cho báo cảnh sát, tôi hỏi qua trong nhà A.
Nam, bố mẹ anh ta không có để lộ tin tức, chuyện bắt cóc và báo cảnh sát không biết sao lại truyền ra, bây giờ đã không thu lại được, người Quý gia cũng sắp điên!”
Chưa ăn qua thịt heo đã thấy heo chạy, Ôn Ngôn đại khái biết bây giờ là tình huống gì, truyền thông quạt gió thỏi lửa cộng thêm chuyện Quý gia báo cảnh sát bại lộ, Quý Á Nam sợ là dữ nhiều lành ít.
Cô cho là Khúc Thanh Ca gọi điện thoại cho cô là tìm kiếm sự an ủi, dẫu sao Quý Á Nam là giúp Khúc Thanh Ca, cho nên cô trấn an nói: “Cô cũng đừng quá lo lắng, tên bắt cóc muốn là tiền, nếu thật sự muốn giết con tin, bọn họ cũng không phải cái gì cũng không có được sao? Bây giờ cách thời gian Quý Á Nam bị bắt cóc tương đối ngắn, hẳn còn có đường sống quay về, có chỗ cần hỗ trợ, cô cứ nói.”
Khúc Thanh Ca đột nhiên chuyển chủ đề: “Ôn Ngôn, cô không cảm thấy kỳ quái sao? Cô cho là tại sao tôi phải gọi cho cô? A Nam không phải đứa trẻ, tại sao bốn ngày anh ấy lại bị người ta tùy tiện bắt cóc? Hét lần này tới lần khác bị bắt cóc lại là bị anh trai phát hiện sau khi cùng cô gặp mặt…”
Ôn Ngôn chọt ngơ ngắn: “Cô có ý gì…? Ý cô là… Có thể là… Mục Đình Sâm làm?”
Khúc Thanh Ca ở bên đầu điện thoại kia hít sâu một hơi: “Tôi không muốn hoài nghi anh, nhưng không thể không hoài nghi, anh có thể làm như vậy, không phải sao? Một vụ bắt cóc có chủ đích như vậy, thật sự có quá nhiều điểm khả nghi. Tên bắt cóc tại sao không đi bắt cóc những đứa trẻ tay trói gà không chặc đó, mà là lựa chọn người trưởng thành như A Nam vậy? Nguy hiểm không phải cao hơn sao? Tên bắt cóc từ lúc bắt đầu đã hướng về phía A Nam.
Tôi cũng hoài nghi là Diệp Quân Tước, nhưng giữa tôi và A Nam không có gì, hiểu làm này đã gỡ bỏ, anh ấy không có lý do làm như vậy. Bất kể là có phải hay không, Ôn Ngôn, tôi cũng bảo cô lưu ý một chút, nếu như là, cô biết nên làm như thế nào, A Nam anh ấy vốn định hôm nay đi nước ngoài, nhưng bây giờ…”
Ôn Ngôn rồi loạn, qua loa cúp điện thoại, một mình ở phòng vệ sinh cẩn thận nghĩ lại Mục Đình Sâm có những cử động gì lạ thường hay không.
Trước khi nghe Khúc Thanh Ca hoài nghỉ, cho tới bây giờ: cô chưa từng nghĩ tới phương diện này, bây giờ điểm nghi ngờ này được khơi mào, cô liền không nhịn được mà nghi ngờ theo.
Cô rất muốn tin tưởng Mục Đình Sâm, có thể anh đã từng làm qua rất nhiều chuyện tương tự rất, buỏi tối đó bắt gặp cô và Quý Á Nam chung một chỗ, anh rõ ràng tức giận như vậy, nhưng lại sau khi đánh người phát tiết xong giống như người không có chuyện gì vậy, không có truy cứu nữa, thậm chí sau này cũng không có nhắc lại, chuyện này với tính cách của anh không quá phù hợp.
Mục Đình Sâm người này, đối với người khác chuyện từ trước đến nay đều là không để lại đường sóng, nhổ cỏ tận gốc, lập tức lật thiên đúng là không giống anh, anh sẽ không bởi vì một câu xi lỗi của cô mà thật sự tha thứ, như: cũ tâm sẽ tồn tại ngăn cách, cho nên… Quý Á Nam bị bắt cóc, thật sự có liên quan tới anh sao?
Cô không dám nghĩ nữa, ngây ngô trở lại trên giường, nhìn Mục Đình Sâm vẫn đang ngủ say, cô không biết nên làm sao mở miệng hỏi anh.
Nếu quả thật là anh làm, lúc nhìn thấy Khúc Thanh Ca gọi điện thoại cho cô, anh hẳn có thể đoán được Khúc Thanh Ca muốn chuyện gì chứ?
Anh còn có thể bình tĩnh như vậy đem điện thoại di động giao cho cô, bình tĩnh hơi quá, cũng khiến cho người ta không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Mãi cho đến thời gian thức dậy bình thường, Mục Đình Sâm mơ mơ tỉnh lại, nhìn thấy cô ngồi ở trên giường sắc mặt tái nhợt, anh ngồi dậy hỏi: “Sao thế? Khúc Thanh Ca sáng sớm tìm em làm gì?”
Nhìn trong mắt anh mông lung buồn ngủ, Ôn Ngôn quả thực không nói ra được, chẳng qua là khéo léo nói: “Cô ấy… và em có một chuyện, bây giờ tin tức bùng nổ, anh không chú ý sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.