Chương 1112
Vô Danh Thí Chủ
20/07/2021
Mục Đình Sâm xoa xoa ấn đường, giống như là vẫn chưa tỉnh hồn lại: “Chuyện gì? Anh không có thời gian chú ý bát quái giải trí, chỉ chú ý phương diện thương mại.”
Ôn Ngôn nhìn chằm chằm anh, nói từng chữ: “Quý Á Nam bị bắt cóc, không biết ai đem chuyện này nói cho truyền thông, ngay cả chuyện Quý gia báo cảnh sát cũng vạch trần, tên bắt cóc trong chốc lát không dám ra mặt cầm tiền chuộc, không làm được thẹn quá thành giận liền giết con tin, Quý Á Nam sợ là dữ nhiều lành ít.”
Thân thể Mục Đình Sâm hơi cứng đờ, nghiêng đầu qua nhìn cô, giống như là muốn nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô: “Chuyện này, anh không biết chuyện. Xảy ra chuyện lớn như vậy, em và anh hẳn rất mau cũng có thể nghe được tin tức, nhìn thời gian xảy ra vẫn chưa đủ dài. Quý Á Nam là người tạo ra Khúc Thanh Ca, cô ấy lo lắng, đem chuyện này nói cho em cũng không vấn đề gì. Anh đi rửa mặt, hôm nay họp, anh phải tới công ty sớm một chút.”
Xong, anh xuống giường đi vào phòng vệ sinh.
Ôn Ngôn thở dài nhẹ nhõm, lúc anh mới vừa rồi lời đó vẫn nhìn cô, ánh mắt không có chút nào né tránh, điều này có phải liền có thể chứng minh chuyện này không liên quan tới anh hay không?
Có thể anh là một người lòng dạ sâu đậm như vậy, muốn thật muốn che giấu lời nói dối, lại là chuyện dễ dàng như Vậy, cô rốt cuộc có nên tin hay không anh…
Trên đường tới công ty, hai người cũng không có bất kỳ trao đổi gì, rất rõ ràng, Mục Đình Sâm đã nhận ra được cô đang hoài nghi anh, chẳng qua là hai người ai cũng không có chọc phá mà thôi.
Đến nhà để xe, Ôn Ngôn vẫn giống thường ngày đi theo Mục Đình Sâm cùng đi vào trong thang máy từ nhà để xe.
Thang máy tới lầu một ngừng lại, ngay tại lúc cửa thang máy mở ra, cách đó không xa cửa truyền đến âm thanh ồn ào ầm ï, dường là có người nào kêu la muốn gặp Mục Đình Sâm, hơn nữa còn nhìn thấy Mục Đình Sâm ở trong thang máy mới bắt đầu liều mạng muốn xông vào bên trong, bị cửa an ninh chặn lại.
Mục Đình Sâm cũng nghe được động tĩnh, nhíu mày một cái, không có ý định để ý tới.
Ôn Ngôn từ trong huyên náo nghe được tên của Quý Á Nam, cô phản xạ tính ra khỏi thang máy, đi tới cửa chính: “Xảy ra chuyện gì? Ai ở chỗ này gây chuyện?”
Thấy cô đi ra ngoài, Mục Đình Sâm do dự một giây, cũng đi theo. . Bạn có biết trang truyện -- TRÙ MTRUYỆN. org --
Chờ hai người bọn họ đi tới gần, người gây chuyện đột nhiên quỳ xuống, một phu nhân mặc trang phục khéo léo khóc tê tâm liệt phế: “Mục tổng, A Nam chúng tôi biết lỗi rồi, tôi chỉ có một đứa con trai như vậy… van cầu cậu bỏ qua cho nó đi…”
Trong lòng Ôn Ngôn run lên, đây là người nhà của Quý Á Nam sao?
Ai nói cho bọn họ Quý Á Nam bị bắt cóc có liên quan tới Mục Đình Sâm?
Làm sao nhanh như vậy liền làm ầm tới cửa?
Sắc mặt Mục Đình Sâm âm trầm: “Có ý gì? Quý Á Nam làm sao, cùng tôi có liên quan sao? Các người tìm sai người rồi. Bảo vệ, lôi bọn họ đi, đừng ở cửa công ty làm âm.”
Bảo vệ đang muốn động thủ, mẹ Quý Á Nam đột nhiên dứt khoát kiên quyết kêu lên: “Tôi chỉ có một đứa con trai như vậy, Quý gia toàn trông cậy vào nó, để tôi chết thay nó!”
Bây giờ đang là giờ cao điểm đi làm, có không ít người vây xem, đang xì xào bàn tán, đều đang suy đoán chuyện Quý Á Nam bị bắt cóc cùng Mục Đình Sâm có quan hệ thế nào.
Ôn Ngôn sợ lớn chuyện, ở bên tai Mục Đình Sâm nhẹ giọng nói: “Gọi người đưa vào phòng làm việc nói đi? Ở chỗ này làm ầm coi không được…”
Hai tay Mục Đình Sâm nắm thành quyền, lạnh lùng nói: “Đưa bọn họ tới phòng làm việc của tôi!”
Trừ mẹ Quý Á Nam ra, còn có bố của Quý Á Nam, hai vợ.
chồng đã sớm bỏ lại thể diện ngày thường, chỉ muốn vì con trai nhặt một mạng trở về.
Đến phòng làm việc, hai vợ chồng vẫn quỳ, khuyên như: thế nào cũng không chịu đứng lên.
Ôn Ngôn cũng ở một bên, khuyên hồi lâu đều vô dụng, dứt khoát cũng sẽ không khuyên, hỏi: “Ai nói cho các vị chuyện Quý: Á Nam bị bắt cóc có liên quan tới Mục Đình Sâm? Có biết một khi các vị làm ầm, sẽ tạo thành nhiều ảnh hưởng lớn đối với Mục thị? Cái gì cũng không biết rõ mà liền làm ầm lên, đây là biện pháp ngu xuẩn nhát.”
Mẹ Quý Á Nam nhìn chằm chằm Ôn Ngôn, quan sát máy lần, thấp giọng nói: “Có người nói cho tôi… cô và A Nam nhà chúng tôi buỏi tối hẹn hò bị mục tổng bắt gặp, A Nam nhà chúng tôi còn bị đánh…”
Trong giọng nói mặc dù giọng nhỏ nhẹ, nhưng cũng không thể thiếu được sự căm ghét đối với Ôn Ngôn.
Đầu tiên là Ôn Ngôn nghĩ tới là Khúc Thanh Ca, chẳng lẽ là Khúc Thanh Ca đem chuyện này nói cho người Quý gia sao?
Ôn Ngôn nhìn chằm chằm anh, nói từng chữ: “Quý Á Nam bị bắt cóc, không biết ai đem chuyện này nói cho truyền thông, ngay cả chuyện Quý gia báo cảnh sát cũng vạch trần, tên bắt cóc trong chốc lát không dám ra mặt cầm tiền chuộc, không làm được thẹn quá thành giận liền giết con tin, Quý Á Nam sợ là dữ nhiều lành ít.”
Thân thể Mục Đình Sâm hơi cứng đờ, nghiêng đầu qua nhìn cô, giống như là muốn nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô: “Chuyện này, anh không biết chuyện. Xảy ra chuyện lớn như vậy, em và anh hẳn rất mau cũng có thể nghe được tin tức, nhìn thời gian xảy ra vẫn chưa đủ dài. Quý Á Nam là người tạo ra Khúc Thanh Ca, cô ấy lo lắng, đem chuyện này nói cho em cũng không vấn đề gì. Anh đi rửa mặt, hôm nay họp, anh phải tới công ty sớm một chút.”
Xong, anh xuống giường đi vào phòng vệ sinh.
Ôn Ngôn thở dài nhẹ nhõm, lúc anh mới vừa rồi lời đó vẫn nhìn cô, ánh mắt không có chút nào né tránh, điều này có phải liền có thể chứng minh chuyện này không liên quan tới anh hay không?
Có thể anh là một người lòng dạ sâu đậm như vậy, muốn thật muốn che giấu lời nói dối, lại là chuyện dễ dàng như Vậy, cô rốt cuộc có nên tin hay không anh…
Trên đường tới công ty, hai người cũng không có bất kỳ trao đổi gì, rất rõ ràng, Mục Đình Sâm đã nhận ra được cô đang hoài nghi anh, chẳng qua là hai người ai cũng không có chọc phá mà thôi.
Đến nhà để xe, Ôn Ngôn vẫn giống thường ngày đi theo Mục Đình Sâm cùng đi vào trong thang máy từ nhà để xe.
Thang máy tới lầu một ngừng lại, ngay tại lúc cửa thang máy mở ra, cách đó không xa cửa truyền đến âm thanh ồn ào ầm ï, dường là có người nào kêu la muốn gặp Mục Đình Sâm, hơn nữa còn nhìn thấy Mục Đình Sâm ở trong thang máy mới bắt đầu liều mạng muốn xông vào bên trong, bị cửa an ninh chặn lại.
Mục Đình Sâm cũng nghe được động tĩnh, nhíu mày một cái, không có ý định để ý tới.
Ôn Ngôn từ trong huyên náo nghe được tên của Quý Á Nam, cô phản xạ tính ra khỏi thang máy, đi tới cửa chính: “Xảy ra chuyện gì? Ai ở chỗ này gây chuyện?”
Thấy cô đi ra ngoài, Mục Đình Sâm do dự một giây, cũng đi theo. . Bạn có biết trang truyện -- TRÙ MTRUYỆN. org --
Chờ hai người bọn họ đi tới gần, người gây chuyện đột nhiên quỳ xuống, một phu nhân mặc trang phục khéo léo khóc tê tâm liệt phế: “Mục tổng, A Nam chúng tôi biết lỗi rồi, tôi chỉ có một đứa con trai như vậy… van cầu cậu bỏ qua cho nó đi…”
Trong lòng Ôn Ngôn run lên, đây là người nhà của Quý Á Nam sao?
Ai nói cho bọn họ Quý Á Nam bị bắt cóc có liên quan tới Mục Đình Sâm?
Làm sao nhanh như vậy liền làm ầm tới cửa?
Sắc mặt Mục Đình Sâm âm trầm: “Có ý gì? Quý Á Nam làm sao, cùng tôi có liên quan sao? Các người tìm sai người rồi. Bảo vệ, lôi bọn họ đi, đừng ở cửa công ty làm âm.”
Bảo vệ đang muốn động thủ, mẹ Quý Á Nam đột nhiên dứt khoát kiên quyết kêu lên: “Tôi chỉ có một đứa con trai như vậy, Quý gia toàn trông cậy vào nó, để tôi chết thay nó!”
Bây giờ đang là giờ cao điểm đi làm, có không ít người vây xem, đang xì xào bàn tán, đều đang suy đoán chuyện Quý Á Nam bị bắt cóc cùng Mục Đình Sâm có quan hệ thế nào.
Ôn Ngôn sợ lớn chuyện, ở bên tai Mục Đình Sâm nhẹ giọng nói: “Gọi người đưa vào phòng làm việc nói đi? Ở chỗ này làm ầm coi không được…”
Hai tay Mục Đình Sâm nắm thành quyền, lạnh lùng nói: “Đưa bọn họ tới phòng làm việc của tôi!”
Trừ mẹ Quý Á Nam ra, còn có bố của Quý Á Nam, hai vợ.
chồng đã sớm bỏ lại thể diện ngày thường, chỉ muốn vì con trai nhặt một mạng trở về.
Đến phòng làm việc, hai vợ chồng vẫn quỳ, khuyên như: thế nào cũng không chịu đứng lên.
Ôn Ngôn cũng ở một bên, khuyên hồi lâu đều vô dụng, dứt khoát cũng sẽ không khuyên, hỏi: “Ai nói cho các vị chuyện Quý: Á Nam bị bắt cóc có liên quan tới Mục Đình Sâm? Có biết một khi các vị làm ầm, sẽ tạo thành nhiều ảnh hưởng lớn đối với Mục thị? Cái gì cũng không biết rõ mà liền làm ầm lên, đây là biện pháp ngu xuẩn nhát.”
Mẹ Quý Á Nam nhìn chằm chằm Ôn Ngôn, quan sát máy lần, thấp giọng nói: “Có người nói cho tôi… cô và A Nam nhà chúng tôi buỏi tối hẹn hò bị mục tổng bắt gặp, A Nam nhà chúng tôi còn bị đánh…”
Trong giọng nói mặc dù giọng nhỏ nhẹ, nhưng cũng không thể thiếu được sự căm ghét đối với Ôn Ngôn.
Đầu tiên là Ôn Ngôn nghĩ tới là Khúc Thanh Ca, chẳng lẽ là Khúc Thanh Ca đem chuyện này nói cho người Quý gia sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.