Chương 1
Mạc Nhan
10/12/2013
Đêm tối vắng vẻ không tiếng động, trong một con hẻm nhỏ nhà cửa thưa thớt, chỉ có duy nhất một cây đèn đường le lói phát sáng. (PLT: sao giống phim ma quá vậy…)
Một cô gái chậm rãi đi tới, giày cao gót dẫm nát nhựa đường phát ra âm thanh thanh thúy, nghe thấy hết sức vang dội.
Cô có một mái tóc dài xinh đẹp, trên người mặc âu phục bó sát, người đầy hàng hiệu, bóng dáng yểu điệu mê người đứng bên dưới ngọn đèn đường, đường cong lồi lõm hấp dẫn.
Bên cạnh cô không có ai, giống như người ta hay tả những cô gái đơn độc về đêm, cũng là mục tiêu thu hút kẻ xấu phạm tội.
Đột nhiên biến hóa kỳ lạ có một bóng đen từ đâu xuất hiện không hề báo trước, đặt con dao nhỏ lạnh lẽo sắc nhọn ở cần cổ đẹp mịn màng của cô.
“Đừng nhúc nhích!” Tiếng nói trầm thấp uy hiếp, từ trong bóng tối âm trầm truyền đến, đối với con mồi tràn đầy nhiệt khí dâm đãng.
Cô gái không dám cử động, cũng không có giãy dụa, thoạt nhìn rất sợ hãi.
Nam tử lộ ra nụ cười tà ác, đem con mồi áp đến một bên, chuẩn bị xuống tay cưỡng hiếp, vẻ mặt tỏ rõ thú tính.
Nhưng mà, tại đèn đường chiếu rọi xuống, khi hắn thấy rõ ràng khuôn mặt đối phương thì…. cả người chấn động mạnh, nụ cười dâm đãng trên mặt – trong nháy mắt biến mất.
Khuôn mặt hình vuông, lông mày rậm rạp, mắt một mí, mũi củ tỏi, da mặt lồi lõm như mặt trăng, miệng rộng cộng thêm đôi môi lạp xưởng. (PLT : vừa viết vừa tưởng tượng…..ko biết so với Thị Nở ai đẹp hơn….há há)
” Má ơi! Xấu quá aaaaa -”
Tên vô lại sợ đến hồn phi phách tán*, không lường được bên dưới vóc dáng xinh đẹp là ma quỷ, nhưng cũng may là hé ra khuôn mặt ma quỷ, làm hắn sợ hãi liên tục lùi về sau, trên trán đổ mồ hôi lạnh mà vỗ ngực tự nhủ thật nguy hiểm, chỉ kém một bước nữa, tiểu đệ đệ** của hắn sẽ rơi vào vực sâu vạn kiếp bất phục…(PLT: tên này coi thường phụ nữ xấu …)
* hồn phi phách tán: hồn vía lên mây
**tiểu đệ đệ :cái mà chỉ con trai mới có….đi toilet….tự hiểu nhé.
“Lễ độ chút coi, bổn tiểu thư chỗ nào xấu!” Đối phương trừng mắt dựng thẳng lông mày mà trừng hắn, làm cho vẻ mặt vốn dĩ đã xấu, lại còn lộ vẻ dữ tợn.
“Ngươi không chỉ xấu, hơn nữa làm cho người nhìn muốn phun!”
Hắn tuy rằng là sắc lang, nhưng là rất chọn lọc, muốn ăn phải ăn mỹ nữ, bằng không sẽ không kêu chiếm tiện nghi, mà là bị lỗ nặng! Đêm nay thật là tốn công vô ích, hại hắn mai phục mấy tiếng muốn khô, cư nhiên bắt được một người xấu xí, quả thật đi đêm lắm có ngày đụng tới “Quỷ”.
Cô gái thở phì phì mà quát mắng: “Tiểu tử thối, chết đã đến nơi còn muốn chọn! Này, các ngươi mau ra đây!”
Tên vô lại cảm thấy thất kinh, bởi vì không biết từ lúc nào, phía sau xuất hiện hai gã nam nhân khôi ngô cường tráng, hai tay đưa ngang ngực, đang lạnh lùng mà liếc nhìn hắn.
Trong đó một người lên tiếng xuất ra giấy chứng minh “Cảnh sát, giơ hai tay lên!”
Vừa nghe đến hai chữ cảnh sát, tên vô lại không nói hai lời co cẳng bỏ chạy, muốn làm kẻ phạm tội thì phải có bản lĩnh chạy trốn, không chỉ phản ứng phải nhanh, tay chân càng phải linh hoạt.
Thân hình hắn như giảo hầu*, tốc độ cực nhanh khiến người khác kinh ngạc, ở ba mặt gọng kìm kèm chặt, vậy mà vẫn để cho hắn từ trong khe hỡ trốn ra.
* giảo hầu: con khỉ gian xảo
“Đứng lại!” Bọn họ không ngờ tới tên kia lại giảo hoạt như vậy, vội vàng đuổi theo, nếu để cho hắn chạy thoát, bọn họ không còn mặt mũi gặp người khác.
Tên vô lại liều màng chạy trốn, đang đắc ý bỏ lại hai người phía sau, không ngờ phía trước ngoài ý muốn xuất hiện một người -
Hắn hắc hắc cười nhạt, không sợ không sợ! Người phía trước so với hắn thấp hơn một cái đầu, thân hình gầy yếu, thoạt nhìn sẽ không phải đối thủ của hắn.
Hét lớn một tiếng, hắn xuất ra dao nhỏ, bất chấp hướng về phía trước công kích, ai cản đường phải chết.
Đáng tiếc hắn đánh giá thấp đối phương, người này mới là vai diễn lợi hại nhất, không chỉ tiến lên gạt xuống con dao dễ dàng, nắm tay cứng rắn như sắt càng nhanh như tia chớp, không hề nương tay mà hướng bụng hắn đánh tiếp.
Quyền (cú đấm) thứ nhất đá nh cho hắn tròng mắt lòi ra, dao nhỏ rơi xuống đất.
Quyền thứ hai đánh cho hắn quỳ trên mặt đất, không thể tin được.
Quyền thứ ba, thứ tư – quyền như mưa rơi xuống, tốc độ cực nhanh, lực đạo nặng, đem tên kia đánh thành đầu heo, không còn lực chống đỡ.
(PLT: ta nghi là chị này có họ hàng với Thành Long, mà tên này lúc ra khỏi nhà chắc bước nhầm chân mới xui vậy há há)
“Đừng đánh nữa! Ta đầu hàng — đầu hàng a — “
Tên vô lại hai tay ôm đầu, sợ đến nằm co rút trên mặt đất cầu xin tha thứ, sắc mặt tái nhợt liên tiếp toát ra mồ hôi lạnh, còn đánh tiếp hắn sợ rằng sẽ nôn ra a-xít dạ dày, ngay cả ruột cũng sẽ phun ra luôn.
Đối phương lúc này mới thu hồi nắm tay, hừ lạnh một tiếng, lúc này ba gã cảnh sát cũng vội vã tới nơi.
Tiểu Kiệt, A Khang, cùng với người giả làm nữ tử về đêm A Kiều, cùng lúc tiến lên, nhắm trực tiếp vào tên vô lại cho ăn đòn.
“Mẹ nó, còn dám trốn!”
“Xú gia hỏa, muốn chết!”
“Các huynh đệ, không cần nhiều lời, đánh hắn!”
Tên vô lại bị đánh cho oa oa kêu to “Ta đã đầu hàng rồi, đừng đánh a!”
Ba người dừng lại một chút, đây đó liếc mắt nhìn nhau, sau đó không hẹn mà cùng tiếp tục đánh hắn.
Tên vô lại vừa oa oa kêu to, không phục mà kháng nghị: “Vì sao vẫn đánh ta a?”
“Bởi vì nhìn ngươi khó chịu!”
“Các ngươi lấy việc công làm việc tư, quy phạm pháp luật!”
“Ta khinh! Ngươi còn có mặt mũi bắt chước cách nói của bọn ta? Các huynh đệ, đập hắn!”
Ba người lại một trận quyền đấm cước đá, xuống tay không lưu tình chút nào, để bắt được con sói dâm tặc này, bọn họ đã mai phục rất lâu, cuối cùng ông trời cũng không phụ lòng người, bắt được con sói này.
Đáng đời tên vô lại bị đánh cầu xin vô ích mà còn bị đòn nhiều hơn, mặt mũi bầm dập mà đau xót cầu xin tha thứ.
“Đừng đánh nữa! Ta sai rồi, đánh nữa sẽ chết người a — “
Một tiếng hừ nhẹ lạnh lùng truyền đến “Ai kêu ngươi rơi vào trong tay chúng ta, chờ ngồi tù đi.”
Tên vô lại sửng sốt, giương mắt nhìn chằm chằm nhìn chằm chằm người đã đánh bại hắn, lúc nãy bởi vì ánh sáng quá yếu thấy không rõ tướng mạo đối phương, mà hiện tại hắn mới có cơ hội thấy rõ khuôn mặt đích thực của người kia.
Đèn đường rọi sáng hé ra ngũ quan tinh tế, lông mày đen tuyền, cánh mũi thanh tú, mang theo một chút khí khái quyết đoán, còn có một đôi mắt linh hoạt, lộ ra vẻ mặt tuấn tú.
“Ngươi là con gái?”
Tên vô lại nhìn chằm chằm Niêm Tự Cường. Người này một đầu tóc ngắn, phía trên mặc sơ mi nam cùng với quần jean, chân mang giày thể thao, giơ tay nhấc chân hoàn toàn là bộ dáng nam nhân, nếu không nghe được tiếng nói của cô, thật sự ko chú ý là cô hình như không phải nam nhân.
Niêm Tự Cường mắt lạnh liếc nhìn, lạnh nhạt nói ” Ừ đấy rồi sao”
“Không công bằng!”
Tên vô lại kích động mà nhảy dựng lên, chỉ vào Niêm Tự Cường lên tiếng kháng nghị “Các ngươi rõ ràng có nữ cảnh sát, vì sao hết lần này tới lần khác gọi một người nam nhân tới phẫn nữ nhân gạt ta!”
” Đồ ngựa đực chết bầm! Ngươi muốn chết phải không!” Dám nói cô là nam nhân? A Kiều phẫn nộ hướng mặt tên vô lại đưa tặng một quyền.
Té trên mặt đất tên vô lại ủy khuất mà khóc thảm “Ta không phục, ta phải khiếu nại!” (PLT: ta cười sắp chết rồi, các muội ra cứu tỷ…hahaha)
“Khiếu nại ngươi chuối tiêu thành cây lựu!” Một cước hung hăng đá tới, cho ngươi chết.
Niêm Tự Cường cùng Tiểu Kiệt hai người thấy sự tình không ổn, A Kiều thực sự tức giận, vội vàng tiến lên kéo. Tự mình đánh kẻ vô lại mấy quyền là một chuyện, thế nhưng kích động đem hắn đánh thành trọng thương là chuyện khác, nếu không ngăn cản A Kiều, đánh tiếp sẽ thật gây chết người.
“A Khang, đừng ở bên kia cười trộm, mau đưa hắn đem lên xe.” Niêm Tự Cường hô, cùng Tiểu Kiệt mỗi người một bên kiềm trụ A Kiều.
A Khang cố nén cười, kéo tên vô lại lên “Đi thôi, trở về có người giúp”
Gắn liền với thời gian một tháng mai phục hành động thành công, cán bộ và chiến sĩ thuận lợi truy bắt con sói quy án, cách ngày, phòng làm việc cục hình sự đầy rẫy tiếng vỗ tay cùng chúc mừng, ngay cả thượng cấp cũng thật cao hứng.
“Lần này khổ cực các ngươi, bắt được con sói dâm tặc, thượng cấp phi thường vui vẻ, dân chúng gọi điện thoại tới cảm tạ rất nhiều, còn có người đặc biệt tặng quà thăm hỏi.”
Niêm Tự Cường nhóm bốn người, tại phòng làm việc cục trưởng nghe hắn ca ngợi, nói là ca ngợi, không bằng nói là nghe hắn ba hoa khoác lác.
Phá được cái án này, không chỉ thành cục lấy làm vẻ vang, ngay cả cục trưởng của cấp trên cũng đích thân ca ngợi.
“Đây là việc nên làm, thượng cấp.”
Đối với Niêm Tự Cường mà nói, cô không quan tâm tiền thưởng phá án, làm cảnh sát là chí thú của cô, cô coi thường nhất là nam nhân gian dâm nữ nhân.
Đã bị cục trưởng một phen ca ngợi, bọn họ bốn người từ phòng cục trưởng đi ra, các đồng sự khác cũng hướng bọn họ chúc mừng.
Tiểu Kiệt khoác vai Niêm Tự Cường ” Hắc, mọi người, chúng ta đi uống rựợu, chúc mừng lần này hợp tác thành công.”
“Đừng quên, còn phải làm ghi chép, con sói kia không chịu thừa nhận những vụ án kia cũng là hắn làm, nhưng lại muốn an bài người bị hại tới chỉ ra và xác nhận.”
“Loại chuyện vụn vặt Loại này, giao cho A Khang cùng A Kiều là được.”
“Ngươi nói nhảm cái gì hả!” A Khang đột nhiên bổ nhào tới, cố sức chụp lấy vai Tiểu Kiệt “Lại muốn lười biếng!”
Bọn họ cùng Niêm Tự Cường là anh em tốt, ba người cộng sự thời gian không hề ngắn, cùng nhau dầm mưa dãi nắng theo dõi, cùng đảm nhận những nhiệm vụ nguy hiểm, cùng nhau đồng sinh cộng tử hợp tác tốt.
Niêm Tự Cường xoay vai liếc mắt hắn “Uống rượu? Tửu lượng của ngươi kém như vậy, đến lúc đó không may chính là ta, lại phải đem ngươi về nhà.”
Một bên A Khang cũng hắc hắc pha trò hắn “Tửu lượng ngươi ngay cả nữ nhân đều không thắng được, thực sự là quá mất mặt.”
Tiểu Kiệt nhíu mày, không giải thích được hỏi “Tửu lượng của ta thua nữ nhân khi nào?”
A Khang chỉa chỉa anh em kề vai sát cánh của hắn Niêm Tự Cường, Tiểu Kiệt lúc này mới đột nhiên nhớ tới.
“Đúng vậy, ngươi không nói, ta cũng muốn quên Tự Cường là con gái.”
“Tự Cường không chỉ cá tính giống nam nhân, ngay cả tên cũng được đặt như nam nhân.” A Kiều cười ha ha, cùng đoàn người một khối nói giỡn, chỉ chốc lát sau, phát hiện có đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô, quay đầu lại, nguyên lai là Tiểu Kiệt.
Cô bị hắn nhìn không hiểu tại sao, nghi hoặc hỏi: “Làm chi nhìn chằm chằm vào ta a?”
“Nghe tiếng cười của ngươi ta mới nghĩ đến, đều thiếu chút nữa đã quên ngươi là nam “
Không đợi nàng bão nổi, Tiểu Kiệt đã bỏ trốn mất dạng.
“Ai nha! Ngươi muốn chết a! Dám nói ta là nam? ! Có gan thì ngươi đừng trốn!”
Mọi người cười vang. Miệng thối Tiểu Kiệt bình thường thích nhất là trêu A Kiều, A Kiều lúc nổi giận lên, cũng là rất dọa người, sợ bị tai bay vạ gió đến mình, mọi người rất thông minh mà vọt đến một bên ngồi hóng mát, nhìn xem là tốt rồi.
Niêm Tự Cường hai tay khoanh ngang ngực, buồn cười nhìn Tiểu Kiệt bị A Kiều đuổi chạy trốn khắp nơi. Cô ăn mặc giống nam nhân, hành vi cử chỉ giống nam nhân, bị mọi người xem như nam nhân, cô một chút cũng không để ý.
Cô cũng không có cố ý giả bộ nam nhân, chỉ là thích quần jean cùng áo phông, yêu thích phong cách thoải mái, mang giày thể thao cũng vì chạy nhảy sẽ nhanh hơn, còn tóc ngắn là để khỏi chỉnh sửa phiền phức.
Cô từ nhỏ đã mặc như thế, trời sinh chính là cá tính nam nhân, thuở nhỏ cùng con trai chơi đùa thành thói quen, tại cục hình sự thuần sắc đều là nam nhân cô như cá gặp nước, tất cả tính cách bộc phát.
Nữ nhân cùng tuổi với cô, trọng tâm đặt ở phấn son trang phục, tìm bạn trai nói chuyện yêu đương, nhưng cô chỉ chuyên tâm đi phá án, cùng các anh em suốt ngày trộn lẫn một chỗ, không có việc gì thì luyện quyền cước công phu, hoặc đến phòng xạ kích luyện tập bắn bia, ngày nào cũng trải qua kích thích đặc sắc.
Điện thoại di động trong túi tiền vang lên, cô cầm lấy đi tới một bên trả lời, vốn là biểu tình tươi cười khi nghe tới tin tức truyền đến từ phía bên kia, trong nháy mắt khuôn mặt thay đổi.
“Cái gì!”
Sắc mặt cô trở nên hoảng sợ, cũng khiến cho những người khác chú ý, đợi sau khi cô chấm dứt cuộc nói chuyện, mọi người đều đến hỏi thăm.
“Phát sinh chuyện gì rồi?” A Khang hỏi, chưa từng gặp qua Tự Cường có sắc mặt nghiêm trọng như thế.
“Ta phải lập tức chạy tới bệnh viện.”
“Bệnh viện? Ai đã xảy ra chuyện?”
Niêm Tự Cường cầm lên chìa khóa xe, trước lúc rời khỏi, quẳng lại một câu trầm trọng.
“Ba của ta!”
Chiếc xe máy phân khối lớn cưỡi gió tiến tới, khói bụi cuồn cuộn nổi lên ngập trời, phảng phất như không muốn sống mà hướng thẳng vào cửa lớn bệnh viện, sau tiếng thắng xe kéo dài chói tai, chiếc xe dừng lại chuẩn xác ngay trước cửa bệnh viện.
Niêm Tự Cường cởi nón bảo hiểm, nhanh chóng vọt vào bệnh viện một mạch thẳng đến phòng bệnh, lúc cô mở cánh cửa ra thì…cả người ngây dại.
Bác sĩ và y tá chăm sóc đứng ở bên cạnh giường, thần sắc buồn bã, lão mẹ đang úp mặt vào bên giường khóc rống thất thanh, người trên giường đã dùng vải trắng bao trùm lại, trong khoảng thời gian ngắn, Niêm Tự Cường cảm thấy trời đất quay cuồng, phải lấy tay vịn chặt vào cánh cửa, mới giữ cho bản thân không ngã xuống.
“Không có khả năng….” cô lắc đầu, không tin đây là sự thật.
Ngày hôm qua lão ba rõ ràng vẫn còn rất khỏe mạnh, làm sao có thể lại đột ngột ra đi vào hôm nay, một chút dấu hiệu cũng không có?
Cô vẫn cho rằng lão ba là con gián đánh không chết, cho dù tuổi tác cũng khá cao, tuy nhiên lại giống một lão ngoan đồng* rất vui vẻ.
*Lão ngoan đồng: chỉ đàn ông lớn tuổi nhưng tính tình như trẻ con.
Người như vậy thế nào lại không nói một tiếng mà đã ra đi?
Niêm Tự Cường sắc mặt tái nhợt, cô cảm thấy máu trong cơ thể phiếm lạnh, cả người lạnh lẽo, trước mắt một trận mơ hồ, nhưng cô vẫn mạnh mẽ chống đỡ cơ thể, không cho hai chân như muốn như nhũn ra khụy xuống đất.
“Ô ô — bạn già a –”Lão mẹ ghé vào bên giường, thương tâm gần chết mà khóc rống.
Cô như cũ không dám tin tưởng, lão ba rõ ràng là vào bệnh viện mổ ruột thừa, thế nào lại đột ngột ra đi?
Sẽ không, sẽ không đâu, cô lắc đầu, không tin lão thực sự rời khỏi hai mẹ con cô! Không tin chính mình sẽ không còn được gặp lại ba đùa giỡn tươi cười…
Từ lúc có ký ức tới nay, cô rất ít khi rơi nước mắt, nhưng hôm nay thân nhân đột nhiên ra đi, hốc mắt cô rốt cục ngấn lệ, tầm mắt trở nên mờ nhạt.
Nàng đi tới bên giường, run run vươn tay, nước mắt rốt cuộc rơi xuống.
“Ba. . .” Chậm rãi xốc lên vải trắng, ngay lúc nhìn thấy khuôn mặt dưới tấm vải, cô không khỏi há mồm kinh ngạc.
Khuôn mặt dưới vải trắng kia cũng không phải đang nhắm hai mắt lại….hoàn toàn tương phản…đang làm mặt quỷ với cô, vẫn là bộ dáng đùa giỡn khinh khỉnh tươi cười.
“Oa ha ha –” Niêm ba cất tiếng cười to, lấy tay chỉ vào cô.”Dọa đến ngươi rồi! Dọa đến ngươi rồi!”
Nguyên bản lão mẹ vẫn che mặt khóc rống cũng vỗ tay cười to “Lừa được rồi lừa được rồi ! Ah ha ha ha!”
“Ta đã nói rồi, lão bà, nó nhất định xuất hiện sẽ khóc !”
“Đúng vậy, lão công, ông xem Tự Cường sắc mặt đều trắng không còn chút máu.”
Này đối lão phu thê cười đến vui, giống hai đứa trẻ con bướng bỉnh, bác sĩ cùng y tá đứng một bên cũng nhịn không được bật cười.
Niêm Tự Cường lộ ra vẻ mặt đen thui, muốn hết nửa ngày, nguyên lai đây là một âm mưu khiến cô thật sự là bị dọa chết khiếp, bởi vì ai dự đoán được, lão mẹ cư nhiên lại lừa cô nói lão ba bệnh tình nguy kịch, cô phải nhanh chóng tới đây?
Cô biết bọn họ luôn luôn rất quái, nhưng lần này hơi quá đáng, cư nhiên hợp tác bác sĩ y tá cùng nhau hù dọa cô.
“Các người rất buồn chán hả?” Cô nổi giận trừng mắt nhìn hai người.
“Đúng vậy, chúng ta là rất buồn chán a.”
“Ai kêu con không đồng ý sinh một đứa cháu cho chúng ta chơi đùa, chúng ta không thể làm gì khác hơn là tiếp tục buồn chán.”
Cô quả thực không thể tin được lỗ tai của mình “Hóa ra còn có loại lý do buồn chán này!”
“Sai! Đây chính là lý do chính đáng!”
“Bất hiếu có ba cái, không con là lớn nhất nha.”
“Các người. . .”
Trời biết là cô xém chút bị dọa thành bệnh tim, tự nhiên lão mẹ sốt ruột gọi điện thoại tới, nói lão ba tình hình không ổn, cô phải tới nhanh một chút, làm cô không chút do dự vọt tới bệnh viện.
Nghĩ không ra này hai người tùy hứng đến giả chết lừa gạt cô, mà còn trái lại trách nàng, bọn họ sở dĩ như thế buồn chán, tất cả đều là lỗi của cô sao? ! (PLT: vâng, em cũng bó tay với ba mẹ của chị….)
Bác sĩ một bên cười nói “Được rồi, hiện tại có khả năng ngoan ngoãn cho ta xem bệnh được không?”
Niêm ba hài lòng gật gật đầu.”Có khả năng có khả năng, cảm ơn bác sĩ thành toàn mong muốn của ta, có thể đem cái đứa con gái như con trai này dọa khóc, cũng coi như giải quyết xong một phen tâm nguyện, ta hiện tại toàn thân dễ chịu vô cùng, so với uống thuốc còn hiệu quả hơn.”
Niêm Tự Cường bị kích động muốn mắng lời thô tục.
Cái lão ngoan đồng này, đây mà là tâm nguyện sao? Cô cảm thấy huyệt thái dương mơ hồ đau, cũng lười theo chân bọn họ ầm ĩ, nếu như cô theo chân bọn họ ầm ĩ, cô cũng trở nên quá buồn chán rồi, thực tế vẫn là trở lại phá án tốt hơn.
“Đứng lại, con đi đâu đó!”
Niêm Tự Cường vốn dĩ đã xoay người đi ra phía cửa, quay đầu lại phun ra một câu ” Ba đã không chết, con phải về cục hình sự.”
“Ai nói không chết.”
Cô giật mình ngây ra,quan sát bộ dạng lão ba mà thấy rất buồn cười ” Vậy không phải là con đang nói chuyện với quỷ hay sao?”
Lão ba chỉ vào phần bụng của mình , dùng giọng điệu rất nghiêm trọng mà nói: ” Ruột thừa của ba đã chết.”
Lão mẹ bên cạnh cũng theo phụ họa “Là thật đấy, bác sĩ cùng y tá có thể làm chứng.”
Ngay cả thể loại này cũng có thể nói ra được, Niêm Tự Cường khóe mắt co rúm mà mắng to “Cắt ruột thừa thì cắt ruột thừa, cái gì ruột thừa có chết hay không.”
“Lần này chết chính là ruột thừa, lần sau không biết bộ phận nào sẽ chết, ngươi biết ba tuổi tác đã lớn, hẳn là nên hưởng thụ thời gian ngậm kẹo đùa cháu, nhưng bây giờ lại nằm trên giường bệnh chịu khổ, ngươi nếu không kết hôn sinh tiểu hài tử, lão ba ta chắc là không thể nhìn thấy tôn tử (cháu ngoại/nội).”
Cô tức giận nói ” Ba không cần cố ý tự rủa mình, con sẽ không mắc lừa nữa đâu.” Cô quá rõ ràng lão ba lão mẹ nó đang xài thủ đoạn, muốn dùng khổ nhục kế này bức cô kết hôn, trong mơ cũng đừng nghĩ tới.
“Con thế nào có thể nói với ba con như vậy? Con cũng biết ba con lần này giải phẫu đau ruột thừa có bao nhiêu nguy hiểm!”
Lão mẹ giọng điệu khoa trương, làm cho bác sĩ y tá bên cạnh nghe xong cũng dở khóc dở cười, việc này… tiểu phẫu ruột thừa hình như cùng nguy hiểm hoàn toàn không hề liên quan.
Niêm Tự Cường đưa hai tay ngang ngực, nheo lông mày ” Vậy được, xin hỏi có bao nhiêu nguy hiểm?” Cô rất muốn nghe xem lão mẹ có thể bịa ra cái lý do gì.
Chỉ thấy lão mẹ mặt không đỏ khí không suyễn mà lớn tiếng nói rằng: “”Đương nhiên hảo nguy hiểm! Giải phẫu cắt bỏ cái này cần phải bên dưới mao thế điệu **, thiếu chút nữa gây nguy hiểm cho ba con ở chỗ ——”
**Mao thế điệu : mao = lông, thế = cạo, điệu = rớt/giảm bớt….tức là xử lý phần ‘mao’ bên dưới ruột già, mà ruột già ở dưới bên phải rún, tự thay từ nhé :D
“Được rồi!” Cô vội vàng ngăn lại, sắc mặt đen thui, ngay cả khóe miệng đều bắt đầu co giật “Con không muốn nghe chi tiết.”
Hai vị ba mẹ như là bắt được điểm yếu thông thường của cô, bắt đầu oanh tạc với hỏa lực mạnh mẽ.
“Vậy con chính là thừa nhận rất nguy hiểm rồi!”
“Chỉ là cố ý ngăn đề tài phát triển quá xa!”
“Lão bà, chúng ta thật vất vả sinh con ra, khổ cực nuôi con lớn lên, con cũng không thương xót hai cái thân già này.”
“Lão công, là ta không tốt, là do ta không chịu cố gắng, không giúp ông sinh con trai mà lại sinh ra một đứa con gái tính tình con trai.”
“Điều này sao có thể trách bà, là trời muốn diệt ta, không cho ta có con là xong, sao lại cho ta đứa con gái y hệt con trai, hoàn toàn không thương tiếc tâm nguyện ba mẹ nó, chúng ta đều đã hơn sáu mươi tuổi, nó nếu không kết hôn, chúng ta sẽ không có cơ hội nhìn con mặc áo cưới, ôm tôn tử.”
“Lão công —— là ta xin lỗi ông —— “
“Ta mới là không giúp được bà —— ta vô dụng —— “
Xin hỏi hiện tại là đang diễn tuồng hát à? Này hai người một tung một hứng, tình cảnh cộng thêm vẻ đau buồn, vừa nói còn dùng nước mắt tấn công, không hổ là chiến hữu hát đôi có điều kiện phù hợp nhất.
Hai người này cứ khóc, người khác có khi nghĩ phòng bệnh này thật có người mới sinh xong, Niêm Tự Cường chỉ cảm thấy chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, nhịn không được mà im lặng hỏi ông trời.
Ba mẹ vì muốn thúc dục cô kết hôn, khóc nháo như vậy không phải lần đầu, lúc này lại càng khoa trương.
Còn như vậy ầm ĩ thêm nữa, cô thực sự có cảm giác muốn mau sinh con cho xong.
Cô mới hai mươi lăm tuổi, nếu muốn kết hôn….ít nhất…cũng phải chờ sau ba mươi chứ, hết lần này tới lần khác ba mẹ cứ nhắc tới cô là con gái duy nhất, hơn nữa hai người cũng hơn sáu mươi tuổi rồi, cũng khó trách bọn họ gấp gáp.
“Chúng ta mệnh thật khổ —— “
Cô đầu hàng, cứu mạng aaaa.
“Được rồi được rồi, ta kết, ta kết, như vậy được rồi chứ? Đừng khóc như yêu quái nữa!”
Hai người căn bản đang hăng say la khóc, nước mắt tuôn ra như vòi nước, mà nói ngưng là ngưng, bi thương trên mặt trong một giây mất tích, lập tức chuyển thành biểu tình kinh hỉ.
“Con nói thật chứ!”
“Thì cũng có thể coi là thật!”
”Con thề đi.”
“Không thể đổi ý!”
Vừa rồi còn muốn khóc chết đi sống lại, thế mà hiện tại hưng khí mười phần, nói chuyện giống súng liên thanh không ngừng bắn, từ đầu tới cuối chính là muốn bức cô cho họ một hứa hẹn kết hôn sinh con mà thôi.
Cô thật sự chịu đủ rồi, chỉ cần có khả năng kết thúc đoạt mệnh thúc dục hôn chú của ba mẹ, cô thà rằng tìm người gả cho, cũng tốt hơn chịu đựng thể loại khóc nháo đòi chết này.
“Con thề, con thề, con sẽ tìm người để kết hôn.”
Hai người hoan hô tuyên bố thắng lợi, Niêm ba đưa tay vuốt vuốt bụng “Quá được rồi! Như vậy ruột thừa của ba cũng đã có thể nhắm mắt.”
Nhắm mắt. . .Ngay cả thế này mà cũng nói ra được sao??
Thật sự là đối thủ kinh khủng, đầu của cô đau quá nha….
“Con phải quay về hình sự cục, ba hảo hảo dưỡng bệnh, đừng náo loạn nữa.”
“Con kết hôn, ba sẽ không bệnh, con nếu dối gạt ba —— “
“Biết rồi ba!”
Cô che lại hai lỗ tai, không muốn lại nghe lão ba dùng bộ phận cơ thể tới uy hiếp cô, nếu không đi nhanh, cô khẳng định sẽ bị bọn họ bức đến nổi điên.
Vội vã ra khỏi cửa bênh viện, cô đi về phía xe máy phân khối lớn, ngồi ở bên trên, cả người cảm thấy khoái thư thái.
Bị lão ba lão mẹ cùng nhau ép bức, tuổi thọ của cô…ít nhất…giảm đi hai mươi năm…
Kết hôn thì kết hôn, cũng không có gì ghê gớm, tuy rằng cô vốn có dự định cả đời theo chủ nghĩa độc thân, thế nhưng nếu như có thể dùng kết hôn làm ba mẹ để yên cho cô , tống khứ phiền phức, cô sẽ suy nghĩ một chút.
Kết hôn cũng không phải là điều phiền toái nhất, chân chính phiền phức chính là sinh tiểu hài tử.
Nếu như sinh tiểu hài tử có khả năng do nam nhân đến làm thay, như vậy có phải là tốt hơn bao nhiêu?
Cô nặng nề mà thở dài, đem kính râm đeo lên, vốn dĩ phải nổ máy quay về cục hình sự, đôi mắt đằng sau kính râm bỗng nhiên hiện lên một tia sắc bén, bởi vì từ kính chiếu hậu cô nhìn thấy chuyện kỳ lạ.
Trực giác của cô rất nhạy cảm, hễ là sự việc liên quan đến nguy hiểm đều nhất định không trốn khỏi pháp nhãn của cô, nếu như cô không phán đoán sai lầm, có người hình như đang bị uy hiếp.
Một cô gái chậm rãi đi tới, giày cao gót dẫm nát nhựa đường phát ra âm thanh thanh thúy, nghe thấy hết sức vang dội.
Cô có một mái tóc dài xinh đẹp, trên người mặc âu phục bó sát, người đầy hàng hiệu, bóng dáng yểu điệu mê người đứng bên dưới ngọn đèn đường, đường cong lồi lõm hấp dẫn.
Bên cạnh cô không có ai, giống như người ta hay tả những cô gái đơn độc về đêm, cũng là mục tiêu thu hút kẻ xấu phạm tội.
Đột nhiên biến hóa kỳ lạ có một bóng đen từ đâu xuất hiện không hề báo trước, đặt con dao nhỏ lạnh lẽo sắc nhọn ở cần cổ đẹp mịn màng của cô.
“Đừng nhúc nhích!” Tiếng nói trầm thấp uy hiếp, từ trong bóng tối âm trầm truyền đến, đối với con mồi tràn đầy nhiệt khí dâm đãng.
Cô gái không dám cử động, cũng không có giãy dụa, thoạt nhìn rất sợ hãi.
Nam tử lộ ra nụ cười tà ác, đem con mồi áp đến một bên, chuẩn bị xuống tay cưỡng hiếp, vẻ mặt tỏ rõ thú tính.
Nhưng mà, tại đèn đường chiếu rọi xuống, khi hắn thấy rõ ràng khuôn mặt đối phương thì…. cả người chấn động mạnh, nụ cười dâm đãng trên mặt – trong nháy mắt biến mất.
Khuôn mặt hình vuông, lông mày rậm rạp, mắt một mí, mũi củ tỏi, da mặt lồi lõm như mặt trăng, miệng rộng cộng thêm đôi môi lạp xưởng. (PLT : vừa viết vừa tưởng tượng…..ko biết so với Thị Nở ai đẹp hơn….há há)
” Má ơi! Xấu quá aaaaa -”
Tên vô lại sợ đến hồn phi phách tán*, không lường được bên dưới vóc dáng xinh đẹp là ma quỷ, nhưng cũng may là hé ra khuôn mặt ma quỷ, làm hắn sợ hãi liên tục lùi về sau, trên trán đổ mồ hôi lạnh mà vỗ ngực tự nhủ thật nguy hiểm, chỉ kém một bước nữa, tiểu đệ đệ** của hắn sẽ rơi vào vực sâu vạn kiếp bất phục…(PLT: tên này coi thường phụ nữ xấu …)
* hồn phi phách tán: hồn vía lên mây
**tiểu đệ đệ :cái mà chỉ con trai mới có….đi toilet….tự hiểu nhé.
“Lễ độ chút coi, bổn tiểu thư chỗ nào xấu!” Đối phương trừng mắt dựng thẳng lông mày mà trừng hắn, làm cho vẻ mặt vốn dĩ đã xấu, lại còn lộ vẻ dữ tợn.
“Ngươi không chỉ xấu, hơn nữa làm cho người nhìn muốn phun!”
Hắn tuy rằng là sắc lang, nhưng là rất chọn lọc, muốn ăn phải ăn mỹ nữ, bằng không sẽ không kêu chiếm tiện nghi, mà là bị lỗ nặng! Đêm nay thật là tốn công vô ích, hại hắn mai phục mấy tiếng muốn khô, cư nhiên bắt được một người xấu xí, quả thật đi đêm lắm có ngày đụng tới “Quỷ”.
Cô gái thở phì phì mà quát mắng: “Tiểu tử thối, chết đã đến nơi còn muốn chọn! Này, các ngươi mau ra đây!”
Tên vô lại cảm thấy thất kinh, bởi vì không biết từ lúc nào, phía sau xuất hiện hai gã nam nhân khôi ngô cường tráng, hai tay đưa ngang ngực, đang lạnh lùng mà liếc nhìn hắn.
Trong đó một người lên tiếng xuất ra giấy chứng minh “Cảnh sát, giơ hai tay lên!”
Vừa nghe đến hai chữ cảnh sát, tên vô lại không nói hai lời co cẳng bỏ chạy, muốn làm kẻ phạm tội thì phải có bản lĩnh chạy trốn, không chỉ phản ứng phải nhanh, tay chân càng phải linh hoạt.
Thân hình hắn như giảo hầu*, tốc độ cực nhanh khiến người khác kinh ngạc, ở ba mặt gọng kìm kèm chặt, vậy mà vẫn để cho hắn từ trong khe hỡ trốn ra.
* giảo hầu: con khỉ gian xảo
“Đứng lại!” Bọn họ không ngờ tới tên kia lại giảo hoạt như vậy, vội vàng đuổi theo, nếu để cho hắn chạy thoát, bọn họ không còn mặt mũi gặp người khác.
Tên vô lại liều màng chạy trốn, đang đắc ý bỏ lại hai người phía sau, không ngờ phía trước ngoài ý muốn xuất hiện một người -
Hắn hắc hắc cười nhạt, không sợ không sợ! Người phía trước so với hắn thấp hơn một cái đầu, thân hình gầy yếu, thoạt nhìn sẽ không phải đối thủ của hắn.
Hét lớn một tiếng, hắn xuất ra dao nhỏ, bất chấp hướng về phía trước công kích, ai cản đường phải chết.
Đáng tiếc hắn đánh giá thấp đối phương, người này mới là vai diễn lợi hại nhất, không chỉ tiến lên gạt xuống con dao dễ dàng, nắm tay cứng rắn như sắt càng nhanh như tia chớp, không hề nương tay mà hướng bụng hắn đánh tiếp.
Quyền (cú đấm) thứ nhất đá nh cho hắn tròng mắt lòi ra, dao nhỏ rơi xuống đất.
Quyền thứ hai đánh cho hắn quỳ trên mặt đất, không thể tin được.
Quyền thứ ba, thứ tư – quyền như mưa rơi xuống, tốc độ cực nhanh, lực đạo nặng, đem tên kia đánh thành đầu heo, không còn lực chống đỡ.
(PLT: ta nghi là chị này có họ hàng với Thành Long, mà tên này lúc ra khỏi nhà chắc bước nhầm chân mới xui vậy há há)
“Đừng đánh nữa! Ta đầu hàng — đầu hàng a — “
Tên vô lại hai tay ôm đầu, sợ đến nằm co rút trên mặt đất cầu xin tha thứ, sắc mặt tái nhợt liên tiếp toát ra mồ hôi lạnh, còn đánh tiếp hắn sợ rằng sẽ nôn ra a-xít dạ dày, ngay cả ruột cũng sẽ phun ra luôn.
Đối phương lúc này mới thu hồi nắm tay, hừ lạnh một tiếng, lúc này ba gã cảnh sát cũng vội vã tới nơi.
Tiểu Kiệt, A Khang, cùng với người giả làm nữ tử về đêm A Kiều, cùng lúc tiến lên, nhắm trực tiếp vào tên vô lại cho ăn đòn.
“Mẹ nó, còn dám trốn!”
“Xú gia hỏa, muốn chết!”
“Các huynh đệ, không cần nhiều lời, đánh hắn!”
Tên vô lại bị đánh cho oa oa kêu to “Ta đã đầu hàng rồi, đừng đánh a!”
Ba người dừng lại một chút, đây đó liếc mắt nhìn nhau, sau đó không hẹn mà cùng tiếp tục đánh hắn.
Tên vô lại vừa oa oa kêu to, không phục mà kháng nghị: “Vì sao vẫn đánh ta a?”
“Bởi vì nhìn ngươi khó chịu!”
“Các ngươi lấy việc công làm việc tư, quy phạm pháp luật!”
“Ta khinh! Ngươi còn có mặt mũi bắt chước cách nói của bọn ta? Các huynh đệ, đập hắn!”
Ba người lại một trận quyền đấm cước đá, xuống tay không lưu tình chút nào, để bắt được con sói dâm tặc này, bọn họ đã mai phục rất lâu, cuối cùng ông trời cũng không phụ lòng người, bắt được con sói này.
Đáng đời tên vô lại bị đánh cầu xin vô ích mà còn bị đòn nhiều hơn, mặt mũi bầm dập mà đau xót cầu xin tha thứ.
“Đừng đánh nữa! Ta sai rồi, đánh nữa sẽ chết người a — “
Một tiếng hừ nhẹ lạnh lùng truyền đến “Ai kêu ngươi rơi vào trong tay chúng ta, chờ ngồi tù đi.”
Tên vô lại sửng sốt, giương mắt nhìn chằm chằm nhìn chằm chằm người đã đánh bại hắn, lúc nãy bởi vì ánh sáng quá yếu thấy không rõ tướng mạo đối phương, mà hiện tại hắn mới có cơ hội thấy rõ khuôn mặt đích thực của người kia.
Đèn đường rọi sáng hé ra ngũ quan tinh tế, lông mày đen tuyền, cánh mũi thanh tú, mang theo một chút khí khái quyết đoán, còn có một đôi mắt linh hoạt, lộ ra vẻ mặt tuấn tú.
“Ngươi là con gái?”
Tên vô lại nhìn chằm chằm Niêm Tự Cường. Người này một đầu tóc ngắn, phía trên mặc sơ mi nam cùng với quần jean, chân mang giày thể thao, giơ tay nhấc chân hoàn toàn là bộ dáng nam nhân, nếu không nghe được tiếng nói của cô, thật sự ko chú ý là cô hình như không phải nam nhân.
Niêm Tự Cường mắt lạnh liếc nhìn, lạnh nhạt nói ” Ừ đấy rồi sao”
“Không công bằng!”
Tên vô lại kích động mà nhảy dựng lên, chỉ vào Niêm Tự Cường lên tiếng kháng nghị “Các ngươi rõ ràng có nữ cảnh sát, vì sao hết lần này tới lần khác gọi một người nam nhân tới phẫn nữ nhân gạt ta!”
” Đồ ngựa đực chết bầm! Ngươi muốn chết phải không!” Dám nói cô là nam nhân? A Kiều phẫn nộ hướng mặt tên vô lại đưa tặng một quyền.
Té trên mặt đất tên vô lại ủy khuất mà khóc thảm “Ta không phục, ta phải khiếu nại!” (PLT: ta cười sắp chết rồi, các muội ra cứu tỷ…hahaha)
“Khiếu nại ngươi chuối tiêu thành cây lựu!” Một cước hung hăng đá tới, cho ngươi chết.
Niêm Tự Cường cùng Tiểu Kiệt hai người thấy sự tình không ổn, A Kiều thực sự tức giận, vội vàng tiến lên kéo. Tự mình đánh kẻ vô lại mấy quyền là một chuyện, thế nhưng kích động đem hắn đánh thành trọng thương là chuyện khác, nếu không ngăn cản A Kiều, đánh tiếp sẽ thật gây chết người.
“A Khang, đừng ở bên kia cười trộm, mau đưa hắn đem lên xe.” Niêm Tự Cường hô, cùng Tiểu Kiệt mỗi người một bên kiềm trụ A Kiều.
A Khang cố nén cười, kéo tên vô lại lên “Đi thôi, trở về có người giúp”
Gắn liền với thời gian một tháng mai phục hành động thành công, cán bộ và chiến sĩ thuận lợi truy bắt con sói quy án, cách ngày, phòng làm việc cục hình sự đầy rẫy tiếng vỗ tay cùng chúc mừng, ngay cả thượng cấp cũng thật cao hứng.
“Lần này khổ cực các ngươi, bắt được con sói dâm tặc, thượng cấp phi thường vui vẻ, dân chúng gọi điện thoại tới cảm tạ rất nhiều, còn có người đặc biệt tặng quà thăm hỏi.”
Niêm Tự Cường nhóm bốn người, tại phòng làm việc cục trưởng nghe hắn ca ngợi, nói là ca ngợi, không bằng nói là nghe hắn ba hoa khoác lác.
Phá được cái án này, không chỉ thành cục lấy làm vẻ vang, ngay cả cục trưởng của cấp trên cũng đích thân ca ngợi.
“Đây là việc nên làm, thượng cấp.”
Đối với Niêm Tự Cường mà nói, cô không quan tâm tiền thưởng phá án, làm cảnh sát là chí thú của cô, cô coi thường nhất là nam nhân gian dâm nữ nhân.
Đã bị cục trưởng một phen ca ngợi, bọn họ bốn người từ phòng cục trưởng đi ra, các đồng sự khác cũng hướng bọn họ chúc mừng.
Tiểu Kiệt khoác vai Niêm Tự Cường ” Hắc, mọi người, chúng ta đi uống rựợu, chúc mừng lần này hợp tác thành công.”
“Đừng quên, còn phải làm ghi chép, con sói kia không chịu thừa nhận những vụ án kia cũng là hắn làm, nhưng lại muốn an bài người bị hại tới chỉ ra và xác nhận.”
“Loại chuyện vụn vặt Loại này, giao cho A Khang cùng A Kiều là được.”
“Ngươi nói nhảm cái gì hả!” A Khang đột nhiên bổ nhào tới, cố sức chụp lấy vai Tiểu Kiệt “Lại muốn lười biếng!”
Bọn họ cùng Niêm Tự Cường là anh em tốt, ba người cộng sự thời gian không hề ngắn, cùng nhau dầm mưa dãi nắng theo dõi, cùng đảm nhận những nhiệm vụ nguy hiểm, cùng nhau đồng sinh cộng tử hợp tác tốt.
Niêm Tự Cường xoay vai liếc mắt hắn “Uống rượu? Tửu lượng của ngươi kém như vậy, đến lúc đó không may chính là ta, lại phải đem ngươi về nhà.”
Một bên A Khang cũng hắc hắc pha trò hắn “Tửu lượng ngươi ngay cả nữ nhân đều không thắng được, thực sự là quá mất mặt.”
Tiểu Kiệt nhíu mày, không giải thích được hỏi “Tửu lượng của ta thua nữ nhân khi nào?”
A Khang chỉa chỉa anh em kề vai sát cánh của hắn Niêm Tự Cường, Tiểu Kiệt lúc này mới đột nhiên nhớ tới.
“Đúng vậy, ngươi không nói, ta cũng muốn quên Tự Cường là con gái.”
“Tự Cường không chỉ cá tính giống nam nhân, ngay cả tên cũng được đặt như nam nhân.” A Kiều cười ha ha, cùng đoàn người một khối nói giỡn, chỉ chốc lát sau, phát hiện có đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô, quay đầu lại, nguyên lai là Tiểu Kiệt.
Cô bị hắn nhìn không hiểu tại sao, nghi hoặc hỏi: “Làm chi nhìn chằm chằm vào ta a?”
“Nghe tiếng cười của ngươi ta mới nghĩ đến, đều thiếu chút nữa đã quên ngươi là nam “
Không đợi nàng bão nổi, Tiểu Kiệt đã bỏ trốn mất dạng.
“Ai nha! Ngươi muốn chết a! Dám nói ta là nam? ! Có gan thì ngươi đừng trốn!”
Mọi người cười vang. Miệng thối Tiểu Kiệt bình thường thích nhất là trêu A Kiều, A Kiều lúc nổi giận lên, cũng là rất dọa người, sợ bị tai bay vạ gió đến mình, mọi người rất thông minh mà vọt đến một bên ngồi hóng mát, nhìn xem là tốt rồi.
Niêm Tự Cường hai tay khoanh ngang ngực, buồn cười nhìn Tiểu Kiệt bị A Kiều đuổi chạy trốn khắp nơi. Cô ăn mặc giống nam nhân, hành vi cử chỉ giống nam nhân, bị mọi người xem như nam nhân, cô một chút cũng không để ý.
Cô cũng không có cố ý giả bộ nam nhân, chỉ là thích quần jean cùng áo phông, yêu thích phong cách thoải mái, mang giày thể thao cũng vì chạy nhảy sẽ nhanh hơn, còn tóc ngắn là để khỏi chỉnh sửa phiền phức.
Cô từ nhỏ đã mặc như thế, trời sinh chính là cá tính nam nhân, thuở nhỏ cùng con trai chơi đùa thành thói quen, tại cục hình sự thuần sắc đều là nam nhân cô như cá gặp nước, tất cả tính cách bộc phát.
Nữ nhân cùng tuổi với cô, trọng tâm đặt ở phấn son trang phục, tìm bạn trai nói chuyện yêu đương, nhưng cô chỉ chuyên tâm đi phá án, cùng các anh em suốt ngày trộn lẫn một chỗ, không có việc gì thì luyện quyền cước công phu, hoặc đến phòng xạ kích luyện tập bắn bia, ngày nào cũng trải qua kích thích đặc sắc.
Điện thoại di động trong túi tiền vang lên, cô cầm lấy đi tới một bên trả lời, vốn là biểu tình tươi cười khi nghe tới tin tức truyền đến từ phía bên kia, trong nháy mắt khuôn mặt thay đổi.
“Cái gì!”
Sắc mặt cô trở nên hoảng sợ, cũng khiến cho những người khác chú ý, đợi sau khi cô chấm dứt cuộc nói chuyện, mọi người đều đến hỏi thăm.
“Phát sinh chuyện gì rồi?” A Khang hỏi, chưa từng gặp qua Tự Cường có sắc mặt nghiêm trọng như thế.
“Ta phải lập tức chạy tới bệnh viện.”
“Bệnh viện? Ai đã xảy ra chuyện?”
Niêm Tự Cường cầm lên chìa khóa xe, trước lúc rời khỏi, quẳng lại một câu trầm trọng.
“Ba của ta!”
Chiếc xe máy phân khối lớn cưỡi gió tiến tới, khói bụi cuồn cuộn nổi lên ngập trời, phảng phất như không muốn sống mà hướng thẳng vào cửa lớn bệnh viện, sau tiếng thắng xe kéo dài chói tai, chiếc xe dừng lại chuẩn xác ngay trước cửa bệnh viện.
Niêm Tự Cường cởi nón bảo hiểm, nhanh chóng vọt vào bệnh viện một mạch thẳng đến phòng bệnh, lúc cô mở cánh cửa ra thì…cả người ngây dại.
Bác sĩ và y tá chăm sóc đứng ở bên cạnh giường, thần sắc buồn bã, lão mẹ đang úp mặt vào bên giường khóc rống thất thanh, người trên giường đã dùng vải trắng bao trùm lại, trong khoảng thời gian ngắn, Niêm Tự Cường cảm thấy trời đất quay cuồng, phải lấy tay vịn chặt vào cánh cửa, mới giữ cho bản thân không ngã xuống.
“Không có khả năng….” cô lắc đầu, không tin đây là sự thật.
Ngày hôm qua lão ba rõ ràng vẫn còn rất khỏe mạnh, làm sao có thể lại đột ngột ra đi vào hôm nay, một chút dấu hiệu cũng không có?
Cô vẫn cho rằng lão ba là con gián đánh không chết, cho dù tuổi tác cũng khá cao, tuy nhiên lại giống một lão ngoan đồng* rất vui vẻ.
*Lão ngoan đồng: chỉ đàn ông lớn tuổi nhưng tính tình như trẻ con.
Người như vậy thế nào lại không nói một tiếng mà đã ra đi?
Niêm Tự Cường sắc mặt tái nhợt, cô cảm thấy máu trong cơ thể phiếm lạnh, cả người lạnh lẽo, trước mắt một trận mơ hồ, nhưng cô vẫn mạnh mẽ chống đỡ cơ thể, không cho hai chân như muốn như nhũn ra khụy xuống đất.
“Ô ô — bạn già a –”Lão mẹ ghé vào bên giường, thương tâm gần chết mà khóc rống.
Cô như cũ không dám tin tưởng, lão ba rõ ràng là vào bệnh viện mổ ruột thừa, thế nào lại đột ngột ra đi?
Sẽ không, sẽ không đâu, cô lắc đầu, không tin lão thực sự rời khỏi hai mẹ con cô! Không tin chính mình sẽ không còn được gặp lại ba đùa giỡn tươi cười…
Từ lúc có ký ức tới nay, cô rất ít khi rơi nước mắt, nhưng hôm nay thân nhân đột nhiên ra đi, hốc mắt cô rốt cục ngấn lệ, tầm mắt trở nên mờ nhạt.
Nàng đi tới bên giường, run run vươn tay, nước mắt rốt cuộc rơi xuống.
“Ba. . .” Chậm rãi xốc lên vải trắng, ngay lúc nhìn thấy khuôn mặt dưới tấm vải, cô không khỏi há mồm kinh ngạc.
Khuôn mặt dưới vải trắng kia cũng không phải đang nhắm hai mắt lại….hoàn toàn tương phản…đang làm mặt quỷ với cô, vẫn là bộ dáng đùa giỡn khinh khỉnh tươi cười.
“Oa ha ha –” Niêm ba cất tiếng cười to, lấy tay chỉ vào cô.”Dọa đến ngươi rồi! Dọa đến ngươi rồi!”
Nguyên bản lão mẹ vẫn che mặt khóc rống cũng vỗ tay cười to “Lừa được rồi lừa được rồi ! Ah ha ha ha!”
“Ta đã nói rồi, lão bà, nó nhất định xuất hiện sẽ khóc !”
“Đúng vậy, lão công, ông xem Tự Cường sắc mặt đều trắng không còn chút máu.”
Này đối lão phu thê cười đến vui, giống hai đứa trẻ con bướng bỉnh, bác sĩ cùng y tá đứng một bên cũng nhịn không được bật cười.
Niêm Tự Cường lộ ra vẻ mặt đen thui, muốn hết nửa ngày, nguyên lai đây là một âm mưu khiến cô thật sự là bị dọa chết khiếp, bởi vì ai dự đoán được, lão mẹ cư nhiên lại lừa cô nói lão ba bệnh tình nguy kịch, cô phải nhanh chóng tới đây?
Cô biết bọn họ luôn luôn rất quái, nhưng lần này hơi quá đáng, cư nhiên hợp tác bác sĩ y tá cùng nhau hù dọa cô.
“Các người rất buồn chán hả?” Cô nổi giận trừng mắt nhìn hai người.
“Đúng vậy, chúng ta là rất buồn chán a.”
“Ai kêu con không đồng ý sinh một đứa cháu cho chúng ta chơi đùa, chúng ta không thể làm gì khác hơn là tiếp tục buồn chán.”
Cô quả thực không thể tin được lỗ tai của mình “Hóa ra còn có loại lý do buồn chán này!”
“Sai! Đây chính là lý do chính đáng!”
“Bất hiếu có ba cái, không con là lớn nhất nha.”
“Các người. . .”
Trời biết là cô xém chút bị dọa thành bệnh tim, tự nhiên lão mẹ sốt ruột gọi điện thoại tới, nói lão ba tình hình không ổn, cô phải tới nhanh một chút, làm cô không chút do dự vọt tới bệnh viện.
Nghĩ không ra này hai người tùy hứng đến giả chết lừa gạt cô, mà còn trái lại trách nàng, bọn họ sở dĩ như thế buồn chán, tất cả đều là lỗi của cô sao? ! (PLT: vâng, em cũng bó tay với ba mẹ của chị….)
Bác sĩ một bên cười nói “Được rồi, hiện tại có khả năng ngoan ngoãn cho ta xem bệnh được không?”
Niêm ba hài lòng gật gật đầu.”Có khả năng có khả năng, cảm ơn bác sĩ thành toàn mong muốn của ta, có thể đem cái đứa con gái như con trai này dọa khóc, cũng coi như giải quyết xong một phen tâm nguyện, ta hiện tại toàn thân dễ chịu vô cùng, so với uống thuốc còn hiệu quả hơn.”
Niêm Tự Cường bị kích động muốn mắng lời thô tục.
Cái lão ngoan đồng này, đây mà là tâm nguyện sao? Cô cảm thấy huyệt thái dương mơ hồ đau, cũng lười theo chân bọn họ ầm ĩ, nếu như cô theo chân bọn họ ầm ĩ, cô cũng trở nên quá buồn chán rồi, thực tế vẫn là trở lại phá án tốt hơn.
“Đứng lại, con đi đâu đó!”
Niêm Tự Cường vốn dĩ đã xoay người đi ra phía cửa, quay đầu lại phun ra một câu ” Ba đã không chết, con phải về cục hình sự.”
“Ai nói không chết.”
Cô giật mình ngây ra,quan sát bộ dạng lão ba mà thấy rất buồn cười ” Vậy không phải là con đang nói chuyện với quỷ hay sao?”
Lão ba chỉ vào phần bụng của mình , dùng giọng điệu rất nghiêm trọng mà nói: ” Ruột thừa của ba đã chết.”
Lão mẹ bên cạnh cũng theo phụ họa “Là thật đấy, bác sĩ cùng y tá có thể làm chứng.”
Ngay cả thể loại này cũng có thể nói ra được, Niêm Tự Cường khóe mắt co rúm mà mắng to “Cắt ruột thừa thì cắt ruột thừa, cái gì ruột thừa có chết hay không.”
“Lần này chết chính là ruột thừa, lần sau không biết bộ phận nào sẽ chết, ngươi biết ba tuổi tác đã lớn, hẳn là nên hưởng thụ thời gian ngậm kẹo đùa cháu, nhưng bây giờ lại nằm trên giường bệnh chịu khổ, ngươi nếu không kết hôn sinh tiểu hài tử, lão ba ta chắc là không thể nhìn thấy tôn tử (cháu ngoại/nội).”
Cô tức giận nói ” Ba không cần cố ý tự rủa mình, con sẽ không mắc lừa nữa đâu.” Cô quá rõ ràng lão ba lão mẹ nó đang xài thủ đoạn, muốn dùng khổ nhục kế này bức cô kết hôn, trong mơ cũng đừng nghĩ tới.
“Con thế nào có thể nói với ba con như vậy? Con cũng biết ba con lần này giải phẫu đau ruột thừa có bao nhiêu nguy hiểm!”
Lão mẹ giọng điệu khoa trương, làm cho bác sĩ y tá bên cạnh nghe xong cũng dở khóc dở cười, việc này… tiểu phẫu ruột thừa hình như cùng nguy hiểm hoàn toàn không hề liên quan.
Niêm Tự Cường đưa hai tay ngang ngực, nheo lông mày ” Vậy được, xin hỏi có bao nhiêu nguy hiểm?” Cô rất muốn nghe xem lão mẹ có thể bịa ra cái lý do gì.
Chỉ thấy lão mẹ mặt không đỏ khí không suyễn mà lớn tiếng nói rằng: “”Đương nhiên hảo nguy hiểm! Giải phẫu cắt bỏ cái này cần phải bên dưới mao thế điệu **, thiếu chút nữa gây nguy hiểm cho ba con ở chỗ ——”
**Mao thế điệu : mao = lông, thế = cạo, điệu = rớt/giảm bớt….tức là xử lý phần ‘mao’ bên dưới ruột già, mà ruột già ở dưới bên phải rún, tự thay từ nhé :D
“Được rồi!” Cô vội vàng ngăn lại, sắc mặt đen thui, ngay cả khóe miệng đều bắt đầu co giật “Con không muốn nghe chi tiết.”
Hai vị ba mẹ như là bắt được điểm yếu thông thường của cô, bắt đầu oanh tạc với hỏa lực mạnh mẽ.
“Vậy con chính là thừa nhận rất nguy hiểm rồi!”
“Chỉ là cố ý ngăn đề tài phát triển quá xa!”
“Lão bà, chúng ta thật vất vả sinh con ra, khổ cực nuôi con lớn lên, con cũng không thương xót hai cái thân già này.”
“Lão công, là ta không tốt, là do ta không chịu cố gắng, không giúp ông sinh con trai mà lại sinh ra một đứa con gái tính tình con trai.”
“Điều này sao có thể trách bà, là trời muốn diệt ta, không cho ta có con là xong, sao lại cho ta đứa con gái y hệt con trai, hoàn toàn không thương tiếc tâm nguyện ba mẹ nó, chúng ta đều đã hơn sáu mươi tuổi, nó nếu không kết hôn, chúng ta sẽ không có cơ hội nhìn con mặc áo cưới, ôm tôn tử.”
“Lão công —— là ta xin lỗi ông —— “
“Ta mới là không giúp được bà —— ta vô dụng —— “
Xin hỏi hiện tại là đang diễn tuồng hát à? Này hai người một tung một hứng, tình cảnh cộng thêm vẻ đau buồn, vừa nói còn dùng nước mắt tấn công, không hổ là chiến hữu hát đôi có điều kiện phù hợp nhất.
Hai người này cứ khóc, người khác có khi nghĩ phòng bệnh này thật có người mới sinh xong, Niêm Tự Cường chỉ cảm thấy chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, nhịn không được mà im lặng hỏi ông trời.
Ba mẹ vì muốn thúc dục cô kết hôn, khóc nháo như vậy không phải lần đầu, lúc này lại càng khoa trương.
Còn như vậy ầm ĩ thêm nữa, cô thực sự có cảm giác muốn mau sinh con cho xong.
Cô mới hai mươi lăm tuổi, nếu muốn kết hôn….ít nhất…cũng phải chờ sau ba mươi chứ, hết lần này tới lần khác ba mẹ cứ nhắc tới cô là con gái duy nhất, hơn nữa hai người cũng hơn sáu mươi tuổi rồi, cũng khó trách bọn họ gấp gáp.
“Chúng ta mệnh thật khổ —— “
Cô đầu hàng, cứu mạng aaaa.
“Được rồi được rồi, ta kết, ta kết, như vậy được rồi chứ? Đừng khóc như yêu quái nữa!”
Hai người căn bản đang hăng say la khóc, nước mắt tuôn ra như vòi nước, mà nói ngưng là ngưng, bi thương trên mặt trong một giây mất tích, lập tức chuyển thành biểu tình kinh hỉ.
“Con nói thật chứ!”
“Thì cũng có thể coi là thật!”
”Con thề đi.”
“Không thể đổi ý!”
Vừa rồi còn muốn khóc chết đi sống lại, thế mà hiện tại hưng khí mười phần, nói chuyện giống súng liên thanh không ngừng bắn, từ đầu tới cuối chính là muốn bức cô cho họ một hứa hẹn kết hôn sinh con mà thôi.
Cô thật sự chịu đủ rồi, chỉ cần có khả năng kết thúc đoạt mệnh thúc dục hôn chú của ba mẹ, cô thà rằng tìm người gả cho, cũng tốt hơn chịu đựng thể loại khóc nháo đòi chết này.
“Con thề, con thề, con sẽ tìm người để kết hôn.”
Hai người hoan hô tuyên bố thắng lợi, Niêm ba đưa tay vuốt vuốt bụng “Quá được rồi! Như vậy ruột thừa của ba cũng đã có thể nhắm mắt.”
Nhắm mắt. . .Ngay cả thế này mà cũng nói ra được sao??
Thật sự là đối thủ kinh khủng, đầu của cô đau quá nha….
“Con phải quay về hình sự cục, ba hảo hảo dưỡng bệnh, đừng náo loạn nữa.”
“Con kết hôn, ba sẽ không bệnh, con nếu dối gạt ba —— “
“Biết rồi ba!”
Cô che lại hai lỗ tai, không muốn lại nghe lão ba dùng bộ phận cơ thể tới uy hiếp cô, nếu không đi nhanh, cô khẳng định sẽ bị bọn họ bức đến nổi điên.
Vội vã ra khỏi cửa bênh viện, cô đi về phía xe máy phân khối lớn, ngồi ở bên trên, cả người cảm thấy khoái thư thái.
Bị lão ba lão mẹ cùng nhau ép bức, tuổi thọ của cô…ít nhất…giảm đi hai mươi năm…
Kết hôn thì kết hôn, cũng không có gì ghê gớm, tuy rằng cô vốn có dự định cả đời theo chủ nghĩa độc thân, thế nhưng nếu như có thể dùng kết hôn làm ba mẹ để yên cho cô , tống khứ phiền phức, cô sẽ suy nghĩ một chút.
Kết hôn cũng không phải là điều phiền toái nhất, chân chính phiền phức chính là sinh tiểu hài tử.
Nếu như sinh tiểu hài tử có khả năng do nam nhân đến làm thay, như vậy có phải là tốt hơn bao nhiêu?
Cô nặng nề mà thở dài, đem kính râm đeo lên, vốn dĩ phải nổ máy quay về cục hình sự, đôi mắt đằng sau kính râm bỗng nhiên hiện lên một tia sắc bén, bởi vì từ kính chiếu hậu cô nhìn thấy chuyện kỳ lạ.
Trực giác của cô rất nhạy cảm, hễ là sự việc liên quan đến nguy hiểm đều nhất định không trốn khỏi pháp nhãn của cô, nếu như cô không phán đoán sai lầm, có người hình như đang bị uy hiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.