Nhà Có Phu Nô

Chương 2

Mạc Nhan

10/12/2013

“Đưa hết tiền ra đây.”

Một con dao nhỏ sắc bén đặt trên cổ một gã nam nhân xui xẻo, người nam nhân này tướng mạo nhã nhặn, mang kính mắt gọng vàng – gia sản quý giá nhất trên người, bên trong cái túi kia chính là bản thiết kế gốc cùng với chứng từ, là hàng vừa mới được gởi từ nước ngoài tới, hôm nay lại bị ba gã thiếu niên đem vứt trên mặt đất.

Nam nhân bị dao nhỏ để ở cổ, là người bị hại của vụ cướp đoạt này.

Hắn ngày thường nhã nhặn nho nhã, trên mặt mang kính mắt gọng vàng, thoạt nhìn chính là người chỉ cầu cuộc sống bình an.

Ba gã thiếu niên kèm hai bên đưa hắn tới trong một ngõ hẻm tối tăm hẻo lánh, một người phụ trách lấy dao uy hiếp, một người phụ trách lục soát túi công văn, tên còn lại thì đứng ở đầu hẻm canh chừng, tránh cho người khác phá hư chuyện tốt của bọn họ.

Mặt Sử Văn Triết tái nhợt, mồ hôi lạnh tuôn ra, hắn ngày hôm nay có thể nói là vận xui phủ đầu,cư nhiên gặp phải cướp đoạt. Liếc nhìn con dao nhỏ để ở cổ, hắn sợ đến cả người dán tại trên vách tường trên vách tường, ngay cả nhúc nhích cũng không dám.

Thiếu niên cầm bao công văn chỉ tìm thấy trong đó mấy trang thiết kế cùng chứng từ, ngoài ra thì căn bản không có gì đáng giá. Vì thế vẫn chưa từ bỏ ý định mà đi tới lục lọi túi tiền của hắn, lấy ra một cái bóp da màu đen, lúc mở ra nhìn thì không khỏi phát ra tiếng chửi bới không ngừng.

“Mẹ nó! Người này trên người không mang bao nhiêu tiền, chỉ có năm trăm tệ cùng một cái sổ tiết kiệm, ngay cả một cái thẻ tín dụng bình thường cũng không có!”

Thiếu niên vẫn cầm dao nhỏ để ở cổ hắn, mở miệng mắng “Này, ngươi là người cổ đại hả? Ngay cả thẻ tín dụng cũng không có, sống làm gì hả?”

Sử Văn Triết cười khổ nói: “Người trẻ tuổi cướp đoạt là không tốt…”

“Câm ngay! Còn dám dạy dỗ tụi này, ngươi chán sống sao! Mật mã sổ tiết kiệm là gì? Nói mau! Không nói đâm chết ngươi!”

“Bạn trẻ, cẩn thận một chút, coi chừng xảy ra án mạng.” Sử Văn Triết mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, dao nhỏ lại cứ ở cổ đè xuống mấy phần, làm cho hắn ngay cả nước bọt cũng không dám nuốt.

Cũng không biết bản thân là gặp phải vận xui gì, vừa chia tay bạn gái tuần trước, tiếp theo chủ cho thuê nhà bắt hắn dọn đi, hiện tại ngay cả đi trên đường cũng bị người khác cướp đoạt.

Hắn tự nhận cuộc đời chưa làm qua chuyện xấu nào, chăm chỉ làm việc, cũng không trốn thuế, nghĩa khí với bạn bè, chỉ biết chịu thiệt về mình, tuyệt không chiếm tiện nghi người khác, ngay cả đi trên đường, hắn cũng từng đem phần cơm trưa của mình cho con chó lang thang đáng thương.

Tuy rằng sợ con dao không có mắt, nhưng hắn vẫn tiếp tục tận tình khuyên bảo những thiếu niên này, bọn họ thoạt nhìn bất quá mới mười mấy tuổi, nhưng lại học theo kẻ xấu mà phạm pháp, thật là làm người khác lo lắng.

“Các em có cái gì trắc trở, có thể tới nói với ta, nếu như tìm không được công việc, ta có khả năng hỗ trợ, nếu như muốn đến trường mà không có tiền đóng học phí — á — “

Một quyền đánh vào trên bụng của hắn, làm cho hắn nói phân nửa đã dừng lại, đau đớn mà ôm lấy bụng, ngay cả kính trên mặt cũng bị văng ra.

Á á á, bụng hắn đau quá nha, mắt kính đâu? Mắt kính của hắn đâu?

“Này bác hai sao lại phiền phức như thế, rỗi hơi giảng dạy một đống lời vô ích!”

“Trực tiếp dẫn hắn đi lĩnh tiền được rồi!”

“Không được, vạn nhất bị phát hiện làm sao bây giờ? vẫn là hỏi mật mã có vẻ tốt hơn.”

“Nói mau! Bằng không cắt đứt tay chân ngươi.” Mấy tên cướp miệng nói lời hung dữ uy hiếp, chân thay phiên đạp cho mấy cước, thẳng đến khi phía sau truyền đến tiếng kêu thảm thiết, bọn họ mới giựt mình mà quay đầu lại.

Có một người đứng ở đầu ngõ hẻm, mà dưới chân người này đang giẫm lên một người khác, bọn họ kinh ngạc không nói được gì, bởi vì … này người đang bị giẫm dưới chân, chính là tên đồng bọn phụ trách giúp bọn hắn canh chừng.

Lúc nào bị đánh nằm úp sấp thế kia? Sao bọn họ lại không biết?

“Hừ, mấy tiểu tử không biết trời cao đất rộng, muốn học người chơi trò nguy hiểm sao? Theo ta thấy còn chưa đủ tư cách.” Niêm Tự Cường hai tay cắm vào túi quần, miễn cưỡng mà nhìn mặt hai gã thiếu niên kia.

Lúc phát hiện đối phương chỉ có một người, hai tên kia thu hồi thần sắc kinh hoàng, hai bên nhìn nhau ra hiệu, chậm rãi đi về hướng Niêm Tự Cường, rõ ràng là không có hảo ý.

Sử Văn Triết thấy bọn họ dời đi mục tiêu, trái lại cảm thấy khẩn trương.

“Các ngươi chỉ muốn tiền đúng không, ta cho các ngươi.” Hắn vừa nói, một bên đứng lên đối với Niêm Tự Cường giục.”Chạy mau, ngươi đánh không lại bọn họ.”

Niêm Tự Cường có chút dở khóc dở cười. Người này bản thân còn khó giữ nổi, thế mà còn kêu cô chạy mau?

Lúc này hai gã thiếu niên đã trước sau đem nàng vây quanh — nơi này là ngõ cụt, chỉ cần ngăn chặn đầu hẻm, không sợ đối phương đào tẩu, bọn họ cướp một người, không ngại cướp thêm một người khác.

Niêm Tự Cường từ đầu đến cuối vẫn nhìn lơ đãng, hừ nói “Cướp đoạt giữa ban ngày ban mặt, các ngươi chán sống rồi.”

Một gã thiếu niên đột nhiên xông lên trước, cánh tay phải bắt lấy cô, nhưng hắn ngay cả quần áo Niêm Tự Cường còn chưa đụng tới, đã bị cô bắt được, trở tay vặn một cái, đem cánh tay bẻ quặt về phía sau.

“Oa oa oa — đau quá đau quá đau quá –” thiếu niên đau đến oa oa kêu to.

Phải giải quyết ba tên nhóc con, đối với cô mà nói là rất dễ dàng.

Đánh nhau là khả năng mà ông trời cho cô, nhắm mắt lại cũng có thể đánh thắng mấy tên tiểu tử đầu chỉ có mấy cọng tóc không biết trời cao đất rộng này, cô vốn được huấn luyện công phu chân chính, mấy tên tiểu tử nháo loạn lộn xộn này không có khả năng địch nổi, chỉ trong mấy cái nháy mắt cô đã giải quyết xong tên thứ hai.

“Buông hắn ra”

Niêm Tự Cường không khỏi ngẩn ngơ, bởi vì tên nhóc thứ ba đột nhiên móc ra một khẩu súng chỉ vào cô, cô thật sự là không ngờ được rằng đối phương cư nhiên có súng.

Tên cướp ỷ vào mình có súng thì là gan cũng lớn lên, lớn tiếng hung dữ ra lệnh ” Mau buông bọn họ ra!”

Niêm Tự Cường nheo mắt lại mà trong lòng chửi bới, cái thằng nhóc chết tiệt này, mới mười lăm, mười sáu tuổi là cùng, làm thế nào mà có thể sở hữu súng ?

Cô buông tay ra, tên nhóc vốn đang đau đến kêu cha gọi mẹ vội vàng trốn sau người đồng bọn, có súng thì có can đảm, ra vẻ oai phong ngạo mạn.

“Bắn nó! Mau bắn nó!” Thiếu niên đầu độc đồng bọn.

“Nghìn vạn lần không nên!”

Một đôi cánh tay, dũng cảm quên mình mà dùng sức kéo cô vào trong lòng.

Hả?

Niêm Tự Cường kinh ngạc trừng mắt, cả người của cô bị kéo vào trong một cái ôm ấm áp, ôm cô không phải là ai khác, chính là người bị hại kia.

Sử Văn Triết khẩn trương mà nói rằng: “Bình tĩnh một chút, đừng nổ súng, chuyện gì cũng từ từ.”

Người này làm gì vậy hả, tự nhiên lại đem cô ôm chặt thế kia?

Cô bình thường cùng các anh em trộn lẫn cùng nhau trong một chỗ thành thói quen, kề vai sát cánh không phải ít, thế nhưng ngoại trừ vật lộn ở ngoài, cô cũng chưa từng cùng nam nhân ôm ấp cùng một chỗ như vậy.

“Đừng kích động, các bạn trẻ, nghìn vạn lần đừng kích động, ngươi đòi tiền, ta cho, nghìn vạn lần đừng đả thương người!”

Sử Văn Triết một bên khẩn trương trấn an đối phương, đồng thời lấy thân thể mình mà che chắn trước cô, cái động tác bảo vệ này làm cho cô nhịn không được mà liếc hắn mấy lần.

Người này rõ ràng đánh không lại bọn họ, vậy mà còn muốn không biết tự lượng sức mình muốn bảo vệ cô, tuy rằng rất ngu xuẩn nhưng cũng có chút can đảm.

Cô đã từng đối mặt với nhiều tình huống nguy hiểm hơn nhiếu, chỉ là một khẩu súng nhỏ không dọa nổi cô, nhưng chức trách của cô là bảo hộ người dân an toàn, nếu như nam nhân này thụ thương sẽ không được rồi.

“Đem mật mã cho ta!” Thiếu niên kêu lên.

Tiểu tử thối kiêu ngạo, cô nổi giận muốn tiến lên hảo hảo giáo huấn cái thằng nhóc, thế nhưng một cánh tay vương qua, đem cô kéo trở lại.

Cô trợn trừng mắt, cuối đầu nhìn thấy cánh tay kia đang đặt trên ngực cô, mà bàn tay không hề sai lệch mà đè lên một bên ngực của cô.

Bốp! Một chưởng đưa tay hắn vỗ mạnh ra.

Sử Văn Triết đau đến kêu một tiếng, quay đầu lại nhìn Niêm Tự Cường, nhìn thấy bộ mặt tức giận lộ ra, hắn thật sự không hiểu tại sao đối phương lại hung hăng trừng mắt nhìn hắn (PLT: bởi vì a lỡ tay dê chị ấy haha)

Để dự phòng vạn nhất, nàng bình thường đã hình thành thói quen mặc một lớp áo co dãn bó sát người, ôm gọn lấy bộ ngực, tránh cho tại trong quá trình truy bắt rồi cùng kẻ xấu trực tiếp đánh nhau xảy ra va chạm.

Chủ nhân bàn tay, kiên trì che chắn trước người cô, nỗ lực khuyên bảo thiếu niên bất lương, không biết tự lượng sức mình mà muốn đỡ đạn cho cô.

Căn cứ vào thái độ của người này thì chắc là hắn tám phần mười đem cô trở thành nam nhân, người không biết vô tội, nàng cũng sẽ không tính toán với hắn ‘sờ ngực chi tội’, huống chi hiện tại làm sao đem ba tiểu tử thối này bắt lại mới là chuyện quan trọng hơn.

Sử Văn Triết chỉ hy vọng mấy tên nhóc nghìn vạn lần đừng nổ súng, bảo mệnh tương đối trọng yếu, vì vậy hắn đem mật mã nói cho bọn họ.

“Mật mã nói cho các ngươi, hiện tại có khả năng phóng chúng ta đi rồi chứ?”

“Không được!”

“Ah! Vì, vì sao?

“Chúng ta làm sao biết được mật mã ngươi đưa là đúng hay sai chứ? Trước đem các ngươi trói lại, chờ chúng ta lấy được tiền sẽ thả các ngươi, nếu như là mật mã giả, ngươi chuẩn bị chết chung đi.”

Sử Văn Triết sắc mặt tái mét thảm hại, bởi vì hắn quả thật là đưa mật mã giả.

Ngu ngốc!

Niêm Tự Cường trong lòng thầm mắng. Nhìn biểu tình cứng ngắc của người này là có thể suy ra là hắn đang nghĩ tới đưa mật mã giả, cho rằng như vậy có thể lừa đối phương, thực sự là con mọt sách chưa nếm qua khói lửa cuộc sống.

Được rồi, xem kịch như vậy là đủ rồi, cô không muốn lãng phí thời gian, quyết định kết thúc trò khôi hài này.

“Quỳ rạp trên mặt đất, mau!”

Thiếu niên dùng súng ra lệnh, dùng súng vẫy vẫy đe dọa, phảng phất nếu như bọn họ dám không nghe, hắn sẽ xuyên một lỗ trên người bọn họ bất cứ lúc nào.



“Hảo hảo hảo, đừng kích động.” Sử Văn Triết một bên trấn an thiếu niên, một bên đối phía sau thấp giọng nói: “Bọn họ có súng, chúng ta vẫn nên nghe lời họ, chớ chọc giận họ, miễn cho—Ách?” Hắn há miệng nhạc nhiên, bởi vì người phía sau đã sớm không thấy đâu hết.

Hắn quay đầu lại, sợ đến lưng toát mồ hôi lạnh, bởi vì vị bằng hữu thấy việc nghĩa thì hăng hái làm, đang trực tiếp bay thẳng về hướng thiếu niên đang cầm súng—

Thiếu niên thấy Niêm Tự Cường thế nhưng nhắm thẳng hướng mình đi tới thì kinh hãi mà lui ra phía sau, một tay dùng súng chỉ vào nàng đe dọa: “Đừng tới đây! Đứng lại! Có nghe thấy không hả, không sợ ta nổ súng giết ngươi sao?”

Niêm Tự Cường kìm nén không cưới, vẻ mặt không hề sợ hãi, dựa trên kinh nghiệm mà nói: “Có bản lĩnh thì nổ súng a.”

Thiếu niên nghe nàng nói như thế, quả nhiên mặt biến sắc, kể cả Sử Văn Triết cũng là sợ đến giọng nói như bị nghẹn lại.

Vị bằng hữu này không phải là không sợ chết thật chứ, sao lại không muốn sống mà đi khiêu khích đối phương?

Hắn đang muốn tiến lên ngăn cản thì, phát triển kế tiếp hoàn toàn ngoài dự đoán của hắn, thiếu niên không chỉ không dùng súng mà lại quay đầu bỏ chạy, đồng thời vị bằng hữu vừa mới đứng phía trước mình đã phóng lên, nắm tên kia đem hắn quẳng qua vai,

rồi nhanh chóng đuổi theo hai tên còn lại đang định chuồn mất. Thoáng cái cô đã bắt kịp bọn họ, dùng tốc độ sét đánh không kịp che tai đem ba tên cướp chế ngự, một người cũng không thoát được.

“Muốn dùng súng giả lừa gạt ta? Tiểu tử thối, đạo hạnh các ngươi còn kém lắm.” Cô vừa nói, đồng thời lại hướng trên đầu mỗi tên đánh một quyền.

Sử Văn Triết ở một bên kinh ngạc không ngớt.

“Này súng. . . Là giả sao?”

Niêm Tự Cường thế nhưng không thèm trả lời, liền cầm lấy điện thoại di động nói chuyện, không để ý đến hắn.

Sử Văn Triết vội vàng đi nhặt về bao công văn, đem bóp tiền cùng thẻ tiết kiệm cầm về, mấy thứ rơi lả tả trên mặt đất cũng thu về từng cái một, thế nhưng lại tìm không được mắt kính bảy độ của hắn. ~.~

Niêm Tự Cường mệnh lệnh ba tiểu tử thối quỳ gối trên mặt đất, kiểm tra giấy chứng minh cùng thân phận của bọn chúng, quả nhiên tất cả đều là vị thành niên.

Sử Văn Triết thật vất vả cuối cùng cũng tìm được mắt kính của hắn trên mặt đất, nguyên bản tầm nhìn mờ ảo, sau khi đeo kính lên thì rốt cục cũng thấy rõ mọi thứ.

Ngày hôm nay thực sự là trong cái rủi có cái may, nguyên bản cho rằng đã tiêu đời rồi, may là tránh được một kiếp, này toàn bộ phải cảm ơn vị bằng hữu thấy việc nghĩa hăng hái làm.

Hắn đi về phía đối phương cảm kích mở lời.

“Cảm ơn anh, anh đã cứu ta một mạng, thật không ngờ thân thủ của anh lợi hại như vậy, thật khiến cho người ta bội phục.”

Ngay khi khuôn mặt anh khí tú lệ quay đầu lại nhìn, con mắt thâm thúy có thần nhìn vào hắn thì, Sử Văn Triết đột nhiên ngây người ra.

Đây là khuôn mặt nữ nhân, tuy rằng ăn mặc y như nam nhân nhưng khẳng định đây là khuôn mặt của nữ nhân.

Vừa rồi là do mắt kính bị văng ra cho nên hắn không nhìn rõ cái gì hết, thẳng tới khi mang kính vào, hắn mới giật mình hiểu ra, hóa ra người đánh ngã ba tên cướp, cứu hắn một mạng, là một nữ nhân, nhưng lại là một nữ nhân tính cách hào sảng như nam nhân.

Còi cảnh sát tiếng từ xa đến gần, rất nhanh chóng, hai xe cảnh sát nhận được thông báo đã tới nơi, dừng lại ngay đầu hẻm.

Mấy cảnh sát ăn mặc đồng phục xuống xe chạy nhanh tới, vừa thấy Niêm Tự Cường lập tức hướng phía cảnh sát mặc thường phục là cô nhấc tay cúi chào.

“Niêm cảnh quan**”

**Cảnh quan: sĩ quan cảnh sát.

Cảnh quan?

Sử Văn Triết nhìn thấy tình huống này, cứ thấy kinh ngạc không dứt, biết ân nhân cứu mạng là nữ nhân đã làm hắn giật mình, nghĩ không ra cô thế nhưng lại là một vị cảnh quan.

“Ngươi là cảnh sát?”

Niêm Tự Cường trừng hắn liếc mắt, dưới ánh mắt sắc lẻm như dao, Sử Văn Triết không khỏi bị mũi nhọn trong mắt cô làm cho sợ hãi lùi một bước.

Bởi còn có sự tình tiếp sau phải xử lý, Niêm Tự Cường không đếm xỉa tới người này, cô hướng các cảnh sát khác bàn giao sự việc, yêu cầu bọn họ đem tội phạm đưa về trước.

Ánh mắt Sử Văn Triết thủy chung nhìn thẳng cô, đối với cô vừa tò mò vừa thán phục, hắn chưa từng gặp qua nữ nhân lợi hại như vậy, không chỉ tay không đối phó ba người, hơn nữa còn bình tĩnh quyết đoán.

“Tiên sinh, phiền phức anh theo chúng tôi về cục lý làm ghi chép.”

Hắn quay đầu, nhìn một cảnh sát đang tiến lên, hiếu kỳ nhỏ giọng hỏi “Cô ấy.. Thật là cảnh sát?”

Cảnh sát cười nói:” Coi như anh gặp may, gặp gỡ Niêm cảnh quan, cô là đóa hoa lợi hại nhất trong cục hình sự của chúng tôi.”

Sử Văn Triết nhịn không được len lén nhìn chằm chằm cô, đem cô từ đầu đến chân tỉ mỉ quan sát.

Lúc đầu nhìn thấy cô thì chỉ nghĩ bề ngoài cô so với nam nhân hơi nhỏ gầy, thấp hơn hắn một cái đầu, bởi ăn mặc giống nam nhân, cho nên vừa nhìn tới thì đương nhiên cho rằng cô là nam nhân.

Chờ một chút, nếu cô là nữ nhân, như vậy vừa. . .

Hắn không tự giác mà cúi đầu, nhìn chằm chằm bàn tay mình, hồi tưởng lúc nãy đụng tới bộ ngực của cô, còn nghĩ rằng đối phương cơ ngực thật phát triển, hiện tại hồi tưởng xúc cảm kia, tất cả chứng tỏ rằng hắn sờ đến chính là….

Có sát khí?

Hắn ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy cô đang trừng mắt phóng ra tia nguy hiểm làm hắn cứng đờ, vội vàng buông tay xuống, vẻ mặt vô cùng xấu hổ.

Hiện tại hắn đại khái hiểu rõ vì sao nữ nhân này lại phải trừng hắn rồi.

Hắn thực sự không phải cố ý muốn sờ bộ ngực của nàng, bất quá dù sao cũng là hắn đắc tội với người ta trước, cho nên cần phải xin lỗi cô.

Hắn nở nụ cười áy náy, tính mở miệng nói ra lời xin lỗi, nhưng còn chưa nói ra một chữ thì cô đã xoay người bước đi về phía xa cảnh sát.

“Tiên sinh, thỉnh lên xe đi.” Cảnh sát bên cạnh thúc giục.

Sử Văn Triết do dự một chút, sau cùng không thể làm gì khác hơn là cũng theo lên một xe khác, hướng một cảnh sát hỏi thăm “Xin hỏi nữ cảnh sát vừa cứu ta tên là gì vậy?”

“Niêm Tự Cường.”

Hắn lại sửng sốt.

Niêm Tự Cường? Cái này. . . đây không phải tên của nam nhân sao? Chuyện gì xảy ra a? Cô thật là nữ nhân sao? Chuyện này làm cho hắn muốn hồ đồ rồi.

Cô phải tìm một người chồng, thế nhưng căn bản là cô không hề có đối tượng.

Phóng tầm mắt nhìn lại cho tới bây giờ, hầu như vây quanh ở bên người cô đều là nữ nhân.

” Tự Cường, đây là canh gà ta tự nấu, ngươi lại ăn thử xem nào.”

Một cô gái thân hình gợi cảm, tướng mạo xinh đẹp, một đầu tóc dài phiêu dật sau lưng, mặc một cái váy mê người ngắn đến không thể ngắn hơn, bày ra một đôi đùi đẹp thon dài khêu gợi, nghệ danh của cô là Hoa Hoa, là Tây Thi tối cao trong vùng lân cận của cục hình sự bọn hắn.

Cứ cách vài ngày thì sẽ gặp Hoa Hoa cầm theo một món ngon chính tay cô làm đem tới cục hình sự.

Tay nghề của cô rất là tốt, mỗi lần đến đều là nguyên liệu nấu ăn theo mùa, mùa đông nấu canh gà thuốc bắc, mùa hè thì chuẩn bị những đồ ăn nhẹ nhàng khoan khoái ngon miệng, có đôi khi thay đổi khẩu vị thành món bánh ngọt đậu đỏ, tất cả đều làm để hiếu kính anh hùng nàng sùng bái nhất – Niêm Tự Cường.

Hoa Hoa mở nắp đậy ra, múc một chén canh gà bưng trước mặt Niêm Tự Cường, kêu cô tới nếm thử tay nghề của mình.

“Tới tới tới, uống bát thập toàn đại bổ với thịt gà rừng nuôi thả này.”

“Là đùi gà? Thật tốt quá, ta thích nhất ăn đùi gà.” Niêm Tự Cường hài lòng mà cầm lấy đùi gà cắn một ngụm, gật đầu tán thưởng, “Ăn ngon.”

“Ta đã biết ngươi sẽ thích”Hoa Hoa vui vẻ nói.

“Thơm quá a.”

Một cánh tay duỗi tới, chưa kịp đụng tới thìa đã bị Hoa Hoa dùng sức đánh ra.

“Không cho phép đụng vào, đây là cho Tự Cường.”

Tiểu Kiệt vừa ao ước vừa đố kị, lớn tiếng kháng nghị.”Đừng như vậy chứ Hoa Hoa công chúa, bình thường chúng ta đối đãi ngươi cũng không bạc nha, cũng không có việc gì còn có thể đi tuần tra chung quanh quầy hàng một chút, vì sao chỉ đối tốt với Tự Cường?”

“Đúng rồi đúng rồi, ngươi cho dù đối xử tốt với Tự Cường thì cô ấy cũng sẽ không biến thành nam nhân.” Những người khác cũng kháng nghị.

Hoa Hoa ôm cánh tay Tự Cường, hừ nói “Không phải nam thì sao nào, từ sau lần cô ấy giúp ta bắt về tên cường đạo cướp giật thì Tự Cường chính là anh hùng duy nhất trong cảm nhận của Hoa Hoa ta.”

Hoa Hoa chiếu cố Tự Cường tựa như chiếu cố lão công của mình vậy, làm cho những người khác ước ao vô cùng, rõ ràng bên trong cục hình sự có nhiều nam tử hán như vậy nhưng hết lần này tới lần khác Hoa Hoa cũng chỉ đối tốt với Niêm Tự Cường.

Canh thập toàn đại thơm ngào ngạt trước mắt cùng với nữ chủ nhân y như nhau, nhìn được nhưng ăn không được.

Cô bé ngồi bên kia Tự Cường cũng đồng dạng dùng ánh mắt sùng bái dựa sát vào vai Tự Cường, cô là tiểu muội bán hoa quả, năm nay mười bảy tuổi nhũ danh gọi A Châu, cùng Hoa Hoa như nhau cũng là fan trung thành của Tự Cường, cứ cách năm ba ngày lại đem hoa quả mới mẻ trong tiệm tới lấy lòng Tự Cường.

“Tự Cường không chỉ lớn lên tuấn tú, thân thể cao ráo, hơn nữa đối với phái nữ rất ôn nhu, cùng cô ấy ở một chỗ không cần lo lắng bị chiếm tiện nghi, nếu như Tự Cường là nam thì ta nhất định phải gả cho cô ấy.”

Niêm Tự Cường được nữ nhân hoan nghênh như vậy quả thực là ao ước của nam nhân khác, fan nữ của cô không chỉ có Tây Thi Hoa Hoa cùng hoa quả muội A Châu, còn có A Hương bán hồng trà đối diện bên kia, hơi một tí là mang một ly trà sữa trân châu tới tặng cho Tự Cường, ngay cả trong cục hình sự cũng có không ít nữ cảnh sát ngưỡng mộ cô.

Mấy cô gái không phải hầu hạ cô ăn cái gì thì cũng giúp cô xoa bóp vai, quả thực là mọi việc đều thuận lợi làm mọi người ao ước không ngớt.



Bởi vì canh gà thực sự quá thơm nên chu vi vây quanh một đống người, mỗi người nhìn chằm chằm canh gà chảy nước miếng, rõ ràng canh gà có một tô rất to, một người căn bản uống không hết nha, Hoa Hoa cũng không cho phép bất luận kẻ nào động vào thực sự là làm chết người.

Niêm Tự Cường buồn cười mà khuyên Hoa Hoa.”Ngươi cũng đừng lại dằn vặt bọn họ đi.”

Hoa Hoa vứt ra một cái mị nhãn*, cười duyên nói “Được rồi, nếu Tự Cường đã nói như vậy thì ta mở lượng từ bi, đem tô canh gà này ban cho mọi người.”

*Mị nhãn: đôi mắt quyến rũ.

Lời vừa ra khỏi miệng làm các nam nhân phấn khởi không ngớt, chén trên tay từ lâu được chuẩn bị chỉ đợi chém giết chia đồ ăn.

“Không được phép tranh đoạt, từng người một xếp hàng “Hoa Hoa mệnh lệnh nói, bắt bọn họ chiếu trình tự xếp hàng còn không thì không được ăn, một người một chén, không nhiều cũng không ít.

A Khang vỗ vỗ vai Niêm Tự Cường, tấm tắc nói rằng “Thật ao ước được như ngươi, nhân duyên với phụ nữ tốt như vậy.”

Ngoài ý muốn nghe thấy cô thở dài “Có cái gì hảo ước ao chứ? nhân duyên với phụ nữ cho dù tốt cũng không thể giải quyết vấn đề của ta.”

Hoa Hoa cùng A Châu nghe xong, vội vàng quan tâm hỏi.

“Tự Cường, ngươi có tâm sự a?”

“Có đúng hay không công tác gặp phiền phức?”

“Nói ra, ta giúp ngươi chia sẻ lo lắng.”

Tiểu Kiệt tiến lên tiếp cận hì hì cười nói: “Đừng phiền não, ta có thể giới thiệu cho ngươi một vị danh y, hắn chuyên môn làm giải phẫu đổi giới tính —— Á!”

Một nắm tay sét đánh không kịp bưng tai mà bắn trúng khuôn mặt hắn, tốc độ cực nhanh không kịp né tránh.

Niêm Tự Cường thu hồi nắm tay, tiếp tục đem một ngụm canh gà sau cùng uống hết mới nói ra phiền não gần nhất của cô.

“Ta chuẩn bị kết hôn.”

Huynh đệ cục hình sự vốn là đang uống canh gà, nghe xong thiếu chút nữa phun ra hết, Hoa Hoa cùng A Châu còn lại là thét chói tai.

“Ngươi phải kết hôn?”

“Đối tượng là ai?”

“Thế nào cho tới bây giờ không có nghe ngươi đề cập qua?”

Niêm Tự Cường có bạn trai sao? Đây đúng là tin tức kinh động tòa nhà.

Nguyên bản tại chỗ làm việc của mình vùi đầu ăn canh, gặm xương gà, tất cả đều khiếp sợ mà giơ lên mắt, kéo lỗ tai, từng bước từng bước vây qua đây.

Niêm Tự Cường nhíu mày.”Bởi vì ta nếu không kết hôn, sớm muộn sẽ bị lão ba lão mẹ bức điên.”

Cô đem tình huống đại khái nói một lần, mọi người nghe xong thì bừng tỉnh đại ngộ.

“Ta đã nói rồi, hóa ra là theo mệnh lệnh ba mẹ nha.”

“Này cũng khó trách, bọn họ đều hơn sáu mươi tuổi rồi, muốn ôm cháu cũng là mong muốn bình thường thôi.”

“Ta là con gái một, bọn họ thật vất vả sinh ta một nữ nhi, suốt ngày nghĩ ôm cháu còn nói ta nếu không kết hôn thì bọn họ sẽ chết không nhắm mắt, ngươi nói ta có thể không hao tổn tâm trí sao? Cho nên một lần vất vả suốt đời nhàn nhã, ta quyết định kết hôn cho xong việc.”

Tiểu Kiệt một bên gặm mông gà một bên hỏi “Vấn đề là ngươi có đối tượng sao?”

“Nếu có thì ta sẽ không thật sự phiền não” Đây là vấn đế lớn nhất, cô phải đến chỗ nào đi tìm nam nhân kết hôn?

Lơ đãng đưa mắt ngắm nghía xung quanh, ánh mắt của cô đột nhiên dừng lại trên mặt Tiểu Kiệt.

Tiểu Kiệt vốn đang gặm được mùi ngon cũng đột nhiên dừng lại động tác, cùng Niêm Tự Cường bốn mắt đối diện, vẻ mặt khó hiểu.

“Tiểu Kiệt.”

“Làm chi?”

“Chúng ta là hảo huynh đệ, đúng không?.”

“Tốt lắm, chúng ta kết hôn.”

“Phốc!”

Xương gà trong miệng Tiểu Kiệt bay ra ngoài, cả người nhảy dựng lên “Nói — nói cái quỷ gì thế hả!”

“Đương nhiên không phải chuyện ma quỷ, ta là nói thật.”

“Không được!”

“Vì sao không được?”

“Ta có bạn gái rồi!”

“Di! Đúng thật, ngươi đã có bạn gái rồi, đoạt tình yêu người khác không phải là hành động của đại trượng phu.” Cô suy nghĩ một chút, ánh mắt lại di chuyển, ngắm tới một cái đầu khác…. A Khang.

A Khang nguyên bản đang giơ chân bắt chéo, cơm no rượu say, bị ánh mắt của cô nhìn chòng chọc thì cả người cũng là cứng đờ, sợ hãi từ mông truyền đến, bởi vì hắn nhìn thấy trong mắt Niêm Tự Cường hai chữ – săn bắn.

Không nói hai lời A Khang lập tức bỏ trốn mất dạng, thế nhưng hắn mới chạy không được vài bước thì đã bị bay lên không trung, Niêm Tự Cường võ nghệ cao cường đã bắt được hắn trọng trọng đặt ở trên bàn.

“Oa oa oa —— ta không được đâu!”

“Vì sao không được, ngươi cũng không có bạn gái.”

“Thực sự không được đâu!”

“Ngươi đã nói bằng hữu gặp nạn, giúp bạn không tiếc cả mạng sống, ta hiện tại đang gặp nạn, ngươi không giúp chính là không nói nghĩa khí.”

“Thế nhưng ta thích nữ nhân nha!”

“Ta là nữ nha, không phải thì ta tìm ngươi làm chi.”

“Vẫn là không được đâu! Chúng ta là bạn bè trong sáng, cùng tình yêu nam nữ không thể nhập làm một, ngươi không thể bức ta nha, ai cứu mạng ta–”

“Ngươi thật ầm ĩ quá, bất quá là gọi ngươi giúp vội vàng, quỷ khóc quỷ gọi, ngươi không phải là nam nhân!” Nói xong còn tặng thêm cho hắn một đấm trên đầu.

A Khang khuôn mặt thất sắc, nói cái gì cũng phải bảo trụ trinh tiết của mình, tình thế cấp bách khẩn cấp thì kế duy nhất đó là tìm một kẻ chết thay tới hi sinh.

“Được rồi, tìm Tiểu Ba, Tiểu Ba nói hắn rất muốn kết hôn!”

Niêm Tự Cường nghe xong mắt sáng ngời “Thực sự?”

“Là thật đó, Tiểu Ba rất thích hợp, hắn cũng không có ban gái, hơn nữa hắn rất nghe lời, gọi hắn làm cái gì thì hắn làm cái đó, rất hợp tiêu chuẩn của ngươi.”

Tiểu Ba nha Tiểu Ba đừng trách hắn không nói nghĩa khí, không có gì quý hơn độc lập tự do nha, giá tình bạn càng cao nếu thành rủi ro trinh tiết thì hai người đều có thể vứt.

Niêm Tự Cường vỗ tay hoan nghênh nói: “Đúng rồi, ta thế nào không nghĩ tới, bình thường người hay bị sai khiến nhất chính là Tiểu Ba, hơn nữa hắn pha trà uống rất ngon.”

Nàng nhẹ buông tay, A Khang chiếm được tự do tựa như thỏ mới từ trong tay thợ săn tìm được đường sống trong chỗ chết, lập tức chạy lẫn mất thật xa.

Bọn họ mấy người hảo huynh đệ không ai đánh thắng được Niêm Tự Cường, tự do vật lộn huấn luyện thì tất cả đều là bại tướng của cô, nếu như đem cô lấy về nhà thì cả đời chỉ có thể làm nô tài.

“Tiểu Ba đâu?”

Niêm Tự Cường trái phải nhìn xung quanh, nếu như nàng nhớ không sai thì Tiểu Ba vừa rõ ràng ngồi ở đối diện bên kia uống canh gà, mà khi nàng quay đầu thì phát hiện vị trí từ lâu không có một bóng người, chỉ còn lại một chén canh gà đang uống dở ở trên bàn vẫn còn hơi ấm.

Người đâu?

Nàng há miệng ngạc nhiên phát hiện, không chỉ Tiểu Ba không thấy đâu mà nguyên bản cục hình sự đang náo nhiệt bỗng nhiên trở nên trống trải, mọi người sao lại chuồn hết đâu rồi, chỉ còn lại có Hoa Hoa cùng A Châu.

“Những người khác đâu?”

“Đều chạy hết rồi”Hoa Hoa Hoa Hoa vừa cười vừa trả lời, A Châu còn lại là che miệng cười không dừng được.

Niêm Tự Cường nhíu mày, chửi bới nói: “Một đám không nói nghĩa khí thế nhưng toàn bộ chạy thoát, hừ, cục hình sự lớn như vậy, ta không tin bọn họ có thể chạy trốn tới chỗ nào?”

Cô đột nhiên anh mắt chợt lóe lên, hưng phấn vỗ tay mà nói “.”Được rồi, tìm Tiểu Vũ, người này nợ ta tiền vẫn không trả, vừa vặn gọi hắn lấy thân gán nợ.”

Nói xong liền đi tìm Tiểu Vũ.

Đợi nàng đi rồi, dưới bàn hé ra mấy cái đầu nhỏ giọng truyền đến một câu đồng tình cảnh cáo.

“Tiểu Vũ, ngươi tốt nhất là nhanh một chút đem tiền trả lại cho cô ấy, không thì chúng ta không cứu được ngươi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nhà Có Phu Nô

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook