Chương 3
Mạc Nhan
10/12/2013
Sau lúc Tự Cường thông báo tìm bạn trăm năm, các anh em thường ngày
xưng huynh gọi đệ đều toàn bộ sợ đến chạy mất hết, vì bất đắc dĩ nên cô
không thể làm gì khác hơn là nghĩ biện pháp khác.
Trên phố lớn người đến người đi, cô đứng ở trước cửa hàng nhìn xuống đồng hồ đeo tay, cách thời gian hẹn còn tới mười phút.
Không bao lâu sau, cách đó khoảng hai mươi mét cô nhìn thấy mộ bóng người quen thuộc. Lạc Tiểu Huân vội vã đi tới chỗ hẹn, nhìn thấy cô thì trên mặt là tràn đầy tươi cười.
“Từ xa thì đã nhìn thấy ngươi rồi, vẫn là nhận ra dễ như thế, sao ngươi lại tới sớm như vậy chứ?”
” Đây là thói quen của ta.”
Lạc Tiểu Huân ôm cánh tay của cô “Đã lâu không gặp, ngươi vẫn cứ đẹp trai như vậy, chồng yêu.”
Một tiếng gọi chồng yêu của cô làm Niêm Tự Cường không khỏi mỉm cười, hồi ức ngày xưa bỗng tràn về.
Cô cùng Lạc Tiểu Huân là học chung phổ thông, khi đó hai người chính là bạn thân thiết, ở phổ thông thì cô có ngoại hình giống một thiếu niên anh tuấn, mà Lạc Tiểu Huân là cô gái dễ thương, hai người đứng chung một chỗ vô cùng xứng đôi, bởi vì tịnh bạn hảo nên tiểu Huân gọi yêu cô thành “Chồng yêu” của cô ấy, mà cũng cô cũng trêu ghẹo gọi tiểu Huân là “Vợ yêu”.
Đương nhiên các cô cũng không phải đồng tính luyến ái, các cô chỉ là bạn bè vô cùng tốt, tình bạn từ lúc học phổ thông vẫn duy trì đến bây giờ. Hai người đi vào một tiệm hồng trà ngồi xuống ôn chuyện cũ.
“Trên thực tế là ngày hôm nay ta có việc muốn nhờ ngươi giúp đỡ.”
“Há, có cái gì muốn ta giúp thì cứ nói đi.”
“Ta muốn kết hôn” Cô gọn gàng dứt khoát nói ra mục đích ngày hôm nay.
Một câu nói ngắn gọn làm cho Lạc Tiểu Huân kinh ngạc không thôi.
“Ngươi muốn kết hôn? Trời ơi, ngươi có bạn trai à? Quen biết lúc nào vậy?” Lạc Tiểu Huân kinh ngạc hỏi ko ngừng, bởi vì cô vẫn Tự Cường dự định ôm chủ nghĩa có, ngoại trừ kinh ngạc thì cô cũng thật cao hứng.
“Không phải”Niêm Tự Cường xuất ra một cái đĩa tùy thân đưa cho Tiểu Huân”Bên trong có ảnh chụp của ta”
“A”Tiểu Huân kinh ngạc mà nhìn chằm chằm cô.
“Đây là nguyên nhân ta tìm ngươi giúp đỡ, ta mong muốn trong thời gian ngắn nhất có thể tìm được một đối tượng có thể kết hôn, ngươi đi làm trong trung tâm môi giới, là bí thư tình yêu siêu cấp có công trạng tốt nhất hàng năm, ta cần ngươi giúp ta tìm được một người thích hợp.”
Cô đem nguyên nhân cơ bản nói một lần, Lạc Tiểu Huân mới gật đầu tỉnh ngộ.
“Thì ra là như thế, chuyện này cũng khó trách,Niêm ba với Niêm mẹ tuổi cũng đã lớn nên muốn ôm cháu là chuyện bình thường thôi, tốt, ta giúp ngươi mai mối, cứ giao cho ta”Thân là bí thư của trung tâm môi giới tình yêu, Lạc Tiểu Huân trên tay có rất nhiều khách hàng nam với điều kiện rất tốt, mà Tự Cường lại là bạn tốt nhất của cô cho nên cô đương nhiên dốc hết sức giúp bạn tìm được một người chồng tốt, cô bắt đầu hăng hái tràn trề thu thậo tin tức.
“Ngươi thích dạng người nào?” Lạc Tiểu Huân hiếu kỳ muốn chết, bởi vì cùng Tự Cường quen biết lâu như vậy chưa từng nghe cô ấy nói qua thích nam nhân kiểu nào.
“Nô tài” (kẻ cam tâm làm ô sin cho người khác)
“Á?”
“Giúp ta tìm một nô tài”Niêm Tự Cường không hề suy nghĩ lại mà trả lời “Giúp ta tìm một nam nhân sẽ giặt quần áo, nấu cơm quét nhà và biết chăm sóc trẻ con.”
Lạc Tiểu Huân đầu tiên là sửng sốt tiếp theo bật cười, cô một chút cũng không bất ngờ, Tự Cường có tính tình như đàn ông nên điều kiện này quả thực là rất giống với cô ấy.
“Còn gì không?”
“Không có.”
“Như vậy thôi?”
“Đúng.”
“Nghe xong rồi cứ như là ngươi đang tìm một nam giúp việc vậy.”
“Đúng vậy, ta đã nói rồi ta muốn tìm một nô tài, nếu như ta phải kết hôn thì sẽ cưới người thuận tiện như vậy.”
“Thuận tiện? Ngươi chọn lựa chồng là vì thuận tiện?”
“Còn không phải sao?”
“Ngươi nên muốn tìm một người yêu ngươi, trước nói yêu đương rồi mới kết hôn.”
“Ta không có hứng thú, thứ nhất lãng phí thời gian, thứ hai phiền phức, ngươi cũng biết ta không thể giả bộ làm nũng như mấy cô gái khác, hơn nữa ta thích ăn mặc như vầy, cho nên tính tình đối phương càng đơn giản càng tốt.”
“Ngươi có muốn suy nghĩ lại một chút không?” Lạc Tiểu Huân rất muốn thuyết phục cô ấy cân nhắc lại một chút bởi vì trên tay cô kỳ thực có rất nhiều nam nhân điều kiện vô cùng tốt, cho dù là bề ngoài hay nghề nghiệp, đều là hàng ai cũng muốn cướp.
Nhưng Niêm Tự Cường tuyệt không lung lay ý nghĩ, cô vẫn là câu châm ngôn kia.
“Giặt quần áo nấu cơm quét nhà chăm con nít, tìm được rồi thì cho ta biết, cứ như vậy đi.” Cô nhìn xuống tay xem thời gian “Ta phải đi rồi, chơ tin tức của ngươi nhé vợ yêu.”
Kết thúc trọng tâm câu chuyện nhanh chóng, Niêm Tự Cường đem hồng trà lạnh trên bàn uống cạn một hơi rồi tạm biệt Tiểu Huân.
Nhìn bóng lưng Tự Cường rời đi rất nhanh, Lạc Tiểu Huân thở dài rồi lắc đầu bật cười.
“Hoàn toàn không thay đổi, vẫn là cái giọng điệu kia. . .” Xem ra muốn thuyết phục Tự Cường là rất khó, tìm một nam nhân tình nguyện ở nhà giặt quần áo nấu cơm chăm con nít, đây quả là một thách thức lớn nha, đại khái là xác suất kiếm được vô cùng nhỏ
Tìm nô tài? Có người như thế sao?. (Linh: thì có mới có chuyện đọc chứ)
Lạc Tiểu Huân uống trà, mở cái máy tính xách tay nhỏ lấy ra số liệu khách hàng, bắt đầu sưu tầm đối tượng có khả năng ghép thành đôi, mong muốn có thể tìm ra người thích hợp, không cầu trăm phần trăm nhưng cầu ít nhất cũng phù hợp 50%, mà lúc cô đang chuyên tâm làm việc thì không chú ý tới một bóng người cao to thon dài đang đi về phía cô.
Thẳng đến lúc đối phương ngồi ở trước mặt cô thì cô mới giựt mình ngẩng đầu kinh ngạc, dung nhan thanh lệ hiện ra dáng tươi cười ngọt ngào.
“Ông xã.”
Nam tử ngồi ở trước mặt chính là ông xã Suất Vũ Sâm của cô, khuôn mặt nghiêm nghị lạnh lùng mang theo thần sắc trang nghiêm, nói năng thận trọng là mặt nạ hắn thường mang lên lúc làm việc, bởi vì hắn là ông chủ, nghiêm túc có thể thành lập uy nghiêm của hắn, chỉ có lúc đối mặt ái thê thì hắn mới có thể dỡ xuống mặt nạ, bày ra ánh mắt nhu hòa.
Thế nhưng lúc này, nhìn thấy lúm đồng tiền phát sáng đẹp như hoa của bà xã nhưng hắn không vui vẻ nổi mà ngược lại sắc mặt khá căng thẳng, khuôn mặt giống như có người bắt cóc bảo bối của hắn.
“Người vừa rồi là ai?”
“Hửm?” Cô buồn bực nháy mắt mấy cái
“Anh thấy nam nhân kia nắm tay em” Nói tiếp một câu, hắn không cần vạch trần thì cô cũng có thể hiểu rõ ý tứ của hắn.
Lúc đó hắn đang ở bên kia đường nhìn vào cửa tiệm này, nghĩ thầm rằng cửa tiệm này là địa điểm hắn cùng Tiểu Huân thường tới uống cà phê cho nên đến đây nhìn thử.
Lúc nhìn vào thấy rất tệ, bàn tay nhỏ bé của bà xa lại bị nam nhân khác nắm, hai người nói chuyện rất thân mật, giống như là một đôi tình nhân đang yêu nhau cuồng nhiệt.
Hắn đứng ở bên kia đường mà thấy như sấm sét giữa trời quang.
Hắn không tin Tiểu Huân hội phản bội hắn, cố gắng nhủ bản thân phải bình tĩnh nhưng chình mắt hắn nhìn thấy khiến hắn không thể thuyết phục bản thân, đấu tranh mộ hồi thì cuối cùng quyết định qua đây để hỏi rõ ràng.
Lạc Tiểu Huân vốn có chút ngờ vực nhưng vừa nghe đến chồng già hỏi xong thì lập tức bừng tỉnh hiểu rõ, hóa ra hắn cho rằng cô cùng cô ấy…. cô liền bật cười ha ha không ngừng, phản ứng này làm cho Suất Vũ Sâm càng thêm hồ đồ.
” Mời giải thích một chút, nếu như thực sự mắc cười như vậy thì anh cũng muốn chia sẻ”Nhìn ra được hắn đang rất cố kiềm chế kích động muốn đánh vào mông của cô.
Thực sự là quá buồn cười, cũng khó trách ông xã lại hiểu lầm nha, mới thoạt nhìn thì ai cũng nghĩ Tự Cường là nam nhân, mà làm cho cô vui nhất chính là biểu hiện của ông xã, dáng điệu ghen tuông của hắn giống như là mới vừa nuốt vào 10kg thuốc nổ. Biểu hiện này chứng tỏ là nam nhân này có yêu nàng thì mới có thể bộc lộ tình cảm thật, cảm giác bị ghen này thật quá tuyệt vời, cô phải hưởng thụ cho tốt mới được.
“Vì sao anh nghĩ em nhìn giống như rất khoái chí?”
“Bởi vì em vừa phát hiện là bộ dáng anh ghen thật quá đẹp trai”Đôi mắt đẹp trở nên mơ màng quyến rũ, chân nhỏ thon dài mảnh khảnh dưới bàn nhẹ nhàng ma sát trước chân hắn, quả nhiên nhìn thấy dục vọng hiện lên trong mắt hắn.
Nhìn thấy thái độ thờ ơ của bà xã không hề chộ dạ chút nào, cũng không vội vã giải thích thậm chí là rất hài lòng, hắn liền hiểu được trong chuyện này nhất định có vấn đề, sợ là hiểu lầm chỗ nào, sự thực cũng không phải là giống như suy nghĩ của hắn.
Ngẫm lại vấn đề này, lửa giận lúc đầu cũng xẹp xuống không ít, khôi phục sự lạnh lùng tự tạo.
“Người kia là ai?”
Lạc Tiểu Huân không hề trả lời mà đem số liệu khách hàng vừa mới nhập vào máy tính lôi ra xem xét, dùng bút thay đổi thật nhanh mặc kệ cho hắn nhìn trộm.
Suất Vũ Sâm nhìn chằm chằm ảnh chụp trên màn hình, lúc nhìn thấy một loạt hình nam nhân thì trầm mặc một hồi.
Im lặng một hồi lâu hắn rốt cục đã mở miệng, hỏi một câu không liên quan gì.
“Ngày hôm nay phải tăng ca sao?”
“Không cần.”
“Lúc hết giờ làm đi đón em.”
“Tốt.”
Đối thoại 2 vợ chồng kết thúc thì hắn đứng dậy rời khỏi, cô vẫn tiếp tục gõ máy tính phảng phất như con thuyền lướt nước không dấu vết, tất cả vừa khôi phục hình dạng ban đầu.
Đột nhiên cằm của cô bị nâng lên, khi cô còn chưa kịp phản ứng thì đôi môi nhiệt tình như lửa ấp xuống, đôi môi mềm mại trơn bóng mang theo ngọn lửa làm càn dây dưa môi cô.
Ông xã đã đi rồi nhưng quay lại, thế nhưng tại nơi đông người hôn cô nồng nhiệt, đỡ lấy cái gáy làm cho cô trở tay không kịp.
“Anh yêu em” Hắn thấp giọng nói, sau đó rời đi không hề quay đầu lại, lưu lại hai gò má ửng đỏ nóng bừng cho cô, một người không có ý tứ đem khuôn mặt ra sau máy tính cười trộm.
Niêm Tự Cường sau khi tan làm trở về khu nhà chung cư, vừa ra khỏi thang máy thì mấy rương hành lý chồng chất như núi làm cho cô đi từng bước khó khăn.
Hình như có người đang dọn nhà, hành lang vốn là khá chật hẹp càng thêm hỗn loạn.
Cô nhớ tới mẹ từng đề cập qua với cô là nhà trống sát vách hình như có hàng xóm mới dọn tới, những đồ dùng này cùng với hành lý chắc là của bọn họ đây.
Cô nỗ lực tìm đường đi qua đống đồ vật hỗn loạn, lúc cô đang muốn vượt qua một cái thùng thì bất ngờ bị người phía sau đụng vào một cái.
“Nguy hiểm”Đối phương hô nhỏ nhưng đã không kịp, đồ đạc ngã xuống rầm rầm, một cổ trọng lượng đè xuống người cô, làm cô té trên mặt đất.
Cô ngã thật thảm hại, cảm giác được cả người như rời ra, đây vẫn chưa hết bởi vì trên người cô có một người đè lên, hơn nữa lại là nam nhân.
“Xin lỗi xin lỗi, cô có bị gì hay không – ách!” Sử Văn Triết ngây người, kinh ngạc nhìn chằm chằm người nằm dưới thân.
Khuôn mặt tuấn tú kia hắn nhận ra được, biểu tình hung ác kia hắn cũng nhận ra được, phàm là khuôn mặt hắn đã nhìn thấy thì tuyệt đối sẽ không quên.
Niêm Tự Cường cũng vẻ mặt kinh ngạc mà trừng mắt nhìn đối phương.
Đây không phải là con ếch bốn mắt kia sao? Hắn không chỉ đè trên người cô mà còn chết tiệt vừa vặn đem vật dưới thân để ở giữa hai chân của cô, làm cho cô cảm giác được tiểu đệ đệ của hắn khá rõ ràng, mà nam nhân này cũng không biết là phát ngốc chuyện gì mà cứ nhìn chằm chằm vào cô làm cho bụng cô giận sôi lên.
Con ếch bốn mắt chết bầm!
“Còn không mau đứng lên nhanh!” Cô rống to lên thì Sử Văn Triết lúc này mới hoàn hồn, ý thức được bản thân đã gây ra họa gì thì hoang mang rối loạn nhanh chóng đứng dậy.
“Xin lỗi, xin lỗi, tôi không phải cố ý “
Hắn rất là áy náy vì nghĩ không ra lần thứ hai gặp nhau thì lại rơi vào tình huống xấu hổ thế này.
Niêm Tự Cường cố gắng bò dậy, vừa nãy ngã một cái làm cho quần áo đi làm đều là bụi bặm, Sử Văn Triết muốn thể hiện sự áy náy của mình nên vội vã lấy tay phải giúp cô phủi bụi.
“Đừng chạm vào tôi!”
Một khí lực mãnh liệt truyền tới làm cho hắn sợ tới lập tức rụt tay về, ánh mắt cô trừng hắn thật sự lợi hại, làm hắn sốc tới ngây người, không dám làm càn mà ngay cả động đậy cũng không dám.
Cho tới khi cô xoay người thì hắn mới dám lén nhìn một chút, nghĩ thầm rằng tại sao lại gặp cô ở chỗ này?
Niêm Tự Cường vượt qua các chướng ngại vật nằm tán loạn, thật vất vả đi tới trước cửa nhà mình, móc ra cái chìa khóa thì Sử Văn Triết lúc này mới bừng tỉnh hiểu ra.
“Cô ở chỗ này?”
Cô dừng lại động tác rồi quay đầu lại hung hăng trừng, ánh mắt kia phảng phất như cảnh cáo hắn rằng tốt nhất đừng có kiếm chuyện với cô.
“Khụ… Không có việc gì, tôi chỉ nghĩ là thật quá trùng hợp, vẫn muốn hướng cô nói lời cảm ơn, cảm ơn cô đã cứu tôi.”
“Tôi không phải cứu anh.” Cô lạnh nhạt nói.
Đáp án này làm cho hắn sửng sốt lần thứ hai. Không phải cứu hắn? Vậy chuyện đó là thế nào?
Niêm Tự Cường mở cánh cửa đi vào trong, trước lúc đóng cửa thì mặt không chút tình cảm mà bỏ lại một câu —
“Tôi chỉ là thích tìm người đánh nhau.”
Cánh cửa không lưu tình chút nào mà đóng lại, đem đối phương cự tuyệt ngoài cửa.
Sử Văn Triết há miệng ngơ ngác mà nhìn cánh cửa hơn nửa ngày. Nguyên nhân cô cứu hắn thế nhưng chỉ là bởi vì thích đánh nhau? Trên đời này sao lại có một loại nữ nhân có trang phục cùng hành vi cử chỉ hoàn toàn giống nam nhân, một chút mùi vị nữ nhân cũng không có.
Tính tình hắn rất tốt, chỉ có thể sờ sờ mũi cảm thấy thật mất mặt, ngồi xổm xuống đem vật rơi lả tả trên mặt đất thu về đặt trong thùng, nghĩ thầm nữ nhân này cũng không dễ chọc, hắn không thể quên ngày đó cô đã đem ba nam nhân đánh quỳ rạp trên đất như thế nào?
Để tính mệnh chính mình được an toàn thì hắn vẫn nên bảo trì cự ly thật xa với cô.
Đi vào trong nhà, Niêm Tự Cường cởi giày thể thao, giẫm lên trên sàn nhà bằng gỗ rồi tiện tay đem túi ném vào trên sô pha.
“Con đã trở về.”
Cô vừa đi một bên cởi vớ thối, đem chúng nó bỏ lại rất tự nhiên dọc theo lối đi, trực tiếp đi thẳng vào phòng bếp mở tủ lạnh lấy ra một lon bia, giật ra cái khoen rồi trực tiếp đưa lên miệng uống.
Ừng ực ừng ực uống từng hớp lớn, thấm lạnh vào ruột thật là đã ghiền mà.
Lúc đi qua cửa phòng của ba mẹ thì cô thấy sửng sốt, hiếu kỳ mà đi tới cạnh cửa, nhìn ba mẹ đang sắp xếp hành lý, biểu tình trên mặt hai người là hết sức phấn khởi.
“Chuyện gì xảy ra? Các ngươi muốn đi đâu?” Cô vẻ mặt buồn bực hỏi.
“Chúng ta muốn đi Venice ở Ý.”
“Cái gì?” Cô nghe xong há hốc mồm.” Venice ư? Bây giờ sao?”
“Đúng vậy, chúng ta muốn đi trở về với cảm giác hưởng tuần trăng mật ở chỗ cũ.”
Niêm Tự Cường nhíu chặt lông mày “Hai người phải xuất ngoại? Sao lại không nói cho con biết?”
“Ai nói là không nói cho con, là con quên thôi, con nha, suốt ngày trong đầu không phải là bắt cường đạo thì cũng là cùng đồng sự lêu lổng, không bao giờ để ý lời ba mẹ nói, từ sau khi ba con phải giải phẫu ruột thừa thì đã nghĩ thông, chúng ta quyết định muốn nắm lấy cuộc đời, thoả thích mà hưởng thụ cuộc sống, cho nên quyết định đến Ý trở về chỗ cũ tình yêu cuồng nhiệt ngọt ngào năm ấy, đời người bảy mươi mới bắt đầu nha.”
Cô không biết nên khóc hay cười mà nói ” Hai người tuổi cũng đã dầy một xấp lớn rồi còn muốn đi hưởng tuần trăng mật?”
“Lớn tuổi thì làm sao, tình yêu vốn không phân biệt tuổi tác, đúng không — chồng yêu.”
“Đúng vậy, trong lòng ta thì bà vĩnh viễn cũng không già”
“Ôi – chồng ơi”
“Vợ yêu—”
Niêm Tự Cường nghe mà nổi da gà, hai người đã già mà còn làm trò chơi đùa hôn hít trước mặt cô. Có đôi khi cô hoài nghi, cô là người lý trí như thế thì thế nào lại có ba mẹ lãng mạn tới ấu trĩ như vậy? Hai người đã muốn gần 100 tuổi rồi mà miệng đầy yêu tới yêu lui, thật mắc nghẹn nha.( Linh: sis này làm tròn ghê thật , mới hơn 60 mà tính là gần 100)
“Tự Cường nha, chúng ta không ở nhà thì con cần phải tự lập, phải biết tự chăm sóc bản thân biết chưa?”
“Biết rồi.”
“Con phải ăn đúng giờ, phải nhớ thu dọn đồ đạc, bụi bặm chồng chất phải nhớ lau dọn, quần áo phải nhớ đem giặt, còn có —” Mẹ già mà bắt đầu nói thì không thể ngừng lại được.
“Biết rồi khổ lắm nói mãi, con có thể tự chăm sóc mình mà.”
“Chăm sóc chính mình? Mẹ nghi ngờ rằng nếu chúng ta không ở nhà thì con sẽ không cơm ăn, đồ đạc tìm không thấy, quần áo sẽ không giặt, trong phòng thì bừa bộn bụi bặm chồng chất.”
Niêm Tự Cường hừ một cái ” Buồn cười, con cũng không phải đứa ngốc nha, khi đã đói bụng thì con không biết ra ngoài ăn sao? ban ngày thì con đi làm, buổi tối về nhà ngủ, thỉnh thoảng lại có một nhiệm vụ không ở nhà, ngoại trừ chuyện mặc quần áo mặc giầy đơn giản như vậy, căn bản sẽ không động đến đồ đạc khác là được chứ gì, hai người muốn đi thì đi nhanh lên, không nên kéo dài kẻo trễ giờ.”
Mẹ già thở ra một hơi, hai hàng lông mi rũ xuống ” Anh à, con gái bắt đầu ghét bỏ chúng ta rồi.”
Ba già rất phối hợp mà vỗ về ngực, biểu hiện ra dáng dấp đau lòng “Thực sự là con gái bất hiếu, chúng ta còn chưa có ra khỏi cửa mà nó đã vội vã thúc dục rồi, quả nhiên chê chúng ta già rồi vô dụng thấy chướng mắt.”
Niêm Tự Cường tâm trầm xuống, thầm kêu không ổn lại nữa rồi.
Cô không sợ trời không sợ đất, sợ nhất là ba mẹ giống như Đường Tam Tạng đối Tôn Ngộ Không niệm lời chú vòng kim cô, khi mà niệm thì sẽ bảo đảm có đầy đủ, cái gì lời kịch đau buồn thương cảm đều xuất ra, rồi còn cái vụ khóc lóc thảm thiết nữa chứ.
“Con sai rồi con sai rồi, đều là lỗi của con, con nhận sai là được rồi” Cô vội vàng giơ hai tay đầu hàng, ta van hai người không nên lại phát ra ma âm nữa.
“Vậy còn miễn cưỡng nghe được ” Hai người thu hồi tư thế hát xướng, kết thúc công việc.
Trước khi đi, bọn họ quăng lại một câu “Đừng cho là ba mẹ không ở trong nhà thì con có thể lười biếng, đừng quên là con đã hứa hẹn với chúng ta, phải nhanh chút tìm được một người chồng, không phải chúng ta—-”Mắt thấy Đường Tam Tạng lại muốn đọc chú ngữ tiếp thì cô vội vàng cắt lời.
“Hai người mà không nhanh lên một chút thì sẽ trễ máy bay đấy.” Thật vất vả đem ba mẹ đưa lên xe taxi, người đi rồi thì cuối cùng cô cuối cùng cũng có được một chút yên tĩnh.
Ba mẹ không ở cũng tốt, khó có được khả năng hảo hảo hưởng thụ những ngày bình yên cho lỗ tai, càng nghĩ càng hài lòng, đêm nay uống bia ăn món kho chúc mừng được rồi.
“Uy” Cô đứng lên, nguyên bản tâm tình đang thư giãn bỗng nhiên chuyển thành sắc bén “Cái gì? Có tin tức rồi? Hảo, ta lập tức đến!”
Thu hồi điện thoại di động, cô không có do dự mà mang vớ vào, cầm lấy áo khoác lập tức ra khỏi cửa, chạy đi giúp đỡ huynh đệ trong cục bắt nghi phạm.
Trên phố lớn người đến người đi, cô đứng ở trước cửa hàng nhìn xuống đồng hồ đeo tay, cách thời gian hẹn còn tới mười phút.
Không bao lâu sau, cách đó khoảng hai mươi mét cô nhìn thấy mộ bóng người quen thuộc. Lạc Tiểu Huân vội vã đi tới chỗ hẹn, nhìn thấy cô thì trên mặt là tràn đầy tươi cười.
“Từ xa thì đã nhìn thấy ngươi rồi, vẫn là nhận ra dễ như thế, sao ngươi lại tới sớm như vậy chứ?”
” Đây là thói quen của ta.”
Lạc Tiểu Huân ôm cánh tay của cô “Đã lâu không gặp, ngươi vẫn cứ đẹp trai như vậy, chồng yêu.”
Một tiếng gọi chồng yêu của cô làm Niêm Tự Cường không khỏi mỉm cười, hồi ức ngày xưa bỗng tràn về.
Cô cùng Lạc Tiểu Huân là học chung phổ thông, khi đó hai người chính là bạn thân thiết, ở phổ thông thì cô có ngoại hình giống một thiếu niên anh tuấn, mà Lạc Tiểu Huân là cô gái dễ thương, hai người đứng chung một chỗ vô cùng xứng đôi, bởi vì tịnh bạn hảo nên tiểu Huân gọi yêu cô thành “Chồng yêu” của cô ấy, mà cũng cô cũng trêu ghẹo gọi tiểu Huân là “Vợ yêu”.
Đương nhiên các cô cũng không phải đồng tính luyến ái, các cô chỉ là bạn bè vô cùng tốt, tình bạn từ lúc học phổ thông vẫn duy trì đến bây giờ. Hai người đi vào một tiệm hồng trà ngồi xuống ôn chuyện cũ.
“Trên thực tế là ngày hôm nay ta có việc muốn nhờ ngươi giúp đỡ.”
“Há, có cái gì muốn ta giúp thì cứ nói đi.”
“Ta muốn kết hôn” Cô gọn gàng dứt khoát nói ra mục đích ngày hôm nay.
Một câu nói ngắn gọn làm cho Lạc Tiểu Huân kinh ngạc không thôi.
“Ngươi muốn kết hôn? Trời ơi, ngươi có bạn trai à? Quen biết lúc nào vậy?” Lạc Tiểu Huân kinh ngạc hỏi ko ngừng, bởi vì cô vẫn Tự Cường dự định ôm chủ nghĩa có, ngoại trừ kinh ngạc thì cô cũng thật cao hứng.
“Không phải”Niêm Tự Cường xuất ra một cái đĩa tùy thân đưa cho Tiểu Huân”Bên trong có ảnh chụp của ta”
“A”Tiểu Huân kinh ngạc mà nhìn chằm chằm cô.
“Đây là nguyên nhân ta tìm ngươi giúp đỡ, ta mong muốn trong thời gian ngắn nhất có thể tìm được một đối tượng có thể kết hôn, ngươi đi làm trong trung tâm môi giới, là bí thư tình yêu siêu cấp có công trạng tốt nhất hàng năm, ta cần ngươi giúp ta tìm được một người thích hợp.”
Cô đem nguyên nhân cơ bản nói một lần, Lạc Tiểu Huân mới gật đầu tỉnh ngộ.
“Thì ra là như thế, chuyện này cũng khó trách,Niêm ba với Niêm mẹ tuổi cũng đã lớn nên muốn ôm cháu là chuyện bình thường thôi, tốt, ta giúp ngươi mai mối, cứ giao cho ta”Thân là bí thư của trung tâm môi giới tình yêu, Lạc Tiểu Huân trên tay có rất nhiều khách hàng nam với điều kiện rất tốt, mà Tự Cường lại là bạn tốt nhất của cô cho nên cô đương nhiên dốc hết sức giúp bạn tìm được một người chồng tốt, cô bắt đầu hăng hái tràn trề thu thậo tin tức.
“Ngươi thích dạng người nào?” Lạc Tiểu Huân hiếu kỳ muốn chết, bởi vì cùng Tự Cường quen biết lâu như vậy chưa từng nghe cô ấy nói qua thích nam nhân kiểu nào.
“Nô tài” (kẻ cam tâm làm ô sin cho người khác)
“Á?”
“Giúp ta tìm một nô tài”Niêm Tự Cường không hề suy nghĩ lại mà trả lời “Giúp ta tìm một nam nhân sẽ giặt quần áo, nấu cơm quét nhà và biết chăm sóc trẻ con.”
Lạc Tiểu Huân đầu tiên là sửng sốt tiếp theo bật cười, cô một chút cũng không bất ngờ, Tự Cường có tính tình như đàn ông nên điều kiện này quả thực là rất giống với cô ấy.
“Còn gì không?”
“Không có.”
“Như vậy thôi?”
“Đúng.”
“Nghe xong rồi cứ như là ngươi đang tìm một nam giúp việc vậy.”
“Đúng vậy, ta đã nói rồi ta muốn tìm một nô tài, nếu như ta phải kết hôn thì sẽ cưới người thuận tiện như vậy.”
“Thuận tiện? Ngươi chọn lựa chồng là vì thuận tiện?”
“Còn không phải sao?”
“Ngươi nên muốn tìm một người yêu ngươi, trước nói yêu đương rồi mới kết hôn.”
“Ta không có hứng thú, thứ nhất lãng phí thời gian, thứ hai phiền phức, ngươi cũng biết ta không thể giả bộ làm nũng như mấy cô gái khác, hơn nữa ta thích ăn mặc như vầy, cho nên tính tình đối phương càng đơn giản càng tốt.”
“Ngươi có muốn suy nghĩ lại một chút không?” Lạc Tiểu Huân rất muốn thuyết phục cô ấy cân nhắc lại một chút bởi vì trên tay cô kỳ thực có rất nhiều nam nhân điều kiện vô cùng tốt, cho dù là bề ngoài hay nghề nghiệp, đều là hàng ai cũng muốn cướp.
Nhưng Niêm Tự Cường tuyệt không lung lay ý nghĩ, cô vẫn là câu châm ngôn kia.
“Giặt quần áo nấu cơm quét nhà chăm con nít, tìm được rồi thì cho ta biết, cứ như vậy đi.” Cô nhìn xuống tay xem thời gian “Ta phải đi rồi, chơ tin tức của ngươi nhé vợ yêu.”
Kết thúc trọng tâm câu chuyện nhanh chóng, Niêm Tự Cường đem hồng trà lạnh trên bàn uống cạn một hơi rồi tạm biệt Tiểu Huân.
Nhìn bóng lưng Tự Cường rời đi rất nhanh, Lạc Tiểu Huân thở dài rồi lắc đầu bật cười.
“Hoàn toàn không thay đổi, vẫn là cái giọng điệu kia. . .” Xem ra muốn thuyết phục Tự Cường là rất khó, tìm một nam nhân tình nguyện ở nhà giặt quần áo nấu cơm chăm con nít, đây quả là một thách thức lớn nha, đại khái là xác suất kiếm được vô cùng nhỏ
Tìm nô tài? Có người như thế sao?. (Linh: thì có mới có chuyện đọc chứ)
Lạc Tiểu Huân uống trà, mở cái máy tính xách tay nhỏ lấy ra số liệu khách hàng, bắt đầu sưu tầm đối tượng có khả năng ghép thành đôi, mong muốn có thể tìm ra người thích hợp, không cầu trăm phần trăm nhưng cầu ít nhất cũng phù hợp 50%, mà lúc cô đang chuyên tâm làm việc thì không chú ý tới một bóng người cao to thon dài đang đi về phía cô.
Thẳng đến lúc đối phương ngồi ở trước mặt cô thì cô mới giựt mình ngẩng đầu kinh ngạc, dung nhan thanh lệ hiện ra dáng tươi cười ngọt ngào.
“Ông xã.”
Nam tử ngồi ở trước mặt chính là ông xã Suất Vũ Sâm của cô, khuôn mặt nghiêm nghị lạnh lùng mang theo thần sắc trang nghiêm, nói năng thận trọng là mặt nạ hắn thường mang lên lúc làm việc, bởi vì hắn là ông chủ, nghiêm túc có thể thành lập uy nghiêm của hắn, chỉ có lúc đối mặt ái thê thì hắn mới có thể dỡ xuống mặt nạ, bày ra ánh mắt nhu hòa.
Thế nhưng lúc này, nhìn thấy lúm đồng tiền phát sáng đẹp như hoa của bà xã nhưng hắn không vui vẻ nổi mà ngược lại sắc mặt khá căng thẳng, khuôn mặt giống như có người bắt cóc bảo bối của hắn.
“Người vừa rồi là ai?”
“Hửm?” Cô buồn bực nháy mắt mấy cái
“Anh thấy nam nhân kia nắm tay em” Nói tiếp một câu, hắn không cần vạch trần thì cô cũng có thể hiểu rõ ý tứ của hắn.
Lúc đó hắn đang ở bên kia đường nhìn vào cửa tiệm này, nghĩ thầm rằng cửa tiệm này là địa điểm hắn cùng Tiểu Huân thường tới uống cà phê cho nên đến đây nhìn thử.
Lúc nhìn vào thấy rất tệ, bàn tay nhỏ bé của bà xa lại bị nam nhân khác nắm, hai người nói chuyện rất thân mật, giống như là một đôi tình nhân đang yêu nhau cuồng nhiệt.
Hắn đứng ở bên kia đường mà thấy như sấm sét giữa trời quang.
Hắn không tin Tiểu Huân hội phản bội hắn, cố gắng nhủ bản thân phải bình tĩnh nhưng chình mắt hắn nhìn thấy khiến hắn không thể thuyết phục bản thân, đấu tranh mộ hồi thì cuối cùng quyết định qua đây để hỏi rõ ràng.
Lạc Tiểu Huân vốn có chút ngờ vực nhưng vừa nghe đến chồng già hỏi xong thì lập tức bừng tỉnh hiểu rõ, hóa ra hắn cho rằng cô cùng cô ấy…. cô liền bật cười ha ha không ngừng, phản ứng này làm cho Suất Vũ Sâm càng thêm hồ đồ.
” Mời giải thích một chút, nếu như thực sự mắc cười như vậy thì anh cũng muốn chia sẻ”Nhìn ra được hắn đang rất cố kiềm chế kích động muốn đánh vào mông của cô.
Thực sự là quá buồn cười, cũng khó trách ông xã lại hiểu lầm nha, mới thoạt nhìn thì ai cũng nghĩ Tự Cường là nam nhân, mà làm cho cô vui nhất chính là biểu hiện của ông xã, dáng điệu ghen tuông của hắn giống như là mới vừa nuốt vào 10kg thuốc nổ. Biểu hiện này chứng tỏ là nam nhân này có yêu nàng thì mới có thể bộc lộ tình cảm thật, cảm giác bị ghen này thật quá tuyệt vời, cô phải hưởng thụ cho tốt mới được.
“Vì sao anh nghĩ em nhìn giống như rất khoái chí?”
“Bởi vì em vừa phát hiện là bộ dáng anh ghen thật quá đẹp trai”Đôi mắt đẹp trở nên mơ màng quyến rũ, chân nhỏ thon dài mảnh khảnh dưới bàn nhẹ nhàng ma sát trước chân hắn, quả nhiên nhìn thấy dục vọng hiện lên trong mắt hắn.
Nhìn thấy thái độ thờ ơ của bà xã không hề chộ dạ chút nào, cũng không vội vã giải thích thậm chí là rất hài lòng, hắn liền hiểu được trong chuyện này nhất định có vấn đề, sợ là hiểu lầm chỗ nào, sự thực cũng không phải là giống như suy nghĩ của hắn.
Ngẫm lại vấn đề này, lửa giận lúc đầu cũng xẹp xuống không ít, khôi phục sự lạnh lùng tự tạo.
“Người kia là ai?”
Lạc Tiểu Huân không hề trả lời mà đem số liệu khách hàng vừa mới nhập vào máy tính lôi ra xem xét, dùng bút thay đổi thật nhanh mặc kệ cho hắn nhìn trộm.
Suất Vũ Sâm nhìn chằm chằm ảnh chụp trên màn hình, lúc nhìn thấy một loạt hình nam nhân thì trầm mặc một hồi.
Im lặng một hồi lâu hắn rốt cục đã mở miệng, hỏi một câu không liên quan gì.
“Ngày hôm nay phải tăng ca sao?”
“Không cần.”
“Lúc hết giờ làm đi đón em.”
“Tốt.”
Đối thoại 2 vợ chồng kết thúc thì hắn đứng dậy rời khỏi, cô vẫn tiếp tục gõ máy tính phảng phất như con thuyền lướt nước không dấu vết, tất cả vừa khôi phục hình dạng ban đầu.
Đột nhiên cằm của cô bị nâng lên, khi cô còn chưa kịp phản ứng thì đôi môi nhiệt tình như lửa ấp xuống, đôi môi mềm mại trơn bóng mang theo ngọn lửa làm càn dây dưa môi cô.
Ông xã đã đi rồi nhưng quay lại, thế nhưng tại nơi đông người hôn cô nồng nhiệt, đỡ lấy cái gáy làm cho cô trở tay không kịp.
“Anh yêu em” Hắn thấp giọng nói, sau đó rời đi không hề quay đầu lại, lưu lại hai gò má ửng đỏ nóng bừng cho cô, một người không có ý tứ đem khuôn mặt ra sau máy tính cười trộm.
Niêm Tự Cường sau khi tan làm trở về khu nhà chung cư, vừa ra khỏi thang máy thì mấy rương hành lý chồng chất như núi làm cho cô đi từng bước khó khăn.
Hình như có người đang dọn nhà, hành lang vốn là khá chật hẹp càng thêm hỗn loạn.
Cô nhớ tới mẹ từng đề cập qua với cô là nhà trống sát vách hình như có hàng xóm mới dọn tới, những đồ dùng này cùng với hành lý chắc là của bọn họ đây.
Cô nỗ lực tìm đường đi qua đống đồ vật hỗn loạn, lúc cô đang muốn vượt qua một cái thùng thì bất ngờ bị người phía sau đụng vào một cái.
“Nguy hiểm”Đối phương hô nhỏ nhưng đã không kịp, đồ đạc ngã xuống rầm rầm, một cổ trọng lượng đè xuống người cô, làm cô té trên mặt đất.
Cô ngã thật thảm hại, cảm giác được cả người như rời ra, đây vẫn chưa hết bởi vì trên người cô có một người đè lên, hơn nữa lại là nam nhân.
“Xin lỗi xin lỗi, cô có bị gì hay không – ách!” Sử Văn Triết ngây người, kinh ngạc nhìn chằm chằm người nằm dưới thân.
Khuôn mặt tuấn tú kia hắn nhận ra được, biểu tình hung ác kia hắn cũng nhận ra được, phàm là khuôn mặt hắn đã nhìn thấy thì tuyệt đối sẽ không quên.
Niêm Tự Cường cũng vẻ mặt kinh ngạc mà trừng mắt nhìn đối phương.
Đây không phải là con ếch bốn mắt kia sao? Hắn không chỉ đè trên người cô mà còn chết tiệt vừa vặn đem vật dưới thân để ở giữa hai chân của cô, làm cho cô cảm giác được tiểu đệ đệ của hắn khá rõ ràng, mà nam nhân này cũng không biết là phát ngốc chuyện gì mà cứ nhìn chằm chằm vào cô làm cho bụng cô giận sôi lên.
Con ếch bốn mắt chết bầm!
“Còn không mau đứng lên nhanh!” Cô rống to lên thì Sử Văn Triết lúc này mới hoàn hồn, ý thức được bản thân đã gây ra họa gì thì hoang mang rối loạn nhanh chóng đứng dậy.
“Xin lỗi, xin lỗi, tôi không phải cố ý “
Hắn rất là áy náy vì nghĩ không ra lần thứ hai gặp nhau thì lại rơi vào tình huống xấu hổ thế này.
Niêm Tự Cường cố gắng bò dậy, vừa nãy ngã một cái làm cho quần áo đi làm đều là bụi bặm, Sử Văn Triết muốn thể hiện sự áy náy của mình nên vội vã lấy tay phải giúp cô phủi bụi.
“Đừng chạm vào tôi!”
Một khí lực mãnh liệt truyền tới làm cho hắn sợ tới lập tức rụt tay về, ánh mắt cô trừng hắn thật sự lợi hại, làm hắn sốc tới ngây người, không dám làm càn mà ngay cả động đậy cũng không dám.
Cho tới khi cô xoay người thì hắn mới dám lén nhìn một chút, nghĩ thầm rằng tại sao lại gặp cô ở chỗ này?
Niêm Tự Cường vượt qua các chướng ngại vật nằm tán loạn, thật vất vả đi tới trước cửa nhà mình, móc ra cái chìa khóa thì Sử Văn Triết lúc này mới bừng tỉnh hiểu ra.
“Cô ở chỗ này?”
Cô dừng lại động tác rồi quay đầu lại hung hăng trừng, ánh mắt kia phảng phất như cảnh cáo hắn rằng tốt nhất đừng có kiếm chuyện với cô.
“Khụ… Không có việc gì, tôi chỉ nghĩ là thật quá trùng hợp, vẫn muốn hướng cô nói lời cảm ơn, cảm ơn cô đã cứu tôi.”
“Tôi không phải cứu anh.” Cô lạnh nhạt nói.
Đáp án này làm cho hắn sửng sốt lần thứ hai. Không phải cứu hắn? Vậy chuyện đó là thế nào?
Niêm Tự Cường mở cánh cửa đi vào trong, trước lúc đóng cửa thì mặt không chút tình cảm mà bỏ lại một câu —
“Tôi chỉ là thích tìm người đánh nhau.”
Cánh cửa không lưu tình chút nào mà đóng lại, đem đối phương cự tuyệt ngoài cửa.
Sử Văn Triết há miệng ngơ ngác mà nhìn cánh cửa hơn nửa ngày. Nguyên nhân cô cứu hắn thế nhưng chỉ là bởi vì thích đánh nhau? Trên đời này sao lại có một loại nữ nhân có trang phục cùng hành vi cử chỉ hoàn toàn giống nam nhân, một chút mùi vị nữ nhân cũng không có.
Tính tình hắn rất tốt, chỉ có thể sờ sờ mũi cảm thấy thật mất mặt, ngồi xổm xuống đem vật rơi lả tả trên mặt đất thu về đặt trong thùng, nghĩ thầm nữ nhân này cũng không dễ chọc, hắn không thể quên ngày đó cô đã đem ba nam nhân đánh quỳ rạp trên đất như thế nào?
Để tính mệnh chính mình được an toàn thì hắn vẫn nên bảo trì cự ly thật xa với cô.
Đi vào trong nhà, Niêm Tự Cường cởi giày thể thao, giẫm lên trên sàn nhà bằng gỗ rồi tiện tay đem túi ném vào trên sô pha.
“Con đã trở về.”
Cô vừa đi một bên cởi vớ thối, đem chúng nó bỏ lại rất tự nhiên dọc theo lối đi, trực tiếp đi thẳng vào phòng bếp mở tủ lạnh lấy ra một lon bia, giật ra cái khoen rồi trực tiếp đưa lên miệng uống.
Ừng ực ừng ực uống từng hớp lớn, thấm lạnh vào ruột thật là đã ghiền mà.
Lúc đi qua cửa phòng của ba mẹ thì cô thấy sửng sốt, hiếu kỳ mà đi tới cạnh cửa, nhìn ba mẹ đang sắp xếp hành lý, biểu tình trên mặt hai người là hết sức phấn khởi.
“Chuyện gì xảy ra? Các ngươi muốn đi đâu?” Cô vẻ mặt buồn bực hỏi.
“Chúng ta muốn đi Venice ở Ý.”
“Cái gì?” Cô nghe xong há hốc mồm.” Venice ư? Bây giờ sao?”
“Đúng vậy, chúng ta muốn đi trở về với cảm giác hưởng tuần trăng mật ở chỗ cũ.”
Niêm Tự Cường nhíu chặt lông mày “Hai người phải xuất ngoại? Sao lại không nói cho con biết?”
“Ai nói là không nói cho con, là con quên thôi, con nha, suốt ngày trong đầu không phải là bắt cường đạo thì cũng là cùng đồng sự lêu lổng, không bao giờ để ý lời ba mẹ nói, từ sau khi ba con phải giải phẫu ruột thừa thì đã nghĩ thông, chúng ta quyết định muốn nắm lấy cuộc đời, thoả thích mà hưởng thụ cuộc sống, cho nên quyết định đến Ý trở về chỗ cũ tình yêu cuồng nhiệt ngọt ngào năm ấy, đời người bảy mươi mới bắt đầu nha.”
Cô không biết nên khóc hay cười mà nói ” Hai người tuổi cũng đã dầy một xấp lớn rồi còn muốn đi hưởng tuần trăng mật?”
“Lớn tuổi thì làm sao, tình yêu vốn không phân biệt tuổi tác, đúng không — chồng yêu.”
“Đúng vậy, trong lòng ta thì bà vĩnh viễn cũng không già”
“Ôi – chồng ơi”
“Vợ yêu—”
Niêm Tự Cường nghe mà nổi da gà, hai người đã già mà còn làm trò chơi đùa hôn hít trước mặt cô. Có đôi khi cô hoài nghi, cô là người lý trí như thế thì thế nào lại có ba mẹ lãng mạn tới ấu trĩ như vậy? Hai người đã muốn gần 100 tuổi rồi mà miệng đầy yêu tới yêu lui, thật mắc nghẹn nha.( Linh: sis này làm tròn ghê thật , mới hơn 60 mà tính là gần 100)
“Tự Cường nha, chúng ta không ở nhà thì con cần phải tự lập, phải biết tự chăm sóc bản thân biết chưa?”
“Biết rồi.”
“Con phải ăn đúng giờ, phải nhớ thu dọn đồ đạc, bụi bặm chồng chất phải nhớ lau dọn, quần áo phải nhớ đem giặt, còn có —” Mẹ già mà bắt đầu nói thì không thể ngừng lại được.
“Biết rồi khổ lắm nói mãi, con có thể tự chăm sóc mình mà.”
“Chăm sóc chính mình? Mẹ nghi ngờ rằng nếu chúng ta không ở nhà thì con sẽ không cơm ăn, đồ đạc tìm không thấy, quần áo sẽ không giặt, trong phòng thì bừa bộn bụi bặm chồng chất.”
Niêm Tự Cường hừ một cái ” Buồn cười, con cũng không phải đứa ngốc nha, khi đã đói bụng thì con không biết ra ngoài ăn sao? ban ngày thì con đi làm, buổi tối về nhà ngủ, thỉnh thoảng lại có một nhiệm vụ không ở nhà, ngoại trừ chuyện mặc quần áo mặc giầy đơn giản như vậy, căn bản sẽ không động đến đồ đạc khác là được chứ gì, hai người muốn đi thì đi nhanh lên, không nên kéo dài kẻo trễ giờ.”
Mẹ già thở ra một hơi, hai hàng lông mi rũ xuống ” Anh à, con gái bắt đầu ghét bỏ chúng ta rồi.”
Ba già rất phối hợp mà vỗ về ngực, biểu hiện ra dáng dấp đau lòng “Thực sự là con gái bất hiếu, chúng ta còn chưa có ra khỏi cửa mà nó đã vội vã thúc dục rồi, quả nhiên chê chúng ta già rồi vô dụng thấy chướng mắt.”
Niêm Tự Cường tâm trầm xuống, thầm kêu không ổn lại nữa rồi.
Cô không sợ trời không sợ đất, sợ nhất là ba mẹ giống như Đường Tam Tạng đối Tôn Ngộ Không niệm lời chú vòng kim cô, khi mà niệm thì sẽ bảo đảm có đầy đủ, cái gì lời kịch đau buồn thương cảm đều xuất ra, rồi còn cái vụ khóc lóc thảm thiết nữa chứ.
“Con sai rồi con sai rồi, đều là lỗi của con, con nhận sai là được rồi” Cô vội vàng giơ hai tay đầu hàng, ta van hai người không nên lại phát ra ma âm nữa.
“Vậy còn miễn cưỡng nghe được ” Hai người thu hồi tư thế hát xướng, kết thúc công việc.
Trước khi đi, bọn họ quăng lại một câu “Đừng cho là ba mẹ không ở trong nhà thì con có thể lười biếng, đừng quên là con đã hứa hẹn với chúng ta, phải nhanh chút tìm được một người chồng, không phải chúng ta—-”Mắt thấy Đường Tam Tạng lại muốn đọc chú ngữ tiếp thì cô vội vàng cắt lời.
“Hai người mà không nhanh lên một chút thì sẽ trễ máy bay đấy.” Thật vất vả đem ba mẹ đưa lên xe taxi, người đi rồi thì cuối cùng cô cuối cùng cũng có được một chút yên tĩnh.
Ba mẹ không ở cũng tốt, khó có được khả năng hảo hảo hưởng thụ những ngày bình yên cho lỗ tai, càng nghĩ càng hài lòng, đêm nay uống bia ăn món kho chúc mừng được rồi.
“Uy” Cô đứng lên, nguyên bản tâm tình đang thư giãn bỗng nhiên chuyển thành sắc bén “Cái gì? Có tin tức rồi? Hảo, ta lập tức đến!”
Thu hồi điện thoại di động, cô không có do dự mà mang vớ vào, cầm lấy áo khoác lập tức ra khỏi cửa, chạy đi giúp đỡ huynh đệ trong cục bắt nghi phạm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.