Nhà Có Phu Nô

Chương 6

Mạc Nhan

10/12/2013

Kết quả là vào giờ ăn tối, Niêm Tự Cường lại xuất hiện trước mặt hai ba con Sử gia.

“Cái gì?” Sử Văn Triết kinh ngạc nhìn Niêm Tự Cường, hỏi một cách khó tin “Cô đánh lộn với hắn?”

Niêm Tự Cường ngồi xuống cầm lấy chén đũa gắp thịt ăn rất tự nhiên.

” Đúng vậy, lúc vừa gặp mặt tôi đã thấy quen quen, hình như đã gặp qua ở đâu rồi” Cô gắp một miếng thịt kho tàu bỏ vào miệng nhồm nhoàm, sau đó nuốt vào trong bụng rồi tiếp tục nói “Sau đó tôi rốt cuộc nhớ ra, tên kia là một kẻ lừa đảo chuyên nghiệp đang bị truy nã.”

“Kẻ lừa đảo?”

“Đúng vậy.”

Niêm Tự Cường kể lại toàn bộ đầu đuôi câu chuyện cho hai người họ nghe.

Muốn làm một cảnh sát ưu tú thì phải có nhãn lực thật tốt, hồ sơ trong số liệu máy tính ở cục cảnh sát chứa đựng tất cả tướng mạo lớn nhỏ của tội phạm bị truy nã, cô xem qua mấy hồ sơ này vô số lần, cho nên đặc trưng của từng hồ sơ truy nã cô đều nhớ kỹ. (Linh: siêu nhân @.@)

Lúc cô đi đến chỗ hẹn để gặp mặt đối tượng, cho dù đối phương thay đổi kiểu tóc, dùng chứng minh giả, quần áo thời trang, nhưng vẫn bị nhãn lực hơn người của cô nhận ra, đối phương chính là con sâu* đực đã từng đi vào các trang kết bạn online để lừa tài lừa sắc, giả mạo kẻ có tiền lừa gạt phụ nữ.

*Con sâu: ý là con sâu làm rầu nồi canh

Kết quả của lần đầu xem mặt biến thành quan binh bắt cường đạo, cô đánh nhau vật lộn với kẻ lừa đảo và kết cục đương nhiên là cô thắng, sau cùng cô đem tội phạm bị tình nghi về cục cảnh sát.

“Đầu đuôi câu chuyện chính là như thế” Kể chuyện xong thì cô tiếp tục hưởng thụ há mồm ăn thịt kho, ăn miếng lớn cũng là một niềm vui.

Sử Văn Triết nghe xong líu lưỡi, không thể tin được phải hỏi lại :”Ngươi đi gặp mặt mà vẫn đem theo còng tay bên người?”

“Để dự phòng lỡ xảy ra chuyện, anh xem, quả nhiên phát huy tác dụng” Đối với thành tích mình vừa lập được, cô cảm thấy vô cùng hài lòng đắc ý nhưng cũng bắt đầu suy xét cẩn thận việc coi mắt này “May là lần này tôi gặp hắn, coi như ông trời có mắt, lần sau dứt khoát nói Tiểu Huân đem toàn bộ hồ sơ khách hàng cho tôi xem qua một lần, mắc công lại có một số kẻ xấu trộn lẫn bên trong.”

Sử Văn Triết mỉm cười nhìn cô, chỉ ngồi nghe cô nói chuyện cũng đã thấy rất vui vẻ.

Cứ tưởng rằng bữa tối hôm nay chỉ có hai ba con ngồi ăn, cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó, nhưng lúc Niêm Tự Cường tới thì khôi phục tranh cãi ầm ĩ thường ngày, ngay cả con gái bình thường yên lặng cũng hoạt bát hẳn lên.

Nhiều người ăn thì náo nhiệt hơn hẳn, hắn thích bầu không khí như vậy. Thiếu cô thì hình như thiếu đi lý do vui vẻ xào rau nấu cơm, thiếu một người làm cho hắn dù bận rộn làm trâu làm ngựa cũng cảm cảm thấy hài lòng.

Hắn thậm chí rất mong muốn cô không cần xem mặt thành công nhanh chóng….

Niêm Tự Cường cười nói ha ha “Tuy rằng lần đầu xem mặt thất bại nhưng cũng không hẳn là chuyện xấu, bởi vì tôi bắt được kẻ lừa gạt bảo vệ danh dự trung tâm môi giới, bọn họ muốn báo đáp nên đã cho tôi thẻ hội viên hoàng kim miễn phí, haha.”

Hắn dừng lại, bốn chữ hội viên hoàng kim làm hắn rất chú ý.

“Hội viên hoàng kim là cái gì?”

“Không biết.” Cô nhún vai.

“Cô không hỏi bạn mình sao?”

“Nó có giải thích nhưng tôi quên mất tiêu rồi.”

Người đi coi mắt không nhớ rõ chuyện liên quan tới nó mà lại nhớ kỹ tướng mạo của kẻ trong lệnh truy nã? Thật khiến hắn không biết nên khóc hay cười đây.

“Nhưng mà tái ông thất mã, yên tri phi phúc*, may là tôi quay về đúng lúc, thịt kho tàu ăn ngon hết sẩy luôn, có đúng hay không Tiểu Quai.”

*Tái ông thất mã, yên tri phi phúc: Họa phúc ở đời khó mà lường trước.

Tiểu Quai dùng sức gật đầu, hai người cùng biểu hiện vẻ thỏa mãn cơm no rượu say. Nhìn hai người chị em kết nghĩa thật hợp nhau, mặc kệ là động tác hay biểu tình càng ngày càng giống nhau, khiến hắn không khỏi bật cười.

Tuy rằng nhìn bề ngoài thì là hắn chiếu cố Tự Cường, nhưng trên thực tế Tự Cường cũng giúp hắn nhiều lắm, bởi vì Tiểu Quai là đứa trẻ đang ở tuổi cần có bạn chơi, hắn là kiến trúc sư nội thất nên thường xuyên bận việc mà không có thời gian chơi với Tiểu Quai, mà Tiểu Quai so với trẻ con cùng tuổi còn khôn ngoan hơn, luôn luôn yên tĩnh không ầm ĩ hắn chỉ càng làm hắn thương nhiều hơn.

Sự xuất hiện của Tự Cường không chỉ làm cho con bé trở nên hoạt bát, mà còn làm cuộc sống của hai người trở nên muôn màu muôn vẻ.

Trong nội tâm hắn rất cảm tạ Tự Cường, bất tri bất giác hắn cũng giống như Tiểu Quai, mỗi ngày đều chờ mong cô sang chơi, cùng nhau ăn uống sinh hoạt như một gia đình.

Hôm nay Tự Cường ở lại nhà hắn hơi trễ, lúc hắn đi ra phòng khách thì thấy một lớn một nhỏ nằm trên sô pha ngủ như chết, Tiểu Quai vẫn ngủ trên bụng cô như mọi lần, vẻ mặt khi ngủ hồn nhiên giống hệt nhau, nhìn vào không khỏi phì cười.

Hắn biết kỳ thực ngũ quan của cô rất tinh tế, chỉ là hàng ngày quen nhìn cô đầu bù tóc rối quần áo luộm thuộm, khiến người ta quên mất mà thôi.

Khi ngủ say cũng là lúc nhìn cô giống phụ nữ nhất, lông mi thật dài, đôi môi khẽ nhếch lên thoạt nhìn rất mê người, con cọp hung hãn này khi ngủ thì sẽ biểu lộ sự điềm tĩnh không hề phòng bị.

Thật dễ thương.

Hắn nhìn nhìn rồi nở nụ cười không hay biết, động tác nhẹ nhàng tắt đèn trần, chỉ để lại ngọn đèn nhỏ hình ly, trong phòng lập tức chuyển thành thứ ánh sáng ấm áp dịu dàng, để lại cho hai người không gian ngủ ngọt ngào.

———-

Đã bao lâu rồi cô chưa được thấy trạng thái ban đầu của nhà mình?

Lúc Niêm Tự Cường tan tầm trở về, nếu không nhờ vào xác định số nhà thì cô vẫn nghĩ là mình về nhầm chỗ rồi.

Sử Văn Triết không hổ danh là cao thủ việc nhà, đem toàn bộ căn nhà thu xếp dọn dẹp đâu vào đấy, quần áo được giặt sạch có mùi nắng thật dễ chịu, tất cả đều được xếp gọn phân loại.

Bồn rửa chén không còn chồng chất như núi mặc cho đội quân gián hoành hành ngang ngược, bồn cầu trong phòng tắm nhìn y như là mới mua về, ngay cả “tình nhân cũ” mất tích của cô cũng đã thấy rồi.

“Người yêu ~~ ngươi rốt cục đã trở về! Ngươi không ở với ta thì ta mới biết được ngươi quan trọng như thế nào” Niêm Tự Cường cảm động cầm chặt điều khiển từ xa TV.

Cô sẽ không cần phải bò tới trước TV mỗi khi muốn chuyển kênh nữa, điều khiển từ xa chính là phát minh vĩ đại nhất thế giới, chỉ cần dùng đầu ngón tay, hoàn toàn không cần dùng đến chân, để cho cô có thể nằm ở trên sô pha lười biếng.

Sử Văn Triết mất hết hai ngày mới giúp cô sắp xếp dọn dẹp mọi thứ trong nhà hoàn chỉnh, để phòng ngừa cô không tới một ngày đã làm căn nhà lộn xộn như cũ, vì vậy hắn dặn dò cẩn thận —

“Vật gì nên ở chỗ nào tôi đã viết lại trên tờ giấy, đồ thường dùng để ở ngăn kéo thứ nhất, như vậy cô sẽ không cần làm loạn mấy ngăn kéo khác.”

Cô dùng danh dự cảnh sát địa phương ra thề sẽ không làm mọi thứ lộn xộn nữa. (Linh: dùng danh dự người khác, ko tin được)

“Trong tủ lạnh ta có mua bánh sủi cảo, nếu như bữa tối nào tôi không có nhà thì cô luộc sủi cảo ăn nhé, mà chắc cô biết luộc sủi cảo chứ?” (có chú thích hình sủi cảo bên dưới)

“Biết biết biết” Cô hài lòng gật đầu liên tục.

“Ngăn kéo trong phòng khách tôi cũng sắp xếp lại rồi, đồ cắt móng tay ở ngăn kéo bên phải, tạp chí sách báo ở ngăn bên trái, tôi cũng giúp cô chuyển internet sang truyền hình rồi, còn có đầu DVD đặt ở giữa—-”

Mới đầu cô còn tỉnh táo ngồi nghe hắn nói, chăm chú như học sinh ngoan đang nghe giảng, thế nhưng hắn cứ nói không dứt mà càng nói càng chi tiết hơn khiến đầu óc cô bắt đầu hỗn loạn.

“Muối với đường tôi giúp cô thay hộp mới tiện dụng hơn, không dễ bị ướt thành cục, tốt hơn so với dùng tô để đựng —-”Sử Văn Triết tạm ngừng nhìn thẳng vào mặt cô. Bình thường rất linh hoạt nhanh nhạy nhưng bây giờ lại có vẻ mặt ngờ nghệch, hai mắt vô hồn, hắn thật sự nghi ngờ cô nghe được bao nhiêu từ nãy giờ? hay là vào tai trái rồi ra hết tai phải?

“Quên đi, nếu cô quên thì hỏi lại tôi, có lộn xộn thì tôi giúp cô xử lý.”

Quả nhiên lời này vừa nói ra, linh hồn đang chu du nơi nào bỗng nhiên bay vọt về, đôi mắt vô hồn bỗng trở nên long lanh rực rỡ.

“Tốt tốt, cái này với tôi không thành vấn đề.”

“Nói nhiều như vậy mà cô cũng chỉ hiểu được mỗi câu này.” Hắn thật sự chịu thua cô, thế nhưng nhìn thấy sắc mặt vui sướng kia hắn cũng không nỡ trách móc cô nặng nề.

Haizz, thôi kệ, ai biểu tính hắn giống gà mẹ, không thể cứ mặc kệ cô được, không đành lòng thấy cô ăn mì gói, không đành lòng thấy cô gội đầu ướt nhẹp không chịu hong khô, càng không hi vọng thấy cô không chăm sóc tốt cho bản thân mình.

Chăm sóc một đứa con gái cũng là chăm sóc, thêm một người cũng không khác gì, hắn đương nhiên đem trách nhiệm chăm sóc cô ôm về phần mình.

Hai nhà tự do ra vào đã trở thành hình thức bọn họ ở chung, hắn ngoại trừ có cái chìa khóa nhà mình thì giờ có thêm chìa khóa nhà cô, bởi vì hắn ngoài dọn dẹp nhà mình thì còn muốn thuận tiện giúp cô dọn nhà, chung quy là hắn gần như trở thành ô sin của cô.



Sau lần coi mắt đầu tiên thất bại, lần thứ hai của Niêm Tự Cường cũng không thuận lợi, nguyên nhân chính là trang phục quá mức nam tính của cô, lần thứ ba cũng thất bại y hệt. Niêm Tự Cường cảm thấy rất buồn bực, rõ ràng là bầu không khí lúc đó không hề tệ, còn tưởng rằng có thể gặp lại tiến thêm bước nữa, thế nhưng đối phương giống như đá chìm đáy biển mà biến mất không thấy tăm hơi.

Sử Văn Triết cũng không nhịn được nữa, nhân lúc cô đang ngồi chơi điện tử trong phòng khách nhà hắn mà tới góp ý “Không phải tôi trù ẻo cô, nhưng cứ thế này thì cô có gặp 100 người thì cũng không có tên đàn ông nào coi trọng cô.”

Một đôi mắt sắc lẻm quay sang liếc hắn.

“Tôi chỉ nói sự thật thôi, đàn ông thích phụ nữ có hương vị phụ nữ, nếu như đối phương không cảm giác được vị phụ nữ trên người cô thì làm sao phát sinh hứng thú với cô được?”

Cô không phục khoang tay trước ngực phản đối hắn “Sao tôi lại không giống phụ nữ được? Tôi có mặc váy.”

Hắn không khách khí thức tỉnh cô “Nếu như mặc váy sẽ thành phụ nữ, vậy thì con khỉ cũng mặc váy được.”

Cô thở hồng hộc trừng mắt nhìn hắn. Ếch bốn mắt đáng ghét dám chọc quê cô hả?

Niêm Tự Cường muốn cãi lại hắn nhưng cô không nói được gì, bởi vì cô cũng biết là ếch bốn mắt nói không sai, ngay cả Tiểu Huân cũng nói với cô như thế, phải thay đổi tạo hình trang phục, không thể luôn thô lỗ giống như đàn ông.

Thật đáng giận, người khác cười cô, cô mặc kệ, nhưng ếch bốn mắt cười cô thì cô lại không chịu được.

“Nếu tôi quyết tâm đi đến hôn nhân thì có thể sẽ có hương vị phụ nữ.”

Hắn nhún nhún vai, tiếp tục lật tạp chí nội thất, không thèm bình luận lời cô vừa nói.

“Nói miệng không có bằng chứng, phải làm được thì mới đáng tin.”

Cô hít sâu một hơi.

Ếch bốn mắt rõ ràng coi lời cô nói như gió thổi qua, vậy thì cô cho hắn thấy một người đẹp! Tuyệt không cho phép hắn coi thường mình.

Niêm Tự Cường âm thầm quyết tâm phải có được lễ đính hôn, trong cơ thể bùng lên ý chí chiến đấu mãnh liệt, thề rằng phải khiến ếch bốn mắt kính trọng cô, hãy chóng mắt mà chờ đi.

Ngày nghỉ cuối tuần, Sử Văn Triết đáp ứng dẫn Tiểu Quai đi chơi sở thú, mà dĩ nhiên không thể thiếu Niêm Tự Cường mà Tiểu Quai thích nhất cùng đi chung.

Trước khi xuất phát, Sử Văn Triết dùng thời gian chờ ngồi xem lại bản thiết kế 3D vừa hoàn thành tối hôm qua, xác định mọi thứ chính xác liền gởi bản vẽ tới email của khách hàng ở ngoại quốc.

Nhìn đồng hồ trên tường đã trễ mười phút, nghĩ thầm cô nương kia không lẽ lại ngủ quên? Vì sợ cô nằm ngủ tiếp, nửa tiếng trước hắn đã gọi điện thoại kêu dậy rồi mà.

Đang muốn kêu Tiểu Quai đi qua bấm chuông thì chuông nhà hắn bỗng reo lên.Thủ môn Tiểu Quai vừa vặn mới vào WC nỗ lực đẻ trứng, bởi vậy hắn rời khỏi bàn làm việc đứng lên đi mở cửa.

Lúc cánh cửa vừa mở ra, hắn lập tức trở nên ngây dại.

Đứng ở ngoài cửa là một người con gái, hơn nữa là một người vô cùng xinh đẹp.

Cô ấy có mái tóc dài đen mượt, trang điểm xinh đẹp thanh nhã, đôi mắt với hàng mi giả dài cong long lanh, trang phục thời trang hợp mắt, vóc người yểu điệu lả lướt, đường cong lồi lõm rất hấp dẫn.

Hắn nhìn cô với vẻ mặt không tin được, ngạc nhiên tới mức tự tát vào mặt nhưng nửa chữ cũng không nói ra được.

“Xin lỗi, tôi sang muộn mười phút.”

Niêm Tự Cường nhìn hắn nở nụ cười mê người, quần áo trên người nóng bỏng khêu gợi với hoa văn da báo, đem đường cong hoàn mỹ đầy nữ tính bày ra rõ ràng, trang sức phù hợp với màu mắt, đôi mi giả càng làm cặp mắt vốn to giờ càng thêm quyến rũ.

Dưới ánh mắt kinh diễm của hắn, cô rất tự nhiên lách người bước vào nhà, mà ánh nhìn của hắn cũng một đường đi theo cô. Miệng hắn vẫn mở to như cũ, vô cùng hoảng sợ với sự thay đổi 180 độ của cô.

“Tiểu Quai đâu? Không phải nó muốn đi chơi sở thú sao?” Cô cố ý hỏi thăm như không có việc gì.

Sử Văn Triết lúc này mới phục hồi tinh thần đóng cửa lại, đôi mắt vẫn nhìn cô chăm chú, vẫn chưa thể tin mà chỉ vào cô ” Tóc của cô…”

“À, anh nói tóc tôi hả, bởi vì tôi nghĩ thông rồi, lời anh nói rất đúng, đàn ông thích phụ nữ có hương vị phụ nữ, vì để thêm chút gia vị cho bản thân nên tôi đi nối tóc, biến mái tóc ngắn ngủn trở thành mái tóc dài đen láy.

Cô cố ý tỏ vẻ rất thờ ơ, vẫn cố tình ngồi bắt chéo chân, mà lúc cô ngồi như vậy thì vừa vặn có thể lộ ra đôi chân thon dài dưới váy ngắn, hấp dẫn ánh mắt hắn.

Từ ánh mắt kinh diễm của hắn, cô biết trang phục của mình rất thành công, cũng không uổng phí ngày hôm qua đem tiền đi mua sắm làm đẹp, từ đồ lót ren đồng bộ tới bộ áo quần thời trang này, toàn bộ là ngày hôm qua lôi kéo Tiểu Huân đi trung tâm thương mại, mượn ánh mắt của bạn tốt giúp cô lựa ra vũ khí có điều kiện tốt nhất.

Sáng sớm hôm nay cô mất hai tiếng đồng hồ chuẩn bị, làm lại mấy lần mới được đẹp như thế này, mỗi việc dán lông mi giả thôi đã khiến cô mệt gần chết.

Hắc hắc hắc, nhìn ếch bốn mắt không thể dời mắt khỏi mình, cô biết rằng khổ cực của cô không hề uổng phí.

Sử Văn Triết thật sự rất kinh diễm, hắn hầu như không nhận ra cô, người luôn mặc quần áo đàn ông, đem bộ ngực khéo léo che giấu, hắn chưa từng nghĩ tới khi cô ăn diện cũng có hương vị phụ nữ ghê hồn đến thế.

Mặc vào trang phục nữ, ngực ra ngực, eo ra eo, vóc người thật sự quá… nóng bỏng tay.

Tiểu Quai chạy ra từ WC, người còn chưa thấy đã nghe thấy tiếng “Chị ơiiiiii!”

Thân thể nho ngỏ chạy thùng thùng đến trước mặt cô, vốn đang giống như gấu bổ nhào tới nhưng vừa thấy Niêm Tự Cường thì cả người lập tức phanh gấp, đôi mắt kinh ngạc mở to nhìn chằm chằm cô.

“Chào Tiểu Quai” Cô cười hì hì chào hỏi, tiểu quỷ này sẽ có phản ứng gì nhỉ?

Tiểu Quai nghi hoặc nhìn cô, sau đó lại nhìn trái phải như đang tìm người, sau cùng nhìn về phía ba ba khó hiểu “Chị Cường đâu?”

“Chị là chị Cường đây nè” Cô tự chỉ vào mình, quả nhiên nhìn thấy con mắt Tiểu Quai kinh ngạc càng mở lớn hơn nữa.

“Chị Cường?”

“Đúng rồi, chị mặc như vậy có đẹp không bé?”

Tiểu Quai đầu tiên là nhìn cô thật lâu, cuối cùng dùng sức gật đầu “Đẹp y hệt búp bê.”

Thật không uổng công cô yêu quý nhóc con này, hài lòng hôn trên khuôn mặt nhỏ nhắn một cái, tiểu quỷ này là đứa trẻ đáng yêu nhất thế giới cô từng gặp qua.

“Thời gian không còn sớm nữa, đi thôi” Cô nắm tay Tiểu Quai đi ra ngoài, cảm giác được có cặp mắt dõi theo sự chuyển động của mình, làm cho cô càng hãnh diện ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới.

Cô sẽ cho hắn mở mang tầm mắt, không phải cô không thể giống phụ nữ, chẳng qua là cô không thèm sửa soạng mà thôi.

Hôm nay bầu trời quang đãng, là thời điểm rất thích hợp để đi chơi, bọn họ mang theo Tiểu Quai đi tới vườn thú.

Cô chỉ nghĩ đến mang giày cao gót để phô ra vẻ nữ nhân mà hoàn toàn quên tính thích ứng và sự chịu đựng của mình với giày cao gót. Căn bản cô không nghĩ tới vườn thú không phải chỗ có thể mang giày cao gót xem động vật.

Bình thường quen mang giày thể thao nên không quen việc mang giày cao gót đi qua đi lại, chân cô bị cọ xát rất đau, dáng đi càng lúc càng kỳ quái, không cẩn thận bước hụt khiến cô mất thăng bằng té nhào.

” Cẩn thận!”

Eo thon của cô được một đôi tay ôm đúng lúc nên cô mới không té xuống, mà vì sai lầm nhỏ bé ấy làm cho cô ngã vào trong lòng hắn.

” Hô… Nguy hiểm thật!” Cô nắm chặt vai Sử Văn Triết, ổn định bước chân của mình, may mắn là hữu kinh vô hiểm* chứ không thì chắc phải bó bột.

*Hữu kinh vô hiểm: Bị hoảng sợ nhưng không gặp nguy hiểm.

Lúc cô bám vào vai hắn thì cũng không để ý là bộ ngực no đủ của mình đang ép vào ngực hắn, cảm xúc mềm mại thuộc về nữ nhân truyền đến hắn rất chân thật.

Ôm thân thể này, Sử Văn Triết trong chốc lát tim đập mạnh và loạn nhịp ——

Hóa ra thường ngày đường con bị giấu trong mấy bộ đồ thể thao hoặc cảnh phục, so với hắn tưởng tượng thì càng tinh tế mềm mại, trong lòng truyền đến cảm xúc tố giác hắn, nàng là một nữ nhân tú sắc khả cơm*.

*Tú sắc khả cơm: nhìn người đẹp/trai đẹp là cảm thấy no không cần ăn cơm.



Niêm Tự Cường hoàn toàn không chú ý kiệt tác do mình đã nỗ lực ăn diện đã tạo ra ảnh hưởng với hắn, thẳng đến lúc cô quay đầu lại lơ đãng nhìn vào ánh mắt hắn, chính cô cũng thấy giật mình.

Huh? Sao mặt hắn lại đỏ hồng như thế?

“Sao lại không cẩn thận như vậy?” Hắn đỡ cô đứng vững, vẻ mặt trở nên rất bối rối như là có gì đó khiến hắn không được tự nhiên.

Cô đột nhiên bừng tỉnh hiểu rõ, hóa ra là hắn đang xấu hổ nha! Nhịn không được trong lòng vui vẻ cười trộm.

Cô nhân tiện ngã nhào cả người vào hắn, vừa vặn để cho bộ ngực vì bị đè ép mà càng trở nên no đủ tựa vào trong ngực hắn, đưa đến cho hắn một quang cảnh đẹp vô biên.

Một bức tranh mỹ lệ hiện ra trước mắt, Sử Văn Triết chẳng biết làm thế nào cho phải, vội vàng thu hồi ánh nhìn, bình tĩnh đưa cô đỡ ngồi xuống cái ghế bên cạnh.

“Đau chỗ nào? Để tôi xem”

Hắn cởi giày cao gót của cô ra, lo lắng đến chấn thương ở bàn chân, xem cẩn thận mức độ bị bong gân của cô, nhìn thấy đầu ngón chân bị ma sát đến đỏ lên, đôi lông mày rậm khẽ nhíu lại.

“Cô không nên mang giày cao gót.” Hắn nói, nhẹ nhàng dùng tay xoa bóp, hy vọng có thể làm giảm bớt đau đớn của cô.

Đi bộ trong một nơi to lớn như vườn thú thì mang giày cao gót giống như tự mình chịu khổ. Niệm Tự Cường đâu nghĩ được nhiều như vậy.

“ Có lẽ ảnh hưởng đên dây chằng, tôi giúp cô xoa bóp.”

Bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa bàn chân cô, bởi vì tiểu Quai cũng thường té ngã nên hắn cũng thường giúp con gái xoa bóp, có được rất nhiều kinh nghiệm từ việc chăm sóc con gái của mình.

Niệm Tự Cường len lén nhìn Sử Văn Triết, đầu óc bị quỷ ám hay sao mà lại trêu chọc anh ta.

Lạc Tiểu Huân khuyên cô nếu như muốn có hương vị nữ nhân, nên có đột phá lớn trong cách ăn mặc.

Đột phá lớn mà cô ấy nói là như vậy? Lấy ếch bốn mắt ra làm vật thí nghiệm, thí nghiệm thử xem chỉ số quyến rũ của cô được bao nhiêu.

Vì vậy, cô tiến thêm bước nữa đem bắp đùi thon dài đặt trên đầu gối hắn tạo điều kiện cho hắn xem qua.

Không phải cô tự hào về đôi chân mình, chỉ là bình thường không phô bày ra, nếu thật sự đi thi chân đẹp thì cô cũng có khả năng.

Động tác nhấc chân thoáng làm cho chiếc váy kéo cao một chút, lộ ra càng nhiều phong cảnh mê người, phía trong váy như ẩn như hiện, cô cố ý làm như vậy, chính là muốn trêu chọc ếch bốn mắt đến lúng ta lúng túng.

Sử Văn Triết có phản ứng, nhưng là nhíu chặt đôi lông mày hơn.

“ Váy của cô ngắn quá đi, cẩn thận lộ hàng.”

Nói rồi liền lấy từ túi xách của tiểu Quai ra một chiếc áo khoác đắp lên đùi cô, che khuất đi cái phong cảnh khiến cho tâm can chộn rộn.

Cô sửng sốt, không nghĩ tới hắn lại có thể dùng quần áo để che chân cho cô?! Thật sự là con mọt sách.

Sử Văn Triết nhẹ nhàng xem xét bàn chân cô, vẻ ngoài mặt thì khá trấn định từ đầu đến cuối duy trì phong độ, trên thực tế hắn rất cố gắng khắc chế để cho tầm mắt của mình không phóng loạn.

Không ngờ tới cô gái này cũng có lúc mặc trang phục nữ tính đến kinh ngạc, cũng chưa từng nghĩ tới với cái tính cẩu thả, cử chỉ thô lỗ của cô ấy, khi thay đổi trang phục lại có thể xinh đẹp động lòng người như thế.

Với mái tóc dài, cô như trở thành một con người mới, khiến hắn vô phương tiếp tục dùng phương thức đối xử anh em với cô.

Ngay từ đầu, hắn chỉ mong muốn giúp đỡ, khiến cô thuận lợi có thể gả ra ngoài, cho nên mới khuyên cô nên chú ý thay đổi trang phục, mà khi cô thực sự làm vậy, mặc vào váy ngắn đi giày cao gót trở nên vô cùng nữ tính. Hắn hẳn là nên vui vẻ, nhưng vì sao chợt bật ra cái ý nghĩ mong muốn cô không nên gả ra ngoài quá nhanh đây?

Đụng vào mắt cá chân mảnh mai tinh tế, còn có đôi chân với đường cong thon dài xinh xắn, lại khiến cho tim hắn nhảy một điệu không theo quy luật nào cả, mà cô gái này cũng quá cẩu thả đi, ngang nhiên đặt châ trên đùi hắn? Cô có biết lộ hàng làm rất nguy hiểm?

Để không cho đôi mắt của những người đàn ông khác nhìn trộm, vì vậy hắn bắt buộc phải dùng áo khoác che lại đôi chân xinh đẹp này.

Niệm Tự Cường nào đâu biết tâm tư của hắn, trong đầu chỉ đang suy tính làm sao có thể phát huy sự quyến rũ của mình, đột nhiên nảy lên một ý tưởng, có rồi!

“Nóng quá nha.” Cô mượn cớ quạt quạt cổ áo, khiến bên trong thấp thoáng ẩn hiện, bởi vì hôm nay cô mặc một bộ nịt ngực mới có độ nâng đỡ cao, làm nổi bật lên niềm tự hào của cô.

Cô lơ đãng kéo thấp áo hơi lộ ra chút gợi cảm, quả nhiên nhìn thấy mắt hắn trợn to. Ánh mắt hắn thành công tập trung tại bờ ngực căng tròn.

Sử Văn Triết lập tức từ cái túi móc ra một cái khăn quàng lên người cô làm cho cô chết lặng cả người, bởi vì hắn lại đem cái khăn ăn của tiểu Quai quàng lên cổ mình, che khuất đi phong cảnh trước ngực! Hơn nữa hắn hoàn toàn giống như lão ba chỉ ra chỗ sai của cô.

“ Cô mặc cái áo này quá thấp, trước dùng cái khăn này che đỡ đi, tôi đi dắt tiểu Quai trở về.” Hắn nói xong đứng dậy đi tìm con gái, liền thấy cô bé đang chăm chú quan sát cử động của con Koala bên kia.

Khăn ăn? Hắn lại dám kêu mình đeo cái khăn ăn ? Có lầm hay không a!

Niệm Tự Cường trừng mắt tên ngốc kia, nhịn không được sinh hờn dỗi.

Nghĩ không ra cái đồ ếch bốn mắt lại thờ ơ đối với sự quyến rũ của mình, thật sự không tí cảm giác thành tựu nào, không được, cô phải tiếp tục cố gắng, mình chắc chắn sẽ làm được.

Cô mang vào đôi giày cao gót đứng lên, trong một lúc chưa kịp thích ứng, bước được hai bước lại không ngờ xúi quẩy thế nào giẫm lên các hòn sỏi vụn lập tức mất trọng tâm ngã nhào về phía trước, mà lúc này đây, Sử Văn Triết cũng không cứu kịp cô.

“ Ôi!” cô đau nhức hô lên một tiếng.

Sử Văn Triết dang nắm lấy tay con gái quay trở lại vừa nghe thấy tiếng cô kêu lên, hai cha con lập tức chạy vội đến.

“Thế nào? Lại té nữa à?’

Cô chỉ cảm thấy mất mặt gần chết, không chỉ ngã chổng vó chỗ đông người mà cái mông còn đau nhức muốn chết.

“Đau quá a.”

“ Tôi chỉ mới rời khỏi có một chút cô lại gặp chuyện không may.” Hắn lắc đầu. “ Cô thật sự không thích hợp mang giày cao gót.”

“Người thiết kế giày cao gót này khẳng định là có bệnh, cố ý dằn vặt chân của người mang, thật không hiểu vì sao lại nhiều phụ nữ thích mang giày cao gót như vậy.” Cô thở phì phò chỉ vào chiếc giày cao gót rơi rớt phía trước vừa nói, lại thầm nghĩ chính giày thể thao của mình vẫn là đáng yêu nhất.

Sử Văn Triết bật cười, tuy rằng cô bề ngoài đã nữ tính hóa đi nhiều nhưng bên trong xương cốt vẫn là một tomboy a.

“Đến đây, tôi đỡ cô.”

Niệm Tự Cường chỉ có thể tự nhận xui xẻo, muốn làm thục nữ xem ra cũng không phải chuyện dễ, kết quả chính là bi đát, xuất sư bất lợi a.

Sử Văn Triết khó hiểu nhìn cô đang căng thẳng, không biết phát sinh ra chuyện gì.

“Làm sao vậy?”

“Tôi không thể đứng lên.”

“Vì sao.”

Mặt cô bắt đầu đỏ lên, đấu tranh một chút, sau đó mới ghé sát lỗ tai hắn thấp giọng nói nguy cơ cô sắp phải đối mặt.

“Phốc..” Hắn như bị mắc nghẹn, trân trối nhìn cô không dám tin, khóe miệng bắt đầu run rẩy rất khó khăn để nín nhịn, nhưng cuối cùng cũng không chịu nổi, ôm bụng một trận thật to.

“ Oa ha ha~~~”

“Anh còn dám cười.” Niệm Tự Cường cắn răng nói, bởi vì xấu hổ nên mặt đã chuyển màu đỏ giống như cái đít khỉ.

Hắn thế nào lại có thể không cười? Khi hắn biết được váy của cô rách một lỗ lớn ngay mông, nhịn không được cười đến nghiêng ngả, mà tiểu Quai đứng cạnh dù không biết xảy ra chuyện gì nhưng vui vẻ cười ha ha theo.

Niệm Tự Cường vừa xấu hổ lại vừa chật vật, vừa tức vừa buồn cười mắng: “ Không được cười nữa! Mau Mau nghĩ biện pháp đi!”

Sau cùng bất dắc dĩ, cô không thể làm gì khác hơn là dùng áo khoác của tiểu Quai khoác lại che đi cái mông đang ẩn ẩn hiện ra quần tam giác, xấu hổ mau chóng leo lên xe taxi trở về.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhà Có Phu Nô

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook