Nhà Ma Của Tôi Liên Thông Với Địa Phủ
Chương 9: Mở Hộp Mù
Hoàng Sắc Đích Miêu Mễ
18/11/2024
Hiển nhiên, mỹ nhân sườn xám trước mặt cô không có khả năng là nam đóng giả nữ, vậy thì có nghĩa cô ta là…
“Cô là người hay quỷ?” Lê Diệu hỏi.
Mỹ nhân sườn xám vẻ mặt ai oán, đưa mắt nhìn về phương xa dường như đang hồi ức, thật lâu sau mới trả lời: “Tôi đã chết 90 năm, quên mất dáng vẻ của mình hồi còn là con người, chỉ nhớ tôi là danh kỹ của Thạch Đường Chủy, từng yêu nhau với Trần gia thập nhị thiếu.
Sống không được bên nhau, chúng tôi bèn ước hẹn cùng nhau tự tử tuẫn tình, tiếc rằng tôi ở bên dưới chờ đợi mấy chục năm mà không thấy anh ấy đâu.
Cho nên, tôi lên đây tìm xem có thể tìm được anh ấy hay không.”
Hộp mù đầu tiên mở ra Như Hoa, Lê Diệu nóng lòng muốn biết bên trong hộp mù thứ 2 là cái gì?
Cô mở hộp mù thứ hai.
Một luồng khói trắng dâng lên, trước mặt cô xuất hiện một thiếu nữ cổ trang 15 – 16 tuổi, dung nhan xinh đẹp lạ thường.
Đôi mắt Lê Diệu sáng lên, đang định hỏi cô ta là ai. Nhưng thiếu nữ cổ trang bỗng nhiên kéo tấm da người xuống, biến thành ác quỷ mặt xanh, há to cái miệng đầy răng nanh nhào về phía Lê Diệu.
Má ơi, con quỷ này muốn ăn thịt người!
Lê Diệu xoay người bỏ chạy.
Thấy thế, Như Hoa còn chạy nhanh hơn Lê Diệu: “Không ổn, đó là quỷ Họa Bì, con quỷ này chuyên ăn trái tim của con người!”
Thấy Như Hoa thoáng chốc vượt qua mình, Lê Diệu cạn lời: “Cô chạy cái gì? Cô không phải là quỷ à? Cô không có pháp lực hả?”
Như Hoa vừa chạy vừa kêu: “Tôi đánh không lại Họa Bì, quỷ Họa Bì chẳng những ăn trái tim của con người mà còn bắt nạt tiểu quỷ, bị nó bắt được thì thảm lắm.”
Cứ thế, một người một quỷ chạy té khói, một con quỷ mặt xanh đuổi theo đằng sau không chịu buông tha.
Thân thể Lê Diệu vốn không khỏe, càng chạy càng chậm, thấy mình sắp bị quỷ Họa Bì đuổi kịp, Như Hoa bỗng kéo tay cô chạy về phía cổng nhà ma.
Lê Diệu dùng thân thể của mình phá cổng, sau đó ngã xuống mặt đất thật mạnh.
Xong đời! Mạng mình xong đời rồi!
Khoảnh khắc ngã xuống đất, Lê Diệu nhắm mắt lại, chờ đợi đau đớn bị moi tim.
Nhưng, đau đớn không xuất hiện.
Lê Diệu cẩn thận mở mắt ra.
“Đứng dậy đi, không sao rồi.” Như Hoa lại khôi phục dáng vẻ tao nhã ban đầu, giơ tay vuốt tóc trên thái dương, cứ như thể người phụ nữ vắt chân lên cổ chạy như thỏ lúc trước không phải là cô ta: “Chúng ta đều là quỷ lệ thuộc vào nhà ma, còn cô là chủ nhân của nhà ma. Trong nhà ma, quỷ không thể làm tổn thương cô.”
Lê Diệu ngồi dậy, thở dài một hơi: “Cô không nói sớm, uổng công tôi chạy hai vòng.” Biết trước như thế, cô sẽ mở hộp mù trong nhà ma.
Như Hoa cầm khăn tay che miệng cười, vẻ mặt thẹn thùng: “Tôi quên mất.”
Lê Diệu: “…” Đúng là không đáng tin!
Tuy rằng trong nhà ma, quỷ Họa Bì không dám làm tổn thương Lê Diệu, nhưng con ác quỷ này vẫn hung tợn nhìn Lê Diệu chảy nước miếng, dường như sẽ cắn cô bất lúc nào.
“Cô là người hay quỷ?” Lê Diệu hỏi.
Mỹ nhân sườn xám vẻ mặt ai oán, đưa mắt nhìn về phương xa dường như đang hồi ức, thật lâu sau mới trả lời: “Tôi đã chết 90 năm, quên mất dáng vẻ của mình hồi còn là con người, chỉ nhớ tôi là danh kỹ của Thạch Đường Chủy, từng yêu nhau với Trần gia thập nhị thiếu.
Sống không được bên nhau, chúng tôi bèn ước hẹn cùng nhau tự tử tuẫn tình, tiếc rằng tôi ở bên dưới chờ đợi mấy chục năm mà không thấy anh ấy đâu.
Cho nên, tôi lên đây tìm xem có thể tìm được anh ấy hay không.”
Hộp mù đầu tiên mở ra Như Hoa, Lê Diệu nóng lòng muốn biết bên trong hộp mù thứ 2 là cái gì?
Cô mở hộp mù thứ hai.
Một luồng khói trắng dâng lên, trước mặt cô xuất hiện một thiếu nữ cổ trang 15 – 16 tuổi, dung nhan xinh đẹp lạ thường.
Đôi mắt Lê Diệu sáng lên, đang định hỏi cô ta là ai. Nhưng thiếu nữ cổ trang bỗng nhiên kéo tấm da người xuống, biến thành ác quỷ mặt xanh, há to cái miệng đầy răng nanh nhào về phía Lê Diệu.
Má ơi, con quỷ này muốn ăn thịt người!
Lê Diệu xoay người bỏ chạy.
Thấy thế, Như Hoa còn chạy nhanh hơn Lê Diệu: “Không ổn, đó là quỷ Họa Bì, con quỷ này chuyên ăn trái tim của con người!”
Thấy Như Hoa thoáng chốc vượt qua mình, Lê Diệu cạn lời: “Cô chạy cái gì? Cô không phải là quỷ à? Cô không có pháp lực hả?”
Như Hoa vừa chạy vừa kêu: “Tôi đánh không lại Họa Bì, quỷ Họa Bì chẳng những ăn trái tim của con người mà còn bắt nạt tiểu quỷ, bị nó bắt được thì thảm lắm.”
Cứ thế, một người một quỷ chạy té khói, một con quỷ mặt xanh đuổi theo đằng sau không chịu buông tha.
Thân thể Lê Diệu vốn không khỏe, càng chạy càng chậm, thấy mình sắp bị quỷ Họa Bì đuổi kịp, Như Hoa bỗng kéo tay cô chạy về phía cổng nhà ma.
Lê Diệu dùng thân thể của mình phá cổng, sau đó ngã xuống mặt đất thật mạnh.
Xong đời! Mạng mình xong đời rồi!
Khoảnh khắc ngã xuống đất, Lê Diệu nhắm mắt lại, chờ đợi đau đớn bị moi tim.
Nhưng, đau đớn không xuất hiện.
Lê Diệu cẩn thận mở mắt ra.
“Đứng dậy đi, không sao rồi.” Như Hoa lại khôi phục dáng vẻ tao nhã ban đầu, giơ tay vuốt tóc trên thái dương, cứ như thể người phụ nữ vắt chân lên cổ chạy như thỏ lúc trước không phải là cô ta: “Chúng ta đều là quỷ lệ thuộc vào nhà ma, còn cô là chủ nhân của nhà ma. Trong nhà ma, quỷ không thể làm tổn thương cô.”
Lê Diệu ngồi dậy, thở dài một hơi: “Cô không nói sớm, uổng công tôi chạy hai vòng.” Biết trước như thế, cô sẽ mở hộp mù trong nhà ma.
Như Hoa cầm khăn tay che miệng cười, vẻ mặt thẹn thùng: “Tôi quên mất.”
Lê Diệu: “…” Đúng là không đáng tin!
Tuy rằng trong nhà ma, quỷ Họa Bì không dám làm tổn thương Lê Diệu, nhưng con ác quỷ này vẫn hung tợn nhìn Lê Diệu chảy nước miếng, dường như sẽ cắn cô bất lúc nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.