Nhà Ma Của Tôi Liên Thông Với Địa Phủ
Chương 7: Nhà Ma Phong Đô
Hoàng Sắc Đích Miêu Mễ
05/09/2024
“Tử Mặc.” Lê Dương xinh đẹp nghiêng đầu, lắc lư cánh tay anh ta.
Cảm giác mờ mịt và đau lòng của Tịch Tử Mặc bỗng chốc biến mất khi vừa thấy Lê Dương.
Anh ta không nhận nhầm người, [Tư Niệm Sơn Hải] chính là Lê Dương. Lê Diệu xấu xí khô khan như thế, sao có thể là [Tư Niệm Sơn Hải] vừa thông minh vừa thấu hiểu lòng người?
Ngoài cửa, Lê Diệu bước ra nhà họ Lê, người chảy đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, không còn chút máu.
Cô chỉ trái với mệnh lệnh rời khỏi nhà họ Lê mà thôi, thế mà đã dùng hết sức lực trên người.
Trên người cô cứ như đeo xiềng xích nặng nề, mỗi một bước đi đều hằn vào xương cốt đau đớn.
Nghĩ đến mã QR của thần côn, Lê Diệu lập tức lấy điện thoại ra.
App đã tải xong, chỉ có một biểu tượng đen thui nằm trong góc màn hình di động, thoạt nhìn hơi ngốc nghếch đáng yêu.
Lê Diệu không chút do dự, trực tiếp chạm vào app.
Vừa chạm vào, màn hình di động lập tức hiển thị giao diện, chỉ có một câu:
“Chào mừng bạn đã sử dụng app Nhà Ma Phong Đô, xin hãy đến vị trí 80km ngoài ngoại ô Phong Đô, kế thừa khu vui chơi Nhà Ma Phong Đô.”
Khi câu nói này xuất hiện, gông xiềng vô hình trên người Lê Diệu đột nhiên biến mất.
Đôi mắt Lê Diệu sáng lên, không ngờ app này lại thật sự hữu ích.
Cô không hề chần chờ, lập tức mua vé tàu lửa đến Phong Đô.
Cô đã chịu đựng cả nhà bác cả Lê đủ rồi. Bị ức hiếp, bị nhục mạ, bị trói buộc… Vĩnh viễn không thể trốn thoát, lần này cô phải rời đi thật xa.
Phong Đô là quê nhà của Tạ Vĩnh An – mẹ của Lê Diệu, là một thành phố tuyến 2 trực thuộc tỉnh lị, không phát triển bằng Bắc Kinh Thượng Hải Quảng Đông Thâm Quyến, cũng không bằng một vài thành phố tuyến 1 mới phát triển, nhưng dù sao cũng là tỉnh lị, phát triển không tệ lắm.
Phong Đô cách Ninh Thành rất xa. Trong tay Lê Diệu không có nhiều tiền, hơn nữa không biết tình hình bên kia thế nào nên chỉ mua một tấm vé tàu lửa, cầ 7 – 8 giờ sau mới đến nơi.
Mấy năm nay Lê Diệu vẫn cố gắng làm công, nhưng cô thật sự quá đen đủi, thường xuyên phạm sai lầm, hơn nữa còn vô duyên vô cớ bị thương, làm việc chưa được bao lâu đã phải đổi việc khác, cho nên không dành dụm được mấy đồng.
Đồ vật ở nhà bác cả Lê, Lê Diệu không mang theo, chỉ toàn là mấy thứ rách nát.
Còn giấy tờ tùy thân các loại, cô đều mang theo trên người.
Sau một ngày mệt mỏi, cuối cùng Lê Diệu cũng đến ngoại ô Phong Đô vào lúc trời tối.
Trên bản đồ điện thoại không hiển thị vị trí của Nhà Ma Phong Đô, Lê Diệu tốn rất nhiều công sức mới tìm đến nơi.
Trước mắt là một khu vui chơi khổng lồ, xập xệ, ngay cả biển hiệu cũng chữ được chữ mất, chỉ có thể miễn cưỡng đọc được bốn chữ [Nhà Ma Phong Đô].
Cảm giác mờ mịt và đau lòng của Tịch Tử Mặc bỗng chốc biến mất khi vừa thấy Lê Dương.
Anh ta không nhận nhầm người, [Tư Niệm Sơn Hải] chính là Lê Dương. Lê Diệu xấu xí khô khan như thế, sao có thể là [Tư Niệm Sơn Hải] vừa thông minh vừa thấu hiểu lòng người?
Ngoài cửa, Lê Diệu bước ra nhà họ Lê, người chảy đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, không còn chút máu.
Cô chỉ trái với mệnh lệnh rời khỏi nhà họ Lê mà thôi, thế mà đã dùng hết sức lực trên người.
Trên người cô cứ như đeo xiềng xích nặng nề, mỗi một bước đi đều hằn vào xương cốt đau đớn.
Nghĩ đến mã QR của thần côn, Lê Diệu lập tức lấy điện thoại ra.
App đã tải xong, chỉ có một biểu tượng đen thui nằm trong góc màn hình di động, thoạt nhìn hơi ngốc nghếch đáng yêu.
Lê Diệu không chút do dự, trực tiếp chạm vào app.
Vừa chạm vào, màn hình di động lập tức hiển thị giao diện, chỉ có một câu:
“Chào mừng bạn đã sử dụng app Nhà Ma Phong Đô, xin hãy đến vị trí 80km ngoài ngoại ô Phong Đô, kế thừa khu vui chơi Nhà Ma Phong Đô.”
Khi câu nói này xuất hiện, gông xiềng vô hình trên người Lê Diệu đột nhiên biến mất.
Đôi mắt Lê Diệu sáng lên, không ngờ app này lại thật sự hữu ích.
Cô không hề chần chờ, lập tức mua vé tàu lửa đến Phong Đô.
Cô đã chịu đựng cả nhà bác cả Lê đủ rồi. Bị ức hiếp, bị nhục mạ, bị trói buộc… Vĩnh viễn không thể trốn thoát, lần này cô phải rời đi thật xa.
Phong Đô là quê nhà của Tạ Vĩnh An – mẹ của Lê Diệu, là một thành phố tuyến 2 trực thuộc tỉnh lị, không phát triển bằng Bắc Kinh Thượng Hải Quảng Đông Thâm Quyến, cũng không bằng một vài thành phố tuyến 1 mới phát triển, nhưng dù sao cũng là tỉnh lị, phát triển không tệ lắm.
Phong Đô cách Ninh Thành rất xa. Trong tay Lê Diệu không có nhiều tiền, hơn nữa không biết tình hình bên kia thế nào nên chỉ mua một tấm vé tàu lửa, cầ 7 – 8 giờ sau mới đến nơi.
Mấy năm nay Lê Diệu vẫn cố gắng làm công, nhưng cô thật sự quá đen đủi, thường xuyên phạm sai lầm, hơn nữa còn vô duyên vô cớ bị thương, làm việc chưa được bao lâu đã phải đổi việc khác, cho nên không dành dụm được mấy đồng.
Đồ vật ở nhà bác cả Lê, Lê Diệu không mang theo, chỉ toàn là mấy thứ rách nát.
Còn giấy tờ tùy thân các loại, cô đều mang theo trên người.
Sau một ngày mệt mỏi, cuối cùng Lê Diệu cũng đến ngoại ô Phong Đô vào lúc trời tối.
Trên bản đồ điện thoại không hiển thị vị trí của Nhà Ma Phong Đô, Lê Diệu tốn rất nhiều công sức mới tìm đến nơi.
Trước mắt là một khu vui chơi khổng lồ, xập xệ, ngay cả biển hiệu cũng chữ được chữ mất, chỉ có thể miễn cưỡng đọc được bốn chữ [Nhà Ma Phong Đô].
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.