Chương 3:
Hàn Phong
14/02/2023
Thiên Minh quay sang nhìn người nọ một cái rồi suy nghĩ gì đó mới thở dài, lên tiếng:
- Vì chuyện đó mà nãy giờ mặt nhóc mới tỏ ra khó chịu à? Hay để tôi gọi điện giải thích cho cậu ta nhé?
- Chú biết ý cháu không phải là vậy mà… Thôi chẳng nói với chú nữa, đây là khoảng cách thế hệ giữa chú và cháu đó.
- Nhóc lắm chuyện.
Hắn chẳng muốn đôi co, cô cũng chẳng muốn vì vài suy nghĩ trong lòng làm cả hai khó xử, cô biết bản thân mình đã nghĩ quá nhiều về người này, có thể đã từ lâu Ánh Nhã chẳng nhận được nhiều sự quan tâm từ bất kì một ai mà thiếu nữ mới lớn này trước giờ vẫn chưa từng được nếm trải mùi vị của tình yêu, có thể nói ra sẽ khiến nhiều người bất ngờ nhưng quả thật, Lâm Ánh Nhã chưa từng phải lòng bất cứ người đàn ông nào, và có lẽ… Cô đang có một cảm giác đặc biệt với người đàn ông bên cạnh ngay lúc này. Đến khi về nhà bầu không khí giữa cả hai mới thoải mái hơn một chút, nói cô trẻ con cũng đúng bởi vì chuyện vừa xảy ra sẽ chẳng để trong lòng quá lâu mà nhanh chóng được cô bỏ quên mất.
- Chú ơi, chú chỉ cháu nấu ăn có được không?
- Thế nhóc đi rửa rau củ rồi đứng bên cạnh tôi nhìn, nấu ăn là cả một quá trình dài quan sát và học hỏi, không phải cứ bắt tay vào là sẽ làm được, hiểu chứ?
- Dạ biết rồi.
- À, nhóc mở vòi qua bên nước ấm một chút.
- Sao thế ạ? Rửa rau củ bằng nước ấm sẽ giúp nó tươi hơn ạ?
- Không, vì trời đang lạnh, nhóc cũng không nên ngâm tay trong nước quá lâu.
Ánh Nhã gật đầu như đã hiểu sau đó cũng làm theo lời hắn. Mọi chuyện sẽ chẳng có gì nếu một vị khách không mời mà đến, tiếng chuông cửa vang lên ngay vừa lúc cô mới rửa rau củ xong. Cô nhóc nhanh chóng đi ra xem là ai đến. Người bên ngoài khiến cô bất ngờ không thôi, lại phân vân rằng bản thân có nên mở cửa hay không? Nếu mở cửa để người kia đụng mặt Lý Thiên Minh thì phải làm thế nào? Nếu không mở cửa thì lại không được, bên ngoài trời lạnh, thân con gái yếu ớt lại còn mang nhiều hành lý như thế chắc chắn không tiện di chuyển tới lui. Mãi chẳng ai mở cửa, người con gái bên ngoài mới lên tiếng, giờ thì chẳng giấu được rồi, hắn ở trong nhà bếp cũng nghe được liền rửa tay đi ra xem tình hình.
- Ánh Ánh, cậu có ở nhà không thế?
- Ra liền đây.
Cô mở cửa, người bên ngoài liền nhào đến ôm cô, tưởng chừng có thể vui đến mức nhảy cẩng lên. Cô cười cười rồi vuốt lưng người đang ôm chặt lấy mình.
- Cậu về khi nào thế Như Nguyệt? Sao không nhắn mình ra đón?
- Mình về đột xuất, vừa hoàn thành kì thi tốt nghiệp bên đấy mình liền muốn về gặp cậu, bên đấy có chị họ mình giúp mình hoàn thành thủ tục rồi, sau kì nghỉ Tết mình sẽ làm xong thủ tục về lại thành phố A để học đại học, ở bên đấy chán lắm, mình nhớ nhà, cũng nhớ cậu nữa. Mới ba năm không gặp mà Ánh Ánh nhà mình trông ra dáng một thiếu nữ quá rồi nhỉ?
- Cậu nói cứ như một bà cụ non ấy, cậu khác gì mình à? Bên đấy thi sớm nhỉ? Mình còn một kì nữa ở đây mới thi, cậu vẫn còn nửa năm để vui chơi trước khi nhập học đấy! Mau mau mang đồ vào đi, bên ngoài lạnh lắm, mình mang vào giúp cậu.
Cả hai người tay xách vali, tay cầm túi quà kéo vào trong nhà, cô cũng như quên mất Lý Thiên Minh, đến khi vào trong nhìn thấy hắn đang rót nước ép bưng ra bàn ở phòng khách mới nhớ. Như Nguyệt nhìn thấy trong nhà cô bạn thân của mình còn có một người đàn ông liền trợn tròn mắt nhìn hắn. Nhưng lại thấy bản thân hơi bất lịch sự liền thu lại ánh mắt, quay sang hỏi nhỏ cô:
- Gì đấy? Cậu có bạn trai rồi sao? Cậu mang bạn trai về nhà sao không nói mình biết trước, ngượng ngùng quá đi.
- Cậu đó, cậu đến có báo trước cho mình đâu, mình cũng không nghĩ là lại xảy ra cuộc gặp gỡ ngượng ngùng này. Đừng nhìn người ta với ánh mắt đó chứ, chào hỏi một tiếng đi cô nương.
Như Nguyệt cười hì hì rồi cúi đầu hơi thấp chào hắn, hắn để hai ly nước ép xuống bàn, trước khi vào bếp để lại một câu:
- Hai người cứ nói chuyện, đừng để ý đến tôi, khi nào cơm xong tôi gọi.
Ánh Nhã gật gật đầu, đợi đến lúc hắn đi vào bếp rồi Như Nguyệt mới hỏi nhỏ cô.
- Anh ta trông quen thế nhỉ?
- Cậu thì làm sao quen được Lý Thiên Minh hoặc cũng có thể là trước đây từng gặp cũng không chừng, người ta là bác sĩ ở bệnh viện H.
- Mà sao cậu quen được anh ta thế?
- Chú ấy là bạn của ba mình, lớn hơn chúng ta một con giáp lận đấy, cậu xưng hô cho đúng vào, à còn nữa, mình với chú ấy không phải người yêu đâu, sao mọi người cứ hay nghĩ như thế nhờ?
- Hóa ra là cũng có người nghĩ giống mình à? Chứ cậu nhìn xem tự dưng một nam một nữ thế kia ai lại nghĩ là không có gì chứ? Với cả nhìn người ta còn trẻ như thế ai lại nghĩ là lớn hơn chúng ta những 12 tuổi.
- Cậu đó bớt nói nhảm đi, mà cậu từ sân bay chạy đến đây luôn à? Đã báo cho ba mẹ cậu chưa?
Như Nguyệt xùy một tiếng ngã lưng xuống sofa, sau đó lại chuyển sang thở dài, quay sang nói với Ánh Nhã.
- Mình lén về cho mọi người bất ngờ đấy, dạo gần đây sức khỏe ba mình không ổn lắm, vừa đúng lúc thi xong mới chạy về. Cũng không gọi mọi người ra đón một phần vì mẹ bận chăm ba ở bệnh viện rồi, còn anh hai mình thì chắc bận thay ba mình quản việc công ty. Mình ở nhờ nhà cậu được không? Về nhà cũng chỉ có mỗi mình thôi, ở đây cũng gần bệnh viện H hơn, tiện đường mình ghé thay mẹ chăm ba.
- Còn phải hỏi sao? Cậu với mình là người xa lạ hay sao mà phải hỏi câu đó? Cứ ở đây đến khi nào cậu muốn thôi, ba mình đi công tác rồi, không biết bao giờ mới trở về nữa, mình ở nhà một mình cũng rất buồn.
- Thế còn chú kia? Sao lại ở đây vậy?
- Ba mình nhờ trông chừng mình đó, làm như trẻ con không bằng. Khi nào rảnh chú ấy mới ghé thôi. Bình thường chắc sẽ quay lại bệnh viện hay sao đấy, bác sĩ mà... Không thường rảnh rỗi đâu.
Như Nguyệt gật gật đầu, ánh mắt hướng về phía nhà bếp, quả thật trong trí nhớ của nàng người đàn ông này rất quen mắt, chỉ là vẫn chưa thể nhớ ra là ai, vẫn suy nghĩ mãi cho đến khi giọng hắn vang lên:
- Ánh Ánh, nhóc với bạn nhóc mau đến ăn cơm đi, đồ ăn xong hết rồi đấy!
Ánh Nhã cũng không để ý mà kéo Như Nguyệt ngồi bên cạnh mình, còn chủ động bới cơm cho mọi người, hắn cũng chỉ nhìn cô hồn nhiên cười mà chẳng còn vẻ đăm chiêu ban nãy rồi nhếch nhẹ một cái, quả thật con nít mau quên, dỗ ngọt một chút sẽ chẳng còn nhớ gì nữa.
Như Nguyệt ngại có hắn nên chỉ chăm chú ăn nhưng Ánh Nhã thì không như thế, cô ăn miếng sườn đầu tiên do hắn gắp cho, biểu cảm trên mặt cô làm cho hắn phải phì cười, cô vừa nhai vừa giơ ngón trỏ lên thể hiện sự yêu thích của mình với món ăn yêu thích của mình do hắn làm, đợi đến khi nhai xong mới nói một câu:
- Chú ơi, cháu nghĩ nếu chú không làm bác sĩ có thể đi mở nhà hàng đó, cháu sẽ là khách hàng đầu tiên.
- Tôi biết rồi, nhóc lo ăn đi, vừa ăn vừa nói không nên đâu đấy.
- Chú y như ba cháu vậy. Người ta chỉ muốn khen một câu thôi mà...
Cô tỏ vẻ hờn dỗi mà ăn tiếp, hắn ăn không nhiều, nhìn người nọ ăn khí thế như vậy cũng sinh ra cảm giác thành tựu. Chỉ là dáng vẻ lúc ăn có chút đáng yêu nên hắn cứ nhìn mãi không rời mắt, trong khi cô chẳng mảy may để ý đến ánh mắt người đối diện dành cho mình thì cô bạn bên cạnh đã thu tất cả vào mắt. Hắn nhìn cô gái nhỏ trước mắt ăn ngon đến dính cả cơm trên mặt mà chẳng để ý liền tiện tay lấy ra giúp cô. Hành động này của hắn mới khiến cô giật mình, không ngờ có người ngoài ở đây mà hắn vẫn tự nhiên như thế, chẳng ngại việc người khác có hiểu lầm hay không. Giờ thì Lâm Ánh Nhã có thể khẳng định là hắn vô tư như thế, có thể là với tất cả những người con gái xung quanh hắn chứ chẳng riêng gì cô, huống hồ gì hắn chỉ xem cô là một đứa nhóc chưa lớn dù rằng cô đã ở cái tuổi mà đáng lẽ con người ta có thể trải qua mấy mối tình rồi, riêng cô thì chưa.
- Ăn từ từ thôi, sợ ai giành hết của nhóc à? Tôi nói nhóc vô tri thì chẳng chịu, nhìn xem bản thân ăn cơm còn để dính như thế, khác nào mấy đứa nhóc chưa lớn đâu chứ?
Cô chẳng muốn trả lời hắn, nhanh chóng hoàn thành bữa ăn. Sau đó cùng hắn dọn dẹp, vốn dĩ Như Nguyệt cũng muốn phụ một tay nhưng Ánh Nhã không cho phép điều đó xảy ra khi nàng là khách, nhà bếp cũng không quá lớn, hắn thì không chịu để phần cho cô làm nên cả hai mới phải chen chúc bên bồn rửa, xem như cũng chẳng có việc cho Như Nguyệt.
Để cô bạn thân ngồi ở sofa ăn trái cây, cô ở trong bếp cùng hắn dọn dẹp và nói vài thứ.
- Một lát chú tính làm gì?
- Tôi ghé bệnh viện xem một chút, mặc dù đang nghỉ phép nhưng đã quen với bận bịu rồi, bỗng nhiên rảnh rỗi quá cũng không quen lắm.
- Chà, chú cũng khác người quá đi chứ, tự bản thân xin nghỉ rồi bây giờ lại muốn đi làm hả?
- Không, là do nguyên tháng trước tôi đi công tác tình nguyện ở vùng sâu vùng xa, bệnh viện được bên trên khen thưởng nhiều nên bên trên mới cho tôi nghỉ phép một tuần đấy!
- Không hổ danh là bác sĩ bệnh viện đứng đầu cả nước ha, đối đãi với cấp dưới cũng rộng rãi quá chừng. Vậy lúc nào chú đi? Có thể cho bạn cháu đi nhờ đến đấy được không? Ba cậu ấy đang nằm bệnh ở bệnh viện H.
- Rửa bát xong sẽ đi, nhóc không nói chuyện với người ta à? Ai lại bỏ khách ở một mình còn bản thân trốn mất tiêu chứ? Để đấy cho tôi, ra bên ngoài nói với bạn nhóc có chịu đi luôn không? Chịu thì đợi tôi một lát.
- Dạ, vậy chỗ này... Cảm ơn chú nhé!
- Còn bày đặt khách sáo, đi đi.
Ánh Nhã đi ra phòng khách ngồi với nàng, cũng nói cho bạn mình về việc hắn cho đi nhờ đến đấy:
- Nguyệt Nguyệt, cậu có muốn đến bệnh viện luôn không? Tớ vừa nhờ chú Thiên Minh cho cậu đi nhờ một chuyến vì chú ấy cũng có việc cần giải quyết ở bệnh viện.
- Cũng được, vậy cậu đợi mình lấy chút đồ, đêm nay mình chắc sẽ quay về, đi máy bay chuyến dài nên mình có chút đuối, ngày mai mới thay mẹ ở lại được.
- Đúng rồi, từ bên đấy về chắc cậu mệt lắm rồi, khi nào về thì bắt taxi rồi gửi bảng số xe qua cho mình, mà cậu có biết số phòng bệnh không?
- Mình không, mình muốn đến bất ngờ nhưng lại quên rằng mình không biết số phòng. Chắc mình sẽ hỏi chú kia thử xem, sẵn cớ bắt chuyện, chứ đi nhờ xe người ta mà không nói năng gì cũng kì cục lắm.
- Ừ vậy cũng được. Cậu chuẩn bị đi, chú ấy rửa bát xong sẽ đi, có gì nhớ gọi cho mình đấy, cậu đi ba năm về ở đây thay đổi nhiều lắm, mới đầu sẽ hơi gặp khó khăn đấy.
- Mình biết rồi Ánh Ánh.
Cô cũng giúp nàng kiếm đồ rồi nhanh chóng chuẩn bị khi thấy hắn rời khỏi nhà bếp. Trước khi đi hắn và cô vẫn còn vài lời muốn gửi cho đối phương:
- Tôi đi đây, ở nhà một mình nhớ khóa cửa cẩn thận, có việc gì gọi cho tôi, nếu không trong phòng mổ tôi lập tức đến, còn có việc cần gặp mà tôi không trả lời cứ đến bệnh viện bảo gặp tôi sẽ có người chỉ đường, bắt taxi cũng nhớ chụp bảng số xe gửi tôi rồi hẳn đi. Nhớ chưa?
- Chú hôm nay cũng bắt chước cháu nói nhiều rồi đấy, cháu gửi bạn cháu cho chú đó, mất cọng tóc nào cháu sẽ chơi tay đôi với chú luôn.
- Biết rồi, chúng tôi đi đây.
Hắn vừa đi vài bước thì cô như nhớ ra gì đó, liền chạy lại sofa lấy khăn choàng cổ ban sáng chạy đến trước mặt đưa cho hắn, hắn thấy vậy liền cúi thấp cổ xuống, ý muốn cô choàng cho hắn như ban sáng, đầu Ánh Nhã như nổ tung, mặt liền ửng đỏ khi nhớ đến sự kiện chấn động lúc sáng, huống hồ chi ở đây còn có Như Nguyệt, lỡ như hắn lại như thế thì xấu hổ chết mất, nhìn thấy bộ dáng ngại ngùng của cô lúc này hắn liền cười nhếch lên cho cô nhìn rõ hóa ra bản thân đang bị trêu, cô ngại khi hắn nhìn chằm chằm mình ở cự li gần như thế nên nhanh chóng đặt chiếc khăn đỏ vào tay hắn rồi đi ra mở cửa cho hai người. Hắn thu lại nụ cười trên mặt nhưng tự cười thầm trong lòng, trêu trẻ nhỏ thật vui.
Đợi đến khi nhìn thấy cô đóng cửa rồi quay vào trong nhà, hắn mới yên tâm lái xe đi. Quả thật đi được một đoạn nàng liền bắt chuyện với hắn.
- Chào chú, tôi là Triệu Như Nguyệt, bạn thân của Ánh Ánh.
- Ừ, chắc nhóc kia cũng giới thiệu tôi cho cháu nghe rồi.
- Vâng, từ đây đến bệnh viện khoảng bao lâu ạ?
- Sắp rồi, khoảng 10 phút nữa.
- Tôi không biết số phòng bệnh, chú có thể chỉ tôi cách hỏi số phòng được không?
- Được, một lát tôi có việc gấp sẽ nhờ một người khác đến giúp cháu hỏi rồi chỉ đường cho cháu luôn.
- Cảm ơn chú.
Như Nguyệt vừa dứt câu hắn liền gọi cho Lương Khải để nhờ vả:
- Cậu đang đâu đấy? Rảnh không?
- Ở phòng làm việc, việc gì?
- Xuống sảnh bệnh viện, có việc cần cậu giúp, tôi bận đến phòng 303 xem tình hình bệnh nhân hôm qua.
- Được.
Đi được một đoạn là đến bệnh viện, Như Nguyệt mang theo thắc mắc từ lúc còn ngồi trên xe đến lúc hắn cùng nàng bước vào thang máy từ hầm đỗ xe lên tầng 1 mới dám hỏi một câu.
- Từ lúc gặp tôi thấy chú trông rất quen. Chú... Có quen biết người tên Dương Khả Thu không?
Hắn vốn dĩ đang muốn biết xem vì sao cô bé này lại thấy hắn quen mắt vì vốn dĩ đây là lần đầu tiên hắn gặp người này, nhưng đến khi nghe thấy cái tên đấy... Hắn lại chẳng muốn nghe tiếp lí do, cũng chẳng muốn nhận bản thân có quen biết người này nhưng hắn lại không nghĩ bản thân nên tránh né vì nếu Triệu Như Nguyệt đã hỏi thì chắc chắn cũng phải biết gì đó và có mối quan hệ gì với cô gái mà hắn chẳng muốn nhắc tên kia.
- Người từng yêu.
Triệu Như Nguyệt nhìn thái độ của hắn cũng biết rằng bản thân đã hỏi điều không nên hỏi, bản thân cũng tự biết nói ra lí do bản thân biết hắn.
- Đó là chị họ tôi, trong một lần vô tình tôi có thấy một tấm ảnh cũ của hai người thời tốt nghiệp, bây giờ nhìn chú cũng không khác là bao nên mới cảm thấy có chút quen mắt.
- Chuyện qua lâu rồi cũng không cần phải nhắc lại làm gì.
- Vì chuyện đó mà nãy giờ mặt nhóc mới tỏ ra khó chịu à? Hay để tôi gọi điện giải thích cho cậu ta nhé?
- Chú biết ý cháu không phải là vậy mà… Thôi chẳng nói với chú nữa, đây là khoảng cách thế hệ giữa chú và cháu đó.
- Nhóc lắm chuyện.
Hắn chẳng muốn đôi co, cô cũng chẳng muốn vì vài suy nghĩ trong lòng làm cả hai khó xử, cô biết bản thân mình đã nghĩ quá nhiều về người này, có thể đã từ lâu Ánh Nhã chẳng nhận được nhiều sự quan tâm từ bất kì một ai mà thiếu nữ mới lớn này trước giờ vẫn chưa từng được nếm trải mùi vị của tình yêu, có thể nói ra sẽ khiến nhiều người bất ngờ nhưng quả thật, Lâm Ánh Nhã chưa từng phải lòng bất cứ người đàn ông nào, và có lẽ… Cô đang có một cảm giác đặc biệt với người đàn ông bên cạnh ngay lúc này. Đến khi về nhà bầu không khí giữa cả hai mới thoải mái hơn một chút, nói cô trẻ con cũng đúng bởi vì chuyện vừa xảy ra sẽ chẳng để trong lòng quá lâu mà nhanh chóng được cô bỏ quên mất.
- Chú ơi, chú chỉ cháu nấu ăn có được không?
- Thế nhóc đi rửa rau củ rồi đứng bên cạnh tôi nhìn, nấu ăn là cả một quá trình dài quan sát và học hỏi, không phải cứ bắt tay vào là sẽ làm được, hiểu chứ?
- Dạ biết rồi.
- À, nhóc mở vòi qua bên nước ấm một chút.
- Sao thế ạ? Rửa rau củ bằng nước ấm sẽ giúp nó tươi hơn ạ?
- Không, vì trời đang lạnh, nhóc cũng không nên ngâm tay trong nước quá lâu.
Ánh Nhã gật đầu như đã hiểu sau đó cũng làm theo lời hắn. Mọi chuyện sẽ chẳng có gì nếu một vị khách không mời mà đến, tiếng chuông cửa vang lên ngay vừa lúc cô mới rửa rau củ xong. Cô nhóc nhanh chóng đi ra xem là ai đến. Người bên ngoài khiến cô bất ngờ không thôi, lại phân vân rằng bản thân có nên mở cửa hay không? Nếu mở cửa để người kia đụng mặt Lý Thiên Minh thì phải làm thế nào? Nếu không mở cửa thì lại không được, bên ngoài trời lạnh, thân con gái yếu ớt lại còn mang nhiều hành lý như thế chắc chắn không tiện di chuyển tới lui. Mãi chẳng ai mở cửa, người con gái bên ngoài mới lên tiếng, giờ thì chẳng giấu được rồi, hắn ở trong nhà bếp cũng nghe được liền rửa tay đi ra xem tình hình.
- Ánh Ánh, cậu có ở nhà không thế?
- Ra liền đây.
Cô mở cửa, người bên ngoài liền nhào đến ôm cô, tưởng chừng có thể vui đến mức nhảy cẩng lên. Cô cười cười rồi vuốt lưng người đang ôm chặt lấy mình.
- Cậu về khi nào thế Như Nguyệt? Sao không nhắn mình ra đón?
- Mình về đột xuất, vừa hoàn thành kì thi tốt nghiệp bên đấy mình liền muốn về gặp cậu, bên đấy có chị họ mình giúp mình hoàn thành thủ tục rồi, sau kì nghỉ Tết mình sẽ làm xong thủ tục về lại thành phố A để học đại học, ở bên đấy chán lắm, mình nhớ nhà, cũng nhớ cậu nữa. Mới ba năm không gặp mà Ánh Ánh nhà mình trông ra dáng một thiếu nữ quá rồi nhỉ?
- Cậu nói cứ như một bà cụ non ấy, cậu khác gì mình à? Bên đấy thi sớm nhỉ? Mình còn một kì nữa ở đây mới thi, cậu vẫn còn nửa năm để vui chơi trước khi nhập học đấy! Mau mau mang đồ vào đi, bên ngoài lạnh lắm, mình mang vào giúp cậu.
Cả hai người tay xách vali, tay cầm túi quà kéo vào trong nhà, cô cũng như quên mất Lý Thiên Minh, đến khi vào trong nhìn thấy hắn đang rót nước ép bưng ra bàn ở phòng khách mới nhớ. Như Nguyệt nhìn thấy trong nhà cô bạn thân của mình còn có một người đàn ông liền trợn tròn mắt nhìn hắn. Nhưng lại thấy bản thân hơi bất lịch sự liền thu lại ánh mắt, quay sang hỏi nhỏ cô:
- Gì đấy? Cậu có bạn trai rồi sao? Cậu mang bạn trai về nhà sao không nói mình biết trước, ngượng ngùng quá đi.
- Cậu đó, cậu đến có báo trước cho mình đâu, mình cũng không nghĩ là lại xảy ra cuộc gặp gỡ ngượng ngùng này. Đừng nhìn người ta với ánh mắt đó chứ, chào hỏi một tiếng đi cô nương.
Như Nguyệt cười hì hì rồi cúi đầu hơi thấp chào hắn, hắn để hai ly nước ép xuống bàn, trước khi vào bếp để lại một câu:
- Hai người cứ nói chuyện, đừng để ý đến tôi, khi nào cơm xong tôi gọi.
Ánh Nhã gật gật đầu, đợi đến lúc hắn đi vào bếp rồi Như Nguyệt mới hỏi nhỏ cô.
- Anh ta trông quen thế nhỉ?
- Cậu thì làm sao quen được Lý Thiên Minh hoặc cũng có thể là trước đây từng gặp cũng không chừng, người ta là bác sĩ ở bệnh viện H.
- Mà sao cậu quen được anh ta thế?
- Chú ấy là bạn của ba mình, lớn hơn chúng ta một con giáp lận đấy, cậu xưng hô cho đúng vào, à còn nữa, mình với chú ấy không phải người yêu đâu, sao mọi người cứ hay nghĩ như thế nhờ?
- Hóa ra là cũng có người nghĩ giống mình à? Chứ cậu nhìn xem tự dưng một nam một nữ thế kia ai lại nghĩ là không có gì chứ? Với cả nhìn người ta còn trẻ như thế ai lại nghĩ là lớn hơn chúng ta những 12 tuổi.
- Cậu đó bớt nói nhảm đi, mà cậu từ sân bay chạy đến đây luôn à? Đã báo cho ba mẹ cậu chưa?
Như Nguyệt xùy một tiếng ngã lưng xuống sofa, sau đó lại chuyển sang thở dài, quay sang nói với Ánh Nhã.
- Mình lén về cho mọi người bất ngờ đấy, dạo gần đây sức khỏe ba mình không ổn lắm, vừa đúng lúc thi xong mới chạy về. Cũng không gọi mọi người ra đón một phần vì mẹ bận chăm ba ở bệnh viện rồi, còn anh hai mình thì chắc bận thay ba mình quản việc công ty. Mình ở nhờ nhà cậu được không? Về nhà cũng chỉ có mỗi mình thôi, ở đây cũng gần bệnh viện H hơn, tiện đường mình ghé thay mẹ chăm ba.
- Còn phải hỏi sao? Cậu với mình là người xa lạ hay sao mà phải hỏi câu đó? Cứ ở đây đến khi nào cậu muốn thôi, ba mình đi công tác rồi, không biết bao giờ mới trở về nữa, mình ở nhà một mình cũng rất buồn.
- Thế còn chú kia? Sao lại ở đây vậy?
- Ba mình nhờ trông chừng mình đó, làm như trẻ con không bằng. Khi nào rảnh chú ấy mới ghé thôi. Bình thường chắc sẽ quay lại bệnh viện hay sao đấy, bác sĩ mà... Không thường rảnh rỗi đâu.
Như Nguyệt gật gật đầu, ánh mắt hướng về phía nhà bếp, quả thật trong trí nhớ của nàng người đàn ông này rất quen mắt, chỉ là vẫn chưa thể nhớ ra là ai, vẫn suy nghĩ mãi cho đến khi giọng hắn vang lên:
- Ánh Ánh, nhóc với bạn nhóc mau đến ăn cơm đi, đồ ăn xong hết rồi đấy!
Ánh Nhã cũng không để ý mà kéo Như Nguyệt ngồi bên cạnh mình, còn chủ động bới cơm cho mọi người, hắn cũng chỉ nhìn cô hồn nhiên cười mà chẳng còn vẻ đăm chiêu ban nãy rồi nhếch nhẹ một cái, quả thật con nít mau quên, dỗ ngọt một chút sẽ chẳng còn nhớ gì nữa.
Như Nguyệt ngại có hắn nên chỉ chăm chú ăn nhưng Ánh Nhã thì không như thế, cô ăn miếng sườn đầu tiên do hắn gắp cho, biểu cảm trên mặt cô làm cho hắn phải phì cười, cô vừa nhai vừa giơ ngón trỏ lên thể hiện sự yêu thích của mình với món ăn yêu thích của mình do hắn làm, đợi đến khi nhai xong mới nói một câu:
- Chú ơi, cháu nghĩ nếu chú không làm bác sĩ có thể đi mở nhà hàng đó, cháu sẽ là khách hàng đầu tiên.
- Tôi biết rồi, nhóc lo ăn đi, vừa ăn vừa nói không nên đâu đấy.
- Chú y như ba cháu vậy. Người ta chỉ muốn khen một câu thôi mà...
Cô tỏ vẻ hờn dỗi mà ăn tiếp, hắn ăn không nhiều, nhìn người nọ ăn khí thế như vậy cũng sinh ra cảm giác thành tựu. Chỉ là dáng vẻ lúc ăn có chút đáng yêu nên hắn cứ nhìn mãi không rời mắt, trong khi cô chẳng mảy may để ý đến ánh mắt người đối diện dành cho mình thì cô bạn bên cạnh đã thu tất cả vào mắt. Hắn nhìn cô gái nhỏ trước mắt ăn ngon đến dính cả cơm trên mặt mà chẳng để ý liền tiện tay lấy ra giúp cô. Hành động này của hắn mới khiến cô giật mình, không ngờ có người ngoài ở đây mà hắn vẫn tự nhiên như thế, chẳng ngại việc người khác có hiểu lầm hay không. Giờ thì Lâm Ánh Nhã có thể khẳng định là hắn vô tư như thế, có thể là với tất cả những người con gái xung quanh hắn chứ chẳng riêng gì cô, huống hồ gì hắn chỉ xem cô là một đứa nhóc chưa lớn dù rằng cô đã ở cái tuổi mà đáng lẽ con người ta có thể trải qua mấy mối tình rồi, riêng cô thì chưa.
- Ăn từ từ thôi, sợ ai giành hết của nhóc à? Tôi nói nhóc vô tri thì chẳng chịu, nhìn xem bản thân ăn cơm còn để dính như thế, khác nào mấy đứa nhóc chưa lớn đâu chứ?
Cô chẳng muốn trả lời hắn, nhanh chóng hoàn thành bữa ăn. Sau đó cùng hắn dọn dẹp, vốn dĩ Như Nguyệt cũng muốn phụ một tay nhưng Ánh Nhã không cho phép điều đó xảy ra khi nàng là khách, nhà bếp cũng không quá lớn, hắn thì không chịu để phần cho cô làm nên cả hai mới phải chen chúc bên bồn rửa, xem như cũng chẳng có việc cho Như Nguyệt.
Để cô bạn thân ngồi ở sofa ăn trái cây, cô ở trong bếp cùng hắn dọn dẹp và nói vài thứ.
- Một lát chú tính làm gì?
- Tôi ghé bệnh viện xem một chút, mặc dù đang nghỉ phép nhưng đã quen với bận bịu rồi, bỗng nhiên rảnh rỗi quá cũng không quen lắm.
- Chà, chú cũng khác người quá đi chứ, tự bản thân xin nghỉ rồi bây giờ lại muốn đi làm hả?
- Không, là do nguyên tháng trước tôi đi công tác tình nguyện ở vùng sâu vùng xa, bệnh viện được bên trên khen thưởng nhiều nên bên trên mới cho tôi nghỉ phép một tuần đấy!
- Không hổ danh là bác sĩ bệnh viện đứng đầu cả nước ha, đối đãi với cấp dưới cũng rộng rãi quá chừng. Vậy lúc nào chú đi? Có thể cho bạn cháu đi nhờ đến đấy được không? Ba cậu ấy đang nằm bệnh ở bệnh viện H.
- Rửa bát xong sẽ đi, nhóc không nói chuyện với người ta à? Ai lại bỏ khách ở một mình còn bản thân trốn mất tiêu chứ? Để đấy cho tôi, ra bên ngoài nói với bạn nhóc có chịu đi luôn không? Chịu thì đợi tôi một lát.
- Dạ, vậy chỗ này... Cảm ơn chú nhé!
- Còn bày đặt khách sáo, đi đi.
Ánh Nhã đi ra phòng khách ngồi với nàng, cũng nói cho bạn mình về việc hắn cho đi nhờ đến đấy:
- Nguyệt Nguyệt, cậu có muốn đến bệnh viện luôn không? Tớ vừa nhờ chú Thiên Minh cho cậu đi nhờ một chuyến vì chú ấy cũng có việc cần giải quyết ở bệnh viện.
- Cũng được, vậy cậu đợi mình lấy chút đồ, đêm nay mình chắc sẽ quay về, đi máy bay chuyến dài nên mình có chút đuối, ngày mai mới thay mẹ ở lại được.
- Đúng rồi, từ bên đấy về chắc cậu mệt lắm rồi, khi nào về thì bắt taxi rồi gửi bảng số xe qua cho mình, mà cậu có biết số phòng bệnh không?
- Mình không, mình muốn đến bất ngờ nhưng lại quên rằng mình không biết số phòng. Chắc mình sẽ hỏi chú kia thử xem, sẵn cớ bắt chuyện, chứ đi nhờ xe người ta mà không nói năng gì cũng kì cục lắm.
- Ừ vậy cũng được. Cậu chuẩn bị đi, chú ấy rửa bát xong sẽ đi, có gì nhớ gọi cho mình đấy, cậu đi ba năm về ở đây thay đổi nhiều lắm, mới đầu sẽ hơi gặp khó khăn đấy.
- Mình biết rồi Ánh Ánh.
Cô cũng giúp nàng kiếm đồ rồi nhanh chóng chuẩn bị khi thấy hắn rời khỏi nhà bếp. Trước khi đi hắn và cô vẫn còn vài lời muốn gửi cho đối phương:
- Tôi đi đây, ở nhà một mình nhớ khóa cửa cẩn thận, có việc gì gọi cho tôi, nếu không trong phòng mổ tôi lập tức đến, còn có việc cần gặp mà tôi không trả lời cứ đến bệnh viện bảo gặp tôi sẽ có người chỉ đường, bắt taxi cũng nhớ chụp bảng số xe gửi tôi rồi hẳn đi. Nhớ chưa?
- Chú hôm nay cũng bắt chước cháu nói nhiều rồi đấy, cháu gửi bạn cháu cho chú đó, mất cọng tóc nào cháu sẽ chơi tay đôi với chú luôn.
- Biết rồi, chúng tôi đi đây.
Hắn vừa đi vài bước thì cô như nhớ ra gì đó, liền chạy lại sofa lấy khăn choàng cổ ban sáng chạy đến trước mặt đưa cho hắn, hắn thấy vậy liền cúi thấp cổ xuống, ý muốn cô choàng cho hắn như ban sáng, đầu Ánh Nhã như nổ tung, mặt liền ửng đỏ khi nhớ đến sự kiện chấn động lúc sáng, huống hồ chi ở đây còn có Như Nguyệt, lỡ như hắn lại như thế thì xấu hổ chết mất, nhìn thấy bộ dáng ngại ngùng của cô lúc này hắn liền cười nhếch lên cho cô nhìn rõ hóa ra bản thân đang bị trêu, cô ngại khi hắn nhìn chằm chằm mình ở cự li gần như thế nên nhanh chóng đặt chiếc khăn đỏ vào tay hắn rồi đi ra mở cửa cho hai người. Hắn thu lại nụ cười trên mặt nhưng tự cười thầm trong lòng, trêu trẻ nhỏ thật vui.
Đợi đến khi nhìn thấy cô đóng cửa rồi quay vào trong nhà, hắn mới yên tâm lái xe đi. Quả thật đi được một đoạn nàng liền bắt chuyện với hắn.
- Chào chú, tôi là Triệu Như Nguyệt, bạn thân của Ánh Ánh.
- Ừ, chắc nhóc kia cũng giới thiệu tôi cho cháu nghe rồi.
- Vâng, từ đây đến bệnh viện khoảng bao lâu ạ?
- Sắp rồi, khoảng 10 phút nữa.
- Tôi không biết số phòng bệnh, chú có thể chỉ tôi cách hỏi số phòng được không?
- Được, một lát tôi có việc gấp sẽ nhờ một người khác đến giúp cháu hỏi rồi chỉ đường cho cháu luôn.
- Cảm ơn chú.
Như Nguyệt vừa dứt câu hắn liền gọi cho Lương Khải để nhờ vả:
- Cậu đang đâu đấy? Rảnh không?
- Ở phòng làm việc, việc gì?
- Xuống sảnh bệnh viện, có việc cần cậu giúp, tôi bận đến phòng 303 xem tình hình bệnh nhân hôm qua.
- Được.
Đi được một đoạn là đến bệnh viện, Như Nguyệt mang theo thắc mắc từ lúc còn ngồi trên xe đến lúc hắn cùng nàng bước vào thang máy từ hầm đỗ xe lên tầng 1 mới dám hỏi một câu.
- Từ lúc gặp tôi thấy chú trông rất quen. Chú... Có quen biết người tên Dương Khả Thu không?
Hắn vốn dĩ đang muốn biết xem vì sao cô bé này lại thấy hắn quen mắt vì vốn dĩ đây là lần đầu tiên hắn gặp người này, nhưng đến khi nghe thấy cái tên đấy... Hắn lại chẳng muốn nghe tiếp lí do, cũng chẳng muốn nhận bản thân có quen biết người này nhưng hắn lại không nghĩ bản thân nên tránh né vì nếu Triệu Như Nguyệt đã hỏi thì chắc chắn cũng phải biết gì đó và có mối quan hệ gì với cô gái mà hắn chẳng muốn nhắc tên kia.
- Người từng yêu.
Triệu Như Nguyệt nhìn thái độ của hắn cũng biết rằng bản thân đã hỏi điều không nên hỏi, bản thân cũng tự biết nói ra lí do bản thân biết hắn.
- Đó là chị họ tôi, trong một lần vô tình tôi có thấy một tấm ảnh cũ của hai người thời tốt nghiệp, bây giờ nhìn chú cũng không khác là bao nên mới cảm thấy có chút quen mắt.
- Chuyện qua lâu rồi cũng không cần phải nhắc lại làm gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.