Chương 4:
Hàn Phong
14/02/2023
Giọng nói lạnh lùng của hắn vang lên làm cô nàng có hơi cảm giác đáng sợ, không biết rằng bản thân đã động chạm vào điều cấm kị của hắn là nhắc đến người con gái kia, nhưng hắn vì nể tình nàng là bạn của Ánh Nhã nên đã kiềm giọng nói của mình lại một chút tránh dọa sợ người kia.
Vừa lúc này cửa thang máy mở ra, nàng đi theo sau hắn, đến giữa sảnh vừa lúc gặp Lương Khải, nói với nàng một câu rồi dặn dò anh:
- Cháu đi theo cậu ta, cậu ta chỉ đường cho cháu, tên này nhìn mặt gian thế nhưng là người tốt đấy, yên tâm.
- Còn cậu, đối đãi cho người ta tốt vào, người ta bị gì thì cậu biết tay.
- Ai thế? Không phải mới ban nãy còn đi với Ánh Ánh à? Sao bây giờ lại thành em khác rồi?
- Bạn của Ánh Ánh, à còn nữa, cấm cậu gọi Lâm Ánh Nhã là Ánh Ánh!
Hắn nói xong liền bỏ đi, Lương Khải nhìn theo hắn với ánh mắt khinh bỉ, đúng là một tên chiếm hữu cao. Lúc quay sang mới nhìn thấy cô gái hắn bỏ lại đang nhìn mình, Lương Khải nổi tiếng là một tên hay trêu hoa ghẹo nguyệt ở bệnh viện này lần đầu biết ấp úng trước một cô gái. Như Nguyệt hơi cúi xuống chào anh, khiến anh ngại ngùng gãi gãi sau đầu rồi giới thiệu.
- À, tôi tên Lương Khải năm nay 30 tuổi.
- Vâng, cháu là Triệu Như Nguyệt, 18 tuổi ạ.
- y, đừng gọi chú, nghe già lắm, đừng bắt chước gọi giống tên kia, tôi không muốn già như tên kia đâu.
- Vâng, bây giờ em muốn tìm phòng bệnh của ba em nhưng em không biết số phòng. Bác sĩ Lương, anh có thể...
- Cho tôi xin tên của ba em và ngày nhập viện, tôi đi hỏi tra giúp em.
- Triệu Quang Tường nhập viện ngày 21/12 ạ.
Anh dường như nắm được một mấu chốt quan trọng, cảm thấy tên này có chút quen thuộc liền dẫn đường đến thang máy, bấm nút đưa cô lên tầng 5.
- Trùng hợp quá, ông ấy là bệnh nhân của tôi. Ở phòng 504.
- Ôi thật ạ, nếu vậy thì đúng là trùng hợp thật nhỉ? Tình trạng của ba em như thế nào rồi ạ?
- Thoái hóa đốt sống cổ, bây giờ vẫn đang điều trị, chưa đến mức phải phẫu thuật nên không đáng ngại lắm.
Như Nguyệt nghe xong chỉ gật gật đầu, nàng chủ động xin kết bạn Wechat với anh để tiện liên lạc về bệnh tình của ba nàng. Nàng vốn dĩ đơn giản như thế thôi nhưng anh lại đạt được mong muốn một cách quá dễ dàng. Thú thật thì anh đã phải lòng cô gái nhỏ này nhưng vẫn đang suy nghĩ cách kết bạn để tránh nàng cảm thấy mình quá sỗ sàng. Cả hai im lặng một chút rồi cũng nhanh chóng đến trước cửa phòng bệnh 504, anh gõ cửa, người mở cửa chính là mẹ nàng, ban đầu bà không để ý, đến khi bác sĩ Lương vào trong trước bà mới nhìn thấy rõ đứa con gái đã lâu không gặp của mình.
- Mẹ, mẹ thấy con không vui sao? Nét mặt sao lại kì cục thế kia?
Bà Triệu bỗng dưng muốn khóc mà ôm chầm lấy nàng, lại như trách móc nhưng giọng điệu hoàn toàn nhẹ nhàng.
- Con đó, về cũng không báo trước cho mọi người một tiếng đến sân bay đón.
- Mẹ xem nhà mình có ai rảnh sao? Con tự về được mà, sao phải cần người đón chứ? Vào trong rồi nói.
Lương Khải vừa kiểm tra cho ba cô một chút, thấy vợ mình đi vào cũng đứa con gái rượu ông Triệu liền vui vẻ thêm vài phần. Anh cũng kiểm tra sơ bộ rồi nói:
- Quá trình điều trị vẫn đang có phản ứng tích cực, không đáng lo.
- Cảm ơn anh bác sĩ Lương.
- Vậy tôi đi trước, có gì cứ nói Như Nguyệt liên hệ với tôi.
Anh rời khỏi phòng mới thở phào ra, cảm giác vừa rồi cứ như đang đi ra mắt nhà vợ vậy, bỗng nhiên đến thăm bệnh nhân lại hồi hộp đến lạ thường. Ở bên trong này mẹ nàng bắt đầu cảm thấy kì lạ mà hỏi han nàng:
- Nè cô, vừa rồi sao mẹ cảm giác như con và cậu bác sĩ kia có chút lạ? Hai đứa quen biết nhau thế nào mà ban nãy lại thấy đi chúng? Còn có số liên lạc nữa? Con mau nói mẹ biết xem.
- Mẹ ơi mẹ, mẹ đang bức cung con hả? Mẹ để con từ từ trả lời, chuyện dài lắm. Bác sĩ Lương là bạn của bác sĩ Lý, bác sĩ Lý lại là bạn của ba Lâm, ban nãy con có ghé nhà Ánh Nhã thì gặp bác sĩ Lý rồi con đi nhờ đến đây, bác sĩ Lý bận việc nên nhờ bác sĩ Lương dẫn con đi tìm phòng bệnh, không ngờ trùng hợp anh ấy lại phụ trách ca bệnh của ba. Ban nãy con có xin số của anh ấy để đề phòng trường hợp gấp, cũng tiện trao đổi về bệnh tình của ba thôi. Mẹ đừng nghĩ nhiều rồi suy diễn nữa.
- Gì chứ? Mẹ thấy sao nói vậy chứ có suy diễn gì đâu? Con hỏi ba con xem khi nãy cậu ta nhìn con với ánh mắt như thế nào hửm? Trong lời nói có bao nhiêu tình ý hửm? Con gái mẹ vừa về nước đã đi gieo thương nhớ cho người khác rồi.
Ông Triệu chỉ biết nhìn vợ con mình rồi cười, sau đó nắm lấy tay bà vuốt vuốt.
- Thôi bà, kệ bọn nhỏ, chuyện tình cảm tụi trẻ bây giờ nên để chúng có riêng tư, mình biết nhiều quá có khi chúng lại ngại.
- Ba à, ba cũng không tin con luôn hả?
- Ba có nói là không tin đâu, chỉ có điều, nếu cậu bác sĩ đó để ý con thì con làm gì được người ta đây?
- Đúng, mẹ thấy cậu ấy tuy rằng có lớn tuổi một chút nhưng cũng đẹp trai, có công việc ổn định, có vẻ là người đàng hoàng, con cũng lớn rồi nên tìm một mối nghiêm túc đi. Bác sĩ Lương không tồi đâu.
- Chưa gì bà đã muốn gả con gái rượu của tôi rồi à. Tôi chưa chuẩn bị sẵn sàng đâu.
Như Nguyệt cười hì hì, đem giỏ táo mới mua đi rửa rồi đứng ở bàn bên cạnh gọt vỏ, nói:
- Đúng là chỉ có ba luyến tiếc con, mẹ thì muốn tiễn con về nhà chồng luôn rồi. Con gái của mẹ vẫn còn nhỏ lắm đấy.
Bà chẳng muốn đôi co với đứa con gái út, vì bà biết nó rất hay lí lẽ, có nói cũng không nói lại. Như Nguyệt vừa đặt đĩa táo lên tủ đầu giường bệnh thì Ánh Nhã gọi đến nói muốn gặp ba mẹ Triệu một chút, ông bà cũng vui vẻ khi nhìn thấy đứa con gái nuôi lâu ngày không gặp.
- Con chào ba mẹ, hai người khỏe không ạ?
- Chúng ta khỏe lắm, còn con thì sao rồi? Dạo gần đây học hành vẫn ổn chứ? Đã nghỉ đông chưa?
- Dạ con bắt đầu nghỉ từ hôm nay rồi ạ. Con học hành vẫn ổn, ba Triệu khi nào thì xuất viện ạ?
- Mẹ cũng không biết, chắc khi nào bác sĩ cho về thì về thôi. Không biết có kịp đón Tết ở nhà hay không đây... Ba con vẫn khỏe đúng không?
- Dạ, ba con vẫn khỏe, ba con nhắc ba Triệu suốt, đợi khi ba Triệu khỏe sẽ lại rủ ba đi đánh cờ tướng tiếp.
- Haha, tất nhiên tất nhiên.
Mọi người nói chuyện vui vẻ được một khoảng thời gian rồi cũng tan để thời gian cho ông nghỉ ngơi. Ánh Nhã ở nhà có chút nhàm chán, bên ngoài tuyết rơi ngày một dày cô cũng chẳng muốn lê thân ra ngoài cái thời tiết khắc nghiệt ấy, cũng may cô vẫn còn việc phải làm chính là nhận viết thuê cho khách. Sinh hoạt nhàm chán thường ngày bỗng dưng lại trở nên bận rộn chỉ sau một buổi trưa nhận hàng loạt công việc. Cô tập trung vào máy tính mà viết, khoảng một lát sau mới cầm điện thoại xem tin nhắn. Hiện lên đầu thanh thông báo là tin nhắn của hắn.
‘Đang làm gì đấy?’
‘Đang chạy đơn cho khách ạ. Chú rảnh rồi hửm?’
‘Siêng năng quá, kiểu này sẽ nhanh chóng trở thành phú bà thôi. Vừa rảnh liền nhắn tin cho nhóc đấy!’
‘Chú nói quá. Tối nay chú có ghé không?’
‘Tối nay muốn ăn gì? Tôi nấu đem sang cho nhóc, có bạn nhóc ở nhà, tôi ghé không tiện, hai đứa cũng không được thoải mái.’
‘Nhà chú ở đâu? Có tiện không ạ? Nếu không thì bọn cháu có thể đặt đồ ăn ngoài.’
‘Tôi ở nhà đối diện nhà nhóc.’
‘Ơ? Thật ạ? Sao cháu không biết nhỉ?’
‘Tôi có thường ở nhà đâu, thời gian rảnh không nhiều, đa số đều ngủ lại phòng làm việc, đỡ tốn thời gian đi lại.’
‘Chú cứ nấu món chú thích đi, lâu rồi chắc chú cũng không về nhà, cứ làm điều bản thân thích trong thời gian nghỉ đi ạ, bọn cháu ăn ké, không kén món gì ạ.’
‘Được, bây giờ trả lại thời gian cho phú bà kiếm tiền đấy. Tạm biệt.’
Cô không trả lời nữa mà tim tin nhắn hắn, hắn cũng bỏ điện thoại qua một bên rồi xem một số bệnh án trong tháng. Tuy rằng đang trong kì nghỉ phép nhưng hắn vẫn cảm thấy không thể rời khỏi công việc quá lâu, một người đàn ông lúc nào cũng ám mùi thuốc sát trùng nhưng lại tỏa ra một sự cuốn hút khó cưỡng.
Ở một góc của bệnh viện đang diễn ra cuộc tranh luận sôi nổi giữa các y tá và y tá thực tập.
- Mấy người biết ban nãy tôi thấy cái gì không? Bác sĩ Lý dẫn theo một người con gái đến bệnh viện nhưng sau đó thì có việc hay sao đấy nên cô ta đi cùng với bác sĩ Lương.
- Gì chứ? Chắc là em gái hay họ hàng thôi, bác sĩ Lý làm sao có bạn gái ngoài bệnh viện được. Một năm 365 ngày thì anh ấy ở bệnh viện hết 300 ngày rồi, lấy thời gian đâu mà hẹn hò.
Lương Khải đi ngang thì nghe thấy cuộc tranh luận không hồi kết này nên quyết định ở lại góp vui. Sự xuất hiện của anh đúng lúc như vậy khiến mọi người nháo nhào kéo anh lại thăm dò. Một nữ y tá lên tiếng hỏi anh về danh tính cô gái khiến họ lo lắng:
- Anh mau nói cho chúng tôi biết cô gái ban nãy đi với anh là ai thế?
- Cô nào cơ? _Anh giả bộ như bản thân chẳng nhớ gì cả.
- Cái cô mà tóc ngắn ngang vai, thấp hơn anh một cái đầu, cái cô nhìn như người nước ngoài ấy...
- À...
Anh giả vờ như bản thân vừa nhớ ra người mà bọn họ nói, lại ấp úng một hồi mới trả lời khiến họ muốn trụy tim đến nơi. Anh công nhận, trêu những người này rất vui, đã lâu rồi lời nói anh bỗng dưng mới có giá trị ngàn vàng như thế.
- Chỉ là một người quen của bác sĩ Lý nhờ tìm giúp phòng bệnh của người thân cô ấy thôi.
Bọn họ thở phào rồi xì xào:
- Thấy chưa, tôi biết ngay là bác sĩ Lý còn độc thân mà.
Lương Khải biết ngay lúc này hắn sắp nói ra một việc khiến họ suy sụp tinh thần ngay lập tức:
- Ai nói với cô Lý Thiên Minh vẫn độc thân? Cô gái ban nãy là bạn thân của bạn gái Lý Thiên Minh đấy!
Nụ cười trên mặt họ ngay lập tức tắt ngúm khi anh thở ra câu nói đó. Vậy mà tên bác sĩ tàn nhẫn ấy nói xong liền bỏ đi, bỏ lại bao nhiêu trái tim phụ nữ đang tan nát vì một câu nói của anh ta.
Khoảng 6 giờ tối hắn gặp Lương Khải ở phòng lấy kết quả chụp MRI, Lương Khải nhìn thấy hắn liền nói vài câu:
- Không phải vẫn nghỉ phép sao? Sao vẫn còn ở đến giờ này?
- Bệnh nghề nghiệp, nghỉ ngơi vài ngày liền thấy không quen.
- Cậu đó, có bạn gái rồi vẫn không dành thời gian cho con gái nhà người ta, còn không bằng cậu hẹn hò với công việc đi cho rồi.
- Cậu không có nên ghen tị chăng? Đùa với cậu sáng giờ đủ rồi, Ánh Ánh không phải người yêu tôi, con nhóc đó là con gái của anh Lâm, tôi chỉ trông trẻ thôi.
- Gì chứ? Hóa ra là con anh Lâm, cậu trông chừng con nhà người ta đừng nói là tính cưa cẩm người ta đó nha, nhìn hành động của cậu xem? Nhìn vào ai mà tin, đi siêu thị với người ta còn cười tít cả mắt, áo của mình cũng chưa người ta mặc, còn cái áo choàng đỏ lúc sớm cậu choàng ấy, nhìn là biết của người ta đưa cho rồi. Nghe đâu còn sang nhà nấu ăn cho Ánh Ánh nữa... à không Ánh Nhã, thôi nhìn tôi với ánh mắt đó đi, đấy hành động của cậu chính là thứ phản bội lại lời nói của cậu đấy.
- Cậu làm sao biết tôi đến nhà con bé?
- Ừ thì... Nguyệt Nguyệt nói cho tôi biết.
- Đúng rồi, cậu với con bé đó giống nhau đấy, cũng nghĩ tôi và Ánh Ánh như thế. À, đừng nói cậu để ý người ta rồi nhé?
- Ừ đấy! Dễ thương mà? Cậu không thấy như thế à?
- Tôi hỏi thôi làm gì cậu phản ứng như thế? Làm như tôi sắp ăn tươi nuốt sống người của cậu vậy?
- Tạo cơ hội cho cậu đây, bây giờ tôi phải về đi mua đồ về nấu cơm, một lát cậu đưa con bé về khu nhà của tôi ấy.
- Về nhà cậu làm gì?
- KHU NHÀ TÔI KHÔNG PHẢI NHÀ TÔI! Cậu bị điên à? Nhà anh Lâm đối diện nhà tôi, con bé ở nhờ bên nhà Ánh Ánh. Tôi nghĩ nha bác sĩ Lương, cậu chưa yêu đương nữa mà đã như thế rồi, tôi cảm thấy quan ngại về tương lai nếu cậu yêu đương vào thì các bệnh nhân của cậu phải làm thế nào đây...
Lương Khải liếc hắn rồi cầm kết quả đi trước, hắn cười khẩy một cái. Họ là như thế đấy, là bạn thân nhưng cũng chẳng khác chó với mèo là bao, chỉ cần ở cùng một chỗ sẽ lại cãi nhau chí chóe. Lý Thiên Minh mang kết quả về phòng làm việc xem một chút rồi cũng thu dọn ra về, ở nhà vẫn còn có người chờ hắn nấu cơm cho, cảm giác lúc này thật khác nhỉ? Hắn chưa từng có loại cảm giác khác lạ này, cảm giác muốn tan làm sớm để về nhà nấu cơm, vẫn có một người đang đợi chờ hắn, mặc dù cho tình huống này có chút bất bình thường, người chờ hắn không ở nhà hắn, cũng chẳng phải người yêu hay vợ hắn mà đơn giản chỉ là đứa con gái của một người bạn không hơn không kém.
Như Nguyệt ban nãy có nhắn tin cho Lương Khải nhưng không thấy phản hồi vừa hay lúc đó anh đang đi lấy kết quả lại không mang theo điện thoại, nàng đành phải hỏi những cô y tá đi ngang qua nhưng hình như cách họ trả lời nàng dương như có chút không vui nên bản thân tự tìm đường đi vậy. Hên sao đang đi thì đụng mặt anh, vừa nhìn thấy cô gái trong mộng của mình, anh liền nhanh chân đi đến bên cạnh người nọ:
- Em tìm tôi sao?
- Bác sĩ Lương, anh đây rồi, ban nãy em có nhắn tin nhưng không thấy anh trả lời nên mới tự đi tìm thế này, bác sĩ Lý bảo em về chung với anh, chú ấy có việc đi trước...
- Tôi biết, ban nãy có gặp cậu ta, em tìm tôi có lâu không?
- Cũng hơi, bởi vì mấy chị y tá ở đây có hơi khó tính thì phải, em hỏi đường họ nhưng họ có vẻ khó chịu lắm.
- À, bình thường họ không như thế đâu, chắc là do hôm nay em đang là tâm điểm đấy!
- Sao ạ? Em còn không biết bọn họ.
- Nhưng họ biết em, lúc trưa em đi với Lý Thiên Minh nên bị liệt vào danh sách đen của bọn họ đấy! Cậu ta là nam thần trong bệnh viện này mà. Cũng vì vậy mà ban nãy tôi bị tra hỏi đây, họ biết cậu ta có bạn gái rồi, là bạn của em nên mới tỏ vẻ như thế, em đừng để ý.
- Phải rồi, nghe nói họ không phải người yêu, ban đầu em cũng nghĩ như anh, nhưng Ánh Ánh chối bỏ rồi.
- Ban nãy anh cũng vừa nghe Thiên Minh nói như thế, nhưng rõ ràng hai người đó chẳng bình thường. Có thể bây giờ chưa có gì nhưng mong rằng sau này họ sẽ ở bên nhau, cậu bạn của anh lâu rồi chưa thấy đối đãi với ai như vậy sau cuộc tình tan vỡ trước đó...
- Là chuyện với Dương Khả Thu ạ?
Vừa lúc này cửa thang máy mở ra, nàng đi theo sau hắn, đến giữa sảnh vừa lúc gặp Lương Khải, nói với nàng một câu rồi dặn dò anh:
- Cháu đi theo cậu ta, cậu ta chỉ đường cho cháu, tên này nhìn mặt gian thế nhưng là người tốt đấy, yên tâm.
- Còn cậu, đối đãi cho người ta tốt vào, người ta bị gì thì cậu biết tay.
- Ai thế? Không phải mới ban nãy còn đi với Ánh Ánh à? Sao bây giờ lại thành em khác rồi?
- Bạn của Ánh Ánh, à còn nữa, cấm cậu gọi Lâm Ánh Nhã là Ánh Ánh!
Hắn nói xong liền bỏ đi, Lương Khải nhìn theo hắn với ánh mắt khinh bỉ, đúng là một tên chiếm hữu cao. Lúc quay sang mới nhìn thấy cô gái hắn bỏ lại đang nhìn mình, Lương Khải nổi tiếng là một tên hay trêu hoa ghẹo nguyệt ở bệnh viện này lần đầu biết ấp úng trước một cô gái. Như Nguyệt hơi cúi xuống chào anh, khiến anh ngại ngùng gãi gãi sau đầu rồi giới thiệu.
- À, tôi tên Lương Khải năm nay 30 tuổi.
- Vâng, cháu là Triệu Như Nguyệt, 18 tuổi ạ.
- y, đừng gọi chú, nghe già lắm, đừng bắt chước gọi giống tên kia, tôi không muốn già như tên kia đâu.
- Vâng, bây giờ em muốn tìm phòng bệnh của ba em nhưng em không biết số phòng. Bác sĩ Lương, anh có thể...
- Cho tôi xin tên của ba em và ngày nhập viện, tôi đi hỏi tra giúp em.
- Triệu Quang Tường nhập viện ngày 21/12 ạ.
Anh dường như nắm được một mấu chốt quan trọng, cảm thấy tên này có chút quen thuộc liền dẫn đường đến thang máy, bấm nút đưa cô lên tầng 5.
- Trùng hợp quá, ông ấy là bệnh nhân của tôi. Ở phòng 504.
- Ôi thật ạ, nếu vậy thì đúng là trùng hợp thật nhỉ? Tình trạng của ba em như thế nào rồi ạ?
- Thoái hóa đốt sống cổ, bây giờ vẫn đang điều trị, chưa đến mức phải phẫu thuật nên không đáng ngại lắm.
Như Nguyệt nghe xong chỉ gật gật đầu, nàng chủ động xin kết bạn Wechat với anh để tiện liên lạc về bệnh tình của ba nàng. Nàng vốn dĩ đơn giản như thế thôi nhưng anh lại đạt được mong muốn một cách quá dễ dàng. Thú thật thì anh đã phải lòng cô gái nhỏ này nhưng vẫn đang suy nghĩ cách kết bạn để tránh nàng cảm thấy mình quá sỗ sàng. Cả hai im lặng một chút rồi cũng nhanh chóng đến trước cửa phòng bệnh 504, anh gõ cửa, người mở cửa chính là mẹ nàng, ban đầu bà không để ý, đến khi bác sĩ Lương vào trong trước bà mới nhìn thấy rõ đứa con gái đã lâu không gặp của mình.
- Mẹ, mẹ thấy con không vui sao? Nét mặt sao lại kì cục thế kia?
Bà Triệu bỗng dưng muốn khóc mà ôm chầm lấy nàng, lại như trách móc nhưng giọng điệu hoàn toàn nhẹ nhàng.
- Con đó, về cũng không báo trước cho mọi người một tiếng đến sân bay đón.
- Mẹ xem nhà mình có ai rảnh sao? Con tự về được mà, sao phải cần người đón chứ? Vào trong rồi nói.
Lương Khải vừa kiểm tra cho ba cô một chút, thấy vợ mình đi vào cũng đứa con gái rượu ông Triệu liền vui vẻ thêm vài phần. Anh cũng kiểm tra sơ bộ rồi nói:
- Quá trình điều trị vẫn đang có phản ứng tích cực, không đáng lo.
- Cảm ơn anh bác sĩ Lương.
- Vậy tôi đi trước, có gì cứ nói Như Nguyệt liên hệ với tôi.
Anh rời khỏi phòng mới thở phào ra, cảm giác vừa rồi cứ như đang đi ra mắt nhà vợ vậy, bỗng nhiên đến thăm bệnh nhân lại hồi hộp đến lạ thường. Ở bên trong này mẹ nàng bắt đầu cảm thấy kì lạ mà hỏi han nàng:
- Nè cô, vừa rồi sao mẹ cảm giác như con và cậu bác sĩ kia có chút lạ? Hai đứa quen biết nhau thế nào mà ban nãy lại thấy đi chúng? Còn có số liên lạc nữa? Con mau nói mẹ biết xem.
- Mẹ ơi mẹ, mẹ đang bức cung con hả? Mẹ để con từ từ trả lời, chuyện dài lắm. Bác sĩ Lương là bạn của bác sĩ Lý, bác sĩ Lý lại là bạn của ba Lâm, ban nãy con có ghé nhà Ánh Nhã thì gặp bác sĩ Lý rồi con đi nhờ đến đây, bác sĩ Lý bận việc nên nhờ bác sĩ Lương dẫn con đi tìm phòng bệnh, không ngờ trùng hợp anh ấy lại phụ trách ca bệnh của ba. Ban nãy con có xin số của anh ấy để đề phòng trường hợp gấp, cũng tiện trao đổi về bệnh tình của ba thôi. Mẹ đừng nghĩ nhiều rồi suy diễn nữa.
- Gì chứ? Mẹ thấy sao nói vậy chứ có suy diễn gì đâu? Con hỏi ba con xem khi nãy cậu ta nhìn con với ánh mắt như thế nào hửm? Trong lời nói có bao nhiêu tình ý hửm? Con gái mẹ vừa về nước đã đi gieo thương nhớ cho người khác rồi.
Ông Triệu chỉ biết nhìn vợ con mình rồi cười, sau đó nắm lấy tay bà vuốt vuốt.
- Thôi bà, kệ bọn nhỏ, chuyện tình cảm tụi trẻ bây giờ nên để chúng có riêng tư, mình biết nhiều quá có khi chúng lại ngại.
- Ba à, ba cũng không tin con luôn hả?
- Ba có nói là không tin đâu, chỉ có điều, nếu cậu bác sĩ đó để ý con thì con làm gì được người ta đây?
- Đúng, mẹ thấy cậu ấy tuy rằng có lớn tuổi một chút nhưng cũng đẹp trai, có công việc ổn định, có vẻ là người đàng hoàng, con cũng lớn rồi nên tìm một mối nghiêm túc đi. Bác sĩ Lương không tồi đâu.
- Chưa gì bà đã muốn gả con gái rượu của tôi rồi à. Tôi chưa chuẩn bị sẵn sàng đâu.
Như Nguyệt cười hì hì, đem giỏ táo mới mua đi rửa rồi đứng ở bàn bên cạnh gọt vỏ, nói:
- Đúng là chỉ có ba luyến tiếc con, mẹ thì muốn tiễn con về nhà chồng luôn rồi. Con gái của mẹ vẫn còn nhỏ lắm đấy.
Bà chẳng muốn đôi co với đứa con gái út, vì bà biết nó rất hay lí lẽ, có nói cũng không nói lại. Như Nguyệt vừa đặt đĩa táo lên tủ đầu giường bệnh thì Ánh Nhã gọi đến nói muốn gặp ba mẹ Triệu một chút, ông bà cũng vui vẻ khi nhìn thấy đứa con gái nuôi lâu ngày không gặp.
- Con chào ba mẹ, hai người khỏe không ạ?
- Chúng ta khỏe lắm, còn con thì sao rồi? Dạo gần đây học hành vẫn ổn chứ? Đã nghỉ đông chưa?
- Dạ con bắt đầu nghỉ từ hôm nay rồi ạ. Con học hành vẫn ổn, ba Triệu khi nào thì xuất viện ạ?
- Mẹ cũng không biết, chắc khi nào bác sĩ cho về thì về thôi. Không biết có kịp đón Tết ở nhà hay không đây... Ba con vẫn khỏe đúng không?
- Dạ, ba con vẫn khỏe, ba con nhắc ba Triệu suốt, đợi khi ba Triệu khỏe sẽ lại rủ ba đi đánh cờ tướng tiếp.
- Haha, tất nhiên tất nhiên.
Mọi người nói chuyện vui vẻ được một khoảng thời gian rồi cũng tan để thời gian cho ông nghỉ ngơi. Ánh Nhã ở nhà có chút nhàm chán, bên ngoài tuyết rơi ngày một dày cô cũng chẳng muốn lê thân ra ngoài cái thời tiết khắc nghiệt ấy, cũng may cô vẫn còn việc phải làm chính là nhận viết thuê cho khách. Sinh hoạt nhàm chán thường ngày bỗng dưng lại trở nên bận rộn chỉ sau một buổi trưa nhận hàng loạt công việc. Cô tập trung vào máy tính mà viết, khoảng một lát sau mới cầm điện thoại xem tin nhắn. Hiện lên đầu thanh thông báo là tin nhắn của hắn.
‘Đang làm gì đấy?’
‘Đang chạy đơn cho khách ạ. Chú rảnh rồi hửm?’
‘Siêng năng quá, kiểu này sẽ nhanh chóng trở thành phú bà thôi. Vừa rảnh liền nhắn tin cho nhóc đấy!’
‘Chú nói quá. Tối nay chú có ghé không?’
‘Tối nay muốn ăn gì? Tôi nấu đem sang cho nhóc, có bạn nhóc ở nhà, tôi ghé không tiện, hai đứa cũng không được thoải mái.’
‘Nhà chú ở đâu? Có tiện không ạ? Nếu không thì bọn cháu có thể đặt đồ ăn ngoài.’
‘Tôi ở nhà đối diện nhà nhóc.’
‘Ơ? Thật ạ? Sao cháu không biết nhỉ?’
‘Tôi có thường ở nhà đâu, thời gian rảnh không nhiều, đa số đều ngủ lại phòng làm việc, đỡ tốn thời gian đi lại.’
‘Chú cứ nấu món chú thích đi, lâu rồi chắc chú cũng không về nhà, cứ làm điều bản thân thích trong thời gian nghỉ đi ạ, bọn cháu ăn ké, không kén món gì ạ.’
‘Được, bây giờ trả lại thời gian cho phú bà kiếm tiền đấy. Tạm biệt.’
Cô không trả lời nữa mà tim tin nhắn hắn, hắn cũng bỏ điện thoại qua một bên rồi xem một số bệnh án trong tháng. Tuy rằng đang trong kì nghỉ phép nhưng hắn vẫn cảm thấy không thể rời khỏi công việc quá lâu, một người đàn ông lúc nào cũng ám mùi thuốc sát trùng nhưng lại tỏa ra một sự cuốn hút khó cưỡng.
Ở một góc của bệnh viện đang diễn ra cuộc tranh luận sôi nổi giữa các y tá và y tá thực tập.
- Mấy người biết ban nãy tôi thấy cái gì không? Bác sĩ Lý dẫn theo một người con gái đến bệnh viện nhưng sau đó thì có việc hay sao đấy nên cô ta đi cùng với bác sĩ Lương.
- Gì chứ? Chắc là em gái hay họ hàng thôi, bác sĩ Lý làm sao có bạn gái ngoài bệnh viện được. Một năm 365 ngày thì anh ấy ở bệnh viện hết 300 ngày rồi, lấy thời gian đâu mà hẹn hò.
Lương Khải đi ngang thì nghe thấy cuộc tranh luận không hồi kết này nên quyết định ở lại góp vui. Sự xuất hiện của anh đúng lúc như vậy khiến mọi người nháo nhào kéo anh lại thăm dò. Một nữ y tá lên tiếng hỏi anh về danh tính cô gái khiến họ lo lắng:
- Anh mau nói cho chúng tôi biết cô gái ban nãy đi với anh là ai thế?
- Cô nào cơ? _Anh giả bộ như bản thân chẳng nhớ gì cả.
- Cái cô mà tóc ngắn ngang vai, thấp hơn anh một cái đầu, cái cô nhìn như người nước ngoài ấy...
- À...
Anh giả vờ như bản thân vừa nhớ ra người mà bọn họ nói, lại ấp úng một hồi mới trả lời khiến họ muốn trụy tim đến nơi. Anh công nhận, trêu những người này rất vui, đã lâu rồi lời nói anh bỗng dưng mới có giá trị ngàn vàng như thế.
- Chỉ là một người quen của bác sĩ Lý nhờ tìm giúp phòng bệnh của người thân cô ấy thôi.
Bọn họ thở phào rồi xì xào:
- Thấy chưa, tôi biết ngay là bác sĩ Lý còn độc thân mà.
Lương Khải biết ngay lúc này hắn sắp nói ra một việc khiến họ suy sụp tinh thần ngay lập tức:
- Ai nói với cô Lý Thiên Minh vẫn độc thân? Cô gái ban nãy là bạn thân của bạn gái Lý Thiên Minh đấy!
Nụ cười trên mặt họ ngay lập tức tắt ngúm khi anh thở ra câu nói đó. Vậy mà tên bác sĩ tàn nhẫn ấy nói xong liền bỏ đi, bỏ lại bao nhiêu trái tim phụ nữ đang tan nát vì một câu nói của anh ta.
Khoảng 6 giờ tối hắn gặp Lương Khải ở phòng lấy kết quả chụp MRI, Lương Khải nhìn thấy hắn liền nói vài câu:
- Không phải vẫn nghỉ phép sao? Sao vẫn còn ở đến giờ này?
- Bệnh nghề nghiệp, nghỉ ngơi vài ngày liền thấy không quen.
- Cậu đó, có bạn gái rồi vẫn không dành thời gian cho con gái nhà người ta, còn không bằng cậu hẹn hò với công việc đi cho rồi.
- Cậu không có nên ghen tị chăng? Đùa với cậu sáng giờ đủ rồi, Ánh Ánh không phải người yêu tôi, con nhóc đó là con gái của anh Lâm, tôi chỉ trông trẻ thôi.
- Gì chứ? Hóa ra là con anh Lâm, cậu trông chừng con nhà người ta đừng nói là tính cưa cẩm người ta đó nha, nhìn hành động của cậu xem? Nhìn vào ai mà tin, đi siêu thị với người ta còn cười tít cả mắt, áo của mình cũng chưa người ta mặc, còn cái áo choàng đỏ lúc sớm cậu choàng ấy, nhìn là biết của người ta đưa cho rồi. Nghe đâu còn sang nhà nấu ăn cho Ánh Ánh nữa... à không Ánh Nhã, thôi nhìn tôi với ánh mắt đó đi, đấy hành động của cậu chính là thứ phản bội lại lời nói của cậu đấy.
- Cậu làm sao biết tôi đến nhà con bé?
- Ừ thì... Nguyệt Nguyệt nói cho tôi biết.
- Đúng rồi, cậu với con bé đó giống nhau đấy, cũng nghĩ tôi và Ánh Ánh như thế. À, đừng nói cậu để ý người ta rồi nhé?
- Ừ đấy! Dễ thương mà? Cậu không thấy như thế à?
- Tôi hỏi thôi làm gì cậu phản ứng như thế? Làm như tôi sắp ăn tươi nuốt sống người của cậu vậy?
- Tạo cơ hội cho cậu đây, bây giờ tôi phải về đi mua đồ về nấu cơm, một lát cậu đưa con bé về khu nhà của tôi ấy.
- Về nhà cậu làm gì?
- KHU NHÀ TÔI KHÔNG PHẢI NHÀ TÔI! Cậu bị điên à? Nhà anh Lâm đối diện nhà tôi, con bé ở nhờ bên nhà Ánh Ánh. Tôi nghĩ nha bác sĩ Lương, cậu chưa yêu đương nữa mà đã như thế rồi, tôi cảm thấy quan ngại về tương lai nếu cậu yêu đương vào thì các bệnh nhân của cậu phải làm thế nào đây...
Lương Khải liếc hắn rồi cầm kết quả đi trước, hắn cười khẩy một cái. Họ là như thế đấy, là bạn thân nhưng cũng chẳng khác chó với mèo là bao, chỉ cần ở cùng một chỗ sẽ lại cãi nhau chí chóe. Lý Thiên Minh mang kết quả về phòng làm việc xem một chút rồi cũng thu dọn ra về, ở nhà vẫn còn có người chờ hắn nấu cơm cho, cảm giác lúc này thật khác nhỉ? Hắn chưa từng có loại cảm giác khác lạ này, cảm giác muốn tan làm sớm để về nhà nấu cơm, vẫn có một người đang đợi chờ hắn, mặc dù cho tình huống này có chút bất bình thường, người chờ hắn không ở nhà hắn, cũng chẳng phải người yêu hay vợ hắn mà đơn giản chỉ là đứa con gái của một người bạn không hơn không kém.
Như Nguyệt ban nãy có nhắn tin cho Lương Khải nhưng không thấy phản hồi vừa hay lúc đó anh đang đi lấy kết quả lại không mang theo điện thoại, nàng đành phải hỏi những cô y tá đi ngang qua nhưng hình như cách họ trả lời nàng dương như có chút không vui nên bản thân tự tìm đường đi vậy. Hên sao đang đi thì đụng mặt anh, vừa nhìn thấy cô gái trong mộng của mình, anh liền nhanh chân đi đến bên cạnh người nọ:
- Em tìm tôi sao?
- Bác sĩ Lương, anh đây rồi, ban nãy em có nhắn tin nhưng không thấy anh trả lời nên mới tự đi tìm thế này, bác sĩ Lý bảo em về chung với anh, chú ấy có việc đi trước...
- Tôi biết, ban nãy có gặp cậu ta, em tìm tôi có lâu không?
- Cũng hơi, bởi vì mấy chị y tá ở đây có hơi khó tính thì phải, em hỏi đường họ nhưng họ có vẻ khó chịu lắm.
- À, bình thường họ không như thế đâu, chắc là do hôm nay em đang là tâm điểm đấy!
- Sao ạ? Em còn không biết bọn họ.
- Nhưng họ biết em, lúc trưa em đi với Lý Thiên Minh nên bị liệt vào danh sách đen của bọn họ đấy! Cậu ta là nam thần trong bệnh viện này mà. Cũng vì vậy mà ban nãy tôi bị tra hỏi đây, họ biết cậu ta có bạn gái rồi, là bạn của em nên mới tỏ vẻ như thế, em đừng để ý.
- Phải rồi, nghe nói họ không phải người yêu, ban đầu em cũng nghĩ như anh, nhưng Ánh Ánh chối bỏ rồi.
- Ban nãy anh cũng vừa nghe Thiên Minh nói như thế, nhưng rõ ràng hai người đó chẳng bình thường. Có thể bây giờ chưa có gì nhưng mong rằng sau này họ sẽ ở bên nhau, cậu bạn của anh lâu rồi chưa thấy đối đãi với ai như vậy sau cuộc tình tan vỡ trước đó...
- Là chuyện với Dương Khả Thu ạ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.