Nhã Minh

Chương 5:

Hàn Phong

14/02/2023

Anh dẫn cô vào phòng làm việc, bản thân vừa xem lại bệnh án vừa cùng cô gái trước mặt trò chuyện:

- Em biết cô ta à?

- Dương Khả Thu là chị họ của em.

- Lại có chuyện trùng hợp như thế trên đời à?

- Em cũng bất ngờ lắm, lúc sáng thấy bác sĩ Lý trông rất quen, rồi em nhớ ra có một lần em nhìn thấy tấm hình tốt nghiệp của chị họ và chú ấy. Sau đó em hỏi chú ấy thì xác nhận đúng là người yêu cũ thật, nhưng hình như chia tay không êm đẹp đúng không anh?

- Điều cấm kị của Lý Thiên Minh chính là nhắc đến Dương Khả Thu! Cô ta là mối tình đầu của cậu ta, bọn họ quen nhau được 2 năm ở trung học, sau đó lên đại học quen được 1 năm rồi cô ta bỏ sang nước ngoài nghe nói là đi du học, cậu ta cũng chấp nhận chờ cô ấy về, nhưng vào một hôm xấu trời nào đó, cô ta nhắn tin chia tay với Lý Thiên Minh, lí do là khoảng cách địa lý làm cô ấy cảm thấy chán nản và mệt mỏi với mối quan hệ này, lúc đấy cô ấy bảo đã phải lòng và đang tìm hiểu một người bạn cùng lớp với cô ta, cứ như thế chia tay, ngay lập tức cắt đứt mọi liên lạc với cậu ta, mối tình đầu dang dở còn bị cắm sừng đã khiến cậu ta đau khổ hơn một năm trời, lúc đấy kết quả học tập tệ hại vô cùng, suýt thì bị đuổi khỏi trường y rồi, ước mơ của cậu ấy cũng suýt vì cô ta mà tan tành thì thử hỏi cậu ta còn có thể muốn nhắc tới cái tên đó hay sao? Chuyện cũng qua 10 năm rồi, nhắc lại chỉ thêm phiền thôi, bây giờ hai người đó cũng chẳng còn liên quan đến nhau nữa, mỗi người đều có một cuộc sống riêng rồi. Chỉ có cậu ta sau bao nhiêu năm vẫn chưa thể thoát khỏi ám ảnh ngày đó, bây giờ bên cạnh cậu ấy có một Lâm Ánh Nhã vô tư, hồn nhiên như thế chắc chắn sẽ khiến cậu ta vực dậy trái tim đã chết kia, trở về thời thanh xuân yêu đương mặn nồng.

- Em không nghĩ mọi chuyện lại phức tạp như thế, cũng không ngờ chị họ lại tạo ra ám ảnh khó quên như thế cho người khác chứ. Em là bạn thân của Ánh Ánh em hiểu rõ, cậu ấy chưa từng có một mảnh tình vắt vai trong khi chú Lý lại có một mối tình đầu dang dở, có thể bạn em sẽ dễ dàng rung động trước một người đàn ông trưởng thành như chú ấy, còn chú ấy thì em không chắc...

- Con người cậu ta khó đoán, chỉ có cậu ta mới biết được bản thân như thế nào? Bắt anh đoán anh cũng đoán không ra.

Triệu Như Nguyệt gật gật đầu, Lương Khải cũng cất hết hồ sơ bệnh án rồi cùng Như Nguyệt tan làm. Trước khi khởi động xe còn quay sang hỏi người bên cạnh.

- Em có muốn đi ăn gì không? Giờ này ở nhà chắc hai người kia đang ăn cơm rồi.

- Cũng được, có bác sĩ Lý em không được tự nhiên lắm, nên để cho hai người họ một khoảng trời riêng vẫn hơn.

- Vậy em muốn ăn gì, chúng ta cùng đi.

- Tùy anh đấy, em vừa về nước món gì cũng muốn thử nhưng chắc chắn không biết rõ nơi này bằng anh rồi.

- Mì hoành thánh nhé?

- Đồng ý hai tay hai chân luôn. Để em nhắn tin cho Ánh Ánh khỏi chờ cơm.

Nói liền làm nàng nhắn tin báo cho cô bạn của mình một tiếng rồi cùng người đàn ông mới quen nửa ngày đi ăn đêm.

Ở phía bên nhà hắn, hắn vẫn đang nấu cơm miệt mài, Lâm Ánh Nhã vừa hoàn thành đơn cho khách, cô đứng dậy vận động một chút rồi đi xuống lầu, nhìn sang nhà đối diện hôm nay mở đèn liền biết hắn về rồi, trong lòng có chút hiếu kì liền lấy vội chiếc măng tô khoác bên ngoài rồi đóng cửa đi sang nhà đối diện bấm chuông. Hắn đang dọn cơm ra bàn, định bụng xếp vào túi giữ nhiệt rồi mang sang nhà đối diện thì có tiếng chuông cửa, Lý Thiên Minh mở cửa ra thì gặp cô nhóc mà hắn muốn tìm đang đứng co ro vì khí lạnh bên ngoài. Ánh Nhã nhanh chóng chuồn vào trong, hắn đóng cửa lại rồi bắt đầu giở trò trêu ghẹo:

- Xem ra là nhóc gắn camera trong nhà tôi rồi, vừa nấu xong nhóc liền xuất hiện, nếu đã đến rồi thì mau lại ăn cơm luôn đi. Tôi sẽ để phần cho bạn nhóc sau.

- Chú, không cần đâu. Như Nguyệt bảo cậu ấy đi ăn với bác sĩ Lương rồi không cần chờ cậu ấy, chúng ta ăn thôi. Woa, chú nấu gì thơm thế?

Hắn kéo ghế ra cho cô rồi vẫn ngồi đối diện bắt đầu gỡ xương cá.

- Chú thích ăn cá tai tượng chiên xù sao? Cháu cũng thích món này nữa nhưng lúc nhỏ bị mắc xương một lần nên chẳng dám ăn nữa đâu.

- Đây, tôi đang gỡ xương cho nhóc đây. Đừng vì một lần bị như thế mà bỏ lỡ nhưng lần còn lại, nếu vẫn sợ thì tập gỡ xương từ từ sẽ cảm thấy ăn cá chẳng có gì đáng sợ cả.

Ánh Nhã im lặng rồi tiếp thu nhưng lời hắn nói vào đầu, dần dần cô càng cảm nhận được những sự chăm sóc đặc biệt của người này, những khác lạ cô chưa từng cảm nhận được từ những chàng trai xung quanh cô. Nếu cứ tiếp tục như thế, Lâm Ánh Nhã biết rõ bản thân cô sẽ không thể cưỡng lại được mị lực của người đàn ông này nữa, không sớm thì muộn sẽ thích người mà cô phải gọi bằng chú.

- Không mau ăn đi, nhìn cái gì hả nhóc?

- Xùy, ai thèm nhìn chú chứ.



- Chạy xong đơn cho khách chưa đấy quý cô bận rộn?

- Mới xong một đơn thôi, kì nghỉ đông này cháu phải kiếm thật nhiều tiền đi sắm đồ Tết mới được.

- Làm gì thì làm nhớ chú ý sức khỏe một chút, đừng để kiệt sức đấy, nếu không ba nhóc về mà thấy con gái rượu của anh ấy bị làm sao thì tôi chết chắc.

- Chú vừa bị bệnh nghề nghiệp vừa bị lão hóa tâm hồn hả? Nói chuyện với chú mười câu sẽ có ít nhất một câu về sức khỏe, vài câu lại căn dặn đủ đường, cháu 18 tuổi rồi đó ạ, không phải con nít 1,8 tuổi đâu mà. Chú nhìn xem hành động của chú đi, nào là khoác áo, nấu ăn, dặn dò cửa nẻo, còn gỡ xương cá các kiểu,... Y như đang trông trẻ thật vậy!

- Nhóc không nghĩ những việc tôi làm là vì thích cháu hả?

- Không chú, chuyện phi lý vậy chú cũng nói cho được. Gặp nhau hai ngày mà thích thú gì hả chú? Chú nhìn xem chú có coi cháu là người lớn đâu!

- Có Lương Khải, cậu ta vừa gặp Triệu Như Nguyệt liền thần hồn điên đảo, còn nói là yêu từ cái nhìn dầu tiên, nhất quyết theo đuổi bạn nhóc đấy.

- Còn chú nhìn xem chú có khác gì ba cháu đâu. Như cha quản con ấy, nhìn hai người kia còn có hương vị tình nhân hơn nhiều, nên nói việc chú có thích cháu hay không hoàn toàn vô căn cứ.

- Giỏi, biết vậy là tốt, tôi sợ nhóc mới lớn sẽ bị ảo tưởng những tình cảm không có thật.

- Có chú ảo tưởng ấy. À mà, tí nữa ăn cơm xong cháu phụ chú dọn dẹp nhà cửa nhé, bao lâu rồi chú không về nhà thế? Nhìn chẳng có miếng hơi người nào ở đây đâu.

- Hơn 1 tháng rồi thì phải đấy, chẳng có thời gian dọn dẹp nữa. Để đấy hôm sau thuê dịch vụ tới là được rồi.

- Chú, chú nấu cơm cho cháu ăn thì bây giờ cháu sẽ dọn nhà giúp chú coi như có qua có lại, cháu sẽ không cảm thấy bản thân vô dụng nữa.

Quả nhiên sau giờ cơm bọn họ bắt tay vào dọn dẹp thật. Ánh Nhã đi gom chăn drap, màn cửa bỏ vào máy giặt, còn đem tất cả nồi chảo đầy bụi kia đem đi rửa rồi lau cất. Cô quét nhà rồi lại chuẩn bị lau nhà, nhưng hắn lại vào giành phần với cô:

- Đưa đây tôi lau cho, từ này giờ nhóc làm nhiều lắm rồi đấy, không nghỉ ngơi sao?

- Không là không, cháu vẫn làm được mà.

Hắn đuổi theo cô để lấy cây lau nhưng chạy được một đoạn thì sàn trơn khiến cô ngã ra sau, mà ngã ra sau thì không thấy nhưng cô cảm nhận được lưng mình được một bàn tay giữ lại, nếu không cũng đã sớm nằm dài ra sàn rồi. Cô chầm chậm mở mắt ra, nhìn thấy người kia nhìn chằm chằm mình cũng hơi sợ sệt, chắc chắn sẽ bị hắn chửi cho một trận mà thôi.

- Đi đứng không cẩn thận một chút đi. Suýt nữa thì đập đầu xuống đất phải làm sao đây?

- Chú còn nói, tại ai đuổi theo cháu chứ...

Cô đứng dậy khỏi vòng tay hắn nhưng chưa kịp vững đã ngã nhào vào lòng hắn. Đây là lần thứ hai trong ngày cả hai tiếp xúc thân mật đến như vậy. Thiên Minh đỡ lấy hai bả vai cô sau đó trực tiếp bế người ra sofa ngồi. Bản thân cúi thấp xuống để xem xét cổ chân cô.

- Quả nhiên là trật chân rồi, ban nãy còn nói bản thân lớn rồi, nhìn xem cháu lớn quá ha, chỉ đi trong nhà còn té đến trật khớp hỏi xem ai dám thả cháu ra đường hửm?

- Chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi, chú chú đừng động, đau lắm...

- Ngồi yên tôi đi lấy dầu nắn khớp lại cho.

- Không không, chú ơi đau lắm...

- Ánh Ánh ngoan tôi thương.

Hắn buộc miệng nói ra câu chẳng thể nào rút lại, vốn dĩ định học tập theo mấy cô trong bệnh viện dỗ con nít nhưng hình như không đúng trường hợp cho lắm. Lâm Ánh Nhã từ trước đến nay sợ nhất là đau nên chẳng để tâm đến lời hắn mà bận lo sợ cho cổ chân sắp bị nắn khớp của mình.

Hắn lấy bôi dầu vào cổ chân người nó rồi bắt đầu xoa bóp, một lát sau nhân lúc cô mất tập trung mà nắn lại chân người ta khiến cô đau đớn mà khóc nấc. Hắn xoa nhè nhẹ cho cô cảm giác bớt đau hơn. Lý Thiên Minh không biết cách dỗ con gái nín khóc nên chỉ có thể ôm lấy cô xoa xoa lưng, muốn trách móc nhưng chỉ dám nói nhẹ nhàng sợ người kia tủi thân mà khóc lớn hơn nữa.



- Chừa có biết chưa? Lần này là do tôi chọc ghẹo nên nhóc mới té thế này... Tôi xin lỗi. Nhưng lần sau bất kể là như thế nào cũng phải chú ý nhiều hơn hiểu chưa?

- Hức... Dạ biết...

- Để tôi xoa chân cho, xem có bớt đau hơn không?

Quả thật tay nghề bác sĩ có khác, một lát liền cảm thấy thoải mái ngay. Ánh Nhã nhìn hắn ân cần như thế bỗng nhiên lại hạnh phúc kì lạ, cô rung động rồi! Rung động trước người đàn ông trưởng thành này, hắn ta cho cô cảm giác được cưng chiều, được chăm sóc mà cô hằng mong ước bấy lâu nay. Người đàn ông ngoài lạnh trong nóng này lại có nhiều điều còn quá bí ẩn, cô vẫn chưa biết quá nhiều về hắn nhưng căn bản có thể tính cách thường ngày của Lý Thiên Minh. Hắn thấy cô không còn sut sịt nữa liền ngước lên hỏi thăm:

- Còn đau không?

Lâm Ánh Nhã lắc lắc đầu, hắn đứng dậy xoăn tay áo lên rồi bảo:

- Ngồi ngoan ngoãn ở đây, đợi tôi lau nhà xong sẽ đưa nhóc về nhà, đừng tự ý nhúc nhích, chỉ là đỡ đau tạm thời thôi. Nghe lời một chút mới ngoan.

Hắn chỉ đợi nhìn thấy cái gật đầu của người nọ liền tiếp tục dọn dẹp nhà cửa, trông hình ảnh này tuyệt thật nhỉ? Hắn thấy vui vì điều đó, Lý Thiên Minh vẫn luôn ao ước có một cuộc sống như thế! Ban ngày ở bệnh viện thực hiện nhiệm vụ cứu người, ban đêm thì về nhà với người mà hắn yêu, chỉ cần có người ở nhà chờ hắn, để hắn cưng chiều, mọi việc còn lại hắn sẽ thay người nọ làm hết, chỉ tiếc rằng cách đây 10 năm trước, người con gái mà hắn cho rằng sẽ trở thành người phụ nữ trong cuộc đời hắn mơ ước đã phản bội hắn, Lý Thiên Minh từ đó nghĩ rằng bản thân phải thất bại đến nhường nào. Dù cho hắn có dành bao nhiêu tình cảm trong 3 năm yêu nhau, đem cả trái tim của mình trao cho người con gái ấy vẫn không tài nào sánh được với người con trai ở bên cạnh cô ấy nơi đất khách quê người, hắn hận chính bản thân mình không thể dành những điều tốt đẹp nhất trong cuộc đời cho người con gái bên cạnh hắn, để rồi có một người khác xuất hiện và thay hắn làm điều đó.

Đợi mãi một chỗ cũng sinh ra buồn chán cộng với sự mệt mỏi, Ánh Nhã cứ thế an ổn chìm vào giấc ngủ chẳng chút phòng bị dù cho cô đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ, có thể đó chính là sự an toàn khi ở bên cạnh hắn đang nhen nhóm xuất hiện trong lòng cô. Lý Thiên Minh lấy mền đắp cho cô, hắn ngồi ngay bên cạnh nhìn người nhỏ hơn đang say giấc trên chiếc sofa rộng lớn ở nhà hắn. Nhìn được một lúc bỗng dưng lại tự cười một mình, cũng cảm thán trong đầu mà chẳng nói ra:

“Ánh Ánh, nhóc cứ như thế mà ngủ luôn sao? Trẻ con suy nghĩ đơn giản thật nhỉ? Buồn ngủ liền lăn ra ngủ, cũng không xem đây là đâu đi chứ? Ở nhà đàn ông lạ mà còn ngủ ngon thế này... May là nhóc gặp tôi đấy, nếu gặp là người đàn ông khác sẽ không được quân tử như thế này đâu nhé, vì nhóc dễ thương quá đó...”

“Lâm Ánh Nhã, nếu nhóc cứ như thế nãy mãi, tôi sợ tôi sẽ có thứ tình cảm không nên có với nhóc mất. Tôi không muốn bất kì người con gái nào lại bước vào đời tôi rồi để lại những đau thương trong tôi như Dương Khả Thu nữa... Tôi không mong bản thân vì những tổn thương cô ấy để lại mà bản thân không thể mở lòng lần nữa nhưng tôi đã mắc phải điều đó và giờ thì nhóc xuất hiện khiến tôi có những cảm xúc kì lạ, tôi mong nó chỉ là nhất thời xuất hiện vì tôi không muốn làm tổn thương bất kì người con gái nào, nhất là nhóc đó.”

Hắn vốn dĩ muốn để cô ngủ một lát rồi sẽ gọi dậy nhưng tiếng chuông điện thoại của hắn reo lên làm người nọ thức giấc, Lý Thiên Minh lúc này chỉ muốn chửi cái tên Lương Khải chết bầm kia gọi quá đúng lúc đi.

- Làm sao?

- Như Nguyệt hỏi Ánh Nhã có ở bên nhà cậu không? Em ấy liên lạc không được với cô nhóc nhà cậu, nhà thì nhận diện khuôn mặt nên cũng không thể vào.

- Đang ở nhà tôi, đợi một lát chúng tôi sang ngay đây.

Hắn cúp máy quay sang nhìn thấy Ánh Nhã vừa khoác xong chiếc áo măng tô, lúc đứng lên còn phải vịnh vào người hắn, Thiên Minh chẳng suy nghĩ gì mà bế luôn cô trên tay đi sang nhà đối diện. Lâm Ánh Nhã bị hắn làm cho giật mình, tay theo phản xạ mà vòng qua cổ hắn. Đến khi hai người đứng trước cửa nhà họ Lâm mới chịu thả cô xuống nhưng tay vẫn phòng hờ đặt qua vai người nọ. Và không chỉ có mỗi cô cảm thấy bất ngờ hắn hành động như thế mà còn có Triệu Như Nguyệt và Lương Khải đứng bên cạnh nhìn hắn chằm chằm.

- Hai người nhìn cái gì?

- Thì ra cậu vẫn còn nhớ ở đây còn hai người chúng tôi sao? Tôi còn tưởng chốn này chỉ có hai người các cậu đấy!

- Chú sao lại bế bạn tôi như thế?

- Vừa nãy trượt chân té trật khớp chân, tôi vừa nắn lại với thoa dầu, ngày mai sẽ đưa đến bệnh viện khám thử, tối nay nhờ cháu canh chừng Ánh Ánh vậy.

Lương Khải vỗ vỗ vai Lý Thiên Minh rồi nói với Như Nguyệt một câu lại bị hắn vạch trần liền kéo hắn ra về:

- Được rồi, tụi anh về trước, ngày mai em có đến bệnh viện thì nhắn anh ghé đưa em đi, em mới về nước chưa quen đường sá, đi taxi cũng nguy hiểm, chi bằng tiện đường anh đưa em đi.

- Nhà cậu ngược đường đến đây mà?

- Cậu im miệng!

Hắn làm cho hai cô gái buồn cười, bác sĩ Lương tán gái tốt nhất không nên mang theo bác sĩ Lý, chắc chắn sẽ bị phá cho không còn mặt mũi mất thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhã Minh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook