Chương 8:
Hàn Phong
14/02/2023
Sau khi kiểm tra cổ chân xong thì giờ Ánh Nhã chỉ có thể ngồi yên một chỗ với cái chân đang bó bột. Hắn đi rót cho cô cốc nước ấm rồi đưa thuốc cho cô uống cũng không quên cằn nhằn vài câu:
- Ánh Ánh, nhóc ngồi yên được rồi chứ? Khi nãy bác sĩ nói thế nào nhắc lại xem.
- Không đi lại nhiều đến khi tháo băng để tránh khớp chân lệch nhiều rồi sưng nhức như hôm nay. Chú ơi, chú bắt cháu đọc suốt cháu thuộc luôn rồi đấy!
- Nếu thuộc rồi thì nhớ thực hiện theo đó đấy nhé!
*Cốc...cốc...*
- Lương Khải, hôm nay cậu còn bày đặt gõ cửa nữa, vào đi.
Hắn vốn nghĩ người đến là Lương Khải nên chẳng thèm để ý, chỉ chăm chăm nhìn cô gái nhỏ trước mắt đang nhăn nhó khi uống thuốc, giọng điệu trách hờn của hắn lại làm cho người đàn ông mặc tây trang bảnh bao kia để tâm:
- Nhóc đó, uống thuốc chịu đắng một chút mới mau khỏi, uống xong sẽ cho nhóc một viên kẹo được chứ?
Lâm Ánh Nhã vì đắng mà nhè lưỡi ra, hắn chỉ cười nhếch lên môt chút rồi gỡ vỏ kẹo sữa đặt lên, cô vừa ngậm vào liền cảm thấy ngọt ngào. Quang Thành nở một nụ cười công nghiệp lên tiếng thu hút hai con người đang mặc kệ mọi thứ xung quanh kia.
- Hmm... Trùng hợp quá, Ánh Ánh cũng ở đây sao?
- Ủa? Quang Thành, sao anh lại ở đây, lâu quá không gặp anh.
Lý Thiên Minh ngồi đối lưng với cửa không nhìn thấy nhưng khi nghe đến tên người kia liền quay đầu lại, chỉ có điều ánh mắt kia nhìn hắn có chút phức tạp. Hắn cũng chẳng để tâm mà vẫn như cũ nhếch môi rồi đứng dậy đi lại gần người kia đụng vai, bắt tay như những người bạn lâu ngày không gặp.
- Bao nhiêu năm không gặp nhau rồi nhỉ?
- Sau khi tốt nghiệp cấp 3 liền đường ai nấy đi, sau đó mấy năm liền nghe tin cậu với Dương Khả Thu chia tay. Bây giờ cậu đã có gia đình chưa?
Nụ cười như có như không trên mặt Lý Thiên Minh liền tắt ngúm. Lương Khải cùng Như Nguyệt liền cảm thấy đau đầu, anh thủ thỉ:
- Anh không nghĩ cậu ta lại hỏi thẳng thừng như thế... Nguyệt Nguyệt, bây giờ phải thế nào đây?
- Anh còn muốn thế nào? Đương nhiên là phải để tự mình bác sĩ Lý trả lời thôi, chỉ sợ Ánh Ánh cũng sẽ bị hai người này quay vòng vòng mất.
Chợt Lý Thiên Minh lấy lại nụ cười có phần gượng gạo kia, nói:
- Tôi chưa, còn cậu? Ở thương trường chắc hẳn sẽ có nhiều con gái các tập đoàn muốn kết đôi chung nhỉ? Sớm đã lấy vợ rồi đi?
- Đương nhiên làm sao có thể đi trước anh em được, các cậu chưa có tôi lại càng không. Sự nghiệp vừa mới phát triển, chưa đến đâu sẽ chưa lập gia đình vội.
Lâm Ánh Nhã đến bây giờ mới lên tiếng, cô ngồi nghe nãy giờ cũng chỉ biết sơ bộ rằng cả ba người đàn ông này là bạn cấp 3, còn có bác sĩ Lý từng trải qua một mối tình với cô gái tên Dương Khả Thu.
- Anh Quang Thành là bạn của chú Lý và anh Khải luôn ạ?
Bỗng nhiên Triệu Quang Thành cảm thấy có chút buồn cười nói:
- Ánh Ánh, em xưng hô có phải quá kì lạ không?
- Em cũng đâu còn cách khác, thật ra thì với khoảng cách 12 tuổi em đều có thể gọi bằng anh, nhưng cũng vì chú Thiên Minh là bạn của ba em mà xưng anh thì sẽ kì cục lắm. Giống như anh và Nguyệt Nguyệt ấy, cũng cách nhau 12 tuổi nhưng là anh em này, cậu ấy cũng chẳng cần phải gọi người này là chú.
- Nhóc đó, tôi cũng muốn như thế à? Mới 30 mà tôi tưởng đâu mình sắp 50 rồi ấy.
Bây giờ Quang Thành mới để ý thấy cái chân đang bó bột của cô mà hỏi han:
- Chân em làm sao thế Ánh Ánh?
Anh chau mày nhìn cô, cô thì lại hồn nhiên trả lời, lại một lần khiến người kia thêm nghi vấn về mối quan hệ của cô và Lý Thiên Minh:
- À, hôm qua trong lúc dọn dẹp nhà cùng chú Lý bất cẩn bị té trật khớp chân thôi, chẳng có gì to tát đâu.
Hắn vẫn đang âm thầm nhìn người đàn ông họ Triệu kia quan tâm cô nhóc nhà mình, đến Lương Khải nhiều năm thân cận với mình mà hắn còn khó chịu khi nghe anh kêu cô bằng biệt danh “Ánh Ánh” thì huống hồ gì là một người bạn đã 10 năm không gặp thình lình xuất hiện thân mật với đứa trẻ bản thân đang trông chừng làm hắn càng thêm đau đầu. Nghe cô nhóc đang ngồi đằng sofa gác chân bị thương lên một cái ghế khác, tay vẫn đang ghim những miếng táo hắn gọt cho, miệng thì bảo chẳng có gì to tát kia liền ngứa miệng chọc ghẹo:
- Bây giờ thì bảo chẳng có gì to tát, thế hôm qua tôi lấy dầu xoa cho ai khóc huhu? Thế lúc nãy ai đi khám vừa thấy kim tiêm giảm sưng liền nắm lấy áo tôi khóc thút thít?
- Chú... chọc ghẹo cháu. Cháu không có như thế!
- Ồ! Chắc do tôi lớn tuổi, hoa mắt nhìn nhầm mất rồi.
- Đúng vậy, chắc chắn là do chú nhầm rồi.
Như Nguyệt cùng Lương Khải tưởng rằng bản thân vô dụng rồi nhưng lại vô tình nghĩ ra cách khiến bầu không khi này dịu xuống và lần này không mắc phải sai lầm nào nữa.
- Lý Thiên Minh, tôi nghe nói bệnh nhân phẫu thuật hôm trước vẫn chưa tỉnh, cậu muốn đến xem tình hình một lát không?
- Được, Ánh Ánh ở đây đợi tôi một lát, đừng đi đâu linh tinh đấy!
- Biết rồi biết rồi, chú cứ dặn mãi thôi.
Sau khi hai vị bác sĩ kia đi được một chút thì Như Nguyệt cũng mau chóng tìm được cách cứu nguy cho cô bạn đang khó xử khi chẳng biết nói gì với anh trai mình.
- À ha, anh hai có đói không? Nếu có thì xuống căn tin ăn một lát đi, em ở đây với Ánh Ánh là được rồi.
- Có, anh đói đến mức đi chẳng nổi nữa rồi, em gái thân yêu có phiền khi phải đi mua đồ ăn giúp anh hay không?
Nàng vốn định nói phiền thì nhận được ánh nhìn không mấy thân thiện của anh trai liền nuốt ngược chữ kia vào rồi nở một nụ cười rạng rỡ hỏi:
- Đương nhiên là không phiền. Anh muốn ăn gì?
- Món nào cầu kỳ một chút, nấu lâu một chút anh liền muốn ăn.
Nàng vẫn cố giữ nụ cười thân thiện trên gương mặt, rõ ràng là muốn làm khó nàng, muốn nàng đi lâu một chút nếu không nể tình người này là anh trai ruột thì nàng chẳng nhẫn nhịn như thế đâu. Như Nguyệt mở cửa bỏ đi ngay tức thì cùng suy nghĩ:
“Được rồi, cho anh có không gian riêng nói chuyện với crush đó, không làm phiền đâu.”
Lâm Ánh Nhã vốn dĩ là một cô gái hướng nội, đối với Triệu Quang Thành tuy rằng quen biết đã lâu nhưng vẫn có sự bài xích trong đó, mà đó là phản xạ có điều kiện mỗi khi tiếp xúc với người khác giới, duy chỉ có đối với Lý Thiên Minh lại như chẳng có sự phòng bị trong đấy, hắn cho cô trải nghiệm cảm giác an toàn mà buông bỏ mọi vỏ bọc cô gầy dựng bao lâu nay. Mãi chìm đắm trong suy nghĩ, cô bị người kia làm cho thức tỉnh:
- Ánh Nhã, lâu quá không cùng em nói chuyện thế này. Nhớ hôm nào em vẫn thường cùng Như Nguyệt ở nhà anh học nhóm, sau khi con bé đi du học cũng chẳng có thời gian gặp em.
- Lâu thật nhỉ... Anh, công việc vẫn ổn chứ?
- Đã ổn định hơn so với mấy năm trước rồi. Em có vẻ thân với Lý Thiên Minh nhỉ?
- À, thật ra không thân lắm đâu, chỉ là có chút quen biết, tiếp xúc gần nên mới cảm giác như thân thôi.
- Dù sao em cũng không nên buông thả quá, cậu ta dù gì cũng là người lạ, con người cậu ấy... cũng rất khó đoán được tâm tư.
Lâm Ánh Nhã ngượng nghịu, cô khó chịu khi một người khác nghi ngờ về hắn, bây giờ trong mắt cô hắn chính là một người đàn ông hoàn hảo. Dù rằng đôi lúc cằn nhằn như một ông lão, hay dặn dò cô đủ thứ đến nhức đầu thì cô vẫn dành cho hắn một sự quan tâm đặc biệt, bây giờ bỗng dưng từ đâu xuất hiện một người đàn ông tỏ ra không hài lòng khi cô quá thân thiết với hắn liền khiến cô có chút không thích nhưng chẳng thể thể hiện ra mặt, dù sao người ta cũng là anh trai của người bạn thân nhất.
- À, em biết mình phải làm gì, cảm ơn anh đã quan tâm em.
_____________________________
Ở phòng bệnh 303
Hai vị bác sĩ nào đấy vừa đến trước cửa phòng bệnh liền chững lại.
- Khoan đã Lương Khải, sao cậu lại biết bệnh nhân của tôi chưa tỉnh? Còn cùng đến đây làm gì?
- Ờ... cậu quên sao, ca này hôm đó ai mà chẳng biết nếu chậm một chút thì người trong kia mất mạng rồi, vẫn là cậu tài, vậy mà cứu sống được người ta, xem bây giờ có người nào trong bệnh viện này không biết đến cậu? Người ta còn đang theo dõi xem tình hình của bệnh nhân này, xem cậu hay đến mức nào, có thể giúp người ta bình phục được hay không!
- Mấy người đó cũng thật thiếu chuyện làm, đến bệnh nhân của tôi mà cũng bị đem ra làm đề tài bàn tán, cậu đó không mau bỏ thói “ở đâu có biến ở đó có cậu” thì tôi không chắc cô nhóc Như Nguyệt sẽ chịu ở bên cạnh cậu đâu.
- Biết biết, mau vào trong thôi, tôi cũng muốn theo học hỏi cậu.
Hai người cùng vào trong, người nhà bệnh nhân nọ vừa thấy anh liền cúi đầu chào anh, họ vẫn luôn cảm kích vì ngày hôm ấy anh hy sinh cả ngày nghỉ mà tức tốc đến bệnh viện thực hiện ca phẫu thuật, may mắn giữ lại được mạng sống cho bệnh nhân 303.
Hắn xem xét sơ bộ qua rồi cũng đưa ra những lưu ý nho nhỏ cho người nhà bệnh nhân:
- Khi nào bệnh nhân có biểu hiện bất thường thì nhấn chuông thông báo cho bên quầy y tá, tôi sẽ có mặt nhanh nhất có thể nếu không cũng sẽ có bác sĩ trực đến giúp đỡ, tạm thời mọi chỉ số đều đang ổn định, không phải lo. Còn nữa, sau khi phẫu thuật có thể sẽ để lại di chứng, ban đầu bệnh nhân có thể sẽ hơi lơ mơ không tỉnh táo, cũng có thể sẽ quên một số thứ, những triệu chứng đó đều là thông thường, có thể điều trị về sau. Thời gian đầu sau khi tỉnh dậy mọi sinh hoạt đều dựa vào hỗ trợ của người thân nên sẽ sinh ra vấn đề rối loạn tâm lí, bệnh nhân sẽ cảm thấy cô đơn hay buồn tủi nên người nhà cần chú ý một chút.
Lương Khải là bác sĩ nhưng nghe hắn dặn cũng cảm thấy nhức cả đầu mà phàn nàn.
- Cậu nói nhiều như thế làm sao người nhà họ nhớ hết được chứ!
- Tôi chỉ là phòng những trường hợp tôi không có mặt kịp thời được thôi, những người khác dặn dò chưa chắc được như thế, bản thân tôi tự mình phải có trách nhiệm với bệnh nhân của mình, không thể trông cậy chờ đợi những người khác được.
- Bác sĩ yên tâm, lúc nãy tôi có ghi âm lại để dành nghe rồi.
- Cậu nghe chưa? Đó là phong cách làm việc giữa tôi và người nhà bệnh nhân. Những người khác sẽ không thể hiểu được.
Bác sĩ Lương cũng đến phục với hắn, quả là người thành công luôn có lối đi riêng, đến mức này thì anh cũng tự hiểu được vì sao hắn có thể tài giỏi đến thế, hóa ra là từ cách hắn tự học tập và làm việc cả thôi.
_______________________________
Triệu Như Nguyệt đã đứng xếp hàng ở căn tin trong vòng 20 phút và chờ đợi món cơm chiên hải sản kia trong vòng 40 phút. Nàng ngao ngán, tên anh kì lạ của mình vốn chỉ muốn cô biến mất lâu nhất có thể mới đưa ra món ăn ngặt nghèo chẳng biết tên kia, vậy mà cô cũng rất nhiệt tình làm theo lời anh trai, đã ngồi đợi hơn 1 tiếng đồng hồ mới cầm được hộp cơm trên tay. Nàng vốn dĩ đang đi xung quanh khuôn viên bệnh viện để ngắm cảnh thì chợt thấy hai bóng hình quen thuộc hình như đang dự định quay về phòng làm việc. Như Nguyệt nhanh chóng nhắn tin cho Lương Khải để thông báo về việc chỉ có anh trai mình và Ánh Nhã ở cùng nhau. Bác sĩ Lương vừa nhìn thấy tin nhắn liền tìm đại một cái cớ để níu chân Lý Thiên Minh trong thời gian nàng chạy về phòng làm việc.
- Ờ... Thiên Minh, hình như ban nãy tôi làm rơi thẻ công tác thì phải. Cậu quay lại tìm cùng tôi đi.
- Hậu đậu vừa thôi đấy.
Tuy rằng càm ràm là thế nhưng hắn vẫn sẵn lòng cùng bạn mình đi tìm, mãi một lúc sau, khi mà anh nhận được tin nhắn từ người kia mới bắt đầu cười xòa:
- Thiên Minh, Như Nguyệt vừa nhắn tôi nói rằng tôi làm rơi thẻ công tác trên phòng cậu, cô ấy đang giữ giúp tôi rồi.
- Nhớ nhớ quên quên lại còn hậu đậu, tôi cũng thật lo cho nhà họ Triệu nếu như cậu trở thành con rể nhà đó đấy!
Lương Khải chẳng phản kháng gì, đợi đến khi người kia quay đi mới thở phào nhẹ nhõm.
Mặt khác, Triệu Như Nguyệt lần đầu biết cảm giác phải chạy đua với thời gian, nàng vừa lên đến phòng liền xông vào lôi anh trai mình ra ngoài, trước khi đi còn ngoảnh lại nói với Ánh Nhã.
- Anh trai, em mua đồ ăn cho anh rồi đây, mình về phòng ba ăn sẽ tiện hơn đấy, dù gì đây cũng là phòng làm việc của người ta, để ám mùi đồ ăn sẽ không hay cho lắm.
- À, Ánh Ánh, cậu ngồi yên đây đợi bác sĩ Lý một lát sẽ lên ngay, hai người không có việc cứ về trước, khi nào mình về sẽ nhắn cho cậu hay.
- Được, mình biết rồi. Khi nào về thì gọi cho mình đấy.
Mãi đến khi nàng đẩy đươc anh trai mình về đến phòng bệnh của ba thì mới thở phào nhẹ nhõm mà lấy điện thoại ra nhắn tin cho Lương Khai thông báo tình hình.
‘Đã di dời được mối đe dọa.’
‘Anh biết rồi, vừa thả người trở về.’
‘Anh nói xem chúng ta làm vậy để làm gì nhỉ? Cứ như chúng ta đang giúp đỡ cho tình nhân của Ánh Ánh trốn thoát trước khi chồng về nhà thế?’
‘Ừ nhỉ? Chúng ta cũng thật rảnh rỗi.’
‘Nhưng khi nãy anh không thấy cuộc đối thoại giữa hai người kia tỏa ra mùi thuốc súng nồng nặc à?’
‘Dù biết là chưa ai có được Ánh Nhã nhưng anh lại cảm thấy hai người họ đều cho rằng em ấy là của riêng mình rồi.’
‘Người cần thì không có, người có chẳng hay biết.’
‘Em cũng là dạng người có nhưng không biết đó thôi.’
Triệu Như Nguyệt biết anh nói đến vấn đề gì liền đỏ mặt sau đó cũng không trả lời người ta mà chỉ thả wow vào tin nhắn người kia gửi đến.
________________________________
Lý Thiên Minh vừa trở về phòng liền thấy cô nhóc kia đang ngủ gục trên sofa liền tiến đến kéo chăn đắp cho cô. Lương Khải nhịn không nổi liền nói với hắn vài câu.
- Này Minh, có phải cậu đã mở lòng với Lâm Ánh Nhã rồi không?
- Cậu giữ mồm giữ miệng vào, tôi không có, đừng nói những lời này trước mặt con bé đó biết không?
- Ngại gì chứ? Ở đây chỉ có tôi với cậu, còn không mau nói sự thật!
- Được rồi, được rồi, có một chút cảm giác với con bé, đừng nói lung tung đấy!
Bác sĩ Lương cười mỉm mỉm, lấy tay làm hành động kéo khóa miệng lại, quả thật anh giữ lời hứa không hề nói chuyện đó ra, nhưng hai người làm sao ngờ được rằng Ánh Nhã đã thức giấc từ lúc hắn kéo mền lên đắp cho cô và đương nhiên đã nghe hết những gì nãy giờ hai người họ nói.
“Chú ấy nói thế có phải cũng có chút thích mình không nhỉ...?”
- Ánh Ánh, nhóc ngồi yên được rồi chứ? Khi nãy bác sĩ nói thế nào nhắc lại xem.
- Không đi lại nhiều đến khi tháo băng để tránh khớp chân lệch nhiều rồi sưng nhức như hôm nay. Chú ơi, chú bắt cháu đọc suốt cháu thuộc luôn rồi đấy!
- Nếu thuộc rồi thì nhớ thực hiện theo đó đấy nhé!
*Cốc...cốc...*
- Lương Khải, hôm nay cậu còn bày đặt gõ cửa nữa, vào đi.
Hắn vốn nghĩ người đến là Lương Khải nên chẳng thèm để ý, chỉ chăm chăm nhìn cô gái nhỏ trước mắt đang nhăn nhó khi uống thuốc, giọng điệu trách hờn của hắn lại làm cho người đàn ông mặc tây trang bảnh bao kia để tâm:
- Nhóc đó, uống thuốc chịu đắng một chút mới mau khỏi, uống xong sẽ cho nhóc một viên kẹo được chứ?
Lâm Ánh Nhã vì đắng mà nhè lưỡi ra, hắn chỉ cười nhếch lên môt chút rồi gỡ vỏ kẹo sữa đặt lên, cô vừa ngậm vào liền cảm thấy ngọt ngào. Quang Thành nở một nụ cười công nghiệp lên tiếng thu hút hai con người đang mặc kệ mọi thứ xung quanh kia.
- Hmm... Trùng hợp quá, Ánh Ánh cũng ở đây sao?
- Ủa? Quang Thành, sao anh lại ở đây, lâu quá không gặp anh.
Lý Thiên Minh ngồi đối lưng với cửa không nhìn thấy nhưng khi nghe đến tên người kia liền quay đầu lại, chỉ có điều ánh mắt kia nhìn hắn có chút phức tạp. Hắn cũng chẳng để tâm mà vẫn như cũ nhếch môi rồi đứng dậy đi lại gần người kia đụng vai, bắt tay như những người bạn lâu ngày không gặp.
- Bao nhiêu năm không gặp nhau rồi nhỉ?
- Sau khi tốt nghiệp cấp 3 liền đường ai nấy đi, sau đó mấy năm liền nghe tin cậu với Dương Khả Thu chia tay. Bây giờ cậu đã có gia đình chưa?
Nụ cười như có như không trên mặt Lý Thiên Minh liền tắt ngúm. Lương Khải cùng Như Nguyệt liền cảm thấy đau đầu, anh thủ thỉ:
- Anh không nghĩ cậu ta lại hỏi thẳng thừng như thế... Nguyệt Nguyệt, bây giờ phải thế nào đây?
- Anh còn muốn thế nào? Đương nhiên là phải để tự mình bác sĩ Lý trả lời thôi, chỉ sợ Ánh Ánh cũng sẽ bị hai người này quay vòng vòng mất.
Chợt Lý Thiên Minh lấy lại nụ cười có phần gượng gạo kia, nói:
- Tôi chưa, còn cậu? Ở thương trường chắc hẳn sẽ có nhiều con gái các tập đoàn muốn kết đôi chung nhỉ? Sớm đã lấy vợ rồi đi?
- Đương nhiên làm sao có thể đi trước anh em được, các cậu chưa có tôi lại càng không. Sự nghiệp vừa mới phát triển, chưa đến đâu sẽ chưa lập gia đình vội.
Lâm Ánh Nhã đến bây giờ mới lên tiếng, cô ngồi nghe nãy giờ cũng chỉ biết sơ bộ rằng cả ba người đàn ông này là bạn cấp 3, còn có bác sĩ Lý từng trải qua một mối tình với cô gái tên Dương Khả Thu.
- Anh Quang Thành là bạn của chú Lý và anh Khải luôn ạ?
Bỗng nhiên Triệu Quang Thành cảm thấy có chút buồn cười nói:
- Ánh Ánh, em xưng hô có phải quá kì lạ không?
- Em cũng đâu còn cách khác, thật ra thì với khoảng cách 12 tuổi em đều có thể gọi bằng anh, nhưng cũng vì chú Thiên Minh là bạn của ba em mà xưng anh thì sẽ kì cục lắm. Giống như anh và Nguyệt Nguyệt ấy, cũng cách nhau 12 tuổi nhưng là anh em này, cậu ấy cũng chẳng cần phải gọi người này là chú.
- Nhóc đó, tôi cũng muốn như thế à? Mới 30 mà tôi tưởng đâu mình sắp 50 rồi ấy.
Bây giờ Quang Thành mới để ý thấy cái chân đang bó bột của cô mà hỏi han:
- Chân em làm sao thế Ánh Ánh?
Anh chau mày nhìn cô, cô thì lại hồn nhiên trả lời, lại một lần khiến người kia thêm nghi vấn về mối quan hệ của cô và Lý Thiên Minh:
- À, hôm qua trong lúc dọn dẹp nhà cùng chú Lý bất cẩn bị té trật khớp chân thôi, chẳng có gì to tát đâu.
Hắn vẫn đang âm thầm nhìn người đàn ông họ Triệu kia quan tâm cô nhóc nhà mình, đến Lương Khải nhiều năm thân cận với mình mà hắn còn khó chịu khi nghe anh kêu cô bằng biệt danh “Ánh Ánh” thì huống hồ gì là một người bạn đã 10 năm không gặp thình lình xuất hiện thân mật với đứa trẻ bản thân đang trông chừng làm hắn càng thêm đau đầu. Nghe cô nhóc đang ngồi đằng sofa gác chân bị thương lên một cái ghế khác, tay vẫn đang ghim những miếng táo hắn gọt cho, miệng thì bảo chẳng có gì to tát kia liền ngứa miệng chọc ghẹo:
- Bây giờ thì bảo chẳng có gì to tát, thế hôm qua tôi lấy dầu xoa cho ai khóc huhu? Thế lúc nãy ai đi khám vừa thấy kim tiêm giảm sưng liền nắm lấy áo tôi khóc thút thít?
- Chú... chọc ghẹo cháu. Cháu không có như thế!
- Ồ! Chắc do tôi lớn tuổi, hoa mắt nhìn nhầm mất rồi.
- Đúng vậy, chắc chắn là do chú nhầm rồi.
Như Nguyệt cùng Lương Khải tưởng rằng bản thân vô dụng rồi nhưng lại vô tình nghĩ ra cách khiến bầu không khi này dịu xuống và lần này không mắc phải sai lầm nào nữa.
- Lý Thiên Minh, tôi nghe nói bệnh nhân phẫu thuật hôm trước vẫn chưa tỉnh, cậu muốn đến xem tình hình một lát không?
- Được, Ánh Ánh ở đây đợi tôi một lát, đừng đi đâu linh tinh đấy!
- Biết rồi biết rồi, chú cứ dặn mãi thôi.
Sau khi hai vị bác sĩ kia đi được một chút thì Như Nguyệt cũng mau chóng tìm được cách cứu nguy cho cô bạn đang khó xử khi chẳng biết nói gì với anh trai mình.
- À ha, anh hai có đói không? Nếu có thì xuống căn tin ăn một lát đi, em ở đây với Ánh Ánh là được rồi.
- Có, anh đói đến mức đi chẳng nổi nữa rồi, em gái thân yêu có phiền khi phải đi mua đồ ăn giúp anh hay không?
Nàng vốn định nói phiền thì nhận được ánh nhìn không mấy thân thiện của anh trai liền nuốt ngược chữ kia vào rồi nở một nụ cười rạng rỡ hỏi:
- Đương nhiên là không phiền. Anh muốn ăn gì?
- Món nào cầu kỳ một chút, nấu lâu một chút anh liền muốn ăn.
Nàng vẫn cố giữ nụ cười thân thiện trên gương mặt, rõ ràng là muốn làm khó nàng, muốn nàng đi lâu một chút nếu không nể tình người này là anh trai ruột thì nàng chẳng nhẫn nhịn như thế đâu. Như Nguyệt mở cửa bỏ đi ngay tức thì cùng suy nghĩ:
“Được rồi, cho anh có không gian riêng nói chuyện với crush đó, không làm phiền đâu.”
Lâm Ánh Nhã vốn dĩ là một cô gái hướng nội, đối với Triệu Quang Thành tuy rằng quen biết đã lâu nhưng vẫn có sự bài xích trong đó, mà đó là phản xạ có điều kiện mỗi khi tiếp xúc với người khác giới, duy chỉ có đối với Lý Thiên Minh lại như chẳng có sự phòng bị trong đấy, hắn cho cô trải nghiệm cảm giác an toàn mà buông bỏ mọi vỏ bọc cô gầy dựng bao lâu nay. Mãi chìm đắm trong suy nghĩ, cô bị người kia làm cho thức tỉnh:
- Ánh Nhã, lâu quá không cùng em nói chuyện thế này. Nhớ hôm nào em vẫn thường cùng Như Nguyệt ở nhà anh học nhóm, sau khi con bé đi du học cũng chẳng có thời gian gặp em.
- Lâu thật nhỉ... Anh, công việc vẫn ổn chứ?
- Đã ổn định hơn so với mấy năm trước rồi. Em có vẻ thân với Lý Thiên Minh nhỉ?
- À, thật ra không thân lắm đâu, chỉ là có chút quen biết, tiếp xúc gần nên mới cảm giác như thân thôi.
- Dù sao em cũng không nên buông thả quá, cậu ta dù gì cũng là người lạ, con người cậu ấy... cũng rất khó đoán được tâm tư.
Lâm Ánh Nhã ngượng nghịu, cô khó chịu khi một người khác nghi ngờ về hắn, bây giờ trong mắt cô hắn chính là một người đàn ông hoàn hảo. Dù rằng đôi lúc cằn nhằn như một ông lão, hay dặn dò cô đủ thứ đến nhức đầu thì cô vẫn dành cho hắn một sự quan tâm đặc biệt, bây giờ bỗng dưng từ đâu xuất hiện một người đàn ông tỏ ra không hài lòng khi cô quá thân thiết với hắn liền khiến cô có chút không thích nhưng chẳng thể thể hiện ra mặt, dù sao người ta cũng là anh trai của người bạn thân nhất.
- À, em biết mình phải làm gì, cảm ơn anh đã quan tâm em.
_____________________________
Ở phòng bệnh 303
Hai vị bác sĩ nào đấy vừa đến trước cửa phòng bệnh liền chững lại.
- Khoan đã Lương Khải, sao cậu lại biết bệnh nhân của tôi chưa tỉnh? Còn cùng đến đây làm gì?
- Ờ... cậu quên sao, ca này hôm đó ai mà chẳng biết nếu chậm một chút thì người trong kia mất mạng rồi, vẫn là cậu tài, vậy mà cứu sống được người ta, xem bây giờ có người nào trong bệnh viện này không biết đến cậu? Người ta còn đang theo dõi xem tình hình của bệnh nhân này, xem cậu hay đến mức nào, có thể giúp người ta bình phục được hay không!
- Mấy người đó cũng thật thiếu chuyện làm, đến bệnh nhân của tôi mà cũng bị đem ra làm đề tài bàn tán, cậu đó không mau bỏ thói “ở đâu có biến ở đó có cậu” thì tôi không chắc cô nhóc Như Nguyệt sẽ chịu ở bên cạnh cậu đâu.
- Biết biết, mau vào trong thôi, tôi cũng muốn theo học hỏi cậu.
Hai người cùng vào trong, người nhà bệnh nhân nọ vừa thấy anh liền cúi đầu chào anh, họ vẫn luôn cảm kích vì ngày hôm ấy anh hy sinh cả ngày nghỉ mà tức tốc đến bệnh viện thực hiện ca phẫu thuật, may mắn giữ lại được mạng sống cho bệnh nhân 303.
Hắn xem xét sơ bộ qua rồi cũng đưa ra những lưu ý nho nhỏ cho người nhà bệnh nhân:
- Khi nào bệnh nhân có biểu hiện bất thường thì nhấn chuông thông báo cho bên quầy y tá, tôi sẽ có mặt nhanh nhất có thể nếu không cũng sẽ có bác sĩ trực đến giúp đỡ, tạm thời mọi chỉ số đều đang ổn định, không phải lo. Còn nữa, sau khi phẫu thuật có thể sẽ để lại di chứng, ban đầu bệnh nhân có thể sẽ hơi lơ mơ không tỉnh táo, cũng có thể sẽ quên một số thứ, những triệu chứng đó đều là thông thường, có thể điều trị về sau. Thời gian đầu sau khi tỉnh dậy mọi sinh hoạt đều dựa vào hỗ trợ của người thân nên sẽ sinh ra vấn đề rối loạn tâm lí, bệnh nhân sẽ cảm thấy cô đơn hay buồn tủi nên người nhà cần chú ý một chút.
Lương Khải là bác sĩ nhưng nghe hắn dặn cũng cảm thấy nhức cả đầu mà phàn nàn.
- Cậu nói nhiều như thế làm sao người nhà họ nhớ hết được chứ!
- Tôi chỉ là phòng những trường hợp tôi không có mặt kịp thời được thôi, những người khác dặn dò chưa chắc được như thế, bản thân tôi tự mình phải có trách nhiệm với bệnh nhân của mình, không thể trông cậy chờ đợi những người khác được.
- Bác sĩ yên tâm, lúc nãy tôi có ghi âm lại để dành nghe rồi.
- Cậu nghe chưa? Đó là phong cách làm việc giữa tôi và người nhà bệnh nhân. Những người khác sẽ không thể hiểu được.
Bác sĩ Lương cũng đến phục với hắn, quả là người thành công luôn có lối đi riêng, đến mức này thì anh cũng tự hiểu được vì sao hắn có thể tài giỏi đến thế, hóa ra là từ cách hắn tự học tập và làm việc cả thôi.
_______________________________
Triệu Như Nguyệt đã đứng xếp hàng ở căn tin trong vòng 20 phút và chờ đợi món cơm chiên hải sản kia trong vòng 40 phút. Nàng ngao ngán, tên anh kì lạ của mình vốn chỉ muốn cô biến mất lâu nhất có thể mới đưa ra món ăn ngặt nghèo chẳng biết tên kia, vậy mà cô cũng rất nhiệt tình làm theo lời anh trai, đã ngồi đợi hơn 1 tiếng đồng hồ mới cầm được hộp cơm trên tay. Nàng vốn dĩ đang đi xung quanh khuôn viên bệnh viện để ngắm cảnh thì chợt thấy hai bóng hình quen thuộc hình như đang dự định quay về phòng làm việc. Như Nguyệt nhanh chóng nhắn tin cho Lương Khải để thông báo về việc chỉ có anh trai mình và Ánh Nhã ở cùng nhau. Bác sĩ Lương vừa nhìn thấy tin nhắn liền tìm đại một cái cớ để níu chân Lý Thiên Minh trong thời gian nàng chạy về phòng làm việc.
- Ờ... Thiên Minh, hình như ban nãy tôi làm rơi thẻ công tác thì phải. Cậu quay lại tìm cùng tôi đi.
- Hậu đậu vừa thôi đấy.
Tuy rằng càm ràm là thế nhưng hắn vẫn sẵn lòng cùng bạn mình đi tìm, mãi một lúc sau, khi mà anh nhận được tin nhắn từ người kia mới bắt đầu cười xòa:
- Thiên Minh, Như Nguyệt vừa nhắn tôi nói rằng tôi làm rơi thẻ công tác trên phòng cậu, cô ấy đang giữ giúp tôi rồi.
- Nhớ nhớ quên quên lại còn hậu đậu, tôi cũng thật lo cho nhà họ Triệu nếu như cậu trở thành con rể nhà đó đấy!
Lương Khải chẳng phản kháng gì, đợi đến khi người kia quay đi mới thở phào nhẹ nhõm.
Mặt khác, Triệu Như Nguyệt lần đầu biết cảm giác phải chạy đua với thời gian, nàng vừa lên đến phòng liền xông vào lôi anh trai mình ra ngoài, trước khi đi còn ngoảnh lại nói với Ánh Nhã.
- Anh trai, em mua đồ ăn cho anh rồi đây, mình về phòng ba ăn sẽ tiện hơn đấy, dù gì đây cũng là phòng làm việc của người ta, để ám mùi đồ ăn sẽ không hay cho lắm.
- À, Ánh Ánh, cậu ngồi yên đây đợi bác sĩ Lý một lát sẽ lên ngay, hai người không có việc cứ về trước, khi nào mình về sẽ nhắn cho cậu hay.
- Được, mình biết rồi. Khi nào về thì gọi cho mình đấy.
Mãi đến khi nàng đẩy đươc anh trai mình về đến phòng bệnh của ba thì mới thở phào nhẹ nhõm mà lấy điện thoại ra nhắn tin cho Lương Khai thông báo tình hình.
‘Đã di dời được mối đe dọa.’
‘Anh biết rồi, vừa thả người trở về.’
‘Anh nói xem chúng ta làm vậy để làm gì nhỉ? Cứ như chúng ta đang giúp đỡ cho tình nhân của Ánh Ánh trốn thoát trước khi chồng về nhà thế?’
‘Ừ nhỉ? Chúng ta cũng thật rảnh rỗi.’
‘Nhưng khi nãy anh không thấy cuộc đối thoại giữa hai người kia tỏa ra mùi thuốc súng nồng nặc à?’
‘Dù biết là chưa ai có được Ánh Nhã nhưng anh lại cảm thấy hai người họ đều cho rằng em ấy là của riêng mình rồi.’
‘Người cần thì không có, người có chẳng hay biết.’
‘Em cũng là dạng người có nhưng không biết đó thôi.’
Triệu Như Nguyệt biết anh nói đến vấn đề gì liền đỏ mặt sau đó cũng không trả lời người ta mà chỉ thả wow vào tin nhắn người kia gửi đến.
________________________________
Lý Thiên Minh vừa trở về phòng liền thấy cô nhóc kia đang ngủ gục trên sofa liền tiến đến kéo chăn đắp cho cô. Lương Khải nhịn không nổi liền nói với hắn vài câu.
- Này Minh, có phải cậu đã mở lòng với Lâm Ánh Nhã rồi không?
- Cậu giữ mồm giữ miệng vào, tôi không có, đừng nói những lời này trước mặt con bé đó biết không?
- Ngại gì chứ? Ở đây chỉ có tôi với cậu, còn không mau nói sự thật!
- Được rồi, được rồi, có một chút cảm giác với con bé, đừng nói lung tung đấy!
Bác sĩ Lương cười mỉm mỉm, lấy tay làm hành động kéo khóa miệng lại, quả thật anh giữ lời hứa không hề nói chuyện đó ra, nhưng hai người làm sao ngờ được rằng Ánh Nhã đã thức giấc từ lúc hắn kéo mền lên đắp cho cô và đương nhiên đã nghe hết những gì nãy giờ hai người họ nói.
“Chú ấy nói thế có phải cũng có chút thích mình không nhỉ...?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.