Chương 9:
Hàn Phong
14/02/2023
Chắc hẳn ai cũng đều sẽ thắc mắc trong vòng hơn 1 tiếng đó thì Lâm Ánh Nhã cùng Triệu Quang Thành đã nói những chuyện gì nhỉ?
______________________
- Ánh Ánh này.
- Có chuyện gì sao anh?
- Em có muốn nghe về chuyện của Lý Thiên Minh và Dương Khả Thu không? Tuy rằng đem chuyện riêng tư của người khác ra bàn tán có chút không phải nhưng anh thật sự ngưỡng mộ bọn họ, huống hồ chi nữ chính trong câu chuyện này lại là chị họ anh.
Ánh Nhã không muốn bản thân lại đi nhiều chuyện chuyện của người khác nhưng cô lại cảm thấy tò mò về quá khứ của hắn, cô chẳng trả lời lại người kia, anh ta cũng mặc kệ câu trả lời mà bắt đầu kể.
- Năm đó bọn anh cùng học một lớp, hình như là năm 10 thì phải, Dương Khả Thu vậy mà như bao nữ sinh khác cũng thích Lý Thiên Minh. Cậu ta những năm cấp ba nổi bật lắm đấy, vừa có vẻ ngoài khôi ngô vừa học giỏi. Chị họ cứ theo đuổi Thiên Minh như vậy suốt hơn một năm, cậu ấy mưa dầm thấm lâu đồng ý quen chị họ. Lúc đó bọn anh còn tưởng rằng họ sẽ quen không được bao lâu.
- Vì sao thế?
- Còn có thể là gì, Lý Thiên Minh đối với Dương Khả Thu là tình đầu, bọn anh cảm thấy cậu ta thật khô khan vậy mà chị họ lại có thể ở bên cạnh cậu ta những 3 năm. Nhưng thứ khiến anh khâm phục chính là Lý Thiên Minh nhạt nhẽo bọn anh biết sau khi có xúc tác của tình yêu lại biến thành mẫu người đàn ông ngọt ngào sến súa, còn vì Dương Khả Thu mà học bác sĩ, chị ấy cảm thấy học bác sĩ rất ngầu. Rốt cuộc thì họ chia tay nhau khi chị họ sang nước ngoài học được hơn 1 năm.
- Chia tay, vì sao lại chia tay trong khi họ đã hạnh phúc như thế...
- Anh cũng không rõ nhưng có thể là do khoảng cách địa lý chẳng hạn, bởi vì năm đó chị họ cũng đã quyết định sẽ định cư luôn ở Pháp.
Ánh Nhã không trả lời, chỉ gật gật đầu rồi chìm vào suy nghĩ riêng của bản thân mình.
_________________________________
Cô cũng không thể cứ mãi giả vờ ngủ thế này trong khi bản thân đang thức, Ánh Nhã nhúc nhích khiến Lý Thiên Minh có chút giật mình đưa tay ra hiệu Lương Khải đừng nói chuyện. Bác sĩ Lương cũng biết điều mà tự mình rút trước, đợi được một lát sau Ánh Nhã mới giả vờ như giật mình tỉnh giấc. Nhưng điều đầu tiên đập vào mắt cô chính là dáng vẻ tập trung làm việc của hắn, trong đôi mắt ấy chất chứa biết bao nhiêu là nghiêm túc cô chưa được thấy. Hắn đang xem lại kết quả chụp CT của một bệnh nhân, khung cảnh này cũng thật tĩnh lặng biết bao nhiêu. Bây giờ cô cũng hiểu được vì sao hắn đi đến đâu đều thu hút ong bướm đến đó.
“Lý Thiên Minh, chú biết cách cứu người cũng thật biết cách hại người đó. Sức quyến rũ của người đàn ông 30 như chú khiến người khác chẳng kịp đỡ đã đổ gục rồi.”
- Thức rồi đấy à?
Hắn lên tiếng khiến cô thoát khỏi dòng suy nghĩ của bản thân mà ú ớ trả lời:
- À, dạ... vâng vừa thức.
Hắn đưa tay lên xem đồng hồ, ngẫm một chút liền thu dọn tài liệu bỏ vào tệp đưa cho Ánh Nhã cầm giúp. Cô nhận lấy nhưng vẫn chưa kịp hỏi lại thì bị bế lên, theo phản xạ hai tay ôm lấy cổ hắn. Cô nhìn hắn ở khoảng cách gần này không phải là lần đầu tiên nhưng lại có chút ngại ngùng, có thể là sau khi nghe hắn nói cũng có chút cảm giác với mình chăng? Nhưng khoảnh khắc ấy hắn không nhìn thấy và nó cũng không hiện hữu được lâu vì Lý Thiên Minh chỉ đưa cô ngồi lên xe lăn mà thôi.
- Chú, bây giờ chúng ta đi đâu thế?
- Về nhà thôi, tôi có vài bệnh án cần xem nhưng có thể mang về nhà. Hôm nay nhóc muốn ăn gì?
- Canh giò. Bỗng nhiên cháu muốn ăn canh giò.
- Ăn gì bổ nấy.
Ánh Nhã mới nhận ra rằng lời người này vừa nói chính là đang chọc ghẹo cô mà. Cái chân bó bột của cô giống giò heo ở đâu chứ! Hắn nhìn thấy người kia đang liếc nhìn mình liền cảm thấy buồn cười. Lúc hắn đẩy cô vào thang máy liền bị Triệu Quang Thành nhìn thấy, anh trước nay chưa từng xem cô là em gái nhưng cũng chưa từng một lần theo đuổi. Lúc trước anh chưa từng nghĩ đến lúc cô bé này lớn, nhưng giờ thì mối đe dọa mang tên Lý Thiên Minh có thể sẽ cùng Ánh Nhã thành đôi vào một ngày không xa, anh phải hành động ngay thôi.
Lương Khải đang mang bữa tối lên cho Như Nguyệt vì đêm nay nàng sẽ ở lại bệnh viện để thay mẹ chăm ba nên sẽ không về. Đang hí hửng đi lên thì bắt gặp Quang Thành đang đứng suy tư ở cuối hành lang. Mãi đến khi người nọ vừa định châm điếu thuốc anh mới phản ứng lại, đầu tiên chính là gạt rơi điếu thuốc trên tay người đàn ông kia.
- Ở bệnh viện không được hút thuốc.
- À, xin lỗi tôi quên mất. Cậu chưa hết ca sao?
- Hôm nay vốn là ngày nghỉ của tôi nhưng vừa hay rảnh rỗi chẳng có việc gì làm, lại nhớ mùi thuốc sát trùng nên mới tiện đường đưa Nguyệt Nguyệt đến đây...
- Cậu đó, còn tưởng tôi không rành cậu sao? Mỗi lần cậu theo đuổi ai đều làm ra bộ dạng sến súa bám chặt không buông đó, chỉ thiếu nước dâng tất cả thứ mình có cho người ta luôn thôi. Cậu nên tập gọi tôi là anh vợ dần cũng được rồi.
- Xùy, anh vợ, mong chiếu cố thêm.
Lương Khải cùng Triệu Quang Thành đều bật cười, nhưng người đang bị nhắc tên lại liên tục hắt xì.
- Không lẽ vậy mà bị cảm rồi sao trời!
Ông Triệu nhìn thấy cô con gái mình như thế liền bảo cô mau đi nấu nước nóng để tắm sớm, nếu không ổn có thể đi xuống quầy lễ tân đặt lịch khám.
- Chắc do ảnh hưởng lệch múi giờ với thời tiết thôi ba. Con không yếu đuối như ba nghĩ đâu mà.
*Cốc... cốc...*
Như Nguyệt mở cửa ra thì thấy Lương Khải giơ lên hộp cơm chiên hải sản. Nàng vừa nhìn thấy liền buồn cười mà quay vào trong nói với ba.
- Con ở bên ngoài ăn cơm một lát, có gì ba cứ gọi con nhé!
- Ừm, mau lên không người ta đợi đấy nhé!
Triệu Như Nguyệt ngại ngùng đóng cửa phòng lại cùng Lương Khải ngồi ở dãy ghế trước phòng bệnh ăn. Vừa mở hộp ra nàng liền kể chuyện ban sáng lại cho anh nghe:
- Lúc sáng anh trai làm khó em, vì muốn em đi lâu khỏi đấy liền bảo muốn ăn món cầu kì nhất, em vậy mà cũng nghe theo thật, và đó chính là món này.
- Thảo nào khi nãy anh gặp cậu ta, cậu ta nghe tên món liền cười khẩy, sau đó cũng bỏ về nhà luôn.
Anh vừa nói cũng vừa chuẩn bị muỗng và khăn giấy sẵn cho nàng. Như Nguyệt có một thói quen khó bỏ chính là vừa ăn vừa kể chuyện, từ đó Lương Khải cũng dần hình thành một thói quen khó bỏ khác chính là vừa ăn vừa nghe nàng kể chuyện, nếu không cũng chính là nhìn người ta ăn, bản thân cũng cảm thấy ngon miệng.
________________________
Hôm nay vì biết Lý Thiên Minh có việc bận nên Lâm Ánh Nhã sẽ ngoan ngoãn không quấy rầy người nọ, sau khi ăn xong liền mỗi người một nhà. Lúc trước Ánh Nhã đã quen với cảnh thường xuyên ở nhà một mình khi ba đi công tác, chỉ có điều dạo gần đây nhà cô đông người vui vẻ, hôm nay lại chẳng có ai liền có chút nhàm chán. Cô nhớ ra một việc quan trọng mà bản thân đã quên, cô nhóc sẽ gọi điện hỏi thăm ba mình.
- Ba ơi, là Ánh Ánh đây!
- Con gái cưng rốt cuộc cũng chịu nhớ người cha già này rồi sao? Con vẫn ổn chứ?
- Con vẫn ổn, ba đừng lo, chú Lý đối xử với con rất tốt, nấu ăn cũng rất ngon.
- Thế à, thế con phải nghe lời chú đấy nhé! Nếu có chuyện gì có thể nhờ chú giúp đỡ, có thể ba phải đi công tác đến hết tháng lận, tình hình công ty bên này đang không ổn lắm.
- Vâng... ba làm việc cũng nhớ phải giữ gìn sức khỏe đó, con yêu ba.
- Được rồi, con ngủ sớm nhé, ba cũng yêu con.
Hai ba con cô là như thế, mặc dù rất quan tâm đến nhau nhưng thường nói chuyện không được lâu, có lẽ vì cô cũng đã trưởng thành rồi, ngại thể hiện tấm lòng của mình đối với mọi người xung quanh hơn.
Sau khi tắt điện thoại thì cô mở TV lên xem tin tức, cũng đã lâu cô không đụng đến nó rồi, ngày thường đều chỉ xem điện thoại, hôm nay đột nhiên lại nổi hứng muốn xem TV.
“Tin tức hôm nay: Trong thành phố đang xuất hiện một tổ chức hoặc cá nhân biến thái, thường xuyên bắt cóc các nữ sinh hay phụ nữ trẻ tuổi vì mục đích nào đó, nhưng đến hiện tại vẫn chưa thể tìm ra tung tích của hắn và các nạn nhân, phía bên cảnh sát chỉ thu thập được những đoạn camera không rõ hình ảnh. Mong người dân cảnh giác và hết sức chú ý an toàn của bản thân và người thân.”
Lâm Ánh Nhã đột nhiên cảm thấy hơi sợ sệt, lâu lâu cô mới xem TV một lần sao lại mở ngay tin tức không mấy tốt lành này chứ. Cô cảm thấy bản thân mình ở căn nhà lớn như thế lại chỉ có một mình, lỡ như người xấu muốn xông vào nhà, chỉ có mỗi một mình cô thì phải làm sao? Những người xung quanh đều biết cô là một người rất nhát gan, lại hay suy nghĩ linh tinh, một khi đã muốn nghĩ liền nghĩ xa đến mức có thể dựng lên một bộ phim truyền hình. Cô cũng không thể gọi điện bảo Như Nguyệt trở về vì chỉ có mỗi cô đang chăm bệnh người nhà, vả lại hai đứa con gái ở cùng cũng chẳng mang lại cho cô cảm giác an toàn. Hết cách Ánh Nhã mới bấm bụng làm phiền đến Lý Thiên Minh.
Đầu dây bên kia vừa bắt máy cô liền cảm tưởng bản thân có thể sẽ rơi nước mắt làm nũng với người nọ.
‘Chú ơi, cháu sợ lắm...’
‘Ánh Ánh làm sao thế? Bình tĩnh kể tôi nghe, không được khóc nhè.’
‘Cháu vừa xem tin tức trên TV, người ta bảo gần đây thường xuất hiện biến thái, mặc dù người ta bảo những vụ án chỉ xảy ra trên những đoạn đường tối nhưng mà...’
Cô nghe được ở đầu dây bên kia, tiếng dép loạc xoạc va chạm trên sàn, chưa đến 2 phút sau ngoài cửa liền có tiếng chuông cửa vang lên.
‘Ánh Ánh, là tôi, nhóc mở cửa đi.’
Cô cũng nghe lời mà mở cửa ra, vừa thấy bóng hình người nọ liền buông bỏ lớp phòng ngự cuối cùng xuống mà ôm lấy hắn thút thít, Lý Thiên Minh cũng cảm thấy dường như bản thân vừa trở thành cha của một đứa trẻ, cô nhóc này rất dính hắn, lại còn hay khóc nhè. Hắn vẫn như cũ vỗ về trấn an cô nhóc trong ngực:
- Không sao, tôi ở đây, không ai làm hại được nhóc cả. Chưa ai làm gì mà nhóc đã khóc thế này rồi thì sau này phải làm sao đây?
Ánh Nhã cảm thấy mình thật lỗ mãng, đường đường lại đi ôm chặt người khác không buông. Cô nhóc hơi lùi ra nhưng tay vẫn níu lấy vạt áo của hắn.
- Nhóc tính nhìn mũi bàn chân đến lúc nào đây hửm? Trễ như vậy rồi còn không định đi ngủ à?
- Có ngủ... nhưng mà cháu không dám ở một mình...
- Mang đồ sang nhà tôi ngủ, cho nhóc tá túc tạm một đêm.
Cô nghe gợi ý từ hắn mà không ngần ngại gật đầu lia lịa. Đồ dùng cần thiết cũng đã gom sẵn vừa đủ trong ba lô nhỏ xíu trông như hành trang đi nhà trẻ của các em nhỏ.
- Còn không mau đi à?
- Biết rồi, cháu qua liền đây ạ.
Lâm Ánh Nhã hí hửng cầm theo đồ dùng cần thiết lẽo đẽo sau lưng hắn về nhà. Đợi đến khi hắn đưa cô lên phòng rồi bản thân mới sang phòng làm việc tiếp tục nghiên cứu , tuy rằng mỗi người một phòng nhưng cô đã có cảm giác an toàn hơn rất nhiều, nếu nói đúng hơn chắc có lẽ đã bắt đầu an tâm từ khi nhìn thấy người kia xuất hiện trước cửa nhà mình. Ánh Nhã lạ giường sinh ra khó ngủ liền nổi hứng muốn tám chuyện với Như Nguyệt, đầu dây bên kia reo chuông một hồi sau mới bắt máy, ban đầu cô chỉ thấy màn hình lướt qua cánh cửa, sau đó mới nhìn thấy bạn mình xuất hiện trên màn hình, chắc là vừa ra khỏi phòng.
- Cậu đang ngủ hả Nguyệt?
- Không có, khi nãy mình đang ở trong phòng bệnh, ba mình ngủ rồi nên mình mới trốn ra hành lang đây. Sao cậu lại gọi cho mình giờ này?
- Vì thấy có chút chán nên mới muốn nói chuyện với cậu một tí.
- Được thôi, nhưng cậu đang ở đâu đấy? Trông không giống phòng cậu lắm.
- Ừm... mình đang ở nhà chú...
Chưa để cô nói xong nàng đã biết cô bạn mình đang nơi nao, nhà chú... còn ai khác ngoài Lý Thiên Minh sao?
- Lâm Ánh Nhã, cậu ăn gan trời sao? Giờ này đã mấy giờ rồi mà cậu còn...
- Nhắc mới nhớ, ban nãy mình xem tin tức nói trong thành phố dạo này xuất hiện biến thái bắt cóc phụ nữ đó. Cậu nên cẩn thận, tốt nhất là nên làm phiền bác sĩ Lương dài dài đi. Không chừng anh ấy còn cảm thấy vui vẻ vì cậu làm điều đó đấy!
- Cậu đó, ăn nói tầm bậy, người khác nghe được sẽ nghĩ anh Khải đang theo đuổi mình không đó.
- Còn không phải theo đuổi? Chẳng có chàng trai nào bình thường lại hành xử ân cần như thế với một người phụ nữ cả.
- Ánh Ánh, cậu đang đánh trống lảng hả? Rõ ràng đang nói về cậu lại bắt sang nói mình là sao? Cậu nói mình biết xem, động lực nào khiến cậu cả gan ở lại nhà đàn ông qua đêm?
- Vì mình sợ thôi... đột nhiên cảm thấy sợ hãi sau khi xem tin tức, mình còn có thể dựa dẫm ai được đây? Cũng không thể gọi cậu trở về, chi bằng Lý Thiên Minh ở nhà đối diện... sẽ có cảm giác an toàn hơn rất nhiều.
Như Nguyệt thở dài trước cô bạn không còn thể diện này, đường đường là con gái lại... Đúng là không còn tiền đồ nữa, nàng hỏi cô một câu mà trong lòng dường như đã có được đáp án 70%:
- Cậu phải lòng người ta rồi đúng không?
- Nói thật với cậu... mình có một chút cảm giác lạ lạ khi ở gần chú ấy. Nhưng mà mình cảm thấy có phải nhanh quá không...
- Không nhanh, có những người chỉ vừa gặp lần đầu liền xác định được nửa kia của cuộc đời rồi. Có thể nói rằng yêu từ ánh mắt đầu tiên có chút không thật nhưng nếu cậu trải qua rồi sẽ hiểu, huống hồ gì Lý Thiên Minh còn dịu dàng với cậu như thế, là một người đàn ông người người mơ ước, dù cậu có phải lòng người ta thì cũng không phải chuyện không thể. Mà người ta có ý với cậu hay không hả? Người mù còn nhìn ra là có, cậu không cần phải lo lắng đâu. Ánh Ánh nhà mình dễ thương như thế mà, Lý Thiên Minh hay bất cứ ai khác cũng sẽ phải xiêu lòng thôi.
- Mình cũng không chắc nữa, cũng cảm thấy có chút không thực. Cậu biết trước giờ mình cũng chưa từng thích ai mà, nên chẳng có chút kinh nghiệm nào trong việc này cả.
- Cậu còn có mình đây mà, không phải lo, mình hậu thuẫn cho cậu. Trễ rồi đấy, mau ngủ sớm đi đừng nghĩ nhiều nữa.
- Mình biết rồi, cậu cũng mau nghỉ sớm đi, tạm biệt cậu. Ngủ ngon.
- Ngủ ngon.
Ánh Nhã tắt máy được một lúc rồi vẫn không tài nào chợp mắt được, cuối cùng quyết định đi sang phòng làm việc tìm hắn nói chuyện phiếm, một phần cũng muốn khuyên người nọ đi ngủ sớm. Đến trước cửa phòng, cô vốn định gõ cửa thì cánh cửa bị đẩy ra, cửa không hề khóa lại, anh đèn bàn lấp ló chiếu thẳng vào mắt cô.
______________________
- Ánh Ánh này.
- Có chuyện gì sao anh?
- Em có muốn nghe về chuyện của Lý Thiên Minh và Dương Khả Thu không? Tuy rằng đem chuyện riêng tư của người khác ra bàn tán có chút không phải nhưng anh thật sự ngưỡng mộ bọn họ, huống hồ chi nữ chính trong câu chuyện này lại là chị họ anh.
Ánh Nhã không muốn bản thân lại đi nhiều chuyện chuyện của người khác nhưng cô lại cảm thấy tò mò về quá khứ của hắn, cô chẳng trả lời lại người kia, anh ta cũng mặc kệ câu trả lời mà bắt đầu kể.
- Năm đó bọn anh cùng học một lớp, hình như là năm 10 thì phải, Dương Khả Thu vậy mà như bao nữ sinh khác cũng thích Lý Thiên Minh. Cậu ta những năm cấp ba nổi bật lắm đấy, vừa có vẻ ngoài khôi ngô vừa học giỏi. Chị họ cứ theo đuổi Thiên Minh như vậy suốt hơn một năm, cậu ấy mưa dầm thấm lâu đồng ý quen chị họ. Lúc đó bọn anh còn tưởng rằng họ sẽ quen không được bao lâu.
- Vì sao thế?
- Còn có thể là gì, Lý Thiên Minh đối với Dương Khả Thu là tình đầu, bọn anh cảm thấy cậu ta thật khô khan vậy mà chị họ lại có thể ở bên cạnh cậu ta những 3 năm. Nhưng thứ khiến anh khâm phục chính là Lý Thiên Minh nhạt nhẽo bọn anh biết sau khi có xúc tác của tình yêu lại biến thành mẫu người đàn ông ngọt ngào sến súa, còn vì Dương Khả Thu mà học bác sĩ, chị ấy cảm thấy học bác sĩ rất ngầu. Rốt cuộc thì họ chia tay nhau khi chị họ sang nước ngoài học được hơn 1 năm.
- Chia tay, vì sao lại chia tay trong khi họ đã hạnh phúc như thế...
- Anh cũng không rõ nhưng có thể là do khoảng cách địa lý chẳng hạn, bởi vì năm đó chị họ cũng đã quyết định sẽ định cư luôn ở Pháp.
Ánh Nhã không trả lời, chỉ gật gật đầu rồi chìm vào suy nghĩ riêng của bản thân mình.
_________________________________
Cô cũng không thể cứ mãi giả vờ ngủ thế này trong khi bản thân đang thức, Ánh Nhã nhúc nhích khiến Lý Thiên Minh có chút giật mình đưa tay ra hiệu Lương Khải đừng nói chuyện. Bác sĩ Lương cũng biết điều mà tự mình rút trước, đợi được một lát sau Ánh Nhã mới giả vờ như giật mình tỉnh giấc. Nhưng điều đầu tiên đập vào mắt cô chính là dáng vẻ tập trung làm việc của hắn, trong đôi mắt ấy chất chứa biết bao nhiêu là nghiêm túc cô chưa được thấy. Hắn đang xem lại kết quả chụp CT của một bệnh nhân, khung cảnh này cũng thật tĩnh lặng biết bao nhiêu. Bây giờ cô cũng hiểu được vì sao hắn đi đến đâu đều thu hút ong bướm đến đó.
“Lý Thiên Minh, chú biết cách cứu người cũng thật biết cách hại người đó. Sức quyến rũ của người đàn ông 30 như chú khiến người khác chẳng kịp đỡ đã đổ gục rồi.”
- Thức rồi đấy à?
Hắn lên tiếng khiến cô thoát khỏi dòng suy nghĩ của bản thân mà ú ớ trả lời:
- À, dạ... vâng vừa thức.
Hắn đưa tay lên xem đồng hồ, ngẫm một chút liền thu dọn tài liệu bỏ vào tệp đưa cho Ánh Nhã cầm giúp. Cô nhận lấy nhưng vẫn chưa kịp hỏi lại thì bị bế lên, theo phản xạ hai tay ôm lấy cổ hắn. Cô nhìn hắn ở khoảng cách gần này không phải là lần đầu tiên nhưng lại có chút ngại ngùng, có thể là sau khi nghe hắn nói cũng có chút cảm giác với mình chăng? Nhưng khoảnh khắc ấy hắn không nhìn thấy và nó cũng không hiện hữu được lâu vì Lý Thiên Minh chỉ đưa cô ngồi lên xe lăn mà thôi.
- Chú, bây giờ chúng ta đi đâu thế?
- Về nhà thôi, tôi có vài bệnh án cần xem nhưng có thể mang về nhà. Hôm nay nhóc muốn ăn gì?
- Canh giò. Bỗng nhiên cháu muốn ăn canh giò.
- Ăn gì bổ nấy.
Ánh Nhã mới nhận ra rằng lời người này vừa nói chính là đang chọc ghẹo cô mà. Cái chân bó bột của cô giống giò heo ở đâu chứ! Hắn nhìn thấy người kia đang liếc nhìn mình liền cảm thấy buồn cười. Lúc hắn đẩy cô vào thang máy liền bị Triệu Quang Thành nhìn thấy, anh trước nay chưa từng xem cô là em gái nhưng cũng chưa từng một lần theo đuổi. Lúc trước anh chưa từng nghĩ đến lúc cô bé này lớn, nhưng giờ thì mối đe dọa mang tên Lý Thiên Minh có thể sẽ cùng Ánh Nhã thành đôi vào một ngày không xa, anh phải hành động ngay thôi.
Lương Khải đang mang bữa tối lên cho Như Nguyệt vì đêm nay nàng sẽ ở lại bệnh viện để thay mẹ chăm ba nên sẽ không về. Đang hí hửng đi lên thì bắt gặp Quang Thành đang đứng suy tư ở cuối hành lang. Mãi đến khi người nọ vừa định châm điếu thuốc anh mới phản ứng lại, đầu tiên chính là gạt rơi điếu thuốc trên tay người đàn ông kia.
- Ở bệnh viện không được hút thuốc.
- À, xin lỗi tôi quên mất. Cậu chưa hết ca sao?
- Hôm nay vốn là ngày nghỉ của tôi nhưng vừa hay rảnh rỗi chẳng có việc gì làm, lại nhớ mùi thuốc sát trùng nên mới tiện đường đưa Nguyệt Nguyệt đến đây...
- Cậu đó, còn tưởng tôi không rành cậu sao? Mỗi lần cậu theo đuổi ai đều làm ra bộ dạng sến súa bám chặt không buông đó, chỉ thiếu nước dâng tất cả thứ mình có cho người ta luôn thôi. Cậu nên tập gọi tôi là anh vợ dần cũng được rồi.
- Xùy, anh vợ, mong chiếu cố thêm.
Lương Khải cùng Triệu Quang Thành đều bật cười, nhưng người đang bị nhắc tên lại liên tục hắt xì.
- Không lẽ vậy mà bị cảm rồi sao trời!
Ông Triệu nhìn thấy cô con gái mình như thế liền bảo cô mau đi nấu nước nóng để tắm sớm, nếu không ổn có thể đi xuống quầy lễ tân đặt lịch khám.
- Chắc do ảnh hưởng lệch múi giờ với thời tiết thôi ba. Con không yếu đuối như ba nghĩ đâu mà.
*Cốc... cốc...*
Như Nguyệt mở cửa ra thì thấy Lương Khải giơ lên hộp cơm chiên hải sản. Nàng vừa nhìn thấy liền buồn cười mà quay vào trong nói với ba.
- Con ở bên ngoài ăn cơm một lát, có gì ba cứ gọi con nhé!
- Ừm, mau lên không người ta đợi đấy nhé!
Triệu Như Nguyệt ngại ngùng đóng cửa phòng lại cùng Lương Khải ngồi ở dãy ghế trước phòng bệnh ăn. Vừa mở hộp ra nàng liền kể chuyện ban sáng lại cho anh nghe:
- Lúc sáng anh trai làm khó em, vì muốn em đi lâu khỏi đấy liền bảo muốn ăn món cầu kì nhất, em vậy mà cũng nghe theo thật, và đó chính là món này.
- Thảo nào khi nãy anh gặp cậu ta, cậu ta nghe tên món liền cười khẩy, sau đó cũng bỏ về nhà luôn.
Anh vừa nói cũng vừa chuẩn bị muỗng và khăn giấy sẵn cho nàng. Như Nguyệt có một thói quen khó bỏ chính là vừa ăn vừa kể chuyện, từ đó Lương Khải cũng dần hình thành một thói quen khó bỏ khác chính là vừa ăn vừa nghe nàng kể chuyện, nếu không cũng chính là nhìn người ta ăn, bản thân cũng cảm thấy ngon miệng.
________________________
Hôm nay vì biết Lý Thiên Minh có việc bận nên Lâm Ánh Nhã sẽ ngoan ngoãn không quấy rầy người nọ, sau khi ăn xong liền mỗi người một nhà. Lúc trước Ánh Nhã đã quen với cảnh thường xuyên ở nhà một mình khi ba đi công tác, chỉ có điều dạo gần đây nhà cô đông người vui vẻ, hôm nay lại chẳng có ai liền có chút nhàm chán. Cô nhớ ra một việc quan trọng mà bản thân đã quên, cô nhóc sẽ gọi điện hỏi thăm ba mình.
- Ba ơi, là Ánh Ánh đây!
- Con gái cưng rốt cuộc cũng chịu nhớ người cha già này rồi sao? Con vẫn ổn chứ?
- Con vẫn ổn, ba đừng lo, chú Lý đối xử với con rất tốt, nấu ăn cũng rất ngon.
- Thế à, thế con phải nghe lời chú đấy nhé! Nếu có chuyện gì có thể nhờ chú giúp đỡ, có thể ba phải đi công tác đến hết tháng lận, tình hình công ty bên này đang không ổn lắm.
- Vâng... ba làm việc cũng nhớ phải giữ gìn sức khỏe đó, con yêu ba.
- Được rồi, con ngủ sớm nhé, ba cũng yêu con.
Hai ba con cô là như thế, mặc dù rất quan tâm đến nhau nhưng thường nói chuyện không được lâu, có lẽ vì cô cũng đã trưởng thành rồi, ngại thể hiện tấm lòng của mình đối với mọi người xung quanh hơn.
Sau khi tắt điện thoại thì cô mở TV lên xem tin tức, cũng đã lâu cô không đụng đến nó rồi, ngày thường đều chỉ xem điện thoại, hôm nay đột nhiên lại nổi hứng muốn xem TV.
“Tin tức hôm nay: Trong thành phố đang xuất hiện một tổ chức hoặc cá nhân biến thái, thường xuyên bắt cóc các nữ sinh hay phụ nữ trẻ tuổi vì mục đích nào đó, nhưng đến hiện tại vẫn chưa thể tìm ra tung tích của hắn và các nạn nhân, phía bên cảnh sát chỉ thu thập được những đoạn camera không rõ hình ảnh. Mong người dân cảnh giác và hết sức chú ý an toàn của bản thân và người thân.”
Lâm Ánh Nhã đột nhiên cảm thấy hơi sợ sệt, lâu lâu cô mới xem TV một lần sao lại mở ngay tin tức không mấy tốt lành này chứ. Cô cảm thấy bản thân mình ở căn nhà lớn như thế lại chỉ có một mình, lỡ như người xấu muốn xông vào nhà, chỉ có mỗi một mình cô thì phải làm sao? Những người xung quanh đều biết cô là một người rất nhát gan, lại hay suy nghĩ linh tinh, một khi đã muốn nghĩ liền nghĩ xa đến mức có thể dựng lên một bộ phim truyền hình. Cô cũng không thể gọi điện bảo Như Nguyệt trở về vì chỉ có mỗi cô đang chăm bệnh người nhà, vả lại hai đứa con gái ở cùng cũng chẳng mang lại cho cô cảm giác an toàn. Hết cách Ánh Nhã mới bấm bụng làm phiền đến Lý Thiên Minh.
Đầu dây bên kia vừa bắt máy cô liền cảm tưởng bản thân có thể sẽ rơi nước mắt làm nũng với người nọ.
‘Chú ơi, cháu sợ lắm...’
‘Ánh Ánh làm sao thế? Bình tĩnh kể tôi nghe, không được khóc nhè.’
‘Cháu vừa xem tin tức trên TV, người ta bảo gần đây thường xuất hiện biến thái, mặc dù người ta bảo những vụ án chỉ xảy ra trên những đoạn đường tối nhưng mà...’
Cô nghe được ở đầu dây bên kia, tiếng dép loạc xoạc va chạm trên sàn, chưa đến 2 phút sau ngoài cửa liền có tiếng chuông cửa vang lên.
‘Ánh Ánh, là tôi, nhóc mở cửa đi.’
Cô cũng nghe lời mà mở cửa ra, vừa thấy bóng hình người nọ liền buông bỏ lớp phòng ngự cuối cùng xuống mà ôm lấy hắn thút thít, Lý Thiên Minh cũng cảm thấy dường như bản thân vừa trở thành cha của một đứa trẻ, cô nhóc này rất dính hắn, lại còn hay khóc nhè. Hắn vẫn như cũ vỗ về trấn an cô nhóc trong ngực:
- Không sao, tôi ở đây, không ai làm hại được nhóc cả. Chưa ai làm gì mà nhóc đã khóc thế này rồi thì sau này phải làm sao đây?
Ánh Nhã cảm thấy mình thật lỗ mãng, đường đường lại đi ôm chặt người khác không buông. Cô nhóc hơi lùi ra nhưng tay vẫn níu lấy vạt áo của hắn.
- Nhóc tính nhìn mũi bàn chân đến lúc nào đây hửm? Trễ như vậy rồi còn không định đi ngủ à?
- Có ngủ... nhưng mà cháu không dám ở một mình...
- Mang đồ sang nhà tôi ngủ, cho nhóc tá túc tạm một đêm.
Cô nghe gợi ý từ hắn mà không ngần ngại gật đầu lia lịa. Đồ dùng cần thiết cũng đã gom sẵn vừa đủ trong ba lô nhỏ xíu trông như hành trang đi nhà trẻ của các em nhỏ.
- Còn không mau đi à?
- Biết rồi, cháu qua liền đây ạ.
Lâm Ánh Nhã hí hửng cầm theo đồ dùng cần thiết lẽo đẽo sau lưng hắn về nhà. Đợi đến khi hắn đưa cô lên phòng rồi bản thân mới sang phòng làm việc tiếp tục nghiên cứu , tuy rằng mỗi người một phòng nhưng cô đã có cảm giác an toàn hơn rất nhiều, nếu nói đúng hơn chắc có lẽ đã bắt đầu an tâm từ khi nhìn thấy người kia xuất hiện trước cửa nhà mình. Ánh Nhã lạ giường sinh ra khó ngủ liền nổi hứng muốn tám chuyện với Như Nguyệt, đầu dây bên kia reo chuông một hồi sau mới bắt máy, ban đầu cô chỉ thấy màn hình lướt qua cánh cửa, sau đó mới nhìn thấy bạn mình xuất hiện trên màn hình, chắc là vừa ra khỏi phòng.
- Cậu đang ngủ hả Nguyệt?
- Không có, khi nãy mình đang ở trong phòng bệnh, ba mình ngủ rồi nên mình mới trốn ra hành lang đây. Sao cậu lại gọi cho mình giờ này?
- Vì thấy có chút chán nên mới muốn nói chuyện với cậu một tí.
- Được thôi, nhưng cậu đang ở đâu đấy? Trông không giống phòng cậu lắm.
- Ừm... mình đang ở nhà chú...
Chưa để cô nói xong nàng đã biết cô bạn mình đang nơi nao, nhà chú... còn ai khác ngoài Lý Thiên Minh sao?
- Lâm Ánh Nhã, cậu ăn gan trời sao? Giờ này đã mấy giờ rồi mà cậu còn...
- Nhắc mới nhớ, ban nãy mình xem tin tức nói trong thành phố dạo này xuất hiện biến thái bắt cóc phụ nữ đó. Cậu nên cẩn thận, tốt nhất là nên làm phiền bác sĩ Lương dài dài đi. Không chừng anh ấy còn cảm thấy vui vẻ vì cậu làm điều đó đấy!
- Cậu đó, ăn nói tầm bậy, người khác nghe được sẽ nghĩ anh Khải đang theo đuổi mình không đó.
- Còn không phải theo đuổi? Chẳng có chàng trai nào bình thường lại hành xử ân cần như thế với một người phụ nữ cả.
- Ánh Ánh, cậu đang đánh trống lảng hả? Rõ ràng đang nói về cậu lại bắt sang nói mình là sao? Cậu nói mình biết xem, động lực nào khiến cậu cả gan ở lại nhà đàn ông qua đêm?
- Vì mình sợ thôi... đột nhiên cảm thấy sợ hãi sau khi xem tin tức, mình còn có thể dựa dẫm ai được đây? Cũng không thể gọi cậu trở về, chi bằng Lý Thiên Minh ở nhà đối diện... sẽ có cảm giác an toàn hơn rất nhiều.
Như Nguyệt thở dài trước cô bạn không còn thể diện này, đường đường là con gái lại... Đúng là không còn tiền đồ nữa, nàng hỏi cô một câu mà trong lòng dường như đã có được đáp án 70%:
- Cậu phải lòng người ta rồi đúng không?
- Nói thật với cậu... mình có một chút cảm giác lạ lạ khi ở gần chú ấy. Nhưng mà mình cảm thấy có phải nhanh quá không...
- Không nhanh, có những người chỉ vừa gặp lần đầu liền xác định được nửa kia của cuộc đời rồi. Có thể nói rằng yêu từ ánh mắt đầu tiên có chút không thật nhưng nếu cậu trải qua rồi sẽ hiểu, huống hồ gì Lý Thiên Minh còn dịu dàng với cậu như thế, là một người đàn ông người người mơ ước, dù cậu có phải lòng người ta thì cũng không phải chuyện không thể. Mà người ta có ý với cậu hay không hả? Người mù còn nhìn ra là có, cậu không cần phải lo lắng đâu. Ánh Ánh nhà mình dễ thương như thế mà, Lý Thiên Minh hay bất cứ ai khác cũng sẽ phải xiêu lòng thôi.
- Mình cũng không chắc nữa, cũng cảm thấy có chút không thực. Cậu biết trước giờ mình cũng chưa từng thích ai mà, nên chẳng có chút kinh nghiệm nào trong việc này cả.
- Cậu còn có mình đây mà, không phải lo, mình hậu thuẫn cho cậu. Trễ rồi đấy, mau ngủ sớm đi đừng nghĩ nhiều nữa.
- Mình biết rồi, cậu cũng mau nghỉ sớm đi, tạm biệt cậu. Ngủ ngon.
- Ngủ ngon.
Ánh Nhã tắt máy được một lúc rồi vẫn không tài nào chợp mắt được, cuối cùng quyết định đi sang phòng làm việc tìm hắn nói chuyện phiếm, một phần cũng muốn khuyên người nọ đi ngủ sớm. Đến trước cửa phòng, cô vốn định gõ cửa thì cánh cửa bị đẩy ra, cửa không hề khóa lại, anh đèn bàn lấp ló chiếu thẳng vào mắt cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.