Nhà Tôi Thông Cổ Đại! Kinh Doanh Xuyên Thời Không Siêu Kiếm Lời
Chương 27:
Gia Gia Nha
14/10/2024
Mậu ca nhi tin tưởng cha mẹ, nghĩ một lúc rồi gật đầu: "A nương nói đúng."
Cậu bé còn ra vẻ nghiêm túc: "Nếu không phải vì tiết kiệm ăn nấm, thì con và Tuân ca nhi cũng không phải vào y quán. Vậy nên, đôi khi tiết kiệm còn tốn hơn."
Đứa trẻ 10 tuổi, nói chuyện nghiêm túc, giả vờ trưởng thành khiến cả nhà bật cười.
Từ Tiểu Lai nhịn cười, cố gắng khích lệ: "Mậu ca nhi nói hay lắm. Đệ biết suy nghĩ và rút ra được bài học, thật giỏi."
Nàng nháy mắt với cha mẹ.
Mau lên, khích lệ con cái theo kiểu gia đình ta nào.
Từ Xuyên và Trình Lan Thanh cùng hợp ý.
Mậu ca nhi đỏ mặt, rõ ràng rất vui.
Tuân ca nhi thấy vậy liền cuống lên, cậu bé cũng muốn được cha mẹ và a tỷ khen ngợi.
Suy nghĩ đến phát nóng cả đầu, cuối cùng nói ra một câu: "Ăn nhiều, a cha a nương và a tỷ có sức!"
Từ Tiểu Lai cười phá lên.
Tâm tư của trẻ con viết hết lên mặt rồi.
Tất nhiên nàng cũng không thiên vị, nàng là a tỷ tốt nhất thế giới!
"Tuân ca nhi nói đúng. Người ta phải ăn thật no mới có sức."
Từ Xuyên và Trình Lan Thanh đã lâu rồi không được trải nghiệm niềm vui nuôi dạy con cái.
Những lời nói ngây thơ, chân thành của trẻ nhỏ khiến cuộc sống bỗng trở nên sáng sủa hơn.
Từ Tiểu Lai lập tức nghĩ ra lý do hợp lý để ra ngoài chơi.
"A nương, a cha," nàng nháy mắt, "Để thưởng cho Mậu ca nhi và Tuân ca nhi vì sự thông minh, hay là hôm nay chúng ta ra phố chơi đi!"
Mậu ca nhi và Tuân ca nhi ngạc nhiên.
Có thể như vậy sao?
Mấy câu nói của bọn họ thê mà lại được thưởng sao?
Hai đứa nhỏ mừng rỡ, mong chờ nhìn Từ Xuyên và Trình Lan Thanh.
Cám dỗ của việc đi chơi quá lớn.
Ngày thường a cha phải đi làm thuê cho viên ngoại, a nương và a tỷ phải làm việc nhà, giặt giũ kiếm tiền. Chúng chỉ có thể đi theo mỗi khi mua rau, chứ chưa từng được đi dạo phố.
Ánh mắt ngóng trông của hai đứa trẻ khiến hai người lớn mềm lòng.
Từ Xuyên cười lớn: "Được, cả nhà ta hôm nay sẽ đi dạo phố Thịnh Kinh!"
Mậu ca nhi và Tuân ca nhi hò reo.
Hôm nay đúng là một ngày thần tiên!
Sáng sớm được ăn nhiều trứng, còn được đi chơi!
Đều nhờ a tỷ giỏi giang! Chỉ khi tỷ ấy lên tiếng, cha mẹ mới đồng ý.
Vậy là, Từ Tiểu Lai nhận được ánh mắt ngưỡng mộ từ hai tiểu đệ.
Nàng khoanh tay, ngẩng cao đầu: "Biết ai là người có tiếng nói rồi chứ? Biết ai là người đối tốt với các đệ rồi chứ?"
Hai đứa nhỏ gật đầu lia lịa.
"Sau này có nghe lời a tỷ không?"
"Có ạ!"
Trong sân, lời đối thoại giữa tỷ đệ bọn họ khiến Trình Lan Thanh và Từ Xuyên nghe mà buồn cười.
Họ không ngăn cản con gái chơi đùa cùng lũ trẻ.
Cậu bé còn ra vẻ nghiêm túc: "Nếu không phải vì tiết kiệm ăn nấm, thì con và Tuân ca nhi cũng không phải vào y quán. Vậy nên, đôi khi tiết kiệm còn tốn hơn."
Đứa trẻ 10 tuổi, nói chuyện nghiêm túc, giả vờ trưởng thành khiến cả nhà bật cười.
Từ Tiểu Lai nhịn cười, cố gắng khích lệ: "Mậu ca nhi nói hay lắm. Đệ biết suy nghĩ và rút ra được bài học, thật giỏi."
Nàng nháy mắt với cha mẹ.
Mau lên, khích lệ con cái theo kiểu gia đình ta nào.
Từ Xuyên và Trình Lan Thanh cùng hợp ý.
Mậu ca nhi đỏ mặt, rõ ràng rất vui.
Tuân ca nhi thấy vậy liền cuống lên, cậu bé cũng muốn được cha mẹ và a tỷ khen ngợi.
Suy nghĩ đến phát nóng cả đầu, cuối cùng nói ra một câu: "Ăn nhiều, a cha a nương và a tỷ có sức!"
Từ Tiểu Lai cười phá lên.
Tâm tư của trẻ con viết hết lên mặt rồi.
Tất nhiên nàng cũng không thiên vị, nàng là a tỷ tốt nhất thế giới!
"Tuân ca nhi nói đúng. Người ta phải ăn thật no mới có sức."
Từ Xuyên và Trình Lan Thanh đã lâu rồi không được trải nghiệm niềm vui nuôi dạy con cái.
Những lời nói ngây thơ, chân thành của trẻ nhỏ khiến cuộc sống bỗng trở nên sáng sủa hơn.
Từ Tiểu Lai lập tức nghĩ ra lý do hợp lý để ra ngoài chơi.
"A nương, a cha," nàng nháy mắt, "Để thưởng cho Mậu ca nhi và Tuân ca nhi vì sự thông minh, hay là hôm nay chúng ta ra phố chơi đi!"
Mậu ca nhi và Tuân ca nhi ngạc nhiên.
Có thể như vậy sao?
Mấy câu nói của bọn họ thê mà lại được thưởng sao?
Hai đứa nhỏ mừng rỡ, mong chờ nhìn Từ Xuyên và Trình Lan Thanh.
Cám dỗ của việc đi chơi quá lớn.
Ngày thường a cha phải đi làm thuê cho viên ngoại, a nương và a tỷ phải làm việc nhà, giặt giũ kiếm tiền. Chúng chỉ có thể đi theo mỗi khi mua rau, chứ chưa từng được đi dạo phố.
Ánh mắt ngóng trông của hai đứa trẻ khiến hai người lớn mềm lòng.
Từ Xuyên cười lớn: "Được, cả nhà ta hôm nay sẽ đi dạo phố Thịnh Kinh!"
Mậu ca nhi và Tuân ca nhi hò reo.
Hôm nay đúng là một ngày thần tiên!
Sáng sớm được ăn nhiều trứng, còn được đi chơi!
Đều nhờ a tỷ giỏi giang! Chỉ khi tỷ ấy lên tiếng, cha mẹ mới đồng ý.
Vậy là, Từ Tiểu Lai nhận được ánh mắt ngưỡng mộ từ hai tiểu đệ.
Nàng khoanh tay, ngẩng cao đầu: "Biết ai là người có tiếng nói rồi chứ? Biết ai là người đối tốt với các đệ rồi chứ?"
Hai đứa nhỏ gật đầu lia lịa.
"Sau này có nghe lời a tỷ không?"
"Có ạ!"
Trong sân, lời đối thoại giữa tỷ đệ bọn họ khiến Trình Lan Thanh và Từ Xuyên nghe mà buồn cười.
Họ không ngăn cản con gái chơi đùa cùng lũ trẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.